Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 168

Tác giả: Tiêu Thất Gia

Vân Lạc Phong chỉ để cho Hỏa Hỏa tát hắn một cái, nhưng đến trong miệng hắn lại biến thành Diệp Cảnh Thần phản bội Diệp gia!
Chúng hộ vệ đưa mặt nhìn nhau, lại không có ai can đảm ra tay.
Mặc dù Diệp Cảnh Thần bị trục xuất ra khỏi Diệp gia nhưng dầu gì cũng là thiếu gia Diệp gia, bọn hắn làm sao dám dĩ hạ phạm thượng? Động thủ với ông?
Thấy những hộ vệ này đứng thẳng bất động, Diệp Cảnh Huyền càng thêm phẫn nộ, cũng đúng lúc này giọng nói Vân Lạc Phong lười biếng chậm rãi truyền đến.
"Ta đánh người thì sao nào?" Nàng cong cong khóe môi, "Ngươi nói xấu con nối dòng của Diệp gia, chẳng lẽ không nên đánh sao?"
Diệp Cảnh Huyền ngây ngẩn cả người: "Ngươi... Lời này của ngươi là có ý gì?"
"Ý của ta rất đơn giản, Vân Tiêu là nhi tử ruột thịt của Diệp Cảnh Thần!"
Ầm!
Giống như sét đánh ngang trời, Diệp Cảnh Huyền lập tức ௱ôЛƓ lung rồi.
Diệp Cảnh Thần và Quân Phượng Linh cũng là sửng sốt, phụ thân Vân Tiêu là ai, không ai so với bọn họ càng rõ ràng hơn! Dù sao, sau khi Quân Phượng Linh rời khỏi Tiêu gia mới nhận biết Diệp Cảnh Thần.
Làm sao Vân Tiêu là con hắn được?
"Phong Nhi..." Quân Phượng Linh có chút lo lắng, không ngừng nháy mắt với Vân Lạc Phong, muốn ngăn cản lời nói kế tiếp của nàng.
Từ đầu đến cuối, chỉ có Vân Tiêu bình tĩnh nhất, với hắn mà nói, cho dù Vân Lạc Phong muốn làm cái gì cũng đều có lý của nàng.
Chuyện hắn có thể làm là vô điều kiện tin tưởng nàng.
"Không có khả năng, chuyện này không có khả năng!" Diệp Cảnh Huyền lui ra phía sau hai bước," Dã chủng nay sao có thể là nhi tử của đại ca ta được? Rõ ràng là hắn ta đến từ đại lục Long Khiếu."
Vân Lạc Phong bước lại gần Diệp Cảnh Huyền hai bước: "Sao ngươi biết được Vân Tiêu không phải là do phụ thân và nương ở đại lục Long Khiếu sinh ra? Huống chi, muốn nghiệm chứng những lời ta nói rất đơn giản, trích máu nhận thân là được."
Trong con mắt Diệp Cảnh Thần hiện lên một tia ngoan độc, thật là không ngờ, đại ca lại còn có một nhi tử ở bên ngoài, chẳng lẽ là sợ mình làm hại đến nhi tử của bọn họ mới che dấu nhiều năm như vậy?
Cực kỳ hiển nhiên, Diệp Cảnh Huyền đã tin tưởng lời này của Vân Lạc Phong, dù sao thì cả chuyện trích máu nhận thân này nàng cũng đã nói ra, chẳng lẽ còn có thể là giả hay sao?
Vẻ mặt Quân Phượng Linh càng thêm lo lắng, một khi đã trích máu nhận thân sẽ chứng minh Vân Tiêu không phải là nhi tử của Diệp ca, đến lúc đó muốn kết thúc mọi chuyện sợ là rất khó.
Thời điểm trong lòng bà đang tràn đầy lo lắng, trong đầu lập tức truyền đến một giọng nói, ầm ầm nổ vang.
"Yên tâm, thứ thuộc về hai người, ta sẽ giúp hai người lấy lại."
Quân Phượng Linh kinh ngạc ngẩng đầu lên, một khắc kia, bà chống lại một đôi con người tự tiếu phi tiếu.
Con ngươi này sáng ngời như vậy, giống như kì tích khiến cho nàng đang nóng lòng không ngớt an ổn lại...
Linh hồn truyền âm!
Vậy mà nàng lại dùng linh hồn truyền âm!
Nhi tức này của mình, rốt cuộc có bao nhiêu chuyện bà không biết?
"Chuyện này ta phải thương lượng với các trưởng lão, lựa chọn một ngày tiến hành trích máu nhận thân," Diệp Cảnh Huyền lạnh lùng liếc mắt nhìn Vân Lạc Phong, "Nếu sự thực chứng minh dã chủng này không phải là nhi tử của đại ca ta, ta sẽ cho các ngươi đẹp mặt!"
Nói xong Diệp Cảnh Huyền phất phất tay, dẫn theo một đám thị vệ rút lui ra khỏi đình viện, bước chân vội vàng đi đến viện trưởng lão.
Trong toàn bộ đình viện chỉ còn lại đám người Vân Lạc Phong, nhưng nàng vẫn còn chút lo lắng nên hạ một tấm ngăn cách ở chung quanh, để cho không người nào có thể nghe thấy giọng nói ở trong này.
"Phụ thân, nương, ta biết các người có nhiều chuyện muốn hỏi ta, hiện tại các ngươi có thể hỏi," Vân Lạc Phong nhún vai, "Còn nữa, chuyện các người hỏi ở đây, không có ai nghe thấy được."
Diệp Cảnh Thần và Quân Phượng Linh nhìn nhau, cười khổ một tiếng: "Phong Nhi, ngươi làm vậy mặc dù để cho chúng ta đều được giữ lại ở Diệp gia, thế nhưng kế tiếp trích máu nhận thân thì làm thế nào được?"
Vân Lạc Phong cười cười: "Đừng quên, ta là một y sư! Ta muốn cho máu của hai người dung hợp lại vậy chắc chắn bọn họ có thể dung hợp, trích máu nhận thân cũng không thành vấn đề!"
Quân Phượng Linh trầm mặc hồi lâu, hỏi: "Phong Nhi, con làm như vậy có phải vì bảo vệ hài tử chưa ra đời của ta?"
Nha đầu này thông minh lanh lợi như vậy, sao lại không đoán ra tin tức mình mang thai? Như vậy, nhóm người Diệp Cảnh Huyền kia khẳng định sẽ không dễ dàng buông tha cho nàng!
"Vâng."
Vân Lạc Phong không có phủ nhận.
"Phong Nhi, con không cần phải làm như vậy," Quân Phượng Linh cười khổ một tiếng, "Con và Tiêu Nhi với ta mà nói, có phân lượng rất quan trọng, sao ta có thể để cho các con mạo hiểm được? Con làm như vậy... Làm sao ta có thể hoàn toàn an tâm được?"
Ngón tay Vân Lạc Phong nhẹ nhàng phe phẩy trước người Quân Phượng Linh, khóe môi hơi hơi nhếch lên thoáng qua một nụ cười: "Cái này, coi như ta đưa cho đệ đệ muội muội chưa ra đời một phần lễ vật."
Đệ đệ muội muội?
Diệp Cảnh Thần và Quân Phượng Linh nhìn nhau, đều thấy đucợ dưới đáy mắt nhau sự vui sướng.
"Phong Nhi, con nói là, nương con thật sự hoài long phượng thai?"
Diệp Cảnh Thần kích động không thôi, còn kém chút ôm lấy Quân Phượng Linh mạnh mẽ hôn một cái.
"Không sai." Vân Lạc Phong hơi hơi nhếch môi, "Nương, người có thai, nhất định phải duy trì thể xác và tinh thần vui vẻ, ta và Vân Tiêu người không cần lo lắng, chỉ cần vị Thánh Linh Giả kia của Diệp gia các ngươi không có ra tay, chúng ta sẽ không có bất kỳ nguy hiểm gì."
Trên thực tế, Vân Lạc Phong cũng không biết thực lực của Vân Tiêu tới hôm nay ở cảnh giới nào, cũng không rõ ràng lắm hắn có ngang tay với vị Thánh Linh Giả kia hay không.
Nhưng mà, ngoại trừ vị Thánh Linh Giả này, những người khác của Diệp gia không phải là đối thủ của Vân Tiêu!
Mặc dù thực lực Quân Phượng Linh cũng không kém, nhưng bây giờ bà lại đang có thai, chắc chắn thực lực có hơi suy nhược, nếu như lúc này truyền ra tin tức bà mang thai, khẳng định những người đó sẽ thừa dịp mọi người chưa chuẩn bị ra tay với bà.
Như vậy, còn không bằng để cho bọn họ đến hấp dẫn sự thù hận này!
Quân Phượng Linh có chút cảm thán, cả đời này, có thể có một người nhi tức như vậy, bà còn tiếc nuối cái gì?
"Quân Nhi, nàng an tâm dưỡng thai, ta sẽ bảo vệ Tiêu Nhi và Phong Nhi thật tốt." Trong ánh mắt Diệp Cảnh Thần hiện lên sự nghiêm túc, "Nếu như có người dám đả thương bọn hắn, cho dù ta đây có trở mặt với Diệp gia cũng sẽ bảo vệ bọn hắn!"
Quân Phượng Linh khẽ nhướng mày, cười yếu ớt nói: "Đã nhiều năm ta không trở về Diệp gia, bây giờ trở lại, khẳng định lại bị những người đó xem thường, nhưng mà, ta sẽ không như trước đây chỉ nén giận! Bây giờ, ai dám khi dễ ta, sỉ nhục ta, ta sẽ trả lại gấp trăm lần!"
Chính vào lúc này, một bóng người vội vàng đi đến, sau khi nhìn thấy bóng người đó, Vân Lạc Phong thu hồi tấm ngăn cách, đi tới bên cạnh Quân Phượng Linh.
"Đại thiếu gia." Gia đinh vội vàng bẩm báo nói, "Các trưởng lão cho mời người đi qua đó."
Diệp Cảnh Thần nhướng mày: "Được, ta sẽ đến sau."
Nói xong lời này, hắn quay đầu đối mặt Quân Phượng Linh, khuôn mặt ôn nhu nói: "Quân Nhi, ta đi một lát sẽ trở lại, nếu như có người Diệp gia khi dễ nàng, không cần khách khí với hắn, đánh lại cho ta, nhớ kỹ, cho dù như thế nào, ta cũng sẽ đứng bên cạnh nàng!"
Quân Phượng Linh khẽ gật đầu, theo bản năng bà vỗ về bụng mình, nghĩ đến có thể còn có người Diệp gia ở đây lại vội vàng để tay xuống.
"Được, ta chờ chàng."
Diệp Cảnh Thần ôn nhu sờ sờ đầu bà, xoay người nói: "Ngươi đi phía trước dẫn đường đi."
"Mời đại thiếu gia đi theo ta."
Gia đinh làm một động tác mời, liền đi ở phía trước dẫn đường.
Cho dù người gia đinh này cực kỳ khách khí, nhưng giữa trán vẫn bộc lộ ra sự khinh thường hắn...
Phòng trưởng lão.
Chúng trưởng lão ngồi quanh bàn dài, ngồi chính giữa chính là người lớn nhất trong tộc - Diệp Tường, mặc dù Diệp Cảnh Huyền thân là đương gia tương lai của Diệp gia, có khi cũng không thể không nghe theo hắn kiến nghị.
Cửa phòng mở ra, ánh mắt mọi người phòng trong cùng nhìn lại, lúc trông thấy nam tử xuất hiện ở bên ngoài thì trong mắt chúng trưởng lão đều chứa tia sáng phức tạp.
“Tiến vào.”
Diệp Tường trưởng lão trầm thấp nói.
Diệp Cảnh Thần chậm rãi vào dưới ánh mắt của chúng trưởng lão, bước chân hắn vững vàng, hơi thở mạnh mẽ, không vội không chậm. Chỉ điểm này cũng khiến Diệp Cảnh Huyền không thể sánh bằng.
“Ngươi đã trở lại?” Diệp Tường nhàn nhạt nhìn Diệp Cảnh Thần đi vào phòng trưởng lão, bình thản hỏi một câu.
“Đúng, ta đã trở về.”
Hắn đã trở lại!
Hơn nữa, lúc này đây, hắn sẽ không lùi bước!
“Ta nghe nói, ngươi có nhi tử ở bên ngoài?” Diệp Tường hỏi thẳng vào vấn đề, không có một câu vô nghĩa.
Diệp Cảnh Thần cười cười: “Không sai, hắn đúng là nhi tử của ta, mấy năm nay, để hắn lưu lạc bên ngoài là sai lầm của ta, hiện giờ hắn đã trở về Diệp gia cùng ta, nếu các ngươi không tin, có thể lấy máu nhận thân, ta không có ý kiến.”
“Một khi đã như vậy, chúng ta đây chọn ngày tiến hành lấy máu nhận thân, như vậy đi, ba ngày sau! Hơn nữa, chuyện hôm nay quá mức trọng đại, ta sẽ thông báo với gia chủ đang bế quan.”
Diệp tường nhàn nhạt mở miệng.
So sánh với Diệp Cảnh Huyền, hắn xem trọng Diệp Cảnh Thần hơn, đáng tiếc, thực lực Diệp Cảnh Thần cườn đại nhưng lại không có một đứa con nào, thế cho nên không thể kế thừa Diệp gia.
Hiện giờ tuy rằng xuất hiện một nhi tử, nhưng ông nghe nói, đứa con này là phế vật, nếu không cũng sẽ không bị trục xuất khỏi Tiêu gia, nơi Quân Phượng Linh từng ở!
Đáng tiếc……
Diệp Tường có chút tiếc hận, nếu như đứa con này thiên phú tuyệt đỉnh, thì bất luận như thế nào ông cũng đều để vị trí thiếu chủ Diệp gia quay về với Diệp Cảnh Thần.
“Các vị trưởng lão,” Ánh mắt Diệp Cảnh Huyền lập loè vài cái, đứng lên, ha hả cười nói, “Hiện tại đại ca ta đã đã trở lại, cửa hàng bên trong thành không người quản lý, không bằng ta phái người tiến đến, như thế nào?”
Diệp Tường nhíu nhíu mày: “Diệp Thành là của đại ca ngươi, ngươi làm như vậy thực không ổn.”
“Trưởng lão,” Diệp Cảnh Huyền ngoài cười nhưng trong không cười nói, “Diệp Thành là nơi hẻo lánh, làm sao có thể là nơi người cao quý như đại ca có thể ở? Vẫn là để ta phái người tiến đến tiếp nhận vị trí của đại ca.”
Diệp Cảnh Thần trào phúng quét mắt nhìn Diệp Cảnh Huyền, xem ra đúng như Phong nhi nói, đệ đệ này sẽ không từ bỏ chủ ý đến cửa hàng của mình, may lúc rời đi hắn đã dọn sạch dược liệu trong cửa hàng, hơn nữa còn để một ít thân tín ở lại.
Giao lại cho hắn, chỉ là một vỏ rỗng mà thôi.
“Nhị thiếu gia, đừng quên, năm đó là ngươi đề nghị đưa đại thiếu gia đến Diệp thành, khi đó làm sao ngươi không cảm thấy Diệp thành hẻo lánh?”
Trong chúng trưởng lão đang ngồi, một trưởng lão mặc áo xanh có chút xem không được, phản kích nói: “Hiện tại, đại thiếu gia phát triển Diệp thành phồn hoa như thế, ngươi liền muốn đoạt đi.”
Sắc mặt Diệp Cảnh Huyền không vui, liếc mắt mở miệng nói với trưởng lão áo xanh.
“Ta chỉ là muốn để đại ca qua bên kia thức tỉnh một chút, có lẽ hắn sẽ phát giác sai lầm của chính mình, hòa li với đại tẩu, ai biết đại ca quật cường như thế, hiện giờ ta cũng đau lòng đại ca, mới để hắn trở về Diệp gia.”
Nghe được lời này, mấy trưởng lão bình thường cá mè một lứa cùng Diệp Cảnh Huyền cũng sôi nổi lên tiếng.
“Nhị thiếu gia nói rất đúng, mặc kệ hắn làm cái gì cũng đều là vì suy xét cho đại thiếu gia! Ngược lại, đại thiếu gia chó cắn Lã Động Tân, không biết long người tốt! Bị bên ngoài mê hoặc bên ngoài làm mất tâm trí, không tiếc đối nghịch với huynh đệ!”
“Ai biết kia dã chủng kia có phải thật là nhi tử của đại thiếu gia hay không? Có lẽ là ả kia lừa gạt đại thiếu gia! Uổng công nhị thiếu gia còn gọi ả ta một tiếng tẩu tử, theo ý ta, ả không xứng vào cửa!”
“Đại thiếu gia, ngươi thật sự nên tỉnh lại một chút, huynh đệ tốt giống nhị thiếu gia, đi chỗ nào tìm? Nhị thiếu gia vì ngươi suy xét khắp nơi, cũng vài lần đưa ra ý nhường vị trí thiếu chủ cho ngươi, nhưng ngươi thì sao? Ngươi quá mức nhẫn tâm tuyệt tình!”
Chúng trưởng lão ngươi một lời ta một ngữ, làm Diệp Cảnh Thần gắt gao nắm chặt tay.
“Thứ nhất, nếu ta thân là thiếu gia của Diệp gia, vậy các ngươi nhất định phải lễ phép với ta! Quân nhi là thê tử của ta, ai cho phép các ngươi vô lễ như thế?” Ánh mắt Diệp Cảnh Thần lạnh nhạt, không còn có ôn nhuận như lúc trước, “Thứ hai, Tiêu nhi có phải là nhi tử của ta hay không, ba ngày sau tự nhiên công bố, hiện tại các ngươi bôi nhọ hắn như thế, có phải sợ hãi cái gì hay không?”
Những trưởng lão mở miệng trào phúng đều ngẩn ra, vốn dĩ bọn họ cho rằng Diệp Cảnh Huyền đã là mệnh định thiếu chủ*, cho nên, những năm gần đây, không ít lần cùng Diệp Cảnh Huyền làm ra chuyện thương tổn Diệp Cảnh Thần.
* ý chỉ việc làm thiếu chủ của Diệp Cảnh Huyền là chắc chắn rồi.
Hiện giờ Diệp Cảnh Thần tung ra một nhi tử, đúng là bọn họ sợ hãi, bởi vì sợ, mới có thể không lựa lời.
“Ngươi muốn cửa hàng Diệp thành?” Diệp Cảnh Thần chuyển hướng Diệp Cảnh Huyền, giọng nói lạnh lùng, “Ta có thể cho cho ngươi, điều kiện là, dùng ba cây dược liệu ngàn năm trở lên tới đổi! Hơn nữa, dược liệu đó không cho phép lấy ở Diệp gia!”
Diệp Cảnh Huyền ngơ ngác nâng mắt, làm sao gia hỏa này biết mình giấu tiêng ba cây dược liệu ngàn năm trở lên?
Dược liệu đó hắn cũng hao tổn tâm huyết mới đạt được, tổng cộng cũng chỉ có ba cây mà thôi, phải biết rằng, một khi dược liệu trên 500 năm thì dù ra giá cũng không có người bán.
“Đại ca, ta vì ngươi như thế, ngươi lại công phu sư tử ngoạm, một lần muốn tới ba cây dược liệu ngàn năm.” Diệp Cảnh Huyền cười lạnh một tiếng, nói.
“Không cho cũng được, ngươi đừng nghĩ đến cửa hàng Diệp gia nữa!” Diệp Cảnh Thần nhún vai, bộ dạng xem thường.
Sắc mặt Diệp Cảnh Huyền trầm xuống, hắn biết, bởi vì năm đó trục xuất Diệp Cảnh Thần Diệp nên trưởng lão Diệp Tường vẫn luôn mang áy náy, nếu không làm như Diệp Cảnh Thần mong muốn, tất nhiên không thể có được cửa hàng từ trong tay hắn.
Nghĩ đến vật phẩm Tụ Linh Dược Dịch, Diệp Cảnh Huyền cắn chặt răng, nói: “Được, ta cho ngươi!”
Chờ hắn có được Tụ Linh Dược Dịch, lại bồi dưỡng thế lực Diệp gia lên, lúc đó, vị trí thiếu chủ Diệp gia của mình không còn có bất luận kẻ nào dám không phục!
Hiện tại để ngươi đắc ý trước, về sau có rất nhiều cơ hội làm ngươi khóc lóc thảm thiết!
“Không biết còn có chuyện gì? Nếu không có thì ta rời đi trước, thê nhi của ta còn đang đợi.”
Diệp Cảnh Thần lạnh lùng nhìn chúng trưởng lão chung quanh, chỉ khi đối mặt với trưởng lão áo xanh vừa rồi nói chuyện giúp hắn thì mới mang vẻ tươi cười.
“Ngươi đi xuống đi,” Diệp Tường phất tay, “Mặt khác, bởi vì không thể xác định hài tử kia có phải con của ngươi hay không, để tránh cuối cùng gây trò cười cho người ta, trước khi lấy máu nhận thân, ai cũng không thể nói ra chuyện này.”
Với gia tộc như Diệp gia thì rất chú trọng huyết mạch, nếu lấy máu nhận thân thất bại, khẳng định sẽ tạo trò cười cho nhân thế.
Mất mặt như vậy, bọn họ sẽ không vượt qua nổi!
Diệp Cảnh Thần châm chọc cười, không nói gì xoay người ra bên ngoài.
Sau khi rời khỏi phòng trưởng lão, vẻ mặt lạnh nhạt của vừa rồi liền tan ra, trong đầu hiện lên bóng dáng của Quân Phượng Linh, khóe môi không khỏi cong lên một nụ cười, bước nhanh về phía đình viện.
Cả đời này, chỉ có Quân Phượng Linh mới là ấm áp của hắn, dù cho phụ cả thiên hạ, cũng không phụ nàng!
Xa xa, Diệp Cảnh Thần đã trông thấy mấy người đứng ở đình viện, sắc mặt của hắn tràn đầy nhu hòa, nhanh chóng đi tới trước mặt mấy người kia.
“Quân nhi, các ngươi chờ lâu rồi? Ta bảo người làm thu dọn phòng chúng ta một chút, về phần Phong nhi cùng Tiêu nhi thì sắp xếp ở bên cạnh chúng ta, ta cũng có thể bảo vệ bọn chúng.”
“Được,” Quân Phượng Linh nhướng mày cười, quay đầu nhìn phía đám người Vân Lạc Phong, “Nếu các con mệt thì về phòng nghỉ ngơi trước đi, nếu như không mệt thì để Mạch nhi cùng Kỳ Kỳ đưa đi dạo bên trong hoàng thành.”
Nghe được lời này, Diệp Hi Mạch cười sang sảng: “Nghĩa phụ, nghĩa mẫu, người yên tâm, nhị đệ cùng đệ muội cứ giao cho con.”
Đối với Diệp Hi Mạch, Quân Phượng Linh rất yên tâm, có bọn họ mang theo Vân Lạc Phong cùng Vân Tiêu đi trong hoàng thì trên cơ bản là không có vấn đề gì.
“Diệp ca, ta mệt mỏi rồi, chúng ta trở về nghỉ đi.”
Quân Phượng Linh xoa xoa trán, từ khi mang thai, nàng trở nên hay mệt mỏi, làm bất cứ chuyện gì cũng đều có chút lười nhác.
Diệp Cảnh Thần mỉm cười xoa eo Quân Phượng Linh, lại dặn dò Diệp Hi Mạch vài câu, mới đi về phía hậu viện……
Diệp Hi Mạch thu hồi ánh mắt, ha ha cười hai tiếng: “Đi, để ca ca ta đưa các ngươi đi dạo, cũng làm quen hoàng thành này một chút.”
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng gật đầu, không từ chối: “Được.”
Còn Vân Tiêu…… Chỉ cần Vân Lạc Phong gật đầu, hắn cơ bản sẽ không có ý kiến gì.
Nhìn bóng dáng mấy người đi xa, Diệp Kỳ cắn chặt môi, đôi mắt tràn đầy cô đơn.
Dù cho nàng cũng rất muốn đi theo, nhưng mà cuối cùng vẫn không thể mở miệng……
……
Hoàng gia tửu lầu, chính là tửu lầu xa hoa nhất hoàng thành, thức ăn bên trong cũng cực kỳ nổi tiếng, đây cũng nơi tụ hội vô số thứ đẹp đẽ quý giá bên trong hoàng thành.
Nhưng bởi vì tửu lầu này phải đặt chỗ trước, nếu không thì không cách nào vào thưởng thức, vì vậy, trước khi Diệp Hi Mạch tiến vào trong tửu lầu thì đã thương lượng cùng lão bản có thể xếp một chỗ cho bọn họ hay không.
Giờ phút này, Diệp Hi Mạch chân trước vừa rời đi không bao lâu thì Vân Lạc Phong liền bước vào ngạch cửa của tửu lầu, nhưng mà, bởi vì Hỏa Hỏa chỉ lo nói chuyện cùng Vân Lạc Phong, không có chú ý tới bóng dáng phía trước đi ra khỏi tửu lầu, không cẩn thận ᴆụng phải.
Vốn dĩ va chạm này cũng không đáng ngại, nhưng mà lúc Hỏa Hỏa va chạm, dường như lão giả kia không chịu nổi, ngã quỵ trên mặt đất, mất đi ý thức.
Hỏa Hỏa ngây dại, nàng sờ sờ đầu nhỏ, nói: “Sao vậy? Lão nhân này muốn ăn vạ sao?”
Hai chữ ăn vạ này là nàng nghe nói từ trong miệng Tiểu Mạch, nghe nói Tiểu Mạch đi qua thế giới kia, cũng có bao nhiêu người ăn vạ, nên nàng cũng mang ra dùng trong trường hợp này.
Trong phút chốc, ánh mắt mọi người trong tửu lầu đồng loạt chuyển tới, nhìn mấy người xuất hiện ở cửa.
“Lớn mật!”
Hai gã hộ vệ phía sau lão giả kia phản ứng lại, vội vàng rút trường kiếm, chỉ về phía Hỏa Hỏa, mặt vô biểu tình nói: “Ta nghi ngờ ngươi muốn mưu hại đại nhân chúng ta! Cho nên, các ngươi lập tức đi một chuyến cùng ta!”
Hỏa Hỏa bĩu môi: “Thật đúng là muốn ăn vạ? Người đã một đống tuổi, có chút mặt mũi nào không? Lão nhân, ngươi đừng giả bộ ngủ, nhanh đứng lên cho ta!”
Nàng chống nạnh, nhìn xuống lão nhân đang hôn mê bất tỉnh, ngôn ngữ tràn ngập khinh thường.
“Làm càn!” Sắc mặt hộ vệ biến đổi, lạnh giọng hét lớn.
Hắn không biết ăn vạ là có ý gì, có thể tưởng tượng ra cũng không phải lời hay gì!
Giờ khắc này, người trong tửu lầu cũng nghị luận nhìn phía Hỏa Hỏa, ánh mắt tràn đầy không tán thành.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc