Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 207

Tác giả: Tiêu Thất Gia

"Còn về Thanh Sương công chúa....." Cát Dương hơi dừng lại, khẽ mỉm cười: "Danh tiếng của vị công chúa này ở Lưu Nguyệt Đế Quốc khá vang dội. Dù tu vi của Thanh Sương công chúa không cao, nhưng lại cực kì tinh thông y thuật! Tuy nhiên, không biết vì sao mà đại hội tranh tài chư quốc lần này lại không thấy Thanh Sương công chúa tham gia? Lão hủ cũng không biết tại sao Thanh Sương công chúa lại phái người đến chúc mừng cho Thanh Nhã công tử."
Vân Lạc Phong khẽ vân vê cằm, trầm ngâm hết nửa ngày: "Người tới là khách, gia gia, người tiếp đãi các vị khách vừa đến một chút!"
Lão gia tử từ từ hồi thần lại từ trong cơn khiếp sợ.
Vân Lạc ông vừa tới phiếm đại lục này không được bao lâu, nhưng cũng biết đến tiếng tăm lừng lẫy của tam đại đế quốc ở nơi này. Vì sao hai đế quốc xếp hạng tối cao của Vô Hồi Đại Lục lại đến đây chúc mừng cho ngày đại hỉ con trai của ông?
Giữa lúc lão gia tử còn đang chần chờ do dự, thì hai sứ giả của hai đế quốc đã lần lượt tiến lên.
Sứ giả của Vô Song Đế Quốc là một vị lão giả, ông ấy cười vô cùng thân thiện, hòa ái mà dễ gần: "Vân lão gia tử, điện hạ nhà ta lệnh cho ta mang theo một phần hạ lễ đến, nhân ngày đại hỉ của Thanh Nhã công tử mà chúc mừng!"
"Hi hi...." một tiếng cười duyên từ bên cạnh truyền đến, tiếp đó, một người nữ tử kiều mỹ lắc lư chiếc eo theo nhỏ mà tiến lên trước, nụ cười không hé răng, bờ môi cong cong làm tô điểm thêm cho vẻ đẹp rung động lòng người trên khuôn mặt của cô ấy: "Nói vậy, vị này chắc hẳn chính là Vân cô nương? Thanh Sương công chúa nghe nói đến những thành công và chiến tích của Vân cô nương ở tại đại hội tranh tài chư quốc, vốn định đích thân đến đây một chuyến, ngặt nỗi lại bận công vụ trên người, cho nên mới sai bổn tướng quân thay mặt công chúa đến đây chúc mừng, đây là hạ lễ do công chúa đích thân chuẩn bị, xin các vị vui lòng nhận cho!"
Lão gia tử không có chút khách khí nào mà vươn tay nhận lấy chiếc hộp lớn do nữ tử kiều mỹ đưa tới, ha ha cười lớn hai tiếng: "Người đâu! Chuẩn bị chỗ ngồi cho hai vị sứ giả!"
Nữ tử kiều mỹ cười cười, trước khi rời đi không quên quay lại nhìn Vân Lạc Phong, rồi nói thêm một câu: "Vân cô nương, công chúa bảo ta nhắc nhở người một câu, cẩn thận Thiên Hồi Đế Quốc!"
Bất cứ ai cũng nghe ra được ý muốn kết giao hữu hảo của Lưu Nguyệt Đế Quốc, vì vậy mà thái độ của bọn họ đối với Vân Lạc Phong không khỏi càng tăng thêm một phần xem trọng, cũng liếc mắt nhìn nhiều hơn mấy cái.
Đương nhiên, Vân Lạc Phong đối với cái nhìn của bọn họ cũng chẳng có cảm xúc bao lớn, trong mắt của cô, nếu muốn người ta để mình vào mắt, thì phải dựa vào thực lực của bản thân mà leo *** của đại lục.
Đừng thấy hiện tại cả Vô Song Đế Quốc và Lưu Nguyệt Đế Quốc đều đến lấy lòng cô, nếu như cô không có thực lực đủ cường đại, hai đế quốc này sẽ thèm liếc mắt đến Vân Lạc Phong cô sao?
Vì vậy, nói đến cùng, thực lực mới là quan trọng nhất!
Vân Lạc Phong hơi cúi mặt xuống một chút, trong đôi mắt đen nhánh kia là một mảnh kiên định.
Chờ sau khi nhị thúc thành thân xong, cũng chính là thời điểm cô phải rời khỏi hoàng thành, đến đất phong mà gây dựng thế lực cho mình.
_____
Vô Tận Thành.
Phạm vi diện tích kéo dài trăm dặm, là một vùng đất bằng phẳng.
Vô Tận Thành tổng cộng chia là bốn nơi khác biệt.
Đông thành tập trung nhiều gia tộc hào môn phú quý, Nam thành thương nghiệp phát triển phồn thịnh, Bắc thành là nơi ở của những gia đình giàu có, duy chỉ có Tây Thành..... Đây là nơi sinh sống của những người ở tầng chót nhất, còn có vô số đất hoang nhưng lại không có người nào khai khẩn, làm cho Tây thành càng thêm hoang sơ tiêu điều.
Tuy nhiên, hôm nay, Tây thành lại hết sức náo nhiệt. Nguyên nhân rất đơn giản! Tây thành đã rất lâu rồi chưa có người nào đến, hiện giờ lại đang nghênh đón một đám khách nhân quê mùa tới đây.
Nghe nói, dẫn đầu đám người kia là một nữ tử với diện mạo tuyệt mỹ khuynh thành, một thân bạch y đẹp như tiên nữ đi ra từ trong tranh, so với bất cứ nữ tử nào trong Vô Tận Thành đều đẹp hơn rất nhiều.
Vì vậy mà sau khi mọi người ở Tây thành nghe xong tin tức này đều chạy tới đây xem náo nhiệt....
"Vân cô nương, chúng ta thật sự phải cấm rễ tại Tây thành này sao?"
Lúc này, trên một mảnh đất hoang ở Tây thành, Thanh Mộc theo sát phía sau Vân Lạc Phong, ông đưa mắt nhìn mảnh đất hoang vắng xác xơ trước mặt, đôi mày khẽ nhíu lại, cất tiếng hỏi.
Vân Lạc Phong gật gật đầu đáp: "Vùng đất Tây thành này tương đối thuận tiện!"
Khóe miệng Thanh Mộc hơi co rút: "Lão hủ nghe nói, Vô Tận Thành là đất phong mà hoàng đế cho cô, cô ở trên đất của mình, sao lại còn phải tốn tiền mua chứ?"
Vân Lạc Phong ngừng bước, môi khẽ dương lên nụ cười, quay đầu lại mà trả lời Thanh Mộc: "Ta tạm thời còn chưa muốn để người khác biết Vô Tận Thành này là do ta quản lý!"
Còn một nguyên nhân khác nữa mà cô không có nói.
Ngay sau khi cô đi vào Tây thành này, liền phát hiện linh khí trong Tây thành cực kỳ thích hợp để trồng thảo dược. Cho dù không thể giúp thảo dược biến thành linh dược, nhưng dược hiệu của nó so với những thảo dược bình thường thì cũng tốt hơn đến gấp mấy lần.
Diện tích dược điền trong không gian thần điển vẫn là có hạn. Nếu có thể đem thảo dược trồng ở Tây thành, để linh khí ở đây nuôi dưỡng trước, sau đó mới đem vào trồng ở dược điền để chúng trưởng thành, trở thành linh dược, như vậy sẽ tương đương với việc làm ít công to.
Đây là nguyên nhân chính mà cô lựa chọn dừng chân ở Tây thành.
Điều khiến Vân Lạc Phong không cách nào lý giải được chính là, người trong Vô Tận Thành sống ở đây nhiều năm như vậy, mà lại không cảm nhận được linh khí ở Tây thành này tốt như vậy!
Vân Lạc Phong lại không biết, nếu không phải giác quan của cô hơn hẳn người thường rất nhiều, thì bản thân cô cũng chưa chắc gì đã cảm nhận được điều này.
"Thanh Mộc, trong vòng ba tháng, ông mang theo mọi người xây dựng cho xong Y Tháp trước đi!"
Vân Lạc Phong nhìn vào gương mặt già nua của Thanh Mộc, trịnh trọng phân phó nhiệm vụ.
Thanh Mộc cười cười, nói: "Vừa rồi ta đã có quan sát, thấy được rằng thực lực của mọi người trong Tây thành này không phải là rất mạnh, nhưng thân thể khá cường tráng, nếu có thể khiến bọn họ đến hỗ trợ xây dựng, ta tin Y Tháp chắc chắn sẽ được xây xong rất nhanh thôi!"
Đời sống của người dân ở Tây thành cực kỳ khó khăn, nếu tiền công bỏ ra đủ cao, bọn họ làm sao có thể cự tuyệt được?
"Tốt, vậy chuyện này giao lại cho ông lo liệu!" Vân Lạc Phong khoanh tay mà đứng: "Tiểu Bạch, con theo ta cùng đi dạo Vô Tận Thành này một vòng, cũng nhân tiện tìm hiểu hoàn cảnh ở đây một chút!"
Hai mắt Lâm Nhược Bạch tức khắc liền sáng lên, cười hì hì mà đáp: "Dạ, sư phụ!"
Đôi mắt Vân Lạc Phong hơi trầm xuống, vươn tay vuốt lấy cánh tay phải của mình.
Di chứng của việc mạnh mẽ đột phá cảnh giới, cho đến bây giờ còn chưa được chữa khỏi.
Chẳng lẽ, cánh tay này của cô thật sự phải vĩnh viễn bị phế bỏ hay sao?
Không!
Tuyệt đối không thể như thế!
Chuyến đi lần này của cô, ngoại trừ việc phải gây dựng thế lực cho mình, thì vẫn còn một chuyện quan trọng khác.
Đó chính là, phải dùng hết tất cả mọi phương pháp, để khôi phục lại tri giác cho cánh tay này.
_.______
Đông thành.
Trong một dinh thự xa hoa, một nam nhân trung niên chậm rãi thả chén trà trong tay xuống, khẽ nheo hai mắt nhìn về phía tên thị vệ đang bẩm báo tin tức trước mặt.
"Thật sự có người từ nơi khác đến mua đất ở Tây thành?"
Thị vệ cung kính đáp: "khỏi bẩm gia chủ, đám người từ nơi khác tới kia thật sự đã mua lấy một mảnh đất rất lớn ở Tây thành, theo như thuộc hạ quan sát, thì đám người này hình như là rất có tiền!"
"Ha ha..." nam nhân trung niên kia cất tiếng cười nhạo báng: "Thật không biết đám người kia có phải là ngu xuẩn hay không, trong Vô Tận Thành này nhiều địa phương tốt như vậy mà không chịu mua, lại đi chọn cái nơi hoang vắng, khỉ ho cò gáy như Tây thành, vừa nhìn là biết ngay chính là những kẻ có tiền mà lại không biết xài rồi! Ngươi lập tức đi tìm hiểu thêm tin tức về đám người kia, sau đó trở về bẩm báo lại cho bổn gia chủ!"
"Dạ, gia chủ!"
Thị vệ chắp chắp nắm tay, cung kính lui xuống.
"Cha!"
Nữ tử ngồi bên cạnh nam nhân trung niên kia nghe vậy thì liền nhíu mày lại, đôi con ngươi khẽ đảo qua đảo lại rồi chợt lóe lên một tia sáng: "Cha muốn bẫy đám người kia sao?"
"Loại người chẳng biết đầu đuôi như thế, không bẫy họ thì bẫy ai?" nam nhân trung niên kia cười lạnh một tiếng: "Kỳ thực, cha chịu gài bẫy bọn họ, bọn họ còn phải cảm ơn cha! Đám người bọn họ có nhiều tiền như vậy, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của nhiều người, nói không chừng còn vì vậy mà dẫn đến họa sát thân."
"Cha, vậy cha định làm như thế nào?"
Nam nhân trung niên kia khẽ híp tròng mắt, trong mắt hắn ta chợt lóe lên một tia xảo trá.
"Ngô gia chúng ta có một mảnh đất ở Nam thành, mảnh đất kia dường như là có khiếm khuyết gì đó, mặc kệ là chúng ta có trồng loại thảo dược nào thì chúng cũng bị khô héo rất nhanh, như vậy thì có khác gì là thứ vứt đi, cho nên, cha định đem mảnh đất kia bán lại cho bọn họ."
Nữ tử kia vô cùng kinh ngạc mở to mắt nhìn phụ thân nhà mình, cô ta không ngờ phụ thân lại muốn đem mảnh đất hoang phế ấy bán lại cho đám người kia.
Bất quá, vừa rồi cô ta có nghe thị vệ bẩm báo, rằng nữ tử dẫn đầu đám người kia có dung mạo tuyệt mỹ khuynh thành, điều này đã khiến cô ta hơi khơi dậy một chút lòng đố kỵ.
Hành vi này của phụ thân cũng không tính là sai, ai bảo nữ nhân kia lớn lên xinh đẹp như vậy làm gì?
Cho nên, kẻ sai, chính là nữ nhân kia...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc