Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 156

Tác giả: Tiêu Thất Gia

"Các người là người của Diệp gia mà còn cần ta thu nhận?"
Vân Lạc Phong phục hồi tinh thần lại, như cười như không hỏi.
Hỏa Hỏa chợt ngẩn người, sau đó liền vươn tay đẩy Diệp Hi Mạch ra thật xa mình, bắt đầu tiếp tục tỏ vẻ đáng thương: "muội không quen biết hắn, muội và hắn không có chung đường, muội bị lạc, tỷ tỷ, tỷ thu nhận muội đi!"
Diệp Hi Mạch hoàn toàn phát ngốc luôn rồi.
Mình dễ dàng bị vứt bỏ như vậy sao?
Hắn vất vả mang tiểu nha đầu này đi tìm người mà nó muốn tìm, kết quả, khi tìm được người rồi thì tiểu nha đầu này liền trở mặt, thậm chí còn nói là không quen biết hắn?
Diệp Hi Mạch thật thương tâm, đưa tay lên ôm lấy *** mình, tỏ vẻ đau lòng nát ruột mà nhìn Hỏa Hỏa: "Hỏa Hỏa, ngươi cũng thật tàn nhẫn, tim ta bị ngươi làm cho tan nát rồi!"
Hỏa Hỏa bĩu bĩu môi: "ngươi đừng có ở đó tùy tiện nhận người quen, ta căn bản là không quen biết gì ngươi. Ngươi mau chóng trở về Diệp thành của ngươi đi, đừng quấy rối việc tỷ tỷ thu nhận ta!"
Diệp Hi Mạch ủy khuất bẹp bẹp miệng: "Hỏa Hỏa... "
Hỏa Hỏa quay đầu đi, không thèm nhìn Diệp Hi Mạch nữa, cô bé chớp chớp đôi mắt to ngập tràn ánh sáng của mình mà nhìn Vân Lạc Phong: "tỷ tỷ, muội thật sự là không có quen biết tên gia hỏa này! Người thân của muội đều đã mất hết rồi, chỉ còn một mình muội lưu lạc mà thôi, hức hức, nếu như tỷ tỷ không thu nhận muội, thì muội sẽ không còn chỗ nào để đi nữa, có lẽ là sẽ bị đói ૮ɦếƭ, hay là lạnh ૮ɦếƭ ở đầu đường xó chợ nào đó. Tỷ tỷ, tỷ nhẫn tâm sao?"
"Nhẫn tâm!"
Đối diện với ánh mắt ngân ngấn nước vô cùng đáng thương của Hỏa Hỏa, ý cười trong mắt của Vân Lạc Phong càng sâu, tiếp đó cô liền nhẹ nhàng phun ra hai chữ.
Nếu tiểu nha đầu ranh ma này thật sự có liên quan sâu sắc đến Y Học Thần Điển, thì làm sao lại có chuyện nghèo túng đến mức độ như cô bé nói chứ?
Vì vậy mà lời nói của Vân Lạc Phong không hề lưu tình một chút nào.
"Hơn nữa, vừa rồi ngươi không phải mới nói hắn là ca ca của ngươi sao?"
Hỏa Hỏa thầm mắng một câu ૮ɦếƭ tiệt trong lòng, nhưng ngoài mặt thì vẫn ra vẻ ngây thơ, chớp chớp mắt: "đó là hắn lừa gạt muội! Không sai! Hắn chính là một tên lừa gạt! Hắn ta thấy muội lớn lên rất là đáng yêu, cho nên mới lừa muội làm muội muội của hắn. Kỳ thực, muội và hắn không có một chút quan hệ nào cả!"Diệp Hi Mạch lại càng thương tâm, hai tay cào vào vách cửa.
Hắn nhìn về phía Hỏa Hỏa bằng ánh mắt vô cùng ủy khuất, trong đôi mắt của hắn còn ẩn hiện cả nước mắt, giống như là sẽ khóc bất cứ lúc nào.
Lòng tốt của hắn, bây giờ bị con nhóc vô lương tâm kia gọi là lừa đảo! Hắn là kẻ lừa đảo sao?
Con nhóc này vì muốn tiếp cận mỹ nhân kia, quả nhiên là bất chấp thủ đoạn mà! Ngay cả lý do sứt sẹo muôn ngàn kẻ hở như vậy mà cũng nói ra cho được!
"Ngươi theo ta đến đây!"
Vân Lạc Phong bắt lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Hỏa Hỏa, kéo cô bé vào trong phòng.
Diệp Hi Mạch vốn là định đi theo, nhưng hắn chỉ mới vừa bước tới trước cửa phòng, thì cửa phòng đã đóng lại một cái rầm, suýt chút nữa là đập cả vào mũi hắn.
"Cô nương này là người mà Hỏa Hỏa muốn tìm, vậy chắc Hỏa Hỏa sẽ không có gì nguy hiểm!" Diệp Hi Mạch sau khi nghĩ thông suốt thì liền duỗi lưng một cái, nói: "nếu đã như vậy, ta cứ về phòng nghỉ ngơi trước, mặc kệ chuyện của bọn họ!"
Đừng thấy bề ngoài Hỏa Hỏa chỉ là hình dáng của một tiểu nha đầu tám chín tuổi, nhưng tâm trí của cô bé rất thuần thục, căn bản sẽ không dễ dàng nhận lấy thiệt thòi.
Huống hồ, hắn cũng không cho rằng Vân Lạc Phong sẽ làm ra chuyện thương tổn đến Hỏa Hỏa.
Ngay cả bản thân Diệp Hi Mạch cũng không rõ, rõ ràng là bọn họ chỉ mới gặp nhau lần đầu, nhưng hắn lại rất có hảo cảm với hai người Vân Tiêu và Vân Lạc Phong. Dù lúc nãy Vân Tiêu có dùng khí thế trên người để đe dọa hắn, nhưng hắn lại không hề tức giận một chút xíu nào!"
Không lâu sau đó, Diệp Hi Mạch mới hiểu rõ, sở dĩ hắn có hảo cảm với hai người kia như thế, cũng là do vận mệnh đã an bày.
Trong phòng, Hỏa Hỏa có chút sợ hãi khi nhìn về phía Vân Tiêu đang ngồi ôm ấp Vân Lạc Phong trong lòng. Không hiểu tại sao, nhưng Hỏa Hỏa vẫn có cảm giác rất kiên kỵ người nam nhân này.
Cũng có thể là do khí thế của người này quá cường đại, cường đại đến mức Hỏa Hỏa không dám nhìn thẳng vào Vân Tiêu.
Vân Lạc Phong ngồi trên đù* Vân Tiêu, nhướng nhướng mày mà nhìn Hỏa Hỏa đang đứng đó: "chúng ta người ngay không nói chuyện vòng vo, nói đi, mục đích của ngươi tới đây là gì? Có phải là để tìm ta hay không?"
Hỏa Hỏa giật mình, cô bé nhận ra được lời nói dối của mình bị đối phương nhìn thấu rồi, cho nên không tiếp tục giả vờ ngây thơ nữa, ngược lại cất giọng nói thuần thục, hỏi: "ngươi biết?"
Vân Lạc Phong tà tà nhướng mày, nói: "ngươi nói đi!"
Hỏa Hỏa rơi vào trầm mặc, một lúc lâu sau, cô bé mới ngẩng đầu lên nhìn Vân Lạc Phong: "kỳ thực, chuyện cụ thể là như thế nào thì ta cũng không rõ lắm! Ta chỉ biết tiềm thức của ta luôn mách bảo phải tìm cho được người nắm giữ Y Học Thần Điển, hơn nữa còn phải đi theo người đó!"
Lúc nói lời này, Hỏa Hỏa luôn nhìn thẳng vào mắt của Vân Lạc Phong.
"Mà ngươi, chính là người mà ta luôn chờ đợi!"
"Cho ta một lý do để ta giữ ngươi lại!" Vân Lạc Phong lười biếng dựa cả người mình vào lòng *** Vân Tiêu, thần sắc ngã ngớn nhìn Hỏa Hỏa đang đứng trước mặt: "tỷ như là... Ngươi có bản lĩnh gì?"
Hỏa Hỏa đưa bàn tay lên sờ cằm mình, ra chiều đâm chiêu suy nghĩ, lát sau mới nói: "ta biết ***!"
"Còn gì nữa?"
"Ta còn biết phóng hỏa!"
"........"
***? Phóng hỏa? Cái này... Xác thật cũng là một nghề nghiệp!
"Được rồi! Ta cho ngươi ở lại!" Vân Lạc Phong cong cong khóe môi: "tuy nhiên, dù ngươi có quan hệ mật thiết với Y Học Thần Điển thế nào đi nữa, ta cũng sẽ không dễ dàng tin ngươi, trừ phi.... "
Vân Lạc Phong dừng lại một chút, ý cười trên mặt lại càng sâu hơn.
"Trừ phi, ngươi lập khế ước cùng ta!"
Khi hai chữ khế ước vừa rơi xuống, cả người Hỏa Hỏa chợt run rẩy một chút, kinh ngạc mà ngẩng phắt đầu dậy, hai mắt trợn tròn nhìn trừng trừng Vân Lạc Phong không chớp mắt.
"Ngươi... Biết.....?"
Người này thế mà có thể nhìn ra được thân phận của mình?
"Ta cho ngươi hai sự lựa chọn, khế ước thì ở lại, không muốn khế ước có thể lập tức rời đi!"
Hai mắt Vân Lạc Phong chợt lóe lên tia sáng tà khí, nói mà mặt không hề đổi sắc.
Hỏa Hỏa hít một hơi thật sâu, nói: "được! Ta đồng ý khế ước với ngươi!"
Xôn xao....
Nháy mắt, quanh người Hỏa Hỏa bỗng xuất hiện một ngọn lửa tản ra ánh sáng đỏ rực. Ánh sáng đỏ rực kia từ trên người Hỏa Hỏa tiến về phía Vân Lạc Phong rồi từ từ bao bọc lấy cả người Vân Lạc Phong.
Hỏa Hỏa xuyên qua từng tầng ánh sáng đi đến trước mặt Vân Lạc Phong, tiếp đó chậm rãi khép mi mắt lại.
Cùng lúc đó, đầu Ng'n t Vân Lạc Phong chảy ra một giọt máu, dung nhập vào giữa mi tâm của Hỏa Hỏa, ngay tức thì, thân mình Hỏa Hỏa run lên một cái, nhưng rồi lại khôi phục trở lại bình thường rất nhanh.
Khế ước trong khoảnh khắc ngắn ngủi đã được hoàn thành, cả người Hỏa Hỏa cũng biến mất ngay tại chỗ, cả căn phòng một lần nữa nữa khôi phục lại sự yên tĩnh.
"Vân Tiêu!" Vân Lạc Phong xoay qua nhìn Vân Tiêu, nói: "ta biết chàng có rất nhiều nghi vấn, chàng muốn biết thì cứ hỏi, ta sẽ trả lời chàng!"
Vân Tiêu duỗi cánh tay về trước ôm lấy eo Vân Lạc Phong, cằm khẽ cọ cọ *** đầu Vân Lạc Phong, cất giọng nói trầm thấp mà khàn khàn của mình lên.
"Ta sẽ không hỏi!"
Hắn tin tưởng nàng! Cho nên sẽ không bao giờ đặt ra bất cứ nghi vấn gì liên quan đến những chuyện mà nàng làm.
Mà cái loại tin tưởng này, từ thời khắc gặp được Vân Lạc Phong thì đã được sinh ra rồi!
Trong lòng Vân Lạc Phong cảm thấy rất ấm áp, người nam nhân này, vĩnh viễn cũng đều tin tưởng cô vô điều kiện như thế.
Có một người như vậy làm bạn bên cạnh, đời này của Vân Lạc Phong cô còn có điều gì tiếc nuối nữa chứ?
"Nàng mệt rồi, đi nghỉ ngơi trước đi!"
Vân Tiêu bế Vân Lạc Phong lên, ôm cô đi đến bên giường lớn.
____
Không gian thần điển.
Dưới bầu trời hư ảo xanh thẳm, Hỏa Hỏa và Tiểu Mạch đang đứng đối diện nhau mắt to trừng mắt nhỏ, không người nào chịu nhường nhịn người nào.
Vân Lạc Phong chỉ vừa mới đặt chân vào không gian thần điển liền nhìn thấy ngay sóng gió nổi lên cuồn cuộn giữa hai người này. Đặc biệt là, hai người vốn dĩ còn đang trừng mắt lẫn nhau, nhưng khi vừa thấy Vân Lạc Phong xuất hiện thì ai cũng không chịu rớt lại phía sau mà nhào thẳng về hướng của Vân Lạc Phong.
"Chủ nhân, tên gia hỏa này chỉ vừa mới vào không gian thần điển thì đã muốn chiếm cứ lấy địa vị của ta!" Tiểu Mạch chỉ vào Hỏa Hỏa, căm giận mà tố cáo: "nha đầu kia chẳng lẽ không biết cái gì gọi là thứ tự trước sau hay sao?"
Hỏa Hỏa lại tỏ vẻ khinh thường mà nói: "ta đã thắc mắc tại sao chủ nhân lại biết được mục đích của ta, thì ra là bởi vì Y Học Thần Điển đã sớm sinh ra một khí linh!"
Tiểu Mạch cảm thấy thật khó thở, cả khuôn mặt nhỏ nhắn bầu bĩnh bị nghẹn đến đỏ bừng, căm phẫn mà trừng mắt nhìn Hỏa Hỏa.
"Hỏa Hỏa!" Vân Lạc Phong liếc mắt nhìn cả hai người đang cãi nhau một lượt, rồi đem tầm mắt dừng lại trên người Hỏa Hỏa, hỏi: "ngươi còn chưa nói cho ta biết lai lịch của ngươi!"
Gương mặt của Hỏa Hỏa chợt hiện lên vẻ cô đơn: "ta vốn dĩ là một con linh thú sống trong không gian thần điển này, đột nhiên có một ngày, ta bị không gian thần điển ném ra ngoài, nó nói nó muốn đi tìm ký chủ của nó, bảo ta ở lại đây đợi nó quay trở về!"
"Thời gian ấy, bởi vì ta còn quá nhỏ, không hiểu được cách sinh tồn trong thế giới bên ngoài, cho nên bị một đám cường giả đuổi bắt, muốn *** ta ký khế ước cùng bọn chúng. Ta bị bọn họ đả thương, sau khi thoát được khỏi tay bọn chúng liền đi tìm một nơi để dưỡng thương."
"Trong lúc dưỡng thương, ta quen được một nhân loại, hơn nữa còn nhận hắn ta làm đồ đệ, về sau, đồ đệ kia của ta vì muốn thuận tiện giúp ta có nơi trú ẩn để dưỡng thương, cho nên liền xây một ngôi nhà ở ngay tại chỗ ta đang ở, hiện giờ, nơi ấy đã trở thành một nơi tiếng tăm lừng lẫy, chính là Diệp gia."
"Diệp gia?" Vân Lạc Phong khẽ vân vê cằm mình: "nói cách khác, tổ tiên của Diệp gia chính là đồ đệ của ngươi?"
Hỏa Hỏa gật gật đầu: "Diệp gia có một cấm địa, phàm là người dám đặt chân vào đó đều phải ૮ɦếƭ! Kỳ thực nơi đó cũng chẳng phải địa phương quan trọng gì. Đó chẳng qua là nơi mà đồ đệ của ta đã xây dựng vào năm đó để cho ta dưỡng thương mà thôi! Ta ở đó ngây ngốc hơn ngàn năm. Sau này, trong một lần tình cờ, Diệp Cảnh Thần vô tình xâm nhập vào cấm địa, cho nên ta mới theo hắn rời khỏi đó!"
Thực tế thì, cấm địa sở dĩ được gọi là cấm địa, là bởi vì ngoại trừ sự tồn tại của Hỏa Hỏa ra thì vẫn còn có một số nguy hiểm khác.
Chỉ tính những cơ quan bẫy rập xung quanh đó cũng đã có không ít, mục đích chính là vì để phòng ngừa có kẻ khác đến quấy rầy Hỏa Hỏa.
Tuy nhiên, khi mà tổ tiên của Diệp gia thiết kế ra những cơ quan cạm bẫy vào năm đó, cũng đã nói cho Hỏa Hỏa biết phương pháp phá giải.
Cho nên, sau khi Diệp Cảnh Thần vô tình xâm nhập vào cấm địa, Hỏa Hỏa mới có thể ra tay cứu ông ấy! Nhưng điều kiện Hỏa Hỏa đặt ra là, Diệp Cảnh Thần phải mang Hỏa Hỏa rời khỏi nơi đó! Giúp cô bé tìm người mà cô bé muốn tìm.
Còn về tại sao Hỏa Hỏa lại không tự mình rời đi? Là vì cô bé sợ bản thân lại bị cường giả của nhân loại đuổi bắt một lần nữa, thậm chí bọn họ có thể vì muốn có được cô bé mà không tiếc càng bất chấp thủ đoạn hơn xưa!
Cũng vì thế mà Hỏa Hỏa nhẫn nhịn chờ đợi hơn ngàn năm, cũng không dám rời đi một mình.
"Đúng rồi!" Vân Lạc Phong tựa hồ nhớ ra gì đó, thoáng giật mình một cái rồi hỏi: "ngươi vừa nói Y Học Thần Điển đem ngươi đá ra khỏi đây? Vậy chẳng lẽ trước đó Y Học Thần Điển có ý thức của nó sao?"
Hỏa Hỏa gật đầu: "nhưng mà chủ nhân, ta cảm giác được Y Học Thần Điển bây giờ và Y Học Thần Điển mà ta quen thuộc trước đây không giống nhau, hình như là Y Học Thần Điển đã mất đi ý thức của nó rồi!"
Đáng tiếc, thời gian Hỏa Hỏa rời đi Y Học Thần Điển quá lâu, cho nên chính Hỏa Hỏa cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì?
Vân Lạc Phong ngược lại không có thất vọng giống như Hỏa Hỏa, bởi vì cô cảm giác được, bản thân mình cách bí mật của Y Học Thần Điển càng ngày càng gần.
"Hỏa Hỏa, bản thể của ngươi là loài nào?" Vân Lạc Phong khẽ nheo nheo mắt lại, hỏi.
Vân Lạc Phong thật sự là không tài nào nhìn ra được bản thể thật sự của Hỏa Hỏa là gì?
Nghe vậy, cả người Hỏa Hỏa rùng mình lên một cái, tức khắc, một con hỏa hồ ly đỏ rực liền xuất hiện ngay tại chỗ của Hỏa Hỏa vừa đứng.
Hỏa hồ ly này có tám đuôi, vũ động múa lượn trong không trung như là một bông hoa đang nở rực rỡ, đôi mắt vốn tròn xoe đen láy bây giờ đỏ như lửa, trong thật lóa mắt đến cực điểm.
"Hỏa Linh Hồ?"
Tiểu nha đầu này vậy mà lại là Cửu Vĩ Hỏa Linh Hồ trong truyền thuyết?
Chỉ là tại sao Cữu Vĩ Hỏa Linh Hồ lại chỉ có tám cái đuôi?
"Hỏa Hỏa, cái đuôi thứ chín của ngươi đâu?"
Hai con ngươi đỏ như lửa của Hỏa Hỏa chợt ảm đạm đi: "năm xưa, thời điểm ta bị đám cường giả nhân loại kia đuổi giết đã từng ૮ɦếƭ qua một lần, cho nên mới mất đi một cái đuôi!"
Hỏa Hỏa nhẹ nhàng dùng chi trước vuốt ve mấy cái đuôi đang xỏa tung của mình, biểu tình lúc này ngược lại có chút bình tĩnh.
Hỏa Hỏa chợt đứng thẳng người lên, thân Hỏa Hồ Ly bỗng nhiên xuất hiện một vòng lửa xoay quanh từ đầu đến đuôi, lát sau, một tiểu cô nương phấn điêu ngọc trác liền xuất hiện ngay vị trí của Hỏa Hồ Ly.
Nghe mấy lời tường thuật quá khứ của Hỏa Hỏa, Tiểu Mạch đột nhiên không còn muốn cãi nhau với cô bé nữa, đáy mắt Tiểu Mạch lúc này hơi có chút đồng tình đối với Hỏa Hỏa: "Hỏa Hỏa, sau này ngươi đi theo chủ nhân, chủ nhân nhất định sẽ không để cho bất cứ ai khi dễ ngươi nữa đâu!"
Trong lòng Hỏa Hỏa chợt thấy cảm động, mỉm cười lại với Tiểu Mạch mà đáp: "đa tạ!"
Vân Lạc Phong cũng mỉm cười, đối với cô mà nói, thủ hạ của mình có thể vui vẻ hòa thuận với nhau, tự nhiên là không còn gì tốt hơn!
"Hạt giống lúc trước bây giờ đã trưởng thành lớn đến thế này rồi sao?" Vân Lạc Phong chợt đảo mắt qua dược điền, liền kinh ngạc phát hiện ra hạt giống lúc trước sau khi nẩy mầm, bây giờ đã lớn rất nhanh.
Hiện tại đã không thể gọi nó là hạt giống nữa rồi, tuy là nó chưa cao lớn lắm, nhưng nhìn nó rất chắc khỏe tươi tốt.
Để nuôi nó lớn được nhường này, thật sự đã tiêu tốn không ít dược liệu của Vân Lạc Phong. Đừng nói là số dược liệu mà Vân Tiêu tặng cho cô làm sính lễ, ngay cả dược liệu của tộc chuột dâng lên cũng suýt chút nữa là cạn kiệt.
Xem ra cô cần phải nhanh chóng nghĩ cách kiếm thêm nhiều dược liệu dự phòng mới được. Nếu không, đừng nói là cái cây nhỏ kia, sợ là cả tộc chuột cô cũng nuôi không nổi.
Ngay lúc mà Vân Lạc Phong đang suy tư, cây nhỏ trong dược điền bỗng nổi lên một trận cuồng phong, trận gió kia nhắm thẳng về hướng của Hỏa Hỏa...
Hỏa Hỏa vốn còn đang cảm thấy kinh ngạc và khó hiểu đối với chuyện Vân Lạc Phong coi trọng cái cây nhỏ kia như thế, thì bỗng nhiên cây nhỏ lại phát ra một cổ lực lượng hút về phía Hỏa Hỏa, tức thì, Hỏa Hỏa cảm giác như có vô số bàn tay đang túm lấy mình kéo về phía cái cây nhỏ kia.
"Chủ nhân, cứu mạng!"
Hỏa Hỏa hoảng hồn hét lên, vội vàng kéo lấy cánh tay Vân Lạc Phong, dưới cuồng phong mãnh liệt, váy áo đỏ rực như lửa của Hỏa Hỏa bị thổi bay lên, lộ ra hai cái đù* trắng trẻo mịn màng.
Vân Lạc Phong gắt gao giữ chặt lấy cánh tay của Hỏa Hỏa, một tia sáng nghiêm nghị tà khí từ đáy mắt cô chợt lóe lên, lạnh giọng quát lớn: "ta tốn nhiều dược liệu như vậy để nuôi ngươi còn chưa đủ hay sao? Bây giờ ngươi còn muốn ăn luôn cả Hỏa Hỏa? Nếu ngươi còn không dừng lại, xem ta có lấy lửa đốt trụi ngươi hay không?"
Quả nhiên, sau khi nghe thấy lời này, cuồng phong liền lặng xuống, cây nhỏ ở dược điền không ngừng run lắc lá của mình, như muốn thúc giục Vân Lạc Phong mau mau cho nó đồ ăn.
Hỏa Hỏa bị dọa sợ khóc òa lên: "chủ nhân, nó là cây hay là quái vậy gì thế? Tại sao nó lại muốn ăn muội?"
Trước giờ cô bé từng thấy linh thú ăn cây, chứ chưa từng thấy cái cây nào có thể ăn linh thú! Huống chi là một cái cây dùng dược liệu làm thức ăn!
Nó rốt cuộc là quái vật gì vậy a~?
"Không có việc gì đâu! Nó không phải muốn ăn muội, mà nó chỉ muốn ăn linh khí và sinh cơ* trên người muội thôi!" Vân Lạc Phong vỗ vỗ bả vai Hỏa Hỏa, trấn an cô bé.
(*sinh cơ: năng lượng sống, sinh khí)
Nhưng chẳng thà Vân Lạc Phong không trấn an còn đỡ, lời trấn an này vừa nói xong, lại dọa cho Hỏa Hỏa sợ đến mặt mày trắng bệch luôn.
"Cái này thì khác nhau chỗ nào chứ? Linh khí không có, muội chẳng phải sẽ thành phế hồ ly sao? Sinh cơ mất hết rồi, vậy có khác gì mà ngỏm củ tỏi?"
Hỏa Hỏa tuy rằng đã sống hơn ngàn năm, nhưng cô bé tiếp xúc với nhân loại không nhiều, cho nên tính tình khó trách có một chút trẻ con.
Hỏa Hỏa ủy khuất níu chặt lấy cánh tay Vân Lạc Phong, cả người trốn ra sau lưng chủ nhân nhà mình.
"Tiểu Mạch, ngươi đem mấy cây dược liệu cuối cùng trồng xuống dược điền đi, đợi ngày mai ta sẽ nghĩ cách kiếm thêm nhiều dược liệu để dự trữ!"
Vân Lạc Phong cảm thấy áp lực của mình lúc này khá lớn.
Chẳng những phải nuôi một tộc chuột số lượng khổng lồ, còn phải nuôi một cái cây nhỏ ăn dược liệu còn nhiều hơn cả một tộc chuột. Cũng may là cái cây nhỏ này sau khi ăn xong thì sẽ nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng, cho nên cũng xem như là đủ thời gian cho cô tìm thêm dược liệu.
Cây nhỏ dường như là nghe hiểu lời Vân Lạc Phong nói, lá cây không ngừng run lắc tạo ra âm thanh xào xạc nghe rất vui tai, giống như là một chú chó nhỏ đang vẫy vẫy đuôi vui mừng vì sắp có đồ ăn.
"Chủ nhân, tỷ với muội mau mau đi ra ngoài đi!" Hỏa Hỏa nhìn về phía cây nhỏ tràn đầy cảnh giác, gắt gao kéo lấy cánh tay Vân Lạc Phong: "muội không muốn tiếp tục ở lại chỗ này nữa đâu!"
"Ta đã cảnh cáo nó rồi, nó sẽ không dám đánh chủ ý lên muội nữa đâu!"
"Muội mặc kệ!" Hỏa Hỏa mím mím cái miệng nhỏ mình: "để muội ở chung một chỗ với nó vậy có khác gì mà muốn muội không có một ngày lành đâu! Muội cần phải lúc nào cũng đề phòng nó đánh lén muội. Như vậy còn không bằng cùng với chủ nhân tỷ ở bên ngoài tương đối an toàn hơn!"
Vân Lạc Phong nhìn bộ dáng tội nghiệp của Hỏa Hỏa, tâm bất giác mềm nhũn ra, cho nên liền đồng ý với Hỏa Hỏa.
"Ta có thể cho muội đi theo ta, nhưng muội không thể gọi ta là chủ nhân, càng không được để lộ ra thân phận linh thú của mình, biết không?"
Trên đại lục này, chủ nhân là xưng hô của linh thú dành cho người mà nó khế ước! Giống như Trà Sữa và các Tầm Kim Thử khác trong tộc chuột đều gọi Vân Lạc Phong là chủ nhân.
Những người trong quân đoàn thì luôn gọi cô là đại tiểu thư, hoặc là chủ tử.
Chỉ khác biệt một chữ, nhưng ý nghĩa trong đó lại cách nhau như trời và đất.
Nếu để người khác biết trong tay Vân Lạc Phong cô có một linh thú khế ước nhỏ như vậy, sợ là ngày tháng sau này của cô khó mà yên ổn được.
Ai ai cũng biết, quá trình trưởng thành của linh thú chia làm hai giai đoạn, kỳ ấu niên và kỳ thành niên. Giống như bề ngoài của Hỏa Hỏa là một tiểu cô nương tám chín tuổi, điều này đại biểu cho việc Hỏa Hỏa mới là linh thú ở kỳ ấu niên thì đã hóa hình người.
Tuổi nhỏ đã hóa hình người, chứng minh thiên phú của linh thú này cực kì cao. Trách sao nắm đó lại có nhiều người truy bắt Hỏa Hỏa đến như vậy.
Vì an toàn của chính mình, cũng là an toàn của Hỏa Hỏa, cho nên, thân phận của Hỏa Hỏa tuyệt đối không thể lộ ra ngoài được.
"Muội biết rồi!"
Hỏa Hỏa chớp chớp mắt, ngoan ngoãn đáp.
Nếu Diệp Hi Mạch mà chứng kiến một màn này, khẳng định là cái cằm sẽ rớt luôn xuống đất, tiểu nha đầu ngang ngược tùy hứng này khi nào thì biết nghe lời đến như vậy?
Có lẽ, chỉ có ở trước mặt một mình Vân Lạc Phong là Hỏa Hỏa mới ngoan ngoãn nghe lời như thế!
_________
Khách điếm.
Trong gian phòng thanh nhã, Diệp Hi Mạch vừa định đi ngủ, thì cửa phòng bỗng bị đá mở ra một cái rầm, làm hắn tưởng là có kẻ thù xông đến trả thù, vội vội vàng vàng ngồi bật dậy, ngay tức khắc rút thanh kiếm đặt trên đầu giường ra.
Nhưng chờ hắn nhìn kỹ lại, thì mới nhìn thấy người đến là Hỏa Hỏa đang mang một vẻ mặt vô cùng bình tĩnh chậm rãi tiến tới gần.
"Hỏa Hỏa... " tâm Diệp Hi Mạch rốt cuộc cũng được thả lỏng: "ta đã nói với ngươi biết bao nhiêu lần rồi, cửa là dùng để mở, không phải để đá!"
Hỏa Hỏa bĩu môi: "ta muốn ngủ, ngươi mau xuống dưới đất ngủ đi!"
Khóe miệng Diệp Hi Mạch không ngừng co rút: "Hỏa Hỏa, ta cảm thấy hai chúng ta cứ thuê hai căn phòng thì tốt hơn!"
Hỏa Hỏa một đường đi tới, chẳng thèm để ý rồi tới Diệp Hi Mạch chút nào, cứ thế mà chui vào ổ chăn...
Diệp Hi Mạch vốn còn muốn nói thêm cái gì đó, nhưng nhìn thấy Hỏa Hỏa đã nhắm hai mắt lại mất tiu rồi, đành phải thở dài bất đắc dĩ, nhận mệnh tóm lấy cái chăn mà trải xuống đất đi ngủ.
Chờ khi Diệp Hi Mạch đã phát ra tiếng thở đều đặn, thì Hỏa Hỏa vốn đang nhắm mắt bỗng dưng mở hai mắt ra, hai bàn tay nhỏ dưới lớp chăn siết chặt lại.
Cô bé sợ!
Chính bởi vì sợ, cho nên mới không dám một mình tới Tần Thành, cũng chính vì sợ, cho nên mới muốn ngủ cùng phòng với Diệp Hi Mạch.
Chỉ cần nhớ lại tình cảnh bị đuổi bắt, bị khinh nhục của năm đó, nỗi sợ hãi liền dâng lên trong lòng của Hỏa Hỏa.
Cho dù... Thực lực của Diệp Hi Mạch không bằng Hỏa Hỏa, nhưng Hỏa Hỏa cảm thấy, chỉ cần có thêm một người ở bên cạnh, cô bé sẽ thêm được một phần an toàn.
Hỏa Hỏa thả đuôi của mình ra, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mấy chiếc đuôi đang múa lượn, sau đó dừng lại trên chiếc đuôi bị mất, đáy mắt chợt dâng lên nỗi bi thương khôn cùng.
Cô bé nói dối Vân Lạc Phong!
Tuy nói mỗi một cái đuôi của Cữu Vĩ Hồ đại diện cho một sinh mạng, nhưng mà đuôi của Hỏa Hỏa bị mất không phải bởi vì cô bé từng ૮ɦếƭ một lần như lời cô bé nói.
Mà là bị những nhân loại kia chặt đứt từng chút từng chút một.
Không sai! Là chặt từng chút một!
Bọn họ không có trực tiếp chém đứt một lần, mà mỗi ngày sẽ chặt đi một đoạn ngắn. Từ đầu chiếc đuôi chặt từ từ vào trong, cho đến khi cả chiếc đuôi đều bị chặt hết!
Dù là vậy, Hỏa Hỏa vẫn kiên cường cắn răng chịu đựng, thà ૮ɦếƭ cũng không khuất phục đám người kia.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc