Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 188

Tác giả: Tiêu Thất Gia

Cùng lúc đó, một ánh sáng vàng hiện lên, cái sân rộng rãi ban đầu của Huyền Âm cốc bỗng nhiên nhiều ra vô số Tầm Kim Thử, những Tầm Kim Thử này phát ra khí thế lại lần nữa khiến khuôn mặt cốc chủ biến đổi.
“Sao…… Sao có thể?” Cốc chủ lui về phía sau vài bước, giọng nói run rẩy, “Thực lực đại bộ phận những Tầm Kim Thử này đều ở Thiên Linh Giả, còn có hai con đột phá tới Tôn Linh Giả rồi, đây vẫn là Tầm Kim Thử sao?”
Ban đầu, trong toàn bộ chuột tộc cũng chỉ có Trà Sữa và chuột Hậu mạnh nhất, sau lại trải qua linh dược đào tạo, tất cả Tầm Kim Thử đều tiến bộ vượt bậc, đa số đều đạt tới Thiên Linh Giả.
Đây cũng là quân đội cường thịnh nhất trong tay Vân Lạc Phong!
“Hỏa Hỏa, ngươi và chuột tộc nhìn những người này, không có mệnh lệnh của ta không cho phép một người tự mình rời khỏi, ta đi tìm Vân Tiêu.”
Vân Lạc Phong ném xuống lời này, một thân bạch y giống như ảo ảnh, lập tức biến mất.
Có lẽ xuất phát từ một loại cảm giác, nàng lập tức chạy thẳng về phía căn phòng của Vân Tiêu……
Trong nháy mắt nàng đẩy cửa mà vào, ánh vào trước mắt chính là dung nhan tuấn mỹ của nam nhân. Dường như hắn đang thừa nhận thống khổ cực lớn, mày kiếm nhíu chặt lại.
“Chủ nhân, di chứng đột phá của Vân Tiêu còn chưa có tiêu tán, nếu người muốn hắn bình yên vô sự thì trước tiên giúp hắn hoàn thành đột phá, nếu không cứ tiếp tục nữa sợ là tính mạng hắn có nguy hiểm.” Trong linh hồn, giọng nói Tiểu Mạch truyền vào.
Vân Lạc Phong hiểu ý của Tiểu Mạch, hơn nữa sớm đã chuẩn bị tâm lý, nếu không nàng cũng sẽ không mạo hiểm cực lớn mạnh mẽ đột phá đến Tôn Linh Giả……
“Vân Tiêu, ta tới.”
Nàng chậm rãi đi về phía Vân Tiêu, Ng'n t nhẹ vỗ về khuôn mặt tuấn mỹ của nam nhân, trong ánh mắt hàm chứa ý cười: “Chàng thật là ngu ngốc, rõ ràng âm thầm làm nhiều chuyện như vậy, lại trước nay không nói cho ta biết, cũng không cho ta chia sẻ với chàng.”
“Từ nay về sau ta sẽ càng thêm nỗ lực, cho đến một ngày có thể cùng chàng sánh vai đồng hành……”
Nàng cúi người, hôn lên môi mỏng lạnh lẽo của nam nhân, bàn tay mềm mại nhẹ nhàng vì hắn thoát đi xiêm y.
Dường như nam nhân cảm giác được hơi thở của nàng, mày kiếm nhíu chặt dần dần thả lỏng, vẻ thống khổ cũng dần dần biến mất.
Giờ này phút này, Vân Lạc Phong cũng không có nhìn thấy, trên người hai người hiện ra vầng sáng nhàn nhạt, mà hai vầng sáng này dần dần dung hợp cùng nhau.
“Vân Tiêu, chàng……”
Lúc Vân Lạc Phong vừa định tiếp tục bước tiếp theo, bỗng nhiên phát hiện nam nhân hôn mê không tỉnh không biết khi nào mở hai mắt, nàng vừa định hỏi Tiểu Mạch đây là có chuyện gì, liền thấy nam tử bị nàng đè ở trên người xoay người lại, hung hăng đè nàng ở Dưới ***……
Nam nhân dùng sức hôn lên môi nàng, trong đôi mắt đen đã không còn ôn nhu như xưa, ngược lại như là che một tầng sương mù ௱ô** lung……
Vân Lạc Phong hồi thần lại.
Nam nhân cũng không có hoàn toàn tỉnh lại, di chứng đột phá của công pháp cũng không có biến mất.
Mà hành vi của hắn là do lực lượng song tu gây ra, làm thân thể hắn có thể nhúc nhích, vì thế hắn sinh ra phản ứng bản năng.
A!
Một trận đau đớn từ Dưới *** truyền đến, Vân Lạc Phong hung tợn cắn bả vai Vân Tiêu: “Vân Tiêu, chàng cút đến Dưới *** cho ta!”
Nam nhân cũng không có dừng lại, nhưng động tác của hắn trở nên nhẹ nhàng từ tốn, cho dù rơi vào tình huống này, trong lòng hắn cũng đều là Vân Lạc Phong.
Bản năng của hắn sợ động tác của mình quá mãnh liệt sẽ làm đau nàng……
Không thể không nói, hiệu quả lần đầu tiên song tu quả là rất cường đại! Vân Lạc Phong mới vừa đột phá lên Tôn Linh Giả, dưới sự ra sức vận động này của Vân Tiêu lại đột phá thêm lần nữa……
Không biết qua bao lâu nam nhân trên giường mới ngừng lại, thỏa mãn ngủ mất, sắc mặt của hắn đã không còn đau khổ như trước, khóe môi ngược lại giơ lên một nụ cười mỉm.
Vân Lạc Phong xoa xoa thân mình nhức mỏi, quay đầu nhìn về phía nam nhân hôn mê không tỉnh, nheo mắt nguy hiểm: “Chờ sau khi chàng tỉnh lại rồi tìm chàng tính sổ!”
Lúc này, Vân Lạc Phong vừa định hoạt động cánh tay phải một chút, lại phát hiện cánh tay của mình không có phản ứng, nàng giật mình, hỏi: “Tiểu Mạch, tay của ta……”
“Chủ nhân, đây là di chứng người mạnh mẽ đột phá.”
Tiểu Mạch cười khổ một tiếng.
Nếu là trước kia, Vân Lạc Phong và Vân Tiêu song tu, hắn nhất định sẽ vô cùng H**g phấn, nhưng mà từ lúc Vân Lạc Phong bắt đầu song tu với Vân Tiêu, hắn vẫn luôn duy trì trầm mặc.
Bởi vì cái giá song tu này quá lớn.
Ánh mắt Vân Lạc Phong nhàn nhạt ngắm bầu trời ngoài phòng, giọng nói vân đạm phong khinh: “Một cánh tay mà thôi, so với Vân Tiêu cũng không tính là cái gì, phế thì phế đi, không có tay phải ta còn có thể dùng tay trái chiến đấu.”
“Chủ nhân……”
Trong lòng Tiểu Mạch có chút phức tạp.
Hai người này là một tay hắn thúc đẩy, nếu không phải ngày đó chính mình bảo Vân Lạc Phong cứu người, nàng cũng sẽ không cứu Vân Tiêu.
Nhưng hôm nay vì cứu Vân Tiêu nàng lại trở thành một người tàn phế!
Cho dù cánh tay phải này vẫn còn đó thì như thế nào? Một cánh tay đã không còn cảm giác thì tồn tại hay không tồn tại lại có gì khác nhau?
“Tiểu Mạch, chuyện này ngươi thay ta bảo mật, tạm thời đừng để cho Vân Tiêu biết!” Vân Lạc Phong rũ mắt xuống, mắt đen thật sâu ngóng nhìn Vân Tiêu, tay trái của nàng khẽ vuốt ve khuôn mặt tuấn mỹ của nam nhân, dương môi cười nói, “Ta không muốn hắn tự trách.”
Tay phải không còn phản ứng, chẳng lẽ trong lòng nàng thật sự không sao cả?
Không!
Với nàng mà nói cánh tay dĩ nhiên quan trọng, nhưng vẫn không bằng Vân Tiêu.
Cho nên, nàng cũng chưa từng hối hận!
Có lẽ nam nhân trên giường cảm giác được cái gì, một đôi mắt lãnh khốc chậm rãi mở ra.
Giờ phút này hắn khác với lúc nãy, đôi mắt không còn loại sương mù ௱ô** lung nữa, nhưng lại lộ ra vẻ lạnh lẽo.
Nhưng mà……
Khi hắn trông thấy Vân Lạc Phong nằm ở bên người thì ngơ ngẩn.
“Phong…… Nhi?”
Trong giọng nói trầm thấp khàn khàn của hắn mang theo không dám tin tưởng, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm khuôn mặt Vân Lạc Phong.
“Tỉnh?”
Vân Lạc Phong nhướng mày cười nhạt, xoay người ngồi ở trên thân thể Vân Tiêu, tươi cười của nàng mang theo tà khí, tay trái hung hăng nhéo lên *** nam nhân.
“Không nghĩ tới chàng ở trên giường sẽ điên cuồng như vậy.”
Vân Tiêu nhẹ nhàng nhíu mày, trong đầu có một vài hình ảnh mơ hồ chợt lóe mà qua.
Theo đầu óc càng ngày càng thanh tỉnh của hắn, cảnh tượng mơ hồ đó cũng càng thêm rõ ràng……
“Nhớ rồi sao?”
Một tay Vân Lạc Phong ôm ***, cười tủm tỉm nhìn chăm chú nam nhân bị nàng đè ở Dưới ***: "Chàng nói xem khoản nợ này ta nên trừng phạt chàng như thế nào cho thỏa đáng?”
Rốt cuộc nhớ lại một màn kịch liệt vừa rồi đã xảy ra, ánh mắt nam nhân rốt cuộc đã xảy ra biến hóa.
Vào lúc này, vẻ mặt nam nhân thay đổi thất thường, không còn lãnh khốc như trước.
Trong đôi mắt đen xuất hiện kích động, hắn dang tay hung hăng ôm chặt thân thể Vân Lạc Phong.
“Nàng muốn trừng phạt ta như thế nào cũng được, ngọn nến roi da ta đều nguyện ý thừa nhận.”
Nam nhân ôm chặt Vân Lạc Phong giống như muốn ôm nàng vào đến bên trong cốt nhục.
Nàng đã tới……
Vì tìm kiếm hắn đi tới nơi này, hơn nữa còn làm hắn trở thành nam nhân chân chính của nàng!
Vui sướng như vậy Vân Tiêu chưa bao giờ có.
“Lần sau, ta trên chàng dưới!” Vân Lạc Phong đẩy *** Vân Tiêu ra, nhẹ nheo lại hai tròng mắt, uy hiếp nói.
“Được!” Tiếng nói của Vân Tiêu khàn khàn, mang theo vô tận ái muội: “Nếu không bây giờ chúng ta tiếp tục thử xem, như thế nào? Nàng trên, ta dưới?”
“Vân Tiêu!”
Đáy mắt Vân Lạc Phong xẹt qua một tia sáng, vừa định bác bỏ hắn, nam nhân đã giữ đầu nàng lại, dùng môi mỏng lạnh lẽo chặn lại lời nàng muốn nói.
Một phòng kiều diễm, xuân quang vô hạn.
……
Huyền Âm cốc.
Tất cả khách khứa đều sợ hãi rụt rè tránh ở một bên, không ai dám đứng ra, tất cả đều dùng ánh mắt sợ hãi nhìn tiểu cô nương một thân váy dài màu đỏ như lửa đó……
Vừa rồi, ở Huyền Âm cốc có người muốn nhân cơ hội bắt lấy Hỏa Hỏa, dùng nàng để uy hiếp Vân Lạc Phong.
Ai ngờ, người nọ mới vừa vọt tới trước mặt Hỏa Hỏa, còn chưa kịp động thủ đã bị một ngọn lửa của nàng thiêu đốt thành tro tàn.
Không sai!
Tiểu cô nương này không có bất luận động tác dư thừa nào đã phun ra ngọn lửa vào tên cường giả Tôn Linh Giả cấp thấp, nháy mắt hạ gục đối phương!
Vì thế, đừng nói các tân khách này, ngay cả cốc chủ Huyền Âm cốc cường đại nhất ở đây cũng không dám có bất luận ý tưởng nào……
“Còn có ai?”
Hỏa Hỏa đạp một chân lên trên núi giả, kiêu ngạo nâng cằm, trên cao nhìn xuống mọi người ở đây.
“Các ngươi còn có ai muốn tới bắt ta? Đứng ra! Ta nhất định sẽ cho hắn toàn thây!”
Mọi người sợ tới mức cả người run lên, rụt rụt thân mình, tận lực giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.
Con ngươi của Hỏa Hỏa vừa chuyển, dừng lại trên khuôn mặt trắng bệch của Hồn Vũ.
Nàng giống như một con phượng hoàng ngẩng đầu ưỡn ***, đi về phía Hồn Vũ.
“Chậc chậc, không nghĩ tới ngươi lại thiếu nam nhân đến loại trình độ này, muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của!”
Sắc mặt Hồn Vũ biến đổi: “Ta không có làm sai cái gì, ta với hắn trước đó tình đầu ý hợp, là các ngươi muốn mạnh mẽ chia rẽ chúng ta!”
Nàng thân là đại tiểu thư Huyền Âm cốc, từ trước đến nay cao cao tại thượng, sao cho phép người khác nhục nhã nàng như thế.
Cho dù ૮ɦếƭ, nàng cũng quyết không thể thừa nhận chính mình thừa dịp nam nhân kia hôn mê không tỉnh muốn cường hắn!
Còn Vân Lạc Phong có thể tìm được nam nhân kia hay không……
Cũng không ở trong phạm vi lo lắng của nàng.
Cho dù tìm được thì sao, dựa vào trạng thái hiện tại của nam nhân đó cũng không thể đứng ra nói cái gì.
Lúc đó, dư luận thiên hạ cũng sẽ đứng về phía nàng!
“Tình đầu ý hợp? Ta thật sự không biết ai tình đầu ý hợp với ngươi?”
Đột nhiên, giọng nói lười biếng tà mị truyền đến từ phía sau.
Ngay sau đó, phía sau nàng lại có một giọng nói lãnh khốc tận đáy lòng, lạnh đến xương.
“Không phải ta.”
Vốn dĩ sau khi nghe thấy giọng nói của Vân Lạc Phong, sắc mặt Hồn Vũ cũng không có thay đổi gì, nhưng một giấy sau đó, dung nhan ả ta đột nhiên biến đổi, quay đầu nhìn về phía hai người chậm rãi mà đến dưới hoàng hôn.
Ánh hoàng hôn chiếu xuống từng ngỏ ngách của Huyền Âm cốc.
Dưới ánh chiều tà này, thiếu nữ một thân váy dài màu trắng pha chút vầng sáng nhàn nhạt.
Nam nhân lãnh khốc cũng bước bên cạnh nàng, khí lạnh trên người lạnh đến thấu xương, ánh mắt lạnh lùng tựa như dao nhỏ, *** trong vô hình.
“Sao…… sao có thể?”
Hồn Vũ khiếp sợ che môi, khuôn mặt nhỏ tuyệt mỹ trắng bệch.
Hắn không phải hôn mê bất tỉnh sao? Vì sao sẽ êm đẹp xuất hiện ở chỗ này?
“Vân Tiêu!” Thiếu nữ bạch y nhếch môi, “Nữ nhân này suýt chút nữa trở thành thê tử của chàng, chàng không nói chút gì sao?”
Thê tử?
Vân Tiêu nhíu chặt mày.
Hắn chỉ biết là chính mình bị người của Huyền Âm cốc mang đi, còn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hắn không hề hay biết.
Dĩ nhiên cũng không biết Huyền Âm cốc muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của……
“Thê tử của ta chỉ có một mình nàng!” Nam nhân nâng lên khuôn mặt lãnh khốc, “Nếu những người khác dám giả mạo thê tử của ta, kết cục chỉ có một.”
૮ɦếƭ!
Sát khí trên người nam nhân kích động mà ra, một thân áo đen nhanh chóng vọt đến trước mặt Hồn Vũ, không biết khi nào trong tay hắn nhiều thêm một cây gai nhọn, bỗng nhiên đâm vào trái tim Hồn Vũ……
Nữ nhân của hắn chỉ có một người, người nọ chính là Vân Lạc Phong!
Bất luận người nào làm trong lòng Vân Lạc Phong thấy không thoải mái đều chỉ có một kết cục!
Thân mình Hồn Vũ chấn động, cúi đầu nhìn vết thương trên ***, kinh ngạc nhìn về phía Vân Tiêu.
“Dù sao ta cũng đã cứu ngươi, vì sao ngươi……”
Vì sao muốn giết ta?
Đến ૮ɦếƭ Hồn Vũ cũng không hiểu vì sao.
Chính mình cũng chưa từng thương tổn hắn, nhiều lắm là thừa dịp hắn hôn mê muốn trở thành thê tử của hắn.
Vì sao chỉ là một chuyện nhỏ như vậy, hắn đã phải hạ sát thủ với nàng?
Bịch!
Thân thể Hồn Vũ ngã quỵ trên mặt đất, hai mắt trừng to, ૮ɦếƭ không nhắm mắt.
“Ha ha ha!”
Cốc chủ nhìn thấy nữ nhi của mình đã ૮ɦếƭ, cũng không có cảm thấy bi thương, ngược lại còn cười điên cuồng.
“Một đám ngu xuẩn! Năm đó Huyền Âm cốc ta rất là cường thịnh, ngay cả các quốc gia liên hợp lại cũng không thể chiến thắng, hiện giờ lại lưu lạc cho tới tình trạng bây giờ, các ngươi biết vì sao không?”
Cốc chủ cười lạnh một tiếng: “Bởi vì tiền bối Huyền Âm cốc ta đều rời khỏi nơi này! Trong đó còn có phụ thân ta, người sớm đã ở trên Thánh Linh Giả! Mà năm đó phụ thân ta đã hạ cấm chế trên người Vũ nhi, nếu Vũ nhi ૮ɦếƭ, hắn sẽ lập tức xuất hiện! Nhưng không nghĩ tới các ngươi lại thật sự giết Vũ nhi!”
Đây cũng là lí do vì sao cốc chủ không có ngăn cản Vân Tiêu.
Hy sinh một nữ nhi, đổi lấy đại cục, đáng giá!
Làm hắn đáng tiếc chính là nhân vật tổ tiên bảo bọn họ lấy lòng lại kết thù với Huyền Âm cốc.
Nếu đã không thể lấy lòng hắn, vậy cũng chỉ có thể giết hắn nhân lúc hắn còn chưa trưởng thành!
“Là ai giết cháu gái ta?”
Sau khi cốc chủ dứt lời, trong hư không, giọng nói già nua chậm rãi truyền đến, cùng lúc đó, áp lực cường đại truyền đến đỉnh đầu, những tân khách đến tham gia hôn lễ lập tức quỳ gối trên mặt đất, không thể nhúc nhích một chút nào.
“Chủ nhân! Chạy mau!”
Hỏa Hỏa kinh hoảng kêu lên, dưới áp lực này cả người nàng cứng đờ, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi: “Người này rất mạnh, các ngươi chạy mau!”
“Trà Sữa, Hỏa Hỏa, các ngươi trở về chờ ta.”
Vân Lạc Phong nhìn chúng thú, rõ ràng nhìn ra bọn họ không thể chống cự uy áp này, bàn tay vung lên thu chúng thú trở về.
Trông thấy động tác của Vân Lạc Phong, mày Vân Tiêu càng nhăn càng chặt.
Dựa theo trước kia, Vân Lạc Phong quen sử dụng tay phải, nhưng hiện tại, động tác nàng thu hồi chúng thú nghiễm nhiên đổi thành tay trái.
Vì sao?
Đáng tiếc, Vân Tiêu không có cơ hội nghĩ nhiều, tên lão giả dẫn đầu trong hư không đó triển khai công kích về phía Vân Lạc Phong.
Hắn vội vàng vọt về phía Vân Lạc Phong, bàn tay to ôm vòng lấy eo nàng, nháy mắt né qua bên cạnh vài bước.
“Nàng ở bên cạnh chờ ta, ta ứng phó hắn.”
Vân Tiêu thật sâu nhìn Vân Lạc Phong, nói.
Rồi sau đó hắn buông thiếu nữ trong lòng ra, trong đôi mắt đen lãnh khốc hiện lên sát khí.
“Phụ thân!” Cốc chủ hung tợn trừng về phía hai người Vân Lạc Phong, mới quay sang lão giả, “Người nam nhân này là người tiền bối Huyền Âm cốc chúng ta tiên đoán.”
Thân là cốc chủ tiền nhiệm của Huyền Âm cốc, sao lão giả không biết tiền bối tiên đoán là cái gì?
Ánh mắt hắn đạm nhiên quét về phía Vân Tiêu, trong lòng trầm ngâm vài phần: “Hắn chính là người đó? Một khi đã như vậy, tạm thời nam nhân này còn không thể ૮ɦếƭ được! Nhưng hắn cản trở ở chỗ này, ta nhốt hắn lại trước!”
Nghĩ vậy, Ng'n t lão giả vẽ một cái ở trong không khí…
Trong chốc lát, quanh thân Vân Tiêu xuất hiện một hắc động (động màu đen), hắc động càng lúc càng lớn, cho đến khi nuốt sống thân thể hắn.
“Vân Tiêu!”
Vân Lạc Phong vội vàng chạy như điên lên, muốn bắt lấy Vân Tiêu, nhưng tay nàng còn chưa chạm vào nam nhân, nam nhân cũng đã biến mất ở trước mặt nàng……
“Ngươi đưa Vân Tiêu đi đâu?”
Vân Lạc Phong gắt gao nắm chặt nắm tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn lão giả, bên trong đôi mắt mơ hồ toát ra ngọn lửa phẫn nộ.
“Ha ha!”
Cốc chủ không đợi lão giả nói chuyện đã giành nói trước một bước: “Nam nhân của ngươi đã bị năng lực của phụ thân ta cắn nuốt, hắn hoàn toàn tiêu tán trên thế gian, ngươi sẽ không còn được gặp lại hắn, ha ha!”
Hắn đã tiêu tán trên thế gian, ngươi sẽ không còn được gặp lại hắn……
Con ngươi Vân Lạc Phong bỗng nhiên co chặt, tất cả thanh âm ồn ào quanh thân dường như đều cách nàng thật xa, trong đầu chỉ còn vang vọng một câu này của cốc chủ.
Vân Tiêu đã biến mất?
Hoàn toàn rời khỏi nàng?
“Không!”
Từng tiếng hét thất thanh vang vọng khắp không trung.
Con ngươi thiếu nữ từ tà khí lúc ban đầu đã trở nên đỏ bừng, linh lực trên người cuồn cuộn tản ra, ánh mắt nhìn chằm chằm dung nhan già nua của lão giả.
“Ta muốn tất cả các ngươi đều chôn cùng Vân Tiêu!”
Cho dù trả giá bằng mạng của nàng!
Giờ phút này, không ai nhìn thấy, linh lực cuồn cuộn tuôn ra của Vân Lạc Phong cũng không có tan ra trong không khí, mà là bị thứ gì đó hấp thu……
Vân Tiêu!
Bên trong ý thức của thiếu nữ, ngoài dung nhan của Vân Tiêu ra cũng chỉ tồn tại một chữ —— giết!
Nàng muốn mọi người chôn cùng nam nhân của nàng!
Máu tươi lại nhiễm đỏ khắp đại viện này lần nữa……
Những tân khách đó cũng bị phẫn nộ của Vân Lạc Phong lan đến, ngay cả một tiếng kêu cứu cũng không kịp kêu lên cũng đã ngã xuống trong vũng máu.
Lão giả lạnh nhạt nhìn về phía thiếu nữ vung kiếm mà chiến đấu, đáy mắt hiện lên một ý cười châm chọc, rồi sau đó, thân mình hắn nhanh chóng phóng xuống phía dưới, bàn tay mạnh mẽ đánh lên *** Vân Lạc Phong……
Một cái chớp mắt này, Vân Lạc Phong cảm giác được lục phủ ngủ tạng của mình đều đau đớn nóng rát, tựa như bị thiêu sống, đau khó có thể chịu đựng.
Đây là lực lượng ở trên Thánh Linh Giả?
Ngay cả Thánh Linh Giả nàng cũng không thể chiến thắng, sao có thể đối mặt với trên Thánh Linh Giả?
Nhưng nàng không cam lòng!
Không cam lòng ૮ɦếƭ ở chỗ này!
Ít nhất trước khi chưa báo thù, quyết không thể ૮ɦếƭ……
“Hận sao?”
Một giọng nói tựa như đến từ chân trời truyền từ trong linh hồn của nàng đến.
Hận?
Sao nàng có thể không hận?
“Ta có thể giúp người đối phó những người này, điều kiện là người phải nuôi nấng ta lớn lên.”
Vân Lạc Phong ngẩn ra.
Nàng còn không biết đã xảy ra chuyện gì thì trên mặt đất bỗng nhiên dâng lên vô số nhánh cây mây, những cây mây này giống như có sự sống, nhanh chóng quấn quanh lão giả.
Lão giả ngạc nhiên trừng lớn đôi mắt, hiển nhiên không biết đã xảy ra tình huống gì.
Trong lúc hắn ngây người, cây mây sinh ra từ mặt đất đã chặt chẽ giữ chặt thân mình hắn, hơn nữa còn xé rách tứ chi hắn!
“A!”
Đau đớn bị xé rách làm lão giả hét lên, hắn đau đớn tái mặt, mồ hôi lạnh lăn xuống.
“Những thứ này là thứ gì?”
Cốc chủ hoàn toàn ngây ngốc, há hốc mồm nhìn cây mây trói phụ thân nhà mình, ngớ người ra.
“Ngươi là ai?”
Tơ đỏ trong mắt Vân Lạc Phong tiêu tán, trầm giọng hỏi: “Tại sao muốn giúp ta?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc