Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 106

Tác giả: Tiêu Thất Gia

Long Phi vừa dứt lời, một luồng khí lạnh đã truyền từ lòng bàn chân vào trong tim Thiên Chúc, lạnh đến mức khiến hắn rùng mình một cái, hoảng sợ ngửa đầu nhìn đôi mắt hàm chứa sự lạnh lẽo của thiếu nữ ngay trước mặt mình.
“Khinh Yên, Diệp Linh.” Vân Lạc Phong khẽ nhướng mày, lạnh giọng ra lệnh: "Hắn đối xử với Chung Linh Nhi như thế nào, ta muốn hắn phải trả gấp bội, chuyện này sẽ do các ngươi xử lý."
૮ɦếƭ sao?
Đối với loại cầm thú không bằng cả người này, phải nói là quá đơn giản ấy chứ, mà nàng lại tuyệt đối không thể để hắn ૮ɦếƭ dễ dàng như thế.
“Dạ, tiểu thư."
"Dạ, chủ tử."
Khinh Yên và Diệp Linh hiểu ý Vân Lạc Phong, cung kính chắp tay rồi bước về phía Thiên Chúc đang ngã nằm trên mặt đất.
“Các ngươi…… Các ngươi đừng qua đây!”
Thiên Chúc nhìn Khinh Yên đang áp sát mình, sự sợ hãi trong mắt càng thêm nồng đậm, hắn định cất tiếng kêu cứu, Khinh Yên đã nhún người nhảy lên, đạp một chân lên người hắn.
Thiên Chúc bị nàng, suýt chút nữa miệng phun máu tươi, sắc mặt trắng bệch.
Nhưng như thế còn chưa đủ.
Đúng vào lúc nội tâm hắn run lẩy bẩy, không biết Khinh Yên lấy một đoản kiếm từ đâu ra, đặt ngang trước mặt hắn, nở nụ cười âm hiểm: "Chủ tử, người thấy nô tỳ nên xuống tay từ đâu đây ạ? Cắt mũi hay cắt hai lỗ tai hắn trước? Đúng rồi, còn nước muối nữa... Diệp Linh, huynh giúp ta chuẩn bị nước muối nhé."
Gia hỏa này dám Tra t** Chung Linh Nhi thành hình dạng như vậy, nàng phải khiến hắn muốn sống không được muốn ૮ɦếƭ không xong.
Diệp Linh nhìn Khinh Yên với vẻ cưng chiều, xoay người đi tới trước mặt Thiên Huyền, ý lạnh thoáng qua trên khuôn mặt lạnh lùng: "Nếu ngươi không muốn có kết cục giống hắn thì chuẩn bị một chậu nước muối trong vòng nửa nén hương cho ta."
Thiên Huyền giật mình, hắn nhìn Thiên Chúc bị Khinh Yên giẫm đạp dưới lòng bàn chân, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, bước tới sơn môn.
Cõi lòng Thiên Chúc hoàn toàn lạnh đi.
Hắn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đến nỗi thiếu gia chủ cũng nghe theo mệnh lệnh của những người này...
“Thời gian nửa nén hương, không hơn không kém." Khinh Yên khẽ nheo mắt, cười hì hì nhìn Thiên Chúc: "Ta cho rằng nên chém tay ngươi trước thì tốt hơn, không biết ngươi đã dùng cánh tay nào để đả thương Chung Linh Nhi nhỉ?"
Khinh Yên đi theo bên người Vân Lạc Phong lâu nhất, vì vậy thiếu nữ này cũng học được vài phần tàn nhẫn, khuôn mặt thanh tú của nàng tràn đầy vẻ tươi cười, đôi mắt cong cong như mảnh trăng non, sáng ngời động lòng người.
Thế nhưng, cho dù thoạt nhìn nàng chỉ là một tiểu nha hoàn phúc hậu vô hại, lời nói thốt ra lại là lời tàn nhẫn.
Thiên Chúc sợ tới mức trắng bệch hết cả mặt, không dám nói gì, thân thể run run đã nói lên nỗi sợ trong lòng hắn.
“Nếu ngươi không nói, ta đây sẽ chém đứt cả hai cánh tay ngươi."
Đoản kiếm trong tay Khinh Yên dần dần chuyển tới chỗ cánh tay Thiên Chúc, nét cười trên mặt nàng càng thêm tàn nhẫn.
“Không!”
Thiên Chúc hoảng sợ trợn to mắt, miệng hắn vừa phát ra một tiếng hét lớn, đoản kiếm trong tay Khinh Yên đã hạ xuống. Đừng chỉ thấy đoản kiếm này nhỏ, thật ra nó rất sắc bén, trong nháy mắt đã chém đứt cánh tay của nam nhân.
Máu tươi bắn tung tóe, nhuộm đỏ vạt áo Khinh Yên, còn Thiên Chúc thì đau đớn đến mức ngất đi ngay tại chỗ.
“Đủ rồi!”
Lão già bị nhốt trong Linh Hồn Chi Hỏa đã nhìn thấu hết, quát một tiếng chói tai, giọng nói hơi run rẩy: "Vân Lạc Phong, cho dù Thiên Chúc có sai, nhưng không cảm thấy thị nữ của mình xuống tay quá độc ác sao? Hắn chỉ dùng gậy gộc đánh Chung Linh Nhi, thị nữ của ngươi lại chém đứt một cánh tay hắn! Người tàn nhẫn độc ác như thế không xứng được gọi là nữ nhân!"
Vân Lạc Phong khẽ nhếch môi: "Nếu ta không tới tìm nàng, chẳng biết nàng sẽ bị Thiên gia các người ngược đãi đến mức nào nữa! Do đó, đối với người Thiên gia, ta sẽ không có bất kỳ sự thương hại nào! Các ngươi đả thương nàng thế nào, ta sẽ bắt các ngươi trả lại gấp trăm lần!"
Lão già nín thinh ngay tức khắc, lão biết những gì Vân Lạc Phong nói là sự thật, nếu nàng không tới cứu Chung Linh Nhi, với tính cách tàn bạo của Thiên Chúc, hẳn là kết cục của Chung Linh Nhi cũng không tốt tới đâu.
Do đó, bất đắc dĩ lão đành than nhẹ một tiếng, trong mắt dần dần xuất hiện vẻ tuyệt vọng.
Đúng lúc này, Thiên Huyền bưng một chậu nước muối đến trước mặt Diệp Linh, khuôn mặt hắn xanh mét, lúc bỏ chậu nước muối xuống còn hừ một tiếng rồi mới trở lại đội ngũ Thiên gia.
Rào!
Khinh Yên múc một gáo nước muối rồi tạt vào chỗ cụt tay của Thiên Chúc, cơn đau đớn kịch liệt khiến hắn tỉnh lại trong nháy mắt. Nhìn Khinh Yên nở nụ cười ác ma, khuôn mặt hắn trở nên trắng bệch.
“Cầu…… Cầu xin ngươi, thả ta…”
Giọng nói của hắn khàn khàn, trong mắt hàm chứa lời khẩn cầu, mãi đến lúc này đây, hắn mới cảm nhận được thế nào là sợ hãi.
“Thả ngươi?” Khinh Yên cười hì hì, nói: "Vậy lúc ấy ngươi có muốn buông tha Chung Linh Nhi không?"
Thiên Chúc hơi hé miệng, cổ họng khô khốc, hắn biết lần này chắc chắn mình đã lọt vào cảnh "thuyền lật trong mương".
“Nếu trước đó ngươi đã không muốn thả Chung Linh Nhi, tại sao ta phải thả ngươi chứ?" Khinh Yên khẽ hếch cằm, từ trên cao nhìn xuống Thiên Chúc.
Thiên Chúc tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, giờ này khắc này, hắn hận mình không thể ngất đi một lần nữa, ít nhất cũng tốt hơn việc đối mặt với ma quỷ.
“Thiên gia này, không cần giữ lại bất kỳ kẻ nào nữa."
Vân Lạc Phong nói một câu "gió nhạt mây nhẹ" như thế, nàng đã quyết định loại bỏ Thiên gia.
“Vân Lạc Phong!” Sắc mặt Thiên Huyền đại biến, phẫn nộ quát lớn: "Ta thừa nhận thiên phú của ngươi không tồi, thực lực cũng rất mạnh, nhưng người đứng phía sau màn của Thiên gia chúng ta chính là Thiên Nhai! Thiên Nhai đã sớm đạt được cảnh giới trên cảnh Thiên Linh Giả, nếu ngươi chỉ cảnh cáo Thiên gia nhẹ nhàng thì cũng thôi, bây giờ ngươi lại muốn tiêu diệt Thiên gia, ngươi cho rằng Thiên Nhai sẽ chấp thuận hành động của ngươi à?"
Cho dù như thế nào, Thiên gia cũng là gia tộc của Thiên Nhai, phụ thân hắn lại là đệ đệ Thiên Nhai! Dẫu cho lão vô tình với Thiên gia cũng không có khả năng sẽ ngồi nhìn Thiên gia bị diệt vong.
Đấy cũng là điều mà Thiên Huyền tin tưởng.
Vân Lạc Phong quét mắt tà mị về phía Thiên Huyền: "Vài chục năm trước, Thiên Nhai niên thiếu thành danh, Thiên gia các ngươi phó thác hy vọng cực lớn cho hắn, chẳng biết làm sao Thiên Nhai lại yêu một nữ nhân không được Thiên gia chấp nhận! Vì thế, các ngươi không tiếc việc hại lão bất nghĩa, khiến hai người yêu nhau đến thế phải chia lìa! Nếu ta không đoán sai, Thiên Nhai đã hận Thiên gia các ngươi đến tận xương, sao lão có thể tiếp tục giúp các ngươi được nhỉ?"
Sắc mặt Thiên Huyền đột ngột nghiêm hẳn, hắn nắm chặt nắm tay, khuôn mặt xanh mét tràn đầy cơn giận ngập trời.
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
Lão già bị vây trong lửa bỗng ngẩng đầu nhìn Vân Lạc Phong, khuôn mặt già nua gần như vặn vẹo, nhìn chằm chằm vào nàng: "Ngươi không tài nào biết được chuyện này!"
Nguyên nhân mà năm đó Thiên Nhai rời khỏi Thiên gia, ngoại trừ mấy người thuộc tầng lớp cao ở đấy cũng chỉ có một vài gia chủ với thế lực cường đại mới tìm hiểu được tin tức này.
Cho dù là đệ tử của Thiên gia cũng không được rõ! Do đó những năm gần đây, đệ tử Thiên gia mới không ít lần dùng tên tuổi của Thiên Nhai để ra ngoài tác oai tác quái.
Nhưng giờ đây, một đứa cháu gái của Tướng quân Long Nguyên quốc mà cũng biết được bí mật đắng cay đó của Thiên gia sao?
Điều này không thể không khiến lão già kia hoài nghi thân phận của nàng.
“Ha ha, nha đầu, những gì ngươi nói còn thiếu một chỗ..."
Bất thình lình, một giọng nói già nua truyền từ trong hư không tới, ngay sau đó, dưới ánh mắt của mọi người, một lão già mặc bạch sam đạp phá hư không, từ từ bước tới.
Nhìn tiểu lão đầu tự nhiên hiện ra, người trong Thiên gia đều ngơ ngẩn, có lẽ là không nghĩ Thiên Nhai đã rất lâu không trở về bây giờ lại xuất hiện ở chỗ này.
Rồi sau đó, trong lòng bọn họ xuất hiện ra một niềm vui sướng.
Thiên Nhai tới, bọn họ được cứu rồi!
Trong tay tiểu lão đầu còn kéo một tiểu nha đầu đáng yêu, tiểu nha đầu này rõ ràng đã từng ngất ở trên không trung, miệng sùi bọt mép, mắt đã trợn trắng.
Bỗng dưng, nàng dường như cảm giác được cái gì, chậm rãi mở hai tròng mắt, thân mình bay nhanh về phía Vân Lạc Phong.
“Sư phụ, tên Thiên Nhai xấu xa này, phi nhanh như vậy, hiện tại ta cũng cảm giác được mắt đầy sao xẹt, toàn thân tay chân nhũn ra.” Lâm Nhược Bạch chu cái miệng nhỏ, ủy khuất nói.
Nhưng mà, lời nói của nàng lại làm mọi người ở đây đều là ngây ngẩn cả người.
Thiên Nhai dẫn theo tiểu nha đầu này đến đây, lại có thể là đồ đệ của Vân Lạc Phong? Vậy, Vân Lạc Phong lại có quan hệ gì với Thiên Nhai?
Ngay lập tức, một cảm giác không tốt mạnh mẽ xông vào trong lòng, nháy mắt khiến cho đáy lòng bọn họ run lên.
“Ngươi đã đến rồi?” Vân Lạc Phong hơi hơi cong cong khóe môi, nhìn Thiên Nhai, “Ngươi vừa rồi nói, ta đã bỏ lỡ một điểm, không biết ngươi nói điểm này là……”
Ánh mắt Tiểu lão đầu âm trầm nhìn phía gia chủ Thiên gia, trào phúng nói: “Đây đều là do đệ đệ tốt của ta làm ra chuyện như vậy! Năm đó, dưới sự giận dữ ta rời khỏi Thiên gia, bọn họ sợ thiên phú của ta sẽ bị những người khác nhìn trúng, không tiếc phái cao thủ Thiên gia tiến hành đuồi giết ta, cũng may mạng ta cứng rắn, mới không có ૮ɦếƭ ở trong tay của những người này, hơn nữa còn đạt tới thành tựu như hiện giờ!”
Lão già đang bị linh hồn chi hỏa vây quanh, thì nghe đến lời nói của Thiên Nhai, trong nháy mắt sắc mặt liền thay đổi: “Thiên Nhai, ngươi nói bậy gì đó? Chúng ta là người thân có chung một huyết mạch, Thiên gia cũng là gia tộc của ngươi, sao có thể đuổi giết ngươi? Người muốn giết ngươi chính là nữ nhân Phù Sinh kia!”
“Con mẹ nguoi có rắm mau phóng!”
Vừa nghe đến lời nói của lão già, Long Phi giận tím mặt, sau khi nói xong lời này, đột nhiên hắn mới tỉnh hồn lại, lúc này mới phát hiện phản ứng của chính mình có chút quá kích.
Hắn vội vàng ổn định tinh thần lại, lạnh giọng nói: “Thiên gia các người có loại đức hạnh gì, mọi người đều đã biết sớm! Hiện giờ còn dám trốn tránh trách nhiệm, oan uổng một nữ nhân vô tội! Đáng tiếc, sẽ không có người tin tưởng các ngươi nói!”
Tên hỗn đản này, lại dám nói sư phụ hắn đuổi giết Thiên Nhai! Sao có thể? Từ năm đó rời khỏi Thiên gia lúc sau, sư phụ liền đi đến địa phương kia, mấy chục năm cũng chưa từng rời đi.
Mà chính mình, cũng là vì bị thương mà may mắn tiến vào nơi đó, được sư phụ cứu, hơn nữa còn được thu làm đồ đệ, mới vừa rồi là hiểu biết về những quá khứ của sư phụ.
Hiện tại bọn họ thấy sư phụ mất tích nhiều năm, đương nhiên cũng vu oan hãm hại, hạng người vô sỉ này, đáng ૮ɦếƭ!
Thiên Nhai cũng không nghe được điều khác thường từ lời nói của Long Phi, vì vậy, Thiên Nhai ngược lại chưa liếc nhìn hắn một cái, ánh mắt hàm chứa châm chọc lạnh lùng ngóng nhìn lão già.
“Ngươi cho rằng ta sẽ ngu xuẩn ngay cả ai đến đuổi giết mình cũng không biết? Thiên Nhất, ngươi là cho rằng mình rất lợi hại, vẫn là cảm thấy ta tương đối ngu xuẩn sao?”
Ở trong linh hồn chi hỏa thiêu cháy, Thiên Nhất bị đau đến cả người run rẩy, hiện giờ nghe thấy được Thiên Nhai nói, hắn càng thêm run rẩy lợi hại.
“Ta nhớ rõ, năm đó chuyện đuổi giết ta, các ngươi cũng có phần.” Thiên Nhai nhìn về phía chúng trưởng lão trong Thiên gia, sát khí bắt đầu hiện ra, lạnh giọng nói: “Buồn cười chính là, các ngươi lại đều cho rằng cái gì ta không rõ ràng lắm, còn dám ỷ vào thanh danh của ta làm xằng làm bậy, nếu không phải thời gian ta đều dùng việc đi tìm Phù Sinh, Thiên gia sớm đã không còn tồn tại nữa!”
Đáy mắt Thiên Nhất lộ ra nổi tuyệt vọng: “Nếu ngươi nói, những năm gần đây ngươi không có động thủ với Thiên gia chúng ta, là bởi vì ngươi đều dành thời gian để tìm kiếm Phù Sinh, một khi đã như vậy, vậy hiện tại vì sao ngươi phải tới Thiên gia ta?”
“Bởi vì……” Thiên Nhai cong cong khóe môi: “Ta nghe nói Thiên gia các ngươi bắt đi thị nữ của Vân Lạc Phong, cho nên, ta chỉ là tới giúp nàng đòi người, hơn nữa tính toán chuyện năm đó với Thiên gia các ngươi một chút”
Thiên Nhất kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Thiên Nhai, ánh mắt tuyệt vọng biến thành khiếp sợ.
Vốn dĩ ý của Thiên Nhai là, hắn rất bận, không rảnh tính sổ với Thiên gia! Nhưng hôm nay, vì Vân Lạc Phong, hắn không tiếc bỏ chuyện trong tay xuống, tiến đến giúp nàng hết giận!
Rốt cuộc phải có bao nhiêu giao tình, mới có thể khiến Thiên Nhai lựa chọn như vậy?
Mặt khác mấy người cũng rất sôi nổi nhìn về phía Vân Lạc Phong, vẻ mặt kia chỉ kém trực tiếp hỏi quan hệ giữa nàng và Thiên Nhai là gì.
“Thiên Nhai thúc.” Thiên Huyền ngơ ngẩn mở miệng, hỏi ra điều mà tất cả mọi người muốn dò hỏi: “Nữ nhân này là gì của người?”
Theo lý thuyết, lấy Thiên Nhai thân phận, là sẽ không có bất kì mối quan hệ với người có bối cảnh như Vân Lạc Phong này.
Nhưng mà, thời điểm khi trong lòng mọi người đang khẩn trương, Lâm Nhược Bạch ở một bên mở miệng nói: “Thiên Nhai sư đệ, ngươi nhanh chóng giải quyết những người này đi, thật sự là chướng mắt.”
Thiên Nhai sư đệ?
Thân thể mọi người liền cứng đờ ngay tại chỗ, đặc biệt là Thiên Huyền vừa rồi mở miệng trào phúng Vân Lạc Phong, vẻ mặt kia chợt tái xanh, hận không thể lập tức ngất đi, cũng tốt hơn đối mặt với tin tức làm chấn động lòng người này.
“Thiên Nhai!”
Thiên Nhất trái lại không có kiếp sợ như những người khác, hắn giận tím mặt, căm giận nói: “Nữ nhân này tuy rằng thiên phú không tồi, nhưng chỉ là một Thiên Linh Giả mà thôi, thực lực của ngươi xa hơn cao hơn nàng, hơn nữa ngươi còn có y thuật cao siêu, nàng có tư cách làm sư phụ ngươi?”
Nói xong những lời này, Thiên Nhất hung ác thở ra một hơi vẻ mặt hắn càng thêm vặn vẹo: “Ta biết ngươi hận Thiên gia! Nhưng ngươi không cần thiết dùng cả đời ngươi đối đầu với Thiên gia chúng ta! Hiện tại ngươi đổi ý còn kịp! Chỉ cần ngươi trở về Thiên gia, chúng ta liên thủ nhất định có thể cho Thiên gia lại một lần nữa phong quang* như ngày xưa!”
Phong quang*: nở mày nở mặt.
Vẻ mặt Thiên Nhất dần dần nhu hòa xuống, tận tình khuyên bảo.
Hắn muốn bằng vào lời nói chính mình kéo Thiên Nhai trở về Thiên gia một lần nữa……
Đáng tiếc, đối với lời nói của Thiên Nhất, Thiên Nhai trực tiếp làm lơ, hắn cười hì hì nhìn về phía Lâm Nhược Bạch: “Nha đầu tiểu Bạch, ngươi kêu một câu sư đệ này khiến ta thực thoải mái, yên tâm, lão nhân ta không có bản lĩnh khác, năng lực mặt dày mày dạn thật ra rất mạnh, nếu Vân nha đầu không thu ta làm đồ đệ, ta đây liền dây dưa với nàng, thẳng đến khi nàng đồng ý mới thôi.”
Long Phi kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, trên mặt không dám tin tưởng.
Đây là nam nhân mà sư phụ nhà mình sư phụ thích? Lại có thế như thế…… Không biết xấu hổ!
Nhưng mà, những người khác nghe thấy những lời này, cảm nhận lại hoàn toàn khác với Long Phi.
Phải biết rằng, Thiên gia vì tìm Thiên Nhai về, tốn không ít sức lực? Không biết làm sao Thiên Nhai lại xa cách với bọn họ! Nhưng không nghĩ tới, Thiên Nhai cao ngạo như thế, thế nhưng lại mặt dày mày dạn muốn bái một thiếu nữ làm sư phụ.
Mà thiếu nữ kia còn cự tuyệt hắn?
Chuyện này nếu lan truyền ra ngoài, chắc chắn khiếp sợ khắp đại lục!
“Về sau không được kêu ta là nha đầu.” Đôi tay Lâm Nhược Bạch chống nạnh, mắt to sáng ngời mắt to trừng lên, nói: “Ngươi muốn tôn xưng ta là sư tỷ, bằng không, ta liền nói xấu ngươi trước mặt sư phụ, làm cả đời nàng đều không thu nhận ngươi làm đồ đệ.”
“Được.” Tiểu lão đầu nịnh nọt cười: “Ngươi nói gì thì chính là cái đó.”
Vì có thể bái Vân Lạc Phong làm sư phụ, gương mặt già của hắn rõ ràng là bất cứ giá nào.
Sắc mặt của mọi người trong Thiên gia càng thêm khó coi, mấy chục năm trước trước, Thiên Nhai vi phạm mệnh lệnh Thiên gia, một hai phải lấy nữ nhân lai lịch không rõ làm làm thê tử.
Mấy chục năm về sau, hắn cũng không màng sống ૮ɦếƭ của Thiên gia, nhận Vân Lạc Phong làm sư phụ!
“Các ngươi không phải muốn biết vì sao lão nhân ta thà rằng từ bỏ mặt mũi, đều phải bái Vân nha đầu làm vi sư?” Thiên Nhai cuối cùng cuãng cảm nhận được ánh mắt của người trong Thiên gia, lạnh lùng nhìn phía bọn họ: “Đó là bởi vì, nha đầu này cứu nguười bệnh mà ngay cả ta cũng đều bó tay, y thuật của nàng cao hơn ta rất nhiều, nhận nàng làm vi sư, ta sẽ không có hại!”
Oanh!
Làm như sét đánh giữa trời quang, khiến cho mọi người ở Thiên gia cả ngườI giật mình một cái, trong lòng mọi người đều run rẩy lên, trên mặt trắng bệch tràn đầy kinh ngạc.
Y thuật của Vân Lạc Phong cao hơn Thiên Nhai?
Trời ạ, lúc này Thiên gia bọn họ đây là đã đắc tội với một cường địch sao?
Trên mặt Thiên Huyền lại lần nữa tràn ngập tuyệt vọng, bước chân hắn lui về phía sau vài bước, phịch một tiếng, đặt ௱ô** ngồi ở trên mặt đất đầy gai nhọn phía trên, hắn lại không có một chút cảm giác đau đớn, thân thể phát run biệu lộ ra hắn đã chịu đả kích.
Thiên Nhai cười lạnh một tiếng, lại chuyển ánh mắt về nhìn phía Thiên Chúc ngã xuống đất không dậy nổi, hơi hơi ngước mắt: “Trên đường đến đây, ta đã hỏi thăm rõ ràng, chính là ngươi bắt đi tiểu thị nữ của sư phụ ta! Mà thị nữ kia càng là nữ nhân của ngươi, vốn dĩ ngươi bước lên một con đường lớn, mà con đường này rất nhiều người cầu đều không thể cầu được, mà ngươi, chính mình nhiều lần từ bỏ!”
Hai mắt Thiên Chúc nhắm một phen, lại lần nữa ngất xĩu.
Khinh Yên làm sao cho hắn cơ hội này? Một muỗng nước muối tưới cho hắn tỉnh lại.
Hắn mới vừa hết sức tỉnh lại, liền nghe giọng nói trào phúng của Khinh Yên: “Ngươi có thể tiếp tục choáng váng, ta không ngại lại lần nữa đánh ngươi tỉnh dậy, chỉ là phương thức ta kêu người tỉnh dậy tương đối ***, hy vọng ngươi có thể chịu đựng được.”
Có uy hiếp như vậy, Thiên Chúc nào còn dám tiếp tục ngất xỉu nữa?
Tròng lòng hắn càng hối hận vạn phần, sớm biết rằng Vân Lạc Phong có thực lực như vậy, hắn liền không nên đối đãi Chung Linh Nhi như thế! Bằng không, hắn còn có thể dựa vào Chung Linh Nhi mà một bước lên thuyền!
Thiên Chúc càng nghĩ càng hối hận, trong lòng đều là hối hận, đáng tiếc, cho dù hắn hối hận như thế nào, đều đã không thay đổi được gì.
“Ha ha……”
Đột nhiên, Thiên Nhất lạnh lùng cười hai tiếng.
Tiếng cười hắn ttrầm thấp mà khàn khàn, giống như móng vuốt bén nhọn không ngừng ma xát vào tấm ván gỗ.
“Thiên Nhai, ngươi cho rằng Thiên gia chúng ta có thể đứng vững nhiều năm mà không ngã như vậy, thật sự là không có nguyên nhân sao?” Nổi sợ hãi trên khuôn mặt già nua của Thiên Nhất dần dần biến mất, trào phúng ngóng nhìn Thiên Nhai: “Đáng tiếc, ngươi không phải gia chủ Thiên gia, có vài thứ ngươi là không có quyền biết.”
Thiên Nhai hơi hơi nheo con mắt lại, đáy mắt xẹt qua lạnh lẽo: “Lời này của ngươi có ý tứ gì?”
“Có ý tứ gì? Ha ha ha!” Thiên Nhất điên cuồng cười hai tiếng, mặt già hắn vặn vẹo đáng sợ, trong đáy mắt hiện ra tơ máu: “Thiên Nhai, Vân Lạc Phong! Hôm nay nếu ta ૮ɦếƭ ở chỗ này, tất cả các ngươi phải chôn chung với ta!”
Dưới sự thiêu đốt của linh hồn chi hỏa, Thiên Nhất cảm giác được linh hồn của chính mình càng thêm trở nên yếu kém, giống như tùy thời đều sẽ biến mất, nhưng mà, vẻ mặt của hắn đã không còn sợ hãi.
Chỉ cần tưởng tượng đến những người này sẽ chôn chung với hắn, trong lòng hắn liền tràn ngập H**g phấn……
Thiên Nhất không biết từ chỗ nào lấy ra một chủy thủ, cắt Ng'n t của chính mình, máu tươi tùy ý chảy xuống đất mặt, rồi sau đó, giọng nói trầm thấp của hắn hắn ngay sau giờ ngọ chậm rãi vang lên dưới bầu trời.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc