Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 163

Tác giả: Tiêu Thất Gia

"Không sai!" Tiết Nhu Nhi hừ một tiếng: "Ta không thừa nhận ta kém hơn Vân Lạc Phong, ta chỉ gặp Vân Tiêu trễ hơn nàng! Ngươi thật sự không hiểu rõ, mẫu thân của Vân Tiêu làm sao lại nhìn trúng nàng mà hạ thấp ta ta? Theo ta được biết Vân Lạc Phong là đến từ Long Khiếu Đại Lục, thân phận còn thấp kém nhiều hơn ta!"
Sắc mặt của Cẩm Dục dần dần lạnh xuống.
Những lời của nữ nhân này, nàng không thích nghe.
Cái gì gọi là nàng ta không thua kém Vân Lạc Phong? Nếu Vân Lạc Phong kém, làm sao chủ tử nhà mình lại trăm phương ngàn kế muốn thú nàng!
Ý của nữ nhân này là Vân Tiêu không có mắt nhìn người sao? Như vậy, chủ tử nhà mình cũng không có mắt?
Cẩm Dục yêu Bạch Túc, có thể nào cho phép bất kỳ kẻ nào nói hắn không tốt? Vì vậy, trong lòng nàng tức giận, cười lạnh nói: "Ngươi muốn có được Vân Tiêu, không phải là không có biện pháp!"
" Biện pháp gìì?" Hai mắt Tiết Nhu Nhi sáng lên, hỏi.
Đáy mắt Cẩm Dục xẹt qua nham hiểm: "Trong tay ta có một lọ thuốc, chỉ cần thoa lên người, người mà ngươi muốn quyến rũ từ đó về sau sẽ yêu ngươi sâu đậm!"
Sau khi dứt lời, Cẩm Dục lấy một lọ thuốc từ vạt áo ra, đưa đến trước mặt Tiết Nhu Nhi.
"Vốn dĩ ta muốn đưa thuốc này cho Diệp Kỳ, kết quả, nha đầu kia không bị ta lừa, ta cũng chỉ có thể cho ngươi."
Tiết Nhu Nhi chần chừ, vươn tay ra đón lấy lọ thuốc, hỏi: "Thuốc này thật sự có thể để cho Vân Tiêu yêu ta?"
Từ trước đến nay, nàng đã quen cảnh giác, ai biết được thuốc này có độc hay không? Cho nên, nàng moi71co1 thể hỏi vấn đề này!
Cẩm Dục lạnh lùng cười, nói: " Nước thuốc chỉ cần một giọt, là có thể có hiệu quả như vậy, nếu ngươi không tin, ngươi có thể tìm những người khác thử xem, mà ta cũng chỉ có thể giúp ngươi đến đây!"
Nghe được lời này, Tiết Nhu Nhi mới yên tâm mà thu lọ thuốc kia vào, nàng ngẩng đầu nhìn Cẩm Dục, chần chờ hỏi ra.
"Vậy vì sao ngươi phái giúp ta?"
Cẩm Dục liếc nhìn nàng một cái: "Chủ tử nhà ta coi trọng Vân Lạc Phong, tất nhiên là cũng muốn tách hai người bọn họ ra! Nếu không, ngươi nghĩ ta và ngươi làm sao phải tới tìm Diệp Kỳ? Ta chỉ nói đến đây, ngươi có nguyện ý dùng thuốc này hay không liền phải xem chính mình!"
Đối mặt Tiết Nhu nhi, nàng trái lại không kiên nhẫn giống đối Diệp Kỳ, sau khi nói xong, lúc này nàng không chút do dự rời khỏi tửu lâu.
Cẩm Dục rời khỏi tửu lâu, liền quẹo vào một con đường tắt, cũng tại nơi này, một bóng dáng nho nhỏ từ trên trời giáng xuống, rơi vào trước mặt nàng.
"Chủ tử!"
Cẩm Dục quỳ trên mặt đất, ôm quyền cung kính nói.
Đứng trước mặt Cẩm Dục mà một đứa bé trai mới mấy tuổi, dáng vẻ phấn điêu ngọc trác rất đáng yêu, tuy nhiên trên mặt của hắn lại mang theo tuổi tác không hợp tà mị và lạnh lùng, trong đôi mắt àu đen lóe ra âm u lạnh lẽo
"Vừa rồi tại sao ngươi làm như thế?" Bạch Túc chậm rãi đi vế phía Cẩm Dục, nhẹ nhàng giương cao, từ trên cao nhìn xuống nữ tử đang trên đất: "Chẳng lẽ ngươi không biết Vân Tiêu bách độc bất xâm? Mị độc của ngươi mà nói không có tác dụng gì với hắn!"
Cẩm Dục cúi đầu: "Thuộc hạ biết, chỉ là nha đầu quá mức càn rỡ, vậy mà tự xưng Vân Lạc Phong kém hơn nàng ta! Nếu Vân Lạc Phong thật sự yếu kém như thế, chủ tử người sẽ không muốn thú nàng! Thuộc hạ chỉ là không thích có người nghi vấn ánh mắt của chủ tử, lúc này mới tự tiện quyết định, xin chủ tử thứ tội!"
Ban đầu, Cẩm Dục cũng không hề thừa nhận sự ưu tú của Vân Lạc Phong, thay vào đó đã hơn một năm qua, nàng coi như là thấy được đối phương lớn dần, nếu không có như vậy, chủ tử cũng sẽ không muốn mượn sức nàng.
“Quên đi, việc này ta có thể tha thứ cho ngươi, sau này không được tự tiện làm chủ nữa!” Bạch Túc giơ tay lên, nâng Cẩm Dục từ trên mặt đất lên, nói: “Ý định muốn lợi dụng Diệp gia của chúng ta đã sụp đổ. Bây giờ ta chỉ có thể khôi phục thương thế trước.”
“Tuân lệnh.”
Cẩm Dục ngẩng đầu, sắc mặt lại khôi phục sự lạnh băng như trước.

Nhã gian trong tửu lầu.
Diệp Kỳ đối mặt với một bàn đầy thức ăn nhưng không hề ăn uống, nàng mệt mỏi dựa vào phía sau lưng ghế, suy nghĩ mọi chuyện.
Ngay lúc này của phòng bao bị mở ra, sau khi nàng nhìn thấy Tiết Nhu Nhi từ ngoài cửa đi vào, đôi mắt lập tức sáng ngời, đứng lên nói: “Nhu nhi, ngươi đã đến rồi?”
Tiết Nhu Nhi nhẹ nhàng cười, mặt mày như họa khẽ giãn ra, đi qua chỗ Diệp Kỳ.
“Kỳ Kỳ, chắc là ngươi chờ đã lâu đi? Xin lỗi, lúc nãy ta đột nhiên có việc cho nên đến muộn một lúc.”
“Không có việc gì.” Diệp Kỳ hào phóng khoát tay: “Nhưng mà đồ ăn này đã lạnh mất rồi, để ta sai tiểu nhị cầm đi hâm nóng một chút. Đúng rồi, Nhu nhi, lúc nãy ngươi đi đâu? Tại sao trên người của ngươi lại có rơm rạ?”
Diệp Kỳ giơ tay phủi một sợi rơm trên lưng Tiết Nhu Nhi, trên mặt vô cùng tò mò. Lúc này, nàng cũng không nhìn thấy trong nháy mắt nàng phủi sợi rơm kia đi, đáy mắt Tiết Nhu Nhi xuất hiện sự hoảng loạn.
“Ta… Ta cũng không biết là bị dính ở chỗ nào nữa.” Tiết Nhu Nhi chầm chậm khôi phục lại sắc mặt, cười nói: “Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta ăn cơm trước, sau khi cơm nước xong ngươi cũng nên trở về nếu không Diệp phu nhân khẳng định sẽ tức giận. Ta không muốn bởi vì ta mà phá hủy một nhà hòa thuận của ngươi…”
Tiết Nhu Nhi thương tâm cúi thấp đầu xuống, vẻ mặt uể oải. Biểu tình kia giống như vô cùng cao hứng vì một nhà Diệp Kỳ đoàn tụ mà đồng thời lại vì Diệp Kỳ không có cách nào giao hảo với nàng mà bi thương…
Diệp Kỳ vốn dĩ muốn chất vấn Tiết Nhu Nhi, có phải thật sự muốn đánh chủ ý lên Vân Tiêu hay không? Nhưng nhìn thấy bộ dáng này của nàng, cái gì cũng không nói ra được.
Nàng há mồm muốn an ủi Tiết Nhu Nhi nhưng mà lời đến miệng còn chưa kịp nói ra, một người nam nhân thô tráng phá cửa đi vào, thở hổn hển nói: “Nhu nhi, nhà ngươi đã xảy ra chuyện!”
“Ngươi nói cái gì?”
Tiết Nhu Nhi nghi hoặc chớp mắt, hỏi: “Nhà ta xảy ra chuyện gì?”
“Nhu nhi, nhà ngươi bị cháy, lão mẫu bị bệnh của người cũng đã táng thân ở trong biển lửa.”
Tráng hán (người to khỏe) giống như phải dùng hết toàn lực mới nói xong một câu này.
Trước mắt Tiết Nhu Nhi tối sầm, thân thể lảo đảo về phía sau.
“Nhu nhi!”
Diệp Kỳ nhanh tay lẹ mát, nhanh chóng đỡ lấy thân thể Tiết Nhu Nhi, giọng nói của nàng run rẩy: “Tại sao lại như vậy? Vô duyên vô cớ, vì sao trong nhà Nhu nhi lại phát sinh hoả hoạn?”
Trong lúc Diệp Kỳ đang vô cùng lo lắng, Tiết Nhu Nhi lúc đầu đang nhắm mắt chợt mở mắt, ánh mắt giao nhau với tráng hán.
“Ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.” Ánh mắt của tráng hán hơi lóe, nói: “Nghe hàng xóm nói, có một tiểu nha đầu tám chín tuổi mặc hồng y vẫn luôn quanh quẩn xung quanh nhà của Nhu nhi, còn trận hoả hoạn có quan hệ với nàng hay không thật ra ta cũng không rõ ràng lắm.”
Một tiểu nha đầu tám chín tuổi mặc hồng y?
Chẳng lẽ là Hỏa Hỏa?
Diệp Kỳ không có nhìn thấy hai người trao đổi ánh mắt cho nên sau khi nghe tráng hán nói, người đầu tiên nàng nghĩ đến chính là Hỏa Hỏa.
Ai bảo tiểu nha đầu kia là người có tiền án!
“Kỳ Kỳ!” Tiết Nhu Nhi gắt gao bắt được bàn tay của Diệp Kỳ, nước mắt từ trong hốc mắt g chảy xuống: “Ta tin tưởng Hỏa Hỏa, chuyện này khẳng định không có quan hệ gì với nàng. Tuy rằng lúc ấy nàng đánh ta rất mạnh nhưng ta không tin nha đầu này tàn nhẫn đến mức như thế, có thể phóng hỏa Gi*t người! Nhưng mà đáng thương cho lão mẫu nằm tê liệt trên giường kia của ta, cứ như vậy rời bỏ ta đi…”
Tiết Nhu Nhi che môi nức nở, nước mắt lưng tròng.
Trong lời nói của nàng nghe thì giống như đang giải vây cho Hỏa Hỏa, thật ra chính là muốn nói cho Diệp Kỳ biết, người phóng hỏa Gi*t người chính là Hỏa Hỏa!
Nha đầu kia lúc trước có thể ngoan tuyệt đánh nàng một trận như thế thì có chuyện gì mà nàng làm không được?
Trong lòng Diệp Kỳ tức giận kích động, thiếu chút nữa đi tìm Hỏa Hỏa tính sổ!
Nhưng mà ngay khi xúc động qua đi, đột nhiên nhớ tới ánh mắt lạnh nhạt kia của Diệp Hi Mạch, trong nháy mắt khiến đầu óc của nàng thanh tỉnh lại.
“Nhu nhi, ngươi và ta đi một chuyến đến Diệp phủ trước, ta phải hỏi xem chuyện này có phải nàng làm hay không? Hơn nữa bây giờ ngươi đã không có chỗ để đi cho nên ta sẽ cầu xin với nghĩa mẫu, để ngươi lưu lại mấy ngày.”
Tiết Nhu Nhi ngây ngẩn cả người, thậm chí ngay cả khóc thút thít cũng đã quên.
Dựa vào tính cách của Diệp Kỳ, sau khi nghe thấy những lời này, không phải sẽ lập tức tức giận đi Gi*t Hỏa Hỏa báo thù cho nàng hay sao?
Nhưng vì sao nàng còn muốn đi hỏi thăm chân tướng sự tình?
Nhưng mặc kệ như thế nào, tối nay mình vẫn có thể lưu lại Diệp phủ là được! Chỉ cần lưu ở bên đó, nàng sẽ có cơ hội có được Vân Tiêu!
Một khi Vân Tiêu yêu nàng, quyền thế của Diệp thành này sẽ bị nàng nắm giữ trong tay!

Diệp phủ, so với sự phân tranh ở bên ngoài kia thì rõ ràng vô cùng hoà thuận vui vẻ.
Nhưng vào lúc này, một người gia đinh từ ngoài cửa đi vào, vội vàng bẩm báo: “Gia chủ, phu nhân, tiểu thư đã trở lại, Tiết cô nương cũng cùng tới với nàng.”
Ở bên ngoài, mọi người đều gọi Diệp Cảnh Thần là thiếu gia nhưng hạ nhân trong Diệp phủ đều gọi hắn là gia chủ.
Nghe nói Tiết Nhu Nhi lại tới Diệp phủ nữa, sắc mặt của phu thê Diệp Cảnh Thần đều có chút không tốt.
“Ta đã từng nói qua, nhà ta không chào đón nha đầu kia. Tại sao Kỳ Kỳ lại không nghe dạy bảo như thế?” Quân Phượng Linh nhíu mày: “Hơn nữa, ta để Kỳ Kỳ ở nhà đóng cửa ăn năn, ai cho phép nó đi ra ngoài?”
“Phu nhân, tiểu thư nói nhà của Tiết cô nương gặp phải hoả hoạn, bây giờ đã không chỗ nào để ở!” Hạ nhân cung kính bẩm báo: “Hơn nữa, tiểu thư còn nói, nàng dẫn Tiết cô nương tới là có chuyện muốn chứng thực.”
Đôi mắt của Quân Phượng Linh trầm xuống: “Để cho các nàng tiến vào, ta thật muốn biết các nàng tới là muốn chứng thực cái gì?”
Diệp Kỳ thân là nghĩa nữ của Quân Phượng Linh, bình thường tới gặp bà không cần phải bẩm báo nhưng mà nàng lại dẫn theo Tiết Nhu Nhi cho nên mới có thể bị người ngăn cản.
Đối mặt với tất cả mọi chuyện, Vân Tiêu vẫn luôn không có biểu tình, thần sắc lãnh khốc, chỉ yên lặng lột vỏ quả nho cho Vân Lạc Phong rồi đưa thịt nho trong suốt long lánh đến bên môi nàng.
“Khụ khụ.” Quân Phượng Linh ho khan hai tiếng, trừng mắt, oán trách nhìn Diệp Cảnh Thần ngồi bên cạnh: “Chàng nhìn xem nhi tử của thi*p tri kỷ biết bao nhiêu? Ấm áp biết bao nhiêu? Tại sao chàng không biết học tập?”
Diệp Cảnh Thần cười khẽ ôm bả vai của Quân Phượng Linh: “Nàng muốn ta đút quả nho cho nàng như thế thì nên nói sớm, đối với yêu cầu của nàng, ta có khi nào không thỏa mãn đâu?”
Quân Phượng Linh đánh một cái vào cánh tay của Diệp Cảnh Thần, hờn dỗi nói: “Loại chuyện này chàng còn muốn thi*p nói? Tự mình làm và để thi*p yêu cầu nhắc nhở mới biết làm, hoàn toàn khác nhau! Nếu muốn thi*p chỉ điểm, vậy chuyện này sẽ không có ý nghĩa, thi*p thấy chàng nên lãnh giáo nhi tử của thi*p một chút.”
Diệp Cảnh Thần xấu hổ ho khan hai tiếng, ông đã lớn từng tuổi này rồi còn phải đi lãnh giáo một cái vãn bối làm như thế nào để làm nữ nhân vui vẻ hay sao?
Nhưng nếu có thể làm Quân Phượng Linh tươi cười, ông đi lãnh giáo mấy chiêu cũng không phải là không thể…
Nhưng mà nếu việc này làm bị những cái đó cổ hủ ở Diệp gia biết, đoán chừng lại muốn nói mãi với họ cho coi.
Đang lúc Diệp Cảnh Thần trầm ngâm, Diệp Kỳ và Tiết Nhu Nhi đã từ ngoài cửa đi vào.
Lúc này Tiết Nhu Nhi có vẻ yếu đuối mong manh, sắc mặt tái nhợt, giống như mới phải chịu đả kích rất mạnh, giống như tùy thời đều có thể sụp đổ.
"Kỳ Kỳ!" Quân Phượng Linh nhíu mày lại, hỏi: "Con nói muốn tìm chúng ta xác nhận một chuyện, rốt cuộc là con muốn xác nhận chuyện gì?"
Diệp Kỳ liếc nhìn Hỏa Hỏa đang ngồi cạnh bàn gậm quả táo: "Nghĩa mẫu, vừa rồi nhà của Nhu Nhi gặp phải hỏa hoạn, theo như lời người chứng kiến, nhìn thấy Hỏa Hỏa xuất hiện ở nơi đó, bởi vậy con mới muốn tới xác nhận một chút, ngay tại nửa giờ sau Hỏa Hỏa đi đến nơi nào?"
Hỏa Hỏa cắn một ngụm quả táo, giương mắt nhìn về phía Diệp Kỳ, ngọt ngào ngây thơ nói: "Ý của ngươi là, ta phóng hỏa thiêu đốt nhà nàng?"
Diệp Kỳ cắn cắn môi: "Ta không có ý này, ta chỉ hỏi khi đó ngươi đã ở đâu!"
" Ngươi không phải ý này, các ngươi cũng hoài nghi ta phóng hỏa." Hỏa Hỏa cười lạnh đứng lên, trong tay bán quả táo mạnh ném đi, đập về phía Tiết Nhu Nhi.
Tiết Nhu nhi bất ngờ không phòng bị, phịch một tiếng, bị quả táo đập tới, trên ót đỏ bừng.
Diệp kỳ ngây ngẩn cả người, có thể là không nghĩ tới Hỏa Hỏa ngay cả một câu cũng không nói liền trực tiếp động thủ! Lại càng thêm, ngay cả một câu giải thích đều không có!
“Thấy rõ ràng rồi hả ?" Hỏa Hỏa liếc nhìn Tiết Nhu Nhi, nâng cằm nhỏ kêu ngạo: "Ta muốn đánh nàng liền đánh nàng, ta muốn Gi*t nàng liền Gi*t nàng, chuyện ta đã làm thì chưa bao giờ phủ nhận! Đúng là, ngươi muốn để cho trên lưng ta đeo tội danh phóng hỏa, xấu hổ, cái nồi này ta không gánh!"
Diệp Kỳ rơi vào im lặng.
N Nha đầu kia cũng dám trước mặt bọn họ liền đánh Tiết Nhu Nhi, nếu lửa thật sự là do nàng phóng, nàng sẽ không phủ nhận! Hiện giờ nếu nàng không thừa nhận, đó không phải là lời giải thích thật sự cho hành động phóng hỏa là không phải nàng?
"Kỳ Kỳ!" Tiết Nhu Nhi phục hồi tinh thần lại, nàng xoa cái ót đau đớn, nước mắt ròng ròng nhìn Diệp kỳ,:"Lúc đó ta đã nói quá, phóng hỏa không phải là nàng, ngươi nên là tin tưởng lời ta nói, không nên tới hỏi những lời này."
Diệp Kỳ rõ ràng là đang ra mặt vì nàng, nhưng tới trong miệng của nàng lại giống như là thích xen vào việc của người khác.
Quân Phượng Linh trầm mắt xuống, bà sống nhiều năm như vậy, cũng gặp qua cũng đấm đá với nhiều người như vậy, làm sao nghe không hiểu lời nói này của Tiết Nhu Nhi?
"Đã chứng minh được việc phóng hỏa không phải là do Hỏa Hỏa, liền không có chuyện gì nữa!" Quân Phượng Linh quay đầu lại nhìn Tiết Nhu Nhi: " Ta biết ngươi ngày gần đây không có chỗ đi, chỉ tiếc Diệp trạch ta cũng không có phòng dành cho ngươi, ngươi vẫn là tới khách điếm để dừng chân đi!"
Tiết Nhu Nhi biến sắc, Diệp trạch to lớn như vậy, sao có khả năng không dư thừa phòng?
Quân Phượng Linh là từ đầu không hy vọng nàng ở lại mà thôi!
"Phu nhân!" Tiết Nhu Nhi vội vàng quỳ xuống, hung hăng ᴆụng đầu: " Van cầu người cho ta ở lại, ta không nánlại ở chỗ này, chỉ có nhiều mấy buổi tối thôi, ta bảo đảm sẽ không rước phiền toái cho phu nhân, cũng sẽ không nhìn trộm Tiêu công tử!"
Sau khi nàng ᴆụng đầu, lại vội vàng bò quỳ đến trước mặt Vân Lạc phong, thống khổ thương cảm: " Vân cô nương, ta biết ngươi có chút hiểu lầm với ta, ta thề với ngươi, ta thật sự chưa từng có bất kỳ suy nghĩa nào với Tiêu công tử, cầu ngươi để cho ta ở lại vài ngày, ta nguyện ý làm nha hoàn hầu hạ ngươi."!"
Trước cứ để cho ngươi đắc ý, ta thành công đạt được tình yêu của Vân Tiêu, ta sẽ bắt ngươi vì chuyện hôm nay mà phải trả giá thật nhiều.
Tiết Nhu Nhi khép hờ mắt, đáy măt xẹt qua nham hiểm.
"Nghĩa mẫu...." Diệp Kỳ có chút không đành lòng, vừa muốn mở miệng biện hộ cho Tiết Nhu Nhi, nhưng lại bị Quân Phượng Linh lạnh giọng quát bảo ngừng lại.
"Đủ rồi! Không cho ngươi ở lại là chủ ý của ta, ngươi đừng đi quấy rối nhi tức phụ của ta, nếu ngươi lại cố ý như vậy, đừng trách ta không khách khí
Quân Phượng Linh vung một chưởng lên bàn, nháy mắt cái bàn biến thành hai đoạn, rơi xuống đất.
Chưởng lực của Quân Phượng Linh quá lớn, Tiết Nhu nhi trực tiếp bị bà cho dọa lờ mờ, một đôi mắt bao trùm sương mù đầy nghi hoặc khó hiểu, sững sờ nhình về phía toàn thân Hồng Y của Quân Phượng Linh.
Bà bà và nhi tức phụ, trời sinh là kẻ địch, bởi vì họ đều sở hữu chung một nam nhận mình yêu thương....
Vì vậy mà trước đây, mẫu thân và tổ mẫu của nàng luôn hằng đêm tranh đấu vì nam nhân, đến sau cùng bị phuu5 thân đuồi khỏi gia tộc.
Hiện giờ, nếu không biết chính mình nắm chắc có thể trở thành con dâu Diệp gia, gia tộc phụ thân cũng sẽ không đồng ý nhét nàng vào gia phả một lần nữa
Cho nên, một bà bà hết mực bảo vệ nhi tức phụ giống như Quân Phượng Linh, nàng là được nhìn thấy lần đầu!
Để cho nàng lo lắng, người được bảo vệ kia, không phải là chính nàng!
Tiết Nhu nhi theo bản năng cắn môi dưới, lông mi dài che đạy ngoan đọc trong đáy mắt. thật lâu sau, nàng mới bình ổn được tâm trạng, lúc ngẩng đầu lên là một khuôn mặt điềm đạm đáng yêu, nhỏ giọng nói.
" Thật có lỗi, là ta quấy rầy! vốn là khó có thể được người tiếp nhận! Các người yên tâm, về sau ta hẳn không dây dưa với Diệp gia, cũng sẽ không xuất hiện trước mặt Kỳ Kỳ."
Nói xong, sau cùng Tiết Nhu Nhi nhìn Diệp kỳ, trong mắt kia mang theo vùng vẫy không tha, nhưng vẫn còn quay đầu đi về phía đại sảnh..
"Nhu nhi!" Diệp kỳ vội vàng hô to một tiếng, trong ánh mắt đầy rẫy lo lắng, nàng biết nghĩa mẫu không thích Tiết Nhu Nhi, cũng không dám mở miệng cầu tình cho nàng.
"Khoan đã!"
Bỗng nhiên, một giọng nói tà khí bất ngờ vang lên, làm cho Tiết Nhu Nhi mới vừa đi nửa bước đã ngừng lại.
Phong nhi?" Quân Phượng Linh nghi hoặc ngắm nhìn Vân Lạc phong, "Con có phải lại vẫn nói ra suy nghĩ của mình hay không?"
"Nương, con trời sinh bao che khuyết điểm, Hỏa Hỏa như là đã là người của con, con đây quyết không cho phép bất kỳ kẻ nào vu oan hãm hại nàng, " Vân Lạc Phong hơi hơi nheo mắt lại, đáy mắt nàng hiện lên tà khí "Cho nên, nếu bước nàng vào Diệp Trạch này, cũng đừng nghĩ muốn rời khỏi một bước!”
Thân thể Tiết Nhu Nhi cứng đờ, xoay người nhìn về phía Vân Lạc Phong, vẻ mặt trắng xanh: "Ngươi... Lời này của ngươi có ý gì? Lúc ta trong tửu lâu, Kỳ Kỳ có thể làm chứng, là người khác tới cho ta biết, ta mới biết được trong nhà ta đã có chuyện đã xảy ra, huống chi, có một người có dáng vẻ tương tự Hỏa Hỏa xuất hiện bên cạnh nhà ta, cũng là do những người khác chứng kiến, ta đều tin tưởng nàng."
Diệp Kỳ gật đầu, xác nhận lời Tiết Nhu Nhi: "Lời Nhu Nhi nói là thật, ta có thể làm chứng, trước tiên là nàng cũng không biết chuyện!"
Kỳ Kỳ!" Quân Phượng Linh nhướng mày, quát bảo Diệp kỳ ngưng lại, ánh mắt của bà nhìn Vân Lạc phong: "Phong nhi, con làm không sai! Hỏa Hỏa không thể không duyên vô vớ chịu oan uổng! Cho nên, ta ủng hộ hành động của con."
Vân Lạc Phong tà tà cong lên khóe môi: "Một khi đã như vậy, để cho Tiết Nhu nhi ở lại Diệp Trạch, coi như là nàng mong muốn, trước đó, ta sẽ phái người đi điều tra chân tướng sự việc."
Ngụ ý là, Tiết Nhu Nhi xem như bị giam lỏng ở trong Diệp Trạch, chỉ có khi Vân Lạc Phong, mới có thể thả nàng.
Đúng là, chỉ có Tiết Nhu nhi mới biết được, chân tướng sự việc tới cuối cùng là như thế nào!
Nàng hơi hơi khép hờ mắt: "Ta không có oan uổng Hỏa Hỏa, chỉ là thông qua người chứng kiến miêu tả mới đến xác nhận một chút, có thể người kia co diện mạo tương tự nha đầu Hỏa Hỏa! Nhưng mà, nếu các ngươi đều đã hoài nghi ta, ta đây liền ở lại! Ta tin tưởng Diệp phu nhân sẽ trả lại trong sạch cho ta, sẽ không để cho người cố ý hãm hại ta."
Sắc mặt Quân Phượng Linh trầm xuống, nha đầu này đến giờ mà còn dám vô sỉ như thế, trong lời nói ám chỉ Vân Lạc Phong hãm hại nàng?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc