Quân Môn Sủng Hôn - Chương 131

Tác giả: Tử Tang Phỉ Phỉ

Đại Kết Cuộc
Giày vò đến hơn nửa đêm, cuối cùng Úc Tử Ân đã tỉnh lại, trong thoáng giây mở mắt đã nhìn thấy bóng dáng người đang ngồi trước giường bệnh, hơi sững sờ, nhìn quanh bốn phía, sau khi biết nơi này là nhà, cô nhíu chân mày lại, giùng giằng ngồi dậy.
Thấy cô đã tỉnh lại, cuối cùng Dịch Khiêm Mạch cũng thở phào nhẹ nhõm, đỡ cô đứng dậy, rút một chiếc gối đặt sau thắt lưng của cô, thuận thế cầm một ly nước đặt ở tủ đầu giường đến đưa cho cô, "Uống nước trước đi."
"Dịch thiếu, em. . . . . ." Xảy ra chuyện như thế, cô thật sự không có mặt mũi nào để gặp anh nữa, cô ngàn phòng, vạn phòng vẫn không phòng được một lần ngoài ý muốn này.
"Không sao, đừng lo lắng, Tiểu Mễ và Tiểu Toa đến kịp nên không có xảy ra chuyện gì cả, lúc em bị bỏ thuốc mê vào R*ợ*u thì bọn họ đã đến, may là lượng thuốc không lớn, nếu không thì phiền toái." Anh giơ tay sờ đầu của cô, an ủi tâm tình của cô, đôi mắt âm trầm giống như có thể hóa ra gió tuyết.
"Là em quá vô dụng!" Cô bưng ly nước, cúi đầu nhìn mặt nước đang tạo gợn sóng, trong lòng rất nặng nề, nghĩ thật lâu cũng không nhớ đến việc mình đã trêu chọc người nào, sao tự nhiên lại bỏ thuốc vào người cô!
Hôm nay Lâm Tiểu Uyển cũng ở chỗ đó, chuyện này chính xác không thoát khỏi liên quan đến cô ta!
"Không phải lỗi của em, đừng suy nghĩ lung tung, chuyện này anh đã cho người điều tra rồi, sau khi biết rõ sẽ mặc cho em xử trí." Nhìn cánh tay đang nắm chặt ly nước của cô, anh giơ tay khẽ vuốt gương mặt cô, gỡ những sợi tóc đeo bám vào gương mặt cô, thấy cô vẫn cúi đầu không nói lời nào, anh cũng có chút lo lắng: "Sao rồi, có nơi nào không thoải mái à?"
"Em không sao." Ngẩng đầu lên, cô an tĩnh nhìn anh, "Tiểu Mễ và Tiểu Toa, các cô ấy đâu? Không sao chứ?"
Sau khi đưa cô về đến nhà, cô không có ý thức, dù xảy ra chuyện gì thì căn bản cô cũng không biết; chỉ là nhìn bộ dạng hiện tại của anh, chắc là sẽ không có chuyện gì lớn, nếu không thì làm thế nào anh lại bình tĩnh như thế.
"Họ không có việc gì, ở dưới lầu ! Có đói bụng không, anh bảo các cô ấy nấu cho em ăn chút gì đó?"
"Em không đói bụng." Quay đầu liếc nhìn đồng hồ báo thức đặt ở tủ đầu giường, đã hơn ba giờ sáng rồi, suy nghĩ một chút cũng hiểu được anh đã ngồi đây chăm sóc cô cả đêm, không khỏi có chút đau lòng, nghiêng thân thể qua, nàng tựa vào *** anh, cọ vài cái, khẽ thở dài, "Em không sao rồi, anh đừng lo lắng, thời gian cũng không sớm nữa, anh đi nghỉ ngơi đi! Còn có Tiểu Mễ và Tiểu Toa, cũng để các cô ấy về khách sạn nghỉ ngơi đi, các người vì em mà thức cả đêm rồi, thật lòng đã gây khó cho mọi người."
"Anh không yên lòng về em. . . . . ." Đưa tay ôm chầm lấy cô, anh vỗ nhè nhẹ vào sau lưng của cô, gương mặt anh tuấn khó nén được chút tự trách về chuyện đã xảy ra ngày hôm nay.
"Em không sao, thật sự không có việc gì." Ngẩng đầu lên, cô khẽ xoa xoa gương mặt của anh, "Đi thay quần áo đi, anh ở nơi này em không tiện lắm, thuận tiện xuống dưới lầu nói cho Tiểu Mễ và Tiểu Toa biết một tiếng, để cho các cô ấy về nhà nghỉ ngơi đi."
"Vậy thì tốt, chờ anh." Gật đầu một cái, anh nghiêng đầu đặt một nụ hôn lên gò má của cô, đứng dậy đi ra ngoài.
Lúc xuống lầu, Tiểu Mễ và Tiểu Toa đang ngồi trong phòng khách nghe được tiếng bước chân, rối rít đứng lên nhìn người đang đi tới, "boss, lão đại như thế nào rồi ạ? Tỉnh chưa?"
"Ừ, đã tỉnh rồi, tinh thần còn chưa được tốt lắm, tôi sẽ ở lại đây chăm sóc cô ấy, các người về khách sạn nghỉ ngơi đi, sáng sớm ngày mai đến đây chuẩn bị bữa ăn sáng."
"Được, tôi biết rồi!" Tiểu Toa gật đầu đáp một tiếng, đưa mắt nhìn anh. Sau khi thấy anh đã lên lầu, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhanh chóng về phòng tắm rửa, Dịch Khiêm Mạch đổi một bộ quần áo ngủ, bưng sữa tươi bước vào phòng của Úc Tử Ân, nhìn thấy cô tựa vào thành giường, ngẩn người, trong lòng không khỏi đau nhói.
"Ân Ân." Anh lên tiếng gọi khẽ, cầm lấy tay của cô, đặt vào lòng bàn tay cô một cốc sữa tươi ấm áp, "Uống chút sữa tươi, anh sẽ ở lại nơi này với em."
"Dịch thiếu." Cô ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn anh, giơ tay kéo anh đến bên cạnh mình, "Nếu như chuyện hôm nay là do Lâm Tiểu Uyển làm, anh sẽ xử lý như thế nào?"
Đối với anh mà nói, là ai đã không quan trọng, quan trọng là chuyện ngày hôm nay có để lại tổn hại cho cô ở tương lai hay không, khẽ thở dài một cái, anh ôm lấy cô vào trong ***, "Mặc kệ có phải do cô ấy làm hay không, người làm em tổn thương, thì anh sẽ để cho người đó trả giá đắc. Đừng suy nghĩ quá nhiều, uống sữa tươi đi, chuyện ngày hôm nay anh đã bảo cận vệ thăm dò rồi, có chuyện gì sáng sớm ngày mai sẽ nói cho chúng ta biết."
"Ừ." Uống sữa xong, cô nằm xuống bên cạnh anh, ôm hông của anh, nhắm mắt lại.
Tựa vào đầu giường, Dịch Khiêm Mạch cúi đầu nhìn dáng người đã ngủ yên, khẽ thở dài một cái, mở to mắt. Dường như cả đêm cũng không chợp mắt.
Sáng sớm ngày thứ hai, cận vệ và Văn Khâm rất ăn ý khi cùng nhau xuất hiện tại nhà trọ của Úc Tử Ân, sắc mặt hai người bọn họ vô cùng nặng nề, đi theo sau lưng Tiểu Toa bước vào phòng khách.
Ngồi ở vị trí chủ tọa, Dịch Khiêm Mạch đang ăn bữa sáng, thỉnh thoảng còn săn sóc nhìn Úc Tử Ân đang ngồi bên cạnh, Tiểu Mễ và Tiểu Toa ngồi ở bên kia, an tĩnh không mở miệng. Trong phòng ăn, không khí ấm áp lại có vài phần lo sợ
"Boss". Cận vệ đi lên trước, khẽ mở miệng
Úc Tử Ân đang ăn cháo cũng ngẩng đầu lên, nhìn hai người một cái, "Văn Khâm, các người ăn sáng xong rồi hả?"
"Chúng tôi vừa mới ăn rồi, khi đến đây vừa lúc gặp cận vệ ở cửa nên cùng nhau vào." Văn Khâm nhìn Úc Tử Ân một cái, xác định cô không có việc gì thì mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện xảy ra tối ngày hôm qua, may mắn khi cô không gặp chuyện gì nếu thật có một việc không hay xảy ra, sợ rằng boss lớn sẽ giết hết bọn họ mất.
Để ly sữa xuống, Dịch Khiêm Mạch nhàn nhạt mở miệng: "Nói đi, điều ra được gì."
"Cũng đã điều tra xong, người đàn ông đã gặp trong phòng tối hôm qua tên là Trương Cần, là một sinh viên đi du học về làm việc trong nước, là một người trong nhóm họp lớp tối hôm qua." Nói tới chỗ này, cận vệ liếc nhìn Úc Tử Ân, chậm rãi ngừng lại.
"Trương Cần? Tại sao lại là anh ấy?!" Mới nghe đến cái tên này, Úc Tử Ân không thể tin ngẩng đầu lên, "Làm sao có thể là cậu ấy. . . . . ." Cô thật sự không thể nào tin nổi, làm sao anh ta lại làm loại chuyện này!
"Tiểu Toa bắt được tại chỗ, hơn nữa chính anh ta cũng thừa nhận, chỉ là, chuyện này. . . . . ." Quay đầu, cận vệ quay người nhìn về phía Dịch Khiêm Mạch đang nồi ở vị trí chủ tọa, nhàn nhạt mở miệng nói tiếp: "Có người ở sau lưng chỉ điểm."
"Có phải là Lâm Tiểu Uyển không?" Đặt thìa xuống, Dịch Khiêm Mạch cũng không ngẩng đầu lên bình thản hỏi một câu, tựa như chuyện đó đã có trong dự tính của anh.
"Phải.....Lâm Tiểu Uyển cho Trương Cần một khoản tiền, để cho anh ta đến lúc họp lớn, thừa lúc Úc tiểu thư không chú ý thì hạ thuốc mê vào R*ợ*u của cô ấy, đồng ý với anh ta sau khi việc hoàn thành sẽ cho anh ta một khoản tiền để gây dựng sự nghiệp. Còn một bên, sau này anh ta sẽ nhờ kế sách của cô ấy để bức bách Úc Bảo Sơn đồng ý cho anh ta cưới tiểu thư Úc làm vợ, và trở thành con rể nhà họ Úc, dĩ nhiên về sau sự nghiệp sẽ là một bước lên mây, Trương Cần vốn là một thanh niên nghèo, dựa vào học bổng để được đi du học, nghĩ tới việc nếu kế hoạch của Lâm Tiểu Uyển sẽ thành công, cho nên tối hôm qua làm theo."
"Thật sự là cậu...." Nhớ tới tối ngày hôm qua Trương Cần bưng một ly R*ợ*u đến cho mình, cô cho rằng anh là bạn học cũ, nên căn bản không có đề phòng, lại không nghĩ rằng, hoàn toàn bởi vì là bạn học, mới có thể bị phản bội dễ dàng và nhẹ nhàng như thế!
Cười khổ một tiếng, Úc Tử Ân cắn môi cúi đầu nhìn những dòng khói bốc lên từ chén cháo trắng, nhất thời không có khẩu vị.
Lâm Tiểu Uyển thật là hiểu cô, nên mà phái người ra tay trong trường hợp như thế, dù cho co có cảnh giác như thế nào cũng sẽ không hoài nghi, mặc dù hoài nghi, nhiều người như vậy cũng không biết rõ ai là người liên quan đến cô ta. Điều cô không ngờ chính là, cô lại bị Trương Cần lợi dụng như thế.
"Kim Cung cấm bán thuốc, thuốc từ đâu tới?!" Nhấp một hớp sữa tươi, Dịch Khiêm Mạch hờ hững mở miệng, đáy mắt tối tăm đã đánh mất tia ấm áp cuối cùng.
"Là Lâm Tiểu Uyển lấy được, còn lấy cụ thể bằng cách nào thì không biết chỉ là lấy khả năng của Lâm Tiểu Uyển, thì việc lấy được thuốc mê không có gì khó. Hơn nữa....Mấy ngày gần đây, sau lưng cô ta có thể có hành động. Boss, chúng ta tạm thời án binh bất động, hay dụ rắn ra khỏi hang?"
"Hiện tại ***ng đến Lâm Tiểu Uyển sẽ bứt dây động rừng, chúng ta dùng cô ấy dẫn người phía sau tấm màn kia ra, hành động một lần là tiêu diệt sạch." Dừng một chút, anh quay đầu nhìn về phía Văn Khâm, "Văn Khâm, bắt đầu từ hôm nay, dùng hết năng lực của cậu dọn dẹp Tập đoàn Lâm Thị, sau đó sẽ chia ra thu mua, tôi muốn từ nay về sau nhà họ lâm sẽ biến mất hoàn toàn trong giới kinh doanh!"
Để cho lão hồ ly tồn tại, anh đã nhẫn nại lâu rồi, đây cũng là thời điểm nhổ cỏ tận gốc!
"Dạ!" Gật đầu một cái, sắc mặt Văn Khâm trở nên nặng nề, lên tiếng đồng ý, mơ hồ cảm thấy áp lực trên bả vai mìn*** thêm mấy phần.
Nhà họ Lâm rơi vào kết cục này thì cũng đơn thuần là gieo gió gặp bão, là do Lâm Tiểu Uyển quá tự tin vào năng lực của mình, trực tiếp khiến cho nhà họ Lâm tan nhà nát cửa.
"Còn nữa, muốn nắm cái người phía sau Lâm Tiểu Uyển thì trước đừng động vào Lâm Tiểu Uyển, tôi muốn thấy người sống!"
"Dạ!" Cận vệ ngước mắt liếc nhìn bóng dáng ngồi chính giữa, rùng mình một cái - đây là hành động từ trước đến nay chưa từng có.
Boss muốn người sống, điều duy nhất chính là khiến cho cô ta sống không bằng ૮ɦếƭ.
"Còn nữa, mấy ngày nay cậu đưa vài người đến đây, đi bảo vệ Tập đoàn Bảo Úc và bảo vệ an toàn cho Tổng giám đốc Úc. Tức nước vỡ bờ, tôi lo lắng lão hồ ly nhà họ Lâm kia sẽ làm ra cái chuyện gì đó tưng bừng."
"Dạ, tôi biết rồi!"
"Được rồi, các người nhanh đi đi, hôm nay tôi sẽ không đến công ty, có chuyện gì quan trọng thì trực tiếp gọi điện thoại cho tôi. Tất cả hội nghị ngày hôm nay chuyển thành hội nghị từ xa, có tài liệu này cần ký tên mà cậu không thể làm chủ được thì đưa tới chỗ này."
"Dạ!" Văn Khâm cùng cận vệ gật một cái, ăn ý xoay người rời đi.
Chưa đầy vài giây sau khi hai người rời đi, Tiểu Mễ không chịu được liền mở miệng: "Boss, anh nghĩ nên xử trí Lâm Tiểu Uyển như thế nào?"
"Muốn xử lý như thế nào thì hãy hỏi Ân Ân, chuyện này giao cho cô." Dịch Khiêm Mạch quay đầu lại, giơ tay lên kéo đôi bàn tay lạnh lẽo của cô lại, dịu dàng nói: "Em muốn xử lí như thế nào thì sẽ làm như thế."
"Em không muốn nhìn thấy cô ta xuất hiện trước mặt em nữa, còn dư lại anh cứ xử lý đi!" Biết anh sẽ không *** Lâm Tiểu Uyển, về phần sau này cô cũng không muốn nó có liên quan quá nhiều vào cuộc sống của cô, lòng của cô quá mềm yếu, không thích hợp làm chuyện lớn, chuyện như vây giao cho người như anh sẽ tốt hơn.
"Được." Có lời nói này của cô, còn dư lại nên xử lý như thế nào cũng không khó nghĩ cho lắm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc