Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 111

Tác giả: Tiêu Thất Gia

"Ta đã cho ngươi những hai lần cơ hội!"
Vân Lạc Phong thu lại thanh trường kiếm nhiễm máu, sau đó thản nhiên từ từ ngồi xuống vị trí dành cho Bắc Đẩu Bang, từ đầu đến cuối, ánh mắt Vân Lạc Phong đều rất bình tĩnh, bình tĩnh như là chưa từng xảy ra chuyện gì cả.
Đường Duyệt ngây ngẩn suốt nửa ngày, sau đó thì bỗng giật mình một cái rồi hồi thần lại, liền hét lên chói tai: "***! ***! Người đâu, mau tới đây!"
Tức thì, từ bên trong hội trường đấu giá, một lão giả từ từ đi ra, lão giả này vừa đi vừa thì thầm, sắc mặt không có chút kiên nhẫn nào cả: "xảy ra chuyện gì hả? Tại sao lại hét to đến như vậy? Còn tiếp tục ồn ào nữa, ta sẽ...."
Bất thình lình, mọi lời nói tiếp theo đều nghẹn lại trong cổ họng của lão giả, ông ta nhìn chằm chằm vào Thiên Ngọc đang ngã trong vũng máu, bất giác nuốt xuống một ngụm nước miếng thật mạnh.
"Đây... Đây là đã xảy ra chuyện gì?"
"Nghiêm lão!" Đường Duyệt hung hăng trừng mắt nhìn Vân Lạc Phong một cái: "nữ nhân này dám ở trong hội đấu giá làm loạn, chém đứt một cánh tay của biểu ca ta, ông mau mau bắt lấy ả đi!"
"Việc này.... "
Nghiêm lão có chút do dự, quay sang nhìn Vân Lạc Phong, nói: "vị cô nương này, xin mạn phép cho lão phu đây được hỏi, không biết vị công tử này đã đắc tội gì với cô nương mà khiến cho cô phải ra tay tàn nhẫn đến như vậy?"
Lời lẽ của lão giả vô cùng khách khí, lễ độ, cho nên Vân Lạc Phong cũng không keo kiệt gì một lời giải thích với ông ta: "hắn quá háo sắc, phi lễ với đồ đệ của ta, cứ nắm lấy tay con bé không buông, ta vì cứu đồ đệ của mình, bất đắc dĩ phải chém lấy một tay của hắn!"
Nghe lời này của Vân Lạc Phong xong, khóe miệng tất cả mọi người ở đây đều hung hăng co rút liên hồi.
Rõ ràng là độ đệ của cô ta nóng nảy tranh cãi cùng với Đường Duyệt, muốn ra tay tát Đường Duyệt, Thiên Ngọc vì bảo vệ biểu muội của mình cho nên mới giữ lấy tay của đồ đệ cô ta lại, ai ngờ, tới trong miệng nữ nhân này thì lại biến thành Thiên Ngọc háo sắc, phi lễ với đồ đệ của cô ta.
Nghiêm lão cũng không chịu nổi mà phải giơ tay lên đỡ lấy trán mình. Vị cô nương này, chỉ vì người ta nắm lấy tay của đồ đệ cô, cho nên, cô cứ thế mà chém đi cánh tay của người ta hay sao?
Làm người thì không nên ngang ngược như vậy đâu!
"Khụ khụ!" Nghiêm lão ho khan hai tiếng, liếc mắt sang nhìn Đường Duyệt: "đây là do Thiên Võ Các của các ngươi sai trước, phi lễ với đồ đệ của người ta, bị như vậy thì cũng xem như là tự làm tự chịu, trừng phạt đúng tội. Đường Duyệt, cô đừng quên quy tắc trong thành Hoàng Tuyền, một khi hai thế lực xảy ra tranh chấp, người ngoài tuyệt đối không được nhún tay vào!"
Lời này có ý là, cho dù Vân Lạc Phong có ra tay *** Thiên Ngọc thì Hội Đấu Giá bọn họ cũng sẽ không xen vào.
Vân Lạc Phong có chút kinh ngạc, khẽ liếc nhìn Nghiêm lão một cái, rồi đưa ngón tay lên sờ sờ cằm mình mà trầm tư suy nghĩ.
Theo lý mà nói, Vân Lạc Phong cô ngang nhiên ra tay chém đứt tay của người khác ngay tại đây, cũng tương đương với việc không đem Hội Đấu giá để vào mắt, nhưng nhìn thái độ của Nghiêm lão hiện tại mà nói, thì dường như ông ấy không hề để tâm đến việc làm của cô.
Chuyện này.... Hình như không được bình thường cho lắm!
Tuy nhiên, cho dù Hội Đấu Giá có truy cứu đi chăng nữa thì Vân Lạc Phong cô vẫn sẽ làm như vậy.
"Nghiêm lão!" Đường Duyệt thấy hình như Nghiêm lão đã hiểu lầm gì đó, cho nên liền vội vàng giải thích: "ngài đừng nghe nữ nhân này nói lung tung. Biểu ca của ta không hề vô lễ với đồ đệ của ả, mà là do đồ đệ của ả đã ra tay với ta trước...."
"Đủ rồi!" Nghiêm lão lộ rõ sự mất kiên nhẫn ra mặt, lạnh giọng quát: "nếu các ngươi còn tiếp tục ồn ào nữa, ta sẽ cho người trục xuất các ngươi ra khỏi Hội Đấu Giá của ta, vĩnh viễn cũng không được bước vào nửa bước!"
Trong thành Hoàng Tuyền, thế lực của Hội Đấu Giá được xếp hàng thứ năm, hiển nhiên không phải là một thế lực xếp hạng mười như Thiên Võ Các có thể chống lại được.
Cho nên, Đường Duyệt cũng chỉ còn một sự lựa chọn duy nhất là phải nuốt cục tức này vào bụng.
"Đợi một chút!"
Mắt thấy Đường Duyệt sắp sửa mang Thiên Ngọc rời khỏi Hội Đấu Giá, Vân Lạc Phong lại bỗng nhiên lên tiếng giữ chân cô ta lại.
"Ngươi còn muốn gì nữa?" Đường Duyệt không có quay đầu lại, chỉ tức giận mà hỏi.
"Vừa rồi có người vu oan cho ta là bức ép con gái nhà lành!" khóe môi Vân Lạc Phong khẽ cong lên, nở nụ cười tà khí mà nói: "mà trời sinh ta lại có một cái tật xấu là không thích mang tiếng oan, cho nên ta cần phải chứng thực tội danh này mới được!"
Đường Duyệt nghe vậy liền quay phắt người lại nhìn Vân Lạc Phong, khi đối diện với nụ cười tà khí kia của Vân Lạc Phong thì khuôn mặt của Đường Duyệt liền biến sắc, hai chân không tự chủ được mà lui về sau hai bước.
"Vân Lạc Phong, ngươi muốn làm gì?"
Đường Duyệt cắn chặt môi, gương mặt hơi hơi tái đi một chút.
Lúc này Vân Lạc Phong lại bày ra thần thái lười biếng, hơi nghiêng người một chút dựa vào lưng ghế, một tay gác lên lưng dựa của chiếc ghế. Khi nghe câu hỏi của Đường Duyệt, cô chỉ chậm rãi ngẩng mặt lên rồi nhẹ nhàng mỉm cười, thế nhưng nụ cười kia lại làm Đường Duyệt run sợ đến sởn cả tóc gáy.
"Chẳng phải ngươi nói ta là bức ép con gái nhà lành hay sao? Ta chỉ là làm cho lời nói của ngươi trở thành sự thật mà thôi! Tiểu Bạch, ra ngoài hỏi thăm cho sư phụ một chuyện, trong thành Hoàng Tuyền này, thanh lâu nào là nổi tiếng nhất?" nụ cười của Vân Lạc Phong lúc này càng thêm rực rỡ: "dù sao cũng là đại tiểu thư của Thiên Võ Các, chắc chắn sẽ bán được một cái giá không thấp đâu!"
Toàn bộ sảnh đường Hội Đấu Giá đều vì một câu nói này của Vân Lạc Phong mà trở nên yên tĩnh dị thường.
Nghiêm lão cũng bị lời nói này của Vân Lạc Phong dọa cho khiếp sợ, ông há miệng to đến mức gần như có thể nhét cả một quả trứng vào, ông không dám tin là Vân Lạc Phong lại có thể ngang nhiên nói ra lời nói như vậy trước mặt bao nhiêu người!
Nếu ngươi nói ta ép bức con gái nhà lành, thì ta sẽ chứng thực tội danh này!
Không phải là khi bị vu oan thì nên thanh minh giải thích hay là đưa ra bằng chứng để người ta tin mình trong sạch hay sao? Sao đến chỗ của vị cô nương này thì lại thành làm ra hành động thực tế để chứng minh rằng bản thân mình đã thực sự phạm tội danh như thế là sao chứ?
"Vân Lạc Phong, ngươi đừng có mà khinh người quá đáng!" Đường Duyệt tức giận đến run cả người, giơ ngón tay lên chỉ thẳng vào mặt Vân Lạc Phong.
Nếu ánh mắt có thể ***, Vân Lạc Phong nhất định đã bị Đường Duyệt đem đi lăng trì mất rồi.
"Khinh người quá đáng?" Vân Lạc Phong dùng tư thái kẻ đứng trên cao mà nhìn Đường Duyệt: "thứ mà ta khinh cũng được xem là người à?"
Vân Lạc Phong cô khinh không phải là người, thì sao có thể gọi là khinh người quá đáng?
Sắc mặt Đường Duyệt từ xanh chuyển qua trắng rồi lại từ trắng biến thành xanh, cứ y như là khúc vải để trên bàn nhuộm, không mất bao nhiêu thời gian thì đã biến thành một màu khác.
Đường Duyệt tức đến mức không nói được lời nào, chỉ có thể đứng đó mà dùng đôi mắt âm ngoan hiểm độc nhìn chằm chằm Vân Lạc Phong.
"Vị cô nương này..." Nghiêm lão liếc nhìn Đường Duyệt đang đứng ở kia một cái, rồi mới quay sang đối diện với Vân Lạc Phong, khẽ cười một tiếng, nói: "không biết cô có thể cho lão phu ta đây một chút mặt mũi hay không? Tạm thời tha cho Đường Duyệt! Nếu cô thật sự muốn đối phó với Đường Duyệt thì có thể khiêu chiến với Thiên Võ Các, giải quyết ân oán của ngày hôm nay..."
Nếu ngay từ đầu Nghiêm lão đã ra mặt bênh vực người của Thiên Võ Các, thì dù thế nào Vân Lạc Phong cũng sẽ không nể mặt ông ta! Nhưng, lúc đầu ông lại cố ý thiên vị che chở cho Vân Lạc Phong cô, cho nên lúc này Vân Lạc Phong rất thoải mái mà gật đầu đồng ý.
"Ừm, ta có thể cho ông cái mặt mũi này, không gây chuyện tại Hội Đấu Giá này của ông...." Vân Lạc Phong quét mắt nhìn Đường Duyệt: "chẳng qua, Thiên Võ Các rất nhanh sẽ biến mất..."
Nghiêm lão mỉm cười cảm kích, ông biết, cho dù Vân Lạc Phong không cho ông chút mặt mũi này thì ông cũng không thể làm gì được. Suy cho cùng thì vị cô nương này cũng là người mà vị đại nhân kia điểm tên muốn bảo vệ.
Chẳng qua là ông không muốn những người này tiếp tục gây chuyện làm chậm trễ việc khai mạc đại hội đấu giá lần này, cho nên mới hạ mình mà xin Vân Lạc Phong cho ông một ân tình...
"Ha ha, đa tạ, vị cô nương này đúng là đại nhân làm chuyện đại sự, tấm lòng rộng rãi. Hiện tại thì đại hội đấu giá hôm nay sắp đến giờ khai mạc rồi, xin mời chư vị nhập tọa*!"
(*nhập tọa: ngồi xuống, vào chỗ ngồi.)
Nghiêm lão cười ha ha, vô cùng khách sáo với Vân Lạc Phong, từ đầu đến cuối đều không nhìn đến đám người Đường Duyệt, dường như là hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của bọn họ.
Đường Duyệt trừng mắt nhìn Vân Lạc Phong một cái, sau đó nhanh chóng ra lệnh cho thuộc hạ của Thiên Võ Các khiên Thiên Ngọc vội vã rời khỏi đây. Tuy nhiên, Đường Nhiên lại không muốn bỏ lỡ đại hội đấu giá lần này, nên sai một nhóm người khác lập tức quay trở lại Hội Đấu Giá.
Những kẻ đến sau lại rất giữ quy tắc của Hội Đấu Giá, không có tiến lên chủ động gây sự với Vân Lạc Phong, mà rất quy củ ngồi im tại vị trí của mình.
____
Hậu đường Thiên Võ Các.
Thiên Ngọc vừa mới được đưa về Đường gia, hiện tại đang nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi trên trán cứ từng giọt từng giọt lớn như hạt đậu không ngừng tuôn ra. Hắn đau đớn đến mức cứ liên tục ***, hai hàng chân mày nhíu chặt để lộ ra vẻ thống khổ vô cùng.
"Gia gia!" Đường Duyệt cảm thấy rất câm giận, nói: "Vân Lạc Phong kia đúng thật là rất quá đáng! Hoàn toàn không để người của Thiên Võ Các chúng ta vào mắt một chút nào! Hơn nữa, biểu ca là vì bảo vệ con cho nên mới bị Vân Lạc Phong chặt đứt một cánh tay... "
Đường Nhiên vẫn giữ nguyên thái độ vô cảm trên gương mặt già nua của mình mà nhìn Thiên Ngọc đang nằm trên giường, tuy nhiên hai bàn tay buông thõng ở hai bên hông của ông ta thì đang siết lại rất chặt.
Cho dù trước kia ông ta có không thích đứa cháu ngoại này thế nào đi chăng nữa, nhưng hiện tại con gái ông ta đã ૮ɦếƭ rồi, đứa cháu này là huyết mạch duy nhất mà con gái ông để lại. Thế mà bây giờ nó lại bị người ta đả thương đến ra nông nổi lại, thử hỏi làm sao ông ta có thể không tức giận cho được?
"Vân Lạc Phong!" đáy mắt Đường Nhiên hiện lên một tia sát ý: "không đem ngươi ra chặt làm tám khúc, thì khó mà nguôi được cơn hận trong lòng của ta!"
"Gia gia, biểu ca huynh ấy...."
Trong lòng Đường Duyệt có chút áy náy, nếu không phải bảo vệ cho cô ta thì Thiên Ngọc cũng không bị thương nghiêm trọng đến như vậy.
"Tuy rằng ta không có bản lĩnh làm cho tay của người khác đứt rồi mọc lại, tuy nhiên, ta lại có một phương pháp, có thể ghép nối cánh tay của người khác vào cơ thể của Thiên Ngọc!" Đường Nhiên nheo nheo lại hai mắt của ông ta: "nếu Vân Lạc Phong kia chính là thủ phạm chặt đứt tay của Thiên Ngọc, thì cánh tay này cứ lấy từ trên người của Vân Lạc Phong là được!"
Nghe nói vậy, trong lòng Đường Duyệt lập tức vô cùng vui vẻ, chỉ cần gia gia cô ta chịu ra tay, Vân Lạc Phong nhất định không thể gây sóng gây gió gì được nữa.
"Đúng rồi, Đường Duyệt!" Đường Nhiên dường như sực nhớ ra cái gì đó, bèn quay đầu lại hỏi Đường Duyệt: "một y sư của Trầm gia nhìn trúng thiên phú của con, ngỏ ý muốn nhận con làm đồ đệ của ông ta!"
"Trầm gia?" Đường Duyệt hơi khựng lại vì bất ngờ, sao đó thì tâm trạng liền mừng như điên: "gia gia nói là Trầm gia xếp thứ nhất trong thành Hoàng Tuyền, là Trầm gia đó sao?"
Trầm gia ngoại trừ là đệ nhất thế lực ở thành Hoàng Tuyền thì vẫn còn một điểm đặc biệt khác khiến cho người ta chú ý đến.
Chính là gia chủ của Trầm gia Trầm Ngọc Khanh được xưng tụng là đệ nhất mỹ nam của thành Hoàng Tuyền này. Trầm Ngọc Khanh này chẳng những diện mạo tuyệt thế, tính tình cũng rất hiền lành, ôn hòa. Nữ tử trên dưới thành Hoàng Tuyền đều xem hắn ta như là tình lang trong mộng của mình.
Nhưng mà nhiều năm như vậy rồi, Trầm Ngọc Khanh lại vẫn chỉ có một thân một mình, chưa từng thành thân, ngay cả thiếp cũng không có lấy một người, thật sự là làm cho người ta không thể không hoài nghi rằng hắn có phải là thích nam nhân hay không?
Hay là... Trên đời này thật sự không có nữ nhân nào có thể lọt được vào mắt hắn?
"Duyệt nhi.." Đường Nhiên ấn bả vai Đường Duyệt xuống, trịnh trọng mà dặn dò: "có việc này con phải nhớ cho kỹ, nếu con có thể trở thành đồ đệ của danh y kia của Trầm gia, thì con phải cố gắng tiếp cận được Trầm Ngọc Khanh!"
"Trước mặt Trầm Ngọc Khanh, con không được phép kiêu căng, tùy hứng, mà phải trở thành một người biết hiểu ý người khác!" ánh mắt Đường Nhiên lóe lên từng tia sáng theo mỗi câu nói mà ông ta dặn dò Đường Duyệt: "chỉ cần con có thể trở thành chủ mẫu của Trầm gia, địa vị của Thiên Võ Các chúng ta cũng sẽ được tăng cao lên rất nhiều. Ngay cả cái Hội Đấu Giá Thịnh Thiên kia cũng sẽ bị chúng ta đạp dưới lòng bàn chân."
Mà đây chính là cái giá mà Nghiêm lão phải trả vì đã dám bảo vệ Vân Lạc Phong!
Hai mắt của Đường Duyệt phát sáng lên, khuôn mặt tràn đầy tự tin: "gia gia, mị lực của cháu gái người thế nào chẳng lẽ người còn chưa biết hay sao? Trầm Ngọc Khanh là một nam nhân, phàm là nam nhân có kẻ nào mà không háo sắc đâu chứ? Những nữ nhân đã từng quyến rũ Trầm Ngọc Khanh trước đó đều không có một người nào xinh đẹp bằng con, hiển nhiên là phải thất bại thôi. Người cứ yên tâm đi! Con nhất định sẽ thành công quyến rũ được Trầm Ngọc Khanh!"
Trên mặt Đường Nhiên cuối cùng cũng mỉm cười: "cháu gái của Đường Nhiên ta tất nhiên là mỹ mạo vô song. Chẳng qua, hiện tại Vân Lạc Phong kia cũng đang ở trong thành Hoàng Tuyền, mà ta nghe nói diện mạo của cô ta tuyệt sắc khuynh thành, được ca tụng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân! Gia gia lo lắng cô ta cũng sẽ đánh chủ ý lên người Trầm Ngọc Khanh, suy cho cùng thì trên đời này có ai mà không muốn sống trong cảnh vinh hoa phú quý đâu."
"Gia gia!" Đường Duyệt khinh thường không thèm nhìn đến, bĩu môi mà nói: "Trầm Ngọc Khanh sẽ không ngu ngốc như vậy đâu. Một nữ nhân chỉ vì một chút địa vị mà sẵn lòng bò lên giường của một nam nhân, Trầm Ngọc Khanh làm sao có thể để ý đến cô ta được? Loại nữ nhân dơ bẩn như vậy làm sao có thể so sánh với con được!"
Cho dù nữ nhân kia thật sự có diện mạo khuynh quốc khuynh thành thì cũng không xứng làm đối thủ của Đường Duyệt cô.
"Ha ha ha!"Đường Nhiên cười lớn đầy sảng khoái: "không sai, con nói không sai. Một nữ nhân dơ bẩn như vậy sao có thể so sánh với Duyệt nhi trong sáng, thuần khiết của chúng ta? Duyệt nhi, gia gia đặt tin tưởng lớn ở con, tuyệt đối đừng khiến cho gia gia phải thất vọng!"
Đường Nhiên vỗ vỗ bả vai Đường Duyệt, ý tứ trong lời nói lại vô cùng sâu xa.
Đường Duyệt cười mỉm, rũ hai hàng mi xuống, che đi sự tàn nhẫn trong đáy mắt.
Trầm Ngọc Khanh, nam nhân mà tất cả nữ tử trong thành Hoàng Tuyền này đều mong muốn có được, nhất định phải là của cô ta!
______
Hội Đấu Giá.
Những vật phẩm đấu giá đầu tiên từng món từng món được đưa lên, tuy nhiên chỉ là những vật phẩm bình thường, trên cơ bản thì chẳng có gì hiếm lạ. Nhưng càng về sau, thì mức độ trân quý cũng càng được tăng lên dần.
Lúc này, Hội Đấu Giá vừa bán ra được thêm một vật phẩm, đang tiến hành giao dịch, sau đó một vật phẩm mới lại được mang lên đấu giá tiếp tục.
"Các vị, tiếp theo đây, chúng ta sẽ tiền hành đấu giá một hạt giống!"
Nam tử đấu giá sư khẽ mỉm cười, sau đó thì mở miếng vải đỏ ra, rồi lại cất tiếng nói vang vọng khắp sảnh đường đấu giá.
"Không giấu các vị, Hội Đấu Giá Thịnh Thiên của chúng ta cũng không biết đây là hạt giống của loại cây gì? Tuy nhiên, nó được tìm thấy tại Bỉ Ngạn Sơn, cho nên chúng ta cho rằng, nếu trồng nó, đợi đến khi nó trưởng thành rồi biết đâu được sẽ xảy ra kì tích gì đó thì sao?"
Lời nói của đấu giá sư dường như là có mê lực hấp dẫn người nghe, làm tất cả mọi người đều bị cuống hút mà chăm chú lắng nghe từng lời hắn nói.
Thế nhưng, khi mọi người nhìn thấy hạt giống được đặt trong khây đựng vật phẩm đấu giá thì ngọn lửa nhiệt huyết đang cháy hừng hực trong lòng liền bị một thau nước lạnh tạt cho tắt ngúm.
Cho dù không biết đây là hạt giống của cây gì thì cũng không sao, bọn họ có thể mạo hiểm một lần. Thế nhưng cái hạt giống kia rõ ràng là đã khô héo, nhìn qua giống như là từng bị lửa đốt, dù có là thần linh giáng thế thì chỉ sợ cũng không thể làm cho nó nẩy mầm được.
Thiết nghĩ, cho dù có là loại người xem tiền như rác thì cũng sẽ không phun phí mà bỏ tiền ra mua một cái hạt giống đã khô héo như thế này về.
Đấu giá sư lại như không có nhìn thấy ánh mắt và thái độ của những người khác, vẫn cứ mỉm cười tiếp tục nói: "giá khởi điểm là một ngàn vạn lượng bạc, bắt đầu kêu giá!"
Tức khắc, mọi người đều sôi nổi ghé tai nhau bàn luận, nhưng không có một người nào mở miệng kêu giá cả.
Ngay thời điểm tất cả mọi người cho rằng sẽ không có ai kêu giá thì bỗng một giọng nói trong trẻo từ giữa đám người ngồi dưới bỗng vang lên.
"Một ngàn vạn lượng!"
Lâm Nhược Bạch yếu ớt giơ tay lên, ra một giá bằng giá khởi điểm.
Tuy nhiên, sau khi kêu giá xong thì Lâm Nhược Bạch liền bỏ tay xuống ngay tức khắc, xoay qua nhìn Vân Lạc Phong, bĩu cái môi dưới dài ra cả thước.
"Sư phụ~, con thấy cái hạt giống khô queo kia có tác dụng gì đâu, sao người lại muốn mua nó?"
Vân Lạc Phong bắt chéo hai chân, hai tay gác lên lưng dựa của ghế ngồi, khóe môi nở một nụ cười tươi đầy tà khí khó hiểu.
"Hình dáng của cái hạt giống kia nhìn cũng không tệ, có thể khoét một cái lỗ nhỏ trên đó rồi xuyên một sợi dây qua để làm vòng đeo cổ cho Trà Sữa nhà ta."
Khóe miệng Lâm Nhược Bạch co rút vài cái, hóa ra sư phụ của cô bé bỏ nhiều tiền như vậy mua một cái hạt giống vô dụng về là để làm vòng đeo cổ cho Trà Sữa.
Chỉ vì chuyện này mà tiêu hết một ngàn vạn lượng bạc?
Lúc này, trong đầu Lâm Nhược Bạch chỉ còn lại duy nhất một câu nói, có tiền là có thể tùy hứng!
Những người khác nghe thấy câu trả lời của Vân Lạc Phong thì cũng đều lắc lắc đầu, trong lòng âm thầm thở dài một tiếng.
Bắc Đẩu Bang giao cho một người như vậy làm bang chủ, sớm muộn gì cũng diệt vong.
Ngay cả bang chúng của Bắc Đẩu Bang đang có mặt ở đây cũng cảm thấy xấu hổ, trong lòng thầm oán trách Vân Lạc Phong. Nữ tử này không làm đương gia thì không biết củi gạo đắc thế nào mà! Lại phung phí ngân lượng nhiều như vậy. Nếu như là tiền của cô ta thì cũng không nói làm gì, nhưng toàn bộ ngân lượng trong Bắc Đẩu Bang đều là do bang chủ tiền nhiệm lao tâm lao lực dốc sức làm ra.
Trong cảm nhận của bọn họ, Vân Lạc Phong cũng chỉ là một nữ nhân bình thường, hằng ngày chỉ biết ăn ngon mặc đẹp, trưng diện chao chuốt lấy lòng nam nhân, làm sao có được một ngàn vạn lượng? Nhất định là do cô ta lừa gạt bang chủ tiền nhiệm mà có được!
Nếu thế, Vân Lạc Phong có tư cách gì mà dám tiêu xài phung phí như thế kia chứ?
Hiển nhiên, dù bây giờ Vân Lạc Phong đã tiếp nhận Bắc Đẩu Bang, nhưng lòng của bang chúng trong bang đều không đặt trên người của Vân Lạc Phong. Chỉ là dưới mệnh lệnh của Mộ Dung Bắc, bọn họ mới không thể không làm ra vẻ thuần phục Vân Lạc Phong.
"Một ngàn năm trăm vạn lượng!"
Đúng lúc này, một tiếng kêu giá vang lên từ trong hàng ngũ của đám người Thiên Võ Các.
Chỉ thấy một nam nhân trung niên đang liếc nhìn lại Vân Lạc Phong, mở miệng trào phúng: "ta nghĩ, Mộ Dung Bắc nhất định là sẽ không cho ngươi nhiều tiền đến như vậy đâu, một ngàn vạn lượng hẳn là số tiền nhiều nhất mà hắn có thể cho ngươi đúng không? Đáng tiếc, hạt giống này Thiên Võ Các chúng ta lại muốn có được!"
Dù các chủ đã dặn dò hắn ta là không được gây chuyện tại Hội Đấu Giá, nhưng mà việc làm này của hắn thì đâu được tính là gây chuyện sinh sự, cùng lắm thì chỉ là cùng người ta đấu giá tranh giành vật phẩm mà thôi.
"Sư phụ...." Lâm Nhược Bạch hơi chần chừ: "chúng ta có tiếp tục kêu giá nữa hay không?"
Nghe vậy, Vân Lạc Phong rũ mắt xuống nhìn Trà Sữa đang ở trong ống tay áo, giơ ngón tay ra vuốt ve lấy cái đầu nhỏ của nó, khóe môi cô chợt cong lên một độ cong tà khí: "Trà Sữa rất thích cái hạt giống kia!"
Ngụ ý, bất luận thế nào cũng phải giành được cái hạt giống kia.
Sắc mặt nam nhân trung niên của Thiên Võ Các hơi hơi đổi, hắn ta cười lạnh rồi nói: "xem ra Mộ Dung Bắc đối với ngươi cũng không tệ, cho ngươi nhiều tiền đến như vậy! Nhưng dù hắn ta cho ngươi bao nhiêu thì cũng không thể nào mang hết cả gia tài ra mà cho ngươi được! Mà ngân lượng của hắn lại không bằng được một góc của Thiên Võ Các chúng ta."
Thiên Võ Các và Bắc Đẩu Bang chỉ cách nhau có một hạng duy nhất, nhưng bất luận là thực lực hay là tài phú thì đều cách xa nhau, cho nên nam nhân trung niên của Thiên Võ Các kia mới dám nói ra những lời nói như vậy.
Tuy nhiên, hắn lại không biết được một chuyện, tiền trong tay của Vân Lạc Phong dù có dùng bốn chữ phú khả địch quốc thì cũng không đủ để hình dung!
"Ba ngàn vạn lượng bạc!"
Sau khi nói xong lời này, tên nam nhân trung niên của Thiên Võ Các lại kêu giá thêm lần nữa, còn tăng giá lên gấp đôi, sau đó hắn ta liếc nhìn về phía Vân Lạc Phong đầy đắc ý.
Hắn là đang muốn xem thử, Vân Lạc Phong có dám tiếp tục ra giá tranh giành cùng hắn ta hay không?
Dù sao lúc hắn đến đây cũng chuẩn bị rất nhiều tiền, ba ngàn vạn lượng còn chưa được xem là con số lẻ.
"Bốn ngàn vạn lượng!"
"Năm ngàn..."
"Sáu ngàn vạn lượng!"
Lần này, không đợi nam nhân trung niên của Thiên Võ Các nói hết câu, Lâm Nhược Bạch đã trực tiếp cắt ngang lời hắn.
Sáu ngàn vạn lượng, ở Thiên Võ Các cũng xem như là một con số không nhỏ, nếu như trong Hội Đấu Giá này không phải còn có đồ vật mà gia chủ muốn thì hắn ta vẫn có thể tiếp tục kêu giá.
Nhưng vì món đồ vật kia của gia chủ, hắn phải dằn tâm lại, không thể giành tiếp cùng đám người Vân Lạc Phong.
Nhưng dù vậy, cũng không có nghĩa là hắn ta sẽ để yên mọi chuyện mà nuốt xuống cục tức này.
"Toàn bộ tài phú mà Bắc Đẩu Bang các ngươi có được nhiều nhất cũng chỉ là sáu ngàn vạn lượng, ta thật không tin Mộ Dung Bắc lại ngu đến mức đưa hết số tiền này cho ngươi!" nam nhân trung niên kia cười lạnh một tiếng, đứng dậy rồi nói to lên: "ta yêu cầu Hội Đấu Giá kiểm tra số tiền mà nữ nhân này mang theo, nếu như cô ta không có tiền mà lại kêu giá loạn, thì chính là hành vi cố ý phá giá cạnh tranh. Dựa theo quy tắc của Hội Đấu Giá thì phải đánh gẫy một chân của cô ta, vĩnh viễn trục xuất cô ta ra khỏi thành Hoàng Tuyền!"
Lâm Nhược Bạch quét mắt nhìn nam nhân trung niên của Thiên Võ Các kia, ánh mắt của cô bé nhìn hắn như đang nhìn một kẻ ngu xuẩn.
Bằng vào y thuật của sư phụ nhà mình, tùy tiện chữa bệnh cho một người cũng đã thu được mấy ngàn vạn lượng rồi. Vậy mà hắn ta lại nói sư phụ ngay cả mấy ngàn vạn lượng cũng không thể lấy ra được?
Người của Thiên Võ Các đều là những kẻ không có đầu óc như vậy sao?
Nhìn một màn khôi hài ở phía dưới, nam tử đấu giá sư lại chỉ cười cười lễ phép: "Hội Đấu Giá của chúng ta tất nhiên là tự có quy tắc của Hội Đấu Giá! Chuyện này chúng ta sẽ giao cho người bên phòng giao dịch của Hội Đấu Giá xác minh, xin Lâm công tử cứ yên tâm!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc