Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 143

Tác giả: Tiêu Thất Gia

"Chủ tử, ta đúng thật là có một chuyện vẫn chưa nói cho người biết!" Long Phi đi theo vào phòng, nói: "người có biết tại sao gần đây Linh thành này lại có nhiều người như vậy không?"
"Ta không có hứng thú muốn biết!"
Câu trả lời của Vân Lạc Phong tức khắc làm cho gương mặt của Long Phi hóa đá, hắn cất giọng ai oán: "chủ tử, trong Vô Hồi Chi Sâm đã xảy ra chuyện rồi!"
"Vô Hồi Chi Sâm? Ta chính là mới đi ra từ Vô Hồi Chi Sâm, tại sao ta lại không biết ở đó đã xảy ra chuyện? "
"Chuyện này...."
Long Phi cùng Tô Tranh đưa mắt nhìn nhau một cái, cuối cùng vẫn hạ quyết định nói thật cho Vân Lạc Phong biết: "chắc người cũng đã từng nghe nói qua trong Vô Hồi Chi Sâm có rất nhiều bảo vật đột ngột xuất thế phải không? vì vậy mà thành chủ của Linh thành đã triệu tập rất nhiều cường giả, tính toán là sẽ tấn công vào trong Vô Hồi Chi Sâm."
Vân Lạc Phong hơi ngập ngừng: "tấn công Vô Hồi Chi Sâm? Bọn chúng hẳn là không thể có cái bản lĩnh đó!"
Long Phi cười khổ: "thật ra thì tình hình thật sự trong Vô Hồi Chi Sâm hoàn toàn không giống như những gì mà những cường giả đến đây nghe được, bọn họ chẳng qua là đã bị thành chủ Linh thành lừa gạt! Vô Hồi Chi Sâm vốn dĩ không hề có bảo vật gì cả! Hắn chỉ muốn triệu tập một đám người làm dê đầu đàn, đi chịu ૮ɦếƭ để mở đường cho hắn mà thôi!"
"Dê đầu đàn?"
"Đúng vậy! Trong Vô Hồi Chi Sâm đã xảy ra một chuyện lớn! Toàn bộ thú vương đều đã bị phong ấn! Cũng không biết thành chủ Linh thành từ đâu mà biết được tin tức này, liền muốn thừa nước ***c thả câu, nhân cơ hội tất cả thú vương bị phong ấn mà nhất thống toàn bộ Vô Hồi Chi Sâm."
Nhất thống toàn bộ Vô Hồi Chi Sâm?
Tên thành chủ Linh thành này, dã tâm cũng thật lớn!
"Hắn ta vẫn không có cái bản lĩnh này!"
Vân Lạc Phong cầm lấy một chén trà, nhẹ nhàng đưa lên môi nhấp một ngụm, lãnh đạm cười, nói.
"Chủ tử!"
Phịch!
Long Phi đột nhiên quỳ một gối xuống trước mặt Vân Lạc Phong, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt của cô.
"Ta cùng với linh thú trong Vô Hồi Chi Sâm có chút giao tình, thật sự không thể nhắm mắt làm ngơ mà nhìn bọn chúng rơi vào tay của con người hoặc là bị bọn họ tàn sát! Vì vậy, ta muốn thỉnh cầu chủ tử giúp ta một chuyện!"
"Cho ta một lý do!"
Lý do?
Long Phi trở nên bối rối.
Chẳng lẽ phải thật sự đem chuyện kia nói cho chủ tử biết sao?
"Sư thúc?"
Long Phi ngước mắt lên nhìn Tô Tranh.
Đừng thấy sư thúc nhà hắn bình thường là một tên nam nhân thúi vô sỉ không đáng tin cậy, thật ra, ở một số phương diện, ông ấy rất quyết đoán và sáng suốt.
"Nói đi!"
Tô Tranh than nhẹ một tiếng: "sư phụ ngươi những năm gần đây cũng rất khổ tâm, nếu không phải tại cái lũ bảo thủ kia, bà ấy cũng không đến mức như thế!"
Long Phi cười chua xót, không ngờ, đến thời khắc cuối cùng, hắn vẫn phải dùng thân phận của sư phụ nhà mình để thuyết phục Vân Lạc Phong.
"Chủ tử, không phải người vẫn luôn muốn biết ta làm cách nào mà thuận lợi ra ra vào vào Vô Hồi Chi Sâm hay sao?" Long Phi bất đắc dĩ mà nói: "bởi vì sư phụ của ta chính là đệ nhất thú vương trong Vô Hồi Chi Sâm!"
Con ngươi của Vân Lạc Phong khẽ co lại: "sư phụ của ngươi là một linh thú?"
"Không chỉ có như thế, người mà Thiên Nhai vẫn luôn tìm kiếm, kỳ thực chính là sư phụ của ta!"
Vân Lạc Phong nghe xong thì đột ngột từ trên ghế đứng phắt dậy, bàn tay không cẩn thận mà đẩy ngã chén trà, nước trà nóng bỏng bắn vào bàn tay của cô, thế nhưng Vân Lạc Phong lại không hề hay biết, tựa hồ không cảm nhận được gì nữa.
Vân Tiêu khẽ cau mày lại, rút từ trong người ra một chiếc khăn tay, cẩn thận lau sạch sẽ nước trà trên mu bàn tay của Vân Lạc Phong, nhìn chỗ mu bàn tay bị nước trà bắn lên dần dần ửng đỏ, trong đôi mắt lãnh khốc từ từ dâng lên sự đau lòng.
"Long Phi, ngươi đang nói thật?"
Vân Lạc Phong lúc này không rãnh mà quan tâm những chuyện khác, đôi mắt đen nhánh của cô cứ nhìn chằm chằm vào Long Phi.
Vân Lạc Phong cô xác thật là không thích xen vào chuyện của người khác.
Nhưng nếu đối phương là nữ nhân của Thiên Nhai, vậy thì lại là một vấn đề khác....
Bất luận thế nào cô cũng không thể để cho nữ nhân của Thiên Nhai chịu đựng bất cứ thương tổn gì!
"Năm đó, sư phụ ta không màn tới sự ngăn cản của người khác, nhất quyết muốn cùng ở bên nhau với Thiên Nhai, lại không lường trước được là sẽ xảy ra nhiều chuyện hiểu lầm đến như vậy!"
"Sư phụ là một người thẳng thắn, tính tình lại nóng nảy, hơn nữa, lúc ấy lại bị cơn giận che lấp lý trí, cho nên không nhìn ra được đây là một âm mưu. Sư phụ trong lúc tức giận mà rời khỏi Thiên Nhai, trở về Vô Hồi Chi Sâm. Mà một khi sư phụ trở về Vô Hồi Chi Sâm thì liền không có cách nào rời khỏi được nữa. Các thú vương khác cũng sẽ tuyệt đối không để cho sư phụ rời đi! Đây cũng là nguyên nhân chính mà ta không có đem thân phận của sư phụ nói cho chủ tử người biết. Chủ tử biết, khẳng định Thiên Nhai cũng sẽ biết. Nếu như để Thiên Nhai gặp được sư phụ, sư phụ sẽ lại lần nữa bất chấp tất cả để đi theo Thiên Nhai. Đến lúc đó sư phụ ta nhất định sẽ đắc tội cùng chúng thú vương khác trong Vô Hồi Chi Sâm."
Long Phi nhìn vào mắt Vân Lạc Phong, tiếp tục nói: "đến lúc ấy, không chỉ một mình sư phụ, ngay cả Thiên Nhai cũng sẽ bị liên lụy...."
Vân Lạc Phong khẽ vỗ vỗ cằm, bắn ánh mắt sâu xa về phía Tô Tranh: "ta nghe nói tất cả thú vương trong Vô Hồi Chi Sâm đều đã đột phá đến Thánh Linh Thú, nếu như hắn là đệ đệ của sư phụ ngươi, vậy hắn cũng là một thú vương, nhưng sau ta lại cảm thấy hắn vẫn chưa đột phá đến Thánh Linh Thú?"
Long Phi vừa định mở miệng giải thích, nhưng còn chưa nói được chữ nào thì đã bị Tô Tranh cắt ngang.
"Thánh Linh Thú? Đó là chuyện của mấy năm trước! Cách đây mấy năm, Thánh Linh Thú trong Vô Hồi Chi Sâm của chúng ta đột nhiên đồng loạt mất tích, ta và tỷ tỷ là những tân thú vương thế hệ sau. Chúng ta vẫn chưa đạt tới thực lực cường đại như thú vương đời trước. Chuyện này là tối mật trong Vô Hồi Chi Sâm, nhân loại không thể nào biết được!"
Nếu như nhân loại mà biết tất cả Thánh Linh Thú trong Vô Hồi Chi Sâm đều đã mất tích, chỉ sợ từ đó Vô Hồi Chi Sâm sẽ không có một ngày nào được yên tĩnh.
"Chủ tử, sư phụ chính là ân nhân cứu mạng của ta, vào thời điểm mà ta thi hành nhiệm vụ sát thủ, không cẩn thận khiến bản thân bị trọng thương, rồi lại bất cẩn xâm nhập vào Vô Hồi Chi Sâm, là do sư phụ đã cứu ta, các thú vương khác liên tục phản đối sư phụ lưu ta lại. Chủ tử, ân của sư phụ nặng tựa Thái Sơn, là sư phụ đã cho Long Phi một siny mạng thứ hai. Ta tuyệt đối không thể nhìn sư phụ rơi vào nguy hiểm, xin chủ tử giúp ta một lần này, Long Phi nguyện cả đời bán mạng cho chủ tử!"
Long Phi khấu đầu hai cái thật mạnh, cắn chặt răng, nói.
Nếu thật sự có thể cứu được sư phụ, đừng nói là chỉ bán mạng cả đời, dù bắt hắn phải lập tức xuống địa ngục hắn cũng đồng ý.
"Khi nào xuất phát?" Vân Lạc Phong hít một hơi thật sâu.
Nếu như sư phụ của Long Phi là nữ nhân của Thiên Nhai, vậy cô không thể bỏ mặc chuyện này không quản được.
Trong lòng Long Phi liền vui vẻ, tức khắc đứng dậy khỏi mặt đất, nói: "ta nghe nói, vào ba ngày sau, thành chủ Linh thành cùng những cường giả mà hắn ta đã triệu tập sẽ lên đường đi đến Vô Hồi Chi Sâm, chúng ta cứ trà trộn vào đám người đó mà đi!"
"Vậy ngươi đi chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng, ba ngày sau xuất phát!"
Vân Lạc Phong chậm rãi ngồi trở lại xuống ghế, thân mình lười biếng dựa ra sau lưng ghế, nhướng mày nói: "tuy nhiên, ta phải nói trước, ta chỉ có thể tận lực mà làm, không thể đảm bảo sẽ giúp được các ngươi cứu người!"
"Chủ tử, ta tin tưởng người!" Long Phi lộ rõ sự vui vẻ ra mặt: "người ở Long Nguyên Quốc đều gọi người là một kẻ Biến th', không có chuyện gì mà người không thể làm được!"
Biến th'?
Vân Lạc Phong xoa xoa trán, quay đầu nhìn lại Vân Tiêu đang đứng sau lưng: "người của Long Nguyên Quốc đều gọi ta như vậy sao?"
Vân Tiêu trầm ngâm nửa ngày: "nàng là yêu, không phải Biến th'...."
Là một yêu nghiệt mê hoặc lòng người...
Vân Lạc Phong giơ tay lên nhéo nhéo gương mặt của Vân Tiêu, trên mặt lại nở một nụ cười tà mị trêu người: "ta thì lại cho rằng,chàng mới thật sự là một con yêu tinh!"
Nhìn hai người trước mắt giở trò ve vãn yêu đương, Long Phi có chút xấu hổ, nói: "sư thúc, con cảm thấy chúng ta nên đi ra ngoài trước!"
"Đi ra ngoài? Tại sao?" Tô Tranh trừng mắt nhìn Long Phi, không hiểu lý do mà hỏi.
"Ngu ngốc!"
Long Phi nhỏ giọng lầm bầm, trong lòng lại âm thầm mắng thêm mấy câu, chẳng lẽ thúc ấy không biết hai người bọn họ đứng mãi ở đây sẽ làm cho người ta thấy chướng mắt hay sao?
"Sư thúc, con dẫn người đi dạo thanh lâu, người ít ở lại đây quấy rối người khác đi!" Long Phi một đường lôi kéo Tô Tranh đi ra khỏi phòng.
Thanh lâu?
Hai mắt Tô Tranh lập tức sáng quắt lên, không cần Long Phi kéo cũng vội vã đi theo ra ngoài.
"Xem như tên tiểu tử thúi nhà ngươi thức thời, biết hiếu kinh sư thúc nhà ngươi! Vừa rồi ta có nghe được trong Linh thành này có một thanh lâu, các cô nương trong đó lớn lên đều rất xinh đẹp! Bây giờ chúng ta lập tức đến đó đi!"
_____
Phủ thành chủ.
Trong thư phòng xa hoa, bàn tay của Lâm Nguyên đang vuốt ve nhẹ nhàng lên một bức họa, ánh mắt ông ta ngập tràn sự ôn nhu.
Bức họa kia vẻ một nữ tử, toàn thân mặc lục y, thanh thoát động lòng người. Trong tay nữ tử kia đang cầm một cây sáo ngọc, tinh nghịch mà ngồi trên một cành cây cao, trên mặt tràn đầy ý cười.
Nụ cười của nữ tử kia như là ánh sáng ấm áp, soi sáng cái cái mảnh đất buồn tẻ xung quanh, hình thành nên một bức tranh tuyệt mỹ.
"Kiếp Phù Dung..."
Lâm Nguyên cúi người, đầu lưỡi *** lên trên khuôn mặt nữ nhân trên bức họa, vẻ mặt của ông ta vô cùng hưởng thụ, trong miệng khẽ lẩm bẩm: "mặc kệ nàng là người hay là linh thú, ta cũng đều phải có được nàng! Dù phải bất chấp thủ đoạn, ta cũng phải đạt được mục đích của mình. Thậm chí là dùng một mồi lửa đốt trụi toàn bộ Vô Hồi Chi Sâm kia của nàng!"
Nếu như là trước kia, những loại chuyện thế này, Lâm Nguyên nghĩ cũng chẳng dám nghĩ đến. Tuy nhiên, cách đây không lâu, Lâm Nguyên vô tình biết được một tin tức.
Tất cả thú vương trong Vô Hồi Chi Sâm đều đã bị phong ấn.
Đây chẳng phải là do ông trời thông cảm cho nổi khổ tương tư nhiều năm xưa của ông ta mà ban cho ông ta một cơ hội tốt hay sao?
"Phụ thân!"
Từ ngoài cửa bỗng truyền tới một giọng nói thanh lãnh, làm cho Lâm Nguyên giật mình hoảng sợ, vội vội vàng vàng cuộn lại bức họa trong tay, ông ta ho khan hai tiếng, nói: "vào đi!"
Cửa phòng chậm rãi bị đẩy mở ra.
Dưới ánh mặt trời, Lâm Nhược Hân từ tốn bước vào, tóc đen khẽ lay động, khuôn mặt thanh lãnh, diện mạo thanh lệ được bao phủ dưới ánh sáng mặt trời như là phát ra từng tia sáng nhàn nhạt.
"Nhược Hân, con về rồi à?"
Lâm Nguyên hoàn toàn không còn chút gì của bộ dáng bỉ ổi vừa rồi, khuôn mặt đầy vẻ chính trực: "còn ba ngày nữa là phải xuất phát đến Vô Hồi Chi Sâm rồi, đến lúc đó con nhất định phải chuẩn bị cho tốt! Ngoài ra, số cường giả mà lần này cha triệu tập tới đây, trong đó cũng có không ít nhân tài trẻ tuổi, con có thể từ trong bọn họ mà chọn ra một người để làm phu quân của mình!"
Lâm Nhược Hân hơi khựng lại, lúc này, trong đầu cô ta bỗng hiện ra một khuôn mặt nam nhân lãnh khốc vô tình.
"Phụ thân, con nghĩ là con đã chọn được người có thể làm phu quân tương lai của mình rồi!"
"Hả?" Lâm Nguyên ngước mắt nhìn Lâm Nhược Hân: "không biết đó là người nào? Có thể dẫn đến đây cho phụ thân gặp mặt một chút được không?"
Lâm Nhược Hân lắc lắc đầu: "hắn vẫn còn nằm trong sự thử thách của con, khi nào hắn thông qua được thử thách, con sẽ lập tức thành thân với hắn!"
Nghe được lời này, Lâm Nguyên ngược lại không có nói thêm gì nữa.
Đối với ánh mắt nhìn người của nữ nhi nhà mình, Lâm Nguyên rất có lòng tin.
"Nếu đã như vậy thì con cứ tự mình quyết định đi. Nếu không còn chuyện gì nữa thì con lui ra ngoài trước đi!" Lâm Nguyên phất tay một cái, cất giọng nói nhàn nhạt.
"Dạ!"
Lâm Nhược Hân khẽ khom người, sau đó lui ra khỏi thư phòng.
Trước khi rời đi, Lâm Nhược Hân còn âm thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Vừa rồi cô ta thật sự lo là phụ thân sẽ gặn hỏi nam nhân kia là người phương nào, đến lúc đó, phụ thân nhất định sẽ phái người điều tra về nam nhân kia.
Việc này sẽ làm đảo lộn kế hoạch của cô ta!
Lâm Nhược Hân nghĩ rằng Lâm Nguyên thật sự yên tâm về cô ta cho nên mới không có gặn hỏi gì nhiều, lại không ngờ được phụ thân tốt của mình chẳng qua chỉ là muốn cô ta nhanh chóng rời đi mà thôi.
Ngay khoảnh khắc mà Lâm Nhược Hân khép cửa thư phòng lại, Lâm Nguyên lại lần nữa trải bức họa kia lên bàn, vươn *** ghê tởm của mình mà *** lên trên bức họa, cái biểu tình kia của ông ta, giống như thứ ông ta đang *** không phải là một tờ giấy, mà là một con người thật.
Đặc biệt là, thời điểm mà ông ta *** bức họa kia còn phát ra những âm thanh *** dâm đãng.
______
Ba ngày sau.
Hôm nay chính là ngày mà thành chủ Linh thành cùng những nhân sĩ mà ông ta triệu tập được xuất phát tiến vào Vô Hồi Chi Sâm.
Sáng sớm, trước cửa thành đã tụ tập đông đúc người, chờ khi mấy người Vân Lạc Phong tới, thì cửa thành đã bị vây chặt như nêm cối.
"Các vị!"
Lâm Nguyên nâng tay lên cao, tức khắc, cửa thành đang ồn ào ầm ĩ liền trở nên im lặng.
Lâm Nguyên cất giọng nói sang sảng: "hẳn là các vị cũng đã biết, nơi mà chúng ta đi lần này chính là Vô Hồi Chi Sâm! Có câu nói chính là phú quý hiểm trung cầu*, chuyến đi này tuy rằng ẩn chứa nhiều hung hiểm, nhưng nếu như có thể còn sống trở về, thực lực tất nhiên sẽ nảy sinh ra biến hóa khôn lường!"
(*phú quý hiểm trung cầu: muốn có được phú quý phải xông qua nguy hiểm để đạt được)
"Tuy nhiên.... " Lâm Nguyên hơi dừng lại một chút: "ta nhận được tin tức, hiện tại các thú vương trong Vô Hồi Chi Sâm không có cách nào tấn công chúng ta được, cho nên chúng ta chỉ cần tập trung đối phó với những linh thú khác là được! Vì vậy, chuyến đi lần này cũng không đến mức nguy hiểm như là mọi người tưởng tượng!"
Xôn xao...
Đám đông bên dưới liền bàn tán xôn xao, lời nói của Lâm Nguyên như một tảng đá đột ngột ném xuống mặt hồ tĩnh lặng, làm cho nó gợn sóng không ngừng.
"Thành chủ, ta có một việc không rõ, nếu như chuyến đi lần này hoàn toàn không có nguy hiểm, vậy tại sao ngài lại nói cho chúng ta biết mà cùng đi?"
Lâm Nguyên cười cười, thản nhiên nói: "Lâm Nguyên ta trước giờ chưa từng làm người ích kỷ độc chiếm bảo vật một mình, nếu như trong Vô Hồi Chi Sâm đã có bảo vật xuất thế, vậy tất nhiên là phải cùng chia sẻ với mọi người. Đây mới là nguyên tắc làm người trước giờ của Lâm Nguyên ta!"
Ánh mắt đám đông bên dưới chưa đầy cảm kích, còn mang theo cả một mạc tôn kính.
"Thanh chủ đại nhân làm người thật cao thượng, cả đời này của ta chưa từng gặp qua một người nào có nhân phẩm tốt hơn ngài ấy!"
"Đúng vậy đúng vậy, nếu đổi thành một người khác, biết được chuyện có bảo vật tuyệt thế tồn tại, thì lo khư khư nghĩ cách chiếm lấy làm của riêng còn không kịp, nào có được như thành chủ đại nhân, công bố tin tức, muốn chia sẽ với mọi người."
"Thành chủ đại nhân vạn tuế!"
Trước cửa thành, bỗng vang lên tiếng tung hô vang dội liên tục không ngừng
Không ngoài dự liệu, những câu nói vừa rồi của Lâm Nguyên chẳng những đã xoa tan tất cả nghi ngờ con sót lại trong lòng mọi người đang có mặt ở đây, mà còn khiến cho họ càng tin tưởng vào Lâm Nguyên hơn nữa.
"Ngụy quân tử!"
Long Phi hừ hừ, cất tiếng châm biếm.
Giọng nói của Long Phi rất nhỏ, lại bị tiếng tung hô xung quanh lấn áp, cho nên không có người nào để ý đến sự tồn tại của hắn.
Lâm Nguyên lần nữa nâng tay lên cho đám đông bên dưới im lặng, mỉm cười ôn hòa mà nói: "còn có một việc, lần này ta đến Vô Hồi Chi Sâm không phải là vì bảo vật trong đó, mà chỉ là muốn dẫn theo nữ nhi của ta đi rèn luyện một chuyến. Cho nên, bất cứ bảo vật gì trong Vô Hồi Chi Sâm ta đều sẽ không động tới, mọi người có thể tự mình phân chia!"
Lời Lâm Nguyên vừa dứt, một lần nữa lại làm dậy nên cơn sóng xôn xao bên dưới.
Có vài người còn thấy cảm động nên mức rơi lệ.
Cả đời này của bọn họ, chưa từng gặp qua một người nào cao cả như thành chủ đại nhân của Linh thành này. Nếu như ngài ấy không phải là quân tử, thì người nào mới được gọi là quân tử đây?
Nhìn biểu tình mang ơn đội nghĩa của đám đông bên dưới mà nội tâm Lâm Nguyên âm thầm phát ra một tiếng cười lạnh.
Thật là một đám ngu xuẩn còn hơn cả heo!
Lâm Nguyên ông ta nào biết trong Vô Hồi Chi Sâm kia có bảo vật gì hay không kia chứ? Ông ta vào đó, chẳng qua là vì tìm cho bằng được nữ nhân kia mà thôi.
Buồn cười là đám người bị ông ta xem như dê đầu đàn kia lại còn tỏ thái độ cảm kích ông ta như thế.
Bất quá, chuyện gì cũng đều có ngoại lệ....
Lâm Nguyên bỗng phát hiện trong đám đông bên dưới có một nhóm người nhỏ không hề có thái độ cảm kích như những người khác, ngược lại còn có biểu tình không cho là đúng mà đứng yên tại chỗ, không biết là có phải ảo giác hay không, mà Lâm Nguyên còn thấy được thái độ trên mặt của những người kia đối với ông ta có chút.... Khinh bỉ?
"Khụ khụ!" Lâm Nguyên ho khan hai tiếng, bắn ánh mắt sắc bén về phía đám người của Vân Lạc Phong, nhàn nhạt nói: "bốn vị, không biết bốn vị có cảm tưởng gì không?"
Trong bốn người này, chỉ có một nam nhân là tuổi độ khoảng trung niên, còn ba người còn lại đều còn rất trẻ.
Chói mắt nhất là một nam một nữ đứng đằng trước.
Chỉ thấy, tiểu nữ tử này một thân bạch y trắng như tuyết, diện mạo khuynh quốc khuynh thành, đầy vẻ phong hoa tuyệt đại, khí chất bất phàm lại mang theo một chút tùy tiện, đang lười biếng tựa người vào tường thành, trong đôi mắt đen lay láy ngập tràn ý cười khó hiểu.
Nam nhân đứng bên cạnh toàn thân một trương hắc bào, vẻ lãnh khốc toát ra từ đầu đến chân, khuôn mặt không hề có bất cứ cảm xúc gì, tựa như hắc diện diêm la, dường như trên đời chẳng có chuyện gì có thể làm cho khuôn mặt kia của hắn nảy sinh ra biến hóa cả.
Hắn cứ như một tôn thần, lẳng lặng mà đứng canh giữ bên người của tiểu nữ tử kia, không hề dao động.
"Mấy người này là ai? Là ai mời bọn họ tới vậy?"
Trong đám đông, tức khắc có một giọng nói đầy bất mãn vang lên.
"Thành chủ đại nhân đối với chúng ta tốt như thế, các người lại không có một chút xíu thái độ biết ơn, loại mặt dày mày dạn vô sỉ như thế so với phẩm cách cao thượng của thành chủ đại nhân đúng là hoàn toàn trái ngược mà!"
"Không sai, ta cũng không hy vọng gì bọn chúng có thể cao thượng được như thành chủ đại nhân, nhưng ít ra thành chủ đại nhân hy sinh cho chúng ta nhiều như vậy, thì bọn họ cũng phải rõ ra cảm kích một chút chứ! Nhưng thái độ của bọn họ như vậy là sao? Đã không cảm kích thì thôi, bây giờ thành chủ đại nhân nói chuyện với bọn họ mà bọn họ lại còn không để ý tới?"
Đám đông cứ ngươi một lời ta một câu, nhưng đều có thái độ chung là khinh thường đối với đám người Vân Lạc Phong.
Long Phi tức đến mức tim gan phèo phổi đều run rẩy không thôi.
Long Phi lạnh lùng quét mắt qua đám người đang kêu gào, lẳng lặng mà đem hình dáng của bọn chúng khắc sâu vào đầu mình.
Chờ đến Vô Hồi Chi Sâm rồi, ta sẽ cho các ngươi đẹp mặt!
"Xác thật...." dưới sự chỉ trích không ngừng của đám đông, Vân Lạc Phong cuối cùng cũng chịu mở miệng: "chúng ta không có cao thượng giống như thành chủ đây, bởi vì, ta cũng sẽ không cầm bức họa của một nữ nhân mà tự mình ***!"
Lâm Nguyên sửng sốt, đáy mắt bất giác để lộ ra một tia hoảng sợ.
Nha đầu này biết!
Tại sao nha đầu này lại biết?
Chuyện này ngay cả nữ nhi nhà mình cũng chưa từng phát hiện ra, tại sao con tiểu nha đầu này lại biết chứ? Nó rốt cuộc là ai?
Long Phi cũng cảm thấy mờ mịt mà quay sang nhìn Vân Lạc Phong, trong mắt tràn ngập sự khó hiểu.
"Vị cô nương này!" sắc mặt Lâm Nguyên đen xuống: "ta không biết ta cùng với cô nương có thù hận gì, mà khiến cô nương vu khống cho ta như thế! Người đời đều biết Lâm Nguyên ta chỉ một lòng một dạ đối với phu nhân của mình, ngay cả một người thiếp ta cũng không có, bây giờ cô nương lại nói là ta *** cùng với một bức họa?"
"Không có thiếp thị trong phủ, không có nghĩa là cũng không có ngoại thất bên ngoài!"
Khuôn mặt Lâm Nguyên một lần nữa biến sắc: "cô nương, lời nói ra cần phải chịu trách nhiệm! Ta nể tình cô nương đây còn trẻ người non dạ, không muốn tính toán so đo với cô. Lần sau, khi nói ra chuyện gì, mong rằng cô hãy đưa ra chứng cứ!"
Đám đông vừa mới im lặng được một chút, lại vì cuộc trang luận này của Vân Lạc Phong và Lâm Nguyên mà lần nữa nổi lên chỉ trích.
Thái độ của bọn họ lộ rõ sự căm phẫn tột cùng.
Trong cảm nhận của bọn họ, Lâm Nguyên là một người vô cùng cao thượng, vậy mà nữ nhân này lại dám ăn nói quàng xuyên vu khống cho Lâm Nguyên, chuyện này kêu bọn họ làm sao mà nhịn được?
(*ăn nói quàng xuyên= ăn nói xằng bậy, nói chuyện vô căn cứ,....)
"Cô nương, thành chủ đại nhân tính tình tốt cho nên mới không so đo với cô, nếu đổi lại thành chúng ta, thì đã sớm cho cô mấy cái tát rồi!"
"Nếu như ngươi không học được tính cách cao thượng của thành chủ đại nhân, vậy thì cứ noi theo vẻ điềm đạm nhân hậu của Lâm Nhược Hân tiểu thư mà học! Đừng có khi khổng khi không mà nói ra những lời nói vô đạo đức vu oan người khác như thế!"
"Nếu nữ tử trong thiên hạ đều giống với Lâm Nhược Hân tiểu thự, vậy thật sự là phúc của nam nhân chúng ta, đáng tiếc, có vài người ngay cả một sợi tóc của Lâm Nhược Hân tiểu thư cũng không bằng....."
Chát!
Nam nhân kia còn chưa nói hết câu, thì bỗng cảm giác được có một bàn tay hung hăng tát lên mặt mình, đánh đến mức hắn ta chóng mặt hoa mắt, tức thì, hắn liền quát lên đầy căm phẫn: "ai? Vừa rồi là ai đánh ta?"
Tĩnh lặng....
Toàn bộ cửa thành đột nhiên tĩnh lặng đến mức quỷ dị.....
Nam nhân vừa bị đánh kia túm lấy cổ áo người bên cạnh, tức giận hét lên: "nói, có phải vừa rồi là ngươi đánh ta hay không?"
"Ngươi nổi điên cái gì thế?" người bị túm cổ áo một chưởng đẩy nam nhân vừa bị đánh ra, sửa sang lại y phục của mình, rồi phun ra mấy chữ: "đồ thần kinh!"
Chát!
Lại một cái tát nữa hung hăng ném tới, trực tiếp đánh cho tên nam nhân kia bay ra xa.
Nhìn thấy một màn này, tất cả những người xung quanh đều hít sâu một ngụm khí lạnh.
Mẹ kiếp! Đúng là gặp quỷ mà!
Tên nam nhân bị đánh kia từ mặt đất lồm cồm bò dậy. Hắn rốt cuộc cũng không dám tức giận quát mắng nữa, sắc mặt hết chuyển từ xanh sang trắng, rồi lại từ trắng sang xanh, trong mắt lóe lên một tia hoảng sợ, thân mình không nhịn được mà run rẩy.
Không có việc gì đáng sợ hơn việc kẻ địch là ai mà cũng không biết!
"Được rồi!" Lâm Nguyên hơi nhíu mày, nhìn về phía nam nhân kia mà nói: "thân thể của vị huynh đệ này có phải là có bệnh gì hay không? Ta đoán là vừa rồi ngươi bị rút gân, đúng lúc trong phủ thành chủ của ta có y sư, chuyến đi này hay là ngươi đừng đi nữa, cứ đến phủ thành chủ của ta dưỡng bệnh cho tốt đi!"
Tên nam nhân kia có chút ngây ngốc.
Rút gân?
Hắn rõ ràng là cảm giác được bản thân mình bị người ta tát cho hai cái mà!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc