Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 184

Tác giả: Tiêu Thất Gia

“Được!” Hạ Văn phục hồi tinh thần lại, mày nhăn lại, “Thời gian không còn sớm, chúng ta nên tiếp tục xuất phát, nếu không, mặt trời xuống núi sẽ không có cách nào rời khỏi khu rừng này, ban đêm rừng rậm quá nguy hiểm.”
Sau khi nói xong lời này, Hạ Văn kỳ quái nhìn mắt Lâm Nhược Bạch.
Hắn thật sự không rõ, ở trong rừng rậm nguy hiểm như thế, nàng làm sao có thể sống được nhiều ngày như vậy……
……
Đã nhiều ngày, bên trong Hoàng Thành cực kỳ náo nhiệt, tất cả khách điếm đều kín người hết chỗ.
Vì thế Quân Phượng Linh chúc mừng, thế lực bốn phương tám hướng đều phái người đi đến.
Vì thế, đường phố Hoàng Thành, liếc mắt một cái nhìn lại, đều là chi chít người……
Trong lúc mọi người ở đây chờ mong, ngày yến hội Diệp gia rốt cuộc bắt đầu.
Bóng đêm yên lặng.
Trăng sáng ở treo ở trên bầu trời, làm nổi bật khắp đường phố đều phá lệ yên tĩnh mà vắng lặng……
Lúc này, cổng và sân Diệp gia, so sánh với đường phố yên tĩnh mà vắng lặng này, lại đặc biệt náo nhiệt.
Diệp Thiên rất là vui vẻ, tự mình ra cửa đón khách, trên vẻ mặt nở nụ cười đối những người tiến đến chúc mừng.
“Lâm cô nương, nơi đó là Diệp gia.”
Tại cửa lớn Diệp gia, Hạ Văn nhìn vào không khí cổng và sân này, đáy mắt cực kỳ hâm mộ.
“Ca ca, huynh mau xem, cửa Diệp gia giống như là dùng cây Hồng Sam chế tạo, cây Hồng Sam này giá cả cực quý, còn có đá lót đường này, trời ạ, thế nhưng là Quỳnh Thạch!”
Hạ Sơ kinh ngạc kêu lên, trong đôi mắt nàng phóng tới vô số ánh vảng.
Nghe được thanh âm của nàng, trong mắt người chung quanh đều lộ ra khinh bỉ.
Đồ quê mùa từ đâu lại đây, cũng quá không có giáo dưỡng!
Ở phía trước Diệp gia, Hạ Sơ vẫn để cho Hạ Văn giáo dục Lâm Nhược Bạch một chút, để tránh nàng thiếu giáo dưỡng làm cho họ mất mặt trước mặt mọi người.
Nhưng hôm nay, Lâm Nhược Bạch ngược lại như có kiến thức rộng rãi, không có phát ra bất kì cảm thán cái gì, trái lại nàng, mất hết mặt mũi!
Hạ Văn có chút không chịu nổi: “Sơ nhi, muội có thể học tập Lâm cô nương một chút hay không? Đừng ở chỗ này mất mặt xấu hổ!”
“Hừ!” Hạ Sơ hừ một tiếng, “Huynh cho rằng nàng thật là bình tĩnh như vậy? Đừng quên, nàng chỉ là một người từ trong núi đi ra mà thôi, đoán chừng liền những thứ này là cái gì cũng không biết……”
Lâm Nhược Bạch quét mắt nhìn Hạ Sơ, đáy mắt toát ra nồng đậm khinh thường
.
Mấy thứ này thực sự trân quý sao? Chẳng qua bán giá cao chút mà thôi, nhà nàng một gạch một ngói đều là dùng vật báu vải lụa vô giá, ngay cả loại cây trong phòng, đều có hiệu quả tụ linh ……
Nói thật, cây cối giá cả sang quý, nàng còn không nhì vào mắt!
“Sơ nhi, ngươi cũng tới?”
Bỗng nhiên, một âm thanh vui sướng từ một bên truyền đến.
Không tới nửa ngày, một người quần áo sạch sẽ, công tử lại cứ như ngọc bước nhanh đi tới trước mặt Hạ Sơ.
Trông thấy công tử này đi tới, sắc mặt Hạ Văn không quá đẹp, âm thanh lạnh lùng nói: “Ngươi cách muội muội ta xa một chút!”
“Hạ Văn” Công tử nhẹ nhướng mày, mắt đào hoa quét về phía Hạ Văn “Ta và muội muội ngươi có quan hệ rất tốt, ngươi có ý kiến?”
“Ngươi……” Sắc mặt Hạ Văn biến đổi, nhìn về phía Hạ Sơ: “Sơ nhi, muội có quan hệ tốt với ai ta mặc kệ, người nam nhân này tuyệt đối không được, hắn trei6 hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài, không phải một nam nhân tốt!”
Hạ Văn hận sắt không thành thép nói.
Công tử này đã có mấy chục phòng tiểu thiếp, tất cả nữ nhân để dùng xong liền ném, nếu muội muội bị hắn lừa đi rồi khẳng định sẽ chịu ủy khuất.
“Ai cần ngươi lo!”
Hạ Sơ hừ hừ, hiển nhiên còn đối chuyện trước Hạ Văn lúc giúp đỡ Lâm Nhược Bạch mà tức giận.
“Sơ nhi, vị cô nương này là……” Công tử đảo mắt liền thấy được Lâm Nhược Bạch, ánh mắt sáng lên, phảng phất tìm được con mồi làm chính mình vui sướng.
Hạ Sơ cắn cắn môi: “Nha hoàn Hạ gia chúng ta!”
“Thì ra cũng chỉ là một nha hoàn mà thôi.”
Đang nói đến hai chữ nha hoàn này, công tử cố ý kéo dài âm thanh, ý cười ngâm ngâm nói: “Bất quá, ta là người từ trước đến nay không dựa vào thân phận để nhìn người, nha hoàn ta cũng thích.”
Nếu đối phương chỉ là một nha hoàn, hắn có thể không cần phụ trách……
Mắt thấy công tử này phóng bàn tay qua đây, ánh mắt Lâm Nhược Bạch phát lạnh, ngón tay dùng hết nắm tay của công tử sắp sửa ***ng chạm đến mặt nàng, dùng sức bẻ……
Lạch cạch!
Một tiếng âm thanh thanh thúy, vang lên trong bóng đêm náo nhiệt này, ngay sau đó, chính là một tiếng kêu thê lương vang vọng trong không trung……
Nháy mắt, tất cả mọi người dừng nói chuyện với nhau, nhìn về phía Lâm Nhược Bạch, đáy mắt đều là xem kịch vui.
Bọn họ tựa hồ cũng chưa nghĩ đến, sẽ có người to gan lớn mật đến ở cửa Diệp gia gây sự!
Sắc mặt Hạ Sơ biến đổi, nàng vừa rồi chỉ là muốn chỉ trích Lâm Nhược Bạch ghê tởm một chút, lại không nghĩ rằng, tính tình nữ nhân này sẽ táo bạo như thế, trực tiếp động thủ, không mang theo bất kì do dự gì!
“Hạc công tử……” Hạ Sơ tiến lên phía trước, muốn đi khuyên giải hai câu.
Rốt cuộc Lâm Nhược Bạch này là nha hoàn trong Hạ gia, nếu nổi lên tranh cãi với Hạc công tử, với Hạ gia mà nói cực kỳ bất lợi.
“Ngươi cút ngay cho ta!” Hạc công tử giơ tay liền đẩy Hạ Sơ đến một bên, dung nhan tuấn mỹ vô cùng vặn vẹo, gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Nhược Bạch, “Ngươi dám động thủ với ta?”
Hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể bầm thây tiểu nha đầu trước mắt thành vạn đoạn!
Hạ Sơ có chút hối hận.
Nàng xác thật thực chán ghét Lâm Nhược Bạch, ai bảo tiểu gia hỏa này thiếu chút nữa áp nàng thành bánh nhân thịt, còn khiến ca ca vì nàng ta giáo huấn nàng.
Nhưng không đại biểu cho nàng muốn hại ૮ɦếƭ Lâm Nhược Bạch……
Ban đầu nàng cũng chỉ là muốn cho Lâm Nhược Bạch hiểu rõ, thân phận chính mình kém hơn nàng một trời một vực, đối với Hạ gia mà nói, nàng chính là một nha hoàn mà thôi, nhưng mà, lại trước sau chưa từng đoán được, sẽ phát sinh tình trạng trước mắt này……
“Ca.”
Nàng nôn nóng nhìn phía Hạ Văn, đáy mắt không từ bỏ.
“Hạc công tử!” Sắc mặt Hạ Văn thật không đẹp, “Lâm cô nương không phải là loại nữ nhân tùy tiện, nếu không phải ngươi muốn đùa giỡn nàng, nàng cũng sẽ không ra tay đả thương người.”
“Ngươi câm miệng cho ta!” Công tử hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nhìn phía Hạ Văn: “Lúc trước ngươi nhiều lần đối nghịch với ta, ta nể mặt Sơ nhi mà buông tha cho ngươi! Nhưng tiểu nha đầu này, hôm nay ta khẳng định sẽ không bỏ qua! Nếu ngươi khăng khăng muốn ngăn cản ta, hiện tại ta liền để cho bồ câu đưa thư về nhà, cho Hạc gia ta đoạn tuyệt lui tới với Hạ gia ngươi.”
Khuôn mặt Hạ Văn xanh mét, gắt gao nắm chặt tay.
Nếu đoạn tuyệt lui tới với Hạc gia, Hạ gia tổn thất rất thảm trọng, đây là hắn làm sao cũng không cách nào chịu trách nhiệm.
Tuy rằng hắn rất có cảm tình với Lâm Nhược Bạch, cũng không muốn nữ nhân mình thích bị cầm thú Hạc Phi này động thủ, nhưng hắn không thể trở thành tội nhân Hạ gia!
“Hạc công tử” Sắc mặt Hạ Văn tái nhợt: “Ta hy vọng, ngươi đừng quá phận, rốt cuộc Lâm cô nương nàng tuổi còn nhỏ…… Cầu ngươi để lại cho nàng một mạng được không?”
Hạc công tử cười một tiếng: “Không nghĩ tới Hạ Văn ngươi cũng là một kẻ si tình, dưới loại tình huống này còn cầu ta tha nàng, yên tâm, ta chỉ là muốn đùa bỡn nàng một chút, không tính toán giết nàng!”
Nghe được lời này, Hạ Văn mới vừa rồi yên tâm, hắn nhìn về phía Lâm Nhược Bạch, áy náy nói: “Lâm cô nương, thật sự rất xin lỗi, đại nghiệp của Hạ gia ta, còn có rất nhiều người muốn dựa Hạ gia ta nuôi sống, ta không thể ích kỷ phụ gia tộc như vậy! Bất quá, ngươi yên tâm, nếu hắn đáp ứng để lại cho ngươi một mạng, ngươi nhất định sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng! Chờ sau khi ngươi rời khỏi hắn, đến Hạ gia tìm ta, ta sẽ phụ trách cuộc sống sau này của ngươi.”
Lâm Nhược Bạch giơ giơ lên mi: “Phụ trách cuộc sống về sau của ta? phụ trách như thế nào? Lấy ta làm vợ?”
Hạ Văn có chút xấu hổ: “Không, không phải, ta sẽ nạp ngươi làm thiếp.”
“Thiếp?” Lâm Nhược Bạch cười nhạo một tiếng: “Cho dù ngươi tính cưới cô nãi nãi ta làm vợ đều không có tư cách, dựa vào cái gì lấy ta làm thiếp? Trên đời này người nào dám nói loại lời nói này đều ૮ɦếƭ hết!”
Xác thật, thân phận Lâm Nhược Bạch so với ai khác đều tôn quý hơn.
Phụ thân nàng là chủ của Linh thần sơn, Vân Lạc Phong là sư phụ của nàng ……
Còn có người dám nói muốn nạp nàng làm thiếp?
Đáng tiếc, bọn người Hạ Văn không biết thân phận Lâm Nhược Bạch, sau khi nghe tới lời nói nàng đều là ngẩn ra.
“Ngươi chỉ là một nha hoàn, trừ bỏ làm thiếp còn có thể làm gì? Chẳng lẽ ngươi còn muốn làm chính thê?” Hạc công tử châm chọc cười, lại lần nữa tới gần Lâm Nhược Bạch, “Làm người đừng quá có lòng tham, lòng tham không có kết cục gì tốt! Hiện tại ngươi hầu hạ bản công tử cho thật tốt, có lẽ bản công tử sẽ tha thứ cho sai lầm ngươi phạm phải vừa rồi.”
Ngửi được trên người nam nhân tản mát hơi thở bỉ ổi, Lâm Nhược Bạch chán ghét nhíu nhíu mày: “Ngươi lại tiến lên một bước, ta liền phế đi chân của ngươi!”
“Hiện tại ta tiến lên một bước, ngươi có thể làm khó dễ được ta?”
Bước chân của Hạc công tử tiến về phía trước vượt gần một bước, khinh miệt nói.
Hắn ỷ vào thiên phú chính mình không tồi, tuổi trẻ như thế đã đột phá tới rồi Cao Linh Giả cao cấp, cho nên, căn bản không có để tiểu nha đầu Lâm Nhược Bạch này vào mắt.
Trong mắt Lâm Nhược Bạch hiện lên lạnh lẽo, chủy thủ trong tay đánh ra ngoài, phụt một tiếng cắt qua động mạch của Hạc công tử.
“A!”
Hạc công tử hét lên một tiếng, dung nhan đều vặn vẹo lên, phẫn nộ quát: “Người đâu, bắt nha đầu thúi này lại cho ta!”
“Ta đã sớm nói qua, ngươi tiến lên một bước, ta liền phế đi ngươi!” Đôi tay Lâm Nhược Bạch chống nạnh, vênh váo hung hăng, hiển nhiên là dáng vẻ điêu ngoa tùy hứng.
Động tĩnh bên này rốt cuộc quấy nhiễu người bên trong Diệp gia, không tới một lát, đoàn người bước nhanh từ trong viện đi ra.
“Phát sinh chuyện gì?”
Quân Phượng Linh một thân hồng y, tư thế oai hùng hiên ngang, nàng thờ ơ đảo qua mọi người ở đây, lạnh giọng hỏi.
“Thiếu phu nhân” Hạc công tử gắt gao cắn răng, bàn tay che lại chân đang đổ máu không ngừng, nói: “Nữ nhân này là gian tế của nước khác, lẫn vào Hạ gia muốn ám toán phu nhân, lúc vừa rồi ta vô ý phát hiện mục đích của nàng, cố ý làm bộ tiến lên đùa giỡn nàng, quả nhiên nàng không nín được bại lộ thân phận!”
Nghe loại lời nói trắng thay đen như thế, nhóm quần chúng vây xem bất giác trợn tròn mắt.
Nhưng bọn họ lại tìm không ra bất kì tật xấu gì, rốt cuộc không có chứng cứ nói rõ Hạc công tử là đang nói dối……
Sắc mặt Hạ Văn bất giác cũng biến đổi, bởi vì lời của Hạc công tử này, đã đầy Hạ gia xuống nước.
“Nương!”
Lúc này, một âm thanh lười biếng từ sau đám người truyền đến: “Người làm sao lại chạy ra? Ở đây nhiều người, cẩn thận tổn thương đến hài tử, chuyện khác giao cho con tới xử lý là đủ rồi.”
Sau khi nói xong, đám người tránh ra một con đường, lập tức, thiếu nữ bạch y như tuyết từ đám người sau chậm rãi mà đến.
Từ nghe thấy âm thanh của Vân Lạc Phong, Lâm Nhược Bạch liền ngây ngẩn cả người, nửa ngày sau, nàng mới dần dần ngẩng đầu nhìn thiếu nữ nghênh bước mà đến, chậm rãi, một đôi mắt to sáng ngời hiện ra nước mắt……
“Tiểu Bạch?” Bước chân của Vân Lạc Phong ngừng một chút, kinh ngạc nhìn phía bóng dáng quen thuộc trước mắt: “Ngươi làm sao lại ở chỗ này?”
Tiểu Bạch?
Lời nói của Vân Lạc Phong đều khiến cho ánh mắt mọi người chuyển hướng nhìn Lâm Nhược Bạch, trong mắt hàm chứa sự tìm tòi nghiên cứu.
Rồi sau đó, Lâm Nhược Bạch kêu lên một tiếng, giải đáp mọi nghi vấn...
"Sư phụ!"
Thiếu nữ lúc đầu đang rưng rưng nước mắt đột nhiên hướng Vân Lạc Phong nhào tới, thân thể mềm mại đâm sầm vào lòng Vân Lạc Phong, gắt gao ôm nàng.
"Sư phụ, ta rất nhớ người... Cho nên ta đến tìm người đây, người không thể lại bỏ lại ta không quản."
Sư phụ?
Giống như sét đánh giữa trời quang, đầu óc mọi người giống như có tiếng sấm nổ vang.
Trong đó sắc mặt đặc sắc nhất không ai khác chính là huynh muội Hạ Văn.
Bọn hắn đã sớm biết Lâm Nhược Bạch đến nơi này là để tìm sư phụ, nhưng thật không ngờ sư phụ của nàng vậy mà lại chính là nhi tức của thiếu phu nhân Diệp gia?
"Này... Chuyện này không có khả năng! Người quê mùa này làm sao có thể có quan hệ với người Diệp gia?" Hạ Sơ kinh ngạc che miệng mới có thể ngăn được mình thét ra tiếng.
Sắc mặt của nàng tái mét, đáy mắt cũng dần hiện lên một tia kinh hoảng.
Cái người thiếu nữ bị nàng gọi là nha hoàn này lại là đồ đệ của Vân Lạc Phong? Buồn cười, chính mình còn tưởng rằng nàng ta cực kỳ không có cấp bậc lễ nghĩa khiến cho Hạ gia bị mất mặt xấu hổ ở đây, ai biết trong nháy mắt nàng đã biến thành đồ đệ của nhi tức Diệp gia...
Cảm xúc của Hạ Văn có vẻ phức tạp.
Có kinh hỉ... Hổ thẹn và hối hận!
Nếu sớm biết Lâm Nhược Bạch là đồ đệ của Vân Lạc Phong, trên đoạn đường này nên định luôn chuyện chung thân với nàng! Để tránh mất đi cơ hội...
Buồn cười chính là ngay lúc vừa rồi, Hạ Văn vì không muốn làm hỏng quan hệ với Hạc gia đã đẩy Lâm Nhược Bạch xuống.
Hạc gia kia có cường đại cũng không có khả năng so sánh với Diệp gia khổng lồ!
Đúng là hắn đã ném quả dưa hấu nhặt hạt vừng.
"Phong Nhi, cô nương này con quen biết sao?" Quân Phượng Linh kinh ngạc nhìn Vân Lạc Phong hỏi.
Vân Lạc Phong gật gật đầu: "Nàng là đồ đệ của ta ở Long Khiếu đại lục, không biết vì sao lại chạy tới tìm ta."
Nhi tức của thiếu phu nhân Diệp gia đến từ Long Khiếu đại lục, ở Thiên Vân quốc này không phải là bí mật gì, vì vậy sau khi nghe nói lời này, ánh mắt mọi người đều nhìn đến Hạc công tử...
Hạc công tử đã từ chấn kinh lúc đầu biến thành hoảng sợ, kinh hoảng mở to đôi mắt.
Hạ Sơ không phải đã nói nữ nhân này là nha hoàn Hạ gia nàng ta sao?
Nha hoàn muội muội ngươi!
Hạ gia ngươi có tài đức gì mà có thể để cho đồ đệ của Vân Lạc Phong làm nha hoàn nhà ngươi?
Nghĩ vậy, Hạc công tử gian nan nuốt một ngụm nước bọt, hắn kéo theo cái chân bị thương muốn rời khỏi nơi đây.
Nhưng mà ánh mắt Vân Lạc Phong đã bắn tới, nhướng mày hỏi: "Nương, vừa rồi đã có chuyện gì xảy ra? Có phải có người khi dễ đồ đệ của ta rồi hay không?"
Khuôn mặt Quân Phượng Linh mỉm cười: "Người này tuyên bố nói đồ nhi ngươi là gian tế do địch quốc phái tới ám hại ta, hắn ta là vì dò xét đồ đệ ngươi nên mới bị nàng ấy làm cho bị thương.
Nghe thấy Quân Phượng Linh tự tiếu phi tiếu nói, thân thể Hạc công tử run lên, thiếu chút nữa thì ngã nhào trên đất.
Cùng lúc đó những người khác đã nói cho Vân Lạc Phong biết chuyện vừa mới xảy ra...
"Tiểu Bạch, đây là ngươi không đúng rồi," Mày Vân Lạc Phong khẽ nhếch, chuyển mắt nhìn Lâm Nhược Bạch, "Ngươi nghĩ như thế nào mà một lời không hợp đã đánh gãy chân của hắn?"
Lời nói của Vân Lạc Phong khiến mọi người ở đây ngẩn ra.
Chẳng lẽ thiếu nữ này không định báo thù cho đồ đệ của mình? Ngược lại còn muốn giáo huấn đồ đệ theo hướng thiện?
Đáy mắt Hạc công tử cũng hiện lên nét vui mừng, xem ra Vân Lạc Phong này không giống như bên ngoài đồn đại là tàn nhẫn, cái mạng này của mình coi như được bảo vệ...
Ai ngờ một câu kế tiếp của Vân Lạc Phong, rốt cuộc làm hắn lảo đảo một bước, bịch một tiếng ngã ngồi trên mặt đất.

"Ngươi nên làm cho cả một cái chân khác của hắn cũng không buông tha, còn có hai cái tay của hắn! Đúng rồi, đầu lưỡi cũng vậy cần cắt đứt để tránh hắn vu oan hãm hại!" Vân Lạc Phong lắc lắc đầu thở dài nói, "Ngươi vẫn là quá nhân từ, bình thường ta dạy ngươi thế nào?"
Lâm Nhược Bạch lè lưỡi, cười khẽ nói: "Sư phụ giáo huấn phải, đồ nhi nhớ kỹ."
Giờ phút này, sắc mặt Hạc công tử đã trắng xanh một mảnh, hắn kinh hoảng kêu lên: "Không, các ngươi không thể đối với ta như vậy! Cho dù là Diệp gia cũng không thể không nói đạo lý như vậy!"
Vân Lạc Phong chậm rãi đến chỗ Hạc công tử, chân dùng lực giẫm xuống: "Không nói đạo lý? Trên đời này, chỉ có quả đấm mới là đạo lý chân chính! Nếu Tiểu Bạch chỉ là một cô nương bình thường, không quyền không thế, ngươi sẽ giảng đạo lý hay buông tha cho nàng?"
Trong lòng Hạc công tử phát lạnh, nhắm hai mắt lại, hắn biết chính mình hôm nay là gặp tai vạ khó tránh khỏi rồi.
"Những năm gần đây, ngươi làm hại còn ít nữ tử sao?"
Đúng vậy.
Mấy năm này đúng là hắn đã làm hại không ít nữ tử, chỉ cần có người phản kháng lại hắn, hắn đều diệt toàn tộc người đó, lại bắt thê tử nữ nhi của họ, sau khi chơi chán mặc cho những nữ tử này tự sinh tự diệt!
Chẳng lẽ cũng bởi vì hắn đã làm việc ác nên báo ứng đến rồi?
"Nương," Vân Lạc Phong khẽ cười nhìn Quân Phượng Linh, "Nhìn những chuyện nam nhân này làm với Tiểu Bạch thì biết hắn ta tội ác chồng chất, tại họa như vậy chắc chắn ta sẽ không để lại, chẳng qua là ta không muốn phá hủy không khí tối nay, cho nên ta sẽ cho người nhốt hắn lại, ngày mai lại xử trí sau!"
"Chuyện này ngươi quyết định là được."
Quân Phượng Linh cười cười.
Cho dù Vân Lạc Phong làm chuyện gì nàng cũng sẽ không phản đối.
Huống chi nam nhân này quả thật ૮ɦếƭ không luyến tiếc!
"Tiểu Bạch, chúng ta đi."
Vân Lạc Phong liếc nhìn Hạc công tử tê liệt ngã trên mặt đất, sau khi phân phó người dẫn hắn ta đi, để cho Lâm Nhược Bạch đi theo nàng vào sân Diệp gia...
Hạ Văn ngơ ngác nhìn phương hướng Lâm Nhược Bạch đi xa, ánh mắt ௱o^ЛƓ lung.
"Ca," Hạ Sơ cắn cắn môi, "Ta không nghĩ sư phụ nàng muốn tìm là Vân Lạc Phong! Chuyện của huynh và Lâm Nhược Bạch là không có khả năng rồi..."
Cho dù không có chuyện lúc trước xảy ra, giữa bọn họ cũng không có khả năng!
Thân phận Lâm Nhược Bạch tôn quý, là bọn họ trèo cao không tới...
Hạ Văn rũ mắt xuống, ánh mắt ảo não mà hối hận, hắn nắm thật chặt quả đấm, hít một hơi thật sâu, nói: "Sơ Nhi, chúng đi vào thôi."
Vào loại thời điểm này, hắn rất muốn xoay người rời khỏi đây, nhưng nhiệm vụ mà Hạ gia giao cho hắn còn chưa có hoàn thành, quyết không thể bỏ giở giữa chừng!
...
Ánh sáng mờ nhạt bao phủ yến tiệc của Diệp gia, lộ ra sự khiêm tốn mà xa hoa.
Mọi người nhao nhao tiến lên phía trước nói chúc mừng, tựa hồ như biến cố ở ngoài cửa vừa rồi chưa từng xảy ra.
Chỉ là...
Bọn hắn nhìn thấy huynh muội Hạ gia đi vào đại sảnh, trên mặt lộ vẻ khinh thường.
Nếu đổi thành bọn hắn mất hết mặt mũi, tất nhiên là quay đầu rời đi, tuyệt đối không để tiếp tục bị mất mặt! Ai biết bọn hắn vì muốn đặt quan hệ với Diệp gia lại mặt dày đi lên như vậy.
"Ha ha! Ta không tới trễ đúng không?"
Bỗng nhiên, một giọng nói sang sảng xuyên qua bóng đêm truyền vào đại sảnh yến tiệc.
Một lúc sau Giản Thành Văn đi nhanh đi đến, khuôn mặt anh tuấn nở nụ cười.
"Giản tướng quân, ngươi đã đến rồi?" Diệp Thiên mỉm cười nhìn về phía Giản Thành Văn đang đi vào, giọng điệu khách sáo.
"Ta là mang theo thánh chỉ của bệ hạ đến, nhưng mà thánh chỉ này không cần đọc, đơn giản là ban thưởng một ít đồ vật mà thôi, lần này bệ hạ ban thưởng, dược liệu là cho Tiểu Lạc Phong, còn cái khác đều cho thiếu phu nhân."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc