Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 217

Tác giả: Tiêu Thất Gia

Bình minh ngày hôm sau.
Tầng một của Y Tháp.
Bên trong đại sảnh rộng lớn, rất nhiều y sư đều đang có mặt ở đây, bọn họ thỉnh thoảng lại quay sang hai mặt nhìn nhau, nghiễm nhiên là không hiểu tại sao Thanh Mộc đại sư lại gấp gáp triệu tập bọn họ đến đây như vậy.
Thời khắc này, lại không có một người nào chú ý tới một thân ảnh bạch y trắng hơn tuyết đang đứng ở một góc.
Nữ tử bạch y lười biếng tựa lưng vào vách tường, đôi môi khẽ mỉm cười mà nhìn chăm chú vào các y sư đang có mặt ở đây.
"Là ngươi!"
Cuối cùng cũng có một lão giả chú ý tới sự tồn tại của nữ tử bạch y kia, ông ta kinh ngạc mà hô lên một tiếng.
Vân Lạc Phong nhướng mày nhìn lại nơi phát ra âm thanh kinh ngạc kia, rồi bỗng nhiên, cô nở nụ cười.
Cái này có được tính là oan gia ngõ hẹp hay không?
Lão già pháo hôi* trước mắt, chính là lão giả y sư đã mở miệng châm chọc Vân Lạc Phong không ngừng trong yến hội ở Nam Cung gia ngày hôm qua.
(*pháo hôi: là nhân vật phụ được tác giả giao cho nhiệm vụ vinh quang là làm nền cho nhân vật chính. Nhân vật phụ pháo hôi có khi là hiền, có khi là ác, tùy theo mỗi truyện. Sa không tìm được từ thuần việt để thay thế nên giữ nguyên từ này.)
"Thì ra ngươi cũng đã gia nhập Y Tháp." lão giả hừ lạnh một tiếng: "Chả trách hôm qua ngươi lại tự tin đến như vậy. Tuy nhiên, hiện tại chỉ mới qua một đêm mà thôi, phương thuốc mà ngươi chỉ cho Nam Cung gia chủ có hữu dụng hay không còn chưa có ai biết chắc được đâu."
Có lẽ là do tiếng nói của lão giả kia đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người, cho nên khi mà những người đã từng gặp được Vân Lạc Phong ở trước đại môn Y Tháp vào ngày báo danh nghe được lời nói của lão giả kia, đều đồng loạt lộ ra biểu tình kinh ngạc, rồi sau đó lại đổi thành đồng tình cho ông ta.
Tuy bọn họ không rõ vị cô nương này có quan hệ thế nào với Y Tháp, nhưng bọn họ đã được tận mắt chứng kiến, Thanh Mộc đại sư rất tôn kính đối với vị cô nương này.
Lão giả kia sao lại dám nói chuyện vô lễ với vị cô nương này như vậy chứ?
Lão giả không hề nhìn thấy ánh mắt đồng tình của những người chung quanh, vẫn tiếp tục bày ra thái độ cao ngạo: "Tiểu nha đầu, nếu như ngươi thức thời, thì tốt nhất là mau nói xin lỗi với ta. Bằng vào y thuật của ta, ít nhất cũng sẽ giữ lấy được chức vụ chấp sự trong Y Tháp. Khi ấy, nói không chừng ngươi còn phải làm việc dưới tay của ta. Nếu ngươi ngoan ngoãn xin lỗi, có lẽ, đến lúc đó ta sẽ suy xét mà đề bạt ngươi một chút."
"Ngươi chắn mất tầm nhìn của ta!" Vân Lạc Phong nhẹ nhàng nhướng mày: "Tránh ra!"
"Ngươi nói cái gì?" lão giả giận tím mặt: "Loại người không biết tốt xấu giống như ngươi, nếu sau này ngươi mà rơi vào tay ta, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
"Sau này?" Vân Lạc Phong lắc lắc đầu: "Không không không, hai chúng ta không có sau này!"
Đang định phản bác lại Vân Lạc Phong, thì bỗng thân ảnh một thân thanh y của Thanh Mộc xuất hiện trong tầm mắt của lão giả, ông ta liền vội vàng trở lại vị trí ban đầu của mình mà đứng thẳng, sau đó liếc nhìn Vân Lạc Phong đầy đắc ý.
"Các vị..." Thanh Mộc đằng hắng lấy giọng: "Mấy ngày nay, có rất nhiều người đều đang suy đoán tháp chủ của chúng ta là ai? Bởi vì thời điểm mà mọi người đến báo danh, tháp chủ của chúng ta tương đối bận rộn, cho nên mới chưa từng xuất hiện. Hiện tại, việc báo danh đã kết thúc, cho nên, những việc tiếp theo, sẽ do tháp chủ tự mình phân phó."
Tháp chủ?
Đáy mắt mọi người đều hiện lên sự kích động, thật sự thì bọn họ rất muốn biết, tháp chủ của bọn họ có cường hãn giống như trong lời đồn hay không?
"Thanh Mộc đại sư, khi nào thì tháp chủ mới xuất hiện?"
Một người thiếu niên không kiềm chế được nội tâm kích động của mình, nôn nóng lên tiếng hỏi.
Thanh Mộc hơi giật mình, nói: "Tháp chủ không phải đã sớm ở chỗ này rồi sao? Sao thế? Người còn chưa nói rõ thân phận của mình với mọi người à?"
Dứt lời, Thanh Mộc liền dời tầm mắt về phía Vân Lạc Phong.
Vì thế, ánh mắt của mọi người cũng nương theo tầm mắt của Thanh Mộc mà dừng lại trên người Vân Lạc Phong.
Lão già pháo hôi ngây ngẩn cả người, đầu óc của ông ta trong nhất thời còn chưa có hoạt động, hiển nhiên là không hiểu tại sao Thanh Mộc đại sư lại nhìn Vân Lạc Phong?
Ngay trong lúc mà lão giả còn kinh ngạc chưa dứt, thì một thân bạch y trắng hơn tuyết của Vân Lạc Phong đã lướt qua trước mặt ông ta, chậm rãi đi về phía đài cao, nơi mà Thanh Mộc đang đứng.
Tóc đen nhẹ bay, muôn vàn phong hoa, tươi cười kia lộ ra chút lười biếng, lại pha thêm một chút tà khí, một đôi mắt đen sâu lắng như hồ nước từ từ đảo một lượt qua người của mọi người ở đây, thần thái tùy tiện nhưng không kém phần tự tin, lóa mắt nhưng lại khiến người khác không thể dời tầm mắt của mình đi được.
Đầu của lão già pháo hôi như bị nổ ầm một tiếng, trợn to mắt mà nhìn thiếu nữ tuyệt mỹ đang đứng bên cạnh Thanh Mộc trên đài cao, cái biểu tình kia.... Phải nói là vạn phần xuất sắc!
"Thanh Mộc!"
Vân Lạc Phong xòe tay, duỗi đến trước mặt Thanh Mộc, thần sắc trên mặt bỗng xẹt qua một tia nghiêm nghị.
Thanh Mộc hiểu ý của cô, liền nhanh tay đem một phần tư liệu đặt vào lòng bàn tay của Vân Lạc Phong.
Nhận lấy tư liệu, Vân Lạc Phong lật ra xem, khóe môi cô từ từ nhếch lên một độ cong nông cạn: "Lâm U, mười hai tuổi thành danh, sau khi thành danh lại chán ghét mẫu thân mình vướng víu, trói buộc, liền vứt bỏ mẫu thân thân sinh*(* ruột) của mình. Vì quyền thế, hắn quyết chí bám lên người đại tiểu thư phủ thành chủ nào đó, dùng kế thành công chiếm được tâm của cô ấy, sau khi thế lực của bản thân siêu việt hơn phủ thành chủ, thì lập tức viết hưu thư, vứt bỏ thê tử của mình!"
Vân Lạc Phong đóng tư liệu lại, liếc ánh mắt tà khí về phía khuôn mặt tái nhợt của lão già pháo hôi kia, mỉm cười nhàn nhạt: "Đêm qua, ngươi tự xưng là thiên tư trác tuyệt, ngay cả Y Tháp cũng muốn ςướק lấy ngươi, mà mới vừa rồi, ngươi còn dõng dạc tuyên bố, sau khi ngươi vào Y Tháp thì sẽ trở thành chấp sự! Nhưng, cái loại người chỉ vì quyền thế mà lục thân không nhận như ngươi, Y Tháp ta dựa vào cái gì mà phải giữ ngươi lại hả?"
Khuôn mặt của lão già pháo hôi càng thêm trắng bệch, ánh mắt đầy hoảng sợ cứ nhìn chằm chằm vào Vân Lạc Phong.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy, mà người của Y Tháp đã có thể điều tra rõ ràng rành mạch tất cả mọi thứ về ông ta như thế sao? Y Tháp này rốt cuộc là có lai lịch gì?
"Ngươi.... Rốt cuộc là người nào?"
Cho đến tận lúc này, lão già pháo hôi vẫn không chịu tin rằng, thiếu nữ bị ông ta châm chọc mỉa mai chính là tháp chủ Y Tháp.
Mắt lạnh của Vân Lạc Phong liếc nhìn về phía lão giả kia: "Y Tháp này là do ta thành lập, ngươi nói thử xem, ta là ai nào?"
Ầm!
Tựa như sét đánh giữa trời quang, thân mình lão già pháo hôi đột nhiên run lên một cái, lùi về sau mấy bước.
Lúc nãy, ông ta còn lớn lối uy hiếp Vân Lạc Phong, nếu muốn ở lại trong Y Tháp thì phải tạ lỗi với ông ta.
Ai mà ngờ được, thiếu nữ này lại là tháp chủ Y Tháp chứ?
Nhớ lại những lời mình vừa nói, lão già pháo hôi hận không thể đâm đầu vào tường ૮ɦếƭ cho rồi, còn hơn ở chỗ này mất mặt xấu hổ.
"Ban đầu, ta để cho các người tự do báo danh gia nhập Y Tháp mà không hề dựng nên bất kỳ khảo hạch gì cả, bây giờ xem ra, cách làm này không ổn!" Vân Lạc Phong cong cong khóe môi, ánh mắt tà khí mà lạnh băng liếc về phía lão già pháo hôi: "Thanh Mộc, sau này ông cần để ý một chút, người muốn tiến vào Y Tháp, cần phải điều tra nhân phẩm rõ ràng. Nhân phẩm không qua ải, Y Tháp của ta... Từ chối thu nhận!"
Thanh Mộc gật gật đầu: "Vậy tên Lâm U này......"
"Trục xuất đi!"
Môi mỏng của Vân Lạc Phong hé mở, thốt ra lời nói tuyệt tình.
Thần sắc Lâm U hoàn toàn đại biến, ông ta phẫn nộ quát lớn: "Y thuật của ta tốt xấu gì cũng xếp hàng tiếng tăm lừng lẫy trên đại lục này, thế mà các ngươi lại muốn trục xuất ta đi? Nếu ta đi, sẽ là tổn thất lớn nhất của Y Tháp các ngươi!"
Lúc nói những lời này, giọng nói của Lâm U càng lúc càng lớn, ông ta kích động đến mức nước miếng văng tùm lum.
"Ngại quá, ta lại không cảm thấy, không có ngươi thì Y Tháp của ta sẽ có tổn thất gì!" trong mắt Vân Lạc Phong chứa đầy ý cười: "Huống chi, nếu muốn có được y sư với y thuật cáo siêu, Y Tháp của ta hoàn toàn có thể bồi dưỡng ra được. Thiếu đi ngươi, cũng không tính là cái gì cả!"
Trông thấy Lâm U càng lúc càng tức đến xanh mặt, nhưng trước sau vẫn không chịu rời khỏi Y Tháp, hai mày của Thanh Mộc hơi nhíu lại, nhìn về phía các thị vệ mà cho bọn họ một ánh mắt.
"Đem lão già này quăng ra khỏi Y Tháp cho ta, từ nay về sau, không cho phép lão ta tiến vào Y Tháp nửa bước!"
"Không, các ngươi không thể làm như vậy!"
Hai chân Lâm U lui về sau mấy bước, ông ta còn chưa kịp giẫy giụa thì đã bị hai thị vệ khiêng lên, sau đó hung hăng quăng ra ngoài.
Một tiếng phịch vang lên, cả người ông ta rơi xuống đất thật mạnh.
Người dân trong Tây thành gần đó đều to mò nhìn lại, trước những ánh mắt ấy, làm cho sắc mặt Lâm U càng thêm khó coi. Ông ta phủi phủi vạt áo, đứng dậy khỏi mặt đất, rồi hung hăng trừng mắt với người của Y Tháp.
"Mất đi ta, các ngươi nhất định sẽ phải hối hận!"
Sau khi nói xong lời này, Lâm U quay người rời đi mà không thèm nhìn lại lấy một cái.
Trong Y Tháp.
Một mảnh yên tĩnh, tĩnh đến nỗi có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
Mọi người ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, ai ai cũng cẩn thận mà quan sát tình huống trước mắt.
"Nếu các ngươi đều đã gia nhập Y Tháp, vậy thì từ nay về sau, các ngươi chính là người của ta!" Vân Lạc Phong khẽ nâng mặt lên, thần thái tùy ý mà khí phách vô cùng: "Ta đối với các ngươi chỉ có vài yêu cầu. Một, cả đời này không được phản bội Y Tháp! Hai, tất cả y thư trong Y Tháp đều không được phép truyền ra ngoài! Ba, bất kể sau này các ngươi đi đâu, có địa vị thế nào, một khi Y Tháp có lệnh triệu hồi, thì dù ở xa ngàn dặm đi nữa, các ngươi cũng cần phải trở về ngay lập tức cho ta! Các ngươi có thể làm được hay không?"
"Có thể làm được!"
Mọi người đồng thanh cất cao giọng, khiến cho âm thanh vang vọng khắp toàn bộ Y Tháp.
Tháp chủ không bắt bọn họ bán mạng cho Y Tháp, cũng không hạn chế tự do của bọn họ, chỉ là đưa ra ba yêu cầu như vậy mà thôi!
"Tốt!" trong mắt của Vân Lạc Phong là một mảnh thâm thúy và âm trầm, trên khuôn mặt tuyệt mỹ khẽ nở nụ cười, giọng nói trước sau vẫn khí phách như cũ: "Chỉ cần các ngươi chịu hết lòng tuân thủ ba điều kiện này, thì bất kể các ngươi gặp phải khó khăn bao lớn, Y Tháp ta tuyệt đối sẽ không khoanh tay ngồi nhìn!"
Đám đông bên dưới một lần nữa trở nên yên tĩnh, bọn họ đều đang nhìn Vân Lạc Phong không chớp mắt.
Những người đứng đầu các thế lực, có bao nhiêu người chịu giúp thuộc hạ của mình giải quyết khó khăn?
Nhưng Vân Lạc Phong lại cho bọn họ một lời hứa như vậy.
Không gì đáng ngạc nhiên, lời hứa này quả thật đủ nặng để làm người khác động tâm.
"Thân là một phần tử của Y Tháp, các ngươi có thể hưởng đủ mọi phúc lợi ở nơi đây, điều kiện tiên quyết là, các ngươi cần phải dùng dược liệu đến để đổi lấy những phúc lợi ấy! Ngoài ra, mỗi tháng Y Tháp sẽ tổ chức khảo hạch một lần, người thông qua khảo hạch có thể tiến lên thêm một tầng trong Y Tháp. Số tầng càng cao, phúc lợi ở tầng đó sẽ càng nhiều."
"Vừa rồi tên Lâm U kia đã hênh hoang tuyên bố rằng, dựa vào thực lực và dang tiếng của lão ta, khi tiến vào Y Tháp tất nhiên sẽ được đi lên đến tầng cao trong Y Tháp. Kỳ thật, lời này của lão ta là thập phần sai lầm. Ở trong Y Tháp này, mọi người đều bình đẳng, cơ hội của mỗi người là như nhau. Ta mặc kệ trước kia danh tiếng của các ngươi lớn như thế nào, cũng mặc kệ thực lực của các ngươi cao bao nhiêu, một khi muốn lên được một tầng của Y Tháp, thì đều phải thông qua khảo hạch!"
Ngữ khí của Vân Lạc Phong đã không còn vẻ lười biếng như lúc đầu, mà lời nói của cô lúc này cũng thật dễ dàng đả động nhân tâm.
Tháp chủ nói, cơ hội của mọi người là như nhau?
Nói cách khác, bất luận là người nào cũng có được cơ hội leo lên một vị trí cao?
"Khảo hạch trong Y Tháp, không phải chỉ khảo nghiệm thực lực, mà còn khảo nghiệm cả nhân phẩm của các ngươi! Loại người thất tín bội nghĩa như tên Lâm U kia, có tư cách gì mà đòi ngồi vào một vị trí cao trong Y Tháp? Cho nên, ta mới nói cơ hội của tất cả mọi người là như nhau!"
Vân Lạc Phong không hề để ý đến thực lực trước kia của bọn họ như thế nào, bởi vì cô có bản lĩnh có thể thiên phú vốn thấp kém của một người được tăng lên.
"Ngoài ra...." Vân Lạc Phong nhướng mày, đảo mắt qua mọi người: "Cho các ngươi thêm một phúc lợi của Y Tháp, ta sẽ tặng mỗi người các ngươi một con linh thú!"
Linh thú?
Những lời này quả thật khiến cho mọi người thấy chấn động không thôi, bọn họ tập trung nhìn về phía Vân Lạc Phong, hô hấp có phần dồn dập hơn.
Giữa lúc tất cả mọi người đang mong mỏi chờ đợi, Vân Lạc Phong đã triệu hồi ra linh thú dùng để tặng cho mọi người.
Nhìn khắp nơi trong tầng một của Y Tháp đều bò đầy Tầm Kim Thử, mọi người đều trợn tròn hai mắt.
"Đây là.... Tầm Kim Thử?"
Thực lực của Tầm Kim Thử luôn rất thấp, chẳng lẽ linh thú mà tháp chủ dự tính tặng cho bọn họ chính là Tầm Kim Thử?
"Không, không đúng, thực lực của tất cả số Tầm Kim Thử này.... Đều ở cảnh giới Thiên Linh Thú?"
Thiên Linh Thú?
Sao có thể được? Cả đời Tầm Kim Thử đều không thể có được bao nhiêu thành tựu, những con Tầm Kim Thử này làm sao có thể đạt tới cảnh giới Thiên Linh Thú?
Những người không dám tin đều vội vàng phóng tinh thần lực của mình ra, muốn dò xét thực lực của số Tầm Kim Thử ở đây, sau khi bọn họ thăm dò ra được kết quả, thì thần sắc ngạc nhiên ban đầu lúc này đã biến thành khiếp sợ.
"Thật sự là Thiên Linh Thú Tầm Kim Thử? Trời ạ! Có phải ta đang nằm mơ hay không?"
"Vừa rồi tháp chủ đã nói là sẽ đem những con Thiên Linh Thú Tầm Kim Thử này tặng cho chúng ta phải không?"
Hô hấp của mọi người bất giác trở nên căng thẳng, đáy mắt lộ rõ sự kích động không thôi.
"Số Tầm Kim Thử này xác thực là linh thú tặng cho các ngươi. Tuy nhiên.... " Vân Lạc Phong dừng lại một chút rồi mới tiếp tục nói: "Trước tiên ta phải nói rõ với các ngươi một điều. Tầm Kim Thử ngoại trừ việc bảo vệ an toàn cho các ngươi, thì còn có một nhiệm vụ khác, chính là giám sát các ngươi!"
Mọi người vốn đang kích động đều vì một câu này của Vân Lạc Phong mà trở nên yên tĩnh, tất cả đều cảm thấy khó hiểu mà nhìn Vân Lạc Phong.
Nhiệm vụ của Tầm Kim Thử là giám sát bọn họ? Nếu thật sự có một nhiệm vụ như vậy, vậy sao tháp chủ còn thành thật nói rõ ra trước mặt họ kia chứ?
"Những đồ vật tồn tại trong Y Tháp của ta, tất cả mọi người đều đã nhìn thấy, đổi lại là các ngươi, các ngươi có yên tâm đem số y thư này giao cho người khác hay không?" Vân Lạc Phong cong môi cười nhạt: "Chỉ cần các ngươi không phản bội Y Tháp, không đem y thư bán cho người khác, vậy thì nhiệm vụ giám sát các ngươi của Tầm Kim Thử liền trở thành vô nghĩa. Chúng chỉ còn lại một nhiệm vụ duy nhất là bảo vệ an toàn cho các ngươi. Nhưng nếu để ta biết các ngươi thất tín bội nghĩa.... "
Vân Lạc Phong hơi hơi nheo lại hai mắt, một tia nguy hiểm từ đáy mắt chợt lóe lên.
"Ta đây sẽ khiến cho các ngươi phải hối hận vì đã gia nhập Y Tháp của ta!"
Rầm!
Tay Vân Lạc Phong đột ngột vỗ một cái lên mặt bàn, dưới lực tay của cô, toàn bộ cái bàn đều biến thành bột phấn, tiêu tán trong không khí.
Hành động này của Vân Lạc Phong hoàn toàn dọa sợ mọi người một cách hoàn hảo. Bọn họ nuốt xuống một ngụm nước miếng. Sau đó, tất cả dường như đã có thương lượng từ trước, đều đồng loạt quỳ xuống, giơ ba ngón tay giữa lên, phát ra lời thề kiên định.
"Chúng ta tuyệt đối không phản bội Y Tháp, tuyệt đối không đem y thư truyền ra ngoài!""Tốt! Hy vọng các ngươi có thể hết lòng tuân thủ lời hứa của mình!" Vân Lạc Phong thu tay lại, nhẹ nhàng mỉm cười: "Nhớ kỹ, đừng khiêu chiến tính tình của ta! Hậu quả kia.... Các ngươi không nhận nổi đâu!" (***quào! Câu này Sa thích, moah moah Phong tỷ!!! ~>.<~)
Đây gọi là vừa ban ân, vừa thị uy!
Vân Lạc Phong cô có thể cho bọn họ lễ vật trân quý nhất! Đồng thời, cũng cho bọn họ hiểu rõ, cái giá của việc phản bội cô là gì?
Chỉ cần không phản bội Y Tháp, Vân Lạc Phong cô nhất định che chở cho bọn họ! Một khi phản bội, vậy cô sẽ khiến cho bọn họ rơi từ thiên đàng xuống địa ngục.
"Thanh Mộc, phát lệnh bài cho bọn họ!"
Giọng nói Vân Lạc Phong chậm rãi vang lên.
Thanh Mộc gật gật đầu, lấy lệnh bài từ trong nhẫn không gian ra.
"Đây là lệnh bài chỉ có Y Tháp chúng ta mới có, hiện tại tất cả các người đều ở tại tầng một, cho nên trên lệnh bài chỉ viết một chữ nhất. Sau này, khi các ngươi thông qua khảo hạch tiến vào tầng thứ hai, ta sẽ phát cho các ngươi một lệnh bài khác." Thanh Mộc mỉm cười nói tiếp: "Ngoài ra, lệnh bài này còn có một công dụng khác. Chính là khi cầm lệnh bài này tu luyện, có thể tăng nhanh thêm tốc độ tu luyện cho các ngươi. Chỉ có khi các ngươi trở nên cường đại rồi, thì Y Tháp chúng ta mới có thể ngày càng vững mạnh."
Thời khắc này, Vân Lạc Phong vẫn còn chưa biết, mấy năm sau, lệnh bài của Y Tháp đã trở thành vật tượng trưng cho cấp bậc cũa y sư.
Lệnh bài tầng một, đại biểu cho y sư cấp một, nếu không có được lệnh bài cấp ba trở lên, ai cũng phải ngượng ngùng vì tự xưng là y sư.
"Thanh Mộc, ông đi theo ta một chút!"
Sau khi phát xong lệnh bài, Vân Lạc Phong quét mắt nhìn sang Thanh Mộc, lười biếng mở miệng nói.
"Được!"
Sau khi Thanh Mộc đáp lời, liền thấy Vân Lạc Phong xoay người rời đi, tiếp theo, ông cũng không hề chần chừ gì liền cất bước theo sau.
Trong phòng.
Vân Lạc Phong bước vào, đi đến bên ghế ngồi xuống, nâng chén trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
"Ông phái người theo dõi Lâm U, lúc này, lão ta hẳn là còn chưa rời khỏi Tây thành."
Thanh Mộc hơi hơi sửng sốt: "Tháp chủ, người hoài nghi tên Lâm U kia sẽ gây bất lợi cho Y Tháp chúng ta sao?"
Vân Lạc Phong lắc lắc đầu: "Ông cho rằng Y Tháp chúng ta gây ra động tĩnh lớn đến như vậy, mà chỉ có mỗi một mình Ngô gia phái người tiến vào làm nội giàn thôi hay sao? Vì vậy ta mới kết luận, Lâm U này sợ là không thoát khỏi quan hệ với Âu gia."
Âu gia?
Thanh Mộc híp híp hai mắt: "Tháp chủ, tại sao người lại kết luận Lâm U là người Âu gia phái đến mà không phải là Nam Cung gia?"
Vân Lạc Phong mỉm cười: "Bởi vì ta có quen biết với đại thiếu gia của Nam Cung gia, tên Nam Cung kia lại là một người lanh mồm lanh miệng điển hình, nếu như Nam Cung gia của hắn mà phái người đến, ta chắc chắn sẽ nghe được tin tức từ trong miệng của hắn."
"Vậy được!" Thanh Mộc gật đầu mạnh một cái: "Lão phu lập tức phái người đi theo dõi tên Lâm U kia!"
Một Ngô gia vừa đi, một Âu gia lại đến.... Xem ra động tĩnh của Y Tháp thật sự đã kéo tới không ít người!
_______
Ngoài Tây thành, bên trong một ngọn núi hoang vu.
Lâm U khẩn trương ngó quanh quất khắp nơi, tựa như là đang tìm kiếm cái gì đó.
Bỗng nhiên, một thân ảnh màu xanh biếc từ trên trời đáp xuống, vững vàng đứng trên mặt đất.
Ngay khi nhìn thấy thân ảnh từ trên trời đáp xuống kia, nét mặt Lâm U liền biểu lộ ra sự vui mừng: "Vô Ảnh cô nương, rốt cuộc cô cũng tới rồi!"
Vô Ảnh lạnh lùng liếc mắt nhìn Lâm U: "Chuyện mà chủ tử nhà ta sai ngươi làm, ngươi làm đến đâu rồi?"
Lâm U cúi đầu, thần sắc có chút áy náy: "Xin lỗi Vô Ảnh cô nương, ta không thể tiến vào Y Tháp được."
"Tại sao?" ánh mắt của Vô Ảnh càng thêm rét lạnh: "Ta nghe nói, chỉ cần là người muốn gia nhập Y Tháp thì sẽ được phép gia nhập, tại sao ngươi lại không thể tiến vào Y Tháp được hả?"
"Chuyện này...." Lâm U lau đi một tầng mồ hôi trên trán: "Nguyên nhân trong đó là do, trước đó tháp chủ của Y Tháp và ta từng có tranh cãi về y thuật với nhau. Lúc ấy, ta thấy ả ta đối với y thuật không hề có một chút hiểu biết nào cả, cho nên mới tốt bụng chỉ điểm cho ả một ít, ai ngờ, ả chẳng những không biết cảm kích, mà còn mắng ta một trận. Ai có ngờ được, nha đầu kia lại là tháp chủ của Y Tháp? Loại người này hoàn toàn không biết một chút y thuật nào cả, hoàn toàn không thể so sánh được với đại nhân. Ả chẳng qua là may mắn có được một vài quyển y thư, dùng để giả danh lừa bịp mà thôi!"
Lâm U nào dám nói ra nguyên nhân thật sự trong chuyện này, cho nên đành phải thêm mắm thêm muối, đem hết tất cả mọi trách nhiệm đổ lên đầu Vân Lạc Phong.
Chứ nếu để những người này biết được chỉ vì ông ta quá cuồng vọng, tự cao tự đại mà hại bản thân không thể tiến vào Y Tháp, thì chắc chắn bọn họ sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ông ta.
"Ngươi đi theo ta một chuyến! Chủ tử nhà ta còn đang đợi ngươi!" Vô Ảnh đảo mắt lạnh qua người Lâm U, rồi xoay người đi về hướng chỗ sâu nhất trong núi.
Lâm U rốt cuộc cũng được thở phào nhẹ nhõm, nếu không phải vì muốn gia nhập thế lực của bọn họ, ông ta cũng không mạo hiểm tiến vào Y Tháp, ai biết còn chưa kịp vào Y Tháp thì đã trêu chọc phải Vân Lạc Phong rồi...
"Hừ!" Lâm U hừ lạnh một tiếng: "Một cái Y Tháp nho nhỏ, cũng dám càn rỡ như thế! Mất đi ta, chính là tổn thất của các ngươi! Còn về phần ta..... Không có Y Tháp, thì vẫn còn có thế lực mạnh hơn chờ ta!"
Nói xong lời này, Lâm U liền vội vàng đi theo hướng của Vô Ảnh.
Lúc này, Lâm U lại không hề hay biết, có một đạo thân ảnh đang ẩn mình trong rừng cây, âm thầm thu hết một màn vừa rồi vào mắt.
Sau khi hai người Lâm U đi khỏi, thân ảnh kia cũng lách mình biến mất khỏi rừng cây.
Sau khi Vân Lạc Phong nghe được thị vệ trở về bẩm báo, cô liền rơi vào trầm mặc.
"Xem ra ngoại trừ Nam Cung gia và Âu gia, còn có thế lực khác cũng đang nhìn chằm chằm vào Y Tháp. Chỉ là không biết, thế lực kia rốt cuộc là đến từ nơi nào?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc