Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 20

Tác giả: Tiêu Thất Gia

Sau khi nàng rời khỏi sân huấn luyện dưới lòng đất, Khinh Yên liền tiến tới thông báo cho nàng biết, nói rằng Vinh lão bên Y Các dẫn một người bệnh đến tìm nàng để chữa! Trong lúc nói lời này, dung mạo thanh tú của tiểu nha đầu Khinh Yên tràn đầy sự kích động, giống như mình mới là người được Vinh lão gọi hai tiếng ‘thần y’ vậy.
“Tiểu thư, bây giờ người thật sự rất lợi hại, ngay cả người của Y Các cũng tới tìm người chữa bệnh, nô tỳ tự hào quá!”
Vân Lạc Phong cười như không cười, nhìn tiểu nha đầu đỏ bừng cả mặt, nàng hỏi ngược lại: “Ngươi tự hào cái gì?”
“Đương nhiên tự hào vì nô tỳ là tiểu nha hoàn của thần y. Tiểu thư, bây giờ người cũng coi như là hết khổ chuyển sướng rồi, may mà Thái tử điện hạ vứt bỏ người, nói cách khác, với thân phận của hắn, chưa chắc đã xứng với tiểu thư đâu.”
Khinh Yên nói với vẻ căm giận, chỉ cần nghĩ tới những gì mà Cao Lăng từng làm với Vân Lạc Phong, nàng ta lập tức hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
“Khinh Yên.” Vân Lạc Phong ngừng lại, đột nhiên hỏi một câu: “Nếu có một cơ hội để ngươi trở thành Cường Giả, ngươi có nguyện ý tiếp nhận không?”
Nếu nói ra thì cả Vân gia này, ngoại trừ gia gia và Nhị thúc, người nàng tin tưởng nhất không ai khác ngoài tiểu nha đầu này.
Trước kia ở trong Vân gia, cũng chỉ có tiểu nha đầu này mới thật lòng thật dạ với nàng!
Khinh Yên bối rối nhìn Vân Lạc Phong: “Trở thành Cường Giả? Vì sao nô tỳ phải trở thành Cường Giả? Nô tỳ chỉ cần hầu hạ tiểu thư là đủ rồi, huống hồ, bây giờ tiểu thư là thần y, đi theo người còn đáng tin cậy hơn việc trở thành Cường Giả, ít nhất nô tỳ không phải lo mình sinh bệnh.”
“Khinh Yên, nếu như trở thành Cường Giả, ngươi có thể vì ta mà làm nhiều việc hơn nữa đấy chứ?” Ánh mắt Vân Lạc Phong dừng lại trên dung mạo thanh tú của Khinh Yên, nàng lại hỏi thêm một câu.
Khinh Yên chớp chớp mắt: “Nếu như nô tỳ có thể làm việc giúp tiểu thư, nô tỳ nhất định sẽ nguyện ý trở thành một Cường Giả. Tiểu thư, hôm nay người rất lạ, sao người lại hỏi vấn đề này ạ?” Vân Lạc Phong bật cười, lắc lắc mái đầu, nàng không trả lời câu hỏi của Khinh Yên, chỉ nhướng mày và nói: “Đi nào, trước tiên ta sẽ đi chữa bệnh cho người khác, sau đó ngươi sẽ hiểu rõ những gì mà ta vừa nói với ngươi.”
Trong đại sảnh, Vân Lạc thong thả uống một hớp nước trà, ánh mắt ông thường xuyên ngó ra ngoài cửa, trong mắt dần dần xuất hiện vẻ nôn nóng.
“Vinh lão, Ninh lão, xin hai vị đợi thêm một lát, nha đầu thối nhà ta đi đường tương đối chậm, hẳn là bây giờ còn đang trên đường tới đây.”
Nếu người đến là người của hoàng tộc, Vân Lạc sẽ không nóng vội như thế, nhưng lần này người đến tìm Vân Lạc Phong chính là Vinh lão bên Y Các! Mà ngoại trừ Vinh lão còn có một lão già khác không phải người thường, nếu không, Vinh lão sẽ không gọi ông ta là Ninh lão.
Ngay cả thiếu nữ xinh đẹp đứng bên cạnh Ninh lão, ông cũng không thể nhìn thấu thực lực! Có thể thấy thiếu nữ này được trời phú mạnh đến mức nào! Ít nhất không hề thua kém Vân Thanh Nhã mười năm trước!
Người khiến ông càng thêm kiêng kỵ chính là nam nam tử trung niên trước sau vẫn lặng im không nói! Với sự trải đời của mình trong mấy năm qua, ông hoàn toàn có thể thấy nam tử trung niên kia có địa vị trên cả Vinh lão!
“Ha ha.” Ninh lão cười nhẹ hai tiếng, khẽ nhấp một hớp nước trà và nói: “Vân tướng quân, một chút thời gian ấy, chúng ta vẫn chờ được, ông không cần quá sốt ruột.”
Ninh lão chỉ còn thiếu điều chưa nói ‘Hoàng đế chưa vội Thái giám đã sốt ruột’ mà thôi!
Sắc mặt lão gia tử có hơi xấu hổ, ông ho khan hai tiếng, dùng vẻ mặt phẫn nộ để che giấu sự xấu hổ.
“Nha đầu thối này luôn ung dung đến chậm, đợi nó tới, ta phải hết sức dạy dỗ nó một chút mới được!”
Đương nhiên, nói thì nói vậy, nếu bảo ông dạy dỗ Vân Lạc Phong thật, ông lại không nỡ.
"Gia gia, chỉ vì có việc nên cháu mới đến trễ một lát, người lại mắng cháu sau lưng như vậy ư?"
Đột nhiên có một tiếng cười yếu ớt kèm theo vẻ lười nhác truyền từ ngoài cửa vào.
Dưới ánh nắng, thiếu nữ mặc bạch y bước chầm chậm tới, trên dung nhan tuyệt mỹ của nàng hiện lên nét cười tà mị, đôi mắt đen thăm thẳm như bầu trời đêm, thâm thúy làm cho người ta khó lòng dò xét được kết quả!
Tầm mắt Vân Lạc Phong dừng lại trên người nam tử trung niên vẫn luôn im lặng trong đại sảnh. Khi nhìn thấy mái tóc bạc phơ của người đó, khóe môi nàng nhoẻn thành nụ cười, thông suốt rõ ràng.
Nếu nàng đoán không lầm, nam tử trung niên này chính là người trúng độc Mạn Đà La!
"Vân nha đầu, rốt cuộc ngươi cũng tới." Vinh lão kích động đứng dậy: "Bây giờ ta đã dẫn người bệnh đến, không biết Vân nha đầu nhà ngươi nắm chắc được mấy phần để cứu hắn?"
Vân Lạc Phong nhướng góc mày, nhìn sâu vào mắt nam tử trung niên: "Bây giờ bệnh của hắn đã nguy kịch, đầu đầy tóc bạc chính là bằng chứng rõ nhất. Đừng thấy diện mạo của hắn chỉ khoảng bốn mươi, thật ra khả năng của thân thể đã đến giới hạn cuối cùng rồi."
Cõi lòng Vinh lão trở nên căng thẳng: "Vân nha đầu, còn có thể cứu được hắn không?"
"Có thì có, nhưng nếu như là lúc hắn vừa trúng độc, ta chắc chắn trăm phần trăm, nhưng bây giờ thì... cùng lắm bảy mươi phần trăm." Vân Lạc Phong cười và nhìn Vinh lão: "Nhưng mà Vinh lão à, ta ra tay chữa bệnh, chi phí rất cao, hơn nữa đối với mọi người, ta cũng không thu ngân lượng, ta chỉ lấy dược liệu mà thôi! Đương nhiên, nếu như trị liệu thất bại, ta sẽ hoàn trả mọi thứ!"
Ánh mắt Vinh lão càng thêm kích động. Đối với ông mà nói, chữa khỏi bảy mươi phần trăm cũng đủ vừa lòng rồi! Những y sư khác bên Y Các, ngay cả mười phần trăm cũng không nắm chắc!
"Vân nha đầu, Y Các của chúng ta có một gốc cây Hồng Phác đã hơn nghìn năm, nếu ngươi có thể cứu được hắn, gốc cây Hồng Phác đó sẽ thuộc về ngươi."
Cõi Vân Lạc Phong chợt xao động.
Trong hầu hết các loại dược liệu, cây Hồng Phác cực kỳ quý báu, nghe nói trong một năm, cây Hồng Phác chỉ kết được mười quả! Hơn nữa trên toàn đại lục này, số cây Hồng Phác cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, có thể tưởng tượng ra gốc cây Hồng Phác ngàn năm kia quý báu như thế nào.
Về phần sử dụng quả Hồng Phác, sau khi ăn vào có thể linh khí trong thân thể Linh Giả.
Linh lực và linh khí khác nhau. Linh lực có tính chất tiêu hao khi sử dụng trong tác chiến, mặc dù là một Cường Giả, nếu như chiến đấu mà tiêu hao linh lực sạch sẽ cũng chỉ có thể bị người ta xâu xé.
Linh khí chính là khí linh trong thiên địa, cung cấp cho Linh Giả hấp thu, tụ lại ở đan điền, đợi đến một giới hạn nào đó là có thể đột phá.
Cho nên có thể tưởng tượng ra cây Hồng Phác cung cấp linh khí mê người đến mức nào nhỉ? Cho dù khả năng cung cấp linh khí của nó ít đến đáng thương vẫn còn rất nhiều người nguyện ý ra giá cao để mua!
"Nha đầu, ta biết cây Hồng Phác không thể sánh bằng dịch Tụ Linh Dược của ngươi, nhưng đó cũng coi như là dược liệu quý báu nhất trong Y Các chúng ta. Nếu không phải vì cứu đại nhân, ta cũng chẳng muốn lấy ra đâu."
Vinh lão sợ Vân Lạc Phong chướng mắt cây Hồng Phác nên vội vàng giải thích.
" Được."
Vân Lạc Phong nhếch môi cười, trong mắt lóe lên ánh nhìn tà mị: "Nếu ta giải độc thành công, cây Hồng Phác kia lập tức thuộc về ta!"
Nói thật, cây Hồng Phác chỉ có thể cung cấp một chút linh khí như thế, nàng đúng là chướng mắt! Nhưng nếu trồng nó trong phạm vi Dược Điền (ruộng dược liệu) thuộc không gian Thần Điển, hiệu quả sẽ khác ngay!
Hẳn là lão gia tử có thể nhờ nó để đột phá đến Cao Linh Giả trung cấp...
Trong lòng Vinh lão rất vui: "Vân nha đầu, không biết bây giờ chúng ta có thể bắt đầu trị liệu hay chưa?"
Vân Lạc Phong gật gật đầu, ánh mắt chuyển sang phía Ninh lão đang im lặng chờ đợi: "Ta sẽ chữa bệnh cho người của Y Các trước, xong rồi ta sẽ trị liệu cho ông sau."
Đối với việc Vân Lạc Phong lựa chọn trị liệu cho người của Y Các trước, dĩ nhiên Ninh lão không có bất luận ý kiến nào, ông hơi hơi mỉm cười, nói: “Vân nha đầu, lão hủ cùng ngươi đến hậu viện trước, ngươi cứ trị liệu cho hắn, sau khi chữa khỏi lại đến thay ta chữa bệnh, Hân nhi, đỡ ta lên.”
“Dạ, gia gia.”
Gương mặt thanh tú của Ninh Hân xuất hiện nụ cười sáng lạn, nàng nâng thân thể của lão giả, đỡ ông từ trên ghế đứng dậy, trong hai con ngươi thanh triệt hàm chứa ý cười nhợt nhạt.
Vân Lạc liếc mắt nhìn Ninh Hân đoan trang tú lệ, trong lòng có chút cảm thán.
Đây mới chân chính là tiểu thư khuê các! Trong nhất cử nhất động đều thể hiện đối phương được giáo dục lễ nghi cực kỳ tốt! Chỉ nhìn động tác của nàng cũng cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Không giống Mộ Vô Song dối trá!
Đoan trang của Mộ Vô Song hoàn toàn do nàng ta giả vờ, cả người đều tản mát ra hơi thở dối trá. Nếu hai người này đứng chung một chỗ để so sánh, chỉ sợ có thể dễ dàng phân thắng bại.
“Các ngươi cùng ta tới.”
Vân Lạc Phong lười biếng duỗi cái eo, con ngươi tà mị chậm rãi đảo qua mấy người ở đây, rồi xoay người đi ra ngoài đại sảnh.
——
Trong phủ Thừa tướng, từ sau khi Mộ Vô Song mang gương mặt sưng đỏ trở về, liền không còn an bình nữa. Toàn bộ gia đinh, nha hoàn ngay cả thở cũng không dám thở mạnh một chút, sợ lửa giận của thừa tướng đại nhân không chỗ phát sẽ ập lên đầu mình!
“Phế vật, một đám phế vật!”
Bên trong thư phòng, Mộ Hành Cừu hất toàn bộ thư tịch trên bàn xuống đất, dung nhan già nua đầy phẫn nộ.“Ta sai các ngươi đến Y Các mua sắm dược liệu tiêu sưng, các ngươi lại không thể mua trở về! Còn cần các ngươi để làm gì?”
Sắc mặt của Mộ Hành Cừu xanh mét, hai tròng mắt tràn ngập tức giận gắt gao nhìn chằm chằm bọn gia đinh quỳ trên mặt đất.
Chúng gia đinh sợ tới mức gắt gao cúi đầu, ngay cả dũng khí ngẩng đầu lên cũng không có, toàn bộ đều sợ hãi rụt rè cuộn tròn thân thể, thân mình run rẩy không thôi.
“Thừa tướng đại nhân, người của Y Các nói tất cả dược liệu đều bị Cảnh ngự y làm hỏng, cho nên Y Các đã hết dược liệu.”
Dược liệu trong Y Các vĩnh viễn cũng không thể hết! Chỉ là những người đó có Vinh lão căn dặn, căn bản là không bán dược liệu cho phủ Thừa tướng. Đáng tiếc, hiện giờ Mộ Hành Cừu vẫn chưa biết chuyện này.
“Gia gia.”
Ngay lúc Mộ Hành Cừu sắp sửa phát giận lần nữa thì một giọng nói ưu nhã chậm rãi từ cửa truyền đến.
Khoảnh khác nghe thấy giọng nói này, lửa giận của Mộ Hành Cừu dần dần bình ổn lại. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía thiếu nữ đang từ ngoài thư phòng đi vào, đau lòng hỏi: “Vô Song, sao cháu lại tới đây?”
Giờ phút này Mộ Vô Song đã không còn xinh đẹp như trước, toàn bộ mặt của nàng đều dùng băng gạc bao bọc, chỉ để lại một đôi mắt hàm chứa oán độc cùng với một cái miệng nhỏ.
“Gia gia, cháu đã nghe nói chuyện của Y Các.” Mộ Vô Song hơi hơi rũ xuống đôi mắt, “Cháu cũng biết sư phụ vì cháu báo thù, không cẩn thận làm hư hao tài vật của Y Các nên bị Y Các xếp vào sổ đen, chứ thật ra Y Các cũng không phải hết dược liệu. Hơn nữa, bởi vì sư phụ ở trong Y Các gây rối, khiến Y Các ngay cả dược liệu cũng không bán cho chúng ta.”
Lấy tính cách trọng sĩ diện của Cảnh Lâm tuyệt đối sẽ không nói ra chính mình ăn mệt ở trong Y Các! Còn những người ở Y Các ngày đó, do có mệnh lệnh của Vinh lão cũng không dám rêu rao ở khắp nơi.
Bởi vậy, cho tới bây giờ Mộ Vô Song cũng không biết sở dĩ phủ Thừa tướng không thể mua sắm dược liệu ở Y Các là vì Y Các muốn Vân Lạc Phong hết giận!
“Song nhi, cháu yên tâm, thù này gia gia nhất định sẽ vì cháu báo!” Đáy mắt Mộ Hành Cừu hiện lên một tia sát khí, lạnh giọng nói.
Cơ thể Mộ Vô Song run lên một chút, nàng thống khổ nhắm mắt lại, đáy lòng cảm thấy một trận chua xót.
“Gia gia, người làm cháu bị thương là Thái Tử điện hạ, bất luận thế nào cũng không thể báo thù này!”
“Hừ!” Mộ Hành Cừu hừ lạnh một tiếng, một gương mặt già âm trầm, lạnh lùng nói, “Ta khi nào nói qua muốn tìm Thái tử báo thù? Chuyện này, Thái tử cũng là người bị liên luỵ, đầu sỏ gây tội chân chính là Vân Lạc Phong! Nếu không phải gần đây Thái Tử điện hạ thân mang trọng bệnh, nhất định hắn cũng sẽ tìm Vân Lạc Phong tính sổ!”
Mộ Vô Song không nói gì, không có người nào hận Vân Lạc Phong sâu bằng nàng!
“Gia gia, từ ngày Vân Lạc Phong bảo Thái tử ra tay đánh cháu, cháu liền thề, sớm muộn gì cũng có một ngày khiến cho nàng ta thừa nhận thống khổ giống như vậy! Nhưng Vân gia có Vân lão gia tử tọa trấn, mặc dù phủ Thừa tướng chúng ta có hoàng ân thịnh sủng, lại có thể như thế nào? Chúng ta không làm gì được Vân Lạc Phong.”
“Song nhi, chuyện này ta đã sớm có đối sách.” Mộ Hành Cừu âm u nở nụ cười, “Sau đó ta liền tiến cung xin cô cô cháu một đạo ý chỉ, bảo nó tuyên Vân Lạc Phong tiến cung làm thư đồng của công chúa điện hạ, lúc đó, nàng ta rời khỏi sự che chở của lão già Vân gia, cháu muốn Tra t** nàng ta như thế nào cũng được!”
Con ngươi của Mộ Vô Song sáng lên một chút, tại sao nàng không nghĩ đến điểm này? Chỉ cần Vân Lạc Phong vào cung, sống hay ૮ɦếƭ phụ thuộc vào ý niệm của nàng.
Đương nhiên, nàng sẽ không để nữ nhân kia ૮ɦếƭ quá thoải mái! Nàng sẽ khiến nàng ta sống không bằng ૮ɦếƭ!
Nghĩ đến đây, oán độc trong đôi mắt đẹp của Mộ Vô Song càng sâu tựa như một con rắn độc, nháy mắt là có thể nuốt người ta vào……
Ánh chiều tà chiếu xuống phủ tướng quân, một mảnh yên bình tĩnh lặng.
Lão gia tử đang ở trong đại sảnh thảnh thơi phẩm trà, trên dung nhan già nua cũng mang theo ý cười sáng lạn như xuân về.
Thực hiển nhiên, biểu hiện của Vân Lạc Phong trong khoảng thời gian này làm cho ông cực kì tin tưởng, ông tin tưởng nhất định có một ngày Vân gia sẽ vượt ra Long Nguyên Quốc nho nhỏ, xuất hiện ở trong mắt thế nhân của đại lục này.
“Có nha đầu Phong nhi này, có lẽ thù của nhị thúc nó thật sự có thể báo.”Lão gia tử nhớ đến thâm cừu đại hận của Vân gia, mặt mày dần dần trầm xuống, lầm bầm lầu bầu nói.
“Lão gia, không tốt, việc lớn không tốt.”
Đột nhiên, một gia đinh vội vã từ ngoài cửa vọt vào, mồ hôi đầm đìa trên mặt, giọng nói mang theo nôn nóng: “Mộ phủ Thừa tướng tới, nói là truyền ý chỉ của Mộ Quý phi. Hơn nữa còn cho thấy ý chỉ này là muốn đại tiểu thư tiếp.”
Sắc mặt lão gia tử lặp tức trầm xuống, phịch một tiếng, chén trà trong tay bị ông hung hăng nện ở trên mặt đất.
“Là cẩu tạp chủng nào của Mộ gia đến?”
“Là…… Là đại thiếu gia của Mộ gia……” Gia đinh run run rẩy rẩy bẩm báo.
Giọng nói chưa dứt, một tiếng cười lạnh bỗng nhiên từ ngoài đại sảnh truyền tới, trong cao ngạo lộ ra ý khinh thường.
“Thì ra đường đường là đại tướng quân của một quốc gia lại có nhân phẩm như vậy, vừa mở miệng đã mắng chửi người khác là cẩu tạp chủng! Ngay cả gia đinh của phủ Thừa tướng ta cũng sẽ không miệng phun thô tục giống ngài!”
Một thân cẩm y từ ngoài cửa bước nhanh đến, nam tử cầm ý chỉ màu đỏ trong tay, mặt mày cao ngạo lạnh lùng có vài chỗ tương tự Mộ Vô Song, khóe môi giơ lên một nụ cười trào phúng.
“Mộ Vô Sâm, ngươi đến nơi này làm gì?”
Dung nhan của lão gia tử càng thêm khó coi, ánh mắt sắc bén như đao bắn về phía nam tử cẩm y xuất hiện ở cửa.
i Mộ gia
Mộ Vô Sâm - Huynh trưởng ruột thịt của Mộ Vô Song! Cũng là người thừa kế của Mộ gia! Mộ Vô Sâm này khác với tên Mộ Thân ăn chơi trác táng kia! Đối vớmà nói, Mộ Thân có thể có cũng có thể không tồn tại, nhưng Mộ Vô Sâm cũng như Mộ Vô Song đều cực kì được Mộ Hành Cừu yêu thương.
“Ta đến nơi này dĩ nhiên là truyền ý chỉ của quý phi nương nương, hiện tại bảo Vân Lạc Phong ra đây tiếp chỉ!”
Mộ Vô Sâm lạnh lùng nhìn về phía lão gia tử, trên cao nhìn xuống nói.
Lão gia tử cười lạnh một tiếng: “Cháu gái ta không phải loại người rảnh rỗi giống như các ngươi, không có việc gì chỉ biết gây phiền phức cho người khác, nó thật sự bận, nào có rảnh rỗi tiếp chỉ? Bây giờ tự ngươi cút đi hay là để bản tướng quân ném ngươi ra ngoài?”
Nếu đến là những người khác của hoàng tộc, có lẽ lão gia tử còn sẽ khách khí vài phần, nhưng nếu đối phương là người Mộ gia, lấy hận ý của ông đối với Mộ gia không có trực tiếp quăng hắn ra ngoài cũng đã đủ khách khí.
“Tướng quân Vân Lạc, ta tới tuyên ý chỉ của quý phi, nếu ngài không cho Vân Lạc Phong ra tiếp chỉ, chính là tội khi quân!” Đôi mắt Mộ Vô Sâm âm trầm thêm vài phần, trong giọng nói cao ngạo hàm chứa một tia lạnh lẽo.
Lão gia tử cười ha ha hai tiếng: “Tội khi quân, như thế nào là khi quân? Xin hỏi ngươi tới tuyên truyền chính là ý chỉ của bệ hạ hay là ý chỉ của hoàng hậu nương nương? A, đúng rồi, hiện tại Long Nguyên Quốc không có hoàng hậu, làm sao gọi là khi quân? Chỉ một quý phi thôi, nói đến cùng chính là tiểu thiếp của bệ hạ, ngươi cho rằng bản tướng quân phải sợ một thiếp thất sao?”
Còn không phải vậy sao?
Thân phận quý phi tôn quý đến mấy bất quá cũng chỉ là thiếp mà thôi! Có thể cùng ngồi cùng ăn với bệ hạ cũng chỉ có hoàng hậu! Nề hà hiện giờ Long Nguyên Quốc vô hậu, vì vậy, lão gia tử phải cho vài phần thể diện cũng chỉ có bệ hạ.
Đương nhiên, loại thể diện này với điều kiện là bệ hạ không có chọc ông giận, bằng không, mặt mũi ai ông cũng sẽ không cho!
Tính tình Mộ Vô Sâm còn tính không tồi, chịu đựng Vân Lạc nhục nhã như vậy lại không có tức giận dậm chân.
Hắn chỉ hít sâu một hơi, ngăn chặn tức giận sắp phun trào trong lòng, lạnh lùng nói: “Không sai, ở nhà thương nhân bình thường thì thân phận của quý phi nương nương chỉ là tiểu thiếp! Tương tự như vậy, tướng quân ngài cũng chỉ giống như một gia đinh, thiếp vị có nhỏ, cũng là chủ tử của ngài! Hiện giờ chủ tử có lệnh, ngài cũng chỉ có thể vâng theo!”
“Ha hả!” Lão gia tử cười lạnh hai tiếng, ૮ɦếƭ không biết xấu hổ nói, “Dù sao ta tuyệt đối cũng sẽ không thừa nhận thân phận chủ tử này của nàng ta! Các ngươi muốn gặp cháu gái ta, có thể! Ở chỗ này chờ! Chờ khi nào nó xong xuôi sự tình, khi đó các ngươi có thể nhìn thấy nó!”
Lần này, không chờ Mộ Vô Sâm nói chuyện, các hộ vệ phía sau hắn lại phẫn nộ rồi! Một đám hận không thể tiến lên xé lão gia tử!
“Chúng ta tới tuyên ý chỉ của quý phi nương nương, hành vi này của ngài rõ ràng chính là không có để quý phi nương nương vào mắt! Đại thiếu gia, dựa theo tội danh tướng quân coi rẻ hoàng pháp, hẳn là liên luỵ cửu tộc!”
Nói như thế nào đây? Tên này là chó của chủ tử cũng chính là cái miệng của chủ tử, lúc chủ tử muốn bão nổi nhưng lại cần giữ gìn hình tượng thì đứng ra nói thay lời chủ tử nhà mình muốn nói.
Mà những lúc này, chủ tử sẽ đứng ra đảm đương người tốt, nhưng bọn họ cũng không nghĩ, nếu không có sự cho phép của chủ tử, sao hạ nhân có lá gan nói ra loại lời nói này?
Lão gia tử dĩ nhiên biết rõ điểm này, dung nhan già nua nở nụ cười trào phúng.
“Ta chỉ nói một câu, hoặc là chờ, hoặc là cút! Ta mặc kệ các ngươi tới truyền ý chỉ của ai, muốn quấy rầy cháu gái ta làm việc, được! Các ngươi đánh bại ta trước rồi nói.”
Giờ phút này lão gia tử giống như một tôn chiến thần, chắn ở trước mặt đám người Mộ Vô Sâm, trong ngôn ngữ tràn ngập khí phách!
Hộ vệ phẫn nộ muốn chửi ầm lên, lại vào lúc này, bị Mộ Vô Sâm duỗi tay ngăn cản.
“Được, ta ở chỗ này chờ nàng!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc