Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 165

Tác giả: Tiêu Thất Gia

Khuôn mặt Vân Tiêu vẫn lãnh khốc trước sau như một: "ả muốn quyến rũ ta, hơn nữa, còn tuyên bố rằng Phong nhi không bằng ả!"
Gương mặt Quân Phượng Linh hiện tại chỉ còn lại một thần sắc duy nhất là âm trầm.
Bà cười lạnh một tiếng, khóe môi giương lên một độ cong châm chọc: "Phong nhi không bằng ngươi? Tiết Nhu Nhi, ngươi có phải đã tự đề cao bản thân mình quá rồi hay không? Ngươi cho rằng Quân Phượng Linh ta là loại người mà hạng người nào cũng có thể tiếp thu à? Ngươi sai rồi! Ta thừa nhận Vân Lạc Phong là bởi vì con bé là Vân Lạc Phong, nếu đổi lại thành bất cứ người nào khác, dù là liếc mắt ta cũng chẳng thèm nhìn!"
Người hồi báo tin tức cho Diệp Cảnh Thần ở Long Khiếu Đại Lục trong lúc báo tin tức của Vân Tiêu, cũng đồng dạng báo luôn tin tức về Vân Lạc Phong.
Cho nên, Quân Phượng Linh bà đã sớm biết những thành tích vẻ vang của đứa con dâu tương lai này từ lâu rồi. Cũng thập phần thưởng thức cái tính cách này của Vân Lạc Phong. Vậy mà con nha đầu Tiết Nhu Nhi lại không biết trời cao đất rộng, dám nói con dâu ngoan của bà không bằng ả?
Nực cười!
Con dâu được Quân Phượng Linh bà coi trọng và thừa nhận, thì một nữ nhân suốt ngày chỉ biết vờ vịt há có thể so sánh?
"Không! Không phải như thế!" Tiết Nhu Nhi bị chặt đứt một tay vô cùng đau đớn, cả người cứ liên tục run rẩy, nhưng vì muốn biện hộ cho mình, nàng ta cố gắng chống lại sự đau đớn trên thân thể: "Ta không có quyến rũ Tiêu công tử, là Tiêu công tử... Hắn... Hắn muốn phi lễ ta! Ta chẳng qua chỉ cự tuyệt hắn, ai ngờ hắn lại chém đứt một tay của ta!"
Quân Phượng Linh nổi giận đùng đùng: "Nhi tử ngoan của ta muốn phi lễ ngươi? Ngươi là thứ cọng hành lá tỏi nào hả? Ngươi ngay cả một ngón chân của con dâu ta cũng không bằng, con trai ta có thê tử xinh đẹp như tiên nga không cần, lại đi phi lễ với cái thứ nữ nhân luôn khiến người khác buồn nôn như ngươi sao?"
"Diệp phu nhân... Người không thể không nói lý lẽ như vậy!" gương mặt của Tiết Nhu Nhi đã trắng tới không còn một giọt máu, nhưng vẫn cố liều mạng tranh cãi cho mình: "người cái gì cũng không có nhìn thấy, sao lại có thể khẳng định là do ta quyến rũ Tiêu công tử được chứ?"
Bất luận thế nào, nàng ta cũng không thể nhận tội! Nếu không, Quân Phượng Linh chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mình!
"Ngươi nói ngươi không hề muốn quyến rũ nhi tử ta? Vậy ngươi tới nơi này làm gì?" Quân Phượng Linh cười lạnh một tiếng: "nếu ngươi thật sự không có ý đồ bất chính, thì đáng lý nên ở yên trong phòng chất củi, chứ không phải là xuất hiện bên trong chủ viện này!"
Diệp Kỳ ở một bên từ nãy đến giờ cứ nôn nóng không thôi, thế nhưng sau khi nghe thấy lời nói này của Quân Phượng Linh thì liền ngây ngẩn cả người.
Đúng vậy! Nếu Tiết Nhu Nhi thật sự không có ý đồ gì khác, tại sao không ở yên trong phòng chất củi mà chờ được rửa oan, lại chạy tới trước mặt Vân Tiêu làm gì?
Diệp Kỳ bỗng thấy mê mang, những năm qua, Diệp Kỳ luôn luôn tin tưởng Tiết Nhu Nhi mọi chuyện, cho nên chuyện xảy ra bất ngờ thế này, Diệp Kỳ hiển nhiên là không dám tin rằng tất cả chỉ là lời nói dối của Tiết Nhu Nhi.
"Gia, phu nhân, thuộc hạ đã dẫn người tới!"
Đúng lúc này, mấy hộ vệ nhận lệnh giải hai tên hộ vệ canh giữ Tiết Nhu Nhi cũng đã đưa người tới.
Hai người kia vừa trông thấy Tiết Nhu Nhi nằm trong vũng máu, tức khắc hai chân liền mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất, trên mặt toàn là vẻ tuyệt vọng.
Chuyện mà bọn họ lo lắng nhất, cuối cùng vẫn xảy ra.
"Nói!" khuôn mặt Quân Phượng Linh trầm xuống, lạnh giọng hỏi: "là ai cho phép các ngươi dám tự ý thả Tiết Nhu Nhi rời đi!"
Hai tên hộ vệ kia tức thì liền hồi thần lại, sau đó lập tức khấu đầu thật mạnh.
"Phu nhân, thuộc hạ biết sai rồi, xin nguyện lấy cái ૮ɦếƭ để tạ tội, chỉ xin phu nhân hãy tha cho Tiết cô nương!"
Đến lúc này rồi mà hai người bọn họ vẫn còn muốn bảo vệ Tiết Nhu Nhi.
Quan trọng hơn là, họ lại không tiếc hy sinh mạng của mình để đổi lấy mạng của Tiết Nhu Nhi.
Tức thì, Quân Phượng Linh cảm nhận ra ngay có cái gì đó không bình thường! Bà có thể khẳng định, trước ngày hôm nay, hai tên này hoàn toàn không quen biết gì với Tiết Nhu Nhi cả.
Vậy nguyên nhân gì mà chỉ trong một ngày ngắn ngủi đã khiến hai người này nảy sinh biến hóa lớn đến như vậy?
Không tiếc mạng mà liều ૮ɦếƭ vì Tiết Nhu Nhi?
"Có chút không đúng!" Vân Lạc Phong tựa hồ cũng nhận ra cái gì, mày khẽ chau lại: "ta muốn kiểm tra tình trạng sức khỏe thân thể của bọn họ!"
Quân Phượng Linh khó hiểu nhìn sang Vân Lạc Phong: "Có phải con đã phát hiện ra cái gì không? Thân thể của bọn họ có vấn đề gì sao?"
Vân Lạc Phong im lặng đi đến bên người hai tên hộ vệ, sau khi cảm nhận được hơi thở tản ra trên người bọn họ, hai mày bất giác chau lại.
Mị độc, vô sắc vô vị, người bình thường không cách nào cảm nhận được. Chỉ tiếc, Vân Lạc Phong nào phải người bình thường, huống hồ nàng còn có Y Học Thần Điển bên người, vì vậy, nàng nhận ra ngay mị độc một cách dễ dàng.
"Hai người này đã trúng mị độc!"
Vân Lạc Phong khẽ ngẩn đầu lên, không nóng không lạnh nói.
Ầm!!!
Sau khi Vân Lạc Phong buông ra hai chữ mị độc, trong đầu Tiết Nhu Nhi trực tiếp nổ ầm một tiếng.
Ả biết?
Làm sao ả có thể biết được?
Tiết Nhu Nhi cắn cắn môi, hồi tưởng lại, đầu tiên là Vân Tiêu không hề có bất cứ phản ứng gì đối với mị độc, bây giờ nhanh như vậy mà Vân Lạc Phong đã nhận ra hai người kia trúng phải mị độc, Tiết Nhu Nhi có cảm giác hình như mình đã bị người ta hố mất rồi....
"Mị độc?" Quân Phượng Linh hơi sửng sốt một chút.
Tuy bà không biết gì về y thuật, nhưng cũng biết đến cái thứ thuốc như mị độc này.
Chỉ là không ngờ, Tiết Nhu Nhi này lại to gan đến thế, dám đem theo mị độc bên người hòng gây tai họa cho nhi tử của mình.
Tức khác, Quân Phượng Linh nổi cơn thịnh nộ, ánh mắt phẫn nộ bắn thẳng lên người Diệp Kỳ: "Con nhìn đi! Đây là hảo bằng hữu mà con kết giao đó! Hôm nay, ả đừng hòng bước ra khỏi Diệp trạch này nửa bước!"
Sắc mặt Diệp Kỳ tái nhợt, vội vàng chuyển tầm mắt lên người Tiết Nhu Nhi, hy vọng nàng ta có thể cho mình một lời giải thích.
Thế nhưng.... Cái gì cũng không có...
Tiết Nhu Nhi chỉ là đang chìm trong kinh hoảng, hai mắt trừng lớn, cứ thế mà nhìn chằm chằm vào Vân Lạc Phong không chớp mắt.
Một cái nhìn này làm cho tâm Diệp Kỳ chợt lạnh, chẳng lẽ mục đích thật sự của Tiết Nhu Nhi khi đến Diệp trạch, chính là vì Vân Tiêu sao?
"Phong nhi, con có thề chữa được cho hai người bọn họ không?" Quân Phượng Linh một lần nữa nhìn về phía Vân Lạc Phong, hỏi.
Vân Lạc Phong cong môi cười: "Mị độc nghe thì đáng sợ, kỳ thật lại chẳng có gì ghê gớm, hai người bọn họ chẳng qua chỉ là bị mê hoặc tâm trí mà thôi, con thi châm một lần là có thể hoàn toàn giải được độc."
Dứt lời, Vân Lạc Phong lấy từ ống tay áo ra một túi ngân châm, cẩn thật lấy ra một cây ngân châm, châm vào huyệt Thần Đình của hai tên hộ vệ.
Chẳng mấy chốc, thần trí của cả hai tên hộ vệ liền khôi phục lại tỉnh táo, hai người bọn họ quay sang nhìn mặt nhau, trên mặt đều mang vẻ khó hiểu, hiển nhiên là còn chưa nhớ được đã xảy ra chuyện gì.
Rất lâu sau, cả hai mới từ từ nhớ lại những hành vi của mình, tức khắc, sắc mặt hai người đều đại biến.
"Gia, phu nhân, xin tha mạng! Thuộc hạ không biết tại sao lại như vậy nữa! Thời điểm mà Tiết Nhu Nhi cầu xin thuộc hạ, thuộc hạ không biết sao lại không tài nào cự tuyệt ra miệng được! Xin gia và phu nhân cho thuộc hạ thêm một cơ hội nữa!"
Hai hộ vệ đồng loạt khấu đầu thật mạnh, lớn giọng khẩn cầu tha tội.
"Chuyện này tuy không phải là ý muốn của hai người các ngươi, nhưng nếu các ngươi không cho Tiết Nhu Nhi cơ hội, ả cũng không thể nào sử dụng mị độc lên người các ngươi được. Vì vậy, hai người các ngươi vẫn phải gánh lấy trách nhiệm cho những sai lầm mà mình đã phạm phải!" Quân Phượng Linh ra lệnh cho hộ vệ gần đó: "Người đâu! Giải hai người này xuống dưới, giam giữ ba tháng, khấu trừ tiền công nửa năm!"
Hai tên hộ vệ kia hiểu hình phạt thế này đã là phu nhân phá lệ khai ân với bọn họ rồi. Hai người vội vàng dập đầu tạ ân, rồi đứng lên đi theo hộ vệ áp giải mình đến phòng giam.
Mị độc đã giải, cho nên, từ đầu đến cuối, hai người bọn họ đều không có nhìn đến Tiết Nhu Nhi dù chỉ là một cái liếc mắt.
Đột nhiên, một nam tử hắc y nhân đi đến bên cạnh Quân Phượng Linh nói nhỏ vào tai bà gì đó, sau khi nghe hắc y nhân nói xong, ý cười bên môi Quân Phượng Linh lại càng sâu hơn.
"Giải hắn ta đến đây!"
"Dạ, phu nhân!"
Hắc y nhân lãnh mệnh lui ra.
Sau khi hắc y nhân rời khỏi, Quân Phượng Linh mới quay đầu lại nhìn Tiết Nhu Nhi lúc này mặt đã xám ngoét như tro tàn: "Tiết Nhu Nhi, ta đưa một người tới gặp ngươi, ngươi nhất định sẽ có hứng thú đối với người này..."
Quân Phượng Linh vừa dứt lời, hắc y nhân vừa rời đi cũng đã trở lại, trong tay còn tóm lấy cổ áo một người mà lôi đi, khi đến gần Quân Phượng Linh thì mới hung hăng ném gã kia xuống đất thật mạnh.
"Là ngươi?" Diệp Kỳ ngây ngẩn cả người, mặt đầy kinh ngạc.
"Xem ra con cũng quen hắn!"
Quân Phượng Linh quét mắt nhìn Diệp Kỳ, giọng nói không nóng không lạnh.
Diệp Kỳ khẽ gật đầu: "Lúc ấy con cũng Nhu Nhi đang ở trong tửu lâu, là người này đến báo tin nói nhà Nhu Nhi xảy ra hỏa hoạn."
Nam nhân trước mặt đúng thật là tên nam nhân thô kệch mà ngày đó đã đột ngột xông vào phòng báo tin nhà Tiết Nhu Nhi bị cháy cho hai người Diệp Kỳ và Tiết Nhu Nhi.
Diệp Kỳ tất nhiên là phải có ấn tượng với người này.
Tuy nhiên, lúc này Diệp Kỳ lại không nhìn thấy, ngay sau khi Tiết Nhu Nhi nhìn thấy người vừa bị bắt đưa tới, mặt xám ngoét như tro tàn càng hiện rõ lên sự tuyệt vọng.
"Con chỉ biết hắn là người đã đến báo tin, nhưng lại không biết hắn ta chính là thúc thúc của Tiết Nhu Nhi." Quân Phượng Linh lạnh lùng cười.
Giống như bị sét đánh trúng đỉnh đầu, Diệp Kỳ hoàn toàn phát ngốc ra đó, nàng ta máy móc quay sang nhìn Tiết Nhu Nhi: "Ngươi có thể nói cho ta biết chuyện này rốt cuộc là sao hay không? Người này cuối cùng là có quan hệ gì với ngươi?"
Nếu người này thật sự là thúc thúc của Tiết Nhu Nhi, thì tại sao hắn ta có thời gian đi thông báo hung tin, mà lại không có thời gian cứu người chứ?
Huống chi, Diệp Kỳ còn chưa quên, cũng chính vì lời nói của người này, cho nên nàng mới sinh ra hiểu lầm đối với Hỏa Hỏa.
"Nhu Nhi, cứu ta!" nam nhân thô kệch nhìn thấy Tiết Nhu Nhi đang ngã giữa vũng máu, vội vàng nói: "ta là thúc thúc của ngươi, ngươi không thể thấy ૮ɦếƭ mà không cứu! Ngươi mau thừa nhận tất cả mọi việc đều là do ngươi làm đi, không liên quan gì đến ta cả!"
Thân mình Tiết Nhu Nhi run lên, tuy nhiên nàng ta vẫn cắn chặt môi, không thốt ra một tiếng nào. Nàng ta rũ xuống thật thấp, ngoài việc che đi sư tuyệt vọng, còn che luôn cả một tầng hận ý không cách nào phát tiết...
"Diệp phu nhân, cầu xin người hãy thả ta ra..."
Nam nhân thô kệch thấy Tiết Nhu Nhi không có phản ứng gì hết, liền vội vội vàng vàng vừa bò vừa quỳ, lếch đến trước mặt Quân Phượng Linh: "Là Tiết Nhu Nhi, đều là do nó cả! Ngày đó, nó đột nhiên quay về Tiết gia, hơn nữa còn tuyên bố một cách chắc chắn rằng có thể trở thành con dâu của Diệp gia, nhưng mà phải cần đến sự hỗ trợ của Tiết gia chúng ta! Vì vậy ta mới nghe theo lời của nó, đợi khi nó đi gặp Diệp Kỳ tiểu thư thì chạy đến báo tin nhà nó xảy ra hỏa hoạn, còn cố tình nói thêm hung thủ phóng hỏa là một tiểu cô nương độ khoảng tám chín tuổi, mặc y phục màu đỏ."
Quân Phượng Linh nhướng nhướng mi: "Vậy ngươi có biết hung thủ phóng hỏa thật sự là ai hay không?"
"Ta biết!" vì giữ mạng, nam nhân thô kệch kia không hề dám che giấu bất cứ điều gì: "Là Tiết Nhu Nhi! Lửa là do nó đốt! Mẫu thân của nó cũng là bị nó thiêu sống ૮ɦếƭ! Bởi vì Tiết gia nói có thể nhận nó về lại gia tộc, nhưng không đồng ý nhận lấy người mẫu thân đang bệnh nằm liệt giường của nó, nó vì muốn thoát khỏi gán*** kia, cho nên quyết định dứt khoát một mồi lửa thiêu sống mẫu thân mình! Lúc ấy, bên tai ta còn nghe rất rõ tiếng mẫu thân của nó khóc lóc kêu gào thảm thiết, cứ liên tục gọi tên Tiết Nhu Nhi không dứt, nhưng bà ấy đến ૮ɦếƭ cũng không thể ngờ được, kẻ thiêu ૮ɦếƭ mình lại chính là đứa con gái mà bà ấy luôn lấy làm tự hào!"
Theo từng câu từng chữ mà nam nhân thô kệch kia nói ra, cả người của Diệp Kỳ cũng từng thời từng khắc mà cứng đờ lại, ánh mắt nhìn Tiết Nhu Nhi càng ngày càng không dám tin, lời nói thốt ra lúc này lạc cả giọng: "Hỏa hoạn... Là do ngươi làm?"
"Không phải ta!" Tiết Nhu Nhi không biết lấy sức lực từ đầu ra, đột ngột hét lớn một tiếng: "không phải ta phóng! Không phải ta!"
"Tiết Nhu Nhi, đến bây giờ mà ngươi còn không chịu thừa nhận sao? Là chính miệng ngươi nói cùng Tiết gia chúng ta, chỉ cần nhà của ngươi bị cháy, Diệp Kỳ tiểu thư nhất định sẽ thương hại mà cho ngươi vào Diệp trạch ở, một khi ngươi vào được Diệp trạch rồi thì sẽ dụ dỗ được Tiêu công tử, đến lúc đó, Tiêu công tử sẽ không thể thoát khỏi lòng bàn tay của ngươi..."
Nam nhân thô kệch hung hăng trừng mắt nhìn Tiết Nhu Nhi. Nếu không phải tại nó cứ liên tục thề thốt đảm bảo đủ điều, Tiết gia làm sao lại bị nó kéo xuống nước kia chứ?
Diệp Kỳ bỗng cười lên, tiếng cười mang theo đầy hương vị chua chát.
"Hôm nay, ta còn thắc mắc mà hỏi ngươi tại sao lại tới muộn như vậy? Ngươi trả lời ta rằng là do ngươi tạm thời có việc bận nên mới đến muộn. Thì ra, việc bận trong miệng của ngươi, chính là bận đi phóng hỏa ***!"
Trong khi nói những lời này, bước chân của Diệp Kỳ cũng dần dần tiến gần về phía Tiết Nhu Nhi.
"Kỳ Kỳ!" thần sắc Tiết Nhu Nhi lúc này đã có chút hoảng loạn: "Ngươi không tin tưởng ta sao?"
Diệp Kỳ lại cười lạnh thêm một tiếng: "Ha ha ha, ta không tin tưởng ngươi? Ta làm sao lại không tin tưởng ngươi? Chính bởi vì ta tin tưởng ngươi, mới khiến đại ca đối với ta càng ngày càng lạnh tâm! Cũng chính vì tin tưởng ngươi, mà ta bị ngươi lợi dụng hết lần này đến lần khác! Đại ca nói rất đúng, loại người giống như ta, đã bị người ta đem bán mà còn giúp họ đếm tiền!"
Hiện giờ, mỗi một lời mà Diệp Kỳ nói, đều là nói bằng giọng điệu tuyệt vọng, hiển nhiên là bởi vì bị người mình tín nhiệm nhất lừa dối mà đau lòng.
"Tiết Nhu Nhi, ngươi không cần phải giảo biện làm gì nữa! Nếu như người điều tra chuyện này là đại ca, nhị ca hay là nhị tẩu, ta chắc chắn sẽ còn tin tưởng ngươi! Nhưng lần này lại là do nghĩa phụ nghĩa mẫu ta đích thân phái người đi điều tra, ngươi bảo ta làm sao còn tiếp tục tin ngươi được nữa đây?" Diệp Kỳ lạnh lùng cười, nói.
"Hơn nữa, ta cũng còn nhớ rõ, trưa hôm nay, lúc ta gặp ngươi, trên người ngươi còn dính một ít rơm, bây giờ ngẫm lại, mấy cọng rơm ấy chính là chứng cứ phạm tội của ngươi!"
Tiết Nhu Nhi chán nản, uể oải xuống dưới, nàng ta hiểu, bây giờ có giải thích, tranh cãi thế nào đi nữa cũng đều vô dụng mà thôi.
Đột nhiên, Tiết Nhu Nhi cười phá lên, tiếng cười kia nghe thê lương, lại như âm thanh của quỷ khóc sói gào, phiêu đãng trong gió đêm.
"Phải! Là do ta làm thì sao hả? Vận mệnh của ta bi thảm như vậy! Phụ thân không cần ta, ta phải cùng mẫu thân bện*** của mình nương tựa nhau mà sống! Mấy năm qua, ta vì muốn trở lại Tiết gia mà phải nổ lực như thế nào, các ngươi có biết không?"
"Chỉ cần có thể trở thành thê tử của Vân Tiêu, ta sẽ lập tức có được sự che chở của Diệp phu nhân, đến lúc đó, Tiết gia sẽ phải dùng kiệu tám người khiên mà cầu xin ta trở về!"
"Nếu không phải vận mệnh như thế, ta cần gì phải làm ra những loại chuyện thế này? Há, Diệp Kỳ! Nói thật, ta rất hâm mộ ngươi! Rõ ràng là ngươi không cha không mẹ, nhưng lại may mắn được Diệp gia thu dưỡng. Còn ta, tại sao ta lại không có được vận khí tốt như vậy?"
Mãi đến tận bây giờ, khi không còn cách nào chối tội được nữa, Tiết Nhu Nhi lại đem hết tội lỗi của mình đổ thừa cho vận mệnh.
Một chút cũng không hề ngẫm nghĩ lại hành vi của chính mình!
Diệp Kỳ nhắm hai mắt lại, rất lâu sau mới từ từ mở ra: "Nghĩa mẫu, con đã nói, nếu Tiết Nhu Nhi thật sự vu oan cho Hỏa Hỏa, bất luận là chém hay giết, con cũng tuyệt đối không vì nàng ta mà cầu xin một chữ!"
"Mạch nhi, đưa muội muội con trở về đi!" Quân Phượng Linh than nhẹ một tiếng: "Chuyện kế tiếp, mẫu thân sẽ xử lý!"
"Dạ!"
Diệp Hi Mạch nhìn Diệp Kỳ: "Đi thôi!"
Trải qua chuyện hôm nay, Diệp Hi Mạch biết Diệp Kỳ chắc chắn sẽ có biến hóa, sẽ không còn là một người ngu ngốc dễ dàng tin tưởng người khác như trước đây nữa.
"Kỳ Kỳ!"
Tiết Nhu Nhi hoảng loạn, vươn tay ra muốn bắt lấy Diệp Kỳ: "Ngươi đừng đi! Ta biết sai rồi! Ta thật sự biết sai rồi! Ta còn chưa muốn ૮ɦếƭ! Cầu xin ngươi đừng bỏ rơi ta!"
Nếu là trước kia, Diệp Kỳ chắc chắn sẽ ở lại cầu tình cho Tiết Nhu Nhi, nhưng hiện tại, bước chân của Diệp Kỳ không hề có bất kỳ do dự chần chừ nào, một đường đi theo Diệp Hi Mạch rời khỏi nơi này...
"Phong nhi!" Quân Phượng Linh mỉm cười nhìn sang Vân Lạc Phong: "Con muốn xử trí tiện nhân này thế nào?"
Vân Lạc Phong khẽ vỗ vỗ cằm mình: "Ả muốn quyến rũ nam nhân của con, vậy chứng tỏ ả rất thèm khát nam nhân! Có lẽ thanh lâu sẽ thỏa mãn được sự thèm khát của ả!"
"Được!"
Quân Phượng Linh hạ ngay quyết định: "Tuy là đã mất một cánh tay, nhưng dung mạo không bị ảnh hưởng, có lẽ cũng bán được mấy chục lượng bạc!"
Vừa nghe những người này muốn bán mình vào thanh lâu, Tiết Nhu Nhi liền giãy giụa không ngừng, chỉ là nàng ta còn chưa giãy giụa được hai cái thì đã bị Diệp Cảnh Thần ra tay phế đi thực lực.
"Người đâu! Bán ả tiện nhân này cho Túy Hoa Lâu, thuận tiện nói cho ma MT Hoa Lâu biết, chăm sóc cho ả thật tốt!"
"Vâng!"
Lệnh vừa hạ, lập tức có hộ vệ tiến lên, khiêng lấy cả người Tiết Nhu Nhi rồi trực tiếp bay qua tường trạch viện nhắm thẳng hướng Túy Hoa Lâu mà đi...
Tâm Tiết Nhu Nhi vốn đã như tro tàn, lại vì mệnh lệnh này của Diệp Cảnh Thần mà hồi phục trở lại.
Chỉ cần Quân Phượng Linh không ra tay giết nàng ta ngay lúc này thì nàng ta nhất định sẽ tìm được cơ hội trốn thoát, nói không chừng còn tìm được cơ hội báo thù rửa hận!
Đáng tiếc, có câu nói: mộng tưởng luôn luôn đẹp, còn hiện thực lại rất tàn khốc! Câu này ngàn vạn năm đều chưa từng sai qua một lần!
Tiết Nhu Nhi đã quá xem nhẹ hai chữ "chăm sóc" trong lời nói của Diệp Cảnh Thần, đợi sau khi nàng ta tới Túy Hoa Lâu rồi, mới chân chính biết được cái gì là ác mộng thực sự.
Đám nam nhân ở đó, người nào cũng như lang như hổ, những trò *** Tra t** của chúng nhiều vô số kể, mà bản thân nàng ta đã bị Diệp Cảnh Thần phế mất thực lực, làm sao có thể chịu đựng nổi những trò Biến th' của bọn chúng?
Thời gian không được bao lâu, Tiết Nhu Nhi đã phải ôm tiếc nuối lìa trần dưới sự lăn lộn *** của đám nam nhân trong Túy Hoa Lâu. Cũng từ đó, trên đời này liền không còn người nào tên là Tiết Nhu Nhi nữa....
Khi tin tức Tiết Nhu Nhi ૮ɦếƭ truyền tới tai Diệp Kỳ, Diệp Kỳ lại đang mừng đến phát khóc vì hay tin nghĩa mẫu nhà mình đã mang thai, nào đâu còn tâm trí mà quan tâm tới Tiết Nhu Nhi.
Đúng vậy!
Trong mấy tháng này, dưới sự điều trị của Vân Lạc Phong, thân thể Quân Phượng Linh đã hoàn toàn bình phục, hơn nữa người cũng đã hoài thai! Có được tin mừng này, phu thê Diệp Cảnh Thần lại càng đem Vân Lạc Phong sủng đến tận trời! Thật sự đúng với câu nói: ngậm trong miệng sợ tan mà nâng trên tay thì sợ ngã!
Diệp Kỳ cũng không còn cảm giác chán ghét Vân Lạc Phong như lúc đầu, ngược lại trong lòng còn rất cảm kích Vân Lạc Phong vì đã chữa khỏi bệnh cho nghĩa mẫu mình.
Huống hồ gì, tất cả thái độ và hành vi của Diệp Kỳ trước đây đối với Vân Lạc Phong cũng đều do Tiết Nhu Nhi châm ngòi mà ra, hiện tại Diệp Kỳ đã nhìn rõ bộ mặt thật của Tiết Nhu Nhi rồi, làm sao còn có thể chán ghét Vân Lạc Phong được nữa?
Tuy nhiên, sai lầm ngày đó phạm phải là không cách nào thay đổi hay xóa bỏ được, cho nên đến bây giờ, Diệp Kỳ vẫn không dám đối mặt với Vân Lạc Phong...
Chính xác, là bởi vì trong lòng hổ thẹn!
Lúc này, trong đình viện Diệp trạch, Diệp Kỳ vừa định đến phòng bếp chuẩn bị thức ăn cho Quân Phượng Linh, thì bên tai bỗng vang lên giọng nói của Vân Lạc Phong.
"Diệp Kỳ, mẹ đang ở đâu thế?"
Diệp Kỳ bỗng ngẩn ra, ngước mặt lên, nhìn vào khuôn mặt tuyệt mỹ khuynh thành mang theo chút tà mị của Vân Lạc Phong, rồi ngơ ngác hỏi: "tẩu... Tẩu nói chuyện với ta?"
Vân Lạc Phong khẽ nhíu mày: "ta muốn tìm mẹ!"
Diệp Kỳ nghe vậy mới hồi thần trở lại, tâm tình bỗng có chút phức tạp: "nghĩa mẫu hiện giờ đang ở đại sảnh, người của Diệp gia đến đây, nghĩa mẫu hiện đang tiếp đãi họ!"
"Ta biết rồi!"
Vân Lạc Phong nói xong liền xoay người muốn đi đến đại sảnh.
Thì đột nhiên, giọng nói kiều tiếu trong trẻo của Diệp Kỳ vang lên sau lưng, làm bước chân của Vân Lạc Phong ngừng lại.
"Thật xin lỗi!"
Diệp Kỳ cúi đầu, khuôn mặt đầy vẻ áy náy thật lòng: "ta biết tẩu sẽ không tha thứ cho ta, nhưng ta thật sự muốn nói một tiếng xin lỗi với tẩu, trước kia, nếu không phải ta quá mức ngu xuẩn, thì sẽ không bị Tiết Nhu Nhi châm ngòi ly gián hết lần này đến lần khác, còn làm ra những chuyện khiến cho tẩu chán ghét...."
Vân Lạc Phong đưa lưng về phía Diệp Kỳ, giọng điệu bình thản: "Diệp Kỳ, ta nể mặt của mẹ, cho ngươi một lời khuyên! Trên đời này, bất cứ kẻ nào cũng có thể sẽ hại ngươi, duy chỉ có người thân, là vĩnh viễn sẽ không!"
Trên đời này, bất cứ kẻ nào cũng có thể sẽ hại ngươi, duy chỉ có người thân, là vĩnh viễn sẽ không!
Diệp Kỳ ngẩn người tại chỗ, cứ thế nhìn theo bóng lưng Vân Lạc Phong dần dần đi xa, rất lâu sau đó mà vẫn chưa hoàn hồn lại được.
_____
Đại sảnh.
Diệp Cảnh Thần và Quân Phượng Linh cùng ngồi trên vị trí chủ vị, bốn mắt lạnh đồng thời nhìn về phía nam nhân trung niên đang ngồi bên dưới.
Nam nhân trung niên kia buông chén trà trong tay xuống, mỉm cười mà nói: "Đại thiếu gia, thiếu phu nhân, nhị thiếu gia đã thuyết phục được các trưởng lão khác trong tộc, cho phép các người trở về Diệp gia, còn về Diệp thành này, từ bây giờ sẽ do ta chưởng quản!"
Sắc mặt Diệp Cảnh Thần tối sầm, hừ lạnh một tiếng: "Tên đó thật sự tốt bụng vậy sao? Còn không phải là do hắn nhìn trúng vào thực lực của cửa hàng Diệp gia hiện tại à? Còn muốn để ngươi đến thay thế ta? Ta nói cho ngươi biết, ta tuyệt đối không rời khỏi Diệp thành!"
Cửa hàng Diệp gia bây giờ nhờ có được Tụ Linh Dược mà mang lại nguồn lợi ích cực kỳ cao, tên đệ đệ lòng tham không đáy kia của mình sao có thể dễ dàng bỏ qua chuyện tốt này kia chứ? Cho nên mới phái người đến đây thay thế mình!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc