Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 174

Tác giả: Tiêu Thất Gia

Năm đó Diệp Cảnh Thần có được quyền thế cực lớn ở Diệp gia, cho nên, cho dù trưởng công chúa điêu ngoa tùy hứng, cũng phải dè chừng thực lực trong tay một chút!
Hiện giờ, vị trí thiếu chủ Diệp gia đã thuộc về nhị thiếu gia, mình chỉ là giết một nữ nhân mà thôi, tin chắc là Diệp gia sẽ không so đo với mình.
“Diệp ca,” Quân Phượng Linh nâng tay lên, ngăn động tác của Diệp Cảnh Thần lại, nàng dương môi mỉm cười, trên gương mặt anh khí xẹt qua một tia sáng, “Chuyện này giao cho ta xử trí!”
Diệp Cảnh Thần ngẩn ra, thu hồi tay, khẽ gật đầu: “Được.”
Quân Phượng Linh tươi cười thật sâu, lại không phát hiện đáy mắt nàng hiện lên một mảnh thâm trầm.
“Ngươi muốn đoạt nam nhân của ta?”
Trưởng công chúa hừ một tiếng: “Diệp ca ca là của ta, là tiện nhân không biết xấu hổ đoạt hắn đi! Cho nên, chân chính đoạt nam nhân của người khác là ngươi!”
Bốp!
Lời của trưởng công chúa vừa nói ra, mọi người chỉ nhìn thấy một tia gió sắc bén hiện lên, ngay sau đó, bóng dáng của nữ tử áo đỏ đã tới trước mặt trưởng công chúa, tiếng bàn tay tát xuống vang lên thanh thúy, làm cả tế tràng đều yên tĩnh xuống.
“Ngươi thật cho rằng năm đó ta nhường nhịn ngươi vạn phần, là bởi vì ta sợ ngươi? Quân Phượng Linh ta chưa bao giờ sợ bất luận kẻ nào! Nếu không phải vì suy xét cho Diệp ca, mười năm trước, ta cũng đã khiến mạng ngươi đi xuống hoàng tuyền!”
Trưởng công chúa bụm má, hai tròng mắt oán hận nhìn chằm chằm Quân Phượng Linh, nghiến răng nghiến lợi: “Các ngươi còn thất thần làm gì? Nữ nhân này dám động thủ với bản công chúa, tội lớn tru chín tộc, lập tức giết ả cho ta! Còn có dã chủng kia của ả, cũng đáng ૮ɦếƭ!”
“Ta xem ai dám động vào nàng!”
Thấy hộ vệ vây quanh Quân Phượng Linh, Diệp Cảnh Thần hét lớn một tiếng, chắn trước mặt Quân Phượng Linh, đôi mắt tràn ngập sát khí nhìn bốn phía chung quanh.
“Đủ rồi!”
Giờ phút này, rốt cuộc Giang Mộng Dao vẫn luôn không nói gì cũng chịu mở miệng, nhàn nhạt nói: “Hoàng cô, chúng ta tới nơi này là vì chứng kiến nghi thức lấy máu nhận thân, không phải để người nháo sự.”
Đối với chất nữ này, thật ra trưởng công chúa có vài phần kiêng kị, cho nên, sau khi nghe lời nàng ta nói, mặc dù rất không cam long nhưng chỉ có thể nuốt xuống.
“Diệp ca ca, ta biết chắc chắn lúc trước chàng bị nữ nhân này mê hoặc, một ngày nào đó, chàng sẽ hối hận vì lựa chọn của mình.”
Giang Mộng Dao không hề để ý tới trò khôi hài này, ánh mắt chuyển hướng về phía Diệp Thiên Vấn: “Thiên Vấn, vì sao nghi thức lấy máu nhận thân còn chưa bắt đầu?”
Diệp Thiên Vấn rũ mắt xuống, che lại âm hiểm trong đó, thật lâu sau, hắn mới ngẩng đầu nhìn Giang Mộng Dao, dùng giọng nói ôn hòa trả lời: “Ta cũng không rõ lắm, Vân Tiêu hắn còn chưa đến, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì làm cho hắn sợ hãi với chuyện lấy máu nhận thân như thế.”
Ngụ ý, bởi vì sợ hãi nên Vân Tiêu không tới lấy máu nhận thân.
Còn về phần nguyên nhân sợ hãi …… Trừ bỏ hắn giả mạo con cháu Diệp gia, còn có nguyên nhân gì khác chứ?
Quả nhiên, Giang Mộng Dao tin Diệp Thiên Vấn, cười lạnh một tiếng: “Xem ra đại thiếu của Diệp gia cũng chỉ như thế, lại bị một nữ nhân lừa gạt, tiểu tử kia căn bản không phải huyết mạch của hắn, buồn cười chính là, hắn vì một nữ nhân như vậy, từ bỏ công chúa hoàng thất, thật sự là đáng tiếc, thật đáng buồn!”
Diệp Cảnh Thần hơi nheo mắt lại, trào phúng cười: “Thời gian còn chưa chính thức đến, làm sao ngươi biết Tiêu nhi không tới? Huống chi, phụ thân ta cũng chưa xuất hiện, làm sao bắt đầu nghi thức?”
Đang lúc Diệp Cảnh Thần nói lời này, tiếng cười tràn ngập lười biếng lọt vào tai, cũng khiến tế tràng ầm ĩ im lặng chỉ trong chớp mắt.
“Phụ thân, nương, đêm qua ta cùng Vân Tiêu quá mệt mỏi, cho nên ngủ quên, không biết có đến chậm hay không?”
Hàm nghĩa của hai chữ mệt mỏi này, cho dù ai nghe cũng không thể không hiểu.
Trong giây lát, mọi người cũng tìm không thấy cớ nào để phản bác bọn họ……
Đúng là Vân Lạc Phong dậy trễ!
Chờ sau khi nàng rời khỏi không gian thần điển thì đã tới sáng sớm rồi! Nhưng nàng còn phải chế nước thuốc cho Vân Tiêu! Mục đích chính là khieens hắn có thể dung hợp với bất luận nhóm máu nào.
Vì vậy, nàng mới chậm rãi tới muộn.
Nhìn hai người Vân Lạc Phong cùng Vân Tiêu đi tới từ phía đối diện, rốt cuộc sắc mặt của Quân Phượng Linh cũng dịu đi, hơi mỉm cười: “Vì để ta sớm ngày ôm cháu, các con đến muộn cũng không sao.”
Sắc mặt mọi người biến đổi, đều dùng ánh mắt chỉ trích nhìn Quân Phượng Linh.
“Đại tẩu,” Mặt Diệp Cảnh Huyền trầm xuống, giọng nói lạnh lùng, “Nhi tức của ngươi quá mức vô lễ, chẳng những nhìn thấy công chúa không hành lễ, nhìn thấy trưởng bối chúng ta cũng không coi ai ra gì như thế! Chẳng lẽ ngươi không cần quản giáo một chút?”
Quân Phượng Linh quét mắt lạnh về phía Diệp Cảnh Huyền: “Nhi tức này giống tính ta, mặc dù nó kiêu ngạo vô lễ, cũng do ta dung túng, ngươi có thể khiến bà bà nhi tức chúng ta ra sao?”
Sắc mặt Diệp Cảnh Huyền đen như đáy nồi trong nháy mắt, những năm gần đây, Quân Phượng Linh nén giận ở Diệp gia, thế cho nên hắn quên mất nữ nhân này có tính cách bừa bãi vô cùng!
Muốn khiến nàng giáo dục nhi tức sao? Không thể nghi ngờ là nói si nói mộng!
“Nữ nhân, vẫn nên nghe lời thì sẽ tốt hơn,” Diệp Cảnh Huyền thấy Quân Phượng Linh không thông, lại chuyển ánh mắt về phía Vân Tiêu, “Nếu ngươi là muốn làm con cháu Diệp gia thì phải quản giáo tốt thê tử của mình! Nam nhân quản không được một nữ nhân, có gì khác với phế vật?”
Gương mặt Vân Tiêu lãnh khốc, mặt vô biểu tình: “Nam nhân vô dụng, mới có thể ra vẻ ta đây ở trước mặt thê tử.”
Ngụ ý, chỉ có nam nhân vô dụng, mới có thể kêu gào với thê tử.
Nam nhân có thực lực chân chính, tất sẽ tận lực bảo vệ thê tử thật tốt, khí trong người sẽ chỉ phát tiết đối với kẻ thù.
Vẻ mặt Diệp Cảnh Huyền càng thêm khó coi, gia hỏa này đang mắng mình vô dụng?
Theo cách nhìn của hắn, nữ nhân phải có tính phụ thuộc vào nam nhân, nữ tử cường đại ưu tú cũng không thể hơn như vậy!
“Người đến đông đủ rồi?”
Đột nhiên, một bóng dáng già nua truyền đến từ trong hư không, không tới một lát, một lão giả lăng không hiện thân, bạch y tung bay, đứng giữa không trung.
Ánh mắt ông ta lạnh nhạt, nhìn tất cả mọi người, lúc ánh mắt nhìn phía Diệp Cảnh Thần thì dừng một chút, cuối cùng lướt qua giống như không có việc gì.
“Nếu đến đông đủ, vậy bắt đầu lấy máu nhận thân.”
“Vâng, gia chủ!”
Nghe nói lời này, lập tức có người đi xuống chuẩn bị, một lát sau, liền thấy người nọ bưng một chậu nước bước nhanh tới, để lên trên dàn tế.
Diệp Cảnh Thần giống như cảm nhận được Quân Phượng Linh lo lắng trong lòng, nắm chặt tay nàng, khiến nàng có thêm dũng khí kiên cường, rồi sau đó mới chậm rãi đi về phía dàn tế.
“Chờ ta.”
Vân Tiêu cúi người tiến đến bên cạnh Vân Lạc Phong: “Ta sẽ nhanh trở lại.”
Dứt lời, hắn cũng xoay người, chỉ vài bước đã tới trước dàn tế.
Diệp Cảnh Thần cho máu tươi nhỏ vào bên trong chậu nước, tạo nên một tầng gợn sóng trên mặt nước, cùng lúc đó, Vân Tiêu cũng nghiê túc nhỏ giọt một giọt máu, nước trước mặt nhiễm màu đỏ tươi……
Ban đầu, máu của hai người tách ra hai nơi, phân tán rất rõ, nhưng mà rất nhanh, hai giọt máu tươi liền dung hòa vào nhau trước ánh mắt của mọi người.
Không sai!
Đúng thật là dung hợp ở trước mắt mọi người!
Hít!
Mọi người đều hít sâu một hơi, có lẽ không nghĩ tới, nhi tử Quân Phượng Linh sinh ở ngoài thật sự là nhi tử của Diệp Cảnh Thần!
Lúc này, Quân Phượng Linh cũng nhẹ thở ra, tuy rằng nàng không biết rốt cuộc chuyện này là như thế nào, nhưng cũng hiểu rõ, khẳng định không thoát khỏi liên quan đến Vân Lạc Phong!
“Lấy máu nhận thân đã thành công, Vân Tiêu đúng là huyết mạch Diệp gia!”
Lão giả phức tạp nhìn Diệp Cảnh Thần, khe khẽ thở dài, tuyên bố quyết định này.
Đám người yên tĩnh, rốt cuộc oanh động lên, tất cả mọi người ở phía dưới bắt đầu nghị luận, đề tài nghị luận đơn giản là quay chung quanh Vân Tiêu.
Rốt cuộc Quân Phượng Linh ở trong mắt mọi người không còn là người ai cũng có thể lấy làm chồng, Diệp Cảnh Thần cũng không phải là con rùa xanh nữa.
Nhưng hiện tại bọn họ, lại có một đề tài mới……
Đó chính là, Vân Tiêu chỉ là một phế vật!
Một phế vật đã từng bị gia tộc đuổi ra cửa, lại là người Diệp gia, trong thời gian ngắn chuyện này làm cho tâm lý mọi người ở Diệp gia không tiếp thu được.
“Gia chủ!”
Lúc mọi người ở đây đang nghị luận thì Diệp Tường vẫn luôn im lặng không nói lại lên tiếng, cung kính chắp tay: “Nếu hắn xác thật là huyết mạch Diệp gia, vậy phải nhập vào gia phả, hơn nữa sửa thành họ Diệp.”
Diệp Tường nói lời này, cũng hoàn toàn là suy xét cho Diệp Cảnh Thần.
Mấy năm nay, Diệp gia nợ hắn quá nhiều, bất luận như thế nào, hắn đều phải tranh thủ phúc lợi lớn nhất vì con mình.
“Ta họ Vân, là người Vân gia!”
Lúc Diệp Tường dứt lời, đột nhiên một giọng nói lãnh khốc vang lên, lại khiến cho ồ lên một trận lần nữa.
Diệp Tường trưởng lão muốn để hắn trở lại Diệp gia, vậy mà hắn dám từ chối?
Rốt cuộc phế vật này lấy ra dũng khí từ đâu?
Diệp Tường kiềm chế nội tâm phẫn nộ, trầm giọng nói: “Tiêu thiếu gia, ngươi là huyết mạch Diệp gia, như thế nào là người Vân gia?”
Vẻ mặt nam nhân vẫn luôn lãnh khốc, giọng điệu lại vô cùng kiên định: “Ta đã gả cho Phong nhi, cho nên ta là người Vân gia!”
Hắn không nói là cưới, mà là gả!
Bởi vậy có thể nhìn ra phân lượng của Vân Lạc Phong ở trong lòng hắn.
“Làm càn!” Sắc mặt Diệp Cảnh Huyền trầm xuống, lạnh giọng quát, “Vân Tiêu, ngươi có biết ngươi đang nói cái gì hay không? Nữ tế* tới nhà, đó là sỉ nhục của Diệp gia! Diệp gia ta quyết không cho phép loại chuyện này phát sinh!”
*con rể
Diệp Cảnh Huyền ước gì Vân Tiêu không trở về gia phả, nhưng hắn không thể chịu đựng có người mang đến Diệp gia sỉ nhục như thế!
Nếu không, truyền ra ngoài, Diệp gia sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ!
Ánh mắt lãnh khốc của Vân Tiêu dần dần dừng ở trên người Diệp Cảnh Huyền: “Với ta mà nói, trở thànhnữ tế tới nhà của Vân gia tự hào của ta.”
“Ngươi……”
Diệp Cảnh Huyền tức đến thiếu chút nữa phát cuồng, đôi mắt hắn chuyển động vài cái, nhìn lão giả giữa không trung, nói: “Phụ thân, nếu tiểu tử này không chịu sửa họ, Diệp gia ta đây cũng không cần phế vật này trở về, thỉnh phụ thân trục xuất hắn khỏi Diệp gia! Vĩnh không nạp vào gia phả. “
Nếu Vân Tiêu không phải người Diệp gia thì hắn làm bất luận chuyện gì cũng không liên quan đến Diệp gia! Hắn cũng không cảm thấy bị sỉ nhục!
Giữa không trung, lão giả nhàn nhạt nhìn Vân Tiêu: “Hắn không muốn sửa họ, như vậy tùy hắn.”
“Phụ thân?”
Diệp Cảnh Huyền sửng sốt một chút, trong thời gian ngắn không hiểu lời của lão giả có ý gì.
“Cứ như vậy đi, ta mệt rồi, chuyện sau đó để Diệp Tường xử lý thay ta.”
Lão giả vẫy vẫy ống tay áo, xoay người rời đi.
Trước khi hắn rời đi, trong lúc lơ đãng lại quét mắt nhìn Diệp Cảnh Thần, trong ánh mắt kia hàm chứa ý vị khiến người khác không thể hiểu…
Diệp Cảnh Huyền phục hồi tinh thần lại, ánh mắt âm độc nhìn phía đám người Diệp Cảnh Thần, trào phúng cười nói: “Đại ca, không phải đệ đệ ta không niệm tình nghĩa, chính là ngươi cũng thấy rồi, phụ thân đã không nhận tôn tử này, cho nên, ta liền thế phụ thân trục xuất hắn đi!”
Ai ngờ, hắn còn nói chưa dứt, phía sau liền truyền đến giọng nói của Diệp Tường.
“Ý tứ trong lời nói của gia chủ không phải trục xuất hắn khỏi gia môn, mà là, hắn nguyện không nhập gia phả sửa họ thì tùy hắn.”
Đối với quyết định này của lão giả, Diệp Tường cũng thực không rõ, nhưng ông ta luôn luôn chân thành, đương nhiên sẽ không vi phạm bất luận mệnh lệnh nào của lão giả.
Diệp Cảnh Thần đang tươi cười bỗng dưng cứng lại: “Không có khả năng! Tiểu tử này họ cũng không muốn sửa, còn làm tế nữ tới nhà, sao phụ thân có thể dung túng hắn?”
“Nhị thiếu gia, đây là quyết định của gia chủ, chúng ta không thể có bất luận dị nghị nào,” Diệp Tường hơi hơi nhíu nhíu mày, “Nếu sự việc đã kết thúc, vậy các ngươi cũng gián tán đi.”
Sắc mặt Diệp Cảnh Huyền từ xanh chuyển qua trắng, lại từ trắng chuyển thành xanh, thay đổi thất thường.
Cuối cùng, hắn tà ác nở nụ cười, khóe môi gợi lên một độ cong châm chọc: “Đại ca, không phải ta nói chứ, ngươi thật vất vả có nhi tử, lại là một phế vật, nếu không phải bởi vì hắn là phế vật, nói không chừng ta còn sẽ kiêng kị vài phần.”
Nguyên nhân chính là vì hắn cho rằng Vân Tiêu là phế vật, mới có thể không kiêng nể gì như thế.
“Hơn nữa……” Diệp Cảnh Huyền dừng một chút, dương môi cười, “Nhi tức của ngươi không thể so sánh với công chúa Mộng Dao, công chúa Mộng Dao y thuật cao minh, ngay cả bệ hạ cũng yêu thương vạn phần với nàng, nếu nàng có thể trị bệnh Hoàng Hậu, sẽ lập tức được phong làm nữ Thái Tử, ngươi nói, sao ngươi so sánh với ta được?”
Lời này hắn cố ý nói cho Diệp Cảnh Thần nghe được, vì vậy, hắn cố tình đè thấp giọng.
Nhưng mà thính lực của Vân Tiêu cùng Vân Lạc Phong đều rất mạnh, có thể nào nghe không thấy?
Đối mặt với những lời này của Diệp Cảnh Huyền, Vân Lạc Phong chỉ buồn cười lắc lắc đầu, không cho là đúng.
Nhưng Vân Tiêu lại không chấp nhận được bất luận kẻ nào nói Vân Lạc Phong không tốt!
Hiện tại, Ng'n t hắn hơi câu lại, một tia linh lực bị hắn đánh xuống, sau khớp xương của Diệp Cảnh Huyền ……
Bình bịch!
Đột nhiên không kịp phòng ngừa, Diệp Cảnh Huyền lập tức quỳ gối trước mặt Diệp Cảnh Thần.
Lần này, đừng nói những người chung quanh, ngay cả Diệp Cảnh Thần cũng ngây người.
“Phụ thân!”
Sắc mặt Diệp Thiên Vấn biến đổi, hiển nhiên không biết đã xảy ra chuyện gì.
Giang Mộng Dao khẽ nhíu mày, lại không nói gì, dùng một đôi mắt mang theo nghi ngờ đánh giá hai người……
“Nhị đệ, ngươi làm gì vậy?” Khóe môi Diệp Cảnh Thần giơ lên, giọng điệu lại rất là khách sáo, “Mặc dù ngươi muốn để ta mang Tiêu nhi rời đi, cũng không cần quỳ xuống cầu ta, ta làm đại ca thì sao có thể làm khó đệ đệ mình, ngươi mau đứng lên đi, sau đó ta liền chuẩn bị rời khỏi Diệp gia.”
Diệp Cảnh Thần luôn luôn biết gió chiều nào theo chiều ấy, dù cho hắn không rõ sao lại thế này (chỉ việc nhận thân thành công), nhưng không đại diện hắn sẽ không chơi Diệp Cảnh Thần một phen.
Nghe được lời này, Diệp Cảnh Huyền ngây ngẩn cả người.
Hắn khẩn cầu Diệp Cảnh Thần mang Vân Tiêu rời đi khi nào?
Nhưng mà, Diệp Cảnh Huyền cũng dùng nhiều âm mưu với người ta, không tới một lát liền suy nghĩ cẩn thận ý tứ trong lời nói của Diệp Cảnh Thần, tức khắc thầm hận cắn chặt răng.
Tiểu tử này, vậy mà muốn hại hắn!
Nếu thật sự để Diệp Cảnh Thần rời đi thì trên lưng mình sẽ mang tội danh đuổi huynh trưởng!
Rốt cuộc, hiện giờ đã không giống ngày xưa, lúc trước hắn có cớ đuổi Diệp Cảnh Thần đi, hiện tại Diệp Cảnh Thần đã có một nhi tử thì đuổi hắn đi như thế nào?
“Đại ca, ta chỉ đùa một chút mà thôi,,” Diệp Cảnh Huyền ngượng ngùng cười, “Hơn nữa, ta cũng không phải quỳ xuống với đại ca, chân hơi mỏi thôi.”
Diệp Cảnh Huyền bò lên khỏi mặt đất, làm bộ xoa xoa đầu gối: “Nếu chất nhi đã trở về Diệp gia, ta làm thúc thúc sẽ không bạc đãi hắn, đêm nay gia yến, hy vọng chất nhi cũng tới tham gia.”
Diệp Cảnh Thần cười một tiếng: “Nhất định!”
Hắn muốn nhìn, đệ đệ này lại muốn làm chuyện xấu gì!
……
Ban đêm.
Bóng đêm như nước.
Trong Diệp gia đèn đuốc sáng trưng, nha hoàn gia đinh tới tới lui lui, náo nhiệt vô cùng.
Một nhà Vân Lạc Phong sáu người mới vừa đi tới yến hội liền nghe được trong phòng truyền đến giọng nói khen tặng.
Giang Mộng Dao ngồi ở bên cạnh Diệp Thiên Vấn, cười với những người tiến đến khen tặng nàng, chỉ là nhanh chóng, vẻ tươi cười của nàng ta biến mất, nhẹ cau mày quét mắt về phía sáu người xuất hiện ở cửa yến hội.
“Nhị đệ, chỗ ngồi giống như thiếu đúng không?” Diệp Cảnh Thần thấy rõ hình thức trong phòng yến hội, sắc mặt trầm xuống, nói, “Chúng ta tổng cộng có sáu người, vì sao ngươi chỉ để có bốn chiếc ghế dựa?”
Diệp Cảnh Huyền ha hả cười: “Ngại quá, đại ca, yến hội chỉ có thể xếp bấy nhiêu ghế dựa, thật sự không có vị trí trống, đại tẩu thân là thê tử của ngươi, đương nhiên phải vào ngồi, Vân Tiêu cùng Diệp Hi Mạch là nam nhân, cũng có quyền lợi ngồi xuống! Cho nên, chỉ có thể uất ức cho hai nữ lưu là Vân Lạc Phong cùng Diệp Kỳ này xuống chỗ hạ nhân.”
Sắc mặt Diệp Cảnh Thần càng thêm khó coi, hắn biết đệ đệ này sẽ không an phận, không nghĩ tới hắn gây khó khăn cho mình ở điểm này!
“Thật ra ta cảm thấy vị trí này cũng tốt,” Quân Phượng Linh dương môi cười, “Nhị đệ, lục công chúa còn chưa gả cho Thiên Vấn, theo lý thuyết thì không tư cách tới tham gia gia yến của Diệp gia! Hơn nữa, nàng cũng là tiểu bối, vì sao ngươi không để nàng ta ngồi dưới?”
Quân Phượng Linh hơi dừng lại, đáy mắt hiện lên một tia lạnh lẽo: “Huống chi, ngay cả cung nữ của lục công chúa cũng có thể ngồi vào vị trí gia yến của Diệp gia, lại muốn bức bách nhi tức ta cùng nghĩa nữ đi ngồi cùng hạ nhân?”
Trên thực tế, cung nữ bên người lục công chúa không có tư cách ngồi ở đó, nhưng Diệp Cảnh Huyền muốn gây khó dễ cho Vân Lạc Phong, cố ý thương lượng với lục công chúa về việc này, bởi vậy, cung nữ mới chiếm vị trí chỗ ngồi.
Sắc mặt Diệp Cảnh Huyền không quá tốt: “Đại tẩu, ngươi nói gì vậy? Thân phận Lục công chúa tôn quý như thế, là Vân Lạc Phong có thể so sánh với Diệp Kỳ sao? Mà Phỉ nhi thân là cung nữ bên người lục công chúa, địa vị của nàng cũng vượt qua nữ tức cùng nữ nhi của ngươi! Ngươi lại muốn để lục công chúa cùng cung nữ của nàng lui xuống? Ngươi còn chẳng phân biệt được một chút lễ nghi tôn ti sao?”
Ngụ ý, ngay cả cung nữ bên người lục công chúa, đều có thân phận tôn quý hơn Vân Lạc Phong!
“Xem ra ngươi không muốn để chúng ta tham gia gia yến này!” Quân Phượng Linh lạnh lùng cười, “Một khi đã như vậy, chúng ta cũng không cần ở chỗ này chịu ủy khuất, Diệp ca, chúng ta đi!”
Diệp Cảnh Huyền âm hiểm cười: “Đại tẩu, không phải ta không mời các ngươi tới gia yến, là chính các ngươi không muốn tới, đừng đến lúc phụ thân hỏi tới lại đẩy trách nhiệm cho ta.”
Sắc mặt Diệp Cảnh Thần xanh mét, hắn dùng sức làm dịu lửa giận ở trong lòng, xoay người đối mặt với Quân Phượng Linh.
“Nơi như vậy, không tới cũng thế!”
“Được!” Quân Phượng Linh hơi hơi mỉm cười, “Tiêu nhi, Phong nhi, chúng ta đi.”
Dứt lời, nàng tiến lên giữ chặt Vân Lạc Phong, muốn rời khỏi yến hội.
Lại vào lúc này, Vân Lạc Phong đẩy tay nàng ra, tươi cười bên môi lộ ra một tia lạnh lùng: “Chờ một chút.”
Quân Phượng Linh ngẩn ra.
Lúc nàng ngây người thì Vân Lạc Phong đã chạy tới trước bàn, nàng nâng chân dài lên, đột nhiên đạp về phía bàn dài, trong phút chốc, bàn dài nứt ra, tất cả món ngon mỹ vị trên bàn đều rơi xuống, vết bẩn đầy đất……
Tất cả mọi người ngây ngốc, hành động của Vân Lạc Phong quá mức khí phách, khí phách đến mức làm bọn thật lâu mà vẫn chưa hồi thần…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc