Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 13

Tác giả: Tiêu Thất Gia

Giọng Vân Tiêu trầm thấp mà khàn khàn, trong đó còn chứa thêm một chút linh lực đủ để người kia núp ở chỗ tối nghe thấy. Lời vừa dứt, một nam tử mặc trường bào màu xám phóng nhanh đến, dừng trước mặt Vân Tiêu.
"Chủ tử có gì phân phó?"
Vân Tiêu trầm ngâm một lúc lâu, cuối cùng lại hỏi một câu không đâu vào đâu: "Ngươi đã từng tiếp xúc với nữ nhân chưa?"
"Hả?"
Lâm Quỳnh ngây ngẩn cả người. Không ngờ chủ tử gọi mình tới là vì muốn hỏi câu này.
Trước đó vì sợ Vân Lạc Phong phát hiện ra nên hắn trốn ở một khoảng cách hơi xa. Hơn nữa khi Vân Lạc Phong và Vân Tiêu nói chuyện, giọng nói không lớn, vì vậy hắn không nghe được bọn họ nói chuyện gì.
"Cái này..." Lâm Quỳnh gãi gãi đầu: "Chủ tử, dưới tay ngài không có nữ nhân nào, vì vậy thuộc hạ cũng không thường xuyên tiếp xúc với nữ nhân cho lắm. Chỉ là sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì thỉnh thoảng có đến thanh lâu dạo một chút."
"Ngươi có biết xuân cung đồ không?"
Vân Tiêu vẫn nhíu mày, hỏi thêm một câu.
Lâm Quỳnh hoàn toàn trợn tròn mắt, chủ tử đang bị cái gì kích thích vậy? Vậy mà lại có thể hỏi đến vật như xuân cung đồ?
"Chủ tử, người muốn có xuân cung đồ?"
"Ừm."
Vân Tiêu trầm giọng nói: "Chuẩn bị cho ta một bản xuân cung đồ."
"...." Lâm Quỳnh bị dọa đến mức nói cũng nói không ra lời.
Thế mà chủ tử lại muốn xem xuân cung đồ?
Chẳng lẽ người nghĩ thông suốt rồi?
"Dạ! Thuộc hạ tuân mệnh." Lâm Quỳnh vội vàng cung kính ôm quyền. Bỗng nhiên hắn nhớ ra cái gì đó: "Chủ tử, vừa rồi thuộc hạ có cảm giác hình như ở phía sau núi Vân gia còn có một người, không biết có cần...."
Ánh mắt lạnh lùng tàn bạo của Vân Tiêu dừng lại trên người Lâm Quỳnh, làm hắn sợ tới mức toàn thân run rẩy, vội vàng cúi đầu.
"Xin chủ tử thứ tội!"Sao hắn lại quên mất, thực lực của chủ tử vốn cường đại như vậy, sao có thể không nhận ra được ở sau núi còn có một người khác tồn tại. Nhưng chủ tử không nói gì cả, cũng không hạ lệnh điều tra, như vậy có thể thấy được rằng người nọ có quan hệ với Vân gia.
Thế nhưng chính mình lại tự tìm ૮ɦếƭ vạch trần chuyện này. Với thủ đoạn của chủ tử, nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn.
"Trở về lãnh phạt."
Giọng nói Vân Tiêu lạnh lùng vô tình, giống như đánh một đòn lên người Lâm Quỳnh.
"Thuộc hạ tuân lệnh."
Trên trán Lâm Quỳnh đổ một lớp mồ hôi lạnh, nhớ đến hình phạt mà chủ tử đặt ta thì không khỏi dâng lên cảm giác sởn tóc gáy.
"Nhớ kỹ! Chuyện không nên quản thì đừng quản!"
Dứt lời, Vân Tiêu liền ra khỏi phòng, ngay lúc vừa tới cửa phòng thì lại nói thêm một câu: "Sau khi đem xuân cung đồ tới thì trở về lãnh phạt."
Đợi Vân Tiêu đi rồi, hai chân Lâm Quỳnh mềm nhũn ngồi phịch xuống đất, hắn tự vả vào miệng mình một cái, mặt đầy ảo não.
"Cho ngươi lắm miệng, giờ thì hay rồi, trở về chịu phạt."
...
Đại sảnh Vân gia.
Sắc mặt lão gia tử có chút không kiên nhẫn, gương mặt già nua luôn nhìn về phía cửa, khi thấy được dung nhan tuyệt mỹ của thiếu nữ đang đi đến mới hòa hoãn lại đôi chút.
"Phong nhi, mau đến ngồi cạnh ta."
Vân Lạc Vẫy vẫy tay về phía Vân Lạc Phong, giọng nói rất hòa ái.
Vân Lạc Phong nghe lời, đi thẳng đến bên cạnh Vân Lạc. Sau đó, tầm mắt nàng liếc về phía nam tử mặc y phục thị vệ của phủ thái tử, nhướng mày hỏi: "Thái tử sai ngươi đến tìm ta có chuyện gì?"
"Thái tử sai thần đưa thiệp mời cho Vân đại tiểu thư."
Thiệp mời?
Vân Lạc Phong ngẩn ra một chút. Sau đó cầm lấy tấm thiệp mời từ trong tay thị vệ phủ thái tử, sau khi nàng nhìn thấy nội dung trong tấm thiệp thì cười một tiếng: "Ta biết rồi, ngươi về nói với thái tử, nhất định ta sẽ đến."
Thị vệ phủ thái tử chắp tay cúi chào, sau đó lui ra ngoài.
Đợi sau khi thị vệ kia đi rồi, Vân Lạc mới nhíu mày hỏi: "Thái tử lại muốn làm gì?"
"Là thế này..." Vân Lạc Phong đọc sơ lược nội dung trong thiệp: "Tối hôm nay, thái tử tổ chức yến hội ở bờ sông Tần, mời tất cả tiểu thư công tử nhà thế gia đến dự, nên hắn đưa thiệp mời đến đây. Chẳng qua mấy loại yến hội này trước nay chưa từng có mặt con, nay lại phát thiệp mời, chắc là hắn muốn thể hiện âи áι với Mộ Vô Song ở trước mặt con, sẵn tiện hạ nhục con một chút."
"Con và thái tử đã giải trừ hôn ước, hắn cần gì phải làm vậy?"
"Gia gia quên rồi sao? Đúng là Thái tử muốn giải trừ hôn ước với con, nhưng cuối cùng chuyện này lại do Vân gia chúng ta đề xuất, cho nên tính chất việc này cũng liền thay đổi, biến thành con vứt bỏ hắn. Cho dù người ngoài có biết lòng của thái tử chỉ có Mộ Vô Song, nhưng chuyện này cũng làm hắn cảm thấy khó chịu. Vì vậy hắn mới muốn cho con hiểu rõ, không có hắn, con sẽ không thể tìm được một nam nhân tốt."
Trên mặt Vân Lạc Phong nở một nụ cười gian xảo: "Hắn muốn thể hiện âи áι? Vậy con sẽ giúp hắn toại nguyện."
"Phong nhi, ta khuyên con không nên đi." Vân Lạc nhíu mày càng ngày càng chặt: "Bây giờ tuy rằng con đã có thể tu luyện, nhưng chung quy vẫn còn kém thực lực của thái tử quá xa, con đi như vậy chỉ có hại, không có lợi."
Trong mắt Vân Lạc Phong lóe lên từng tia sáng, trên mặt tràn đầy tự tin.
"Gia gia yên tâm, cháu gái vĩnh viễn cũng không để bản thân chịu thiệt."
"Hay là để Vân Tiêu đi theo cùng con?" Trong lòng Vân Lạc vẫn còn có chút lo lắng.
Trong cảm nhận của Vân Lạc, đám người đó đều là sài lang hổ báo, cháu gái ông da thịt non mịn, sao có thể chịu được bọn súc sinh kia gặm cắn chứ.
"Để Vân Tiêu đi đối phó bọn họ có phải là chuyện bé xé to quá mức hay không?" Vân Lạc Phong nhướng mày: "Một mình con đi là đủ rồi. Gia gia, con phải đi chuẩn bị một chút cho yến hội tối nay, người cứ yên tâm ở nhà chờ con."Vân Lạc Phong vỗ vỗ vai Vân Lạc, cười thần bí, sau đó đi ra ngoài...
...
Bờ sông Tần.
Tiếng đàn ngân vang, dư âm không dứt.
Trong thuyền lớn xa hoa ồn ào, nhiều thanh niên tài tuấn đang lớn tiếng đàm luận thi từ ca phú, hoặc là các vấn đề trong việc tu luyện. Mà Cao Lăng Và Mộ Vô Song được đám người đó vây quanh đã nghiễm nhiên trở thành đối tượng được họ sùng bái.
"Đúng rồi thái tử điện hạ, không phải ngài nói hôm nay phế vật Vân Lạc Phong kia cũng đến hay sao? Sao đến giờ còn chưa xuất hiện?" Nhi tử của binh bộ thượng thư, Quan Lâm đột nhiên mở miệng hỏi.
Đám người đang ồn ào bỗng nhiên yên tĩnh, rất lâu sau đó, những giọng nói bàn luận tranh cãi mới vang lên, còn ồn ào hơn lúc trước.
"Thái tử điện hạ, sao ngài lại mời phế vật Vân Lạc Phong đó đến đây? Loại người như ả ta không xứng kết giao cùng chúng ta."
"Không sai! Trước kia Vân Lạc Phong cùng lắm chỉ là một phế vật mà thôi. Nhưng gần đây mọi người có biết cô ta đã làm ra những chuyện gì không? Đầu tiên là tiêu sạch toàn bộ tài sản của Vân gia. Sau đó lại ép Vân lão tướng quân tuyển hộ vệ và nha hoàn cho ả ta. Vân lão tướng quân tuổi tác đã cao mà còn phải làm lụng vất vả, loại người như ả ta sao không ૮ɦếƭ nhanh một chút chứ?"
"Ả ta căn bản là kẻ táng tận thiên lương, vong ân phụ nghĩa. Thái tử điện hạ trước đây không hề chê bai cô ta không có thiên phú, đồng ý thực hiện hôn ước cưới cô ta làm thê tử, còn ả ta thì sao? Vậy mà lại dám làm ra chuyện cưỡng đoạt mỹ nam. Trên đời này sao lại có nữ nhân không biết liêm sỉ như vậy chứ?"
Mộ Vô Song nghe những người này không ngừng lăng mạ Vân Lạc Phong, trong lòng vô cùng vui vẻ, nhưng lại không để lộ ra ngoài chút gì. Thần thái trên mặt vẫn là tươi cười cao quý ưu nhã.
"Việc này không liên quan đến thái tử. Là do ta xin thái tử mời nàng ta đến. Hơn nữa mục đích lần này mời Vân Lạc Phong đến là vì muốn chọn một vị hôn phu cho Vân Lạc Phong từ trong mọi người, xem như bồi thường việc thái tử từ hôn với nàng ấy."
"Cái gì?"
Sau khi nghe Mộ Vô Song nói xong, Quan Lâm vô cùng kích động: "Mộ tiểu thư, Vân Lạc Phong chỉ là một phế vật, cùng lắm chỉ có gương mặt xinh đẹp một chút. Chúng ta ít nhiều gì cũng là nhân tài, sao ả ta có thể xứng với mấy người chúng ta?"
"Cái này cũng đơn giản thôi."
Nha hoàn Tiểu Cúc đứng phía sau Mộ Vô Song nghe thấy lời này liền lên tiếng chen vào: "Vân Lạc Phong ỷ vào việc mình là cháu gái lão tướng quân mà tác oai tác quái. Có lão tướng quân ở đó thì sẽ không để cho ả ta làm thi*p, tuy nhiên lão tướng quân tuổi tác đã cao, không còn sống được bao lâu, đợi sau khi ông ta ૮ɦếƭ thì không còn ai bảo vệ ả ta nữa, đến lúc đó cứ bắt cô ta xuống làm thi*p là xong."
"Tiểu Cúc!" Mộ Vô Song giả vờ tức giận, lớn tiếng mắng: "Ai cho ngươi xen vào? Lui xuống cho ta!"
"Tiểu thư!"
Tiểu Cúc ra vẻ uất ức, bào chữa cho bản thân: "Nô tỳ chỉ là bất bình cho tiểu thư. Vân Lạc Phong kia đầu tiên là bám lấy thái tử không buông, sau đó lại đến phủ Thừa tướng ép tiểu thư phải tìm cho ả ta một vị hôn phu, bằng không sẽ bám lấy thái tử đến ૮ɦếƭ không buông. Nếu ả ta bám lấy thái tử, nhất định lão tướng quân sẽ che chở bảo vệ ả ta. Đến lúc đó không chỉ thái tử điện hạ, sợ là ngay cả Hoàng thượng cũng thấy khó xử."
Sắc mặt Mộ Vô Song thay đổi, giọng nói càng nghiêm khắc hơn vài phần: "Tiểu Cúc, ta đã nói với ngươi chuyện này không được nói ra. Ngươi quên rồi hay sao?"
Lúc này, trong một gian ghế lô trên thuyền, tứ hoàng tử Cao Thiếu Thần ôn nhu như ngọc, nhìn đôi chủ tớ kẻ xướng người họa như hát kịch, không nhịn được nở nụ cười.
"Xem ra ánh mắt của Hoàng huynh ta đúng là kém thật, ngay cả một vở kịch lộ liễu vậy cũng nhìn không ra." Hắn lắc lắc đầu, trong mắt chứa ý cười gian trá như hồ ly: "Chẳng qua, Vân Lạc Phong có vẻ không đơn giản như bề ngoài, thật tò mò, nàng ta là ngươi như thế nào?"
Đúng như Cao Thiếu Thần nói, Cao Lăng không hề nhìn ra đôi chủ tớ này đang diễn trò. Thấy Mộ Vô Song còn đang nói tốt cho Vân Lạc Phong, sắc mặt hắn càng đen hơn vài phần.
"Vô Song, lúc trước nàng nói muốn tìm phu quân cho Vân Lạc Phong không phải tự nguyện mà là do ả ta uy Hi*p sao?" Mắt Cao Lăng chứa đầy ý lạnh, như muốn đông lạnh Mộ Vô Song: "Lúc trước nàng còn nói, sợ ả ta không đồng ý, muốn ta xin phụ hoàng ban chỉ tứ hôn. Thật không ngờ chuyện này lại do một mình ả ta bày ra."
Mộ Vô Song cười khổ: "Thái tử điện hạ, việc này Vô Song cũng là bất đắc dĩ, huống chi Vân Lạc Phong thật sự mắt cao hơn đầu, người mà Vô Song chọn, nhất định nàng ấy không vừa lòng."
"Chỉ bằng ả?" Cao Lăng cười lạnh một tiếng, sự khinh thường trong mắt càng thêm mãnh liệt: "Ả có tư cách gì mà mắt cao hơn đầu? Vô Song, chuyện này nàng không cần lo, bổn thái tử sẽ làm chủ cho nàng, đến lúc đó, ả gả cũng phải gả, không muốn gả cũng phải. Tiểu Cúc nói không sai, đợi lão tướng quân ૮ɦếƭ rồi, không còn ai chống lưng cho ả thì có thể bắt ả làm thi*p."
Mọi người hai mắt nhìn nhau, trong giây lát tất cả đều im lặng.
Tuy rằng Vân Lạc Phong đúng là phế vật, nhưng diện mạo thật sự vô cùng xinh đẹp. Vì vậy, thật ra có rất nhiều người muốn nạp cô ta làm thi*p.
Cưới thê tử chính là nhìn vào diện mạo và thiên phú. Nhưng nạp thi*p thì chỉ cần xinh đẹp như hoa là được.
"Xem ra yến hội hôm nay rất náo nhiệt."
Đột nhiên, một giọng nói lười biếng từ bên ngoài truyền tới. Hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.
Dưới ánh sáng mờ nhạt, thiếu nữ lười biếng dựa thân mình vào cửa thuyền, đôi môi khẽ gợi lên nụ cười tà mị, ánh mắt như cười như không nhìn mấy kẻ đang đứng trong phòng.
Đôi mắt đen nhánh của thiếu nữ giống như bóng đêm vô hạn. Rõ ràng nàng đang nhìn ngươi, nhưng lại khiến cho ngươi có cảm giác trong mắt nàng không hề có ngươi.
Cái loại cảm giác bị xem thường này chỉ có người đứng trên cao mới có thể mang đến. Nhưng hôm nay, Vân Lạc Phong lại cho bọn họ cái cảm giác này.
"Ngươi đến rồi?"
Tim Mộ Vô Song run lên một cái, rất nhanh liền trở lại bình thường. Nụ cười trên mặt vẫn ưu nhã cao quý, không hề để lộ nội tâm ghen ghét của ả ta một chút nào. Nhưng đồng thời thái độ cũng không mấy gì tốt, mà là dùng giọng điệu của một cường giả đối diện với một con kiến hôi để nói chuyện: "Ngươi đến muộn!"
Vân Lạc Phong cong khóe môi, chuyển tầm mắt của mình về phía Cao Lăng: "Thái tử đưa thiệp mời cho ta, thời gian viết trên thiệp chính là bây giờ. Chẳng lẽ là do thái tử cố tình viết sai?"
Tất nhiên Mộ Vô Song sẽ không dám nói thái tử viết sai thời gian. Vì vậy chỉ đành ôm sai lầm này vào người.
"Chắc là do chúng ta nhớ nhầm nên đến sớm, xin lỗi! Vừa rồi không nên trách ngươi đến trễ."
Một câu này làm cho Vân Lạc Phong trở thành kẻ địch của tất cả những người ở đây.
Chẳng lẽ chỉ có mình thời gian của ả ta là đúng, còn bọn họ đều nhớ nhầm hay sao?
"Vân Lạc Phong! Ngươi đừng quá đáng." Trong nháy mắt gương mặt tuấn lãng của Cao Đồ đen kịt như đít nồi. Hắn ôm Mộ Vô Song vào lòng, dùng ánh mắt sắc bén như lưỡi đao bắn về phía Vân Lạc Phong: "Thời gian bổn thái tử viết là giờ dậu một khắc, bản thân ngươi đến trễ còn trút sai lầm của mình lên đầu Vô Song. Vô Song, nàng không cần phải xin lỗi loại người này."
Mộ Vô Song được Cao Lăng ôm trong иgự¢, nhân lúc mọi người không chú ý, nhẹ nhàng cong khóe môi.
Đúng là Thái tử viết giờ dậu một khắc, chẳng qua ả ta nhân lúc thái tử không chú ý sửa lại thành giờ dậu ba khắc mà thôi.
"Thái tử.." Mộ Vô Song giả vờ theo bản năng muốn tránh khỏi cái ôm của Cao Lăng, mày liễu khẽ chau lai: "Xin người buông tay. Ở trước mặt mọi người làm vậy không được tốt lắm, huống chi, Vân Lạc Phong còn là vị hôn thê trước kia của người."
Nghe lời này, Cao Lăng lại càng ôm ả ta chặt hơn, ngang ngược nói: "Không bao lâu nữa nàng sẽ là chính thê được bổn thái tử cưới hỏi đàng hoàng, có gì là không thể? Mộ Vô Song nàng không chỉ là thiên chi kiều nữ* (con cưng của trời), còn là đồ đệ của Cảnh Lâm, vẫn còn trẻ đã có y thuật tuyệt đỉnh, Vân Lạc Phong sao có thể so sánh với nàng."
Sắc mặt Mộ Vô Song đỏ lên, không giãy dụa nữa mà nép vào lòng иgự¢ của Cao Lăng. Bên môi kéo ra nụ cười thỏa mãn, hạnh phúc.
Nhìn một màn gắn bó keo sơn của đôi cẩu nam nữ trước mặt này, Vân Lạc Phong chỉ lười biếng duỗi thẳng chân một cái, trong đôi mắt đen chứa một chút ý cười: "Tặng các ngươi một câu "càng âи áι, càng ૮ɦếƭ nhanh"."
Sắc mặt Cao Lăng càng thêm khó coi. Hắn vừa định mở miệng giáo huấn Vân Lạc Phong thì ngay lúc này Mộ Vô Song lại đưa tay kéo hắn lại.
"Bỏ đi! Thái tử, bất luận thế nào người cũng đã từng là vị hôn phu của Vân Lạc Phong. Người làm như vậy, nàng ấy không vui cũng là chuyện bình thường." Mộ Vô Song nhìn Cao Lăng lắc lắc đầu, sau đó mắt đẹp chuyển hướng nhìn Vân Lac Phong, vẫn giữ thái độ cao quý ưu nhã: "Vân Lạc Phong, ta nghe nói gần đây ngươi yêu thích y thuật, hay là chúng ta cùng nhau trao đổi một chút, như thế nào?"
"Phụt!!"
Lời Mộ Vô Song vừa dứt, Quan Lâm đã không nhịn được mà bật cười: "Vô Song tiểu thư, tiểu thư muốn tìm ả ta trao đổi y thuật, căn bản là đã tìm lầm người. Người như Vân Lạc Phong làm sao có thể so sánh với tiểu thư đây chứ? Tiểu thư là đồ đệ của Cảnh Lâm, y thuật cao siêu, ả ta là thứ gì? Một bại gia nữ, lấy bạc đi mua dược liệu để đốt chơi. Ta thật tò mò, ả ta mua nhiều dược liệu như vậy mà lại không độc ૮ɦếƭ ai sao?"
"Quan Lâm!" Mộ Vô Song nhíu chặt mày liễu, dùng giọng điệu không tán đồng nói: "Lời này của ngươi không đúng, có ai lúc mới bắt đầu mà không hoàn toàn không biết gì hết chứ. Vân Lạc Phong có sở thích này cũng không có gì chứng minh nàng ấy không đúng cả."
Quan Lâm bĩu môi, hiển nhiên không cho rằng lời Mộ Vô Song nói là đúng. Chỉ dựa vào bản lĩnh của một phế vật làm sao có thể học thành y thuật. Hơn nữa cũng sẽ không có ai nguyện ý nhận Vân Lạc Phong làm đồ đệ.
Chỉ có lương thiện như Mộ Vô Song mới muốn chỉ bảo cho ả ta.
Không sai! Trong mắt Quan Lâm, Mộ Vô Song nói muốn trao đổi y thuật với Vân Lạc Phong, thực tế là muốn chỉ bảo cho nàng ta.
"Vân Lạc Phong." Mộ Vô Song chuyển hướng sang Vân Lạc Phong một lần nữa: "Đối với người mới học y như ngươi, nếu như không có ai chỉ dạy thì sẽ phải đi đường vòng rất nhiều. Không bằng ta chỉ cho ngươi vài điều, có chỉ dạy của ta, so ra còn tốt hơn là ngươi phải đọc sách mười năm."
Thật sự Mộ Vô Song muốn dạy cho Vân Lạc Phong sao?
Không! Ả ta làm như vậy chỉ là muốn làm nhục Vân Lạc Phong. Để Vân Lạc Phong ý thức được bản thân mình ngoại trừ vẻ bề ngoài thì chỉ là một kẻ vô tích sự. Hơn nữa, ả ta biết rõ, lấy tính tình của Vân Lạc Phong sao có thể đồng ý nhận chỉ dạy của ả.
"Được thôi!"
Ngay lúc Mộ Vô Song cho rằng Vân Lạc Phong sẽ ra sức từ chối thì giọng nói lười biếng mang theo ý cười của Vân Lạc Phong vang lên.
Ngay lập tức, biểu cảm trên mặt Mộ Vô Song cứng đờ, thừa dịp người khác không chú ý, ả ta từ từ khôi phục lại vẻ ngoài cao quý của mình: "Vân Lạc Phong, ngươi có gì không biết thì cứ hỏi, ta sẽ tận tình giải đáp."
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng vân vê cằm, đôi mắt đen phản chiếu ý cười: "Ta muốn biết độc hoa mạn đà la nên giải thế nào?"
Mộ Vô Song ngẩn ra một chút, ả ta suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nếu ta nhớ không lầm, độc hoa mạn đà la là câu hỏi được dán trên bức tường nan đề trong Y Các, dù là y sư trong Y Các cũng không thể giải, Vân Lạc Phong, câu hỏi này sợ là ngay cả sư phụ ta cũng không thể trả lời được cho ngươi, ta đề nghị ngươi vẫn nên bắt đầu học từ cơ bản, hiện giờ độc hoa mạn đà la không phải là thứ mà người mới học như ngươi nên tiếp xúc."
Ngụ ý rằng, câu hỏi mà ngay cả y sư của Y Các cũng không trả lời được thì Mộ Vô Song cô ta không trả lời được cũng là chuyện bình thường.
"Phương pháp giải độc mạn đà la rất đơn giản." Vân Lạc Phong ngáp một cái, lười biếng dựa vào cửa thuyền: "Ngay cả câu hỏi đơn giản như vậy ngươi cũng không trả lời được, có tư cách gì muốn trao đổi y thuật với ta."
"Vân Lạc Phong!"
Cao Lăng nắm chặt tay, làm cho xương khớp ngón tay cũng kêu lên răng rắc, làm cho người khác có cảm giác rằng bất cứ lúc nào hắn cũng có thể đánh lên mặt Vân Lạc Phong.
"Ngươi cố ý làm khó Vô Song!" Cuối cùng, Cao Lăng vẫn đè nén xúc động muốn đánh người của mình, căm giận nói: "Độc hoa mạn đà la ngay cả Y Các cũng phải bó tay. Ngươi dựa vào cái gì mà dám khẩu xuất cuồng ngôn nói rằng phương pháp giải độc rất đơn giản? Rõ ràng ngươi cố ý gây chuyện! Ta cảnh cáo ngươi, đừng ngang tàng. Y thuật phải học từ cơ bản, Vô Song tốt bụng muốn dạy cho ngươi, ngươi lại cố tình gây chuyện. Ngươi đã không biết trân trọng cơ hội thì cả đời chỉ có thể làm phế vật."
Không khí trong thuyền bất chợt trở nên căng thẳng. Mọi người nhìn thấy thái tử điện hạ nổi giận, thì không có ai có can đảm dám ngắt lời thái tử.
Ngay lúc không khí đang giương cung bạt kiếm, bỗng bịch một tiếng, một âm thanh của một cái gì đó ngã xuống đất vang lên từ bên trong khoang thuyền, hấp dẫn ánh mắt tất cả mọi người nhìn qua đó.
Một lão già có gương mặt trắng bệch, đang nằm trên đất run rẩy không ngừng. Bên cạnh ông là một nữ tử trẻ tuổi, diện mạo thanh tú diễm lệ, đang nâng nửa người của ông ta lên, thần thái rất nôn nóng, lớn tiếng gọi: "Mau! Mau cứu người! Mau cứu gia gia ta! Ai có thể cứu được gia gia ta, Ninh gia sẽ mang ơn đội nghĩa, dâng tặng hậu lễ!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc