Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 170

Tác giả: Tiêu Thất Gia

Cho nên, người ở đây đều ngây ngốc, không rõ đã xảy ra khi nào, vừa rồi Diệp Thiên Lâm còn kiêu căng ngạo mạn vậy mà giờ biết mình sai rồi?
Toàn bộ đường phố yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng Diệp Thiên Lâm tự tát mình.
Đến cuối cùng, cả khuôn mặt hắn má đều tê dại, lại vẫn không thể ngừng tay……
Cho đến bàn tay cuối cùng rơi xuống, thân mình hắn mềm nhũn, tê liệt ngã xuống thật mạnh trên mặt đất.
“Lâm thiếu gia.”
Hộ vệ vội vàng tiến lên, muốn nâng Diệp Thiên Lâm.
Nhưng hắn vừa đến trước mặt Diệp Thiên Lâm, liền bị hắn một chưởng bắn đi ra ngoài, phẫn nộ quát: “Vừa rồi các ngươi làm gì? Vì sao không tới kéo ta?”
Hộ vệ cứng họng, yếu ớt trả lời: “Thiếu gia, vừa rồi người…… Không phải tự tát mình để xin lỗi nàng ta sao? Thuộc hạ cho rằng ngươi nhận sai, cho nên……”
Yết hầu Diệp Thiên Lâm căng thẳng, đau đớn nói không nên lời, hắn kiên cường chống đỡ đứng lên, hung hăng trừng mắt nhìn Vân Lạc Phong.
“Nha đầu thúi, ta tốt xấu gì cũng là chính phái thiếu gia của Diệp gia, ngươi chỉ là thê tử của một đứa con hoang mà thôi, ngươi dám đối với ta như thế, ta sẽ khiến ngươi trả giá đại giới!”
Bởi vì Diệp Tường trưởng lão từng có mệnh lệnh, trước khi lấy máu nhận thân, không cho phép nói việc này ra, bởi vậy, mặc dù Diệp Thiên Lâm là công tử của Diệp gia nhưng vẫn không biết việc này.
“Chúng ta đi.”
Hắn phất phất tay, chật vật mang theo hộ vệ của Diệp gia chạy trốn, không dám dừng lại giây lát nào.
Nhìn những người đó rời khỏi, Vân Lạc Phong thu hồi ánh mắt, lại chuyển hướng đến Vân Tiêu, trên dung nhan tuyệt mỹ cong lên một nụ cười.
“Vân Tiêu, chúng ta trở về.”
Vân Tiêu im lặng gật gật đầu, mắt đen lãnh khốc nhìn phía Diệp Thiên Lâm rời đi, một tia sát ý đột nhiên sinh ra từ đáy mắt ……
……
Diệp gia.
Bên trong đại viện, Diệp Cảnh Huyền đang đi ra ngoài, lại vào lúc này, hắn trông thấy Diệp Thiên Lâm mặt mũi bầm dập mang theo một đám thị vệ bước nhanh tới, mày tức khắc nhíu lại.
Hiển nhiên Diệp Thiên Lâm cũng phát hiện Diệp Cảnh Huyền, uất ức đến mức nước mắt đều rơi xuống: “Phụ thân, người phải làm chủ cho con, tiện nữ nhân kia dám đánh ta thành như vậy, quả thực là không để Diệp gia chúng ta vào mắt.”
Diệp Cảnh Huyền than một tiếng, tính cách nhi tử này không có người nào rõ hơn so với hắn.
Diệp Thiên Lâm cùng Diệp Thiên Vấn cũng không giống nhau!
Diệp Thiên Vấn thân là trưởng tử tính tình ổn trọng, nếu không cũng sẽ không bắt lấy công chúa Mộng Dao! Nhưng mà, Diệp Thiên Lâm một mẹ đẻ ra với Diệp Thiên Vấn, lại là một kẻ ăn chơi trác táng.
Nói vậy hôm nay đi ra ngoài trêu chọc thị phi, kết quả đá tới ván sắt rồi.
“Nói đi, tiện nữ nhân trong miệng con là người phương nào?”
Dù cho Diệp Cảnh Huyền biết tất nhiên là nhi tử nhà mình trêu chọc người khác trước, nhưng điều này không đại diện cho việc hắn có thể cho phép người ta khi dễ con hắn!
Diệp Thiên Lâm oán hận nói: “Còn có thể là ai? Nữ nhân bên người dã chủng Vân Tiêu kia!”
“Cái gì?” Sắc mặt Diệp Cảnh Huyền biến đổi, lạnh giọng quát, “Tiện nữ nhân kia dám đánh nhi tử của ta? Không thể tha thứ! Lâm nhi, hiện tại vi phụ liền đi thỉnh các trưởng lão tới chủ trì công đạo, nhất định sẽ cho con một công đạo!”
Diệp Thiên Lâm rũ mắt xuống, khóe mắt mang theo ý cười nham hiểm.
Bất luận là dã loại kia, hay là Diệp Hi Mạch, hắn đều sẽ làm cho bọn họ biết, kết cục khi đắc tội hắn!
Trong hoàng thành này, không có người dám đối nghịch với hắn!
……
Diệp Hi Mạch mới vừa bước vào Diệp gia, liền cảm giác được không khí Diệp gia có chút không đúng, lúc hắn đang chần chờ thì một gia đinh vội vàng đến, bẩm báo nói: “Mạch thiếu gia, trưởng lão trong tộc đã chờ mọi người ở đại sảnh, bảo mọi người sau khi trở về liền tiến đến một chuyến.”
“Trưởng lão trong tộc? Bọn họ tìm ta vào thời điểm này, nhất định là Diệp Thiên Lâm đi cáo trạng,” Diệp Hi Mạch cười lạnh một tiếng, quay đầu nhìn phía Vân Lạc Phong cùng Vân Tiêu, “Nhị đệ, đệ muội, các ngươi trở về phòng chờ ta, ta đi ứng phó mấy kẻ bảo thủ kia.”
“Không cần,” Vân Lạc Phong nhàn nhạt nói, “Chúng ta cùng đi.”
Sao Diệp Hi Mạch lại không biết, bởi vì chuyện này là do Vân Lạc Phong gây ra, cho nên không muốn để hắn đối mặt một mình?
Nghĩ vậy, hắn than nhẹ một tiếng, sắc mặt bất đắc dĩ: “Được! Nhưng mà ta nói trước, hai người đừng mở miệng nói chuyện, bất luận chuyện gì cũng giao cho ta ứng phó là đủ rồi.”
Vân Lạc Phong không bày tỏ ý kiến, trong đôi mắt đen tràn đầy ý cười.
Về phần rốt cuộc trong lòng nàng nghĩ như thế nào, chỉ sợ không người nào có thể biết được……
Trong đại sảnh, không khí lộ ra hơi thở khiến người khác bị áp lực.
Sau khi Vân Lạc Phong đi vào đại sảnh, chúng trưởng lão ngồi ở trong đại sảnh đồng loạt nhìn bọn họ, đáy mắt mang theo trách móc cùng phẫn nộ vô cùng.
“Tiêu nhi, Phong nhi.”
Quân Phượng Linh nhanh chóng đứng lên, đi đến trước mặt đám người Vân Lạc Phong, chặn bọn họ giống như bao che cho con, mặt mày anh khí: “Các con yên tâm, có nương ở chỗ này, không ai có thể động đến các con!”
Nói xong lời này, đôi mắt sắc bén quét về phía mọi người đang ngồi, trong mắt phượng xẹt qua một tia lạnh lung nghiêm nghị.
Diệp Cảnh Thần không nói gì, nhưng động tác của hắn cũng đã biểu lộ lựa chọn trong lòng hắn.
“Lâm thiếu gia, ngươi nói đi, đã xảy ra chuyện gì.”
Diệp Tường trưởng lão trầm ngâm lúc lâu, cúi đầu hỏi.
Diệp Thiên Lâm một phen nước mũi một phen nước mắt lên án nói: “Trưởng lão, vừa rồi ta chỉ là tâm sự cùng Diệp Kỳ ở trên đường mà thôi, ai biết đột nhiên nữ nhân này lao tới cho ta mấy bàn tay! Còn đánh mặt ta tới mức này, cầu trưởng lão làm chủ cho ta.”
Diệp Kỳ giận dữ trong lòng, rõ ràng là hắn nhục nhã nghĩa mẫu trước, nàng mới có thể sinh ra phân tranh cùng hắn ở trên đường, nhưng tới trong miệng hắn, liền biến thành nói chuyện phiếm?
Huống chi, Vân Lạc Phong còn không động tới một đầu ngón tay của hắn, hiện giờ hắn lại vu khống như thế!
“Chuyện này không liên quan đến tẩu tử của ta, là ta……” Diệp Kỳ cắn chặt răng, đứng dậy.
Nếu không phải do nàng, cũng sẽ không gặp phiền toái như vậy, nàng nên đứng ra gánh vác hết thảy.
Lúc nàng muốn dốc hết sức đảm đương chuyện này thì giọng nói tà khí đầy áp lực của Vân Lạc Phong chậm rãi vang lên trong đại sảnh.
“Ngươi xác định mặt ngươi là do ta đánh sưng?”
Diệp Thiên Lâm hung hăng trừng mắt nhìn Nhãn Vân lạc phong: “Không phải ngươi thì là ai?”
Đột nhiên, Vân Lạc Phong nở nụ cười: “Ở đây đương nhiên hộ vệ Diệp gia nhiên sẽ nghe theo ngươi mà nói giúp ngươi để vu hãm ta, đáng tiếc, một màn vừa rồi có rất nhiều người nhìn thấy, chỉ cần tùy tiện hỏi thăm một chút, cũng biết mặt ngươi là do chính ngươi đánh sưng.”
“Ngươi nói bậy gì đó?” Sắc mặt Diệp Thiên Lâm biến đổi, lạnh giọng quát.
Vân Lạc Phong tà tà liếc mắt nhìn hắn: “Trước kia ta nghi hoặc, vì sao ngươi phải đánh sưng mặt mình, thì ra là vì vu oan hãm hại ta!”
Diệp Thiên Lâm tức giận đến mức khuôn mặt xanh mét, tuy rằng mặt hắn không phải do Vân Lạc Phong đánh sưng, nhưng mà, hắn có thể đoán được, việc mình bị mất khống trước đó có với nữ nhân này!
Nghe Vân Lạc Phong nói, sắc mặt Diệp Tường trầm xuống, mắt lạnh quét về phía chúng hộ vệ trong đại sảnh, trầm giọng nói: “Trước khi gia chủ chưa giao vị trí cho nhị thiếu gia, Diệp gia này, lời ta nói vẫn được tính! Hiện tại các ngươi lập tức nói cho ta, rốt cuộc chuyện Lâm thiếu gia bị thương là như thế nào! Các ngươi nói láo cũng không sao, bổn trưởng lão tự nhiên sẽ phái người đi tìm hiểu, nếu để bổn trưởng lão phát hiện các ngươi nói dối, hậu quả các ngươi sắp sửa gánh vác cũng rõ ràng!”
Vài tên hộ vệ nhìn nhau, phịch một tiếng quỳ xuống đất, cầu xin nói: “Trưởng lão, là Lâm thiếu gia tự đả thương chính mình, chúng ta bất đắc dĩ mới giúp Lâm thiếu gia nói dối, thỉnh trưởng lão tha thứ.”
Sắc mặt Diệp Tường trưởng lão dần dần trầm xuống, lạnh lùng liếc mắt nhìn Diệp Thiên Lâm: “Có chuyện này?”
Ban đầu, Diệp Thiên Lâm còn đúng lý hợp tình hưng sư vấn tội, nhưng lúc này, nghe được Diệp Tường trưởng lão nói, tức khắc liền héo, vâng vâng dạ dạ nói: “Trưởng lão, là tiện nữ này khống chế tay của ta, cho nên ta mới có thể đánh bản thân, tất cả đều là do nàng ta sai……”
Bang!
Đột nhiên một cái tát quăng xuống, trực tiếp khiến Diệp Thiên Lâm ngây ngốc, kinh ngạc nhìn nam nhân đứng ở phía trước mặt mình.
“Nghịch tử!” Sắc mặt Diệp Cảnh Huyền rất phẫn nộ, “Vi phụ dạy con như thế nào? Con đối đãi với huynh đệ tỷ muội như thế sao? Lập tức trở về phòng cho ta! Không có mệnh lệnh của ta, không cho phép bước ra cửa phòng một bước!”
Diệp Thiên Lâm che mặt mình lại, oán hận không cam lòng hung hăng trừng mắt nhìn Vân Lạc Phong.
Nếu ánh mắt có thể ***, có lẽ Vân Lạc Phong đã bị hắn lăng trì xử tử!
“Đại ca,” Diệp Cảnh Huyền nhìn Diệp Cảnh Thần, hơi hơi mỉm cười, “Chuyện này là mấy tiểu bối hiểu lầm! Đại ca luôn hiểu lý lẽ, nói vậy sẽ không bởi vì cái này mà làm khó Lâm nhi.”
Câu nói của hắn ta không hề thừa nhận sai lầm, ngược lại công bố nếu Diệp Cảnh Thần vẫn cứ nắm không bỏ, thì cũng là người không biết lý lẽ.
Nếu những người khác nghe được lời như vậy, vì muốn biểu hiện mình rộng lượng nên sẽ tha thứ cho hành vi của Diệp Thiên Lâm.
Đáng tiếc, đối mặt với hắn không phải là người bình thường, mà là Quân Phượng Linh tính tình táo bạo cùng hộ thê cuồng ma* Diệp Cảnh Thần.
*ý chỉ bảo vệ, yêu vợ một cách điên cuồng
“Thật ra ngươi nói không sai,” Trên mặt Quân Phượng Linh hiện ra một nụ cười, “Đại ca ngươi đúng là một người hiểu lý lẽ!”
Diệp Cảnh Huyền hơi hơi mỉm cười, Quân Phượng Linh phản ứng nằm trong dự kiến của hắn, nữ nhân này vẫn giống như trước đây, vì muốn có sự tán thành của Diệp gia mà nguyện ý nén giận.
“Nhưng mà……”
Đột nhiên, giọng nói nữ tử chuyển biến: “Nguyên nhân chính là vì đại ca ngươi hiểu lý lẽ, biết ai đúng ai sai, cho nên, hôm nay nhất định sẽ khiến ngươi cho nhi tử cùng con dâu của ta công đạo!”
Sắc mặt Diệp Cảnh Huyền trầm xuống: “Ta gọi ngươi một tiếng đại tẩu, là nể mặt mũi đại ca ta, nếu không, ngươi cho rằng Diệp gia sẽ đồng ý sự tồn tại của ngươi sao? Hiện giờ, ta nói chuyện cùng đại ca, lúc nào thì ngươi có thể ngắt lời?”
Diệp Cảnh Thần lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, giọng điệu không nóng không lạnh: “Nàng là thê tử của ta, lời nói của nàng, cũng đại diện cho quyết định của ta.”
Theo lời này của Diệp Cảnh Thần, những trưởng lão khác đều nhịn không được đứng lên, từng tiếng chỉ trích cùng chửi rủa vang lên trong đại sảnh.
“Đại thiếu gia, ngươi thân là nam nhân, có thể nào nghe theo nữ nhân? Nữ nhân nên nhớ tam tòng tứ đức! Một nữ nhân không giữ phụ đạo, có mặt mũi gì ở tại Diệp gia?”
“Trong một nhà, nam nhân là chủ, là đương gia, cũng là trời của nữ nhân! Mấy ngày nữ nhân này đều làm phản! Nên dùng gậy đánh ૮ɦếƭ! Vậy mà đại thiếu gia ngươi vẫn muốn che chở ả như thế ……”
Vân Lạc Phong đặt tay lên trên bả vai Quân Phượng Linh theo bản năng, thoáng nhìn dung nhan lạnh nhạt anh khí của nữ tử, bất giác nhíu nhíu mày.
Những năm gần đây, mỗi ngày của nàng ta đều trải qua như vậy?
Bởi vì trước kia gặp người không tốt, đã bị chỉ trích như thế? Thậm chí chửi thẳng vào mặt như thế?
Dựa vào cái gì nam nhân có thể trăng hoa, còn nữ tử thì nhất định phải tam tòng tứ đức? Còn xem nam nhân là trời?
Từ kiếp trước, Vân Lạc Phong cũng chỉ sống vì bản thân, không cho rằng nam nhân là toàn bộ của nàng! Bởi vậy, hai mươi mấy năm qua ở kiếp trước nàng vẫn luôn độc thân.
Hiện giờ, sau khi có Vân Tiêu, nàng vẫn không để nam nhân là trời như cũ!
Nàng chỉ biết nỗ lực trưởng thành, đạt tới trình độ có thể sóng vai chiến đấu cùng hắn!
“Vân Tiêu.”
Cảm nhận được hơi thở mãnh liệt lãnh khốc từ nam nhân bên cạnh, Vân Lạc Phong gắt gao cầm nắm tay của hắn, gương mặt đang cúi xuống hiện lên một tia sáng.
“Việc này, để ta xử lý!”
Ít nhất, trước khi nhân vật mấu chốt lên sân khấu, nàng không thể để Vân Tiêu lộ ra thực lực của bản thân quá sớm……
“Các ngươi đều câm miệng cho ta!”
Lúc này, đột nhiên một tiếng gầm truyền đến, làm đại sảnh ầm ĩ trở nên yên tĩnh trong nháy mắt.
Nắm tay Diệp Cảnh Thần run rẩy, lửa giận trong ánh mắt kích động trào ra, lạnh lùng quét về phía chúng trưởng lão ở đây.
“Diệp Cảnh Thần ta tốt xấu gì cũng là Diệp gia đại thiếu! Phu nhân của ta, đương nhiên cũng chính là Thiếu phu nhân, ai cho phép các ngươi dĩ hạ phạm thượng!”
“Cái gì gọi là tam tòng tứ đức? Các ngươi cho rằng ta yêu một nữ nhân cứ vâng vâng dạ dạ với ta? Hay là người được gọi là hiền thê lương mẫu! Người ta muốn, chỉ có thể là hồng nhan tri kỷ bên nhau cả đời với ta!”
“Trên đời này, chỉ có Quân nhi, mới là người như vậy, các ngươi chỉ là súc sinh dùng nửa ***, vĩnh viễn không có cảm giác như vậy.”
Diệp Cảnh Thần nổi tiếng ôn hòa ở Hoàng thành này, hiện giờ lại bị bức đến mức tức giận, có thể thấy được những người này chọc tức hắn tới mức nào.
Vân Lạc Phong nhìn Diệp Cảnh Thần, cho dù Diệp gia này có nhiều đồ cổ, thế nhưng lại bồi dưỡng ra một Diệp Cảnh Thần có cá tính như vậy.
“Vân Tiêu, xem ra ta không cần xử lý những việc này thay mẫu thân, có cha ở đây, nàng sẽ không chịu bất luận ủy khuất nào.”
Vân Tiêu ngẩn ra, cúi đầu nhìn chăm chú khuôn mặt tuyệt mỹ của thiếu nữ, gằn từng chữ một bảo đảm nói: “Ta cũng sẽ không để nàng chịu uất ức.”
Nam nhân này sẽ không quá hoa ngôn xảo ngữ, thậm chí cũng không thế nào mỉm cười! Nhưng hết lần này tới lần khác, mỗi một câu hắn nói đều luôn nghiêm túc như vậy.
“Vân Tiêu, chàng thấy ta chịu uất ức khi nào chưa?” Vân Lạc Phong nở nụ cười, hỏi.
Xác thật, những năm gần đây, nàng đã không chịu bất luận uất ức nào.
Gặp được nàng, vĩnh viễn xui xẻo đều là người khác!
Vô luận là đấu võ mồm, hay là đánh nhau, nàng chưa bao giờ thua người ta!
Giờ phút này, Quân Phượng Linh cũng bị Diệp Cảnh Thần bỗng nhiên tức giận dọa sợ, mắt phượng kinh ngạc nhìn chăm chú vào hắn.
Những năm gần đây, vẫn là lần đầu tiên nàng nhìn thấy nam nhân này nổi bão……
Lại soái đến mức khiến nàng không thể dời ánh mắt.
“Chỉ cần có Diệp Cảnh Thần ta ở đây, ai cũng đừng mong khi dễ thê nhi của ta!” Diệp Cảnh Thần cảnh cáo nhìn mắt mấy tên đồ cổ kia, “Còn về mấy câu nói vừa rồi, nếu lại để ta nghe được một câu, ta mặc kệ là làm trái với phụ thân, ta cũng sẽ đánh ૮ɦếƭ từng lão già các ngươi! Quân nhi, chúng ta đi!”
Diệp Cảnh Thần ôm chặt Quân Phượng Linh trong ***, khuôn mặt kiên nghị.
Giây phút quyết định trở lại Diệp gia, hắn đã thề, sẽ không để thê tử chịu bất luận uất ức nào.
Hiện tại, hắn làm được!
Đại nghịch bất đạo, phản gia tộc, thì tính sao?
Cả đời này, hắn muốn bảo vệ, chỉ một người này!
“Diệp Tường trưởng lão, ngươi xem đại thiếu gia hắn……”
Chúng trưởng lão sôi nổi nhìn phía Diệp Tường, giọng nói mang theo oán giận.
“Các ngươi quậy đủ chưa?” Diệp Tường trưởng lão nhàn nhạt nói, “Còn ngại không đủ mất mặt phải không? Lúc trước, đại thiếu gia cũng bị các ngươi bức đi Diệp thành, hiện tại thật vất vả hắn mới trở về, lại không tranh vị với nhị thiếu gia, vì sao các ngươi phải gây khó khăn với người nhà của hắn?”
Chúng trưởng lão cứng họng, không nói được một câu phản bác.
Diệp Tường chậm rãi đứng dậy: “Nếu để thế nhân biết, Diệp gia chúng ta khó xử một nữ nhân, các ngươi cảm thấy thế nhân sẽ đối đãi Diệp gia như thế nào?”
Giọng điệu của ông vân thanh phong đạm, trong con ngươi vẩn ***c không có một tia cảm xúc.
Nhưng mà, lời hắn nói giống như sấm sét, nổ vang trong lòng các trưởng lão.
“Ba ngày sau, là nghi thức lấy máu nhận thân, trước đó, ta không muốn gây ra bất luận sóng gió gì.”
Nói xong, Diệp Tường vẫy vẫy ống tay áo, từng bước đi ra ngoài đại sảnh.
Theo ông ta rời đi, trưởng lão khác cũng đều tản ra, không tới một lát, bên trong toàn bộ đại sảnh, chỉ còn lại cha con Diệp Cảnh Huyền.
“Phụ thân!” Diệp Thiên Lâm căm giận nói, “Chuyện ta tự tát mình, nhất định là Vân Lạc Phong giở trò quỷ.”
Diệp Cảnh Huyền than nhẹ một tiếng: “Chuyện này ta biết.”
“Vậy vì cái gì……”
“Lâm nhi,” Diệp Cảnh Huyền liếc nhìn Diệp Thiên Lâm, “Rất nhiều chuyện không đơn giản như con tưởng tượng, ở trong Diệp gia, trừ bỏ gia gia con, thì đều thuộc về Diệp Tường trưởng lão kia! Nhưng lão già đó ta mượn sức nhiều năm như vậy, cũng không thể kéo ông ấy vào phe của ta.”
Diệp Cảnh Huyền oán hận cắn răng, mặt mày âm trầm: “Hơn nữa, lão già đó hận nhất chính là tay chân tương tàn! Cho nên, mặc dù vừa rồi vi phụ tin tưởng con, cũng cần phải giáo huấn con! Bằng không, lão ấy sẽ đi tới chỗ gia gia con cáo trạng, nhất định sẽ khiến cho gia gia của con bất mãn.”
Diệp Thiên Lâm gục đầu xuống: “Phụ thân, nhi tử biết sai rồi.”
“Biết sai rồi? Con biết sai ở đâu?”
“Nhi tử không nên làm địch với dã chủng kia!”
“Không!” Diệp Cảnh Huyền lắc lắc đầu, “Con đối nghịch cùng bọn Diệp Cảnh Thần cũng không sai, con chỉ sai ở chỗ không bắt được nhược điểm của bọn họ! Bởi vậy, nếu con không hoàn toàn nắm chắc một kích *** những người đó thì tốt nhất nên kiềm chế bất động!”
Mấy năm qua, nguyên nhân chính là vì Diệp Cảnh Huyền không nắm chắc có thể *** Diệp Cảnh Thần, lại sợ có nhược điểm rơi vào trong tay hắn nên lúc này mới vẫn luôn không động thủ!
Lúc hắn làm thì phải một kích ***, nếu không, mặc kệ bọn họ tiếp tục sống sót!
“Phụ thân, con hiểu rồi.”
Diệp Thiên Lâm ngẩng đầu: “Đúng rồi, vừa rồi Diệp Tường trưởng lão nói lấy máu nhận thân là như thế nào?”
Nghe vậy, Diệp Cảnh Huyền ngẩn ra, hắn nhìn Diệp Thiên Lâm, thở dài một tiếng: “Chuyện này nói cho con cũng không sao, dã chủng Vân Tiêu kia, có thể là nhi tử của Diệp Cảnh Thần.”
“Cái gì?” Diệp Thiên Lâm bị lời này làm cho sợ ngây người, thật lâu sau lúc sau, hắn mới phản ứng được, tức giận nói, “Năm đó, bởi vì đại bá không có con, vị trí thiếu chủ của Diệp gia mới có thể giao cho cha, nếu đại bá có nhi tử, như vậy……”
Diệp Cảnh Huyền cười cười, cắt ngang lời Diệp Thiên Lâm nói.
“Như thế cũng không sao! Đừng quên, nhi tử đó của Quân Phượng Linh đã từng bị trục xuất gia tộc bởi vì không thể tu luyện, là một phế vật rất rõ ràng! Huống chi, mặc dù lấy máu nhận thân thành công thì như thế nào? Diệp gia sẽ cho phép một phế vật tồn tại sao? Lúc đó, tuyệt đối sẽ không công bố thân phận của hắn ra bên ngoài, huyết mạch đó của Diệp gia sẽ là danh xứng với thực.”
Lúc này Diệp Thiên Lâm mới yên tâm, đáy mắt hiện lên một tia âm u, rồi sẽ có một ngày, hắn sẽ khiến những người đó hối hận vạn phần vì khi dễ hắn!
“Lâm nhi, nhớ rõ không được nói việc này ra ngoài, bằng không, đến lúc đó sợ là rất khó xong việc.” Diệp Cảnh Huyền trịnh trọng dặn dò.
Diệp Thiên Lâm phục hồi tinh thần, nghiêm túc trả lời nói: “Phụ thân, người yên tâm, nhất định con sẽ giữ kín như bưng, tuyệt không nói với bên ngoài một chữ.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc