Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 129

Tác giả: Tiêu Thất Gia

Hội trưởng của Y Sư Hiệp Hội không phải là đối thủ của Quỷ đế?
Hai mắt Lâm Hạo liền phát sáng: "cha, Quỷ đế thật sự sẽ trở thành muội phu của con sao?"
"Hạo nhi, con quên rồi hay sao?" Lâm Qua cười từ ái: "hai mươi năm qua, nam nhân nào mà muội muội con nhìn trúng, có người nào là có thể thoát khỏi lòng bàn tay của nó đâu? Quỷ đế nói cho cùng cũng chỉ là một nam nhân, đã là nam nhân làm sao có thể thoát được sự cám dỗ của mỹ sắc?"
Lâm Hạo tán đồng gật gật đầu: "cái này cũng đúng! Con cũng là một nam nhân, chỉ cần là nữ nhân xinh đẹp một chút thì con cũng muốn có được. Quỷ đế nhất định là cũng có cùng suy nghĩ giống con! Trừ phi là hắn vô năng, mới không có hứng thú với mỹ nữ mà thôi! Ngoài ra, con còn có một yêu cầu, con muốn có được cơ thể của Vân Lạc Phong, chờ sau khi con có được ả rồi thì hãy giết ả!"
Lúc này, trong đầu Lâm Hạo bỗng xuất hiện một gương mặt tuyệt mỹ khuynh quốc khuynh thành, hắn ta *** *** khóe môi đầy bỉ ổi, trong mắt phát ra từng tia sáng dâm đãng.
"Hạo nhi, loại nữ nhân như Vân Lạc Phong chỉ làm bẩn con mà thôi, nhưng nếu như con thích, cha có thể giữ ả lại cho con làm tiểu thiếp."
Lâm Qua đối với Lâm Hạo đã sủng ái đến lộ rõ ra ngoài mặt, chỉ cần là đối diện với Lâm Hạo, ông ta sẽ luôn luôn nở nụ cười ôn hòa từ ái.
Không thể không nói, sở dĩ Lâm Hạo có được tính cách như ngày hôm nay, cũng đều là do Lâm Qua nuông chiều mà ra.
"Cha!" Lâm Hạo âm hiểm cong cong khóe môi: "nữ nhân như vậy, chỉ xứng hầu hạ con một đêm mà thôi. Cho dù ả có khóc lóc van xin con lâm hạnh, con cũng sẽ không cho ả đêm thứ hai. Cái loại nữ nhân ai cũng có thể đè Dưới *** như ả, con ngại bẩn!"
Lâm Hạo đã nhận định là do Vân Lạc Phong dùng sắc đẹp để mê hoặc chúng trưởng lão, cho nên chúng trưởng lão mới ra tay đánh hắn để trút giận cho Vân Lạc Phong. Như vậy, Vân Lạc Phong khẳng định đã phát sinh ra quan hệ bẩn thỉu với đám lão già kia! Nữ nhân dơ bẩn như vậy, đâu xứng đáng làm tiểu thiếp của hắn!
Nhiều lắm thì hắn cũng chỉ có thể coi Vân Lạc Phong như là một kỹ nữ thanh lâu để mua vui mà thôi.
Mà cùng một kỹ nữ, hắn sẽ không chơi hai lần!
_____
Lúc này, trên sơn đạo gập ghềnh, Khinh Yên đang ngừng bước, hai chân có chút tê mỏi, thân mình dựa vào một thân cây mà nghỉ ngơi, khẽ khép hai mí mắt lại.
"Yên nhi, nàng mệt à?" Diệp Linh quay lại nhìn Khinh Yên, khuôn mặt lạnh lùng lúc này đang nở một nụ cười ôn nhu dịu dàng.
Khinh Yên mở đôi mắt ra, lắc lắc đầu: "không sao cả, chúng ta tiếp tục xuất phát đi!"
Trước đó không lâu, bọn họ đã nhận được tin tức, phủ thành chủ của Y Thành bị người ta phóng hỏa thiêu rụi. Mà nghe nói, thủ phạm của chuyện này, chính là tiểu thư nhà bọn họ.
Nếu như tiểu thư đã trở về, vậy người chắc chắn sẽ đến Y Sư Hiệp Hội để tham gia Đại Hội Y Sư, cho nên Khinh Yên và Diệp Linh đều vội vội vàng vàng đưa người tới đây để giúp tiểu thư một tay.
"Được!"
Diệp Linh sủng nịnh xoa xoa đầu của Khinh Yên, ý cười bên môi vô cùng ấm áp: "nếu nàng mệt thì chúng ta cứ nghỉ ngơi một lát! Suy cho cùng thì suốt mấy ngày nay, chúng ta cứ liên tục lên đường, chưa hề dừng lại nghỉ ngơi!"
"Các người hình như cũng có từng nghỉ ngơi qua đâu?" Khinh Yên trợn mắt nhìn Diệp Linh.
"Chúng ta là nam nhân, còn nàng là nữ nhân!"
"Ta là đội trưởng của Liệt Diễm quân đoàn, không phải nữ nhân nhu nhược yếu đuối!" đôi mắt Khinh Yên hiện lên tia sáng kiên định: "trước khi gặp được tiểu thư, ta tuyệt đối sẽ không nghỉ ngơi!"
Người của Y Thành cũng đang ở trong Y Sư Hiệp Hội, cho nên Khinh Yên mới nôn nóng như vậy, cô sợ tiểu thư nhà mình sẽ gặp nguy hiểm.
"Haiz...." Diệp Linh bất đắc dĩ thở dài một tiếng: "nếu nàng mệt, ta không ngại cõng nàng đi!"
"Không cần!" Khinh Yên chống đỡ thân thể đứng lên: "Diệp Linh, nếu như ta yếu ớt đến nỗi phải nhờ đến chàng cõng, thì sao còn đủ tư cách theo tiểu thư chinh chiến bốn phương? Thời gian cũng không còn sớm nữa rồi, chúng ta mau xuất phát đi thôi!"
Nói xong lời này, Khinh Yên cầm chặt thanh kiếm trong tay, định tiếp tục lên đường.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có một tiếng cười lạnh lùng chợt vang lên, làm tất cả mọi người lập tức dâng lên sự cảnh giác.
"Người của Vân gia? Không ngờ vận khí của chúng ta lại tốt như vậy! Mới đi được nửa đường thì đã gặp được người của Vân gia rồi! Một khi đã như vậy, ta sẽ giết các ngươi trước, sau đó mới đến Vân gia tìm cái lão già Vân Lạc phiền phức kia!"
Lời còn chưa dứt, thì từ trên không trung bỗng nhảy xuống rất nhiều người, nháy mắt đã bao vậy hết đám người Khinh Yên.
Trong số đám người vừa đến, dẫn đầu là một nam nhân trung niên, nam nhân này mặc y phục rất hoa lệ, đôi mắt lại âm hiểm lạnh lùng giống như rắn độc, khiến người nhìn vào đều cảm thấy rất không thoải mái.
"Diệp Linh, tam hoàng tử Lưu Kim Quốc, thủ hạ của Vân Lạc Phong, phó đội trưởng của Cương Thiết quân đoàn. Khinh Yên, nha hoàn làm bạn từ nhỏ của Vân Lạc Phong, đội trưởng Liệt Diễm quân đoàn, xem ra người mà ta gặp được cũng không tệ!"
Nam nhân trung niên kia tự mình lẩm ba lẩm bẩm, bên môi lại phát ra tiếng cười khẩy nhạo báng.
"Ngươi là người phương nào?"
Sau khi cảm nhận được hơi thở cường đại trên người nam nhân trung niên kia, Diệp Linh theo bản năng kéo Khinh Yên ra sau lưng mà che chắn, thần sắc lạnh lùng nhìn đối phương.
"Ta là thủ hạ dưới trướng của La Phù trưởng lão ở Y Sư Hiệp Hội!"
Nam nhân trung niên hơi hơi nheo lại đôi mắt: "lần này phụng mệnh đến Vân gia bắt lão già Vân Lạc."
Lúc trước, sau khi Lâm Nhã Đình bị Vân Lạc Phong cự tuyệt, thì liền phái người đi đến Vân gia. Đây cũng là do cô ta phòng xa! Nếu Vân Lạc Phong vẫn không đồng ý quy thuận cô ta thì sẽ dùng mạng của người trong Vân gia mà uy hiếp Vân Lạc Phong.
Loại thủ đoạn này, Lâm Nhã Đình sử dụng cũng không ít lần!
Đáng tiếc, nam nhân trung niên còn chưa biết những biến cố đã xảy ra ở Y Sư Hiệp Hội, càng không biết La Phù đã rớt đài rồi, Lâm Nhã Đình thì bản thân khó giữ! Bằng không, sao ông ta còn dám đi tìm Vân gia gây phiền phức?
"Yên nhi, nàng phải cẩn thận!" khuôn mặt của Diệp Linh trầm xuống: "người này là cường giả Địa Linh Giả trung giai, những người khác đều là Cao Linh Giả."
Trước mắt, trong quân đoàn của Vân gia chỉ mới có mình Diệp Linh là vừa đột phá đến Địa Linh Giả sơ giai. Những người khác, cao nhất cũng chỉ mới là Cao Linh Giả mà thôi!
Nhưng chỉ với thực lực của một mình Diệp Linh, làm sao đủ để chống lại nhiều người như vậy.
Cũng may là Vân gia có Ninh lão và các chủ của Y Các bảo vệ, chỉ có một Địa Linh Giả, còn chưa đủ bản lĩnh để làm gì được Vân gia!
Bởi vì tin tức mà Lâm Nhã Đình thu được về Vân gia đều dừng ở thời điểm Vân Lạc Phong còn ở Vân gia, cho nên cô ta không biết hiện tại đang có hai cường giả tọa trấn tại Vân gia.
Nhưng cho dù cô ta biết thì kết quả cũng không có gì thay đổi! Bởi vì lực lượng của Y Sư Hiệp Hội mà Lâm Nhã Đình có thể điều động được cũng chỉ dừng ở cường giả Địa Linh Giả mà thôi.
Đây cũng là nguyên nhân mà lúc ở trên quảng trường, khi Vinh lão nghe được những lời uy hiếp của Lâm Nhã Đình lại không có bất cứ cảm giác lo lắng nào ngược lại còn liên tục trấn an Vân Lạc Phong.
Đơn giản là vì Vinh lão biết rõ, cao thủ mà Lâm Nhã Đình phái đi chẳng thể động đến một sợi tóc của người Vân gia.
Những người này xác thật là không làm gì được Vân gia, tuy nhiên, lại là một uy hiếp không nhỏ đối với người của Cương Thiết Liệt Diễm quân đoàn.
"Lên cho ta! Giết sạch người của Vân gia!" trên mặt của nam nhân trung niên hiện lên một mạc âm trầm, lạnh giọng ra lệnh: "để cho bọn họ biết được kết cục của việc đối đầu cùng Nhã Đình!"
Nháy mắt, tất cả những người đứng phía sau nam nhân trung niên đều rút VK ra, tấn công về phía người của quân đoàn.
"Diệp Linh, chúng ta cùng nhau quyết chiến!"
Khinh Yên lập tức rút VK ra, cùng với Diệp Linh lưng đôi lưng, trong ánh mắt thanh triệt chứa đầy tia sáng kiên định: "Khinh Yên ta cho dù có phải ૮ɦếƭ, cũng tuyệt đối không cúi đầu trước Y Sư Hiệp Hội!"
*** lưng đôi lưng: hai người dựa lưng vào nhau.
Những người khác trong quân đoàn cũng đồng loạt rút VK ra, gia nhập vào cuộc chiến. Trên sơn đạo, bắt đầu vang lên tiếng chém giết liên hồi, máu chảy thành sông.
Nam nhân trung niên khẽ nheo nheo hai mắt, tầm mắt dần dần di chuyển đến trên người của Diệp Linh. Tiếp theo, thân mình ông ta như hóa thành một thanh lợi kiếm sắc bén, bắn thẳng về phía Diệp Linh.
Ông ta đã nhìn ra được, trong số những người ở đây, thực lực của Diệp Linh là cường đại nhất, đã vậy, thì cứ bắt đầu giải quyết từ tên tiểu tử này trước vậy!
"Diệp Linh, cẩn thận!"
Khinh Yên trông thấy nam nhân trung niên kia sắp sửa lao tới trước mặt Diệp Linh, cô không biết lấy tốc độ nhanh như sét đánh từ đâu ra mà chỉ trong chớp mắt đã lao về phía nam nhân trung niên kia rồi.
"YÊN NHI!!!!"
Diệp Linh nôn nóng rống lên một tiếng, xẹt môt cái, trường kiếm trong tay đã cắt đứt đầu của kẻ địch trước mặt, sau đó Diệp Linh vươn tay ra muốn bắt lấy Khinh Yên, đáng tiếc, ngón tay hắn vừa chạm được vào ống tay áo Khinh Yên, khi nắm lại thì ống tay áo của Khinh Yên cũng vuột khỏi bàn tay hắn.
Tay của Diệp Linh chỉ có thể dừng lại giữa khoảng không, trơ mắt nhìn Khinh Yên mang theo vẻ mặt kiên định mà lao về phía tên nam nhân trung niên kia.
"Ngươi muốn ૮ɦếƭ thay hắn? Được, vậy ta thanh toàn cho ngươi!" nam nhân trung niên cười lạnh một tiếng, giơ đao trong tay lên, chém về phía đầu của Khinh Yên.
Trông thấy một màn sắp diễn ra trước mắt, Diệp Linh hoàn toàn bạo nộ, khí thế trên người dâng cao, uy áp không ngừng tản mạn, nháy mắt, hàng loạt kẻ địch một người nối tiếp một người ngã xuống. Sau đó, Diệp Linh lao nhanh về phía nam nhân trung niên, muốn đón lấy đòn công kích của hắn....
Đột nhiên, một phi đao từ phía sau Diệp Linh bắn tới, bay nhanh như chớp, lưu lại một dấu vết dài trên bầu trời.
Diệp Linh lại như không có nhìn thấy cây phi đao kia, ngay cả cũng chẳng né, bàn tay kéo lấy Khinh Yên, ngăn đòn công kích của nam nhân trung niên kia lại.
Tuy nhiên, cây phi đao kia lại không có gâm vào người Diệp Linh, nó giống như là mọc thêm một đôi mắt vậy, vòng qua người Diệp Linh rồi nhanh chóng cắt lấy yết hầu của nam nhân trung niên kia.
Thân mình của nam nhân trung niên cứng đờ lại, thanh đao trong tay rớt xuống, ông ta còn chưa kịp biết là đã xảy ra chuyện gì thì cơ thể đã đổ ập xuống đất.
૮ɦếƭ không nhắm mắt!
"Yên nhi!"
Ngay khoảnh khắc thanh đao kia rớt xuống đất, Diệp Linh đã kéo Khinh Yên vào lòng mình, âm thanh phát ra run run không ngừng, trong lòng lẫn trong tâm trí, ngoại trừ khiếp sợ, thì chính là khiếp sợ.
"Tại sao nàng lại ngốc như vậy?"
Khinh Yên cười cười: "bởi vì chàng là phu quân của ta, ta không muốn nhìn thấy chàng ૮ɦếƭ, nên ta thà rằng là bản thân mình ૮ɦếƭ trước!"
"Khinh Yên! Tại sao nàng có thể ích kỷ như vậy được hả?" Diệp Linh gắt gao đè lấy bả vai của Khinh Yên, nhịn không được mà hét lên một tiếng giận dữ: "nếu nàng vì cứu ta mà xảy ra chuyện gì không may, lúc đó nàng bảo ta phải làm sao hả? Lần sau, không cho phép nàng làm như vậy nữa! Có nghe không?"
Khinh Yên rũ mi mắt xuống, khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn đáng yêu gợi nên một nụ cười.
Lần sau... Có lẽ cô cũng vẫn sẽ ích kỷ như thế....
Cũng chỉ vì Khinh Yên cô thật sự không chịu nổi khi nhìn thấy Diệp Linh ngã xuống trước mặt mình, nên cô thà rằng làm một người ích kỷ, để mình ngã xuống trước.
"Đúng rồi, Khinh Yên, chúng ta trước tiên cần phải cảm tạ ân...."
Diệp Linh quay đầu, bốn chữ ân nhân cứu mạng còn chưa nói hết thì đã bị nghẹn lại nơi yết hầu, hai mắt của hắn trợn to hết cỡ, thần sắc trên mắt trong nháy mắt trở nên kích động không thôi.
"Đội... Đội trưởng!"
Trên hư không, nam nhân một thân lục bào trong gió nhẹ bay, đang khoanh tay mà đứng, khuôn mặt anh tuấn, khí chất trên người như một đóa sen thanh khiết mà ngạo nghễ, phong hoa tuyệt thế.
"Nhị gia!" Khinh Yên kích động đến suýt chút nữa là khóc ra nước mắt: "nhị gia, cuối cùng người cũng chịu trở về rồi! Chúng ta đợi người đã hơn một năm nay. Còn tiểu thư nữa, tiểu thư đã đến Y Sư Hiệp Hội.... "
Khinh Yên còn chưa nói hết, thì trên không trung, thân ảnh nam nhân phong hoa tuyệt thế đã biến mất, mà theo phương hướng hắn biến mất, trùng hợp chính là hướng đi đến Y Sư Hiệp Hội.
Từ sau khi La Phù bị giam vào ngục, mới cảm nhận được cái gì gọi là sống không bằng ૮ɦếƭ! Cũng bởi vì hành vi của ông ta và Lâm Nhã Đình, cho nên người chủ trì đại hội đã được đổi lại thành một người đệ tử của một trưởng lão khác trong Y Sư Hiệp Hội, người kia có tên là Hổ Phách!
Lúc này, Hổ Phách đang tĩnh tâm tu luyện, đột nhiên lại bị những tiếng bước chân ồn ào quấy rầy, hắn khẽ nhíu mày, nhìn về phía nữ tử không mời lại tự đẩy cửa mà vào.
"Lâm Nhã Đình, ngươi tới chỗ ta làm gì?" Hổ Phách có chút không kiên nhẫn, lạnh giọng quát.
Lâm Nhã Đình lại không để ý, ưu nhã cười, chậm rãi bước vào.
"Ta nghe nói, ngày mai huynh sẽ ra cổng thành đón tiếp Quỷ đế? "
"Không sai!" Hổ Phách khẽ cau mày: "nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến ngươi? Đừng quên, hiện tại ngươi ở Y Sư Hiệp Hội đã không còn bất cứ địa vị gì nữa rồi!"
Hai con ngươi của Lâm Nhã Đình khẽ đảo vài cái, cười khẽ: "Hổ Phách sư huynh, ta đến nơi này, là để nhờ huynh giúp ta một chuyện! Ta có một sư muội, vô cùng ngưỡng mộ Quỷ đế, cho nên, ta muốn ngày mai huynh để cho muội ấy cùng với huynh đi gặp Quỷ đế!"
"Lâm Nhã Đình, thứ cho ta không cách nào giúp ngươi chuyện này được! Nếu để cho sư phụ biết được ta giúp ngươi, thì sư phụ nhất định sẽ không tha cho ta!"
Hổ Phách lạnh giọng cự tuyệt Lâm Nhã Đình.
Lâm Nhã Đình cũng không nhục chí, tiếp tục cười nói: "Hổ Phách, ta nghe nói trong thời gian gần đây, Đinh Linh trưởng lão càng ngày càng sủng ái Huyền Phong! Ta có một biện pháp, có thể giúp huynh xoay chuyển tình thế!"
"Biện pháp gì?"
Nội tâm Hổ Phách hơi trầm xuống, nhìn Lâm Nhã Đình, hỏi.
"Trong tay ta có một gốc dược liệu Băng Tham năm trăm năm, nếu huynh đem gốc Băng Tham này tặng cho Đinh Linh trưởng lão, thì sau này Đinh Linh trưởng lão sẽ càng sủng ái tín nhiệm huynh hơn nữa. Mà ta thì chỉ cần huynh giúp cho ta một chuyện mà thôi!"
Hổ Phách rơi vào trầm mặc.
Điều kiện Lâm Nhã Đình đưa ra quả thật quá có mê lực, làm cho Hổ Phách không cách nào quyết đoán cự tuyệt như ban đầu được nữa.
"Ngươi chắc chắn là chỉ cần ta giúp ngươi một chuyện này mà thôi?" trong lời nói của Hổ Phách lộ ra vẻ nghi ngờ.
Tính cách của Lâm Nhã Đình, hănq biết quá rõ rồi, nữ nhân này xảo quyệt vô cùng, chỉ cần hơi không cẩn thận liền sẽ rơi vào bẫy của cô ta.
"Ta xin thề, chỉ là để cho sư muội ta có cơ hội nhìn thấy được Quỷ đế mà thôi! Suy cho cùng thì bằng vào thực lực của sư muội ta, vốn không đủ tư cách để tham gia đại hội. Ta xin đảm bảo sư muội sẽ không gây ra rắc rối gì cho huynh đâu, huynh cứ yên tâm!"
Khóe môi Lâm Nhã Đình dãn ra thành một nụ cười mỉm, cất tiếng thề thốt.
Hổ Phách cắn chặt răng, nói: "được, ta tin ngươi một lần!"
"Hổ Phách sư huynh, ta xin thay mặt sư muội đa tạ huynh!"
Ý cười bên môi của Lâm Nhã Đình càng sâu hơn, cô ta khẽ rũ mắt, che đi một tia sáng lạnh vừa lóe lên trong đáy mắt.
Vân Lạc Phong, ngươi cho rằng sai người của Y Sư Hiệp Hội canh giữ ta chặt chẽ thì sẽ khiến ta không có được cơ hội gặp mặt Quỷ đế hay sao? Ngươi sai rồi, chỉ cần Lâm Nhã Đình ta muốn rời khỏi nơi này, thì sẽ có trăm ngàn biện pháp.
Nghĩ đến đây xong, Lâm Nhã Đình xoay người đi ra khỏi phòng, còn thuận tiện giúp Hổ Phách đống cửa lại.
_____
Trong một gian phòng thanh nhã, mùi đàn hương tản mát ra hương thơm làm say mê lòng người.
Vân Lạc Phong lười biếng ngồi dựa lưng trên một chiếc ghế, hai mắt ngóng nhìn Trà Sữa đang chui từ cửa phòng mà vào: "Lâm Nhã Đình có hành động gì không?"
"Chít chít!" Trà Sữa kêu to hai tiếng trước, rồi mới nói: "chủ nhân, vừa rồi ta vào trong phòng của Lâm Nhã Đình xem thử một chút, phát hiện ra cô ta đang dịch dung!"
Dịch dung?
Vân Lạc Phong giật mình, lẩm bẩm: "cô ta tại sao lại phải dịch dung? Chẳng lẽ là muốn chạy trốn?"
Không!
Dựa theo tính cách của Lâm Nhã Đình mà nói, cô ta sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy! Suy cho cùng thì Y Sư Hiệp Hội cũng không có trừng phạt cô ta, cô ta sao có thể cam lòng bỏ đi?
"Người ta cũng không rõ lắm!" Trà Sữa ngẩng mặt lên nhìn Vân Lạc Phong, đôi mắt to tròn như hạt đậu lấp lánh sáng ngời: "sau khi cô ta dịch dung thành một gương mặt khác thì liền rời đi khỏi phòng. Bởi vì người ta muốn nhanh chóng bẩm báo chuyện này lại cho chủ nhân, cho nên không có tiếp tục theo dõi cô ta!"
Đoán chừng Lâm Nhã Đình dù thế nào cũng không ngờ tới, sở dĩ Vân Lạc Phong để cho cô ta tự do đi lại trong Y Sư Hiệp Hội là bởi vì sớm đã phái một con chuột nhỏ âm thầm nhìn chằm chằm vào cô ta không chớp mắt.
Chỉ là Trà Sữa nóng lòng về bẩm báo mọi chuyện cho Vân Lạc Phong, cho nên không có nghe được đoạn đối thoại giữa Lâm Nhã Đình và Hổ Phách.
Ngón tay Vân Lạc Phong nhẹ nhàng gõ gõ lên mặt bàn, đáy mắt chợt xẹt qua một tia sáng tà đạo: "ngươi tiếp tục đi theo Lâm Nhã Đình, nếu phát hiện cô ta dám lén lút bỏ trốn, thì lập tức bắt trói cô ta mang về. Trước khi nhị thúc đến, tuyệt đối không được để cho một người nào của Y Thành biến mất!"
"Dạ, chủ nhân!"
Trà Sữa nhận lệnh của Vân Lạc Phong xong liền ✓út một tiếng, chui từ cái khe cửa nhỏ mà chạy ra ngoài.
"Đã qua hết hai ngày rồi, ngày mai... Hẳn là đến lúc Vân Tiêu đến đây rồi!" khóe môi Vân Lạc Phong cong lên thành một nụ cười.
Hai ngày trước, bởi vì nguyên nhân Vân Lạc Phong trong vòng nửa nén nhang đã trị khỏi cho tất cả bệnh nhân có mặt ở đó, cho nên cô liền danh chính ngôn thuận mà chiếm lấy vị trì đầu bảng. Tuy nhiên, những người khác cũng cần phải sắp xếp thứ tự tranh hạng, cho nên bọn họ sẽ phải thi thêm một lần nữa.
Mà hôm nay chính là ngày thi lại. Ngày mai thì Đại Hội Y Sư sẽ chính thức được khai mạc.
"Sư phụ!" Lâm Nhược Bạch đứng im lặng bên cạnh Vân Lạc Phong từ nãy đến giờ, lúc này mới bĩu môi lên tiếng: "chúng ta đến Y Sư Hiệp Hội này cũng đã được mấy ngày rồi, chi bằng, người theo con cùng đi dạo phố đi!"
"Không có hứng thú!" Vân Lạc Phong nhướng nhướng mày: "ngày mai thì Vân Tiêu sẽ đến đây rồi, ta cần phải nghỉ ngơi lấy sức!"
"Sư phụ, chuyện sư công đến đây có liên quan gì đến chuyện người nghỉ ngơi lấy sức kia chứ?"
"Vì ta phải đùa giỡn hắn!"
"......."
Khóe miệng Lâm Nhược Bạch run rẩy, ở trước mặt vị sư phụ hết sức khí phách này của nhà mình, sư công vĩnh viễn luôn là kẻ bị đè.
Cô bé hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được, ngay mai hai người này gặp nhau rồi thì sẽ kịch liệt tới cỡ nào. Nhất định sẽ giống như củi khô dễ cháy.
Nghĩ đến đây, Lâm Nhược Bạch không có quấy rầy Vân Lạc Phong nữa, cô bé ngoan ngoãn yên lặng lui ra ngoài.
_____
Bình minh hôm sau.
Từ sáng sớm ở cổng thành đã đứng chật cứng đầy những người mặc y phục của Y Sư Hiệp Hội, khiến cho dân chúng trong thành sau khi nhìn thấy thì đều quay sang hai mắt nhìn nhau, không biết kẻ đến là một nhân vật thế nào mà lại gây ra động tĩnh lớn thế này?
Ngay trong lúc mọi người đang bàn tán sôi nổi, thì một đạo thân ảnh màu đen bỗng xuất hiện ở phía xa xa, nháy mắt một cái thì bóng dáng ấy đã dừng lại ngay trong không trung phía trên cổng thành.
Trong cái nháy mắt này, trong đầu mọi người đều hiện ra tám chữ.
Cử thế vô song, quân lâm thiên hạ!
Nam nhân kia lẳng lặng đứng giữa không trung, đôi mắt đen lãnh khốc khẽ đảo qua một lượt mọi người ở bên dưới, chỉ một cái đảo mắt này mà lại làm cho bọn họ có một loại xúc động muốn quỳ xuống thuần phục.
Trên mặt nam nhân kia đeo một tấm mặt nạ, làm người ta không cách nào nhìn ra được biểu tình trên mặt của hắn. Tuy nhiên, đôi môi mỏng lộ ra ngoài lại ẩn hiện một độ cong lãnh khốc, tựa hồ trong mắt nam nhân kia, không có sự tôn tài của bất cứ một kẻ nào bên dưới.
Trà Sữa tránh trong đám đông theo bản năng liếc mắt nhìn qua Lâm Nhã Đình đã dịch dung, trong đôi mắt to tròn lúc này dâng đầy phẫn nộ.
Hóa ra mục đích mà nữ nhân này lén la lén lút chạy tới cổng thành chính là nam nhân của chủ nhân nhà mình sao?
Đặc biệt là, khi nhìn thấy một tia si mê thoáng qua rồi biến mất trong mắt của Lâm Nhã Đình, làm cho lửa giận đang bùng cháy trong lòng Trà Sữa lúc này càng cháy mãnh liệt hơn.
Thời khắc này, Lâm Nhã Đình đang si ngốc nhìn nam nhân đứng giữa hư không, mặc dù cô ta chưa được nhìn thấy diện mạo ẩn giấu bên dưới lớp mặt nạ kia, nhưng điều đó cũng không làm ảnh hưởng tới sự si mê của cô ta dành cho hắn.
Người nam nhân này, chỉ bằng vào khí chất trên người, thì đã có thể chinh phục được cô ta! Cũng làm cho cô ta hiểu rõ, mong muốn cả đời này của cô ta là cái gì?
Cũng may Lâm Nhã Đình chưa nhìn thấy khuôn mặt thật sự của Vân Tiêu, nếu không, cô ta nhất định là sẽ càng lún càng sâu, không cách nào thoát ra được!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc