Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 100

Tác giả: Tiêu Thất Gia

Đã rất lâu rồi hắn không gặp được một nữ nhân có thể làm cho hắn hứng thú!
Mà sau này thành tựu của nữ nhân này nhất định thật phi phàm!
“Người như Vân Lạc Phong rất nguy hiểm, nếu chỉ dùng biện pháp mượn sức sẽ không có cách nào khống chế nàng trong tay, chỉ có mỹ nam kế mới hiệu quả với nàng.” Trong ánh mắt Bạch Túc hàm chứa sự vui vẻ: “Dù sao tư liệu ta điều tra được thì nữ nhân này mê luyến sắc đẹp của Vân Tiêu, thường đùa giỡn hắn, vì thế ta chỉ có thể hy sinh nhan sắc của chính mình!”
“Thiếu chủ…” Nữ tử xinh đẹp khẽ mím môi đỏ, trong đôi mắt yêu dị là sự khó hiểu: “Thuộc hạ cho rằng thiếu chủ quá mức với dụng tâm với Vân Lạc Phong, nàng cũng chỉ là một người bình thường mà thôi…”
“Người bình thường?” Bạch Túc lạnh lùng liếc nhìn nữ tử xinh đẹp: “Lúc ta lần đầu tiên gặp nữ nhân kia, nàng mới chỉ là Cao Linh Giả thôi! Ngay cả Địa Linh giả cũng chưa tới! Nhưng bây giờ mới qua bao lâu? Nàng cũng đã tới Thiên Linh Giả? Thiên phú như thế sợ rằng cả ta cũng kém nàng, ngươi lại nói nàng chỉ là người thường?”
Thân mình nữ tử xinh đẹp run lên, đôi mắt trừng lớn kinh ngạc.
Như thế nào trong thời gian ngắn như vậy nàng có thể đạt đến Thiên Linh Giả? Thiên phú thế này phải cường đại cỡ nào? Khó trách thiếu chủ đối với nàng dụng tâm như thế.
Không tiếc hy sinh nhan sắc cũng muốn nàng quy thuận Bạch gia!
Nhưng mà…
Nghĩ đến tình cảm thầm mến mình chôn dấu ở trong lòng, trên mặt nữ tử xinh đẹp vô cùng chua xót, trái tim giống như bị kim đâm đau đớn không thôi…
Đêm khuya.
Ánh trăng bao phủ toàn bộ phủ Tướng quân có vẻ vô cùng an tĩnh, Vân Lạc Phong ngồi ở trong đình hóng gió, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve đầ Trà Sữa, trong đôi mắt khẽ nhắm toát ra ánh sáng khó hiểu.
Lân này, Tiểu Bạch không theo nàng trở về mà vì Thiên Nhai nói có việc muốn nàng hỗ trợ, vì vậy hắn dẫn nàng đi, vì vậy phía sau nàng mới thiếu một tiểu tuỳ tùng.
“Trà Sữa, ngươi thật sự thấy người nọ đi đến khách điếm?”
Trà Sữa kêu chi chi, gật đầu.
Lúc Đương Vân Lạc Phong thiêu hủy sính lễ, nàng cảm nhận được một hơi thở cố gắng che giấu, cũng chính vì nguyên nhân này, nàng ngầm phái Trà Sữa đi theo người nọ.
Muốn nhân cơ hội này điều tra rõ rốt cuộc sính lễ đó là ai đưa đến.
“Ngươi có tìm hiểu xem người nọ là ai không?”
Vân Lạc Phong hơi cau mày, trầm giọng nói.
Ngay lúc Vân Lạc Phong hỏi xong câu này, đột nhiên không khí chung quanh trở nên mỏng hơn, gió thổi mạnh hơn, lá cây kêu xào xạc.
“Nếu đã tới thì xuất hiện đi.”
Bàn tay vỗ về Trà Sữa khẽ dừng một chút, cũng không ngẩng đầu lên nói.
“Không nghĩ tới lòng cảnh giác của ngươi lại cao như thế, ta thật sự không nhìn lầm ngươi.”
Một bộ trường bào màu ánh trăng cuất hiện trước mặt thiếu nữ, khóe môi nam nhân hơi nhếch lên, gợi lên một nụ cười tà mị, hắn mỉm cười, đôi mắt nhìn chăm chú thiếu nữ đứng trước mặt.
“Những sính lễ đưa tới Vân gia, là ngươi đưa?”
Giọng nói Vân Lạc Phong vô cùng lạnh lẽo, lạnh lùng hỏi.
“Ngươi không cảm thấy… Hai chúng ta là cùng một loại người hay sao?” Bạch Túc ý cười càng sâu, ánh trăng chiếu lên mặt mang theo nét tà khí: “Nếu ngươi nguyện ý gả cho ta, ta sẽ cho ngươi vinh quang vô thượng.”
Vân Lạc Phong hơi ngẩng đầu lên, trong đôi mắt tràn đầy khí phách, dần dần dừng ở trên người Bạch Túc.
“Ta muốn vinh quang, ta sẽ đạt được bằng chính đôi tay của mình! Mà không cần bất cứ kẻ nào cho! Huống chi, ta không cho rằng ngươi có năng lực này!”
“Ta không được, chẳng lẽ Vân Tiêu được?”
Bạch Túc bước thêm vài bước đến gần Vân Lạc Phong, đôi mắt nheo lại lộ ra sự nguy hiểm, hắn bàn tay vung lên, mạnh mẽ bắt được cánh tay của nàng, cười lạnh nói: “Vân Lạc Phong, tin tưởng ta! Chỉ cần cho ta thời gian, Vân Tiêu cũng không có cách nào đánh bại ta!”
“Cút!”
Sắc mặt Vân Lạc Phong trầm xuống, cánh tay hung hăng vung lên, gạt tay hắn ra ngoài.
Hét lớn một tiếng, chữ phát ra từ miệng thiếu nữ, trong mắt nàng là vô cùng tự tin và khí phách, còn có…… khinh thường nhìn lại hắn.
Ánh mắt Bạch Túc hiện lên một tia sáng ám trầm, nụ cười trên dung nhan tuấn mỹ cũng chậm rãi biến mất, hắn gắt gao nhìn chằm chằm Vân Lạc Phong, đột ngột, cười lạnh một tiếng, nói: “Thế nhân đều nói đại tiểu thư phủ tướng quân vô cùng háo sắc, thường xuyên đùa giỡn thị vệ bên người, ban đầu ta cho rằng ta chỉ cần thi triển mỹ nam kế liền có thể làm ngươi gia nhập Bạch gia ta! Đáng tiếc, ta nghĩ sai rồi, ngươi xác thật không giống những hoa si đó.”
Vân Lạc Phong nhướng nhướng mày: “Thế thì sao?”
Đời này kiếp này, nàng sẽ chỉ đùa giỡn một người nam nhân là Vân Tiêu mà thôi.
“Ngươi càng từ chối ta, hứng thú của ta đối với ngươi cũng càng sâu đậm.”
Khoé môi Bạch Túc lại lần nữa gợi lên độ cong tà mị, trong gió đêm, một thân trường bào màu trăng non chậm rãi tung bay, tóc đen bay múa nhẹ nhàng xẹt qua khuôn mặt tuấn mỹ.
Giọng nói của hắn mang theo dụ hoặc, tựa như đang quyến rũ người ta theo hắn.
Nhưng đối mặt với nam nhân tuấn mỹ như thế, Vân Lạc Phong lại bất vi sở động, nàng lười biếng đứng dậy từ trong đình hóng gió, tà tà liếc nhìn Bạch Túc.
“Đáng tiếc, ta không hề có hứng thú với ngươi.”
Nói xong lời này, nàng không còn nhìn nam nhân phía sau một cái nào nữa, đi về phía hậu viện.
Lúc nàng đi được nửa đường, bước chân đột ngột dừng lại, cũng không quay đầu lại nói một câu: “Thiếu chủ Bạch gia nửa đêm xông vào dinh thự người khác, nếu truyền ra sợ là thanh danh của Bạch gia cũng không dễ nghe!”
Bạch Túc hơi hơi nheo lại con ngươi, hơi thở trên người hắn càng thêm nguy hiểm, một thân quần áo tung bay, khuôn mặt tuấn mỹ ở dưới ánh trăng trở nên vô cùng âm tà.
“Vân Lạc Phong, ta sẽ được đến ngươi!”
Khóe môi hắn gợi lên một ý cười lành lạnh, cũng không còn tà mị như trước, ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm phương hướng thiếu nữ rời khỏi, âm ngoan nói.
“Mà nếu không chiếm được, chỉ có thể huỷ hoại ngươi!”
Thứ hắn không chiếm được cũng sẽ không để cho người khác có được, như thế cũng chỉ có thể huỷ hoại nàng!
“Thiếu chủ.”
Nữ tử mỹ mạo không biết khi nào xuất hiện ở bên cạnh nam nhân, nàng gắt gao cắn môi, phức tạp nhìn bóng dáng Vân Lạc Phong rời khỏi.
“Nữ nhân này…… có lẽ không có dễ dàng trở thành người của Bạch gia chúng ta như vậy, hơn nữa, khoảng thời gian trước thiếu chủ ngài không ở, Bạch gia đã bị thương tổn nặng, mà gây ra tất cả những việc đó đều do nữ nhân này, vì sao thiếu chủ ngài……”
Bạch Túc không nói gì, ánh mắt trước sau nhìn phương hướng Vân Lạc Phong biến mất, đáy mắt mang theo một tia trầm tư.
“Thiếu chủ……”
Thiếu nữ mỹ mạo theo bản năng nắm chặt nắm tay, trong lòng trào ra sự ghen ghét.
Nam nhân ưu tú giống như thiếu chủ vậy, Vân Lạc Phong vì sao không chấp nhận? Nếu là chính mình, tất nhiên sẽ lập tức đồng ý.
“Chúng ta trở về.”
Bạch Túc xoay người, gió nhẹ lay động ống tay áo hắn, bóng đêm thâm trầm làm mặt mày hắn càng thêm thâm trầm……
Cạch!
Vân Lạc Phong đóng cửa phòng lại, vừa định xoay người, trong phút chốc, một nam đồng non nớt ăn mặc trường bào màu trắng như tuyết xuất hiện ở trước mặt nàng, làm nàng ngây ngẩn cả người.
Nam đồng này lớn lên phấn điêu ngọc trác, trong mắt to sáng ngời toả ra tia sáng lộng lẫy, cái miệng nhỏ hồng nhuận hơi hơi chu lên, giọng nói trẻ con mười phần: “Chủ nhân, nhìn thấy ta giống như người rất không vui.”
Không vui? Nàng rõ ràng là bị dọa sợ!
Vân Lạc Phong thật vất vả mới hồi phục tinh thần lại: “Tiểu Mạch, ngươi có thể rời khỏi không gian thần điển sao?”
“Chủ nhân.”
Bịch!
Tiểu Mạch dang hai tay ra vọt về phía Vân Lạc Phong, thân thể mềm mại của nó hung hăng nhào vào trong sự ôm ấp của thiếu nữ, hai cánh tay ngắn ngủn gắt gao ôm vòng eo mảnh khảnh trước mặt này.
“Từ sau khi người đột phá đến Thiên Linh Giả, ta có thể xuất hiện ở thế giới của người trong một thời gian ngắn.”
Nó nâng lên khuôn mặt nhỏ đáng yêu, trên khuôn mặt non nớt nở nụ cười sáng lạn.
“Vậy khi nào ngươi mới có thể xuất hiện lâu dài?” Vân Lạc Phong nhướng mày, hỏi.
“Cái này……” Ngón tay Tiểu Mạch nhẹ nhàng mân mê đôi môi, trong hai tròng mắt chứa một sự mờ mịt, “Kỳ thật ta cũng không rõ lắm, chờ chủ nhân đột phá đến một cảnh giới khác, ta tự nhiên có thể xuất hiện được.”
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng vuốt ve cằm, trong mắt đen mang theo một mảnh trầm tư.
Đúng lúc này, phịch một tiếng, Khinh Yên thất tha thất thểu chạy vào, khuôn mặt nhỏ tú lệ đỏ bừng giống như quả táo, thở hổn hển nói: “Tiểu thư, đã xảy ra chuyện!”
“Chuyện gì?” Vân Lạc Phong nhướng mày nhìn về phía Khinh Yên, trầm tĩnh hỏi.
“Tiểu thư, là Chung Linh Nhi, Chung Linh Nhi nàng……” Khinh Yên lau chùi mồ hôi trên trán, thần sắc nôn nóng nói, “Nàng bị người của Thiên gia bắt đi!”
Sắc mặt Vân Lạc Phong trầm xuống.
Chung Linh Nhi thân là phó đoàn trưởng quân đoàn Liệt Diễm, khoảng thời gian trước vì nhiệm vụ ra ngoài, chậm chạp chưa về, hoá ra là bị người của Thiên gia bắt đi!
“Không nghĩ tới, vừa giải quyết Thiên Kha thì còn có người của Thiên gia khác lại tìm tới cửa.” Vân Lạc Phong nheo mắt lại, xẹt qua một tia sát khí, “Nhưng ta nhớ rõ nhiệm vụ lần này của Chung Linh Nhi không liên quan đến Thiên gia, vì sao lại rơi vào tay Thiên gia?”
“Tiểu thư, chuyện là như thế này, theo các thành viên khác của quân đoàn Liệt Diễm trốn trở về báo cáo, nhiệm vụ lần này của Chung Linh Nhi ở phụ cận Thiên gia, không khéo chính là vừa lúc ***ng phải đội ngũ của Thiên gia!”
Khinh Yên dùng sức hít một hơi thật sâu, từng chút bẩm báo chuyện nghe được cho Vân Lạc Phong.
“Bên trong đội ngũ của Thiên gia kia có một người là huynh trưởng của Chung Linh Nhi!”
“Huynh trưởng của Chung Linh Nhi?” Vân Lạc Phong hơi sửng sốt, “Chung Linh Nhi là người của Thiên gia sao? Không! Không đúng, dựa vào tin tức ta biết, Chung Linh Nhi chỉ là một nữ nhi của nhà bá tánh bình thường, nàng khi nào thì có quan hệ với Thiên gia?”
“Tiểu thư, người nọ ở Thiên gia là huynh trưởng cùng cha khác mẹ với Chung Linh Nhi!”
Nói tới đây, Khinh Yên có chút tức giận, gắt gao siết tay nhỏ: “Năm đó, phụ thân Chung Linh Nhi thân bị trọng thương khi đang ở bên ngoài rèn luyện, may mắn gặp một thiếu nữ dân gia cứu giúp, ai ngờ hắn ngay cả súc sinh cũng không bằng, thấy thiếu nữ kia có vài phần tư sắc nên sau khi thương thế lành đã *** nàng! Vốn dĩ thiếu nữ đó định tìm ૮ɦếƭ, lại được vị hôn phu là thanh mai trúc mã của nàng cứu trở về, còn không chê nàng nghênh thú nàng làm vợ.”
Vân Lạc Phong cười lạnh một tiếng: “Đây thật sự là câu chuyện nông phu và rắn ở ngoài đời.”
“Nông phu và rắn?” Khinh Yên kinh ngạc nhìn Vân Lạc Phong, “Tiểu thư, sao nô tỳ chưa từng nghe nói câu chuyện này?”
“Câu chuyện này…… cũng tương tự như tình huống của phụ mẫu Chung Linh Nhi! Bởi vì ngươi không biết người ngươi cứu có lấy oán trả ơn hay không!” Vân Lạc Phong nhướng mày, “Cho nên ta chưa bao giờ sẽ đi cứu bất luận người nào không có quan hệ với ta! Khinh Yên, ngươi phải nhớ kỹ, chúng ta không phải là thánh nhân! Không cần đi thương hại người khác! Nếu không, sau mẫu thân Chung Linh Nhi chính là ngươi!”
Khinh Yên gật gật đầu, ngưng trọng nói: “Tiểu thư, nô tỳ hiểu rõ!”
“Tốt, ngươi có thể tiếp tục kể tiếp.”
Vân Lạc Phong hơi hơi nâng mắt lên nhìn tiểu nha hoàn đứng ở trước mặt mình.
Trước đây, nàng chỉ bảo người của Lạc Phong Các điều tra rõ thân thế của mọi người trong quân đoàn, lại vì tôn trọng riêng tư của bọn họ nên cũng không có tra xét sâu! Vì thế cũng tạo thành hậu quả nàng không biết Chung Linh Nhi là người của Thiên gia!
Khinh Yên lấy lại bình tĩnh, tiếp tục nói: “Tiểu thư, sau khi thiếu nữ đó bị *** liền có thai! Mà người ở các thế lực lớn này đều sẽ có cảm ứng đối với huyết mạch của mình! Vì vậy, lúc người nọ của Thiên gia lại lần nữa đi ngang qua nơi đó liền cảm nhận được huyết mạch trong cơ thể Chung Linh Nhi đến từ chính bản thân! Vì không cho huyết mạch Thiên gia lưu lạc bên ngoài, Thiên gia liền nhận Chung Linh Nhi trở về nhà.”
Vân Lạc Phong giơ lên khóe môi, mặt mày đường hoàng hàm chứa một tia lạnh lẽo.
“Sau đó có phải là Thiên gia phát hiện Chung Linh Nhi không có bất luận thiên phú nào nên hắn đuổi ra khỏi Thiên gia? Nhưng sau lần gặp lại này thế nhưng phát hiện Chung Linh Nhi đột phá tới cảnh giới Cao Linh Giả, vì vậy mạnh mẽ mang nàng về gia tộc?”
Thiên gia và Tiêu gia không hề khác nhau, khi đệ tử trong gia tộc hữu dụng thì sẽ mang về trong nhà, nếu như phát hiện tên đệ tử này không có một chút tác dụng nào thì lập tức trục xuất khỏi gia môn, ngay cả kế thừa dòng họ cũng không xứng!
“Tiểu thư, người đoán không sai, xác thật chính là loại tình huống này.” Khinh Yên nhẹ nhàng thở dài, giọng điệu lo lắng.
“Khinh Yên.” Vân Lạc Phong nhẹ vỗ về cằm, hỏi, “Ta có một việc rất không rõ, lúc trước Thiên Kha và Thiên Ngọc đều từng tiến đến Long Nguyên Quốc, vì sao ngay lúc đó bọn họ không có phát hiện thân phận của Chung Linh Nhi?”
Khinh Yên nhẹ nhàng giải thích: “Kỳ thật nguyên nhân này cũng rất đơn giản, phụ thân Chung Linh Nhi chỉ là dòng bên của Thiên gia, cùng với trực hệ huyết mạch như Thiên Kha và Thiên Ngọc vẫn là có chênh lệch, có lẽ bởi vì nguyên nhân này nên bọn họ không có nhận ra Chung Linh Nhi.”
Cũng có lẽ lúc ấy ánh mắt bọn họ đều ở trên người Vân Lạc Phong và Vân Tiêu, vì vậy không có chú ý tới Chung Linh Nhi……
“Thì ra là thế!” Ý cười của Vân Lạc Phong lộ ra một tia tà khí.
Tà khí này quanh quẩn ở quanh cơ thể nàng làm cho cả phòng đều trở nên âm trầm khủng pố.
“Khinh Yên, gọi Diệp Linh đến, hai người các ngươi cùng ta đến Thiên gia một chuyến.”
“Dạ, tiểu thư!”
Vẻ mặt Khinh Yên lập tức trịnh trọng lên, trong mắt đen sáng tỏ mang theo tia sáng sáng ngời.
“Còn ta thì sao?”
Đột nhiên, một bàn tay nhỏ kéo kéo ống tay áo Vân Lạc Phong, rồi sau đó, giọng nói đáng thương của nam hài vang lên.
Cái này, Khinh Yên mới chợt chú ý tới tiểu nam hài đứng ở bên cạnh Vân Lạc Phong, kinh ngạc hỏi: “Tiểu thư, đây là hài tử nhà ai vậy?”
Đôi mắt Tiểu Mạch lập loè vài cái, gắt gao kéo tay Vân Lạc Phong: “Ta là nhi tử của người.”
Nhi tử?
Khinh Yên hóa đá tại chỗ, nàng há to miệng có thể nuốt vào một đầu voi, không dám tin tưởng nhìn chằm chằm Vân Lạc Phong.
Tiểu thư nàng lại…… có nhi tử?
Còn không đợi Khinh Yên thoát khỏi chấn động lại nghe thấy giọng nói trẻ con của tiểu nam hài: “Mẫu thân, khi nào phụ thân Vân Tiêu trở về vậy?”
Oanh!
Một đạo sét đánh giữa trời quang cứ như vậy chém xuống, Khinh Yên đang hóa đá trực tiếp bị đánh vỡ ra, thân mình đều lung lay sắp đổ.
Quá chấn động!
Tiểu thư lại cùng Vân Tiêu sinh hài tử? Chuyện này gia chủ biết không?
“Tiểu Mạch!” Vân Lạc Phong nhíu chặt mày, cảnh cáo nhìn Tiểu Mạch, lại chuyển ánh mắt về phía Khinh Yên, “Nó thích hồ ngôn loạn ngữ, ta và Vân Tiêu quen biết chưa đến một năm, sao có thể có một hài tử lớn như vậy?”
Tiểu Mạch chớp mắt, ủy ủy khuất khuất nói: “Mẫu thân, người có nhận con không? Người và phụ thân quen biết đã nhiều năm, lần này phụ thân cũng vì người nên mới vào Vân gia, người không thể không nhận chúng ta.”
Sắc mặt Vân Lạc Phong nháy mắt trầm xuống, khí thế trên người dần dần tỏa ra, âm thầm liếc Tiểu Mạch: “Xem ra… Ngươi không muốn sống ở chỗ này nữa.”
Thiếu nữ không hề che dấu khí thế khiến Tiểu Mạch hoảng sợ, nhưng vì để Vân Tiêu có thể sớm nghênh thú Vân Lạc Phong! Hắn sẽ trả bất cứ giá nào!
“Mẫu thân, người đã bỏ rơi con nhiều năm như vậy, người không thể lại vứt bỏ con lần nữa.”
Tiểu Mạch oa một tiếng ôm chặt bắp chân Vân Lạc Phong, khóc lóc thảm thiết nói: “Những năm gần đây, nhi tử thật sự rất nhớ người…”
Vân Lạc Phong hơi nheo đôi mắt lại, hơi thở nguy hiểm càng ngày càng mãnh liệt, Tiểu Mạch sợ tới mức rụt cổ lại, tội nghiệp nhìn nàng.
Hắn giống như một con chó nhỏ bị vứt bỏ, vẫy đuôi lấy lòng trước mặt chủ nhân.
“Tiểu thư.” Cuối cùng Khinh Yên cũng thoát khỏi trạng thái hóa thạch, nàng cảm nhận được khí tức trên người Vân Lạc Phong, vội vàng kéo Tiểu Mạch đến bên cạnh: “Tuy rằng tiểu thư là người nô tỳ sùng bái nhất, từ trước đến nay nô tỳ luôn nghe theo mệnh lệnh của người, nhưng tốt xấu tiểu thiếu gia cũng là con của người, người muốn vứt bỏ ngài ấy hình như không tốt lắm…”
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng hít một hơi: “Khinh Yên, chúng ta đi Thiên gia trước, những chuyện khác sau khi trở về ta sẽ nói với ngươi.”
“Két…!”
Ngay lúc Vân Lạc Phong mở cửa phòng muốn đi ra ngoài, phịch một tiếng, cánh cửa ***ng phải lão giả đang núp ở ngoài cửa nghe lén khiến ông lảo đảo ngã sấp xuống đất với tư thế chó gặm bùn.
Sắc mặt Vân Lạc Phong càng đen hơn: “Người ở chỗ này làm gì?”
“Chuyện này…” Lão gia tử sờ sờ tóc, ha hả cười nói: “Ta nghe có tiếng khóc của tiểu hài tử nên muốn nghe thử xem có chuyện gì xảy ra. Tiểu Phong nhi, đứa nhỏ này cũng thật là, đã có nhi tử rồi mà cũng lén gạt ta, có phải con cố ý không muốn để ta ôm tằng ngoại tôn (chắt ngoại) đúng không?”
Vân Lạc Phong đau đầu, xoa xoa huyệt thái dương: “Bây giờ con còn có việc gấp, chờ sau khi con trở lại, con sẽ dùng máu nhận thân chứng minh gia hỏa này không phải là nhi tử của con.”
“Ta nói nó là chắt ngoại của ta thì nó chính là chắt ngoại của ta.” Lão gia tử trừng mắt nhìn Vân Lạc Phong, lúc nhìn Tiểu Mạch thì lại thay đổi thành gương mặt tươi cười: “Cháu ngoan, mau tới đây để ông cố ngoại ôm một cái!”
Tiểu Mạch chớp chớp mắt, ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Ông cố ngoại, người không thể để những người xấu đó thú mẫu thân, mẫu thân là của phụ thân Vân Tiêu.”
“Ai, thật ngoan, cháu yên tâm, ông cố ngoại sẽ không để những người đó thực hiện được.” Lão gia tử cười ha hả kéo Tiểu Mạch vào trong ***g ***, hung hăng giày vò một lúc: “Phong nhi, con xem đứa nhỏ này rất giống con, cảm giác của ta không sai, nó chính là nhi tử của con, nếu không bây giờ các ngươi lấy máu nhận thân đi.”
Giống?
Chân mày Vân Lạc Phong đột nhiên nhăn lại, nàng nhìn kỹ mắt mũi Tiểu Mạch, hoàn toàn không cảm thấy gia hỏa này giống nàng chỗ nào.
Lão già này, muốn chắt ngoại đến điên rồi! Cho dù tùy tiện kéo tới một hài tử ngoài đầu đường, ông đều cảm thấy giống nàng.
“Gia gia, thật sự con có việc gấp, chuyện lấy máu nhận thân đợi con trở lại rồi nói.”
Vân Lạc Phong khẽ nhíu mày, đến tận lúc này mà nàng còn muốn giảng đạo lý với lão nhân.
Thế nhưng lão gia tử chỉ thần bí cười: “Nha đầu con mưu ma chước quỷ rất nhiều, chờ con trở về ai biết sẽ xảy ra biến cố gì? Cho nên, lúc ta ở ngoài cửa, ta đã sai người đi chuẩn bị một chậu nước trong, bây giờ các con lấy máu nhận thân luôn.”
Hô hấp của Vân Lạc Phong cũng trở nên không thông thuận, cuối cùng, nàng lựa chọn tiếp nhận đề nghị giảo hoạt của lão nhân.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc