Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 167

Tác giả: Tiêu Thất Gia

Nhưng không chờ đến lúc ông ta đi đến sau núi thì đã phát hiện khí thế hàng năm quanh quẩn ở sau núi đã biến mất, tức khắc, sắc mặt của ông đột nhiên biến đổi, bốp một cái tát liền về phía Diệp Cảnh Huyền.
“Huyền nhi, ngươi thật to gan, cũng dám lừa ta! Cho tới bây giờ, ngươi còn dám nói không có ai tới sau núi?”
Diệp Cảnh Huyền bị đánh đến phát ngốc, ngơ ngác nhìn lão giả: “Phụ thân, thật sự ta không biết đã xảy ra chuyện gì, huống chi, không phải sau núi là cấm địa sao? Người nào có lá gan đi vào?”
Lão giả lại tức giận lần nữa, cuối cùng bất đắc dĩ thả tay xuống, khuôn mặt già nua tức giận.
“Ngươi biết vì sao sau núi được gọi là cấm địa không?”
Diệp Cảnh Huyền lắc lắc đầu.
Sau núi Diệp gia, đó là nơi bí mật của Diệp gia, mặc dù hắn ta thân là thiếu chủ Diệp gia cũng không biết rõ phía sau núi.
“Sau núi, sở dĩ được gọi là cấm địa là bởi vì ở nơi này có một người! Không! Không nên gọi nàng ta là người, theo phụ thân ta, cũng chính là gia gia ngươi nói cho ta biết, sau núi chính là một con hồ ly rất cường đại.”
Hồ ly?
Diệp Cảnh Huyền hoàn toàn ngây ngốc, Diệp gia có một linh thú cường đại như vậy, tại sao hắn không biết?
Lão giả hít sâu một hơi, tiếp tục nói: “Hồ ly kia là sư phụ của tổ tiên Diệp gia chúng ta! Hơn nữa, Diệp gia có quy định, bất luận con nối dõi nào của Diệp gia, đều phải tôn trọng hồ ly này, nghe theo mệnh lệnh của nàng! Ta chưa gặp qua hồ ly này, lại có thể cảm nhận được hơi thở cường hãn ở sau núi, hiện giờ, sau núi gió êm sóng lặng, ngươi còn dám nói hồ ly kia còn ở sau núi?”
Diệp Cảnh Huyền sờ sờ cái ót: “Có phải nàng ta rời đi hay không?”
“Không! Hồ ly kia tuyệt đối không tùy tiện rời khỏi, nhất định là có người đến mang nàng đi rồi!” Lão giả hận rèn sắt không thành thép nói, “Ta bế quan đã nói qua, bảo ngươi trông chừng nơi này thật tốt, rốt cuộc mấy năm nay ngươi làm gì vậy? Để chuyện lớn như vậy phát sinh cũng không biết.”
Diệp Cảnh Huyền thực nghẹn uất, người có thể cảm nhận được hơi thở sau núi, con lại không biết, huống chi, con không phát hiện có người đến mang hồ ly đi mà ……
“Lập tức phái người đi tìm, tìm khắp chân trời góc biển, cũng phải tìm ra nàng!” Lão giả mặt mày trầm xuống, lạnh giọng phân phó nói.
Diệp Cảnh Huyền do dự lúc lâu: “Phụ thân, người không gặp qua hồ ly kia, con tìm nàng ta như thế nào?”
“Ta không quản được nhiều như vậy, ngươi không thể trông chừng thì chuyện này do ngươi phụ trách, về hồ ly kia, ta có thể cung cấp một tin cho ngươi, nàng ta là chỉ mẫu hồ ly, chỉ có tám cái đuôi.”
Đương nhiên, tin tức này cũng từ tổ tiên truyền xuống, ông cũng chỉ biết hai điểm này.
“Phụ thân, người bảo con đi tìm như vậy, không khác gì tìm kim đáy biển.”
Diệp Cảnh Huyền thở dài, bất đắc dĩ nói.
Lão giả lạnh lùng liếc mắt một cái: “Hai tin tức đó là đủ rồi, mặt khác, sau khi ngươi tìm được nàng, không được vô lễ với nàng, cần phải tôn trọng khách sáo, nếu nàng không muốn trở về thì phái người đi bảo vệ nàng.”
Diệp Cảnh Huyền thật sự không hiểu hành động của phụ thân, theo hắn thấy, nếu tìm được hồ ly kia, không phải thiết kế bắt nàng trở về là được rồi?
Có lẽ lão giả nhìn ra ý tưởng của Diệp Cảnh Huyền, thở dài nói: “Huyền nhi, mục đích Diệp gia chúng ta tồn tại, chính là vì bảo vệ hồ ly này, dùng một câu nói, chúng ta là người hầu của hồ ly, ngươi có thấy người hầu dùng sức mạnh với chủ nhân chưa?”
Diệp Cảnh Huyền ngạc nhiên đứng tại chỗ, tin tức này thật sự quá mức với hiểu biết của hắn.
Diệp gia tồn tại nhiều năm như vậy, mục đích chính là vì bảo hộ một con linh thú? Diệp gia khiến hắn tự hào trước giờ, lại là người hầu của linh thú kia?
Nhìn Diệp Cảnh Huyền chịu đả kích thật sâu, lão giả cười chua xót.
Năm đó, lúc phụ thân nói chuyện này cho ông, làm sao ông ta khác nhi tử mình bây giờ chứ? Nhưng mà không được vi phạm lời giáo huấn của người trước, ông cũng chỉ có thể tiếp nhận sự thật này.
“Phụ thân, con hiểu được,” Diệp Cảnh phục hồi tinh thần, nói, “Con sẽ phái người đi tìm hồ ly kia!”
Lúc này lão giả mới vừa lòng gật gật đầu: “Lần này ta bế quan không thể đột phá, qua mấy ngày nữa còn muốn tiếp tục bế quan! Huyền nhi, tuy rằng con cùng Thần nhi không phải một mẫu thân sinh ra, nhưng tốt xấu gì cũng là huynh đệ, ta hy vọng các con yêu thương lẫn nhau, hiểu rõ chứ?”
Sắc mặt Diệp Cảnh Huyền đột nhiên biến đổi, lấy lòng cười nói: “Phụ thân, người yên tâm, từ trước đến nay con rất tôn kính đại ca, làm sao có mâu thuẫn với huynh ấy? Con là dạng người chỉ cần có một miếng bánh cũng muốn nhường cho đại ca, nếu có thể, vị trí thiếu chủ Diệp gia này con cũng muốn cho huynh ấy, đáng tiếc, đại ca không có con, trưởng lão trong tộc căn bản không đồng ý với chuyện này……”
Cái lão gì đáng ૮ɦếƭ này, xem ra vẫn đoán được hành động của hắn trong khoảng thời gian này, cho nên cố ý cảnh cáo hắn một câu!
Nhưng không có cách nào, vì có thể trở thành đương gia của Diệp gia, hắn cần phải dụ dỗ lão già này.
Lão giả nhìn Diệp Cảnh Huyền: “Nếu thật sự con có ý nghĩ như vậy, ta cũng yên tâm, sau đó ta sẽ sẽ chọn ngày lành tháng tốt cho Mộng Dao công chúa cùng Vấn nhi, kế tiếp, ta muốn tiếp tục bế quan, lúc đó không đột phá ta sẽ không xuất quan.”
“Vâng, phụ thân.”
Diệp Cảnh Huyền cúi đầu, khóe môi giơ lên một nụ cười lạnh lẽo.
Chỉ cần lão nhân này bế quan, toàn bộ Diệp gia, lại trở thành thiên hạ của hắn lần nữa!
Tuy rằng trong nhóm trưởng lão của Diệp gia cũng có một ít người không hợp, nhưng không có vấn đề gì, dù sao rốt cuộc thì tất cả mọi chuyện đều do hắn định đoạt.
……
Diệp thành.
Trong Diệp trạch.
Sauk hi Quân Phượng Linh phân phó một ít chuyện đơn giản, liền phái người chuẩn bị hành trang.
Thực mau, bọn hạ nhân của Diệp trạch đã chuẩn bị xong hành lý, thậm chí còn dắt đến mấy con tuấn mã mà Diệp trạch nuôi dưỡng.
Đương nhiên, Vân Lạc Phong cùng Vân Tiêu ngồi chung một con, phu thê Diệp Cảnh Thần cũng ngồi chung một con ngựa, chỉ có Diệp Hi Mạch cùng Diệp Kỳ đi riêng lẻ.
Nhìn đám người có đôi có cặp, Diệp Hi Mạch có chút thương cảm: “Trước kia, mỗi ngày ta đều bị nghĩa phụ nghĩa mẫu ném thức ăn cho chó, hiện tại, lại có thêm đệ đệ cùng đệ muội, xem ra ta cũng nên suy xét chuyện chung thân đại sự của mình rồi.”
Đừng thấy nữ nhân bên cạnh Diệp Hi Mạch không ít, nhưng hắn vẫn duy trì quan hệ bằng hữu cùng những nữ nhân đó, không có ý tiến thêm một bước nào.
Theo hắn, cuộc sống hắn muốn chính là *** yêu thương như nghĩa phụ nghĩa mẫu, khi không tìm được người mình chung tình, hắn thà rằng độc thân suốt đời.
Ánh mắt Diệp Kỳ si ngốc nhìn theo Diệp Hi Mạch, sau khi nghe lời hắn nói, trong lòng đau xót, mắt hơi rũ xuống.
Nàng hiểu rõ, đại ca đời này cũng sẽ không lựa chọn nàng! Kể từ ngày đó, nàng không biết dùng biểu cảm thế nào để đối mặt với đại tẩu.
Cũng may mấy năm nay đại ca đều chỉ có một mình, nàng mới không suy xét chuyện này, hiện giờ nhớ tới cuộc sống sau này, tim nàng đập mạnh hơn, tay nắm roi ngựa cũng không tự chủ được dùng hết sức lực……
“Cũng chuẩn bị tốt hết rồi, chúng ta xuất phát đi,” Quân Phượng Linh ôm chặt lấy eo Diệp Cảnh Thần, dựa đầu vào lưng hắn, trên mặt hiện lên nét kiên định, “Lúc này, vô luận như thế nào, ta cunxg sẽ không thoái nhượng.”
Vô luận là vì hài tử chưa ra đời ở trong bụng, hay là vì Vân Tiêu cùng Vân Lạc Phong.
Nàng tuyệt đối không tùy ý để người ta khi dễ!
Thiên Vân Quốc.
Ở ngoài cửa thành, hai gã thị vệ bất động như núi đứng ở chỗ tường thành, có một người khác lục soát ấn giám của người lui tới.
Ấn giám này đại diện cho thân phận thế lực của người trong Thiên Vân Quốc, để tránh người địch quốc chen vào.
Diệp Cảnh Thần kéo cương ngựa, ngừng lại ở cửa thành, rõ ràng những thị vệ kia biết Diệp Cảnh Thần, lúc nhìn thấy hắn xuất hiện thì ngẩn ra một chút.
“Cái này…… Diệp đại thiếu, thiếu chủ Diệp gia đã từng phân phó, không có người cho phép, không cho phép Diệp đại thiếu vào thành.”
Diệp gia thân là đệ nhất thế gia ở Thiên Vân Quốc, lời nói của Diệp Cảnh Huyền cũng có tác dụng với các tướng sĩ, cho nên không có Diệp Cảnh Huyền phân phó, đúng là bọn họ không dám để Diệp Cảnh Thần vào thành.
Mặt Diệp Cảnh Thần dần dần trầm xuống, lạnh giọng nói: “Ta tốt xấu gì cũng là người Diệp gia, các ngươi để ta ngoài cửa, có hỏi qua ý kiến của gia chủ Diệp gia?”
Thị vệ nhạo báng một tiếng: “Diệp đại thiếu, toàn bộ người trên Thiên Vân Quốc ai không biết người đã bị trục xuất khỏi Diệp gia? Bởi vậy, người đã không còn là người ở Diệp gia, đương nhiên chúng ta có quyền từ chối để người đi vào.”
Diệp Cảnh Thần hơi nheo mắt lại, cười lạnh nói: “Đó chỉ là trưởng lão của Diệp gia quyết định, cũng không phải mệnh lệnh của phụ thân ta! Ông ấy cũng không có mở miệng trục xuất ta ra khỏi Diệp gia, ta vẫn là người Diệp gia như cũ!”
Rõ ràng sắc mặt thị vệ không tốt lắm, lúc hắn muốn mở miệng trào phúng thì một tiếng tiếng vó ngựa chạy từ xa đến gần, truyền đến từ trên đường lớn không xa.
Tức khắc, ánh mắt mọi người đều nhìn theo phương hướng âm thanh truyền đến.
Vó ngựa tung bay, tro bụi đầy trời.
Ở phía trên ngựa, một nữ tử tướng mạo tuyệt mỹ tiến đến, vẻ đẹp của nàng ta không phải là loại nhu hòa, ngược lại có một loại phong thái của võ tướng.
Một thân áo tím váy lụa nhanh nhẹn đi tới, cho đến cửa thành, nàng mới vội vàng kéo dây cương, ngừng lại.
Cùng lúc đó, những thị vệ theo sát phía sau nữ tử cũng sôi nổi dừng lại, giống như từng tòa núi lớn, bảo hộ ở phía sau nữ tử.
Sau khi trông thấy nữ tử mặc áo tím váy lụa, đột nhiên hô hấp của Diệp Cảnh Thần căng thẳng, gắt gao nắm dây cương trong tay.
Đệ nhất mỹ nữ Thiên Vân Quốc, Giang Mộng Dao! Cũng là đệ nhất thiên tài trong toàn bộ hoàng thành, là mục tiêu tranh đoạt của tất cả thanh niên tài tuấn.
Nhưng hôm nay, đệ nhất mỹ nữ này lại lựa chọn Diệp Thiên Vấn của Diệp gia, cũng trở thành điều khiến Diệp Cảnh Huyền tự hào.
“Diệp Cảnh Thần, không nghĩ tới các ngươi còn dám trở về hoàng thành!” Khóe môi Giang Mộng Dao cong lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn vợ chồng Diệp Cảnh Thần, “Năm đó, ngươi từ bỏ hoàng cô ta, lựa chọn cùng nữ nhân này ở bên nhau, có từng hối hận không?”
Đối mặt với chất vấn của Giang Mộng Dao, Diệp Cảnh Thần chỉ cười lạnh một tiếng, giọng nói kiên định.
“Với ta mà nói, Quân nhi mới là thê tử bên nhau trọng đời! Những người khác đều không xứng so sánh với nàng?”
Phò mã Thiên Vân Quốc Phò thì như thế nào?
Hắn không lạ gì vị trí này!
Cả đời này, có thể làm hắn động tâm, chỉ có một mình Quân nhi, không hơn.
“Được, hy vọng sau này ngươi còn có dũng khí nói ra lời như vậy!” Giang Mộng Dao lạnh lùng cười, chuyển hướng thị vệ, “Nếu bọn họ trở về hoàng thành, vậy để bọn họ đi vào! Ta muốn xem, bọn họ có thể tại gây nên sóng gió gì ở hoàng thành!”
Giá!
Sau khi ném xuống lời này, giang Mộng Dao phất roi ngựa, trước khi đi lại trào phúng ném xuống một câu.
“Diệp Cảnh Thần, Quân Phượng Linh, hẳn là các ngươi nên cảm tạ ta, không có ta, các ngươi cũng không có tư cách tiến vào hoàng thành!”
Từ đầu đến cuối, giang Mộng Dao cũng không nhìn đến mấy người Vân Lạc Phong, dường như, những người này đều không xứng được nàng ta liếc nhìn……
Diệp Cảnh Thần gắt gao nắm chặt tay, lần đầu tiên hắn cảm thấy bất lực như thế.
“Diệp ca,” Quân Phượng Linh nâng mày, “Không phải là nói mấy câu thôi sao, những năm gần đây, ta đã chịu trào phúng thiếu à? Ta sớm đã không thèm để ý đến ánh mắt thế nhân, chỉ cần có thể cùng chàng ở bên nhau, ta không sợ hãi nữa.”
Nàng nói làm lòng Diệp Cảnh Thần càng đau, cũng quyết tâm ở trong lòng.
Bất luận như thế nào, hắn đều phải lấy lại quyền thế thuộc về hắn.
Quyết không cho bất luận kẻ nào khi dễ thê tử hắn!
“Phi!”
Diệp Kỳ phỉ nhổ xuống đất, mặt đẹp tức giận đến đỏ bừng: “Một đám mắt chó nhìn người! Thật là một ổ rắn chuột, Giang Mộng Dao này cùng Diệp Thiên Vấn thật đúng là tuyệt phối.”
Nếu là trước kia, nhất định Diệp Hi Mạch sẽ ra tiếng răn dạy Diệp Kỳ, nhưng hôm nay, khó có lần hắn không nói gì, hiển nhiên, Diệp Kỳ nói lời kia cũng là lời hắn muốn nói trong lòng.
“Chúng ta đi thôi.”
Diệp Hi Mạch hạ sự tức giận trong lòng xuống, ánh mắt lạnh lùng: “Chờ ta trở về Diệp gia, ta sẽ làm những người khi dễ chúng ta, từng kẻ phải trả giá thật lớn!”
Có Giang Mộng Dao nói, thị vệ thủ thành không ngăn cản Diệp Cảnh Thần nữa, để hắn thuận lợi thông qua cửa thành……
Diệp gia.
Trong đại sảnh, Diệp Cảnh Huyền vỗ bàn, gân xanh trên thái dương nổi lên: “Tên hỗn đản Diệp Cảnh Thần kia lại dám trở lại Diệp gia? Lúc ta bảo người đi thỉnh hắn thì hắn chẳng những không tới, còn đả thương người của ta, hiện tại lại tự trở lại, rốt cuộc hắn có ý gì?”
Diệp Cảnh Huyền càng nghĩ càng giận, nếu không phải băn khoăn quá nhiều, hiện tại hắn muốn phái người đi giải quyết Diệp Cảnh Thần.
“Phụ thân.”
Diệp Thiên Vấn nhìn Diệp Cảnh Huyền, khuôn mặt anh tuấn hiện lên một tia tàn nhẫn: “Nghe nói, nhi tử mất tích đã lâu của Quân Phượng Linh cũng đã trở lại cùng bọn họ?”
“Hừ!” Diệp Cảnh Huyền hừ lạnh một tiếng, “Đó chỉ là một đứa con hoang mà thôi! Diệp Cảnh Thần đúng là con rùa lông xanh, cưới một cái giày rách, còn mang theo một tạp chủng! Loại người này không xứng là con cháu của Diệp gia! Mất mặt xấu hổ!”
Trên đại lục này, nam nhân có thể nạp thiếp, cũng có thể có nhị thê, nữ nhân lại không được! Thân là nữ nhân, cần phải một dạ đến già, mặc dù hòa ly* cũng chỉ có thể cơ khổ cả đời.
*ly hôn.
“Thật không biết đại bá nghĩ như thế nào, năm đó công chúa Hoàng thất muốn gả cho hắn, hắn không chỉ cự tuyệt, còn cưới một cái giày rách! Cơ hội làm phò mã cũng không cần, có phải ngốc hay không?”
Thật sự Diệp Thiên Vấn không rõ, cơ hội tốt như thế mà đại thúc có thể từ bỏ, chẳng phải là tiện nghi cho người ngoài sao? Huống chi, nhiều năm như mà trưởng công chúa vậy vẫn chưa gả, còn không phải là đang chờ hắn à?
Diệp Cảnh Huyền châm chọc cười: “Nếu hắn thật sự trở thành Phò mã thì hôm nay đã không có chuyện gì, là Diệp Cảnh Thần quá ngu ngốc, làm phò mã sung sướng không muốn, một hai phải làm giày rách!”
“Phụ thân, con nghe nói, dã chủng kia cũng đã có một vị hôn thê? Vị hôn thê của hắn tuyệt sắc khuynh thành, còn muốn xuất sắc hơn vài phần so với công chúa Mộng Dao.” Mặt mày Diệp Thiên Vấn hơi hơi trầm xuống.
Một đứa con hoang mà thôi, thế nhưng cũng có mỹ nhân nhào vào trong ***, mắt mỹ nhân kia bị mù đúng không?
“Dung mạo xuất sắc thì như thế nào?” Diệp Cảnh Huyền rất bất mãn với lời nói của Diệp Thiên Vấn, mày nâng lên, “Cho dù dung mạo xuất sắc nữa, thân phận cùng thiên phú cũng không bằng công chúa Mộng Dao, Vấn nhi, con cũng không thể có hứng thú với loại nữ nhân đó, con thân là độc đinh của Diệp gia chúng ta, chỉ có công chúa Mộng Dao mới xứng với con.”
Diệp Thiên vung quạt xếp, hơi hơi năng mặt lên: “Phụ thân, người yên tâm, con không phải là người tham luyến sắc đẹp, con biết con muốn gì! Con chỉ là cảm thán cái loại vô dụng dã loại kia cũng sẽ có người thích, nhưng mà con từng nghe là dã loại kia bởi vì vô pháp tu luyện, mới có thể bị đuổi ra khỏi gia tộc.”
Một dã loại vô pháp tu luyện, sao xứng với mỹ nhân? Chỉ có cái loại nữ nhân bộ dạng thô kệch mới có thể xứng đôi cùng hắn.
Diệp Cảnh Huyền vừa lòng gật gật đầu: “Mật thám Diệp gia tới báo, công chúa Mộng Dao đã đã trở lại, con nhanh đi tìm nàng ta đi, mặt khác, ta nghe nói Hoàng Hậu nương nương sinh bệnh, lần này công chúa Mộng Dao rời hoàng thành cũng là tìm kiếm dược liệu chữa bệnh cho Hoàng Hậu, Diệp gia chúng ta có một cây Huyết Sâm ngàn năm, con đi đưa cho công chúa Mộng Dao.”
“Vâng, phụ thân.”
Diệp Thiên Vấn cúi đầu, cung kính nói.
……
Lúc Diệp Thiên Vấn rời đi không bao lâu, ngoài cửa liền truyền đến một trận ồn ào, loáng thoáng còn có thể đủ nghe thấy giọng nói trầm thấp của Diệp Cảnh Thần.
Sắc mặt Diệp Cảnh Huyền trầm xuống, bên môi tươi cười âm trầm đáng sợ, hắn không có bất luận chần chờ gì, cất bước đi ra ngoài đại sảnh.
Trong đình viện, trong mắt Diệp Cảnh Thần lộ ra tức giận, mắt lạnh nhìn nam nhân ngoài đại sảnh, lạnh giọng nói: “Diệp Cảnh Huyền, ngươi có ý gì? Bảo người hầu ngăn ta ngoài cửa? Đừng quên, ta là đại ca của ngươi!”
Mấy năm trước, hắn vì cầu an bình nên nén giận rời khỏi Diệp gia.
Lúc này đây hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng từ bỏ thứ thuộc về hắn!
Nên là của hắn, hắn nhất định phải lấy về!
Diệp Cảnh Huyền cười nham hiểm: “Đại ca, ngươi có phải hiểu lầm ta hay không, ta không có sai người bắt ngươi ở ngoài cửa, đừng quên, mấy năm trước ngươi đã từng nói, cả đời này tuyệt đối không bước vào Diệp gia! Hộ vệ Diệp gia cũng chỉ là thực hiện lời nói ngươi nói năm đó thôi.”
Ngụ ý, bắt Diệp Cảnh Thần ngoài cửa không phải hắn, mà là bởi vì chính Diệp Cảnh Thần.
Diệp Cảnh Thần lạnh giọng nói: “Chẳng lẽ ngươi không biết lí do vì sao ta rời khỏi Diệp gia? Nếu không phải các ngươi khinh nhục Quân nhi, ta cũng không có khả năng rời đi!”
“Đại ca, ngươi cùng đại tẩu muốn trở về, đương nhiên không thành vấn đề, chẳng qua……” Diệp Cảnh Huyền quét mắt nhìn Vân Lạc Phong cùng Vân Tiêu đứng ở bên cạnh Quân Phượng Linh, khóe môi cong lên, “Hai người kia không phải người Diệp gia chúng ta, bọn họ không tư cách vào Diệp gia!”
Vân Lạc Phong dương môi cười nhạt, nàng lười biếng cười tà khí, mắt đen trong suốt.
“Diệp Cảnh Thần là công công* của ta, Quân Phượng Linh là bà bà* ta, vì sao ta cùng Vân Tiêu không thể tiến vào Diệp gia?”
“Ha ha,” Diệp Cảnh Huyền cười lạnh một tiếng, “Người nào không biết, đây dã chủng này là hài tử do Quân Phượng Linh sinh ra với người khác! Diệp gia chúng ta sẽ không nhận dã loại này, các ngươi nên cút đi!”
“Hỏa Hỏa!”
Mặt Vân Lạc Phong trầm xuống, quát một tiếng.
Nháy mắt, không biết một tiểu nha đầu mặc hồng y xông ra từ nơi nào, bóng dáng của nàng nhanh như tia chớp, trong nháy mắt liền vọt tới trước mặt Diệp Cảnh Huyền, bang một tiếng, một cái tát hung hăng ném lên trên mặt hắn.
Diệp Cảnh Huyền ngốc, tốc độ của tiểu cô nương này quá nhanh, khiến hắn không thể phản ứng lại……
Sau khi hắn phục hồi tinh thần thì đáy mắt chứa lửa giận: “Ngươi thật to gan, dám động thủ với ta! Diệp Cảnh Thần, ta lấy thân phận thiếu chủ Diệp gia mệnh lệnh ngươi, bắt hai nha đầu thúi kia cho ta!”
Diệp Cảnh Thần lạnh lùng cười, không chút để ý.
“Được, rất được!” Ánh mắt Diệp Cảnh Huyền hiện lên một tia lạnh lẽo, lạnh giọng phân phó, “Người đâu, bắt lấy tội nhân phản bội Diệp gia cho ta!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay