Quân Sủng Cô Vợ Nhỏ - Chương 32

Tác giả: Chấp Loạn

Ôn Uyển nghe lời ông cụ nói, rất không thể giải thích được, Giản Dung không có tư tưởng xấu sao? Lòng dạ người đàn ông này đen tối lắm, nhìn ngoài mặt không ra được, trong xương đều hư, hiểu biết hay không đều có cách, ngay cả lính của mình, còn rất thích tính kế cô.
Nhưng trước mặt ông cụ, Ôn Uyển biết không thể nói xấu Giản Dung, nếu không ông cụ sẽ tưởng hai người không tốt.
“Ông nội, ông nói rất đúng, anh ấy không có tâm tư.” Bạn nói xem, người mang theo lương tâm để nói, sao còn chột dạ chứ?
Ông cụ nghe mà cười ha ha, đưa tay vuốt đầu Ôn Uyển: “Giản Dung đi đơn vị anh em giảng bài rồi, cháu theo ông nội đi ra ngoài một chút, để ông nội khoe khoang cháu dâu của mình với đám bạn già kia.”
“Dạ được!” Ôn Uyển cười ngọt ngào, đỡ ông cụ, hai người ra khỏi sân.
Lên xe, Ôn Uyển lái xe mang theo ông cụ đi chung quanh, sinh ra và lớn lên ở Bắc Kinh, có chỗ nào chơi tốt, ăn ngon, cô nhóc này đều biết rõ, mang theo ông cụ, hai ông cháu ra ngoài đi dạo một vòng!
Ăn tôm nướng, mực nướng, lại dẫn ông cụ đi cửa Đông Hoa ăn mì sốt tương, ông cụ đi theo Ôn Uyển nói chuyện phiếm, nói có lần mình tới đây ăn mì sốt tương, một thằng nhóc mang theo bạn gái tới đây ăn, nói là rất cay đắng.
Không biết lúc bọn họ khổ cực, ăn mì sốt tương? Ăn trấu nuốt cải không khác lắm, có lúc vừa đói, đói bụng rồi, trên chân núi nhìn thấy thứ gì có thể ăn, chỉ cần không có độc, bọn họ đều ăn.
Ôn Uyển nghe ông cụ nói chuyện xưa, lúc xế chiều lại dẫn ông cụ đi tứ hợp viện, Ôn Uyển là cháu ngoại ông cụ Hác, tất nhiên là người bên kia nhận ra, bình thường sẽ khen vài ba câu trước mặt ông cụ.
Không cần biết là thật lòng hay trái với lòng? Thân phận địa vị đặt ở đó, lời dễ nghe, tóm lại là muốn đặt đầy bàn, cả đời người gom góp lại một chỗ, chính là bản lãnh trong quá khứ, còn về sau so đứa nhỏ, bây giờ cháu nội có vợ, lại bắt đầu so sánh đời này.
Một buổi chiều, ông cụ đi theo đám bạn già chơi rất vui vẻ, Ôn Uyển ở một bên cũng cảm thấy vui vẻ, thế hệ bọn họ, không để ý tới lớn tuổi, chơi cũng đa dạng.
Vẽ tranh, nặn hình nhân, hát nói giọng Bắc Kinh, tấu nói *, chơi cờ vây, cờ tướng, mạt chược, hát kinh kịch, mọi thứ đều đầy đủ hết, nếu không tới chỗ này bạn còn không biết, thế hệ trước đều có khả năng như vậy.
(*) tấu nói: một loại hình nghệ thuật của Trung Quốc, dùng nưhngx câu nói vui, hỏi đáp hài hước, hoặc nói hoặc hát để gây cười, phần lớn dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt.
Ông nội Giản Dung, vẽ tranh vô cùng lợi hại, nhất là thư pháp, cứng cáp có lực, vừa nhìn đã biết là người luyện võ, đã từng giúp người, những thứ này là vinh quang thuộc về bọn họ, mặc dù trong quá khứ.
Thời đại không ngừng thay đổi, nhưng bọn họ cũng có niềm vui thú của bản thân, không cần liều mạng dâng hiến nữa, bọn họ có nhiều thời gian hơn, phần lớn tiêu hao trên phương diện nghệ thuật
Ông cụ chơi thỏa thích rồi, các ông trong đại viện cũng đều giải tán, Ôn Uyển lái xe, lại qua bên cửa Đông Hoa ăn cơm tối, chở ông cụ về nhà.
Đến đại viện, trời đã tối đen như mực, đèn bốn phía cũng lục tục sáng lên, cảnh tượng trong đại viện chính là như thế, vừa đến ngày hơi lạnh, bên ngoài cũng vắng vẻ một chút, người trẻ tuổi không ở nhà, người già thì ngồi trong nhà xem ti vi.
Đến nhà, Ôn Uyển dừng xe, sau khi xuống xe cầm áo khoác cho ông cụ, mở cửa đỡ ông cụ xuống xe, thuận tay khoác áo khoác lên cho ông cụ.
Đỡ ông cụ vào nhà, hai người vừa vào nhà thì thấy Giản Dung cùng ba Giản mẹ Giản đã trở về rồi, nhìn thấy hai ông cháu đi chung, Giản Dung cũng lấy làm kinh hãi: “Thì ra em đi chơi cùng ông hả?”
Vốn tưởng rằng cô nhóc này đi chơi với tụi bạn, thấy vẫn chưa trở về, gọi điện thoại hỏi thăm một chút, không ngờ là theo chân ông cụ ra ngoài đi dạo.
“Đúng đó, mấy người cả ngày bộn rộn, cũng chỉ có cháu dâu đây hiếu thảo, mang theo ông đi ăn xong, lại đi tiêu khiển với nhóm bạn già kia.” Mặc dù mệt mỏi một ngày, nhưng có thể nhìn ra ông cụ rất H**g phấn, “Cũng khoe đứa cháu tốt.”
Chơi vui vẻ rồi, trên mặt cũng có vinh dự, dĩ nhiên là ông cụ đặc biệt vui mừng.
Mẹ Giản và ba Giãn đã rất lâu chưa thấy ông cụ vui mừng như thế, mẹ Giản tiến lên, đưa tay đỡ ông cụ đi vào, cười nói với Ôn Uyển: “Con bé hiểu chuyện, con hiểu chuyện hơn thằng cọc gỗ Giản Dung này nhiều.”
Dù sao Giản Dung cũng từ trường học thợ săn trở về, cũng là một vinh dự, trở về liền bị các nơi gọi đi, suốt ngày bề bộn không xong, mẹ Giản bảo về cũng không trở lại, khác nhau cũng không phải rất lớn.
Nhìn Ôn Uyển, Giản Dung kéo Ôn Uyển lên thẳng tầng trên, trở về phòng, cả người Ôn Uyển ngã xuống giường, mệt không ít, Giản Dung đi tới xoa P0'p cho Ôn Uyển, không khỏi nhẹ giọng cười nói: “Sao em lại còn mệt hơn ông nội vậy?”
Nhìn tinh thần ông cụ phấn chấn, cô nhóc này ngược lại không có sinh khí.
“Buổi chiều mang theo ông ra ngoài ăn cơm, lại đi Tứ hợp viện, anh không biết chứ ở đó có rất nhiều bậc bề trên, em vừa bưng trà rót nước, lại nở nụ cười, sao anh không đi thử xem?” Ôn Uyển nhắm mắt hưởng thụ hầu hạ của Giản Dung.
Cũng không phải oán trách, trong số các bậc bề trên này có rất nhiều người là cấp dưới cùng bạn chiến đấu với ông nội, không có người trẻ tuổi, cô đi đương nhiên phải hầu hạ.
Giản Dung gật gật đầu, trong mắt tràn đầy đau lòng, Ôn Uyển nhỏ như vậy, gả cho mình, đi bộ đội chịu khổ, ở nhà mấy ngày cũng vô cùng khéo léo, anh rất bận, không có thời gian cho Ôn Uyển, Ôn Uyển cũng không so đo, thậm chí một câu oán trách cũng chưa từng nói.
“Sáng mai phải trở về đơn vị, ngày nghỉ cũng hết, có không nỡ bỏ trong nhà không?” Giản Dung hỏi Ôn Uyển, dù sao cũng là cô bé, lúc này mới vài ngày, lại phải đi theo trở về.
Ôn Uyển ngồi bật dậy từ trên giường, kinh ngạc nói: “Sáng mai phải trở về à?”
Hai mươi ngày đã trôi qua trong nháy mắt, còn chưa kịp chơi thêm với mẹ mấy ngày.
“Đúng đó, vé máy bay anh đã đặt, đoàn trưởng nói rồi, chị dâu cũng phải đi làm, chúng ta trì hoãn mấy ngày này, đúng là không biết xấu hổ.” Dù sao người ta không phải nhân viên đội y tế, khó khăn lắm mới xin nghỉ phép một tháng, lại giúp mình miễn phí hai mươi ngày, anh biết, chị dâu cũng nhìn mặt mũi đoàn trưởng.
Ôn Uyển gật đầu, tỏ ý hiểu, dù sao làm quân tẩu không dễ dàng, cô vừa là quân nhân, hai mươi ngày nghỉ cũng thật dài.
Có chiến sĩ hai ba năm cũng không thể nghỉ ngơi là chuyện thường xảy ra, dù là đến thời gian nghỉ kết hôn, cấp bách gọi trở lại cũng thường thấy.
“Được rồi, anh ôm em đi tắm rửa, nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai còn phải lên máy bay.” Giản Dung ôm Ôn Uyển, để cho cô nhóc thu dọn một chút.
Tắm xong liền ôm Ôn Uyển trở về giường, ôm Ôn Uyển ngủ luôn, Ôn Uyển mệt kinh khủng, vùi trong *** Giản Dung, trong chốc lát liền ngủ, mấy ngày nay, thỉnh thoảng cũng về thăm mẹ.
Nhìn Giản Dung không ở bên cạnh Ôn Uyển, dáng vẻ Ôn Uyển nhẫn nhục chịu đựng, mẹ Ôn hỏi Ôn Uyển, bây giờ đến nước này có từng hối hận không? Ôn Uyển chỉ cười cười, nếu hối hận thì hai năm trước đã trở lại.
Sáng sớm hôm sau, Ôn Uyển và Giản Dung đã rời giường, cả nhà họ Ôn cũng bận rộn, giúp đỡ Ôn Uyển và Giản Dung sắp xếp đồ, đều là quà tặng của các nhà trong viện, không thể mời đối phương đến tham dự hôn lễ, tối thiểu cũng nên mang ít thứ về nhà.
Giản Diêu cũng tới đây từ sáng sớm, làm tài xế, giúp một tay xách đồ lên xe.
“Ủa, đã đi rồi.” Đi ngang qua luôn hỏi một câu như vậy, mẹ Giản liền theo người ta tán gẫu đôi câu, thật ra thì người ở đại viện cũng đã có thói quen, đứa bé làm lính không về nhà hàng năm, mỗi lần trở về chỉ có mấy ngày lại quay về đơn vị.
Thu dọn xong tất cả, Ôn Uyển và Giản Dung đứng đó, mẹ Ôn kéo tay Ôn Uyển, đau lòng nhìn con gái cưng của mình: “Phải chiếu cố bản thân, muốn ăn gì, muốn cái gì thì nói với mẹ một tiếng, mẹ làm rồi kêu người đưa qua.”
Ôn Uyển của bà là cô con gái như vậy, nói là thịt trái tim cũng không quá đáng, nhưng con bé lớn, cuối cùng có cuộc sống và công việc của mình, không bỏ được cũng không có cách nào.
Ôn Uyển khéo léo gật đầu, nhẹ giọng trả lời: “Mẹ, mẹ yên tâm đi, cuộc sống trong doanh trại khá tốt, ăn uống ở đều không có gì không yên lòng.”
Khi bạn dần lớn lên, cũng sẽ hiểu cái gì gọi là tốt khoe xấu che, sẽ sẵn lòng nói mặt tốt nhất của cuộc sống cho cha mẹ, Giản Dung cũng lẳng lặng đứng đó, với tính tình của anh, anh sẽ không nói ra lời ngon tiếng ngọt, nhưng anh sẽ vĩnh viễn dùng hành động của mình để chứng minh.
“Được, vậy mẹ yên tâm.” Mẹ Ôn cười gật gật đầu, trong hốc mắt đã đỏ.
Ôn Uyển nhìn khắp chung quanh, lại không nhìn thấy bóng dáng sư trưởng Ôn, nhịn không được mở miệng hỏi: “Mẹ, cha của con đâu, cha đi đơn vị?”
Thân là quân nhân, lần nghỉ phép sau không biết là khi nào, không thể nhìn thấy cha tới tiễn mình, Ôn Uyển cũng hơi thất vọng.
Mẹ Ôn lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Mẹ không biết, sáng sớm cha con đã dậy đi ra cửa, gọi điện thoại cũng không có ai nhận, chắc bận rộn việc đơn vị.”
Sáng sớm bà dậy, cha Ôn Uyển đã không ở nhà rồi, bà cũng chưa kịp đi tìm, vội vã tới nhà họ Giản chuẩn bị tiễn Ôn Uyển.
Ôn Uyển “Oh” một tiếng, Giản Diêu ở bên kia cười nói: “Thu dọn xong, lên đường thôi, ngộ nhỡ trên đường bị kẹt xe sẽ bị trễ máy bay.” Bắc Kinh mà tắc, nhất định sẽ tốn một chút thời gian, nếu vậy thật sự không kịp giờ lên máy bay.
“Được rồi, lập tức tới ngay.” Giản Dung đáp một tiếng, ôm Ôn Uyển, cung kính làm một quân lễ với cha mẹ mình và mẹ Ôn, thiên ngôn vạn ngữ *, dùng một quân lễ đại biểu, nói nhiều cũng chỉ là nói suông.
(*) thiên ngôn vạn ngữ: ngàn điều muốn nói
Theo Ôn Uyển lên xe, Giản Diêu cũng lên ghế lái, lái xe chạy nhanh ra ngoài, vẫn thói chạy như bay, là người đàn ông đã quen phách lối, ai nói cũng không được.
Ôn Uyển dựa vào bả vai Giản Dung, mặc dù biết cha rất bận, nhưng đáy lòng vẫn hy vọng cha có thể tới tiễn cô.
Khi xe quẹo ra khỏi nhà Giản Dung, thuận đường đi thẳng, Ôn Uyển nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc quân trang ở cách đó không xa, bóng dáng quen thuộc khiến Ôn Uyển đột nhiên ngồi dậy, quay cửa kính xe xuống, hô to qua cửa sổ: “Cha!”
Giản Dung cũng nhìn thấy sư trưởng Ôn, mở miệng nói với Giản Diêu: “Giản Diêu, dừng xe!”
Xe vừa dừng lại, Ôn Uyển liền mở cửa xe, vừa định xông về phía sư trưởng Ôn, chỉ thấy sư trưởng Ôn khoát tay với Ôn Uyển, cao giọng nói: “Đi đi, đi đi, cha về nhà, có thời gian thì trở về thăm mẹ con một chút.”
Nói xong sư trưởng Ôn chạy đi, nhìn bóng lưng kia, lúc nhỏ thường có thể thấy, cha rất anh tuấn, mẹ nói đời này may mắn nhất chính là gả cho cha, có thể cho bà cảm giác an toàn.
Ôn Uyển bình tĩnh đứng đó, chỉ có cô biết cha không muốn nói lời từ biệt với cô, chỉ muốn đến nhìn cô một cái.
“Đi thôi, lên xe thôi.” Giản Dung nhìn Ôn Uyển, trực tiếp ôm Ôn Uyển lên xe, cài dây an toàn, kêu Giản Diêu lái xe đi ra sân bay, dọc theo đường đi Ôn Uyển đều trầm mặc, trầm mặc hiếm thấy.
Đến sân bay, Giản Diêu cầm đồ giúp hai người, trực tiếp đưa vào bên trong, ở trong sảnh chính, Giản Dung cầm đồ nhìn Giản Diêu, trầm giọng nói: “Diêu, em cũng không còn nhỏ, anh không ở nhà, em phải thường thay anh chăm sóc cho ông cụ và cha mẹ anh, làm lính cho tốt, biết chưa?”
“Yên tâm đi, không có chuyện gì thì em sẽ trở về xem.” Giản Diêu vẫn cười cà lơ phất phơ, làm cho người ta có cảm giác là người đàn ông không đáng tin cậy, lại khó có thể nắm rõ trong xương.
“Đừng chỉ đồng ý ngoài miệng, đừng khiến cha em tức giận, nuôi em lớn như vậy cũng không dễ dàng.” Ôn Uyển cũng nghiêm mặt dạy dỗ Giản Diêu, những ngày này cô cũng được mở mang kiến thức, Giản Diêu luôn có bản lĩnh khiến chú hai dậm chân, không để ý nhiều người ít người mở miệng liền mắng.
Giản Diêu nhìn Ôn Uyển cười: “Biết cái gì chứ? Em và cha em càng tranh cãi càng thân thiết, không cãi lại, cha em còn không quen đấy.”
Có tình cha con như vậy, Giản Diêu cho là ít ra mình cùng cha mình chính là như vậy, coi như anh không gây chuyện, cha anh cũng sẽ có cách kiếm ra lỗi mắng anh.
“Nói cho em là vì muốn tốt cho em, nhớ để tâm một chút.” Giản Dung liếc nhìn Giản Diêu, Giản Diêu cười cười: “Được rồi được rồi, đi nhanh đi, đối xử tốt với chị dâu nhỏ, chúc anh chị sớm sinh quý tử.”
Nói xong, Giản Diêu xoay người bước đi nhanh, cứ đưa lưng như vậy về phía Giản Dung và Ôn Uyển, đưa tay vẫy vẫy.
Giản Dung cũng không quản nhiều, Giản Diêu nhìn không đáng tin cậy, trong lòng cũng hiểu, không cần anh nói nhiều.
Cầm đồ, kéo Ôn Uyển đi đổi vé lên máy bay, hai người lên máy bay, đối với Ôn Uyển, tâm tình về nhà hoàn toàn khác với tâm tình khi trở về doanh trại, người cả đời này, giữa tình yêu và tình thân, luôn mong đợi, có lẽ đây chính là cuộc sống, phải có chỗ lấy hay bỏ.
Mấy giờ bay, nhanh chóng đáp xuống thành phố G, máy bay vững vàng trượt trên sân băng.
Máy bay hạ cánh, cầm quà tặng, Ôn Uyển và Giản Dung ra khỏi sân bay, chỉ thấy lái xe tiểu Lưu đứng ở cửa sân bay chờ, vừa thấy Ôn Uyển và Giản Dung ra ngoài, tiểu Lưu lập tức sải bước qua, hành quân lễ với hai người: “Chào phó đoàn Giản, chào chị dâu!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc