Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 141

Tác giả: Tiêu Thất Gia

Vân Lạc Phong biết chuột hậu đang nói sự thật.
Nếu như bà ấy có thể tìm lại hồ Linh Tuyền kia thì tộc chuột đã không rơi vào cảnh sống thê thảm thế này. Có lẽ mỗi một con Tầm Kim Thử ở đây đều đã đột phá đến Tôn Linh Giả hết rồi.
"Năm đó sau khi ngươi uống nước trong cái hồ kia rồi có để lại di chứng gì hay không?" Vân Lạc Phong hơi hơi liễm mi, quét mắt đánh giá chuột hậu từ trên xuống dưới một lần, đáy mắt xẹt qua một tia nhìn thấu tất cả.
Chuột hậu tức khắc liền ngây ngẩn ra: "ngươi..... Ngươi làm sao biết được chuyện này?"
"Vì ta là một y sư!"
Vân Lạc Phong mỉm cười tà tứ, từ lúc gặp được chuột hậu, cô đã cảm thấy được có một chút gì đó không bình thường, bây giờ biết được sự tồn tại của Linh Tuyền, càng thêm nghiệm chứng cho suy đoán trong lòng của cô.
Bất cứ loại bảo vật hổ trợ tu luyện nào cũng sẽ để lại di chứng. Bảo vật càng bá đạo thì di chứng càng lớn.
Chuột hậu nói bằng ngữ khí đầy chua xót: "tộc Tầm Kim Thử của chúng ta năng lực sinh sản rất cường đại. Nhưng mà đáng tiếc là từ sau khi ta uống nước trong hồ kia xong thì không cách nào mang thai sinh con được nữa. Cho nên ta chỉ có mỗi Manh Manh là hài tử mà thôi!"
"Nếu như ta giúp ngươi hồi phục thân thể, có thể mang thai một lần nữa thì sao?" Vân Lạc Phong khẽ híp hai mắt, như cười như không hỏi.
"Cái gì?"
Chuột hậu kích động đến mức đứng dựng lên, giọng nói cũng có chút run run: "ngươi.... Ngươi nói thật sao?"
"Đúng vậy!" Vân Lạc Phong gõ nhẹ Ng'n t lên mặt bàn: "ta có thể giúp ngươi khôi phục khả năng sinh sản, tuy nhiên, ta có một yêu cầu!"
Vân Lạc Phong nói đến đây thì hơi dừng lại, liếc mắt nhìn chuột hậu một cái rồi mới nói tiếp: "yêu cầu của ta chính là, ta muốn tộc chuột thần phục dưới trướng của ta!"
Ý cười kích động trên mặt chuột hậu chậm rãi rút đi, thay vào đó là một tia rối rắm.
Không cách nào sinh sản được nữa là chuyện đau khổ nhất đời này của chuột hậu, nhưng nếu vì chuyện cá nhân của bản thân mà đánh đổi bằng cả tộc chuột, bà ta sao tránh khỏi việc làm cho thần dân của mình thất vọng đây?
"Đi theo ta, ta có thể đảm bảo các ngươi không cần phải sống ở nơi tối tăm không thấy ánh mặt trời này!" Vân Lạc Phong khẽ ngẩng đầu lên, khóe môi gợi lên một độ cong nhàn nhạt: "ta cũng có thể giúp cho tất cả Tầm Kim Thử trong tộc chuột không cần phải khổ sở vì chuyện tăng lên thực lực của mình!"
Cả người chuột hậu tức khắc liền chấn động, không thể không nói, một câu này của Vân Lạc Phong đã điểm trúng điểm mấu chốt của chuột hậu.
Nhìn thấy biểu tình biến hóa của chuột hậu, Vân Lạc Phong lại tiếp tục nói: "ngươi có thấy Trà Sữa không? Nó cũng giống như ngươi, là một Tôn Linh Giả! Nếu các ngươi đi theo ta, không tới mấy năm, ta đảm bảo toàn bộ tộc chuột đều đột phá đến Tôn Linh Giả!"
Chuột hậu lần nữa bị Vân Lạc Phong làm cho chấn động, tuy rằng bà ta không muốn giao ra tộc chuột, nhưng so với việc có thể giúp cho thần dân của tộc mình tăng lên thực lực, thì việc tộc chuột thuộc về ai đã không còn là vấn đề quan trọng nữa rồi.
Suy cho cùng, con Tầm Kim Thử bên người của nhân loại này xác thực là có thực lực tương đồng với mình.
"Được, ta đồng ý với yêu cầu của ngươi!"
Chuột hậu cắn chặt răng, hạ quyết tâm nói: "nhưng mà, ngươi nhất định phải đảm bảo được chuyện làm cho tất cả thần dân trong tộc chuột đột phá được đến Tôn Linh Giả!"
Vân Lạc Phong cười cười, nụ cười kia thập phần tự tin, dường như tất cả mọi thứ đều nằm trong sự khống chế của cô vậy.
"Tôn Linh Giả, chỉ là khởi đầu mà thôi!"
Vân Lạc Phong cô có đủ lòng tin, có thể khiến cho tộc chuột này còn cường đại hơn cả Tôn Linh Giả!
Không biết tại sao, khi nhìn thấy sự tự tin trên mặt của Vân Lạc Phong, nội tâm của chuột hậu cũng từ từ trở nên vững vàng hơn.
Chịu đựng một cuộc sống trốn trốn tránh tránh dưới lòng đất như thế này không biết đã qua bao nhiêu năm tháng, chuột hậu cũng cảm thấy đã đủ rồi, còn không bằng cứ lên mặt đất mà giao tranh một phen, giành lấy những ngày tháng tươi sáng hơn cho tộc mình.
"Ta nghe Manh Manh nói các ngươi muốn đến Vô Hồi Đại Lục? Tại nơi như Vô Hồi Chi Sâm này, ở đây mới chỉ là phía ngoài thôi, linh thú cũng chưa được tính là cường đại gì mấy. Nhưng càng đi sâu vào bên trong, linh thú cường đại sẽ càng ngày càng nhiều, có một số còn có thực lực trên cả Tôn Linh Giả. Các ngươi cứ thế mà đi thì không an toàn chút nào!"
Chuột hậu trầm ngâm nửa ngày mới nói tiếp: "không bằng cứ để cho thần dân trong tộc chuột chúng ta đào một con đường ngầm dẫn thẳng đến Vô Hồi Đại Lục. Tuy rằng trên mặt đất thì Tầm Kim Thử không phải là loài linh thú cường đại gì, nhưng ở đây là dưới lòng đất, dưới lòng đất chính là thiên hạ của Tầm Kim Thử chúng ta!"
Năng lực đào hang của Tầm Kim Thử rất mạnh, tốc độ cũng rất nhanh, từ những lần đào hầm ngầm của Trà Sữa trước kia là có thể nhìn ra được.
Hơn nữa, số lượng Tầm Kim Thử trong tộc chuột khổng lồ, nếu như tất cả chúng cùng đào một lúc, xác thực là không cần mất bao lâu thì bọn họ đã có một cái thông lộ an toàn đi đến Vô Hồi Đại Lục.
"Tốt! Đến lúc đó các ngươi có thể cùng ta rời khỏi nơi này."
Vân Lạc Phong hơi gật đầu, tán thành đề nghị của chuột hậu.
"Cái này...." chuột hậu có chút khó xử sờ sờ đầu: "thần dân trong tộc chuột chúng ta quá đông, nếu tất cả cùng theo ngươi rời khỏi đây đến Vô Hồi Đại Lục, e là sẽ làm chấn động cả Vô Hồi Đại Lục mất!"
"Chuyện này ngươi không cần phải lo, đến lúc đó tự ta sẽ có biện pháp. Chẳng qua, trước khi rời đi, tất cả Tầm Kim Thử trong tộc chuột cần phải lập khế ước cùng ta, ta xưa nay luôn là một người cẩn trọng, nếu như không có sự ràng buộc của khế ước, ta sẽ không tin tưởng bất cứ một linh thú nào!"
Khoảng thời gian chờ đợi tộc chuột đào thông lộ, đã đủ để Vân Lạc Phong cô ký khế ước với tất cả Tầm Kim Thử trong tộc chuột.
"Chủ nhân!"
Trong linh hồn bỗng vang lên giọng nói kinh ngạc của Tiểu Mạch: "người dự định để cho tộc chuột vào trong không gian thần điển sống sao?"
"Đúng vậy!" Vân Lạc Phong gật nhẹ đầu: "lúc ấy không phải ngươi đã nói, không gian thần điển ngoại trừ ta ra thì linh thú cũng có thể tiến vào hay sao? Hơn nữa, linh khí trong không gian thần điển dồi dào, cũng có thể hỗ trợ cho tộc chuột tu luyện!"
Nếu không phải có hậu chiêu này, Vân Lạc Phong cô làm sao dám yêu cầu khế ước với cả một tộc chuột như vậy?
Cũng chỉ khi có sự tồn tại của khế ước, cô mới có thể yên tâm để cho bọn chúng tiến vào không gian thần điển.
"Chủ nhân, vạn nhất mấy con Tầm Kim Thử kia đem tất cả linh dược trong dược điền của người ăn sạch hết thì phải làm thế nào bây giờ?" Tiểu Mạch trầm ngâm hết nửa ngày, hỏi ra câu hỏi quan trọng nhất.
Vân Lạc Phong cong cong khóe môi: "hiện tại, diện tích của dược điền trong không gian thần điển đã tăng thêm gấp mấy lần rồi, ta sẽ trích ra một phần năm diện tích dược điền trồng linh dược làm thức ăn cho tộc chuột, đến lúc đó, Tầm Kim Thử trong tộc chuột sẽ giao cho Tiểu Mạch ngươi quản lý, ngươi cứ lấy số linh dược trong một phần diện tích dược điền ấy mà chia cho chúng."
Số lượng Tầm Kim Thử trong tộc chuột quá mức khổng lồ, năng lực của chúng lại cường đại, nếu như khống chế tốt tộc chuột này, đối với Vân Lạc Phong cô mà nói, sẽ là một trợ lực rất hữu ích.
"Chủ nhân!" chuột hậu đi đến trước mặt Vân Lạc Phong, cung kính nói: "tộc chuột của chúng ta trong mấy năm nay tìm được không ít dược liệu, hiện tại nếu như phải rời đi, vậy số dược liệu đó xin được tặng lại cho chủ nhân!"
Kỳ thực, bằng vào thực lực của chuột hậu, nếu như đến Long Khiếu Đại Lục nhất định sẽ tạo dựng được một vị trí không nhỏ cho mình, không cần phải lo sợ sống ẩn náo như thế này tại Vô Hồi Chi Sâm.
Nhưng mà, dược liệu trân quý ở Long Khiếu Đại Lục lại khan hiếm vô cùng, nếu như phải sinh sống tại đó, thần dân trong tộc chuột đừng mong có được bao nhiêu tiến bộ.
Vì lợi ích của tộc chuột, chuột hậu mới phải lựa chọn cấm rễ tại Vô Hồi Chi Sâm, hơn nữa bà còn thường xuyên dẫn theo thuộc hạ ra ngoài tìm kiếm dược liệu mang về.
Dù vậy thì số dược liệu tìm về được ấy đối với tốc chuột mà nói cũng giống như là chín trâu mất một sơi lông, cũng chẳng giúp cho Tầm Kim Thử trong tộc tăng lên được bao nhiêu thực lực.
"Đi thôi!"
Vân Lạc Phong đi theo phía sau chuột hậu, cùng đến bảo tàng của tộc chuột.
Mấy năm nay, tộc chuột xác thực là đã tìm được không ít dược liệu, hơn nữa, mỗi một cây dược liệu đều có số tuổi không nhỏ. Nếu như đem số dược liệu này trồng hết vào dược điền, đợi khi chúng trở thành linh dược rồi thì có thể giúp cho thực lực của tộc chuột có đột phá rất lớn.
"Số dược liệu này ta sẽ nhận lấy!"
Vân Lạc Phong phất tay một cái, tức thì, tất cả dược liệu đều biến mất trong chớp mắt, giống như là chúng vốn chưa từng tồn tại.
Chuột hậu có chút kinh ngạc mà nhìn về phía Vân Lạc Phong, tựa hồ không hiểu tại sao số dược liệu kia lại biến mất không chút dấu vết.
"Sau khi các ngươi rời khỏi đây thì cũng cần có một chỗ để ở, ưm... Như vầy đi, tòa lâu đài ta cũng nhận lấy!" Vân Lạc Phong nhíu nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, sau khi nghĩ ra cách rồi thì chân mày mới dãn ra, nói.
Chuột hậu giật mình: "chủ nhân, tòa lâu đài này quá lớn, không cách nào dọn đi được đâu. Hơn nữa, chúng ta lên đường mà mang theo một tòa lâu đài lớn như vậy cũng không được tiện!"
Trong cảm nhận của chuột hậu, một tòa lâu đài đồ sộ như thế, cho dù bọn họ có dốc hết toàn lực cũng không thể kéo nó đi được! Tuy nhiên, sau khi thần dân tộc chuột nhận mệnh lệnh của Vân Lạc Phong đào tận gốc tòa lâu đài lên thì....
Cả một tòa lâu đài to lớn chỉ trong nháy mắt đã biến mất dưới một cái phất tay của Vân Lạc Phong.
Thật sự là biến mất triệt để! Dưới mặt đất chỉ còn lại một cái hố to, chứng minh cho việc ở đó từng có một tòa lâu đài tồn tại.
Chuột hậu ngẩn ngơ....
Toàn bộ thần dân tộc chuột đều trợn tròn đôi mắt vốn đã rất tròn của mình.
Ngay tại một khác này, trong lòng của toàn bộ Tầm Kim Thử trong tộc chuột đều có một cảm giác như nhau, có lẽ, đi theo nhân loại này.... Bọn họ tuyệt đối sẽ không phải hối hận!
Nhân loại này chỉ phất tay một cái mà có thể làm cho một tòa lâu đài biến mất, thủ đoạn nghịch thiên như thế, có được bao nhiêu người có thể làm được?
Mà người có thể sử dụng thủ đoạn nghịch thiên này, há lại là một người tầm thường?
Tầm mắt Vân Lạc Phong đảo qua một lượt lên mình chúng Tầm Kim Thử đang ngây ngẩn: "nhớ kỹ, sau này đi theo ta rồi, gặp được chuyện gì cũng không cần phải quá kinh ngạc, chỉ cần các ngươi làm tốt bổn phận của mình, ta chắc chắn sẽ cho các ngươi một mảnh trời bao la!"
Giọng nói của Vân Lạc Phong, lúc đầu bình thản, về sau lại càng lúc càng dâng trào tình cảm và khí thế mãnh liệt, làm cho tộc chuột cũng bừng bừng ngọn lửa xúc động đầy nhiệt huyết.
Cả người chuột hậu chấn động, nội tâm cũng bừng cháy lên một ngọn lửa không tên.
Mảnh trời rộng lớn? Kia không phải là thứ tộc chuột bọn họ luôn khao khát hay sao?
Từ nay về sau, bọn họ không cần ẩn mình dưới mặt đất âm u nữa rồi, mà có thể giống như vô số những linh thú khác, tự do ngao du trên phiếm lục địa trên kia.
"Chủ nhân! Tộc chuột chúng ta xin thề, từ nay về sau, đối với mệnh lệnh của chủ nhân, vạn tử hà từ!"
(*vạn tử hà từ: ૮ɦếƭ vạn lần cũng không từ chối, ý ở đây chính là tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của Vân Lạc Phong)
Biểu tình của chuột hậu đặc biệt trở nên nghiêm trang cung kính, lời lẽ hùng hồn mà kiên định.
"Các ngươi có thể bắt đầu khởi công đào đường hầm được rồi!"
Vân Lạc Phong rảo mắt nhìn đông đảo Tầm Kim Thử, hơi lâm vào trầm tư.
Dựa theo số lượng Tầm Kim Thử trước mắt, tin chắc không tốn bao nhiêu thời gian thì cô và Vân Tiêu có thể đến Vô Hồi Đại Lục rồi.
_____
Vô Hồi Đại Lục.
Trong một tòa dinh thự xa hoa.
Một nữ tử đang đứng trước bàn, trong tay cầm Pu't lông, lưu loát hạ từng nét Pu't lên giấy, lát sau giấy trắng đã biến thành một bức họa xinh đẹp, bên góc trên còn có một hàng chữ ngay ngắn. Thông qua nét chữ, có thể thấy được nữ tử này là một người anh thư hào sảng, thần thái phi dương.*
***anh hùng là người tài giỏi, nghĩa khí, chính trực. Anh thư cũng đồng nghĩa như vậy nhưng là dùng cho phái nữ. _Hào sảng: nghĩa là phóng khoáng, không câu nệ tiểu tiết.
_Phi dương: nghĩa đen là bay lên. Nghĩa bóng là chỉ sự H**g phấn, vui vẻ, phấn khích, cao hứng,....
_ Sa xin viết lại từ đoạn thông qua nét chữ của phía trên thành đoạn văn thế này:
Thông qua nét chữ, có thể thấy được đây là một nữ tử phóng khoáng, không câu nệ tiểu tiết, không thích sự gò bó. Ngoài ra, thần thái trên khuôn mặt của cô ta luôn đượm đầy ý cười vui vẻ.
Diện mạo của nữ tử này rất xinh đẹp, tóc vấn đơn giản rũ dài ngang eo, một thân hồng y diễm lệ càng tăng thêm khí chất phóng khoáng mà không kém phần khí phách.
Cửa phòng bỗng bị đẩy mở từ bên ngoài, cùng lúc này, nữ tử hồng y cũng hạ xuống nét Pu't cuối cùng, cô vuốt phẳng mặt giấy, nhẹ nhàng cầm lên xem lại một lần.
Bức tranh vẽ một nữ nhân mặc y phục cũng màu đỏ đang bồng trên tay một đứa bé trai, đứa bé kia khuôn mặt có chút lạnh nhạt, đôi mắt đen tựa đêm, thâm thúy vô cùng.
"Diệp ca!"
Trông thấy nam nhân bước vào phòng, nữ tử áo đỏ liền mỉm cười, nụ cười của cô xinh đẹp như hoa nở, rung động lòng người.
"Chàng cảm thấy bức tranh này của ta như thế nào? Không bằng treo nó trong phòng ngủ của chúng ta, có được không?"
Nam nhân được gọi là Diệp ca bước tới trước, ôm lấy nữ tử áo đỏ rồi cười khẽ, khuôn mặt anh tuấn tràn đầy vẻ sủng nịnh: " nàng muốn như thế nào thì cứ làm như thế ấy, ngoài ra, ta còn có một tin tức tốt muốn nói cho nàng biết...."
"Diệp ca, chàng biết điều ta mong muốn nhất là gì mà, ta mong muốn nhất chính là có thể trở lại phiếm đại lục kia!" nữ tử áo đỏ lắc lắc đầu, khuôn mặt anh khí chợt hiện lên nét ưu sầu: "đáng tiếc, nhóm linh thú cường đại bảo hộ Vô Hồi Chi Sâm còn chưa đến thời gian ngủ say, một khi bọn chúng chưa ngủ say, ta không có cách nào quay trở về nơi đó được!"
Nam nhân nhìn nét ưu sầu trên mặt nữ tử áo đỏ mà càng thêm đau lòng, hai tay càng ôm chặt lấy cả người của cô ta hơn: "tin tức tốt mà ta muốn báo với nàng chính là, Tiêu nhi đã lên đường đi đến Vô Hồi Đại Lục rồi, còn có cả con dâu của chúng ta nữa, nó cũng theo cùng Tiêu nhi đến đây, rất nhanh thôi, tâm nguyện cả nhà đoàn tụ của nàng sẽ thành hiện thực!"
Bàn tay nữ tử áo đỏ chợt buông lỏng, bức tranh vừa vẽ xong trượt khỏi tay cô mà rơi xuống, ngay cả vết mực chưa khô lem luốc vào nhau mà cô cũng không hề hay biết, đôi mắt cứ gắt gao nhìn chằm chằm nam nhân trước mặt.
"Chàng vừa nói cái gì?"
Tiêu nhi tới?
Nó tới Vô Hồi Đại Lục tìm mình?
"Năm đó, thời điểm mà ta đến Long Khiếu Đại Lục từng thi ân với một người, tuy rằng thế lực của người đó ở Long Khiếu Đại Lục không phải là rất cường đại, nhưng hắn vẫn có thể điều tra một ít chuyện về Tiêu nhi rồi thông qua truyền âm mà hồi báo lại cho ta. Vừa rồi, hắn lại báo tin cho ta biết là Tiêu nhi cùng với con dâu của chúng ta đã lên đường đến Vô Hồi Đại Lục rồi. Tin tức do đích thân hắn truyền tới, tuyệt đối sẽ không sai đâu!"
Nữ tử áo đỏ lui về sau hai bước, bàn tay bụm chặt lấy miệng của mình, nước mắt từng giọt từng giọt rồi thành hàng mà rơi xuống.
Năm đó, thời điểm bị đuổi khỏi Tiêu gia, cô không khóc!
Thời điểm nữ nhân kia phái sát thủ tới ám sát cô, khiến cô bị trọng thương, cô cũng không khóc!
Khi tới Vô Hồi Đại Lục này, trải qua bao nhiêu là khó khăn trắc trở, thậm chí có vài lần còn rơi vào hiểm cảnh cửu tử nhất sinh, cô cũng vẫn không khóc!
Nhưng hiện tại, cô khóc!
Thời điểm mà Tiêu nhi của cô bị trục xuất khỏi Tiêu gia, cô ôm lấy con mình mà khóc rống lên không ngừng.
Tuy nhiên, lúc đó cô khóc vì bản thân mình quá yếu kém, không đủ năng lực để bảo vệ tốt con trai của mình. Nhưng hiện tại, cô khóc là vì quá vui mừng.
Đã bao nhiêu năm?
Đã bao nhiêu năm cô chưa từng gặp con trai của mình? Đã bỏ lỡ hết bao nhiêu năm tháng mà nó trưởng thành?
Mấy năm qua, nó chịu hết đủ mọi ủy khuất, trải qua biết bao gian khổ mới có được thành tựu của nó ngày hôm nay!
"Diệp ca, ta muốn đến Vô Hồi Chi Sâm tìm bọn nó!"
Trên mặt của nữ tử áo đỏ còn vương đầy nước mắt, nhưng trong đôi mắt phượng lại là một mảnh kiên định: "trong Vô Hồi Chi Sâm có rất nhiều linh thú chán ghét con người, đặc biệt là nhóm thánh thú kia! Nếu không phải có sự tồn tại của nhóm thánh thú kia, ta đã sớm quay về Long Khiếu Đại Lục từ lâu rồi, cũng không đến nỗi tạo ra tình cảnh mười mấy năm chưa được gặp lại Tiêu nhi!"
Nữ tử gắt gao cắn cắn môi mình!
Năm đó, cô vì tìm Vân Tiêu mà tiến vào Vô Hồi Chi Sâm, xui xẻo gặp phải những linh thú cường đại, khiến cho bản thân bị trọng thương. Đúng lúc đó, cô gặp được Diệp Cảnh Thần cũng đang muốn tiến sâu vào Vô Hồi Chi Sâm, nhờ vậy mà biết được những bí mật trong Vô Hồi Chi Sâm này.
Vô Hồi Chi Sâm sở dĩ cường đại như vậy là vì trong đây có sự tồn tại của mấy thú vương, thực lực của thú vương đều ở cảnh giới Thánh Linh Thú. Tuy nhiên, mấy con Thánh Linh Thú này cứ cách mười năm thì sẽ rơi vào giấc ngủ say một lần.
Năm đó, thời điểm mà Diệp Cảnh Thần xuất hiện trong Vô Hồi Chi Sâm chính là lúc mà Thánh Linh Thú ngủ say.
"Ta đi cùng nàng!"
Tay Diệp Cảnh Thần ôm lấy nữ tử áo đỏ, ôn nhu mà nói: "lần này, không chỉ có Tiêu nhi tới, mà còn có cả con dâu tương lai của chúng ta! Nghe nói bản lĩnh của đứa con dâu này của chúng ta rất lớn, ở Long Khiếu Đại Lục gây ra không ít chấn động!"
Nữ tử áo đỏ ngước mặt lên nhìn Diệp Cảnh Thần, nói: "Diệp ca, đa tạ chàng, mấy năm nay nếu không nhờ có chàng, nói không chừng ta đã sớm ૮ɦếƭ rồi!"
Diệp Cảnh Thần cười cười: "có thể gặp được nàng chính là hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời này của ta! Sao nàng lại phải đa tạ ta?"
Nữ tử áo đỏ cười khổ một tiếng: "suốt mấy năm qua, ta không thể sinh được cho chàng một đứa con nào cả, nếu không thì chàng cũng không đến nỗi bị Diệp gia đuổi đi tới nơi này!"
Năm đó sau khi bị trọng thương, cô liền không thể mang thai sinh con được nữa, dù đã cầu rất nhiều danh y nhưng cũng không thể trị khỏi được!
Đây cũng chính là nuối tiếc thứ hai của cả đời cô!
"Chúng ta có Tiêu nhi là đủ rồi, con của nàng thì cũng chính là con của ta. Ta nhất định sẽ xem Tiêu nhi như con ruột của mình!" Diệp Cảnh Thần không cho suy nghĩ của nữ tử áo đỏ là đúng: "huống hồ, hai ta còn có Mạch nhi và Kỳ nhi nữa mà. Tuy rằng hai đứa nó chỉ là dưỡng tử và dưỡng nữ, nhưng tốt xấu gì cũng rất ngoan ngoãn nghe lời, cũng xem như là bù đắp rồi."
Nữ tử áo đỏ làm sao mà không biết Diệp Cảnh Thần đây là đang an ủi mình chứ, nhưng mà Diệp Cảnh Thần càng an ủi thì nội tâm của cô càng thấy áy náy hơn.
"Diệp ca...."
"Được rồi! Chúng ta đừng thảo luận về vấn đề này nữa. Ta nghe người kia ở Long Khiếu Đại Lục nói Tiêu nhi và Phong nhi đã đi được một thời gian ngắn rồi, nói không chừng chúng nó đã tới Vô Hồi Đại Lục rồi, thế này đi, một mặt chúng ta đến Vô Hồi Chi Sâm để xem thử, mặt khác thì cho Mạch nhi đến nơi khác tìm thử xem."
Diệp Cảnh Thần hơi mỉm cười: "đứa con trai và con dâu này của chúng ta là những kẻ rất dễ gây chuyện. Chỉ cần hai đứa nó tới Vô Hồi Đại Lục rồi thì chẳng bao lâu sẽ có chuyện truyền tới trong tai của Mạch nhi thôi. Ta sẽ bảo Mạch nhi lưu tâm một chút!"
"......."
Nữ tử áo đỏ không còn lời gì để nói.
Rất dễ gây chuyện? Có người sẽ nói về con trai và con dâu mình như vậy sao?
"Chuyện này....." nữ tử áo đỏ bỗng thấy có chút lo lắng không yên: "chàng nói xem, nhiều năm như vậy rồi, có khi nào Tiêu nhi sẽ không nhận người mẫu thân như ta nữa không? Ngoài ra, tốt xấu gì đây cũng là lần đầu tiên ta gặp mặt con dâu, có phải là nên chuẩn bị một chút lễ vật gặp mặt? Có khi nào con bé sẽ không thích người mẹ chồng như ta không?"
Lần này thì đến phiên Diệp Cảnh Thần hết chỗ nói.
Hắn chỉ từng nghe nói con dâu sẽ khẩn trương khi gặp mẹ chồng, lại chưa từng nhìn thấy một bà mẹ chồng nào sẽ khẩn trương khi gặp mặt con dâu như thế kia.
Hắn thật sự rất muốn hỏi một câu, thực lực và sự anh dũng khi nàng chém giết trên chiến trường đâu mất hết rồi?
Dũng khí mà nàng từng dùng để đối mặt với kẻ địch ở nơi nào?
Bỏ đi! Hắn hiểu rõ tính cách của thê tử nhà mình chính là như vậy, đối mặt với kẻ địch thì có thể xuống tay tàn nhẫn không chút lưu tình, nhưng khi đối mặt với người thân thì lại trở nên vô cùng mềm yếu....
Nếu không, nàng cũng không cam nguyện chịu ủy khuất ở Diệp gia suốt bao nhiêu năm qua...
Nhớ đến thái độ của đám người Diệp gia kia đối với thê tử nhà mình, Diệp Cảnh Thần lại thở dài, một lần nữa gắt gao ôm chặt lấy nữ tử áo đỏ.
"Đợi sau khi tìm được Tiêu nhi, người một nhà chúng ta sẽ cùng nhau ra ngoài sinh sống, không bao giờ trở về cái nơi như Diệp gia kia nữa! Ta sẽ không để cho bất cứ kẻ nào làm cho nàng phải chịu ủy khuất!" thần thái của Diệp Cảnh Thần là một mảnh kiên định: "mặc kệ này có thể mang thai được nữa hay không, chúng ta chỉ cần có Tiêu nhi là đủ rồi!"
Diệp Cảnh Thần hắn không quan tâm nàng có thể sinh con được cho hắn hay không! Hắn chỉ cần nàng có thể vĩnh viễn ở bên cạnh làm bạn cùng hắn là được.
Nếu Diệu gia không dung được nàng, vậy cả đời này của hắn cũng sẽ không bước về nơi đó nửa bước!
"Diệp ca...." trong lòng nữ tử áo đỏ không khỏi cảm thấy cảm động.
Cô hiểu rõ, vì mình, người nam nhân này có thể từ bỏ hết tất cả!
Thậm chí có thể từ bỏ cả cơ hội kế thừa vị trí gia chủ Diệp gia, chỉ vì muốn ở bên cạnh của cô mà thôi!
"Nghĩa phụ, nghĩa mẫu, hai người tìm con?"
Đột nhiên, một giọng nói sang sảng từ ngoài cửa truyền tới, nháy mắt liền thu hút sự chú ý của hai kẻ đang *** trong phòng.
Ngoài cửa, một nam tử tuấn lãng phi phàm đang khoanh tay ôm kiếm trước ***, nghiêng mình dựa vào cạnh cửa, hai chân bắt chéo mà đứng, khóe môi giơ lên một độ cong soái khí.
Chân mày tựa kiếm, mắt sáng tựa sao, tóc đen nhẹ phất theo gió, khí chất phóng khoáng hơn người.
"Mạch nhi, con tới rất đúng lúc!" hai mày của Diệp Cảnh Thần khẽ thả lỏng ra, mỉm cười nói: "hiện tại ta giao cho con một nhiệm vụ, đệ đệ và đệ muội của con đoán chừng là đã đến Vô Hồi Đại Lục, vì vậy ta muốn con nhanh chóng ra ngoài tìm kiếm hai đứa nó. Một khi tìm được người rồi thì lập tức dùng truyền âm báo tin cho ta và nghĩa mẫu của con biết ngay."
Nam tử được gọi là Mạch nhi khẽ cau mày, đứng thẳng lưng lại: "con cũng đang muốn gặp mặt người đệ đệ và đệ muội này của con. Chuyện này nghĩa phụ cứ yên tâm giao cho con. Nếu con tìm được hai người bọn họ rồi thì sẽ lập tức mang hai người họ trở về một cách hoàn hảo vô khuyết cho nghĩa phụ nghĩa mẫu!"
Hai mắt Diệp Cảnh Thần chứa đầy ý cười: "con làm việc, nghĩa phụ tất nhiên là yên tâm!"
Sau khi nhận nhiệm vụ, Diệp Hi Mạch liền rời khỏi thư phòng.
Tuy nhiên, hắn còn chưa đi được mấy bước, thì đã bị một thân ảnh nhỏ nhắn cản đường.
"Đại ca, nghĩa phụ tìm huynh là có việc gì vậy?" Diệp Kỳ chớp chớp mắt, một bộ dáng kia thoạt nhìn vô cùng ngây thơ trong sáng, khiến người yêu mếm.
Nhưng không biết tại sao, đối với người nghĩa muội này, Diệp Hi Mạch lại không có bao nhiêu hảo cảm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc