Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 144

Tác giả: Tiêu Thất Gia

Những người khác cũng không để ý nhiều đến tên nam nhân này, trong mắt bọn họ lộ ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ.
"Thì ra là bị rút gân! Ta đã nói là hắn làm sao mà lại bị đánh hai bạt tay được, ta có nhìn thấy người nào đâu kia chứ?"
"Thành chủ đại nhân đúng là trạch tâm nhân hậu, lại cho y sư trong phủ thành chủ chữa bệnh cho hắn ta, một cường giả nhân hậu như thế lần đầu tiên ta mới được gặp qua!"
Mọi người đều nhìn về phía Lâm Nguyên bằng ánh mắt sùng bái. Trong vô hình, địa vị của Lâm Nguyên trong lòng bọn họ lại được tăng thêm một bậc.
Vân Lạc Phong liếc mắt nhìn nam nhân đang đứng bên cạnh mình một cái.
Người khác không biết thì thôi, nhưng cô lại đứng sát bên Vân Tiêu, làm sao mà không nhìn thấy được vừa rồi là do Vân Tiêu động thủ kia chứ?
Vân Lạc Phong cong môi cười: "Vân Tiêu, mấy chiêu vừa rồi của chàng có tên hay không?"
"Không có!"
Vân Tiêu rất thành thật mà trả lời.
Vân Lạc Phong nhẹ vuốt vuốt cằm mình, chớp chớp mắt: "vì thì sau này cứ gọi mấy chiêu này là.... Cách không đả ngưu!"
Đây chính là cách không đả ngưu trong truyền thuyết đó nha~!
Long Phi hơi ngớ ra, hắn chớp chớp mắt. Cái tên này..... Cũng quá là dung tục!
Thời điểm mà Long Phi muốn lên tiếng nói hai câu, thì đột nhiên giọng nói trầm thấp khàn khàn của Vân Tiêu lại vang lên.
"Được!"
Được?
Hắn vừa nói... Được?
Cái tên dung tục như vậy, hắn cư nhiên.... Cư nhiên có thể tiếp nhận?
Long Phi hoàn toàn hết chỗ nói luôn rồi. Nam nhân của chủ tử nhà hắn đúng là một kẻ chủ tử nói gì thì nghe cái ấy mà!
"Đúng rồi chủ tử, sao người lại biết tên Lâm Nguyên kia ∂âм ô với một bức họa?" Long Phi tựa hồ đến giờ mới nhớ ra nghi vấn này của mình, quay sang nhìn Vân Lạc Phong, hỏi.
Vân Lạc Phong nhìn Long Phi một cái: "ba ngày trước, sau khi ngươi nói cho ta biết chuyện kia thì ta liền phái Trà Sữa đến phủ thành chủ thăm dò một phen, không ngờ lại đúng lúc để cho Trà Sữa chứng kiến một màn kia!"
Long Phi còn tưởng rằng chỉ là do Vân Lạc Phong thuận miệng nói ra mà thôi, lại không ngờ được thì ra là thật sự có chuyện như vậy, hắn liền quay sang nhìn Tô Tranh ngay: "sư thúc, không ngờ còn có người dâm đãng, vô sỉ, bỉ ổi hơn cả thúc!"
Sư thúc nhà mình nhiều nhất cũng chỉ làm ra hành động nhìn trộm dưới vấy của nữ nhân, trộm vài cái áo yếm này nọ, so ra thì việc làm của sư thúc cũng còn tốt hơn nhiều so với hành vi ∂âм ô cùng một bức họa.
Cùng đem ra so sánh, sư thúc nhà mình còn đứng đắn hơn tên ngụy quân tử Lâm Nguyên kia chán.
"Tất nhiên!" Tô Tranh ngẩng đầu ưỡn иgự¢, đắc ý dạt dào: "sư thúc ngươi dù sao cũng là một kẻ háo sắc quan minh chính đại, cái loại người đê tiện làm ra những hành vi lén lút như thế sao có thể so sánh được với ta? Ta khinh bỉ hắn!"
Long Phi vỗ trán, thật sự không muốn nhận là có quen biết người này.
Cũng may là thời khắc này mọi người ở cửa thành đều đang vây quanh hai cha con Lâm Nguyên, không có ai để ý tới đám người của Vân Lạc Phong, cho nên mấy lời vừa rồi của bọn họ không có ai nghe thấy cả.
"Thành chủ! Chúng ta vẫn còn một chuyện chưa có giải quyết. Mấy kẻ vừa vu khống ngài kia, nên xử trí thế nào?"
"Mọi người ai ai cũng biết, thành chủ đại nhân một lòng si tình với phu nhân, chưa từng nạp thi*p. Một người si tình hiếm có như thế, nhưng nữ tử kia lại thốt lời sỉ nhục tình cảm của thành chủ và phu nhân, lại còn vu khống cho thành chủ đại nhân ∂âм ô cùng với một bức họa. Loại chuyện như thế này có thể xảy ra trên người bất cứ kẻ nào, nhưng tuyệt đối sẽ không xảy ra trên người của thành chủ đại nhân!"
Từng đôi mắt phẫn nộ dần dần hướng về phía Vân Lạc Phong, thái độ kia giống như là muốn đem Vân Lạc Phong đi ăn tươi nuốt sống vậy.
Tay Vân Tiêu lại lần nữa chậm rãi nâng lên....
Tức thì, Vân Lạc Phong liền đè lại tay của Vân Tiêu xuống, trên khuôn mặt tuyệt mỹ khuynh thành chợt nở nụ cười.
"Tặng ngươi một câu, nếu muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm!"
Tâm của Lâm Nguyên hơi run lên, không biết tại sao ông ta lại có cảm giác nữ nhân này dường như là biết hết tất cả mọi chuyện xấu của ông ta.
Hình như ngay cả mục đích của ông ta đến Vô Hồi Chi Sâm nữ nhân này cũng biết!
"Ngươi đang nói bậy gì đó?" Lâm Nguyên làm ra vẻ chấn định, tức giận quát một tiếng.
"Ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi chắc chắn mình chỉ xuất lực, tuyệt đối không lấy bất cứ một bảo vật nào trong Vô Hồi Chi Sâm? Bao gồm cả những thảo dược quý hiếm trong đó?"
Vân Lạc Phong hơi hơi nheo lại đôi mắt, nụ cười bên khóe môi chợt lộ ra một tia âm hiểm.
Nếu như trong Vô Hồi Chi Sâm thật sự tìm được một bảo vật gì đó nhưng lại không thể ra tay đoạt lấy, cảm giác đó chắc chắn sẽ rất khó chịu! Nhưng nếu như Lâm Nguyên ra tay đoạt bảo, vậy thì liền chứng minh tất cả mọi lời nói trước đó của ông ta đều là nói dối!"
Sắc mặt Lâm Nguyên hơi đen xuống một chút: "lời này ngươi là có ý gì? Chẳng lẽ Lâm Nguyên ta là một kẻ chuyên lật lọng hay sao? Đừng tưởng rằng tất cả mọi người trên đời này đều giống như ngươi!"
Dưới lời lẽ chính đáng vang dội của Lâm Nguyên, mọi người đều vô cùng phẫn nộ nhìn về phía Vân Lạc Phong.
Nếu người không biết nhìn thấy một màn này, khẳng định sẽ cho rằng Vân Lạc Phong đã làm ra những chuyện không đáng được tha thứ đối với bọn họ.
"Phụ thân!" Lâm Nhược Hân nhẹ nhàng nhíu mày, nhìn nữ tử đang lười biếng dựa lưng vào tường, không nóng không lạnh mà nói: "con thấy vị cô nương này cũng không phải là cố ý nói ra những lời nói như thế, hay là cứ bỏ qua đi!"
Sắc mặt Lâm Nguyên dần hòa hoãn lại đôi chút, ông ta chắp tay ra sau lưng, chính khí lẫm liệt mà nói: "tục ngữ nói kẻ không biết thì không có tội. Ta có thể nể tình ngươi không biết cách làm người của ta mà tha thứ cho ngươi lần này! Lần sau, ngươi nên đi hỏi thăm nhân cách làm người của ta trước rồi hãy nói!"
Khuôn mặt Long Phi đã sớm đen còn hơn đít nồi rồi, hắn vừa định mở miệng, thì đã thấy Lâm Nguyên xoay người, nhắm thẳng hướng đến Vô Hồi Chi Sâm mà đi.
Người làm đương sự như Vân Lạc Phong, thần sắc lại trước sau vẫn bình tĩnh như một, khóe môi khẽ cong lên một độ cong tà khí, thân mình lười biếng dựa lưng vào tường thành, đôi con ngươi ẩn hiện tia sáng mà người ta không cách nào nhìn thấu được.
"Ta từng gặp qua nhiều kẻ vô sỉ, nhưng lại chưa từng thấy qua kẻ vô sỉ đến trình độ như thế này!" ánh mắt Long Phi lạnh lùng mang theo cả lệ khí, thần sắc vô cảm mà nói: "đợi khi vào trong Vô Hồi Chi Sâm rồi, ta sẽ để cho bọn chúng nếm đủ khổ sở!"
Sắc mặt Tô Tranh cũng không mấy đẹp, lạnh lùng nhìn theo đám người đang đi về phía Vô Hồi Chi Sâm, đáy mắt chợt lóe lên một tia sáng lạnh.
Vân Lạc Phong liếc mắt nhìn Tô Tranh, cong môi nói: "ngươi tốt xấu gì cũng là thú vương trong Vô Hồi Chi Sâm, tại sao không dùng bản lĩnh của mình mà tiêu diệt đám người này, lại để mặc cho bọn họ tiến vào Vô Hồi Chi Sâm như thế?"
Khuôn mặt Tô Tranh đầy vẻ bất đắc dĩ: "nếu như ta có thể tiêu diệt bọn chúng thì ta đã sớm diệt chúng từ lâu rồi. Hiện tại, thú vương trong Vô Hồi Chi Sâm ngoại trừ ta ra thì toàn bộ đều đã bị phong ấn. Cho nên ta cũng chỉ có thể để mặc cái đám nhân loại đó tiến vào Vô Hồi Chi Sâm!"
Vân Lạc Phong nhướng nhướng mày, như cười như không mà nhìn về phía Tô Tranh.
"Lâm Nguyên vì muốn thống nhất Vô Hồi Chi Sâm, nhất định sẽ tìm đủ mọi cách để loại bỏ phong ấn! Chỉ là đối với đám người này, ta không yên tâm, cho nên mới bảo tiểu Phi mời ngươi cùng đi theo bọn họ."
Nếu không phải tại nguyên do này, Tô Tranh hắn đã sớm đại khái sát giới rồi!
Vân Lạc Phong im lặng suốt nửa ngày, rồi mới hỏi tiếp: "Lâm Nguyên một khi giải trừ phong ấn như vậy không phải là đồng nghĩa với việc thả các thú vương ra sao? Chuyện này đối với ông ta mà nói cũng có nguy hiểm rất lớn!"
Trong cảm nhận của Vân Lạc Phong, loại người như Lâm Nguyên tuyệt đối sẽ không để cho bản thân mình phải rơi vào hiểm cảnh.
Tô Tranh lắc lắc đầu: "cho dù hắn có giải được phong ấn thì các thú vương cũng không có khả năng chiến đấu! Hiện tại, trong Vô Hồi Chi Sâm, ngoại trừ ta ra thì không còn một thú vương nào có thể chiến đấu được cả!"
"Sư thúc!" Long Phi vốn ở một bên bỗng nhiên kêu lên đầy nôn nóng: "những người kia đã đi xa lắm rồi, chúng ta còn không đuổi theo thì sẽ không kịp mất!"
Tô Tranh hồi thần lại, gật đầu nói: "đi!"
Sau khi nói xong lời này, thân mình của Tô Tranh chợt lóe một cái liền biến mất trước mặt đám người Vân Lạc Phong.
Long Phi không nói gì thêm, chỉ lo vội vàng đuổi theo.
"Vân Tiêu, chúng ta đi thôi!" Vân Lạc Phong lười biếng duỗi eo một cái, hơi hơi híp lại đôi mắt đang hiện lên tia sáng nguy hiểm: "ta không cho phép bất cứ kẻ nào dám động đến nữ nhân của Thiên Nhai!"
Vân Tiêu hơi dừng lại, ánh mắt kiên định mà nhìn Vân Lạc Phong: "người mà nàng muốn bảo vệ, ta sẽ giúp nàng bảo vệ!"
Còn có một câu phía sau: người mà nàng muốn diệt trừ, ta sẽ vì nàng mà diệt trừ!
Câu này Vân Tiêu không có nói.
Đơn giản là bởi vì bản thân Vân Lạc Phong cũng hiểu.
****Sa chú thích 1 chút đơn vị chiều dài của cổ đại nhé:
+ 1 dặm hay còn gọi là 1 lý = 15 dẫn = 500m.
+ 1 dẫn = 10 trượng = 33,33m
+1 trượng = 2 bộ = 3,33 m
+ 1 bộ = 5 xích = 1,66m
+ 1 xích = 10 thốn = 1/3m = 33,33 cm
+ 1 thốn = 10 phân = 3,33cm
+ 1 phân = 10 li = 3,33mm
+ 1 li = 10 hào = 1/3mm .
_mọi người đọc truyện cổ đại sẽ thường thấy các đơn vị như dặm và trượng là nhiều. Và các câu nói như: ta sẽ không để ngươi tổn thương nàng một phân một hào nào,... Cho nên Sa chú thích các đơn vị cổ đại một chút cho mọi người dễ hình dung.
_____
Vô Hồi Chi Sâm, trải dài vạn dặm.
Các bụi cỏ dọc đường thỉnh thoảng lại có một linh thú ló đầu ra, tuy nhiên, rất nhanh thì chúng đã ૮ɦếƭ dưới lưỡi đao của Lâm Nguyên.
Vân Lạc Phong không hề để ý đến đám người phía sau, cùng so sánh với tâm trạng luôn căng thẳng cảnh giác đề phòng khắp nơi của bọn họ, thì tâm trạng của Vân Lạc Phong ngược lại thoải mái, thảnh thơi vô cùng.
Buồn cười!
Thú vương của Vô Hồi Chi Sâm đang ở bên cạnh của Vân Lạc Phong cô, thì việc gì cô phải lo lắng đến đám linh thú tầm thường sẽ công kích đến mình kia chứ?
Có lẽ trên người Tô Tranh có uy áp của thú vương, cho nên thật ra không có người nào dám tiến đến gây phiền phức cho Vân Lạc Phong.
Lâm Nhược Hân liếc mắt nhìn Vân Tiêu đang đi cuối cùng trong đám người phía sau, trong mắt chợt lóe lên tia sáng không rõ ý vị.
Cuối cùng, cô ta cầm lấy một ấm nước, đi đến bên cạnh Vân Tiêu.
"Ta thấy các ngươi hình như không có mang theo nước, đây là nước của phủ thành chủ chúng ta, tạm thời đưa cho các ngươi dùng đỡ vậy!"
Lâm Nhược Hân miệng thì nói là các ngươi, nhưng ánh mắt lại chỉ nhìn mỗi một mình Vân Tiêu, ấm nước trong tay cũng đưa đến trước mặt Vân Tiêu.
Vân Tiêu lại làm như không có nhìn thấy Lâm Nhược Hân, ánh mắt mãi chỉ dừng lại trên người Vân Lạc Phong, trong mắt Vân Tiêu dường như chỉ tồn tại một mình Vân Lạc Phong mà thôi.
Không có dung chứa thêm bất cứ kẻ nào khác!
Sắc mặt Lâm Nhược Hân có chút không được đẹp cho lắm, bàn tay đang cầm ấm nước duỗi tới trước mặt Vân Tiêu có chút xấu hổ, cô ta hít sâu một hơi, vừa định rút tay lại, thì đột nhiên, một bàn tay thô ráp từ bên cạnh bỗng duỗi tới, đoạt lấy ấm nước trong tay của cô ta.
"Xem ra đại tiểu thư của phủ thành chủ thật đúng là rất phóng khoáng!" Tô Tranh cười lạnh một tiếng, trào phúng nói: "không nhìn thấy người ta đã có thê tử rồi hay sao mà còn đến câu dẫn người ta? Gia giáo của phủ thành chủ cũng thật là tốt! Chuyên dạy dỗ nữ nhi nhà mình làm sao để câu dẫn phu quân nhà người ta!"
Tuy rằng Tô Tranh rất háo sắc, nhưng hắn háo sắc lại cũng rất có nguyên tắc.
Tỷ như, đối với nữ nhân đã có phu quân, hắn tuyệt đối sẽ không trêu chọc.
Đây cũng là lý do tại sao từ khi thấy Vân Tiêu xuất hiện bên cạnh Vân Lạc Phong rồi thì hắn không có chọc ghẹo Vân Lạc Phong nữa.
Ừng ực...
Sau khi nói xong, Tô Tranh liền mở nắp cái ấm nước ra, ngửa đầu đem nước trong bình uống sạch.
Uống xong, Tô Tranh đưa tay lên lau miệng một cái, cười lạnh mà nói: "ta uống thử một chút xem trong nước này có hạ mê dược hay là xuân dược gì đó hay không? Lấy cách làm người của phủ thành chủ các ngươi mà nói, nói không chừng đúng thật là sẽ làm ra những loại chuyện như thế này!"
Khuôn mặt của Lâm Nhược Hân liền trầm xuống ngay tức khắc, trong đôi mắt thanh lãnh ẩn hiện cuồng phong mãnh liệt.
"Ngươi vừa nói cái gì?" Lâm Nguyên gắt gao siết chặt nắm đấm: "nữ nhi của ta chỉ là có lòng tốt đưa nước cho các ngươi, không ngờ các ngươi lại vu khống nó như vậy! Xem ra trên đời này người tốt thật khó làm!"
Tô Tranh hừ lạnh một tiếng, hắn chính là nhìn hai cha con nhà này không thuận mắt.
Đặc biệt là Lâm Nhược Hân....
Đừng tưởng là hắn không có nhìn thấy, suốt đường đi Lâm Nhược Hân cứ mãi nhìn về phía Vân Tiêu! Nếu như không phải có tâm tư riêng, tại sao nhiều người như vậy ả không nhìn, một hai cứ phải nhìn chằm chằm Vân Tiêu?
"Đám ngươi các ngươi rốt cuộc là có lai lịch gì hả? Tại sao cứ phải đối địch với thành chủ đại nhân khắp nơi như thế?"
"Lâm Nhược Hân tiểu thư chẳng qua chỉ là có ý tốt, lại bị hắn nói thành như vậy! Lấy mỹ mạo và thiên phú của Lâm Nhược Hân tiểu thư, phất tay một cái thì không biết có bao nhiêu nam nhân xếp hàng vì cô ấy. Nam nhân kia tuy rằng lớn lên cũng không tệ, nhưng dựa vào thực lực của hắn chưa chắc đã xứng đôi với Nhược Hân tiểu thư."
"Vừa rồi hắn không nhận lấy ấm nước, cũng là do hắn tự hiểu chính mình, biết được bản thân không xứng với Nhược Hân tiểu thư!"
Đám người kia phẫn nộ ra mặt, liên tục bắn ánh mắt hình viên đạn về phía đám người Vân Lạc Phong.
Vân Lạc Phong với gia gia nhà mình là cùng một dạng đức hạnh, là một người trời sinh rất bênh vực người mình.
Người khác nói cô, tâm trạng cô tốt có thể sẽ không để ý tới, nhưng tuyệt đối không thể vũ nhục người bên cạnh cô.
Cho nên, nghe những lời kia xong Vân Lạc Phong liền cười ra tiếng, hướng về phía kẻ lên tiếng cuối cùng mà vẫy vẫy tay.
"Ngươi lại đây!"
Đó là một nam tử trẻ tuổi toàn thân mặc trường bào màu lục, lớn lên cũng xem như là tuấn tú. Ngay khi hắn nhìn thấy Vân Lạc Phong hướng về phía mình mà vẫy tay thì hơi sửng sốt một chút.
"Ngươi muốn làm gì?"
Vân Lạc Phong ý cười dạt dào nói: "ngươi lại đây sẽ biết ngay!"
Nam tử trẻ tuổi kia vừa rồi còn mắng rất thống khoái, hiện tại thấy Vân Lạc Phong mỉm cười xinh đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành thì cả người như là bị trúng tà vậy, cứ thế mà ngoan ngoãn làm theo lời của Vân Lạc Phong, đi qua bên đó.
"Phải rồi, vậy mới ngoan chứ!" Vân Lạc Phong tiếp tục vẫy tay: "ngươi cứ yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không đánh ngươi đâu, ta chỉ muốn cùng ngươi nói chuyện nhân sinh mà thôi!"
Tim của nam tử trẻ tuổi kia đập lại nhịp điệu bình thường.
Có những lời này của Vân Lạc Phong, hắn không cần lo sợ nữ nhân này sẽ đột ngột đánh lén hắn! Huống hồ, hắn cho rằng Vân Lạc Phong sẽ không có cái lá gan dám ra tay đối với hắn!
"Được rồi, ta đã qua đây rồi, ngươi có cái gì muốn nói thì mau...."
Nam tử trẻ tuổi kia còn chưa nói dứt câu, thì phịch một tiếng, Vân Lạc Phong đã giơ chân đá một cái vào bụng của hắn, không hề có một chút dấu hiệu báo trước nào cả, làm cho hắn ta muốn tránh cũng tránh không được.
Cả người của hắn trong nháy mắt đã bay ngược ra xa, từ phía trước còn truyền tới giọng nói tà khí của Vân Lạc Phong.
"Ta không có đánh ngươi, chỉ đá ngươi mà thôi!"
Dưới cơn gió thoảng qua, Vân Lạc Phong đứng đó nhẹ nhàng nhướng đầu mày, trong đôi mắt đen láy chứa đầy ý cười: "được rồi, bây giờ chúng ta có thể nói chuyện phiếm...."
Toàn bộ mảnh rừng ở đấy nháy mắt đã trở nên lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Vân Lạc Phong.
Vừa rồi không phải cô ta đã nói là sẽ tuyệt đối không đánh hắn ta hay sao?
Tại sao bây giờ lại đột nhiên động thủ?
Tín nhiệm cơ bản giữa người với người ở đâu hả?
Phụt!
Nam tử trẻ tuổi kia phun ra một ngụm máu, một tay gắt gao ôm chặt lấy bụng mình, khuôn mặt hắn lúc này trắng bệch như tờ giấy, ngữ khí vô cùng căm phẫn: "ngươi thật vô sỉ!"
"Quá khen quá khen!" trên mặt Vân Lạc Phong vẫn giữ nguyên nụ cười tươi như hoa: "tính đến hiện tại thì ngươi chỉ mới là kẻ thứ một trăm nói ta vô sỉ thôi! Vì vậy, ta xin nhận lấy lời khen tặng của ngươi!"
Khen?
Khen cái muội muội nhà ngươi!
Nam tử trẻ tuổi kia lại phun thêm một ngụm máu, thiếu chút nữa là hôn mê bất tỉnh luôn rồi.
Long Phi trừng lớn hai mắt, vô cùng kinh ngạc mà nói: "trước khi gặp hai cha con Lâm Nguyên, ta cho rằng sư thúc là người vô sỉ nhất trên đời! Sau khi gặp được Lâm Nguyên, bởi vì mức độ không biết xấu hổ của hắn mà người vô sỉ nhất đã được hắn ta thay thế! Nhưng đến tận lúc này, ta mới biết được cái gì gọi là vô sỉ chân chính!"
"So với chủ tử mà nói, sư thúc thì tính là gì? LnLâm Nguyên lại tính là gì? Chủ tử mới là người đạt tới cảnh giới vô sỉ cao nhất! Không ai bì kịp!"
Lâm Nguyên cũng cảm thấy rất choáng váng, cho dù ông ta dối trá gian xảo, nhưng cũng chưa từng đem lời nhục mạ của kẻ khác mà xem thành khích lệ đối với mình.
Tiểu nữ tử này sao lại có thể không biết xấu hổ đến mức có thể nói những lời nói đó ra khỏi miệng được chứ?
Đúng vậy, so sánh với tiểu nữ tử này, sự vô sỉ của ông ta có tính là gì? Loại cảnh giới vô sỉ này của cô ta thật sự là phải khiến cho người ta cam bái hạ phong.
Vân Lạc Phong khẽ mỉm cười, chuyển hướng nhìn sang mấy kẻ đã bị mình làm ngu người mà đứng đực ra đó.
"Các ngươi cũng muốn tới đây nói chuyện phiếm với ta sao?"
Nụ cười của nữ nhân này cứ như là yêu tinh, dụ dỗ bọn họ bước về phía của ả. Mà một bước này nếu như bước ra, thì sẽ phải rơi vào địa ngục, vĩnh bất siêu sinh!
"Thành chủ, cái này....."
Ngay lập tức, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Lâm Nguyên, chần chừ không biết làm sao để mở miệng.
Lâm Nguyên rốt cuộc cũng hồi phục tinh thần lại, sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng cất giọng nói: "vị cô nương này, cô không cảm thấy mình rất quá đáng sao? Lại dám ở trước mặt ta mà hành hung người khác, đây rõ ràng là không để ta vào mắt mà!"
"Ngươi đáng giá đến mức có thể khiến ta để ngươi vào mắt à?"
Vân Lạc Phong quét mắt nhìn Lâm Nguyên, nhướng mày nói.
Lâm Nguyên phẫn nộ quát: "nếu ngươi đã theo ta vào Vô Hồi Chi Sâm thì phải nghe theo mệnh lệnh của ta!"
Vân Lạc Phong lại tặng thêm cho Lâm Nguyên một cái liếc mắt, có điều lúc này lại pha thêm một chút ý vị đang nhìn kẻ ngốc: "ai nói là ta đi theo ngươi vào Vô Hồi Chi Sâm này? Chúng ta chẳng qua là cùng đường đi mà thôi!"
Cùng chung đường đi?
Lâm Nguyên cười lạnh một tiếng, nghiễm nhiên là không hề tin tưởng vào lời nói của Vân Lạc Phong.
Nếu ngươi muốn theo, vậy ta sẽ cho phép ngươi đi theo! Dù sao thì tất cả những kẻ tiến vào Vô Hồi Chi Sâm này ngoại trừ người của phủ thành chủ thì đều phải táng thân tại đây.
"Nếu ngươi đã nói như thế, vậy thì ta cũng chẳng thèm so đo với một con tiểu nha đầu như ngươi làm gì!"
Nghĩ đến đây, Lâm Nguyên cũng cảm thấy lười chấp nhặt với Vân Lạc Phong, ông ta lạnh lùng liếc nhìn Vân Lạc Phong một cái, sau đó liền thu lại tầm mắt của mình.
"Chúng ta tiếp tục xuất phát!"
Hành động này của Lâm Nguyên cũng nằm trong dự đoán của Vân Lạc Phong, cô khẽ cong lên khóe môi của mình, nói: "chúng ta cũng tiếp tục đi thôi!"
Vân Tiêu trước sau đều không nói một lời nào cả, chỉ là, ngay khi hắn thu hồi lại ánh mắt từ trên người Vân Lạc Phong thì liền hướng tầm nhìn về phía đám người Lâm Nguyên đang đi phía trước.
Trong đôi mắt đen sâu hút lãnh khốc, sát ý lặng yên khởi động.....
_____
Đoạn đường kế tiếp lại khá yên tĩnh, đáng tiếc, sự yên tĩnh ấy lại chẳng kéo dài được bao lâu. Từng tiếng hú điên cuồng bỗng vang lên khắp bốn phương tám hướng.
Đột nhiên, một bầy sói không biết có bao nhiêu con từ phía trước đang lao tới, nhắm thẳng vào những nhân loại đột nhập vào Vô Hồi Chi Sâm mà tấn công.
"Là Hồn Lang! Cả một đàn Hồn Lang! Nghe nói, nơi nào có sự xuất hiện của Hồn Lang thì nơi đó nhất định sẽ có bảo vật! Lần này chúng ta phát tài rồi!"
Trong đám đông, không biết là người nào đã reo lên đây kích động.
Lâm Nguyên bỗng thấy ngây ngẩn cả người, khuôn mặt không khỏi có chút kinh ngạc.
Bảo vật? Vô Hồi Chi Sâm to lớn như vậy, chẳng lẽ lại trùng hợp để cho bọn họ phát hiện ra bảo vật gì hay sao?
Ngay trong lúc Lâm Nguyên còn đang ngây ngẩn, thì mấy con Hồn Lang đã bổ nhào về phía ông ta. Lâm Nguyên nhanh chóng hồi thần lại, ra sức chiến đấu cùng với đám Hồn Lang kia.
Đáy mắt Lâm Nhược Hân chợt lóe lên một tia sáng, ném cho tên thị vệ bên cạnh mình một ánh mắt.
Tên thị vệ kia nhìn thấy thế liền gật gật đầu, làm như là vô tình lơ đãng mà càng ngày càng tiến gần về phía đám người Vân Lạc Phong.
Rầm!
Cả người hắn ngã thật mạnh xuống mặt đất, một cái túi hương trong tay áo bỗng văng ra ngoài, "trùng hợp" là đúng lúc này, kiếm của tên thị vệ kia lại cấm ngay lên trên túi hương.
Tức khắc, cái túi hương kia liền bị đâm thủng một lỗ, bột phấn màu trắng ở trong túi hương vương vãi cả ra ngoài.
Sau khi ngửi thấy mùi hương từ đám bột phấn kia, đàn Hồn Lang bỗng trở nên vô cùng cuồng bạo, chúng nó cư như là bị cái gì kích thích vậy, nhắm thẳng về phía Vân Lạc Phong mà lao tới.
Trông thấy một màn trước mắt, khóe môi Lâm Nhược Hân nhẹ nhàng cong lên, một mạc ý cươi trong lúc lơ đãng chợt xuất hiện trên khuôn mặt của cô ta.
Từ sau khi tiến vào Vô Hồi Chi Sâm, những linh thú trong đây lại không biết là đã bị trúng tà gì mà không có một con nào tấn công về phía Vân Tiêu, khiến cho Lâm Nhược Hân không có cách nào kiểm tra xem Vân Tiêu có tư cách sánh đôi với mình hay không?
Nhưng mà, cũng may là cô ta đã có chuẩn bị chu đáo, chỉ cần đem bách thảo phấn này rãi trước mặt của Vân Tiêu, thì bất luận là loài linh thú nào, một khi đã ngửi được mùi hương này cũng đều trở nên vô cùng cuồng bạo, không ngừng tấn công vào đối phương.
Đương nhiên là ngoài trừ những linh thú trí thông minh cao.
Đàn Hồn Lang này ngoại trừ có chút thực lực, thích tấn công con người ra thì cái đầu của chúng hoàn toàn là để đó cho có mà thôi, phải nói là ngu xuẩn vô cùng! Vì vậy mà sau khi nhìn thấy đàn Hồn Lang này, Lâm Nhược Hân liền muốn lợi dụng chúng để kiểm tra năng lực của Vân Tiêu.
Tên thị vệ kia sau khi làm xong hết thảy, thì sợ bản thân mình cũng sẽ bị liên lụy, vội vàng trốn đi, trong lòng còn âm thầm cảm thấy may mắn.
Nhiều Hồn Lang như vậy, nếu như không có thực lực của một Thiên Linh Giả thì không cách nào ứng phó được! Xem ra mấy người này chắc chắn là phải chôn thân tại đây rồi.
Đám người Lâm Nguyên lại không hề nhúc nhích, cứ mãi đứng yên một chỗ giống như là không có chuyện gì xảy ra cả, vô cùng thờ ơ lạnh nhạt.
Cứ như là kẻ dẫn dụ đàn Hồn Lang tấn công đám người Vân Lạc Phong không phải là bọn họ vậy....
"Gieo nhân nào thì gặt quả ấy! Đàn Hồn Lang không có tấn công chúng ta nhất định là do chúng nó biết phân biệt đúng sai phải quấy! Biết được người nào là thiện, người nào là ác!"
Nói cho cùng thì không phải ai cũng biết được Bách Thảo Phấn là cái gì, trông như thế nào? Những người không biết chút gì về y thuật hiển nhiên là không biết được Bách Thảo Phấn sẽ làm cho linh thú trở nên cuồng bạo. Vì vậy mà bọn họ nhận định rằng, sở dĩ Hồn Lang đều tấn công vào đám người Vân Lạc Phong là bởi vì bọn họ đều là ác nhân!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc