Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 210

Tác giả: Tiêu Thất Gia

Linh khí, chính là sự tồn tại quan trọng nhất trên phiếm đại lục này.
Bất luận là con người, hay là linh thú, kể cả dược liệu cũng cần dựa vào linh khí mà sống.
Đương nhiên, linh khí hiện tại trên khắp đại lục đã loãng đến mức không cách nào sinh trưởng ra linh thảo, linh dược được nữa, đây cũng chính là nguyên nhân tại sao linh thảo, linh dược do Vân Lạc Phong tạo ra lại có công hiệu lớn đến như vậy.
"Chủ nhân..." Tiểu Mạch cắn cắn răng, thanh âm của Tiểu Mạch lúc này run rẩy không thôi: "Linh khí quá nồng đậm, tất sẽ hình thành trạng thái sương mù, tuy nhiên, đại đa số sương mù được hình thành từ linh khí đều có màu xanh biếc, thế nhưng, chỗ sương mù dầy đặc mà chúng ta đang nhìn thấy lại có màu đen, đều này chứng minh, trong sương mù này có độc!"
Nếu như đổi thành một người nào khác, thì dù có phòng bị thế nào đi nữa, một khi đi vào màng sương này cũng đều sẽ trúng độc mà ૮ɦếƭ.
"Nếu như người muốn an toàn đi qua được màng sương này, thì nhất định phải nín thở. Lỡ như chẳng may người hít phải nó, vậy thì phải nhanh chân chạy ra khỏi nó ngay lập tức."
"Ta biết rồi!"
Vân Lạc Phong đem tầm mắt nhìn về phía màng sương đen kia, sau đó lại đem hơi thở trên người thu liễm lại, tiếp đó liền nín thở, ngay cả lỗ chân lông trên người vào thời khắc này cũng khép kín.
Sau đó, Vân Lạc Phong cẩn thận mà từ từ tiến vào màng sương đen kia.
Bên trong màng sương đen là một mảnh mơ hồ, cái gì cũng không nhìn rõ được, Vân Lạc Phong chỉ có thể dựa theo cảm giác của mình mà đi về phía trước. Nửa ngày sau, không biết Vân Lạc Phong đã đi bao lâu rồi, mới nhìn thấy được một mảnh sáng ngời trước mắt mình. Cuối cùng thì cô cũng đã đi qua hết màng sương đen kia.
Đối với Linh Sư mà nói, cho dù là trong hang động tối om như mực, thì họ vẫn nhìn thấy được mọi thứ rõ như ban ngày.
Hiển nhiên là màng sương đen kia là ngoại lệ.
Lúc này, khi Vân Lạc Phong đã ra khỏi màng sương đen rồi, cô mới bất ngờ nhìn thấy trước mắt mình có vô số hài cốt, mà bên cạnh những bộ hài cốt kia lại có không ít bảo vật. Số bảo vật này đều được bảo tồn nguyên vẹn, không hề có một chút hư hao nào.
"Chủ nhân, chúng ta phát tài rồi!" giọng nói của Tiểu Mạch lúc này đã không còn một chút gì sợ hãi của vừa rồi, ngược lại còn rất kích động: "Những người này hẳn là các cường giả một thời trong lịch sử tiến vào đây để tra xét tình huống, bảo vật mà bọn họ mang theo trên người đều có giá trị liên thành a~! Giống như là hạt châu ở cạnh chân người vậy, nó chính là Linh Châu trong truyền thuyết. Nếu người có thể đem Linh Châu này luyện hóa thành công, thì tu vi của người sẽ được tăng lên không chỉ một cấp bậc thôi đâu!"
Trong lòng Vân Lạc Phong khẽ động, im lặng cúi người xuống nhặt lấy hạt châu màu xanh biếc có chứa số lượng linh khí vô cùng vô cùng lớn dưới chân mình lên, cất vào trong lòng иgự¢.
"Bảo bối là không được lãng phí như vậy!" Vân Lạc Phong bày ra một bộ dáng hiên ngang: "Nhưng mà, ta nhớ là thời điểm mà Ngô gia mua lấy mảnh đất này thì vẫn còn chưa phát sinh ra chuyện thảo dược bị khô héo, mà mãi đến một thời gian sau mới xuất hiện! Mà theo như ta quan sát, cái hang động này chắc chắn là có từ rất lâu rồi! Ít nhất cũng phải có một vạn năm thời gian!"
Tiểu Mạch rơi vào trầm mặc, rất lâu sau, hắn mới lên tiếng: "Người sở hữu viên Linh Châu này, là một vị cường giả tuyệt thế từ vạn năm trước. Nhưng về sau thì ông ấy lại đột ngột mất tích! Thật không ngờ tới, hôm nay chúng ta lại gặp được vị cường giả kia cùng với Linh Châu ở nơi này!"
Chỉ tiếc, dù năm xưa người có cường đại thế nào đi nữa, thì bây giờ cũng đã hóa thành một đống xương trắng.
"Tiểu Mạch, nếu như chúng ta đã thu lấy bảo vật của bọn họ, vậy thì cũng nên mang theo hài cốt của bọn họ rời đi, giúp bọn họ có được một ngôi mộ mà yên nghỉ!"
Đây cũng là một chút chuyện cuối cùng mà Vân Lạc Phong cô có thể làm cho bọn họ.
Coi như là làm vì đã nhận lấy di vật của bọn họ làm thù lao!
"Ừm!"
Sau khi Tiểu Mạch ừm một tiếng đáp lại Vân Lạc Phong, thì thân ảnh của hắn cũng xuất hiện ngay trước mặt Vân Lạc Phong.
Mà trên tay của Tiểu Mạch còn ẫm theo một đứa trẻ béo ú u. Đứa trẻ béo ú kia sau khi nhìn thấy Vân Lạc Phong thì liền cười hi hi ha ha, không ngừng giang hai cánh tay mập mạp ngắn ngủn có một mẩu của mình về phía Vân Lạc Phong, muốn được Vân Lạc Phong ôm một cái.
"Tiểu Mạch, sao ngươi lại ra đây rồi?"
Đối diện với Vân Lạc Phong, Tiểu Mạch chớp chớp hai mắt mình, mỉm cười đặc biệt sáng lạn: "Chủ nhân, hai chúng ta vốn là nhất thể, bất luận là có bao nhiêu nguy hiểm, ta nhất định cũng sẽ cùng người đối mặt, hơn nữa, ta mang theo Tiểu Thụ ra ngoài, lỡ như rơi vào hiểm cảnh, có lẽ con gấu con* này sẽ có điểm hữu dụng!"
(* nguyên văn là hùng hài tử, hùng = gấu; hài tử = trẻ con; dịch qua tiếng việt nghe sao cũng không thuận tai, để hán việt lại thấy câu văn không mượt, nên Sa dứt khoát edit thành con gấu luôn!)
Con gấu?
Vân Lạc Phong liếc mắt nhìn chằm chằm vào đứa bé béo ú đang cười khanh khách, xem ra oán niệm của Tiểu Mạch đối với Tiểu Thụ đã rất sâu đậm rồi, nếu không cũng sẽ không dùng tới từ con gấu để mà xưng hô với nó.
"Chúng ta đi thôi!"
Vân Lạc Phong thu hồi ánh mắt, tiếp tục đi về phía trước.
Càng đi, trong lòng Vân Lạc Phong càng cảm thấy nặng nề, càng tiến sâu vào trong, thì càng cảm thấy hô hấp khó khăn hơn.
Giống như, cái thứ ẩn sâu trong sơn động này, quá mức đáng sợ.
Đáng sợ đến nỗi Vân Lạc Phong không thể không bày ra biểu cảm ngưng trọng.
Đột nhiên, Tiểu Mạch dừng bước, hai mắt hắn bỗng dưng trợn to lên, hoảng sợ mà nhìn về phía trước, ánh mắt kia tựa như là đang nhìn thấy một thứ gì đó vô cùng khủng khi*p.
Đồng thời, Vân Lạc Phong cũng thật sự nhìn thấy thứ đang nằm trên mặt đất ngáy o o kia đúng là một con.... Quái vật!
Còn về tại sao nói nó là quái vật? Đó là bởi vì toàn thân trên dưới của nó đều là màu xanh, trong hang động tối om âm u này, màu xanh trên vẩy của nó phản xạ ra ánh sáng lạnh như hàn băng, trên người nó tổng cộng có tất cả chín cái cánh, thân mình nó to lớn đến nỗi chiếm cứ hết chiều cao của hang động.
Con quái vật kia đang ngủ rất say, phát ra từng tiếng ngáy nặng nề, tuy nhiên, chỉ tiếng ngáy của nó thôi mà đã đủ khiến hang động này phải chấn động đến run lên.
"Chủ nhân, chúng ta mau chạy, mau chạy thôi!" giọng nói của Tiểu Mạch tràn ngập sự kinh hoảng: "Con này chính là Cửu Dực Thiên Long, nếu như còn không chạy thì sẽ không kịp nữa đâu!"
Lúc này đây, sắc mặt của Tiểu Mạch đã tái nhợt rồi, giọng nói cũng không ngừng run rẩy, hắn phải cố ép bản thân mình ổn định lại tinh thần mới có thể nói ra được những lời này.
"Cửu Dực Thiên Long?" tâm của Vân Lạc Phong dần dần trầm xuống, tầm mắt lại dừng ở trên cánh cửa phía sau thân mình to lớn của Cửu Dực Thiên Long.
Lúc này, Vân Lạc Phong đang có một cảm giác rất mãnh liệt, rằng cái đồ vật ở bên trong cánh cửa kia chắc chắn sẽ mang đến cho cô sự trợ giúp rất lớn.
"Cửu Dực Thiên Long, mãnh thú thời viễn cổ, thực lực cường đại, uy mãnh vô song, từng bá chiếm cả một vùng hải vực xưng vương! Về sau, trong trận chiến với nhân loại, một hơi thở của nó có thể phá tan cả thiên quân vạn mã, một ngọn lửa nó phun ra đã đốt cháy đại lục suốt mấy tháng ròng mà vẫn không tắt, một cái vỗ cách, làm đất lỡ núi rung, nhân gian như chìm trong tận thế! Chỉ là, thật sự không ngờ tới, Cửu Dực Thiên Long mà người người đều cho rằng đã biến mất trong con sông dài của lịch sử lại xuất hiện ở chỗ này! Nếu như chúng ta mà còn không đi, chắc chắn sẽ không kịp nữa đâu!"
Tâm của Vân Lạc Phong lại càng trầm hơn, cho dù Tiểu Mạch không nói, thì cô cũng cảm nhận được sự cường đại khủng khi*p của con rồng này!
Không sai! Cô xác thực mà muốn mau chóng tăng lên thực lực để đi tìm Vân Tiêu, nhưng điều này không có nghĩa là cô sẽ để bản thân rơi vào tình huống mà mình không nắm chắc.
Cô là người luôn luôn rất quý trọng sinh mạng của mình!
"Tiểu Mạch, chúng ta đi!"
Vân Lạc Phong khẽ ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đen của cô là một mảnh kiên định: "Cái nơi này, chờ sau khi ta có đủ thực lực, ta nhất định sẽ quay lại một lần nữa!"
Bởi vì, đồ vật bên trong cánh cửa kia, rất có khả năng sẽ thay đổi cả cuộc đời của cô.....
Chỉ tiếc, cánh cửa kia đã bị thân thể to lớn của Cửu Dực Thiên Long ngăn trở, dường như, nhiệm vụ của nó chính là để bảo vệ thứ đồ bên trong không bị người khác đánh cắp.
_______
Sau khi rời khỏi khu vực của Cửu Dực Thiên Long, Vân Lạc Phong lại lần nữa quay lại chỗ của màng sương đen.
Cô nhìn hài cốt đang nằm đầy trên đất, rồi vung tay lên, thu hết tất cả vào trong không gian thần điển.
Không gian thần điển ngoại trừ Vân Lạc Phong thì không thể dung chứa được bất kỳ một người nào khác, nhưng nếu đối phương chỉ là một đống hài cốt, vậy thì không nằm trong phạm vi quản hạt của không gian thần điển.
"Hữm?"
Bỗng nhiên, Vân Lạc Phong nhìn thấy phía dưới mặt đất, chỗ mà mấy bộ hài cốt vừa mới được dời đi xuất hiện một mảnh giấy ố vàng, tờ giấy kia trong có vẻ đã rất mục nát, mục đến nỗi dường như chỉ một cơn gió thổi qua cũng có thể làm nó tiêu tán.
Vân Lạc Phong nhặt lấy mảnh giấy kia lên một cách cẩn thận, ngay khi mà bàn tay cô chạm vào mảnh giấy thì nó đột nhiên bốc cháy, tiếp theo, một đạo thân ảnh mơ hồ bỗng xuất hiện trước mắt của cô.
Lát sau, thân ảnh kia càng lúc càng trở nên rõ ràng, hình dáng cao ráo đứng đối diện với Vân Lạc Phong.
Đây là một nam nhân có diện mạo khá tuấn tú, mái tóc sau đầu được cột bằng một sợi dây đai màu xanh lam, thoạt nhìn thật ôn tồn lễ độ, phong độ hơn người.
"Ta không biết đã qua bao nhiêu năm, cũng không biết kẻ tới đây là người nào, thế nhưng, ta lại không ngại nói cho các ngươi biết mục đích của ta tới đây!" nam nhân kia nhoẻn miệng cười, diện mạo tuấn tú bỗng hiện lên nét tang thương.
"Ngươi nhất định sẽ cảm thấy rất kì quái, tại sao ta lại đem di ngôn của mình ẩn giấu sâu đến như vậy, đó là bởi vì, người có thể tìm được đến nơi này, chắc chắn sẽ không chỉ có mỗi mình người của Tà Quân phủ ta, tuy nhiên, có thể nhớ đến ta mà đến thu hồi hài cốt, thì lại chỉ có đệ tử của Tà Quân phủ! Vì vậy, nếu ngươi có thể sống sót mà trở ra ngoài, ta sẽ giao vị trí quyền lực đứng đầu Tà Quân phủ cho ngươi!"
Tà Quân phủ?
Vân Lạc Phong nhàn nhạt nhướng mày, tại sao trước giờ cô lại chưa từng nghe nói qua thế lực này?
"Tà Quân phủ tồn tại từ thời viễn cổ, mục đích tồn tại chỉ có một, chính là phải tìm cho được Cửu Dực Thiên Long để báo thù cho tổ tiên đã ૮ɦếƭ của chúng ta! Đáng tiếc, ta ngay cả cửa ải đầu tiên cũng không vượt qua được, còn nói gì đến báo thù?"
"Tuy nhiên, mục đích lần này mà Tà Quân phủ chúng ta phái người tới đây không phải chỉ vì mỗi mình Cửu Dực Thiên Long, mà còn vì đồ vật do nó bảo hộ. Nghe nói, muốn lấy được đồ vật kia, thì phải đi qua được cánh cửa do Cửu Dực Thiên Long canh giữ, ta vì Tà Quân phủ cho nên mới đi tới nơi này, ai ngờ, tất cả thuộc hạ đều bị Cửu Dực Thiên Long tấn công mà ૮ɦếƭ!"
Trước đó Vân Lạc Phong đã thấy kì quái, tại sao trong hang động này ngoại trừ Cửu Dực Thiên Long thì không còn linh thú nào khác tồn tại, thì ra tất cả những con linh thú kia đều đã ૮ɦếƭ, nhờ vậy mà cô mới có thể một đường thông suốt đến tận đây.
Mà trước đó cô cũng nghĩ số cường giả này ૮ɦếƭ là bởi vì do màng sương đen kia gây ra, bây giờ xem ra nguyên nhân thật sự không phải là như cô nghĩ.
Màng sương đen này hình thành, hẳn là từ sau khi miếng đất của Ngô gia phát sinh ra biến cố, còn những người này đều đã qua đời từ rất lâu rồi, cho nên, cái ૮ɦếƭ của bọn họ tất nhiên là không phải do màng sương đen kia tạo thành.
"Cũng may là Cửu Dực Thiên Long luôn luôn ngủ say, chỉ cần không thử tiến vào cánh cửa kia, thì nó sẽ không thức dậy, cũng nhờ vậy mới kéo dài được cho ta thêm một ít thời gian mà lưu lại bức di thư này! Ta không biết hiện tại Tà Quân phủ có còn tồn tại hay không? Nếu như nó vẫn còn, hy vọng ngươi có thể một lần nữa chấn hưng lại Tà Quân phủ."
Lời nói đến đây, thân ảnh của nam nhân kia dần dần trở nên mơ hồ, rồi từ từ biến mất trước mặt Vân Lạc Phong.
Giống như bị một cơn gió nhẹ thổi qua, tức khắc liền tiêu tán.
Chờ khi nam nhân kia biến mất, một miếng ngọc bội bỗng rơi xuống đất, trên miếng ngọc bội có khắc ba chữ Tà Quân phủ rất to, làm lóa mắt người nhìn.
"Chủ nhân, ngọc bội này là thứ tốt đó!" Tiểu Mạch có chút kích động mà nói: "Người chỉ cần đeo miếng ngọc bội này bên người, thì có thể hóa giải được những nơi có ảo cảnh!"
Ý chính là, sau này nếu có người nào dùng ảo cảnh để giăng bẫy Vân Lạc Phong, chỉ cần có miếng ngọc bội này, thì có hết hóa giải hết tất cả mọi ảo cảnh của kẻ địch.
Vân Lạc Phong ngẩn ra, rồi lại đưa tay sờ sờ lấy miếng ngọc bội đang đeo bên hông của mình, nghĩ nghĩ một chút, vẫn là cất miếng ngọc bội Tà Quân phủ kia lại.
"Miếng ngọc bội này ta tạm thời chưa muốn đeo bên mình!"
Cô không nỡ tháo xuống miếng ngọc bội mà Quân Phượng Linh đã tặng cho cô vào lần đầu tiên gặp mặt.
So sánh giữa hai bên mà nói, cô lại càng thích miếng ngọc bội của Quân Phượng Linh tặng cho mình hơn.
"Tiểu Mạch, ngươi không cảm thấy dưới lòng đất này có cái gì đó bất thường hay sao?" Vân Lạc Phong quay đầu lại, nhìn Tiểu Mạch, hỏi.
Tiểu Mạch trầm ngâm nửa ngày: "Dưới lòng đất này có một trận pháp rất lớn gọi là Tụ Linh Trận, nó đem tất cả linh khí trên mặt đất hút xuống hết dưới này. Điều duy nhất khiến ta không hiểu chính là, hang động này tồn tại hơn ngàn vạn năm, nhưng mảnh đất của Ngô gia lại mới xuất hiện vấn đề có mấy năm gần đây thôi."
"Nơi này chẳng phải là địa phương bí mật gì, chắc có lẽ đã có người nào tới đây, không cẩn thận mà khởi động cái trận pháp này. Điều mà ta lo lắng chính là, nếu như để Cửu Dực Thiên Long hấp thụ đủ linh khí, rất có thể sẽ làm cho nó lập tức tỉnh lại."
Đây mới chính là chỗ khiến Vân Lạc Phong lo lắng nhất.
Nói đến cùng thì Vô Tận Thành này là địa bàn của cô, cô không thể để Cửu Dực Thiên Long gây họa cho Vô Tận Thành được.
"Chủ nhân, người có biện pháp nào phá Tụ Linh Trận này không?"
"Phá nó?" Vân Lạc Phong cong môi cười nhạt: "Tại sao ta phải phá cái Tụ Linh Trận này? Ta nhớ rõ, trong quyển sách mà Tuyệt Thiên cho ta có viết, có một phương pháp có thể đảo ngược lại Tụ Linh Trận này. Trận pháp này là hút đi linh khí từ trên mặt đất xuống đây để cung cấp cho Cửu Dực Thiên Long hấp thu, sau khi đảo ngược lại thì nó sẽ hút lấy linh khí phát ra từ trên người Cửu Dực Thiên Long, truyền tống lại bên trên mặt đất."
Vân Lạc Phong dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: "Như vậy, chẳng những có thể khiến cho người trong Cương Thiết Liệt Diễm quân đoàn tu luyện được nhanh hơn, mà còn thuận tiện cho việc sau này ta đánh bại Cửu Dực Thiên Long."
Nếu có thể làm cho linh khí trong người của Cửu Dực Thiên Long bị hút ngược trở ra, thì thực lực của nó cũng sẽ bị giảm xuống, đến lúc đó, khi Vân Lạc Phong cô chiến đấu cùng với nó, phần thắng cũng được tăng lên nhiều hơn.
Hai mắt của Tiểu Mạch sáng lên: "Tốt quá! Vậy chúng ta cứ làm như thế đi!"
Cái trận pháp này, vốn dĩ đã rất kiên cố, đặc biệt là ký tự viết trên trận pháp, còn là dùng ngôn ngữ của mấy vạn năm trước.
Cho nên, chờ đến khi Vân Lạc Phong tìm được trung tâm của Tụ Linh Trận, rồi lại đảo ngược lại, thì cũng mất hết nửa tháng thời gian!
Vân Lạc Phong ở lại hang động nửa tháng, nghiễm nhiên hoàn toàn không hề hay biết những chuyện đã xảy ra bên ngoài.
______
Tây thành.
Một tòa Y Tháp cao lớn sừng sững tọa lạc bên trên một mảnh đất rộng lớn, hình thành nên một kiến trúc khá kỳ công.
Mà lúc này, ở trong Y Tháp, Diệp Linh đang lạnh mắt nhìn một đám đông thổ phỉ ở trước mặt, khuôn mặt vô cảm mà nói: "Nếu như các ngươi đến không phải là vì muốn gia nhập Y Tháp, thì lập tức cút hết ra ngoài cho ta!"
Dẫn đầu đám thổ phỉ ở đối diện, là một nam tử tục tằn, hắn gác đại đao trên vai mình, đi tới trước mặt Diệp Linh rồi cười lạnh một tiếng: "Tiểu tử, ngươi ít nói lời vô nghĩa một chút cho ta! Tây thành này là địa bàn do ta quản lý, nếu ngươi muốn ở chỗ này thành lập Y Tháp gì gì đó, thì phải nộp phí cho ta! Một trăm vạn lượng, một đồng cũng không thể thiếu, nếu không giao ngân lượng, thì lập tức cút xéo cho ta!"
Tây thành không giống như ba khu vực còn lại, nơi này rồng rắn hỗn tạp, thổ phỉ hoành hành ngang dọc khắp nơi.
Trong cảm nhận của đám thổ phỉ này, nếu như đám người Diệp Linh là những kẻ có quyền thế, thì sẽ không chọn một nơi như Tây thành này mà dừng chân, một khi đã tới Tây thành, thì đều là những kẻ vô năng.
"CÚT!"
Môi mỏng của Diệp Linh khẽ hé, lạnh lùng phun ra một chữ.
Cùng lúc đó, tất cả mọi người trong quân đoàn đang có mặt cũng đồng loạt rút hết νũ кнí ra, ánh mắt phẫn nộ nhìn về phía trước.
Vốn dĩ Y Tháp là do Thanh Mộc và Cát Dương đồng thời cùng quản lý, mọi người trong quân đoàn thì nghe theo mệnh lệnh của Vân Lạc Phong lưu lại mảnh đất ở Nam Thành mà thực hiện việc huấn luyện. Tuy nhiên, vào sáng sớm ngày hôm nay, sau khi Thanh Mộc và Cát Dương đều lên đường đến thành lân cận làm việc, thì đám thổ phỉ này liền tới đây gây sự.
Một số người ở Tây thành nhìn thấy tình thế không ổn, liền chạy đến Nam thành thông báo cho đám người Diệp Linh biết mà quay về.
Đây cũng chính là nguyên nhân mà Cương Thiết Liệt Diễm quân đoàn không có lưu lại đó chờ Vân Lạc Phong trở lên.
"Ha? Ngươi lại dám bảo gia gia ta cút? Trong cái Tây thành này, con chưa có người nào dám mở miệng nói chuyện với đại gia ta như vậy! Người đâu! Đánh cho ta! Lôi hết tất cả đám người trong Y Tháp này ra đánh hết cho ta, để ta xem thử bọn chúng còn có thể cứng đầu cứng cổ đến khi nào?"
Nam tử tục tằn gân cổ lên quát, quét ánh mắt hung ác về phía đám người Diệp Linh, sau đó thì cười lạnh liên tục.
"Chúng huynh đệ tỷ muội, tiểu thư không ở nơi này, chúng ta cần phải bảo vệ Y Tháp cho tốt! Lên! Cùng liều mạng với đám người này!" Chung Linh Nhi rút kiếm ra, nhanh chóng lao thẳng vào đám thổ phỉ đối diện, kiếm quang lóe lên, lập tức lưu lại một dấu vết đỏ tươi trên cánh tay một tên thổ phỉ.
Nếu không phải tên thổ phỉ kia phản ứng lanh lẹ, thì có lẽ cả cánh tay đã bị chặt đứt rồi.
"Nha đầu thúi! Ngươi dám đả thương ta? Đáng ૮ɦếƭ!"
Ánh mắt tên thổ phỉ kia trở nên hung ác, xuất một chưởng về phía Chung Linh Nhi, thân mình Chung Linh Nhi linh hoạt nghiêng người qua một bên, thành công né được một đòn công kích.
Có hai người họ dẫn đầu phát động đánh nhau, làm cho những tên thổ phỉ phỉ và người của quân đoàn còn lại cũng giật mình kịp phản ứng, bắt đầu lao vào nhau thành một đoàn.
Đám thổ phỉ này có thể ở Tây thành chiếm núi xưng vương, hiển nhiên là thực lực cũng không kém. Còn về người trong Cương Thiết Liệt Diễm quân đoàn, trải qua sự huấn luyện của Vân Lạc Phong, thực lực cũng được tăng tiến vượt bậc.
Cho nên, cuộc chiến này, cả hai bên đều không có người nào chiếm được chỗ tốt.
Đánh nhau được một hồi lâu, tên đầu lĩnh thổ phỉ rốt cuộc cũng giơ tay lên, quát một tiếng: "Chúng ta lui!"
Trước khi đi, hắn còn quăng lại một câu: "Các ngươi chờ cho ta, ta lập tức đi gọi người tới đây, tiếp đó, chính là ngày ૮ɦếƭ của các ngươi!"
Dứt lời, hắn liền rời đi mà không quay đầu lại nữa.
Khinh Yên nhìn mớ hỗn độn trên mặt đất, cảm thấy có chút đau lòng: "Vất vả lắm Y Tháp mới hoàn công, không ngờ lại xảy ra chuyện như thế này, tiểu thư không có ở đây, chúng ta ngay cả Y Tháp cũng không bảo vệ nổi, ta cảm thấy mình thật sự quá vô dụng."
Diệp Linh đi đến bên cạnh Khinh Yên, đưa tay lên vỗ vỗ lấy bả vai của cô, mở miệng an ủi: "Mấy năm nay nàng đã tiến bộ rất nhanh rồi, cho nên nàng không cần phải tự trách!"
Lời tuy là nói vậy, nhưng hai mắt Khinh Yên không làm sao rút lại được vẻ bi thương.
Mà sau khi đám thổ phỉ kia đã đi hết rồi, dân chúng của Tây thành đang trốn trong góc mới lần lượt run rẩy đi ra, tốt bụng mà cùng nhau mở miệng an ủi: "Cô nương, ta khuyên các người vẫn là nên cho bọn chúng một ít tiền đi, hao tài miễn tai*, xem như của đi thay người!"
(*hao tài miễn tai: tốn tiền tránh được tai nạn)
"Đại thẩm, người không cần phải nói nữa, chúng ta tuyệt đối sẽ không cúi đầu trước bọn thổ phỉ kia đâu!"
Chung Linh Nhi nhìn vị đại thẩm vừa lên tiếng khuyên bảo mà nói, đôi mắt đen tròn đáng yêu tràn đầy kiên định.
"Cô nương, ta biết thực lực của mọi người rất mạnh, thế nhưng, đám thổ phỉ vừa mới đến kia chẳng qua chỉ là một nhóm nhỏ mà thôi, bọn chúng biết được thực lực của hai vị đại nhân lớn tuổi ở đây không đơn giản, vì vậy mới cố ý đợi hai vị kia đi rồi mới tiến tới đây!"
Hai vị đại nhân trong miệng đại thẩm kia hiển nhiên chính là Thanh Mộc và Cát Dương.
"Chưa hết...." đại thẩm kia dừng lại một chút, cẩn thận đưa mắt nhìn ra phía ngoài, sau đó còn cố ý hạ thấp giọng: "Phía trên nhóm nhỏ thổ phỉ vừa rồi, còn có một nhóm đạo tặc lớn hơn nữa, bọn chúng tự xưng là Nghịch Thiên Đạo Tặc đoàn. Nhóm đạo tặc đoàn này có tổng cộng ba đoàn trưởng, thực lực đều ở cảnh giới Tôn Linh Giả, đặc biệt là lão đại chứa bọn chúng, hắn ta đã đột phá đến Tôn Linh Giả cao giai rồi!"
Tôn Linh Giả?
Tâm của mọi người trong Cương Thiết Liệt Diễm quân đoàn đều trầm xuống.
"Bọn đạo tặc kia cư ngụ tại một ngọn núi cách đây không xa, tới lui cũng chỉ mất nửa canh giờ thời gian, mọi người vẫn là tránh đi trước mà suy nghĩ đối sách, ta cũng đi trước đây!" đại thẩm kia sau khi nói xong những lời này thì liền vội vã rời đi, giống như là sợ liên lụy đến mình vậy.
Khinh Yên gắt gao siết chặt hai nắm tay, lần đầu tiên cảm thấy bản thân bất lực đến như vậy.
"Đội trưởng!" Chung Linh Nhi nhìn về phía Khinh Yên, giọng điệu thập phần kiên định: "Tiểu thư rất nhanh sẽ trở về, trước khi tiểu thư trở về, chúng ta nhất định phải bảo vệ Y Tháp cho thật tốt!"
Rầm!
Ai ngờ lời này của Chung Linh Nhi vừa dứt, đại môn của Y Tháp lại bị người ta đạp văng ra, chợt, một giọng nói vô cùng phẫn nộ đột ngột truyền vào từ bên ngoài, vang vọng khắp toàn bộ Y Tháp.
"Vừa rồi là kẻ nào to gan ức Hi*p người của ta? Mau đứng ra đây chịu ૮ɦếƭ cho ta!"
Lời vừa dứt, liền thấy một nam nhân trung niên kéo theo một đám người từ bên ngoài xông vào. Đi theo cạnh hắn ra còn có tên đầu lĩnh thổ phỉ vừa chạy đi khi nãy.
"Tam gia! Chính là bọn chúng, đám người này đi vào Tây thành của chúng ta, chẳng những không nộp ngân lượng, mà còn ra tay đánh người! Thuộc hạ chỉ bảo bọn chúng nộp lên một trăm vạn lượng mà thôi, hơn nữa, thuộc hạ còn nói rõ cho bọn chúng biết, tiền này là dùng để hiếu kính tam gia ngài, nếu như chúng chịu giao ngân lượng, thì sau này sẽ được tam gia che chở. Ai ngờ đám người bọn chúng không biết điều chút nào, lại còn không để tam gia ngài vào mắt!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc