Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 147

Tác giả: Tiêu Thất Gia

Trong nháy mắt, toàn bộ người trong lều đều tập trung ánh mắt nhìn về phía Lâm Nhược Hân.
Sắc mặt Lâm Nhược Hân vô cùng khó coi, từ xanh chuyển qua trắng, rồi lại từ trắng chuyển qua xanh. Tiếp theo, cô ta tiến về phía Lâm Tuấn, một lần nữa giáng xuống một cái tát thật mạnh lên mặt hắn ta.
"Ta thật sự không ngờ ngươi là người của phủ thành chủ ta mà lại yếu đuối đến như vậy. Cư nhiên lại bị người ta đánh cho nhận tội, vu hãm ta!"
Đánh cho nhận tội?
Chẳng lẽ ý của Nhược Hân tiểu thư muốn nói, thảo dược vừa rồi mà tên nam nhân này ăn không phải là thảo dược khiến cho hắn nói thật, mà là độc dược?
Tên này không chịu được độc tính phát tát cho nên mới thuận theo nữ nhân kia, hãm hại Nhược Hân tiểu thư?
Vân Lạc Phong đảo mắt về phía Lâm Nhược Hân, khẽ cười mà nói: "xem ra ngươi không tin vào dược hiệu của thảo dược trong tay ta, không bằng.... Tự bản thân ngươi tới thử xem!"
Sắc mặt của Lâm Nhược Hân lúc trắng lúc xanh: "trong tay ngươi rõ ràng là độc dược, đừng hòng hãm hại được ta!"
"Có phải độc dược hay không? Ngươi thử một cái không phải là sẽ biết được ngay hay sao?" Vân Lạc Phong từng bước từng bước tiến tới gần Lâm Nhược Hân, trên mặt của cô vẫn dương lên nụ cười xinh đẹp mà tà mị.
Nhìn chăm chú vào nụ cười âm hiểm trên mặt Vân Lạc Phong, hai chân của Lâm Nhược Hân cứ không ngừng lui về sau.
Ngay sau đó, Lâm Nhược Hân đột ngột tấn công về phía Vân Lạc Phong, chiêu chiêu đều sắc bén, giống như là quyết phải đưa được Vân Lạc Phong vào tử địa vậy!
Ngay lúc Lâm Nhược Hân vừa vọt tới trước mặt Vân Lạc Phong, thì Vân Lạc Phong liền bắt lấy cổ tay cô ta, sau đó dùng cùng một phương thức ép Lâm Tuấn ăn thảo dược của mình vừa rồi mà áp dụng một lần nữa lên người Lâm Nhược Hân.
"Nhược Hân!"
Thần sắc Lâm Nguyên đại biến, nôn nóng vội vàng hét lên một tiếng.
Đáng tiếc, dưới sự khống chế của Vân Tiêu, Lâm Nguyên không thể động đậy gì được.
"Khụ khụ!" Lâm Nhược Hân không ngừng ho khan, ngẩng gương mặt tái nhợt của mình lên, nhìn chằm chằm vào diện mạo tuyệt mỹ khuynh thành kia của Vân Lạc Phong: "ta chỉ muốn nói với ngươi một câu, thị phi thiện ác đều ở tại lòng người, ngươi đừng hòng dùng Nhục h**h để ép cung ta!"
Cho dù cô ta có ૮ɦếƭ, cũng sẽ không thừa nhận một việc nào cả!
Vân Lạc Phong đột nhiên đá một cước lên trên người của Lâm Nhược Hân, làm cô ta bay ra một khoảng cách không xa lắm. Sau khi Vân Lạc Phong thu chân lại còn tiện tay phủi phủi hài của mình vài cái, thần sắc trên mặt có chút tùy tiện, nhưng nhiều hơn là sự lạnh lùng, liếc mắt nhìn Lâm Nhược Hân đang nằm trên đất.
"Nhục h**h bức cung? Ngươi cho rằng ta cần làm chuyện đó? Ngươi thử hỏi bọn họ xem, nếu như ta muốn giết ngươi, trong tất cả những người ở đây, ai có thể ngăn cản được ta?"
Cả người Lâm Nhược Hân khẽ run lên, cô ta biết điều mà Vân Lạc Phong đang nói chính là sự thật.
Nếu như ả ta thật sự muốn *** Lâm Nhược Hân cô, đúng là không có người nào có thể cản được!
"Có phải trong lòng ngươi đang nghĩ chỉ cần ngươi nhất quyết không thừa nhận thì ta không thể làm gì ngươi được, đúng không?" Vân Lạc Phong lạnh lùng cười: "ngươi có từng nghe nói qua có một loại công pháp được gọi là linh hồn công kích hay chưa? Đối thủ nếu như có thực lực thấp hơn mình, thì chỉ một chiêu linh hồn công kích cũng có thể thu được linh hồn của đối phương!"
"Cái gì?"
Lâm Nhược Hân kinh ngạc ngẩng đầu lên, vừa mới há miệng định nói cái gì đó, thì đột nhiên, trong đầu cô ta nổ ầm một tiếng như là bị cái gì đó đánh mạnh vào, tức thì làm cho đầu óc cô ta trở nên trống rỗng.
Chợt, một âm thanh tà khí vang lên trong đầu Lâm Nhược Hân.
"Là kẻ nào sai hắn?"
Ánh mắt Lâm Nhược Hân dại ra: "là ta!"
Ầm!!!
Tựa như ngũ lôi oanh đỉnh, tất cả mọi người đều không ngờ được, Lâm Tuấn thật sự là do Lâm Nhược Hân sai khiến.
Lâm Nhược Hân... Cứ như vậy mà thừa nhận?
"Ngươi sai hắn làm những gì?" giọng nói của Vân Lạc Phong như là có mê lực,cứ từng bước từng bước mà dẫn dắt Lâm Nhược Hân.
Hai mắt của Lâm Nhược Hân vô thần, trả lời một cái đều đều: "ta muốn có được nam nhân bên cạnh của ngươi, cho nên ta sai Lâm Tuấn tới đây hãm hại ngươi, muốn làm cho nam nhân của ngươi hiểu lầm ngươi! Nhưng mà ta lại không ngờ được rằng, ngay cả loại chuyện thế này mà hắn ta cũng có thể nhịn được! Thực lực của hắn ta rõ ràng là mạnh hơn ngươi rất nhiều, tại sao hắn lại phải nhẫn nhịn ngươi? Nam nhân cường đại như hắn, không nên tự hạ thấp mình như vậy!"
Dù ánh mắt của Lâm Nhược Hân vẫn là một mảnh ngây dại, nhưng khi nhắc đến Vân Tiêu, giọng nói của cô ta rõ ràng là có phần nhu hòa hơn một chút.
"Hắn, lý ra nên là người cao cao tại thượng! Bất luận là kẻ nào cũng đều chỉ có thế thuần phục dưới chân của hắn! Nhưng mà ngươi đã làm gì hả? Chẳng những không làm tròn đạo tam tòng tứ đức, mà còn sai hắn làm việc khắp nơi cho ngươi. Ta chỉ là đau lòng, cảm thấy không đáng cho hắn!"
Cho dù Lâm Nhược Hân có là nữ nhi của phủ thành chủ thì từ nhỏ cũng đã phải chịu sự dạy dỗ cái gì là đạo tam tòng tứ đức của nữ nhân. Nữ nhân chính là phải thuận theo nam nhân. Vì vậy mà Lâm Nhược Hân cảm thấy loại nữ nhân giống như Vân Lạc Phong không hề xứng với Vân Tiêu.
"Lúc ban ngày, sử dụng Bách Thảo Phấn để dẫn dụ Hồn Lang tấn công về phía ta cũng là kiệt tác của ngươi?"
"Không sai! Là ta sai khiến thuộc hạ đi làm! Ta muốn kiểm tra thực lực của nam nhân kia xem hắn ta có xứng với ta hay không?" trên mặt Lâm Nhược Hân chợt nở nụ cười đắc ý: "hắn đã thông qua khảo nghiệm của ta, có đủ tư cách để đứng bên cạnh ta!"
Xôn xao....
Sau khi nói xong lời này, Lâm Nhược Hân liền cảm thấy cả người được thả lỏng, rất nhẹ nhàng, như là bị rút hết sức lực. Cô ta hơi chao đảo thân mình, suýt nữa là ngã xuống đất.
Chuyện.... Chuyện gì đã xảy ra?
Đưa tay lên xoa xoa cho dịu bớt cơn đau đầu, Lâm Nhược Hân hơi nhíu mày lại. Bỗng nhiên, cô ta cảm giác được ánh mắt của mọi người dường như có gì đó không đúng, tất cả bọn họ đều nhìn cô ta bằng ánh mắt không phải trào phúng chế giễu thì là khinh miệt.
Lâm Nhược Hân hơi hơi hé miệng, quay sang nhìn Lâm Nguyên: "phụ thân...."
Lâm Nhược Hân nhìn Lâm Nguyên, hy vọng ông ta có thể giải đáp thắc mắc trong lòng mình....
Tuy nhiên, Lâm Nguyên lại chậm rãi quay đầu sang một hướng khác, không nhìn lấy nữ nhi của mình.
Đúng lúc này, tiếng bàn tán sôi nổi lại vang lên, cũng đồng thời khiến cho cả người Lâm Nhược Hân cứng đờ lại.
"Đúng thật là không ngờ Lâm Nhược Hân lại là loại người như thế. Lâm Tuấn thật sự là do cô ta sai khiến!"
"Uổng công lúc trước ta còn tin tưởng cô ta như vậy, còn bị cô ta lợi dụng. Bây giờ ta mới biết, thì ra ngay cả chuyện đàn Hồn Lang cũng là âm mưu của cô ta!"
Nghĩ đến những lời giáo huấn, chỉ trích Vân Lạc Phong, đáy mắt của mọi người đều toát lên sự áy náy, càng nhiều hơn là sự phẫn nộ vì bị lừa gạt.
Nhớ lại lúc Vân Lạc Phong chất vấn phủ thành chủ, bọn họ liên tục giúp đỡ Lâm Nhược Hân nói chuyện, lại còn hùng hồn tuyên bố rằng Lâm Nhược Hân là người vô tội.
Quan trọng nhất là bọn họ còn nói Lâm Nhược Hân tuy là đại tiểu thư phủ thành chủ nhưng lại vô cùng thông tình đạt lý, không giống như những thiên kim tiểu thư khác, xem mạng người như cỏ rác.
Thế mà hiện tại, sự thật được phơi bày rồi thì chẳng khác nào là giáng một cái tát lên trên mặt của bọn họ.
Cái tát này.... Đúng là đánh vừa vang lại vừa đau!
Những thiên kim tiểu thư khác xem mạng người như cỏ rác, nhưng đa phần chỉ là do tính tình kiêu căng tùy hứng. Còn Lâm Nhược Hân lại chân chính làm ra những hành động hại đến tính mạng của người khác.
Sau khi hại người, còn giống trống khua chiên rằng mình vô tội, đem mấy người bọn họ quay mòng mòng trong lòng bàn tay mà đùa giỡn.
Lâm Nhược Hân ngẩn ngơ.
Những lời Lâm Nhược Hân vừa mới nói, cô ta hoàn toàn không có một chút ấn tượng nào hết, chính vì vậy mà cô ta không biết tình huống hiện tại là như thế nào?
Đột ngột, Lâm Nhược Hân lấy lại được phản ứng, vội vàng phẫn nộ trừng mắt nhìn Vân Lạc Phong.
"Là ngươi phải không? Là ngươi muốn hãm hại ta phải không? Nhất định là do ngươi đã dùng tà thuật khống chế ta, ta và ngươi thề không đội trời chung!"
"Đủ rồi!"
Lâm Nguyên biến sắc, lạnh giọng quát: "Lâm Nhược Hân, người khác có thể khống chế thân thể của con, chẳng lẽ cũng có thể khống chế luôn cả miệng của con hay sao? Lời là do tự con nói, người khác làm sao mà khống chế con hả?"
Nghe được lời này, Vân Lạc Phong liền liếc mắt nhìn sang Lâm Nguyên, khóe môi khẽ cong cong lên.
Lâm Nguyên đây là muốn từ bỏ Lâm Nhược Hân?
Lâm Nguyên không phải là một người ngốc, từ sau khi Lâm Nhược Hân tự mình khai ra mọi chuyện, thì ông ta đã biết có biện giải thế nào cũng vô dụng, còn không bằng từ bỏ Lâm Nhược Hân.
Cũng chỉ là một đứa con gái mà thôi! Nữ nhân mà ông ta nuôi bên ngoài không lâu trước đó vừa mới sinh cho ông ta một đứa con trai. Nếu không phải lo lắng danh dự bị ảnh hưởng, ông ta đã sớm mang con trai bảo bối của mình về phủ rồi.
Trên mặt Lâm Nhược Hân cuối cùng cũng xuất hiện vẻ tuyệt vọng. Đột nhiên, Lâm Nhược Hân cười phá lên, tiếng cười của cô ta vừa lớn vừa vang vọng trong khắp bóng đêm.
"Ta thua! Đã thua hoàn toàn, tuy nhiên, ngươi cũng chẳng phải là người thắng! Nam nhân của ngươi có nhân duyên với ta, cho dù ta có ૮ɦếƭ thì các ngươi cũng không thể ở bên nhau cả đời!"
Vân Tiêu lãnh khốc liếc nhìn Lâm Nhược Hân một cái, rồi nhanh chóng đặt tầm mắt trở lại lên người Vân Lạc Phong: "cục đá mà ta đã P0'p nát của cô ta trước đó, không phải là nhân duyên thạch gì cả!"
"Sau đó thì sao?" Vân Lạc Phong nhướng mày một cách ngả ngớn, hỏi.
"Kia chỉ là một cục đá bình thường mà thôi, chẳng qua là bên trong có chứa hơi thở của ta, cho nên nó mới rơi trúng lên người ta!"
Vân Tiêu dừng lại một chút, rồi mới nói tiếp: "chuyện này là do Bạch Túc làm ra, ta sợ làm nàng lo lắng không an, cho nên trước đó mới không nói cho nàng biết!"
"Bạch Túc?"
Vân Lạc Phong có chút kinh ngạc: "hắn ta cũng tới đây rồi sao?"
"Lúc trước, khi hắn tìm tới gây phiền phức cho nàng, ta đã cho người đi điều tra tin tức về hắn ta, hắn có những bản lĩnh gì ta biết rất rõ! Hơn nữa, trong một lần giao chiến với hắn ta, ta từng đánh mất một thanh kiếm, hơi thở ẩn chứa trong cục đá kia chính là hơi thở được lấy ra từ chui kiếm của ta."
Vân Tiêu giao chiến cùng Bạch Túc hiển nhiên không phải chỉ có mỗi hai lần Vân Lạc Phong chứng kiến mà thôi.
Chỉ là.....
Vân Tiêu khẽ cau mày: "ta cùng với Bạch Túc đã giao chiến nhiều lần, nhưng lần nào cũng để cho hắn ta chạy thoát. Nguyên nhân chủ yếu là bởi vì bên cạnh hắn ta có một nữ thuộc hạ, nữ nhân kia biết được thuật độn địa, có thể ở dưới lòng đất đi xa được ngàn dặm."
"Chàng có điều tra được lai lịch của nữ nhân kia không?" Vân Lạc Phong khẽ vuốt vuốt cằm mình, hỏi.
"Không rõ lắm, ta chỉ từng nghe Bạch Túc gọi cô ta là Cẩm Dục.... "
Cẩm Dục?
Hai chữ này rơi vào tai của Lâm Nhược Hân, làm cô ta thoáng sững sờ, nhưng lại lập tức hồi thần lại ngay, tiếp theo thì liền cười lên thật to: "không có khả năng, làm sao có thể là cô ta được? Nhân duyên thạch này chính là của Cẩm Dục cho ta! Các ngươi làm sao có thể quen biết cô ấy?"
Vân Tiêu và Vân Lạc Phong đều không có trả lời Lâm Nhược Hân.
Những người khác cũng không có nói gì cả, chỉ là ánh mắt nhìn Lâm Nhược Hân lúc này còn chứa thêm một tia thương hại.
Lâm Nhược Hân cuối cùng cũng phản ứng lại được là chuyện gì, tức thì sắc mặt liền tái nhợt: "cô ấy gạt ta? Cô ấy cư nhiên lại gạt ta!....."
Không có cái gì khiến cho Lâm Nhược Hân cảm thấy tuyệt vọng hơn thời điểm lúc bấy giờ nữa.
Vốn dĩ Lâm Nhược Hân cô là đại tiểu thư phủ thành chủ, trước giờ luôn luôn trải qua những ngày tháng rất tốt. Vậy mà ông trời lại khiến cô ta quen biết với Cẩm Dục, hơn nữa, chỉ vì nghe lời nữ nhân kia mà cô ta phải rơi vào tình cảnh thân bại danh liệt như lúc này.
Đều tại Cẩm Dục kia!
Nếu không phải mình nhẹ dạ tin lời ả nói, thì cũng sẽ không sai người đến đây hãm hại Vân Lạc Phong.
"Các người định ở lại tiếp tục xem kịch, hay là cút?" Vân Lạc Phong quét mắt nhìn những kẻ đang đứng chật cứng trong lều của mình, khóe môi nhàn nhạt cong lên, hỏi.
Mọi người nghe Vân Lạc Phong hỏi thì liền không tự chủ được mà rùng mình một cái, sau đó vội vàng nối đuôi nhau đi ra khỏi lều của Vân Lạc Phong.
Bọn họ vốn đã là người đuối lý, sao còn dám ở lại đây mà nhiều lời?
"Đúng rồi!" Vân Lạc Phong tựa hồ nhớ ra cái gì đó, kêu lên một tiếng rồi nhìn về phía tên nam nhân vừa rồi đã chỉ trích mình không biết giữ đạo tam tòng tứ đức của nữ nhân: "ngươi lưu lại!"
Cả người nam nhân kia liền cứng đờ lại, chỉ có thể gượng cười, hỏi: "còn... Còn có chuyện gì sao?"
"Vừa rồi ngươi có nói, phu quân là trời, phu quân là lớn nhất, đúng không?"
Nghe câu hỏi của Vân Lạc Phong, nam nhân kia bất giác có hơi sửng sốt.
Nữ nhân này đang muốn tính sổ với hắn sao?
Dù hắn đối với Vân Lạc Phong thật sự có chút sợ hãi, tuy nhiên hắn vẫn kiên trì với nguyên tắc của mình.
"Ta đúng là đã nói qua những lời này, ta không chối. Hơn nữa, ta cũng không cảm thấy lời mình nói có gì là sai!"
Vân Lạc Phong từ từ tiến tới gần nam nhân kia: "nam nhân có thể có tam thê tứ thiếp, nhưng nữ nhân thì phải một dạ đến già?"
"Đúng vậy!" nam nhân kia vẫn cứng cổ mà nói.
"Nam nhân có thể thoải mái trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng nữ nhân dù chỉ nói với nam nhân khác một câu thôi thì cũng là sai?" Vân Lạc Phong tiếp tục hỏi.
"Đúng như vậy!" thân mình nam nhân kia theo từng bước Vân Lạc Phong tiến tới gần đã có chút run rẩy, nhưng hắn ta vẫn cố gắng kiên trì giữ nguyên lập trường của mình: "trên đời này, nam nhân vốn dĩ chính là trời!"
Vân Lạc Phong khẽ mỉm cười: "vậy ngươi đã từng nghe một câu nói này chưa?"
"Là câu gì?"
"Nếu trời đắc tội ta, ta sẽ đi ngược lại ý trời!"
Nam nhân kia tức khắc liền bị sửng sốt đến ngây người.
Lời nói kiêu ngạo khí phách nhường này.... Lại là do một nữ nhân nói ra?
Hơn nữa, nữ nhân này còn tuyên bố sẽ đi ngược lại ý trời?
"Nhớ kỹ, chuyện mình không làm được, thì cũng đừng yêu cầu người khác phải làm được. Nếu ngươi muốn một người nữ nhân vĩnh viễn đều một lòng một dạ với ngươi như lúc ban đầu, vậy thì ngươi nhất định phải quản cho tốt nửa *** của mình!" Vân Lạc Phong lạnh lùng cười: "nếu ngươi muốn thê tử mình tuân thủ nữ tắc, thì trước hết ngươi nên làm được thủ phu trước!"
Thủ phu?
Mọi người vốn dĩ đang lục tục rời đi, lại bị lời nói này của Vân Lạc Phong làm cho kinh ngạc mà khựng bước chân lại, tất cả đồng loạt quay đầu nhìn Vân Lạc Phong.
Bọn họ sống nhiều năm như vậy, thủ nữ tắc thì từng nghe không ít, nhưng hai chữ thủ phu này lại là lần đầu tiên nghe thấy.
"Tên nam nhân trung niên này... Hình như là ta nhận ra hắn. Ta còn nhớ năm xưa, tiểu thiếp thứ ba mươi hai mà hắn ta cười về là một kẻ không biết an phận, đã thiết kế hãm hại chính thê của hắn phải sinh non. Kết quả, khi chính thê hắn muốn xử phạt tiểu thiếp thứ ba mươi hai kia, hắn chẳng những bên vực tiểu thiếp mà còn ra hiểm chiêu đả thương chính thê của mình. Chính thê của hắn dưới cơn thất vọng nản lòng thoái chí, liền quyết định đi theo thanh mai trúc mã của mình...."
"Thật sự có chuyện như thế à? Khó trách, khó trách! Thì ra là có nguyên nhân sâu xa như thế, cho nên thời điểm hắn ta hiểu lầm vị cô nương này có gì đó với Lâm Tuấn mới phẫn nộ dữ dội thế kia, thậm chí cả đạo tam tòng tứ đức cũng lôi ra nói!"
"Nữ nhân đúng là không nên không giữ phụ đạo, nhưng mà, sủng thê diệt thiếp thì cũng là loại người trơ trẽn không tốt lành gì, hèn gì thê tử của hắn mới muốn bỏ trốn cùng thanh mai trúc mã của mình."
"Chỉ tiếc là thê tử của hắn bỏ trốn không được bao lâu thì đã bị hắn bắt lại. Hơn nữa, hắn ta còn cột hai người bọn họ vào cột lửa mà thiêu sống."
Tiếng nghị luận của mọi người xung quanh cứ vang lên không ngừng, làm cho thần sắc tên nam nhân kia càng lúc càng xấu hổ, tuy nhiên, hắn ta vẫn không hề cảm thấy bản thân mình có gì sai.
Chỉ cần tưởng tượng ra cảnh đôi gian phu dâm phụ kia ở trên giường cùng nhau mây mưa trăng gió, thì nội tâm hắn liền sôi trào lửa giận, hận không thể lập tức lôi xác hai kẻ đê tiện kia ra khỏi mồ mà hành xác.
Vân Lạc Phong quay người lại, lạnh lùng ném xuống một câu.
"Nếu còn không cút, thì ai cũng không cần phải cút nữa!"
✓út....
Lời này vừa dứt, những người kia lập tức chạy biến dạng, nháy mắt đã không còn một móng nào ở lại trong lều nữa.
Lâm Nguyên yếu ớt cất tiếng hỏi: "không biết ta đây cũng có thể rời đi hay không?"
Vân Lạc Phong khẽ nhướng đầu mày: "ngươi muốn bỏ rơi nữ nhi của mình sao?"
"Bỏ, bỏ, ta từ bỏ!" Lâm Nguyên cười đầy nịnh nọt: "bây giờ có thể để cho ta đi được hay không?"
"Vân Tiêu, cho hắn đi đi!"
Vân Lạc Phong khẽ híp híp hai mắt, cô tha cho tên Lâm Nguyên này chẳng qua là bởi vì tạm thời ông ta vẫn còn chút tác dụng, nên giữ mạng của ông ta thêm ít ngày nữa.
Tuy nhiên, cũng chỉ ít ngày nữa mà thôi!
Lâm Nguyên giống như là được đại xá, lập tức chạy đi mà không hề ngoảnh đầu lại, trong lúc vội vàng bước chân ông ta còn có chút lảo đảo, suýt chút nữa là ngã sấp mặt xuống đất.
Mắt thấy thân ảnh Lâm Nguyên sắp biến mất dạng, Lâm Nhược Hân vội vàng kêu lên: "phụ thân, người đừng bỏ lại con!"
Đáng tiếc, đối với loại người như Lâm Nguyên mà nói, dù ông ta có yêu thương Lâm Nhược Hân thế nào thì cũng không nhiều bằng việc ông ta yêu cái mạng của chính mình. Ông ta sao có thể vì Lâm Nhược Hân mà để mình mất mạng.
Cho nên, Lâm Nguyên không hề ngừng bước, thậm chí là còn chạy nhanh hơn.....
Mặt của Lâm Nhược Hân lúc này xám như tro tàn, nhìn Vân Lạc Phong bằng ánh mắt tuyệt vọng: "ngươi muốn làm gì với ta?"
"Sủng vật của ta còn thiếu một người bạn chơi đùa chung."
Vân Lạc Phong cong cong khóe môi: "mà ngươi... Rất hợp vị trí này!"
Lời nói Vân Lạc Phong còn chưa dứt, trong lều đột nhiên xuất hiện vô số Tầm Kim Thử, những con Tầm Kim Thử kia đều nghiến chặt hai cái răng cửa của mình, nhìn chằm chằm vào người Lâm Nhược Hân.
Thời khắc này, Lâm Nhược Hân nào còn tâm trí mà suy nghĩ xem tại sao những con Tầm Kim Thử lại đột ngột xuất hiến ở đây, đáy mắt cô ta lúc này chỉ có duy nhất một sự hoảng loạn, vội vàng bò dậy, muốn chạy ra khỏi lều.
Lâm Nhược Hân mới chỉ chạy được vài bước, những con Tầm Kim Thử phía sau đã ào ào lao tới tựa như sóng thần, không chút khách khí nào mà cắn xé *** của cô ta.
"Cắn, cắn, mau cắn ૮ɦếƭ ả!" Tiểu Mạch ngồi trên giường, liên tục vung vung nắm tay chỉ huy, nói: "Trà Sữa, Manh Manh, các ngươi mau cắn đùi của ả. Chuột hậu, ngươi cùng tả đại thần cắn lấy mắt ả cho ta! Những kẻ khác chia nhau cắn khắp người ả đi, không được bỏ sót!"
Một người bị ăn sống là cái cảm giác gì?
Nếu ngươi trải nghiệm qua thì chắc chắn chỉ có thể nói được bốn chữ, chính là sống không bằng ૮ɦếƭ!
Tận mắt nhìn cơ thể mình bị ăn sống từng chút từng chút một, cái loại đau đớn kịch liệt ấy làm cho âm thanh hét lên của Lâm Nhược Hân thống khổ vạn phần, tựa như sói tru quỷ gào!
Tuy nhiên, dù Tầm Kim Thử đã ăn hết phần lớn các bộ phận trên người Lâm Nhược Hân nhưng cô ta lại vẫn chưa ૮ɦếƭ.
Còn đối với những Tầm Kim Thử đã từng được ăn qua linh dược mà nói, thì việc ăn thịt một người lại chẳng khác nào đang ăn một đống phân, vừa khó ngửi vừa khó nuốt.
Mãi cho đến tận hôm sau, Lâm Nhược Hân mới bị ăn hết sạch sẽ. Ngay cả một mẫu xương cũng không còn! Duy chỉ còn lại một vũng máu trên đất là chứng minh cho việc đêm qua Lâm Nhược Hân đã bị Tra t**.
"Đi thôi!"
Vân Lạc Phong để cho Tiểu Mạch và tộc chuột trở lại không gian thần điển, sau đó mới cùng với Vân Tiêu đi ra ngoài.
Trước lều Vân Lạc Phong, sớm đã có không ít người đang đứng đợi. Ánh mắt của họ khi nhìn Vân Lạc Phong lúc này tràn ngập sự cổ quái, nhưng lại không có một người nào dám can đảm tiến lên trêu chọc Vân Lạc Phong.
"Chủ tử!" Long Phi liếc mắt một cái đã thấy được Vân Lạc Phong đang đi tới, liền nhíu mày mà nói: "người có cảm thấy không khí hôm nay có chút kỳ quái hay không? Còn nữa, vị đại tiểu thư của phủ thành chủ kia khi không sao lại tự dưng mất tích kia chứ?"
Vì nhóm người Vân Lạc Phong chỉ mang theo hai cái lều, cho nên Vân Tiêu và Vân Lạc Phong một lều, Long Phi phải ép mình ngủ chung với Tô Tranh.
Tiếng ngáy của Tô Tranh có thể nói là long trời lỡ đất, cho nên Long Phi không hề nghe thấy động tĩnh gì của đêm qua cả. Cho dù Lâm Nhược Hân đã hét lên rất to, nhưng cũng không to hơn được tiếng ngáy của Tô Tranh.
Tuy nhiên, điều khiến người ta thật sự tò mò là, dưới tiếng ngáy long trời lỡ đất của Tô Tranh, mà Long Phi vẫn có thể ngủ say được cho đến tận hừng đông.
"Tối qua các ngươi thật sự là ngủ say như ૮ɦếƭ vậy!" Vân Lạc Phong cong cong khóe môi: "cho nên các ngươi mới không biết là đã xảy ra chuyện gì!"
"Xảy ra chuyện gì?" Long Phi rất là tò mò.
Tiếp theo sau đó, Vân Lạc Phong liền đem tất cả chuyện của đêm qua tường thuật đơn giản lại cho Long Phi nghe. Mà càng nghe thì khuôn mặt của Long Phi càng lúc càng đen hơn."Tiện nhân Lâm Nhược Hân kia đúng là tự tìm đường ૮ɦếƭ mà!"
Chọc ai không chọc, lại chọc tới trên đầu Vân Lạc Phong. Không phải tự tìm đường ૮ɦếƭ thì là gì chứ?
"Long Phi, ngươi vẫn còn chưa nói cho ta biết, chuyện trong Vô Hồi Chi Sâm này là thế nào?" Vân Lạc Phong hơi hơi nhíu mày: "các thú vương khác tại sao lại bị phong ấn?"
Long Phi cười khổ: "chủ tử, không phải ta không muốn nói với người, mà là ta căn bản cũng không biết đã xảy ra chuyện gì! Ta chỉ biết hiện tại tất cả thú vương đều bị phong ấn tận sâu trong Vô Hồi Chi Sâm, còn lâm vào giấc ngủ say. Chuyện cụ thể thì chỉ có thể tìm được bọn họ rồi mới biết được, đáng tiếc là ta cùng sư thúc có tìm thế nào cũng không tìm được bọn họ."
Lúc trước, nếu không phải trùng hợp sư thúc ra ngoài đúng lúc, thì nói không chừng bây giờ cũng đã bị phong ấn cùng với những thú vương khác rồi.
"Tiếp tục xuất phát, bất luận thế nào ta cũng phải gặp được Kiếp Phù Dung!"
Đây là tâm nguyện của Thiên Nhai.
Cô nhất định phải giúp ông ấy hoàn thành.
______
Chỗ sâu nhất trong Vô Hồi Chi Sâm.
Bên bờ hồ xanh biếc như ngọc, một nữ nhân đang yên lặng nằm đó, hai mi mắt khép chặt, sắc mặt hồng nhuận, tựa như là đang ngủ, vô cùng yên bình.
Bên cạnh nữ nhân say ngủ có thêm một nam nhân toàn thân mặc trường bào màu xám, cả người hắn ta đều bao phủ bởi một luồng khí âm u cấm người lại gần, một tay hắn đang đặt lên phần bụng ngay vị trí rốn của nữ nhân kia, miệng không ngừng lầm bà lầm bầm những âm thanh ầm trầm đáng sợ.
"Chỉ thiếu một chút nữa thôi là ta có thể hoàn toàn khống chế con thú vương này, sau khi hủy diệt hết toàn bộ ý thức của nó, nó sẽ trở thành một công cụ chỉ biết liều mình chiến đấu cho ta!"
Lần này tiến vào Vô Hồi Chi Sâm đúng là có thu hoạch không nhỏ, chờ sau khi thu phục những con thú vương này, thực lực của hắn tăng lên không phải chỉ là một ít mà thôi!
"Hữm?"
Đột nhiên, nam nhân cảm nhận được ý thức của nữ nhân kia sinh ra sự phản kháng đối với mình, không khỏi khiến hắn ta cảm thấy ngạc nhiên.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc