Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 134

Tác giả: Tiêu Thất Gia

Có lẽ trên đời này cũng chỉ có mỗi một mình chủ mẫu mới có thể hàng phục được chủ tử.
______
Trong đêm tối.
Một âm thanh phá không bỗng cắt xuyên qua bóng đêm yên tĩnh.
Trong hư không, một nữ tử áo đỏ đang ôm lấy một tiểu nam hài trong đống y phục tả tơi. Cả hai đang hướng về một cái sơn đạo cách đó không xa.
Trên người tiểu nam hài khoát lấy một áo bào to rộng, hoàn toàn không tương xứng chút vào với thân hình nhỏ xíu kia, một đầu tóc dài cho đến tận cổ chân, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo mịn màng, phấn điêu ngọc trác, thập phần đáng yêu, duy chỉ có cặp mắt to tròn chứa đầy tia sáng tà khí lạnh lẽo, nhìn vào trong có vẻ rất thành thục, khác biệt như trời với đất so với hình dáng tổng thể của nó.
"Thiếu chủ, hiện tại chúng ta cũng đi xa được mấy ngàn dặm đường rồi!" nữ tử áo đỏ nhẹ nhàng nhíu mày, trên khuôn mặt mỹ diệm chợt hiện lên vẻ lo lắng: "chỉ là, thân thể của ngài bị trọng thương, làm cho ngài biến thành hình dạng thế này....."
Tiểu nam hài nhẹ nhàng rũ mi mắt, hắn nhìn cơ thể mình hiện tại mà đáy mắt xẹt lên từng tia sáng lạnh.
"Quỷ đế làm hại ta biến thành bộ dáng thế này, rồi sẽ có một ngày ta tìm hắn báo thù! Còn việc cấp bách bây giờ vẫn là tìm một chỗ để chữa thương trước! Thương thế lần này hắn gây ra cho ta, không mất một năm rưỡi đến hai năm e là khó mà khang phục!"
Mặc dù giọng nói của tiểu nam hài này mềm mại đáng yêu, nhưng ngữ khí thì lại nghiêm trang một cách bất thường, đầu hắn hơi ngẩng lên, nhìn về phía nữ tử áo đỏ.
"Cẩm Dục, bây giờ ngươi lập tức mang ta rời khỏi nơi này đi! Dựa vào thực lực của Quỷ đế, đoán chừng không bao lâu sau thì hắn ta sẽ tìm tới nơi này thôi!"
"Dạ! Thiếu chủ!"
Trên mặt Cẩm Dục lộ ra vẻ tôn kính, chỉ là ẩn sâu trong đáy mắt cô ta khi nhìn về phía tiểu nam hài ngoại trừ sự tôn kính còn có cả sự ngưỡng mộ trong đó.
_____
Sau đoạn thời gian đó, trên Long Khiếu Đại Lục đã xảy ra một hồi rung chuyển.
Nghe nói, Bạch gia không biết tại sao lại chọc vào Quỷ đế, thế cho nên trên dưới Bạch gia đều bị người của Quỷ Điện san bằng.
Ngày hôm đó, từ trong phủ đệ của Bạch gia, tiếng khóc la kêu rên không ngừng vang vọng thấu trời xanh, khung cảnh có thể dùng bốn chữ máu chảy thành sông để mà hình dung.
Nhưng dù như vậy, kẻ được tôn xưng là thiếu chủ của Bạch gia, Bạch Túc lại chưa từng xuất hiện. Cũng không người nào biết, hiện tại hắn ta đang ở đâu.
Mà lúc này đây, trong một hang động của một ngọn núi hẻo lánh, Cẩm Dục đang chậm rãi cất bước đi vào, một thân hồng y, xinh đẹp diễm lệ đến cực điểm, không gì sánh được.
Cẩm Dục đẹp, không giống vẻ thướt tha quyến rũ của Phương Nhã, cũng không mang nét lẳng lơ phong tình như Xuân Nương ở Trúc lâu, ngược lại, có một chút thanh cao lạnh lùng, khuôn mặt tuyệt mỹ chỉ khi nhìn thấy tiểu nam hài mới lộ ra vẻ ôn nhu dịu dàng.
"Thiếu chủ, phải uống thuốc rồi!"
Giọng nói của Câm Dục phá lệ êm tai, nhẹ nhàng, đôi mắt đẹp trước sau vẫn chỉ có hình ảnh phản chiếu của tiểu nam hài trong đó, phảng phất như trên đời này chỉ có sự tồn tại của một mình hắn.
"Để xuống đó!"
Bạch Túc đang nhắm mắt, khoanh chân ngồi, trên khuôn mặt phấn điêu ngọc trác mang theo vẻ âm trầm, rất lâu sau, hắn mới mở hai mắt ra, thở dài một hơi: "không biết bao lâu thân thể của ta mới có thể khôi phục trở về nguyên trạng?"
"Thiếu chủ!" Cẩm Dục khẽ mấp máy môi mỏng: "thuộc hạ có một việc muốn bẩm báo! Quỷ đế hắn..... Hắn ta đã diệt Bạch gia rồi!"
"Hữm?" Bạch Túc bất động thanh sắc*, nhướng nhướng mày: "diệt thì cứ diệt đi! Dù sao đám người Bạch gia kia cũng chỉ là con rối của ta mà thôi! Nếu không phải muốn lợi dụng Bạch gia da để dần dần khôi phục thực lực của ta, ta cũng sẽ không lưu lại Bạch gia kia nhiều năm như vậy!"
(*bất động thanh sắc: thái độ thản nhiên khi nghe thấy tin dữ)
"Nhưng mà, thiếu chủ....."
"Cẩm Dục, ngươi theo ta đã bao nhiêu năm rồi?" Bạch Túc hơi hơi ngẩng đầu, đôi con ngươi tà khí nhìn chằm chằm vào dung nhan tuyệt diễm của Cẩm Dục: "nhiều năm như vậy, ngươi theo ta chạy ngược chạy xuôi, cũng thật vất vả cho ngươi!"
Tâm Cẩm Dục khẽ động, trên khuôn mặt tuyệt diễm bỗng chốc hiện lên một tia ửng đỏ: "thiếu chủ, năm đó, sau khi ngài cứu thuộc hạ rồi mang về Bạch gia, thì mạng của thuộc hạ đã thuộc về thiếu chủ, vì thiếu chủ, thuộc hạ cam nguyện làm bất cứ chuyện gì!"
Vì thiếu chủ, dù phải rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, cô ta cũng cam tâm tình nguyện, vô oán, vô hối.
Chẳng qua, Hai mươi năm trước, thời điểm mà Bạch Túc nhặt Cẩm Dục về, diện mạo của hắn là như vậy, hai mươi năm sau, hắn cũng vẫn vậy. Dường như thời gian cứ lướt qua người hắn mà trôi đi, năm tháng không lưu lại vết tích gì trên người hắn cả.
Hắn chính là một người bất lão!
Trừ phi nào hắn bị thương rất rất nặng, cơ thể mới biến thành một đứa trẻ, giống như bây giờ vậy, còn những mặt khác, thì vẫn là hình dáng của một nam nhân khoảng hai mươi mấy tuổi, trước nay chưa từng có biến hóa khác.
"Cẩm Dục, sau này ngươi không cần gọi ta là thiếu chủ nữa! Từ nay về sau, thiếu chủ của Bạch gia đã không còn tồn tại nữa rồi!"
Bạch Túc cong cong khóe môi, nói.
Cẩm Dục tức khắc liền chắp quyền, hơi khom người: "dạ, chủ thượng!"
"Cẩm Dục, đợi thêm mấy ngày nữa, chúng ta sẽ rời khỏi nơi này, đi đến Vô Hồi Đại Lục!"
Vô Hồi Đại Lục, là một nơi khác của Vô Hồi Chi Sâm! Cũng chính là nơi mà mẫu thân của Vân Tiêu đang ở. Sở dĩ nó có tên là Vô Hồi Đại Lục, là bởi vì nó cũng giống như Vô Hồi Chi Sâm, chỉ có người đi đến, không có người quay về!
"Bất luận chủ thượng muốn đi tới nơi nào, thuộc hạ cũng nguyện đi cùng chủ thượng, cho đến hết đời này kiếp này!"
Cẩm Dục ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào Bạch Túc, trong mắt là vẻ kiên định không gì lay chuyển được.
Mạng của cô ta là do chủ thượng cho, dù một ngày nào đó chủ thượng muốn lấy lại, cô ta cũng sẽ lập tức dâng trả mà không hề hối hận.
"Tại Long Khiếu Đại Lục này, thực lực của ta khôi phục quá chậm, chỉ có đến nơi đó rồi, ta mới có thể nhanh chóng có đủ thực lực chống lại Quỷ đế!" Bạch Túc hơi hơi nheo lại đôi mắt, khóe môi khẽ kéo ra một nụ cười: "hơn nữa, ta cũng nghe nói, mẫu thân của Quỷ đế đang ở nơi đó!"
Cẩm Dục có chút kinh ngạc: "mẫu thân của Quỷ đế?"
"Đúng thế!" ngón tay của Bạch Túc nhẹ nhàng gõ gõ lên trên mặt bàn bằng đá, nở nụ cười lạnh lẽo, nói: "tuy rằng ta rời đi cái địa phương kia đã lâu, nhưng vẫn có thể nắm được tin tức của nơi đó. Đến lúc đó, chúng ta có thể giở một chút thủ đoạn với người nhà của tên Quỷ đế kia!"
"Thiếu chủ muốn thuộc hạ làm như thế nào?" Cẩm Dục khẽ chau mày liễu, cất tiếng dò hỏi.
"Rất đơn giản, mẫu thân của Quỷ đế có thu dưỡng một nghĩa nữ, đến lúc đó, ngươi hãy tìm cơ hội tiếp cận với nữ nhân kia, ở trước mặt cô ta tận tình ca ngợi tán dương Quỷ đế, tốt nhất là có thể khiến cho cô ta yêu Quỷ đế! Như vậy, ta sẽ có cơ hội tách Vân Lạc Phong và Quỷ đế ra!"
Nhìn biểu tình âm trầm trên gương mặt một đứa bé của Bạch Túc, đáy lòng Cẩm Dục khẽ khởi động một cổ ghen tuông ê ẩm, nhưng đến cuối cùng, cô tq vẫn đem hết tất cả sự chua xót kia đé nén xuống.
"Dạ, chủ thượng!"
Nếu cô ta đã tình nguyện vì chủ thượng mà đi làm bất cứ chuyện gì, thì cũng đồng dạng bao gồm luôn cả việc giúp chủ thượng theo đuổi nữ nhân khác! Cho dù, người mà chủ thượng yêu gặp nguy hiểm, chủ thượng muốn cô ta thay thế nữ nhân kia hứng chịu nguy hiểm, cô ta cũng sẽ đi làm mà không một chút do dự!
"Cẩm Dục!" Bạch Túc đứng dậy, ngẩng đầu lên nhìn Cẩm Dục lúc này đang quỳ một gối trước hắn, ngón tay nhỏ nhắn khẽ nâng lấy cằm của cô ta lên, tiến sát tới gần bên tai của cô ta, dùng ngữ khí ái muội mà nói: "chờ sau khi ta thành đại sự, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi!"
Tim của Cẩm Dục tức khắc liền đập liên hồi, cô ta có cảm giác như trái tim đã sắp nhảy khỏi lòng *** vậy.
Cẩm Dục gắt gao cắn cắn môi dưới, đôi mắt đẹp đầy vẻ thâm tình nhìn chằm chằm vào Bạch Túc: "chủ thượng, chỉ cần có thể đi theo bên cạnh ngài, thuộc hạ đã thấy thỏa mãn, tuyệt không cầu gì hơn!"
"Tốt!" Bạch Túc buông cằm Cẩm Dục ra, cười đầy tà mị: "ngươi đi thu thập một chút đi, trước khi Quỷ đế tìm được đến đây, chúng ta phải lập tức xuất phát!"
Dứt lời, hắn phất nhẹ vạt áo, đi thẳng hướng ra ngoài sơn động.
Cẩm Dục cứ thế si mê nhìn theo thân ảnh Bạch Túc dần biến mất, sâu trong đôi mắt đẹp chứa đầy sự kính ngưỡng.
"Dù chủ thượng hiện tại đã thành bộ dáng thế kia, nhưng ngài ấy vẫn rất soái khí như vậy! Cả đời này, có thể làm bạn bên cạnh chủ thượng, đã là phúc khí mà ta tu được mấy kiếp! Cho nên, ta không dám có hy vọng xa vời gì khác!"
Đối với tình hình trong sơn động của Bạch Túc, Vân Lạc Phong lại chẳng hay biết gì cả, sau khi giải quyết tất cả mọi chuyện ở Y Sư Hiệp Hội, cô liền theo Vân Thanh Nhã trở về Vân phủ.
Lão gia tử không hề ngờ tới việc Vân Lạc Phong và Vân Tiêu lại đồng thời cùng trở về một lúc. Ngay cả Vân Thanh Nhã cũng trở về vào lúc này. Tức thì, ông xúc động đến mức nước mắt nước mũi đua nhau chảy xuống, sau đó liền kéo hai người Vân Thanh Nhã và Vân Tiêu đi uống R*ợ*u.
Khó có được một lần phóng túng, cho nên Vân Lạc Phong cũng mặc kệ bọn họ, không có ngăn cản lại. Ngược lại còn căn dặn Khinh Yên chuẩn bị sẵn canh giải R*ợ*u cho ba người bọn họ, tránh việc bọn họ uống say đến mức không còn biết gì nữa.
Sau khi phân phó xong xuôi mọi chuyện, Vân Lạc Phong liền trở về phòng nghỉ ngơi, cho đến khi ánh trăng treo lên cao, thì thân ảnh lãnh khốc của ai kia mới đón ánh trăng mà đẩy cửa bước vào phòng.
Ngay khoảnh khắc mà Vân Tiêu bước vào, Vân Lạc Phong cũng đã tỉnh lại, nhưng cô vẫn cứ tiếp tục khép hai mắt mình lại, không hề làm ra bất cứ động tác gì khác.
Rất lâu sau, Vân Lạc Phong cũng không hề cảm nhận được động tĩnh gì của Vân Tiêu, cô liền biết nam nhân này đang đứng ở đầu giường mà lẳng lặng nhìn mình, ngay cả hô hấp cũng trở nên rất nhẹ, giống như là sợ quấy rầy đến giấc ngủ của cô vậy...
"Phong nhi...."
Giọng nói của Vân Tiêu trầm thấp mà khàn khàn, khi nói còn mang theo vẻ kiên định khác thường, cứ thế cất lời thề son sắt: "cả đời này, ta cũng sẽ ở bên cạnh bảo vệ cho nàng, tuyệt đối sẽ không để bất cứ kẻ nào làm tổn thương đến nàng mảy may!"
Vân Lạc Phong nghe rất rõ, cũng rất xúc động, đúng lúc này, một cái hôn nhẹ nhàng đặt lên mi mắt của cô, mang theo vô cùng vô tận yêu thương.
Nụ hôn của Vân Tiêu, không có mùi R*ợ*u nào cả, ngược lại còn mang theo một cổ thanh hương, làm tinh thần người ta cảm thấy thư thái.
Đột nhiên, người thiếu nữ nằm trên giường bỗng mở bừng hai mắt, trong đôi con ngươi đen nhánh tràn ngập ý cười: "Vân Tiêu, không phải chàng đi bồi lão gia tử uống R*ợ*u sao? Tại sao nhanh như vậy thì đã về rồi?"
Cả đời lão nhân gia kia không có sở thích gì đặc biệt, duy chỉ có trà ngon R*ợ*u ngon mà thôi! Nếu như có người bồi ông ấy uống R*ợ*u, ông ấy có thể uống suốt cả một đêm không dừng.
Huống hồ, lần này còn là vì đón gió tẩy trần cho nhị thúc, lão gia tử lại còn gọi thêm cả một đám hồ bằng cẩu hữu của mình tới, theo lý mà nói, đêm nay hắn là Vân Tiêu không thể về được mới đúng.
"Bởi vì ta đánh thất công chúa của hoàng thất!"
Biểu tình của Vân Tiêu rất nghiêm túc, nhưng ngữ khí khi nói thì lại rất thản nhiên.
"......." Vân Lạc Phong không biết nói gì, sờ sờ cánh mũi, hỏi: "cô ta trêu chọc chàng?"
"Ừm!" giọng nói Vân Tiêu khàn khàn mang theo từ tính: "ánh mắt của cô ta cứ luôn nhìn về phía ta!"
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó.... Ta liền quăng cô ta ra ngoài!" Vân Tiêu nhìn Vân Lạc Phong không chớp mắt: "ta là để cho nàng nhìn!"
Trên đời này, chỉ có Vân Lạc Phong là nhìn hắn bao nhiêu cũng được, những nữ nhân khác, cho dù chỉ liếc nhìn hắn một cái thôi cũng khiến cho hắn không tự chủ được mà nảy sinh cảm giác chán ghét.
Vân Lạc Phong giơ tay lên vỗ vỗ vào mặt của Vân Tiêu, khóe môi chợt gợi lên một độ cong tà khí: "sau này, nếu lão gia tử còn bắt chàng đi bồi ông ấy uống R*ợ*u thì chàng đừng để ý tới ông ấy nữa, cứ để mặc ông ấy một khóc hai nháo ba thắt cổ đi!"
"Được!"
Giọng nói Vân Tiêu lúc này lại càng khàn hơn, nhưng lại khiến người khác cảm thấy dễ nghe tới mức không kiềm chế được.
"Ta nghe nàng!"
Đối với Vân Lạc Phong, Vân Tiêu trước giờ luôn giữ vững thái độ nói gì nghe nấy, cũng sẽ không cự tuyệt bất cứ yêu cầu gì mà Vân Lạc Phong đưa ra.
"Ngoài ra, sau này chàng đừng làm Quỷ đế gì đó nữa, cứ lấy thân phận Vân Tiêu là được. Mặt nạ thì cứ tiếp tục mang, tránh cho người khác có ý tưởng không an phận với chàng!" Vân Lạc Phong cong cong khóe môi, vừa cười vừa nói.
Vân Tiêu khẽ gật đầu: "ta cũng có ý định này!"
Nhìn biểu tình nghiêm túc của Vân Tiêu, khóe môi Vân Lạc Phong khẽ co rút một cái: "vừa rồi ta chỉ là nói đùa mà thôi! Nếu chàng cứ mang mặt nạ như vậy, ta làm sao có thể thời thời khắc khắc đều thấy được khuôn mặt của chàng chứ? Huống chi, mang cái mặt nạ lạnh lẽo kia, chàng cũng không có thoải mái gì...."
Vừa rồi Vân Lạc Phong cô quả thật chỉ đùa một chút, ai ngờ Vân Tiêu lại đột nhiên trở nên nghiêm túc như vậy.
Ánh mắt Vân Tiêu đầy thâm tình nhìn chăm chú Vân Lạc Phong, ngữ khí mang theo sự kiên định, chân thành mà đáng tin.
"Bất cứ một câu một chữ nào mà nàng nói, ta đều tin đó là thật!"
Hắn sẽ không cho rằng bất cứ một câu nào mà Vân Lạc Phong nói là đang nói đùa. Đơn giản là vì, mỗi một lời mà Vân Lạc Phong nói, hắn đều sẽ nghiêm túc mà làm theo.
"Vân Tiêu!" Vân Lạc Phong hơi hơi nheo lại đôi mắt, từ trên giường chậm rãi đứng dậy, hơi hơi ngẩng đầu lên, ngón tay thon dài nhẹ nhàng nâng lấy cằm của nam nhân trước mặt: "thật ra, cái biểu tình nghiêm túc này của chàng..... Rất động lòng người!"
Vân Lạc Phong cô yêu Vân Tiêu, chính là yêu cái chân thành và nghiêm túc này đây!
Một người nam nhân như vậy, bảo cô làm sao mà không động tâm?
Vân Tiêu trước sau cũng chưa từng chớp mắt lấy một cái, cứ chăm chăm mà ngắm Vân Lạc Phong, giống như là có ngắm bao nhiêu cũng không ngắm đủ.
"Ta cảm thấy, biểu tình của nàng, lúc nào cũng động lòng người!"
Nghe được lời này, đáy mắt Vân Lạc Phong chợt xẹt qua một tia nguy hiểm, như cười như không mà hỏi: "những lời này, là chàng học được từ đâu vậy?"
Vân Tiêu rất thành thật mà trả lời: "trên sách!"
"Sách gì?"
"Sách do Tần Nguyên viết, làm thế nào để tạo niềm vui cho một nữ nhân!"
Quyển sách kia, đúng thật là do Tần Nguyên viết cho Vân Tiêu, tất cả nội dung trong đó đều dạy Vân Tiêu cách làm sao để khiến nữ nhân vui vẻ.
"A?" Vân Lạc Phong nhướng nhướng mày: "vậy chàng cảm thấy, nên làm thế nào để tạo niềm vui cho ta?"
"Chính là phải xuống được nhà bếp, lên được phòng khách, đuổi được tình địch, thủ được trinh tiết!" khóe môi Vân Tiêu nhợt nhạt cong lên: "nàng bảo ta đi hướng đông, ta không thể đi hướng tây, nàng bảo ta đánh chó, ta không được đuổi mèo! Ngoài ra, còn phải biết nói lời ngon tiếng ngọt!"
Vân Tiêu dừng lại một chút, rồi nói tiếp: "những chuyện này, ta đều có thể làm được!"
Còn là chỉ làm vì một mình Vân Lạc Phong nàng mà thôi!
"Ừm!" Vân Lạc Phong hài lòng gật gật đầu: "phương pháp mà Tần Nguyên dạy chàng, so với Lâm Quỳnh tốt hơn nhiều! Ít nhất hắn không bảo chàng lấy xuân cung đồ đến nghiên cứu với ta! Cũng không có bảo chàng đi hiến thân!"
Nếu Tần Nguyên mà nghe được những lời này của Vân Lạc Phong, hẳn là sẽ cảm động đến lệ rơi đầy mặt. Công sức hắn bỏ ra suốt bao nhiêu ngày qua, cuối cùng cũng mang đến hiệu quả, chỉ bằng một câu này của chủ mẫu thôi, sau này chủ tử sẽ không thường xuyên hù dọa hắn nữa.
Trong cảm nhận của đám thuộc hạ nhà Vân Tiêu, chủ tử nhà mình là một sự tồn tại rất dọa người.
Đặc biệt là, chủ tử tùy thời tùy chỗ đều tỏa ra hơi thở lãnh khốc, làm bọn họ sợ đến mức thở mạnh một chút thôi cũng không dám.
Cũng chỉ có ở trước mặt chủ mẫu, chủ tử mới thu liễm lại lệ khí vốn có, trở nên ngoan ngoãn nghe lời đến mức không thể ngoan hơn được nữa!
Không sai!
Tần Nguyên đúng là đã dùng bốn chữ ngoan ngoãn nghe lời để hình dung Vân Tiêu! Nguyên nhân chính là bởi vì hắn ta hiểu rõ địa vị của Vân Lạc Phong ở trong lòng Vân Tiêu, mới có thể nói chính xác cho Vân Tiêu biết nên dùng phương pháp gì để lấy lòng của Vân Lạc Phong.
Mà dù Tần Nguyên hắn không có dạy Vân Tiêu làm vậy, thì tự bản thân Vân Tiêu cũng đã làm hết những chuyện thế này rồi, chỉ là do Vân Tiêu không biết cách nói chuyện mà thôi....
"Vân Tiêu!" Vân Lạc Phong khẽ mỉm cười: "ta còn có một thắc mắc muốn hỏi chàng, chàng đi uống R*ợ*u cũng bọn người của lão gia tử, tại sao công chúa của hoàng thất cũng ở chỗ đó?"
Vân Tiêu nhìn Vân Lạc Phong, đáp: "nữ nhân kia là đệ tử của thái phó! Thái phó được mời tới uống R*ợ*u, cô ta cũng theo đến.... Hơn nữa, thái phó kia muốn gả cô ta cho Vân Thanh Nhã!"
Lời nói của Vân Tiêu đã rõ tới mức không thể rõ hơn nữa.
Thái phó đánh chủ ý lên người Vân Thanh Nhã, vốn đưa công chúa kia theo là để làm mai cho Vân Thanh Nhã, ai biết, cô công chúa kia không coi trọng Vân Thanh Nhã mà lại để ý đến Vân Tiêu.
Vì vậy nên cô ta mới chọc giận Vân Tiêu rồi bị Vân Tiêu ném ra ngoài.
"Lão gia tử nói thế nào?" giọng nói của Vân Lạc Phong lúc này có vẻ âm trầm hơn một chút.
Không biết có phải ảo giác của Vân Lạc Phong hay không, mà sau khi Vân Lạc Phong hỏi ra câu hỏi này, trên mặt của Vân Tiêu tựa hồ có xẹt qua một tia ý cười.
"Lão gia tử ông ấy nói, muốn cùng với thái phó đoạn tuyệt quan hệ, bảo thầy trò bọn họ có bao xa thì cút bấy xa!"
"......"
Vân Lạc Phong ngay tức khắc liền không biết nói gì nữa.
Cái này đúng là phong cách xử sự từ trước tới nay của lão gia tử nhà mình.
Kiêu ngạo, khí phách, chẳng chừa chút đường lui nào cho con nhà người ta!
"Ta mệt rồi!" Vân Lạc Phong lười biếng duỗi eo một cái: "chuyện này tự lão gia tử sẽ xử lý, chúng ta không cần phải quản nhiều làm gì! Cho dù người mà cô công chúa hoàng thất kia coi trọng là nhị thúc chứ không phải chàng thì ta cũng không đồng ý! Bởi vì, nhị thẩm của ta đã định là Ninh Hân rồi."
Mà lấy tính cách của nhị thúc, cũng tuyệt đối sẽ không thích các cô công chúa kiêu căng, ngạo mạn, tùy hứng trong hoàng tộc.
Sau khi nói xong, Vân Lạc Phong không có hỏi thêm chuyện gì liên quan đến việc này nữa, cô hơi hơi híp híp hai mắt của mình lại, mỉm cười mà nhìn Vân Tiêu.
"Chàng tính toán cùng ta lên giường ngủ, hay là đi ra ngoài?"
"Ta đi theo nàng!"
Vân Tiêu không có trả lời một cách rõ ràng, nhưng ý tứ trong lời nói kia thì không cần phải nói rõ cũng đủ hiểu rồi.
Đó chính là, hắn muốn cùng chung chăn gối với Vân Lạc Phong!
Mặc dù hai người bọn họ bây giờ cái gì cũng không có làm, nhưng chỉ cần được ôm Vân Lạc Phong ngủ, hắn cũng cảm thấy rất thỏa mãn rồi.
"Chàng không sợ là không nhịn được hay sao?" Vân Lạc Phong như cười như không mà nhìn về phía Vân Tiêu.
Vân Tiêu trầm mặc suốt nửa ngày rồi mới nói: "ta có thể nhẫn nhịn!"
"Được! Vậy chàng cứ lên giường ngủ đi!"
Vân Lạc Phong khẽ híp mắt lại, nụ cười bên môi càng lúc càng tươi hơn.
Hôm sau.
Ánh nắng ban mai chỉ mới vừa chạm đất không được bao lâu, thì trong đại sảnh của Vân phủ đã vang lên tiếng gầm giận dữ của lão gia tử: "hiện tại hai người các ngươi còn tới đây để làm gì hả?"
Vân Lạc Phong chỉ mới bước vào phía bên ngoài của đại sảnh, thì đã nghe thấy âm thanh phẫn nộ của lão gia tử nhà mình, cô khe khẽ nhướng mày, rồi cất bước đi vào.
"Gia gia, mới sang sớm tinh mơ, người lại ở đây tức giận cái gì vậy?"
Giọng nói của cháu gái bảo bối vừa truyền đến, tức thì ánh mắt của lão gia tử liền bình lặng lại rất nhiều.
"Phong nhi, sao con lại tới đây?" lão gia tử nhìn thiếu nữ đang nghênh bước đi vào đại sảnh, nở nụ cười vô cùng từ ái.
Vân Lạc Phong phảng phất như không có nhìn thấy một già một trẻ đang đứng trong đại sảnh, cô chậm rãi đi đến bên cạnh lão gia tử nhà mình.
"Mới sáng sớm mà người đã hét to như vậy rồi, sợ là trên dưới toàn bộ Vân phủ không có ai mà không nghe thấy, con có thể không đến đây xem thử chuyện gì hay sao?"
"Aiz..." lão gia tử khẽ thở dài một tiếng: "kỳ thực, cũng không phải là chuyện lớn gì, không ngờ lại làm kinh động tới con!"
"Gia gia!" Vân Lạc Phong mỉm cười tà khí: "cho dù người không có kinh động tới con thì con cũng muốn đến đây xem thử, là ai dám đánh chủ ý lên nam nhân của con!"
Dứt lời, ánh mắt của Vân Lạc Phong liền liếc về phía một già một trẻ đang đứng trong đại sảnh.
Lão giả thì chòm râu trắng phao, gương mặt đầy những nếp nhăn còn mang theo một mảnh bất đắc dĩ, lưng của ông ta hơi còng, thân mình già nua trong cơn gió nhẹ trông có vẻ rất đáng thương.
Bên cạnh ông ta, một nữ tử trẻ tuổi khoác y phục đẹp đẽ, chất liệu cũng thuộc hàng thượng hạng đang quỳ ở đó, sắc mặt cô ta có đôi chút tái nhợt, đôi mắt rưng rưng, nước mắt lưng tròng đầy vẻ ủy khuất, cắn chặt đôi môi không phát ra một âm thanh nào.
Không cần nghĩ thì cũng biết, vị này chắc chắn muội muội ruột của đương kim thánh thượng, lục công chúa của Long Nguyên Quốc!
Biểu tình của cô ta rất là ủy khuất, còn có một chút vẻ đang chịu đựng sỉ nhục. Tựa hồ bắt một cô công chúa như cô ta tới quỳ trước một tướng quân, là một việc làm khiến cô ta cảm thấy rất hổ thẹn nhục nhã.
Tuy nhiên, cái loại chuyện như tới cửa xin lỗi này, không chỉ là chủ ý của thái phó, ngay cả hoàng huynh của cô ta cũng hạ chỉ bắt cô ta tới đây, bất đắc dĩ, cô ta cũng chỉ có thể đến đây cầu xin cái tướng quân phủ này tha thứ.
"Vân tiểu thư, chuyện này đích xác là lục công chúa đã làm sai! Công chúa cũng không phải cố tình nhìn hộ vệ của Vân tiểu thư thêm mấy lần, vì thế, ta cố ý mang theo công chúa tiến đây để tạ lỗi!"
Trong lúc nói những lời này, thái phó còn cố ý nhấn nhá hai chữ hộ vệ, nhưng ông ta lại không có chú ý tới, sau khi nói ra hai chữ này, ánh mắt của Vân Lạc Phong lập tức trầm xuống vài phần.
Còn thái phó nói xong mấy lời kia thì liền vội vàng đẩy đẩy lục công chúa mấy cái, lạnh giọng quát: "còn không mau nhanh chóng xin lỗi với Vân tiểu thư?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc