Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 10

Tác giả: Tiêu Thất Gia

Xong một khúc.
Mộ Vô Song dừng động tác trên tay, ánh mắt dịu dàng thắm thiết nhìn chăm chú nam tử đang nhìn nàng, rũ mi cười nhạt: “Thái Tử điện hạ, ngài có biết tin tức mấy ngày nay ở Long Nguyên Quốc không?”
“Nàng đang nói đến dịch Tụ Linh Dược sao?”
Đối với hàm ý trong lời nói của Mộ Vô Song, trong lòng Cao Lăng hiểu rõ ràng: “Dịch Tụ Linh Dược này quả thật rất thần kỳ, hơn nữa có Y Các bảo đảm sẽ không sai, nếu Vô Song nàng thích, bổn Thái tử sẽ vì nàng mua nó, được không?”
Mộ Vô Song do dự nửa ngày, chậm rãi mở miệng: “Thái Tử điện hạ, ta nghe nói Vân tướng quân cũng muốn mua dịch Tụ Linh Dược kia, hiện tại đang vay tiền khắp nơi, dịch Tụ Linh Dược quá trân quý, nếu Vân Lạc Phong có thể tu luyện, nhường cho nàng cũng được nhưng vấn đề là nàng ta không thể trở thành một người Linh Giả, muốn dịch Tụ Linh Dược kia lại có tác dụng gì? Còn không phải lãng phí sao?”
“Vô Song, nàng yên tâm, ta sẽ phân phó các đại thần Long Nguyên Quốc, không cho phép bất cứ ai cho phủ tướng quân vay tiền! Ai bảo phủ tướng quân xuất hiện một bại gia nữ, ta chính là nghe nói Vân Lạc Phong tiêu xài hết tất cả tài sản Vân gia! Làm cho Vân tướng quân nổi trận lôi đình!” Cao Lăng hừ lạnh một tiếng, biểu tình khinh thường, “May mắn ta đã từ hôn với loại phế vật này, bằng không sớm muộn gì cũng có một ngày phủ Thái tử của ta cũng sẽ bị nàng làm cho phá sản!”
Mộ Vô Song cười nhạt, cả gương mặt đều hàm chứa ý cười.
“Thái Tử điện hạ, bởi vì ngài mới làm cho thanh danh của Vân Lạc Phong kém như thế, hơn nữa còn rất đáng thương! Cho nên ta muốn vì nàng ấy tìm một cửa hôn sự môn đăng, đến lúc đó còn cần Thái tử ngài làm chủ.”
Chỉ cần tưởng tượng đến dung nhan tuyệt thế kia, Mộ Vô Song liền hận đến nghiến răng nghiến lợi! Cho nên nàng nhất định sẽ vì nữ nhân kia tìm một cửa hôn sự! Ít nhất hôn sự này có thể làm cho nàng ta sống không bằng ૮ɦếƭ!
“Vô Song, chuyện này tuỳ nàng quyết định.” Cao Lăng ôn nhu ngóng nhìn Mộ Vô Song, “Vốn dĩ ta không muốn quản cái phế vật kia ૮ɦếƭ sống, nhưng nếu nàng đã mở miệng vì nàng ta nói chuyện, ta đây sẽ làm chủ, nếu không có nàng hỗ trợ, lấy thể chất phế vật kia của Vân Lạc Phong thì cả đời không có khả năng tìm được người nguyện ý nghênh thú nàng ta.”
Mộ Vô Song cười càng thêm động lòng người, trong nháy mắt Cao Lăng không nhìn thấy một đôi mắt hiện lên một tia ngoan độc.
Vân Lạc Phong, ngươi vĩnh viễn không bằng ta!
Thiên phú không bằng ta, năng lực không bằng ta! Ngay cả bản lĩnh khống chế nam nhân cũng không bằng ta! Cả đời này ta sẽ sống trong hô mưa gọi gió, trải qua cuộc sống người người cực kỳ hâm mộ, còn ngươi chỉ xứng đứng ở chỗ thấp nhất nhìn lên sự tồn tại của ta!
Ta sẽ gả cho thiên hạ quyền quý, còn hôn phu của ngươi cũng cần ta vì ngươi chọn lựa!
Ngay cả dịch Tụ Linh Dược kia ta cũng nhất định được đến! Còn ngươi ngay cả tư cách uống nước tắm của ta cũng không có!
——
Thư phòng Vân gia, Vân Lạc Phong mới vừa đi vào liền nghe thấy lão nhân kia tức giận mắng, còn nghe thấy tiến động đồ vật bị quăng vỡ.
“Một đám vong ân phụ nghĩa! Mệt cho bình thường các ngươi giả bộ thân cận với lão tử, hiện tại lão tử chỉ tìm các ngươi vay tiền mà thôi, một đám chạy còn nhanh hơn chó, về sau đừng để cho lão tử nhìn thấy các ngươi nữa!”
Vay tiền?
Vân Lạc Phong sửng sốt một chút, đi vào, nhìn thư phòng hỗn loạn, nét mặt nàng biểu lộ một nụ cười tà khí: “Gia gia, đây là làm sao vậy? Người nổi giận vì chuyện gì thế?”
“Hừ, còn không phải đám súc sinh kia, đặc biệt là vài người trong đó trước kia ta còn từng giúp bọn họ, hiện tại ta có khó khăn tìm bọn họ vay tiền, một đám bọn họ đều từ chối!"
Lão nhân còn đang tức giận, râu run run mắng.
“Tại sao người muốn vay tiền? Ngày hôm qua ta cho người cất vào ngân khố bốn ngàn năm trăm vạn lượng không đủ dùng sao?”
“Cái gì bốn ngàn năm trăm vạn……” Lão nhân vừa định tiếp tục tức giận mắng, trong giây lát phục hồi tinh thần lại, một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Vân Lạc Phong, hô hấp dồn dập lên, “Cháu vừa rồi nói là thật sao? Nhà chúng ta có bốn ngàn năm trăm vạn lượng?”
Vân Lạc Phong kinh ngạc nhìn lão nhân: “Người không biết sao?”
Biểu tình kia thật giống như thật sự khiếp sợ, lão nhân lại thật không biết việc này.
“Khinh Yên không có nói cho người sao? Ngày hôm qua Mộ Thân đưa cho cháu bốn ngàn năm trăm vạn lượng, cháu đã bảo nàng ấy cầm đi bỏ thêm vào ngân khố.”
Một mảnh im lặng quỷ dị.
Theo lời này của Vân Lạc Phong, không khí của thư phòng chợt an tĩnh lại, Vân Lạc gắt gao nhìn chằm chằm thiếu nữ trước mặt, ngay cả hô hấp cũng trở nên không thông thuận.
“Phong Nhi, có thể giải thích với ta hay không? Rốt cuộc chuyện là như thế nào?”
Không có bất luận kẻ nào biết trong lòng lão nhân dao động không thôi, ông dùng hết toàn lực mới ngăn chặn trái tim suýt chút nữa nhảy ra kia, nhưng thân mình run rẩy của hắn vẫn để lộ cảm xúc trong lòng ra
“Gia gia!” Vân Lạc Phong ngẩng đầu, ngóng nhìn dung nhan già nua của lão giả kia, trên khuôn mặt nàng đã không còn tà mị, thay vào đó là một thần sắc trịnh trọng, “Thù của cha mẹ cháu, cháu nhất định sẽ báo! Bước đầu tiên báo thù chính là Mộ phủ Thừa tướng kia, cho nên khi Mộ Thân tìm cháu chữa bệnh cháu mới hung hăng lừa hắn một khoản, mà cái này chỉ mới là bắt đầu mà thôi!”
Đây mới chỉ là bắt đầu, sau này, nàng sẽ làm phủ Thừa tướng dần dần suy tàn, cũng sẽ đạp hoàng quyền này dưới chân.
Đương nhiên vì phòng ngừa dọa đến lão già này, một câu này Vân Lạc Phong cũng không có nói ra.
“Ha ha ha!”
Lão nhân sửng sốt nửa ngày, tiện đà cười to lên.
Đã bao nhiêu năm rồi? Ông đã bao nhiêu năm không có vui vẻ như vậy rồi? Từ sau khi cha mẹ Phong nhi ૮ɦếƭ, ông vẫn luôn sống trong nghẹn khuất! Hiện giờ cháu gái bảo bối nhà mình thế nhưng hung hăng lừa phủ Thừa tướng một phen, nếu để phủ Thừa tướng biết nhất định sẽ bị giận ૮ɦếƭ!
Vân Lạc Phong nhún vai: “Người còn chưa có nói với cháu người vay tiền là vì cái gì?”
Vừa nghe lời này, thần sắc lão nhân tức khắc ngưng trọng lại: “Cháu gái bảo bối, cháu còn chưa biết sao? Gần nhất trong Y Các xuất hiện một bình dịch Tụ Linh Dược, cũng chỉ có duy nhất một bình này mà thôi, cho nên rất nhiều hoàng tôn quý tộc đều muốn mua nó, đương nhiên gia gia cũng không cam lòng lạc hậu, bởi vậy đang vay tiền khắp nơi muốn mua dịch Tụ Linh Dược này.”
Dịch Tụ Linh Dược?
Vân Lạc Phong giật mình, nàng không nghĩ tới gia gia vay tiền lại là vì thay nàng mua dịch Tụ Linh Dược.
Trong phút chốc, một dòng nước ấm chảy xuôi ở trái tim nàng.
“Dịch Tụ Linh Dược đó cháu không cần.”
Nhìn thần sắc lão nhân khi nhắc đến dịch Tụ Linh Dược, Vân Lạc Phong nghĩ nghĩ rồi quyết định không nói cho ông biết, để tránh trái tim lão già này không chịu nổi loại K**h th**h này.
“Nha đầu ngốc này, nói lời ngu xuẩn gì vậy? Hiện tại ta có nhiều bạc như vậy, dịch Tụ Linh Dược này mặc kệ như thế nào ta đều phải lấy tới tay!” Vân Lạc trừng mắt nhìn Vân Lạc Phong, không khỏi tức giận nói.
Vân Lạc Phong bất đắc dĩ cười, chính mình dùng dịch Tụ Linh Dược bán một ngàn vạn lượng, nhất định không thể để lão nhân này mất gấp đôi giá cả mua trở về? Như vậy chẳng phải là lỗ lớn?
“Người nhìn thực lực của cháu đi.”
“Phong nhi, cháu đừng quấy rối, chuyện này gia gia đã quyết……”
Cuối cùng một chữ "định" còn chưa có nói xong, Vân Lạc đã bị cái nhìn lơ đãng của mình dọa sợ, toàn bộ thân mình ông đều cứng đờ, kinh ngạc trừng lớn đôi mắt, phảng phất không dám tin tưởng mà nhìn Vân Lạc Phong.
“Sơ Linh Giả trung cấp, cháu…… Đột phá?”
Nha đầu này, năm ngày trước còn chỉ là Sơ Linh Giả sơ thấp, kết quả ngắn ngủn trong năm ngày, nàng lại đột phá tới trung cấp rồi sao?
Gặp quỷ!
Đây mà là phế vật! Rõ ràng là thiên tài trong thiên tài!
“Gia gia, người cảm thấy lấy loại tốc độ này của cháu còn cần đi mua dịch Tụ Linh Dược gì đó sao?” Vân Lạc Phong khoanh tay ôm ***, cười với Vân Lạc, sau đó xoay người rời khỏi dưới ánh mắt khiếp sợ của ông…
"Tiểu thư, Mộ Thân đã đợi người một buổi sáng.”
Đang lúc Vân Lạc Phong đi ra khỏi thư phòng, nha hoàn Khinh Yên đi đến, vội vội vàng vàng nói.
“Để hắn chờ nửa ngày cũng không sao.” Vân Lạc Phong cười tà khí, giơ tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ như quả táo của Khinh Yên, sau đó đi về phía hậu viện dưới ánh mắt ai oán của nha hoàn kia, “Đi thôi, sớm giải quyết chuyện của Mộ Thân, ta còn có chuyện khác muốn đi làm.”
Hậu viện.
Mộ Thân nôn nóng đi qua đi lại, dạo tới dạo lui, đột nhiên hắn thoáng nhìn thấy thiếu nữ tuyệt đẹp đón ánh mặt trời mà đến, ánh mắt sáng rực lên một chút, chỉ thiếu quỳ lạy.
“Thần y, ngài rốt cuộc cũng tới, ta ở chỗ này đợi ngài đã lâu.”
Vân Lạc Phong liếc mắt nhìn hắn: “Chờ lâu ngươi có ý kiến sao?”
“Nào dám, ta nào dám có ý kiến!” Mộ Thân sợ tới mức cả người run run, vội vội vàng vàng nói, “Liền tính thần y ngài để ta chờ một tháng, ta cũng không dám có ý kiến với ngài! Không biết hiện tại chúng ta có thể bắt đầu chữa bệnh hay không?”
Vân Lạc Phong bước thẳng vào trong phòng, cũng không quay đầu lại nói: “Vào đi, hết hôm nay ngươi sẽ có thể giống những nam nhân bình thường khác.”
Mộ Thân ngây ngẩn cả người, ban đầu hắn cho rằng liền tính là chữa bệnh cũng mất hồi lâu, không nghĩ tới thần y ra tay chính là không giống nhau, thế nhưng chỉ cần một ngày! Nghĩ đến đây, tâm tình của hắn chợt kích động lên, vội vàng bước vào phòng.
……
Hiện giờ Y Các sớm đã khách đến đầy nhà, những quan to quý tộc trong Long Nguyên Quốc đều chen chật đại môn của Y Các, thế cho nên các hộ vệ trong Y Các vội vàng đuổi ra giữ gìn trật tự.
“Vân tướng quân, ngài lại thật sự tới nơi này! Ta nghe nói tài sản Vân gia ngài đã bị Vân Lạc Phong tiêu xài hết, ngay cả ngài cũng bị nàng ta làm tức điên rồi! Không ngờ ngài vẫn mặt dày tới Y Các này, ha ha, theo ta thấy ngài đã uổng phí sức lực rồi, ngài mua dịch Tụ Linh Dược cho Vân Lạc Phong cũng chỉ là lãng phí mà thôi!”
Trong đám người không biết là ai mắt sắc thoáng nhìn Vân Lạc, nhịn không được cười ha ha lên.
Sắc mặt Vân Lạc rất là khó coi, lại đứng bất động không rên một tiếng!
Tuy nói Vân Lạc Phong đã bảo ông từ bỏ dịch Tụ Linh Dược nhưng ông thật sự không cam lòng! Huống chi bây giờ thiên phú của cháu gái nhà mình mạnh như thế, nếu có thêm dịch Tụ Linh Dược tất nhiên là làm ít công to!
Đáng tiếc Vân Lạc Phong cũng không hề nghĩ đến Vân Lạc vẫn như cũ quyết giữ ý mình, biết vậy nói không chừng nàng đã nói ra chuyện dịch Tụ Linh Dược……
“Có mệnh lệnh của ta sẽ không có người cho Vân tướng quân vay tiền, chỉ là không biết vì sao Vân tướng quân lại tới nơi này?”
Thái tử Cao Lăng nhìn Vân Lạc, ánh mắt hơi hơi trầm xuống, đáy mắt hiện lên một tia sắc bén, hắn quay đầu nhìn về phía thiếu nữ áo vàng bên cạnh, quan tâm hỏi: “Vô Song, hôm nay sắc mặt nàng dường như không tốt lắm, phát sinh chuyện gì sao?”
“Không có việc gì.”
Mộ Vô Song lắc lắc đầu, nhẹ nhàng rũ mí mắt.
Nàng không nói cho Thái Tử điện hạ vào sáng nay, gia gia nàng là Mộ Thừa tướng vốn định lấy bạc trong ngân khố mua dịch Tụ Linh Dược cho nàng, ai biết ngân khố lại bị mất trộm! Tổn thất bốn ngàn năm trăm vạn lượng! Hơn nữa đây lại là phần lớn tài sản của phủ Thừa tướng tích luỹ nhiều năm như vậy.
Sau khi xảy ra chuyện này, sắc mặt nàng có thể tốt mới là lạ.
“Vô Song, có chuyện gì nàng hãy nói cho bổn Thái tử, bổn Thái tử sẽ vì nàng làm chủ.” Cao Lăng ôn nhu nhìn Mộ Vô Song, đáy mắt hiện lên một tia hoảng hốt.
Chỉ có nữ tử ưu tú như vậy mới có thể xứng đôi với người ưu tú như hắn! Còn phế vật Vân Lạc Phong kia không có tư cách trở thành thê tử của hắn!
“Thái tử, Vô song thật sự không ngại, chỉ vì đêm qua giúp Vân Lạc Phong lựa chọn một vị hôn phu ưu tú mà thức trắng chưa ngủ, bây giờ hơi mỏi mệt thôi, ta còn lo lắng Vân Lạc Phong “mắt cao hơn đỉnh”, sợ rằng ta thay nàng lựa chọn hôn phu, nàng sẽ không chịu.”
Mộ Vô Song không nói chuyện xảy ra ở phủ Thừa tướng cho Thái tử biết, hiển nhiên đổ hết mọi chuyện lên đầu Vân Lạc Phong.
Cao Lăng nghe Mộ Vô Song nói xong, sắc mặt u ám thêm mấy phần: “Nàng vì nàng ta mà lao tâm mệt nhọc, nàng ta còn dám không biết tốt xấu như thế à? Dựa vào mình là thứ phế vật mà cũng có tư cách mắt cao hơn đỉnh sao? Vô Song, ta tin tưởng năng lực của nàng, đợi nàng lựa chọn được một người thích hợp rồi, ta sẽ nhờ phụ hoàng hạ chỉ tứ hôn, nàng ta không theo cũng phải theo!”
Một phế vật làm gì có tư cách kén cá chọn canh? Có người nguyện ý lấy nàng ta đã không tệ rồi, nhưng nếu không phải Vô Song thay nàng ta làm chủ việc này, khắp thiên hạ ngày hôm nay, có ai nguyện ý lấy một phế vật chứ?
Trong lúc nói chuyện với Mộ Vô Song, Cao Lăng vẫn không quên đưa mắt ra hiệu với mấy người ở đây, ý bảo bọn họ tiếp tục làm khó dễ Vân Lạc.
Nếu là bình thường, với thực lực và thân phận của Vân Lạc ngay tại đây, bọn họ cũng không dám quá phận, bây giờ được Thái tử điện hạ ra lệnh, một đám muốn lấy lòng quốc quân tương lai mà đứng dậy, dùng thần sắc chính nghĩa lẫm liệt để đối mặt với Vân Lạc.
“Vân tướng quân, ta nói này, ông đúng là người quá không phúc hậu rồi đấy, dịch Tụ Linh Dược được dùng trên người thứ phế vật như Vân Lạc Phong quả là lãng phí! Còn không bằng để lại cho người cần nó! Cho nên, ta khuyên ông nên từ bỏ việc cạnh tranh với chúng ta đi thì hơn!”
Long Nguyên quốc, ngoại trừ quan to quý tộc ở ngoài còn có tứ đại gia tộc, người nói lời này rõ ràng là gia chủ Lâm gia thuộc tứ đại gia tộc – Lâm Anh!
“Rắm thối, mợ nó – ngươi nói ai là phế vật hả?” Râu của Vân Lạc run lên vì giận dữ, đôi mắt hung hung trợn trừng Lâm Anh: “Tôn nữ của ta ưu tú hơn bất kỳ kẻ nào, ai dám nói tôn nữ của bổn tướng quân là phế vật, bổn tướng quân sẽ khiến kẻ đó phải cút khỏi nơi này!”Lâm Anh bị khí thế của lão già này làm hoảng sợ, lại nghĩ đến Thái tử đang ở đây, lão già này không dám làm càn đâu, vì vậy hắn ta lấy hết dũng khí để nói: “Vân tướng quân, ông đang thẹn quá thành giận hay bị chọc trúng nỗi đau thế? Ha ha, thế nhân có ai mà không biết Đệ nhất Thiên tài của Long Nguyên quốc thuộc về Thái tử điện hạ, Mộ Vô Song của phủ Thừa tướng cũng ngang hàng với Thái tử, ngoại trừ hai người đó, còn ai có thể được xưng tụng bằng hai chữ ưu tú này?”
Cả người lão nhân phát run, nắm chặt nắm đấm, khí thế hùng mạnh tỏa ra từ người ông, đúng lúc này, một giọng nói tà mị truyền đến phía sau ông, khiến thân thể ông đột nhiên cứng lại.
“Không phải con đã nói rồi sao? Con không cần Tụ Linh Dược này, sao người vẫn tới đây vậy?”
Giọng nói ấy, trong tà khí lộ ra sự bất đắc dĩ, khiến lão nhân không tự chủ được quay đầu lại, tầm mắt rơi vào thiếu nữ mặc y phục màu trắng: “Phong Nhi, sao con lại tới đây?”
“Con tới mua dược liệu.”
Vân Lạc Phong nói sự thật, dược liệu mua vào bán ra của Y Các đều được ghi lại, vì vậy ngày hôm qua sau khi nàng bán Tụ Linh Dược đi thì không tiện tiếp tục mua dược liệu nữa, nói cách khác, người ta sẽ phát hiện ra thân phận của nàng từ những dược liệu mà nàng thường hay mua.
“Vân tướng quân, ta thấy vẫn là tôn nữ nhà ông tương đối hiểu chuyện, biết mình là phế vật, dịch Tụ Linh Dược dùng trên người nàng ta chỉ có lãng phí, các người vẫn nên trở về nghỉ ngơi một chút đi, hà tất lãng phí tiền tài?”
Lâm Anh cười hai tiếng ha ha, nhìn lướt qua dung nhan tuyệt mỹ của Vân Lạc Phong mà chẳng thèm ngoảnh lại.
Nữ nhân lớn lên xinh đẹp được ích lợi gì chứ? Còn không phải một bình hoa đẹp nhưng chẳng xài được sao? Không có nam nhân nào nguyện ý bày biện một bình hoa như thế trong nhà đâu!
“Này, chuyện gì xảy ra ở đây thế? Sao lại gây gổ rồi hả?”
Đúng lúc này, giọng nói yêu mị tận xương tủy truyền đến, khiến cho tất cả nam tử ở đây đều cảm thấy xương cốt tê dại, cả người không còn sức lực.
Phương Nhã bước tới trước ánh mắt khinh bỉ của mọi người, nhếch môi một cái thật quyến rũ, trong đôi mắt quyến rũ người khác tràn đầy phong tình nồng đậm phơi phới, một cái nhăn mày một nụ cười đều có thấy được nét phong tình vạn chủng ở nàng ta.
“Hừ, còn không phải là phế vật ở phủ Vân tướng quân sao, thân là một phế vật mà dám tới Y Các ςướק đoạt dịch Tụ Linh Dược! Chúng ta chỉ không muốn dịch Tụ Linh Dược bị thứ phế vật này giẫm đạp, cho nên mới muốn nàng ta rời khỏi, bây giờ ngươi đến rất đúng lúc, mau đuổi thứ phế vật này ra ngoài đi!”
Phương Nhã hơi nhướng mày, tầm mắt dừng lại ở Vân Lạc Phong, nàng ta khẽ nhếch môi, bước về phía người thiếu nữ.
“Người tới tức là khách, Y Các của chúng ta chưa từng có thói quen từ chối khách, đặc biệt là một đại mỹ nhân như thế, chậc chậc, ta thấy chẳng có dung mạo của nữ tử nào ở Long Nguyên quốc so được với nha đầu này.”
Ánh mắt Mộ Vô Song hơi u ám, hiển nhiên không thích câu nói này của Phương Nhã, cái gì mà Vân Lạc Phong là đệ nhất mỹ nhân của Long Nguyên quốc? Chẳng lẽ Mộ Vô Song nàng ta còn kém hơn thứ ăn hại ấy ư? (nguyên văn là bao cỏ - thứ vô dụng)
“Mùi hương này thật là thơm!”
Phương Nhã bước đến trước mặt Vân Lạc Phong, khẽ ngửi một chút, dung nhan yêu mị hiện lên nét cười mê người, rõ ràng nàng ta vừa làm động tác hèn hạ - bỉ ổi, thoạt nhìn lại thấy vui tai vui mắt.
“Nếu ngươi tới nơi này để mua dược liệu, vậy ngươi vào đây với ta trước đi.”
Vân Lạc Phong gật đầu, nàng đi đến bên cạnh Vân Lạc, nhếch khóe môi tà khí: “Dịch Tụ Linh Dược có giá hai nghìn vạn đồng vàng, quá đắt, nếu người muốn mua dịch Tụ Linh Dược này, chúng ta sẽ lỗ vốn lớn, cho nên người về chờ con trước đi, con sẽ cho người một sự ngạc nhiên.”
Suy nghĩ một chút, Vân Lạc Phong định bụng nói ra chuyện của dịch Tụ Linh Dược, thà rằng lão già này không chịu nổi còn hơn việc ông tiêu phí cái giá lớn như vậy để mua nó.
“Ha hả.” Cao Lăng rõ ràng nghe được tiếng nói của Vân Lạc Phong, cười mỉa mai: “Vân Lạc Phong, ngươi tự sát không thành, tuy rằng sau đó không gây phiền cho người ta như trước nhưng lại quá tự cao tự đại! Ngươi dám nói hai nghìn vạn để mua dịch Tụ Linh Dược quá đắt? Còn bị lỗ năng? Ta nói cho ngươi biết, cho là ba nghìn vạn lượng vẫn có người mua đấy, chỉ có thứ người không biết nhìn hàng như ngươi mới cho rằng dịch Tụ Linh Dược quá đắt!” Vân Lạc Phong làm như không nghe thấy Cao Lăng nói, đi thẳng vào trong Y Các.
Vân Lạc Phong đi ở đằng trước nên chưa từng nhìn thấy, trước khi Phương Nhã rời đi đã dùng ánh mắt xem thường nhìn Cao Lăng.
“Thái tử điện hạ!”
Thấy tôn nữ nhà mình rời khỏi rồi, sắc mặt Vân Lạc trầm xuống: “Ngươi đừng cho là ta không biết vì sao đại thần trong triều không muốn cho ta vay tiền! Ta vốn muốn nhẫn nại tạm thời để gió êm sóng lặng, không ngờ các người càng ngày càng quá đáng! Mà hôm nay ngươi lại khinh thường tôn nữ của ta, cuối cùng sẽ có một ngày ngươi hối hận vạn phần!”
Hối hận vạn phần?
Thái tử cười lạnh một tiếng, vứt bỏ Vân Lạc Phong là quyết định chính xác nhất của hắn, vĩnh viễn sẽ không hối hận!
……
“Đây là dược liệu mà hôm nay ta yêu cầu.”
Sau khi đi vào Y Các, Vân Lạc Phong liền lấy một tờ giấy ra, đưa tới trước mặt Phương Nhã.
Phương Nhã cong môi cười, nhận lấy tờ giấy mà Vân Lạc Phong đưa, làm mặt quỷ rồi nói: “Ngươi cho Y Các chúng ta kiếm nhiều tiền lời như vậy, mấy thứ dược liệu đó của ngươi, ta sẽ không thu tiền, cho luôn không phải trả giá!”
Vân Lạc Phong kinh ngạc nhìn về phía Phương Nhã.
“Câu này của ngươi có ý gì?”
Thân phận của nàng bị phát hiện ư? Không có khả năng! Đây là lần thứ hai nàng tiếp xúc với Phương Nhã, sao có thể bị nàng ta phát hiện?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc