Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 132

Tác giả: Tiêu Thất Gia

Trên không trung, nam nhân đạm nhiên cười, ánh mắt thanh lãnh của hắn từ trên khuôn mặt điên cuồng của Lâm Hạo từ từ đảo qua rồi dừng lại trên người của Vân Lạc Phong.
Chớp mắt, cái nhìn của Vân Thanh Nhã liền trở nên vô cùng ôn hòa, tựa như ánh mặt trời ấm áp bao phủ lên người của Vân Lạc Phong.
"Tiểu Phong nhi, thúc về rồi...."
Thúc về rồi....
Giọng nói của Vân Thanh Nhã làm trong lòng Vân Lạc Phong có chút xúc động, cô mấp máy môi, nhìn chăm chú vào người đang đứng giữa hư không, nói: "nhị thúc, Phong nhi có nên chúc mừng thúc đã đột phá đến Thiên Linh Giả rồi không?"
Ngự không phi hành, Thiên Linh Giả!
Nghe một câu này của Vân Lạc Phong, mọi người mới chợt bừng tỉnh mà hồi thần trở lại. Vân Thanh Nhã của Vân gia đã đột phá đến Thiên Linh Giả rồi?
Sắc mặt Lâm Qua lúc này cực kỳ khó coi, bước chân lảo đảo lùi về sau, rồi đặt ௱ôЛƓ ngã ngồi xuống đất, trên mặt ông ta chỉ còn lại một mảnh tuyệt vọng, thần sắc tựa như tro tàn không thể cháy.
"Nhị thúc của con vận khí không tệ, kế thừa được thực lực của một cường giả, cho nên mới có thể đột phá nhanh đến như vậy!"
Vô Hồi Chi Sâm, hung hiểm tột cùng, nhưng vẫn có rất nhiều người muốn đi tới đó, là bởi vì trong đó có thể giúp ngươi tao ngộ được vô số kỳ duyên mà nảy sinh ra biến hóa khôn lường. Tuy nhiên, điều kiện tiên quyết nhất là ngươi không ૮ɦếƭ.
Một khi ngươi còn sống mà rời khỏi Vô Hồi Chi Sâm, nhất định bản thân đã đạt được thực lực cực kỳ cường đại. Đây cũng là nguyên nhân chính mà rất nhiều người muốn đến Vô Hồi Chi Sâm để thử vận may một lần.
Hiển nhiên, người có thể còn sống trở về rất ít, đại đa số đều đã trở thành phân bón cho cây cối trong Vô Hồi Chi Sâm, còn không thì cũng trở thành bữa ăn ngon cho linh thú.
"Tiểu Phong nhi, chuyện của Y Thành từ giờ cứ giao lại cho thúc!" Vân Thanh Nhã mỉm cười nhu hòa: "thúc muốn tự tay báo mối thù năm xưa!"
Mười năm!
Ai có thể biết được, hắn đã trải qua cuộc sống mười năm kia như thế nào?
Mà tất cả những điều đó, đều là do Y Thành ban cho hắn!
Tầm nhìn của Vân Thanh Nhã chậm rãi dời đến trên người của đám người Y Thành, hắn bước từng bước đi về phía mặt đất, nhìn vào giống như là có vô số đóa thanh liên đang nở dưới bước chân hắn đi!
"Các ngươi có còn nhớ, mười năm trước, các ngươi đã từng nói gì với ta hay không?" trên mặt Vân Thanh Nhã vẫn nở một nụ cười thanh nhã như ca, nhưng không hiểu sau khi nhìn vào lại làm cho người của Y Thành cảm thấy lạnh đến mức sởn cả tóc gáy.
"Mười năm trước, các ngươi đã nói với ta, trên đời này vốn là kẻ mạnh nuốt kẻ yếu, gia thế của ta không cách nào so sánh được với Y Thành, cho nên, ta ૮ɦếƭ chính là chuyện đương nhiên!"
Mỗi khi Vân Thanh Nhã bước một bước tới gần, thì tâm của Lâm Qua lại run lên một cái, ông ta gắt gao nắm chặt hai nắm tay, nhìn chằm chằm vào nam nhân thanh nhã đang chậm rãi từ trên hư không đi xuống.
"Các ngươi còn nói, Lâm Hạo tỷ thí với ta, đó chính là vinh hạnh của ta, ta đáng lý phải nên đứng yên trên lôi đài, để mặc hắn tùy ý đánh đấm mà không được đánh trả. Ta đã dám đánh trả, thì phải nhận lấy sự nghiêm trị của Y Thành các ngươi!"
Mười năm trước, Vân Thanh Nhã hắn phải dốc hết sức lực vốn có mới tránh thoát được sự đuổi Gi*t! Nhưng cũng tại vì vậy mà phải sống ẩn náo trong mật thất tối tăm hết mười năm ròng rã. Chuyện này đối với một thiếu niên nhiệt huyết mà nói là tàn nhẫn đến cỡ nào?
"Hiện tại, phong thủy xoay vần, người nên đứng yên để người ta đánh Gi*t, chính là Y Thành các ngươi!" Vân Thanh Nhã hơi hơi nâng tầm mắt thanh lãnh của mình lên, nụ cười trên mặt cũng chậm rãi biến mất: "đúng rồi, còn có cả những tên cường giả của Y Thành đã từng đuổi Gi*t ta nữa! Hình dáng của tất cả các ngươi, trong suốt mười năm qua, ta chưa từng quên bao giờ!"
Lâm Qua hơi hơi hé miệng, lại phát hiện ra yết hầu của mình khô khốc, không thể phát ra âm thanh nào.
Cho đến lúc này, ông ta mới cảm nhận được cái gì gọi là hối hận!
Nếu không phải ông ta từ nhỏ đã quá nuông chiều Lâm Hạo, thì cũng không tạo thành kết cục ngày hôm nay cho Y Thành.
"Cha!" Lâm Hạo nói mà không thèm đè nén sự phẫn nộ của mình: "tại sao? Tại sao chuyện tên súc sinh này còn sống mà người lại không nói cho con biết? Tại sao hả?"
Lâm Qua cười khổ, lắc lắc đầu: "cha không muốn con chịu thêm đả kích, cho nên mới che giấu...."
Nghe được lời này, lửa giận của Lâm Hạo lại càng cháy mãnh liệt hơn: "vậy tại sao năm đó cha không Gi*t ૮ɦếƭ hắn? Không tận diệt Vân gia? Nếu lúc đó cha Gi*t hết tất cả bọn người Vân gia, thì làm sao còn xảy ra nhiều chuyện như bây giờ vậy?"
Hiển nhiên, Lâm Hạo đã đem hết tất cả mọi trách nhiệm quy cho Lâm Qua.
Một chút cũng chưa từng nghĩ đến việc làm của mình là đúng hay sai.
Lâm Qua càng thêm tuyệt vọng, ông ta không ngờ, đến thời điểm này rồi mà con trai của mình lại còn chỉ trích mình.
"Ha ha!" Lâm Nhã Đình cười lạnh một tiếng, mở miệng châm chọc: "đấy chính là đứa con mà ông đã thương yêu nhiều năm, chẳng những thích gây chuyện thị phi, lại còn rất biết cách trốn tránh trách nhiệm, nếu không phải tại hắn, làm sao xảy ra nhiều chuyện như bây giờ?"
"Ngươi câm miệng cho ta!"
Lâm Qua hung hăng gầm lên một tiếng với Lâm Nhã Đình, vẻ mặt đầy dữ tợn: "ngươi cho rằng bản thân ngươi thì tốt hơn được bao nhiêu hả? Đừng quên, vừa nãy khi ngươi dịch dung thành bộ dạng của người khác, cứ liên tục tự khen chính mình, ý đồ muốn câu dẫn Quỷ đế!"
"Ta làm như vậy là vì ai hả?" Lâm Nhã Đình lần nữa bị vạch trần chuyện xấu, sắc mặt càng thêm lạnh lùng: "nếu không phải vì Y Thành, ta sớm đã bỏ đi từ lâu rồi! Còn ở đây nghĩ cách câu dẫn Quỷ đế hay sao? Ta làm tất cả đều là vì Y Thành các người! Kết quả, các người lại nói ta không phải là thứ tốt gì?"
Lâm Qua thống khổ nhắm hai mắt lại, mặc dù con trai của mình không đúng, thì đó cũng là người quan trọng nhất của cả đời ông ta, ông ta làm sao đành lòng bỏ mặc cho được!
"Vân Thanh Nhã, ngươi có muốn Gi*t thì Gi*t ta! Thả Hạo nhi đi!"
Lâm Qua mở lớn hai mắt, nhìn thẳng vào Vân Thanh Nhã, đôi mắt ánh lên vẻ thấy ૮ɦếƭ không sờn.
Vân Thanh Nhã cất tiếng cười nhạo: "ngươi cho rằng ta sẽ tha cho người nào trong Y Thành của ngươi?"
Vân Thanh Nhã hơi dừng lại một chút, nhìn khuôn mặt biến sắc của Lâm Qua rồi nói tiếp: "năm đó, những kẻ đã từng tổn thương ta, một kẻ ta cũng không tha!"
Khuôn mặt Lâm Qua mỗi lúc một ảm đạm hơn, nếu đời người có thể bắt đầu lại thêm một lần nữa, ông ta tuyệt đối sẽ không dung túng cho Lâm Hạo giống như bây giờ nữa.
Bởi vì dung túng, chính là làm hại hắn!
"Ha ha ha!"
Đột nhiên, Lâm Qua lại cất tiếng cười to lên, trong lúc cười, nước mắt ông ta cũng theo đó mà chảy xuôi xuống.
"Vân Thanh Nhã, ngươi thắng rồi! Còn ta thì thua thê thảm đến mức không nỡ nhìn! Nhưng cho dù ta có thua cả tính mạng thì cũng sẽ đưa Hạo nhi đi, ta sẽ không để cho Hạo nhi ૮ɦếƭ ở chỗ này!"
Vụt một tiếng, Lâm Qua lao thẳng về hướng của Lâm Hạo, đem hắn ta từ dưới hố sâu nhấc lên, sau đó, ông ta ngưng tụ tất cả linh lực vào cánh tay của mình, dùng sức mà ném thật mạnh Lâm Hạo ra ngoài.
"Hạo nhi, đi mau, nhớ lấy, ngàn vạn lần đừng báo thù!"
"Cha!"
Tiếng hét của Lâm Hạo lúc này có chút thê lương, hắn vươn tay về phía Lâm Qua đang đứng trên mặt đất, trên mặt mang theo sự thống khổ khó tả. Có lẽ, đến thời điểm hiện tại, trong lòng hắn rốt cuộc cũng biết được một chút hối hận.
Cùng lúc đó, một con phi ưng bay tới, tiếp lấy thân thể của Lâm Hạo vững vàng trên lưng nó.
"Sư phụ!"
Trong lòng Lâm Nhược Bạch tức thì trở nên căng thẳng, vội vàng quay sang nhìn Vân Lạc Phong: "hắn trốn kìa...."
"Không sao!" Vân Lạc Phong cười cười, ánh mắt vẫn không rời khỏi người Vân Thanh Nhã: "chuyện này nhị thúc có thể tự mình giải quyết, chúng ta không cần phải nhúng tay vào!"
Lâm Nhược Bạch tức thì liền yên tâm mà gật đầu. Nếu sư phụ nhà mình đã nói vậy thì chứng minh Vân Thanh Nhã có thể tự dựa vào thực lực của bản thân để xử lý mọi chuyện.
"Ta nuôi dưỡng hùng ưng nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có tác dụng. Ha ha ha!" Lâm Qua cười vang mấy tiếng: "Vân Thanh Nhã, ta sẽ không để ngươi làm hại đến con trai ta đâu!"
Vân Thanh Nhã ngước mắt nhìn lên hùng ưng đang bay trên trời, nói bằng ngữ khí bình thản như nước chảy mây trôi: "lấy tốc độ của con ưng này, nếu ta có thể giải quyết Lâm Qua trong vòng một chiêu thì vẫn có thể đuổi kịp nó.... "
Lâm Qua biến sắc, hừ lạnh một tiếng, nói: "hừ, cùng cảnh giới Thiên Linh Giả như nhau, Vân Thanh Nhã, ngươi cảm thấy trong vòng một chiêu thì có thể giải quyết được ta sao? Thật đúng là cuồng ngôn vọng ngữ! Cho dù ta thật sự đánh không lại ngươi, nhưng cầm chân ngươi một lát thì vẫn dư sức...."
Lời nói còn chưa dứt thì thân ảnh thanh nhã lạnh lùng của Vân Thanh Nhã đã vọt tới trước mặt Lâm Qua, hơi thở sắc bén trên người Vân Thanh Nhã cùng bắt đầu khởi động, một chưởng của Vân Thanh Nhã mang theo cuồng phong, ầm ầm dừng lại trên người của Lâm Qua.
Biểu cảm trào phúng trên mặt Lâm Qua tức khắc liền thay đổi, cơ thể ông ta giống như bị một ngọn núi nặng nề đè lên, miệng liền phun ra một ngụm máu.
Ông ta còn chưa kịp phản ứng lại gì, thì thân mình Vân Thanh Nhã đã lao lên không trung, lấy tốc độ cực nhanh mà đuổi theo Lâm Hạo.
"Không!"
Khóe mắt Lâm Qua như muốn nứt toát ra, gắt gao ôm lấy vết thương trước иgự¢, chỉ có thể đứng đó trơ mắt mà nhìn Vân Thanh Nhã đuổi theo Lâm Hạo.
Một thanh trường kiếm màu lục từ phía sau Lâm Hạo vươn lên cao, mang theo lực lượng cường đại đột ngột chém xuống, ngay sau đó, cả hùng ưng lẫn Lâm Hạo đều biến thành hai đoạn dưới nhát chém kia.
Máu, nhuộm đỏ cả không trung!
"Hạo nhi!"
Nhìn thi thể đang rơi xuống từ trên không, hai tròng mắt của Lâm Qua đỏ bừng, hét lên một tiếng kêu tê tâm liệt phế.
Không có chuyện nào thống khổ bằng việc phải trơ mắt nhìn con trai của mình ૮ɦếƭ thảm!
Cả người Lâm Qua run rẩy không thôi, ánh mắt tràn đầy sự phẫn nộ gắt gao nhìn chằm chằm vào Vân Thanh Nhã: "Vân Thanh Nhã, ngươi làm vậy mà không cảm thấy mình quá tàn nhẫn hay sao?"
"Tàn nhẫn?" Vân Thanh Nhã cong môi cười nhạt: "so với chuyện mà trước đó Y Thành các ngươi đã làm với ta, đây có đáng là gì?"
Cả người Lâm Qua càng thêm run rẩy kịch liệt, đột nhiên, ông ta lao nhanh về phía Vân Thanh Nhã như là không muốn sống nữa, trong đôi con ngươi kia chứa đầy ý hận thấu xương đối với Vân Thanh Nhã.
"Vân Thanh Nhã, ta phải đồng quy vu tận* với ngươi!"
(* đồng quy vu tận: ôm nhau cùng ૮ɦếƭ!)
Nếu như ông ta chỉ có một con đường ૮ɦếƭ, vậy thì cũng phải kéo theo Vân Thanh Nhã lót xác, xem như là báo thù rửa hận cho con trai ông ta.Phụt!!
Lâm Qua vừa lao tới trước mặt Vân Thanh Nhã thì một thanh trường kiếm đã đâm xuyên lòng иgự¢ ông ta, cả người ông ta run lên một cái, kinh ngạc mà rũ mắt nhìn xuống thanh kiếm trước иgự¢ mình, rồi lại ngước lên nhìn nam nhân thanh nhã như ca trước mặt.
"Vân Thanh Nhã, ngươi nhất định sẽ gặp phải báo ứng!"
Một chữ cuối cùng vừa dứt, thân mình ông ta cũng từ trên không mà rơi xuống, ngã mạnh xuống đất đến máu thịt bê bết, ૮ɦếƭ thật là thê thảm.
"Phụ tử Lâm Qua đã giải quyết xong rồi! Bây giờ đến phiên nhưng kẻ đã truy sát ta năm đó!"
Vân Thanh Nhã cong cong khóe môi, ánh mắt thanh lãnh đảo quanh hội trường, cất tiếng nói bình thản đạm nhiên như là đang thảo luận chuyện thời tiết vậy.
Trên hội trường, người Y Thành đều đang co đầu rụt cổ, muốn tận lực làm giảm đi sự tồn tại của mình, nhưng mà, ánh mắt của Vân Thanh Nhã lại như một lưỡi kiếm sạc bén, đâm lên người bọn họ, làm bọn họ muốn che giấu cũng không che giấu được.
"Ta nhớ rất rõ, mấy người các ngươi chính là những kẻ đã truy sát ta năm đó!" tầm mắt Vân Thanh Nhã dừng lại trên người một vài người của Y Thành, rồi cười nhàn nhạt: "làm sao vậy? Sao lần này nhìn thấy ta lại làm bộ như không quen biết!"
Mấy người kia sợ đến mức cả người cứ run lẩy bẩy, bịch một cái, đều đồng loạt quỳ hết xuống đất.
"Thanh Nhã công tử, chúng ta cũng là thân bất do kỷ, nghe lệnh mà làm việc, là Lâm Qua bức bách chúng ta đi truy sát công tử, cầu xin ngài hãy tha cho chúng ta một mạng, chúng ta nhất định sẽ ăn năn hối cải, làm lại từ đầu!"
Khuôn mặt Vân Thanh Nhã lại nở một nụ cười thanh nhã như ca, đạm nhiên mà nói: "phải không? Nhưng sao ta lại nhớ, nắm đó khi các người thốt lời sỉ nhục ta thì mắng đến vô cùng hưng phấn cơ mà! Ngươi còn nói, loại người giống như ta, vĩnh viễn cũng đừng mong có ngày ngóc đầu dậy!"
Nghe lời Vân Thanh Nhã nói, thân mình người nọ liền run lên, trong lòng thầm hối hận vạn phần, sớm biết như vậy, năm đó hắn ta không nên buông lời sỉ nhục Vân Thanh Nhã nặng nề như vậy.
"Y Thành phải diệt, các ngươi.... Cũng chắc chắn phải ૮ɦếƭ!"
Ngay trong lúc bọn họ còn đang suy nghĩ đối sách, thì giọng nói của Vân Thanh Nhã lại một lần nữa cất lên, ngữ khí thanh lãnh càng làm nội tâm người Y Thành thêm run rẩy.
"Chuyện của nhị thúc cuối cùng cũng đã giải quyết xong!"
Vân Lạc Phong hé môi ngậm lấy một quả nho mà Vân Tiêu đưa đến bên miệng, lười biếng dựa lưng vào ghế: "Vân Tiêu, tiếp theo cũng đã đến lúc chúng ta nên xử lý chuyện của chúng ta, chàng cảm thấy thế nào?"
Nhìn diện mạo khuynh thành đang mỉm cười tươi tắn kia, Vân Tiêu bỗng giật mình, thẳng thắn nói: "ta tới muộn mấy ngày là bởi vì phát hiện ra tung tích của người kia!"
Vân Tiêu tưởng rằng Vân Lạc Phong đang chất vấn mình tại sao đến trễ, vì vậy mà chưa cần đợi Vân Lạc Phong lên tiếng hỏi thì hắn đã thành thật giải thích.
"Người kia?"
"Mẫu thân của ta...."
Mặc dù trước nay Vân Tiêu chưa từng nói bất cứ lời nào về chuyện này, tuy nhiên, Vân Lạc Phong cảm nhận được, trong lòng Vân Tiêu đối với người mẫu thân này vẫn tồn tại một chút oán niệm.
Năm đó, sau khi rời khỏi Tiêu gia, mẫu thân hắn liền không rõ tung tích, cũng chưa bao giờ đi tìm hắn, thế cho nên hắn mới phải một mình sống trong Vô Hồi Chi Sâm suốt mấy năm ròng.
Cho dù lúc đầu hắn thật sự từng rất nhớ mẫu thân của mình, nhưng trải qua mấy lần cửu tử nhất sinh, thì sự tưởng niệm mãnh liệt cũng bị biến thành oán trách.
Dù vậy, Vân Tiêu cũng muốn tìm lại mẫu thân, ít nhất hắn muốn có được câu trả lời cho việc tại sao bà ấy chưa bao giờ đi tìm hắn?
"Vân Tiêu, vừa rồi ta không phải hỏi chàng mấy ngày qua đã đi đâu?" Vân Lạc Phong thoát ra khỏi suy nghĩ của mình, hơi hơi nheo con ngươi lại, chậm rãi đứng lên, bước tới gần Vân Tiêu thêm vài bước, khóe môi dần dần cong lên một độ cong tà mị: "ta chỉ cảm thấy, chàng được ta dạy dỗ đã lâu vậy rồi, cũng đã đến lúc nghiệm thu thành quả!"
Dù nam nhân trước mắt đang mang mặt nạ, nhưng Vân Lạc Phong cô vẫn có thể cảm nhận được sự biến hóa trong hơi thở của hắn ta.
"Chỉ cần là việc nàng muốn, ta có thể vì nàng làm bất cứ chuyện gì, bao gồm..... Ấm giường!"
Ánh mắt của Vân Tiêu là một mảnh chân thành tha thiết, đang lẳng lặng ngắm nhìn người nữ tử đứng trước mặt.
"Ấm giường?" Vân Lạc Phong nhướng một bên mày, khóe môi khẽ cong thành nụ cười mỉm gian xảo: "chàng nói ấm giường chính là làm ấm chăn nệm cho ta, hay là...... Còn ẩn chứa ý tứ nào khác nữa, hữm?"
Lần đầu tương ngộ, Vân Lạc Phong cô bảo người nam nhân này đi làm ấm giường, kết quả, hắn thật sự đã đi làm ấm giường cho cô! Ngay lúc đó, cô còn vì người nam nhân đơn thuần duy nhất còn sót lại trên đời này như hắn mà cảm thấy thiên lôi cuồn cuộn.
Thật không ngờ, hai chữ ấm giường này, hôm nay lại một lần nữa được phát ra từ miệng của hắn.....
Vân Lạc Phong vừa dứt lời đùa giỡn, thì cả người bỗng rơi vào một cái ôm ấm áp, bên tai còn vang lên giọng nói trầm thấp khàn khàn của Vân Tiêu.
"Ấm giường theo như lời ta nói.... Lát nữa nàng sẽ biết là có ý gì!"
Nghe vậy, Vân Lạc Phong híp mắt lại, từ đáy mắt chợt lóe lên một tia sáng tà khí, khóe môi cũng khơi mào lên một độ cong khe khẽ.
"Vân Tiêu, một năm cách biệt, chàng cũng học được cái gì gọi là đen tối rồi?" hai tay Vân Lạc Phong đặt lên trước иgự¢ Vân Tiêu, hơi đẩy cơ thể hắn ra, ngón tay thon dài khẽ đặt dưới cằm hắn ta rồi nâng nhẹ lên, bên môi treo nụ cười nhàn nhạt hơi có phần tà mị: "bất quá, ta thích....."
Hai chữ ta thích này, làm cho đôi đồng tử của Vân Tiêu tức khắc co rụt lại, hô hấp bất giác cũng nóng cháy hơn vài phần.
"Người ở đây quá nhiều, chúng ta về phòng từ từ tâm sự!"
Nụ cười của Vân Lạc Phong rất đẹp, đẹp đến nỗi làm tim người nhìn thấy cứ đập thình thịch không ngừng, đặc biệt là, trong lúc nói lời nói ám muội kia, cô còn xoay lại ngoắc ngoắc ngón tay với Vân Tiêu, cái động tác quyến rũ này quả thật là quá câu dẫn nhân tâm.
Vân Thanh Nhã đối với hành vi trêu chọc Vân Tiêu của cháu gái nhà mình sớm đã thấy nhiều mà quen, vì vậy cũng chẳng có biểu tình kích động gì cả, vẫn tiếp tục công việc giải quyết đám người còn lại của Y Thành.
Tuy nhiên, những người không hiểu biết gì về con người của Vân Lạc Phong thì lại khác, bọn họ sau khi nghe thấy đoạn đối thoại của Vân Tiêu và Vân Lạc Phong thì cứ có cảm giác thiên lôi cuồn cuộn, tất cả đồng loạt trợn mắt há hốc mồm.
Có vài nam nhân còn dùng ánh mắt cực kỳ hâm mộ mà nhìn Vân Tiêu, bọn họ thật hy vọng người được đối đãi như vậy là mình....
Lâm Nhã Đình thì đã ganh tị đến phát cuồng, cái ngón tay càng ngày càng siết chặt lại, ánh mắt ngoan độc nhìn chằm chằm vào Vân Lạc Phong không chớp mắt.
Đáng tiếc, bản thân cô ta bây giờ còn khó giữ, lấy cái gì để mà báo thù?
Trong phòng.
Ánh nến mờ nhạt bao phủ toàn bộ căn phòng, lúc sáng lúc tối, phản chiếu thân ảnh một đôi tuấn nam mỹ nữ đang đứng bên cửa sổ.
Hình ảnh hai người sánh vai mà đứng, trông không khác gì một đôi thần tiên quyến lữ, cùng nắm tay nhau mà ngắm nhìn trần thế phồn hoa.
"Vân Tiêu!"
Vân Lạc Phong khẽ hé môi mỏng, nhẹ nhàng gọi tên của nam nhân, nhưng hai chữ này vừa thốt ra thì nam nhân bỗng dưng cúi người, hôn lên đôi môi kia.
Nụ hôn của Vân Tiêu, mang theo sự bá đạo, cùng với hơi thở nam tính riêng biệt của hắn ta, hòa quyện cùng hơi thơm nhàn nhạt trong phòng, chui vào khoan mũi của Vân Lạc Phong.
Vân Lạc Phong hơi hơi híp đôi mắt mình lại, nghiêm túc mà đánh giá nụ hôn lần này của Vân Tiêu.
Đây không biết đã là lần thứ mấy Vân Tiêu chủ động hôn Vân Lạc Phong, lần đầu thì Vân Lạc Phong còn kinh ngạc, nhưng mãi rồi lại thành thói quen lúc nào cũng không hay.
Chẳng qua, so sánh với việc bị áp, thì Vân Lạc Phong càng thích là người áp Vân Tiêu nhiều hơn.
"Bạch Túc rất nguy hiểm!"
Nam nhân buông lỏng người con gái bị mình áp lên tường ra, nghiêm túc mà nói.
Vân Lạc Phong mỉm cười: "thì sao?"
"Nàng..... Cách xa hắn ta một chút!"
"Vân Tiêu, chàng đang ghen sao?"
Nam nhân bỗng có chút xấu hổ, nhưng biểu tình lại lập tức biến thành bá đạo. Thấy thế, ý cười trên mặt Vân Lạc Phong lại càng sâu hơn, đôi con ngươi như cười như không mà nhìn chăm chú gương mặt người nam nhân trước mặt.
Vân Tiêu thành thật gật gật đầu: "ừm!"
Vân Tiêu dừng lại một chút rồi bổ sung thêm một câu: "ngoài ra, ta sợ hắn xúc phạm đến nàng!"
"Vân Tiêu, chàng yên tâm, ta luôn có chừng mực!" Vân Lạc Phong lại lần nữa híp híp đôi mắt, cười tà khí, nói: "đối với Bạch Túc, ta nhất định sẽ cách xa hắn ta một chút, nam nhân kia cho ta một cảm giác rất không thoải mái!"
Cảm giác mà Bạch Túc mang lại cho Vân Lạc Phong cô hoàn toàn khác biệt với Vân Tiêu.
Ở bên cạnh Vân Tiêu, cô hoàn toàn có thể yên tâm thả lỏng bản thân, cho dù không một chút phòng bị, cô cũng biết nếu như có bất cứ nguy hiểm nào, nam nhân này nhất định sẽ liều mình bảo vệ cho cô.
Bạch Túc thì lại không giống vậy!
Chỉ cần Bạch Túc xuất hiện, Vân Lạc Phong cô liền cảm nhận được ngay một cổ hơi thở nguy hiểm. Cái loại nguy hiểm này làm cô thời thời khắc khắc đều phải cẩn tâm phòng bị, không dám có nửa điểm lơ là.
"À phải..." Vân Lạc Phong tựa hồ như nhớ ra gì đó, tiếp tục nói: "chàng nói ta nghe một chút về tình hình của mẫu thân chàng đi!"
Vân Tiêu lâm vào trầm mặc, rất lâu sau mới nói: "bà ấy.... Ở một nơi khác trong Vô Hồi Chi Sâm!"
Vô Hồi Chi Sâm, trải dài xuyên suốt đại lục.
Nơi mà Vân Lạc Phong sinh sống, chính là phía đông của Vô Hồi Chi Sâm. Còn về phía tây kia có những gì...., bởi vì muốn đến đó phải băng xuyên qua Vô Hồi Chi Sâm hung hiểm, cho nên mãi đến tận bây giờ cũng không có ai biết được.
"Vân Tiêu, nếu chàng muốn lên đường tìm kiếm mẫu thân, ta sẽ đồng hành với chàng!"
Vân Lạc Phong nâng tầm mắt lên, nhìn vào khuôn mặt lãnh khốc của Vân Tiêu mà nói.
"Được!" Vân Tiêu khẽ nhấp môi mỏng, đôi con ngươi thâm thúy phản chiếu ảnh ngược của Vân Lạc Phong: "ta đã rất nhiều năm rồi chưa từng gặp qua bà ấy, cũng không biết hiện tại bà ấy trở thành một người như thế nào, bất quá...."
Ánh mắt của Vân Tiêu, ngay khắc này đặc biệt trở nên vô cùng kiên định.
"Bất quá, cho dù có xảy ra chuyện gì, thì ta cũng vĩnh viễn đứng về phía của nàng, cho dù nàng có đối địch cùng trời!" Vân Tiêu hơi ngừng lại, nghiêm túc nói với Vân Lạc Phong: "cho dù nàng có đối địch cùng với ông trời, vậy thì ông trời chính là kẻ địch của ta!"
Vân Lạc Phong nàng là người mà Vân Tiêu hắn yêu! Cho dù phải trả giá bằng cả sinh mạng, hắn cũng nhất định bảo hộ cho nàng bình an!
Người mà nàng thích, hắn sẽ thay nàng bảo vệ chu toàn!
Kẻ địch của nàng, hắn dù hy sinh cả tính mạng cũng sẽ giúp nàng diệt trừ!
"Vân Tiêu..... "
Vân Lạc Phong đột nhiên tiến lên hai bước, gắt gao đè lấy bả vai của Vân Tiêu, đem thân mình hắn đẩy ngã xuống mặt đất rồi lại xoay mình đè lên trên.
"Chi bằng..... Bây giờ chúng ta song tu, chàng thấy thế nào?"
Tay Vân Lạc Phong khẽ vung lên, hắc bào của Vân Tiêu tức thì bị cô trút bỏ, tiếp theo thì tám khối cơ bụng mê người kia liền đập ngay vào mắt của Vân Lạc Phong.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc