Quân Hôn Độc Ái - Chương 14

Tác giả: Tang Du Tinh

Chờ lúc Mạc Yên tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm nghiêng trên một chiếc giường lớn xa lạ. Mà thân thể của cô, đang bị Nam Bá Đông ôm thật chặt vào trong ***, tay của anh còn quấn chặt ngang hông của cô. ௱ô** phía sau còn chỉa vào một món đồ chơi mất thăng bằng, lúc này cô vừa xấu hổ vừa giận, đỏ mặt như nước thủy triều, thân thể cũng căng lên thật chặt, đôi tay càng thêm nắm chặt thành quyền.
Bởi vì tức giận, hơi thở của cô cũng lớn. Trong đầu đang có một thanh âm rống giận, giết giết giết, giết anh ta đi! Hãy giết tên ác ma này!
Nghiêng đầu nhìn về gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc thì đôi mắt hạnh đen nhánh loé lên tia sáng lạnh. Mạc Yên đang tức giận liền không chút suy nghĩ, một quyền bén nhọn trực tiếp đánh qua.
Cô tưởng rằng, người đàn ông này đang giả bộ ngủ, cô khẳng định sẽ không đánh được anh!
Ai ngờ, một quyền này của cô, thật như vậy mạnh mẽ đánh vào trên gương mặt tuấn tú của Nam Bá Đông.
Sau khi một tiếng đánh vang lên, khéo miệng của anh, có một tia máu tươi chảy ra.
Nam Bá Đông chợt mở đôi mắt sắc bén, cứ như vậy nhàn nhạt liếc cô một cái, thong thả ung dung duỗi Ng'n t ra, lau đi tia máu bên khéo miệng, âm thanh mang theo tia mới tỉnh ngủ, lười biếng và trầm thấp, lạnh nhạt nói, "Hết giận chưa?"
Một lúc trước Mạc Yên còn tức giận, giờ thì lại ngu ngơ!
Người đàn ông này thế nào lại không tránh? Anh cứ như vậy cam tâm tình nguyện mà để cho cô đánh sao? Còn không có sinh tức giận, mà hỏi ngược lại cô rằng cô hết giận chưa? Người đàn ông này...không phải là đang phát sốt chứ?
Thấy cô ngây ngốc nhìn mình, tâm tình của Nam Bá Đông khá hơn một chút, há miệng cười một tiếng.
Nụ cười này, lại kéo tới vết thương trên khéo miệng, đau đến anh thấp giọng hút khí lạnh, lẩm bẩm một câu, "Cái người phụ nữ này, xuống tay thật đúng là nặng!"
Nghe được anh nhạo báng, lúc này Mạc Yên mới hoàn hồn, cúi đầu nhìn quần áo hoàn hảo trên người mình, trong lòng thở phào nhẹ nhởm, vừa liếc mắt hận oán anh một cái, liền xoay người xuống giường.
Nam Bá Đông cũng không có ngăn cản cô, anh cũng không muốn bức cô nóng nảy, nhìn bóng dáng sợ hãi của cô đang chạy, môi của anh câu khởi một tia cười suy ngẫm.
Mạc Yên mới vừa ra khỏi phòng, liền nhìn thấy một người đẹp có đường cong lả lướt đang đứng ở cửa cầu thang, cô ta mặc một bồ xườn xám đen toàn thân có thuê hoa mẫu đơn, người phụ nữ này ưu nhã ngậm một *** thật dài, tóc thì uốn quăng như sóng, cứ như vậy xoã trên vai, mắt vẻ như tranh, đôi môi nhỏ nhắn đỏ thắm, giống như một ngôi sao trong làng giải trí ba bốn mươi năm về trước.
Mạc Yên không biết cô ta, cũng không muốn làm quen bất luận kẻ nào ở đây, ngẩn người, cũng không có coi trọng, cứ thẳng một đường đi trên đường của cô.
Sau khi hai bên nhìn chăm chú một lúc, Mạc Yên và cô ta, chỉ nhìn thoáng qua.
Thấy Mạc Yên làm như không nhìn thấy mình như vậy, trong mắt của ௱ô** Lệ loé lên một tia sát khí bén nhọn.
Người phụ nữ này, mới sáng sớm lại đi từ phòng của Nam Bá Đông ra, có thể nghĩ, cô ta tối hôm qua đã làm những chuyện gì ở trong phòng của Nam Bá Đông rồi.
Nam Bá Đông anh được lắm, thường ngày thì giả bộ thanh cao, ngay cả ***ng một cái cũng không muốn tôi ***ng vào, bây giờ lại cùng với người phụ nữ hạ tiện này lên giường, hừ, thật đúng cho rằng ௱ô** Lệ tôi là người ngu ngốc sao, tôi phi! Tôi ௱ô** Lệ vì anh mà bỏ ra rất nhiều, Nam Bá Đông anh nếu không cho tôi một câu trả lời thoả đáng, tôi sẽ làm cho người phụ nữ nào dính tới anh đều ૮ɦếƭ, tôi xem anh sẽ làm gì được tôi nào?
Nghĩ tới đây, ௱ô** Lệ hung hăng cầm tàn thuốc dập tắt trên tay vịn của lan can, bước trên giày cao gót, thì thầm rồi thì thầm biến mất khỏi cửa chính của biệt thự.
***********************************************
Ở trên đầu của Nam Bá Đông, vẫn còn có một cỗ thế lực khác, người cầm đầu chính là vợ hai của cha vợ đã ૮ɦếƭ của anh Mạnh Thanh Viễn---௱ô** Lệ.
Năm đó khi Nam Bá Đông còn bé, bị người của gia tộc Nam thị tính kế, bị ba tướt đi thân phận con trai trưởng, đuổi ra khỏi nhà, sau khi bị đuổi, chẳng những không có một đồng nào, lại còn phải trốn người trong gia tộc của Nam thị đang đuổi giết.
Thời điểm lúc anh bi thảm, may mắn gặp được Mạnh Thu đang học ở trường đi ra ngoài, được Mạnh Thu cứu.
Mạnh Thu, là con gái duy nhất và cũng là quân sư của Mạnh Thanh Viễn, người có thế lực còn sót lại của Quốc Dân Đảng ở Tam Giác Vàng, dáng dấp của cô ấy ôn nhã động lòng người, đối với Nam Bá Đông thì vừa thấy đã yêu, không phải anh thì không lấy chồng.
Ngay lúc đó Nam Bá Đông từ là con cháu của một nhà giàu, liền biến thành một tiểu tử nghèo khổ và vất vả, lại đang trong tình trạng bị đuổi giết bi thảm, ngay cả ăn cũng ăn không đủ, giống như là một người sắp đói ૮ɦếƭ, khi anh bèo dạt gặp được Mạnh Thu, Mạnh Thu lại có ý với anh, anh ngay lập tức biết thời thế đi theo Mạnh Thu về Tam Giác Vàng, cũng sống tại Tam Giác Vàng, trở thành một thủ hạ của Mạnh Thanh Viễn.
Sau đó vài năm, Nam Bá Đông dựa vào cơ trí và thủ đoạn hơn người, còn có lòng dạ độc ác, thủ đoạn tàn khốc, cùng với một thân võ công nổi trội, quả thật giúp Mạnh Thanh Viễn có không ít việc buôn bán, cũng vì vậy mà thu phục Mạnh Thanh Viễn từ trên xuống dưới.
Lúc đó, cũng có người đối với Nam Bá Đông nghi ngờ, nghi ngờ anh có động cơ không được trong sáng.
Mạnh Thanh Viễn lại nhìn Nam Bá Đông rất vừa mắt, Nam Bá Đông đối với mình trung thành, tuy không hơn là nói gì nghe nấy, nhưng ông nói, Nam Bá Đông vẫn nguyện ý nghe.
Hơn nữa, Mạnh Thu cũng gả cho anh, nói thế nào Nam Bá Đông cũng là một nữa con trai của Mạnh Thanh Viễn ông.
Vả lại, Nam Bá Đông đối với Mạnh Thu rất tốt, vợ chồng ***, anh cũng chưa bao giờ tạo ra chuyện xì căng đan nào, giống như một lòng một dạ vùi đầu vào kiếm tiền, nghĩ lại một gia nghiệp lớn này sớm muộn gì cũng cho hai vợ chồng bọn chúng, Mạnh Thanh Viễn cũng yên tâm.
Nhưng mà vợ hai của ông là ௱ô** Lệ vẫn tuỳ thời chờ đợi lại không cam tâm.
௱ô** Lệ rất trẻ, ả so với con gái của Mạnh Thanh Viễn là Mạnh Thu bất quá cũng chỉ lớn hơn vài tuổi, ả chịu uỷ khuất ở với Mạnh Thanh Viễn, cũng không phải đơn giản như vậy. Ả vẫn luôn mong đợi Mạnh Lão Đầu ૮ɦếƭ sớm một chút, nghĩ thầm sau khi ông ૮ɦếƭ, toàn bộ tài sản ở chỗ này đều là của ả rồi.
Mấy năm này, thân thể của Mạnh Thanh Viễn cũng bị ả đào bới không sai biệt lắm, ả cũng đang suy nghĩ khi nào thì nên kết liễu ông, chỉ còn sót lại cái con quỷ nhỏ Mạnh Thu, ௱ô** Lệ ả coi như chỉ đưa ra một đầu Ng'n t, cũng có thể đem cô ta P0'p ૮ɦếƭ.
Nhưng làm sao tưởng tượng nổi, nửa đường lại chạy ra một Trình Giảo Kim là Nam Bá Đông chứ.
Ngắn ngủn chỉ trong thời gian mấy năm, Nam Bá Đông liền hoàn toàn ép ả xuống, trở thành tâm phúc đắc lực nhất của Mạnh Thanh Viễn, cũng làm khoảng cách giữa ả và Mạnh Thanh Viễn ngày càng xa.
Ả không cam lòng, cũng không biết cho Mạnh Thanh Viễn uống thuốc mê gì, đột nhiên liền thay đổi cách nhìn đối với Nam Bá Đông, lại đối với ௱ô** Lệ nói gì nghe nấy, cũng từ từ thu hồi lại quyền lợi vốn thuộc về Nam Bá Đông.
Lúc này Nam Bá Đông đã sớm có khả năng hung ác tàn bạo, đã sớm có thuộc hạ và thế lực của mình, tất cả buôn bán lớn đều là anh lấy mạng mình đi đàm phán, có nơi nào còn chứa Mạnh Thanh Viễn nói đoạt quyền là đoạt quyền.
Thời điểm Mạnh Thanh Viễn và Nam Bá Đông đang gây nhau, Mạnh Thanh Viễn lại đột nhiên ૮ɦếƭ!
Mạnh Thanh Viễn ૮ɦếƭ tại thời điểm mấu chốt như vậy, người chịu hiềm nghi lớn nhất là Nam Bá Đông, Mạnh Thu đang chờ sinh lại ủng hộ Nam Bá Đông, chứng minh ngày đó Nam Bá Đông và cô ở chung một chỗ, Mạnh Thanh Viễn hoàn toàn không phải bị giết, cũng giúp Nam Bá Đông qua được một kiếp này.
Đêm đó, Mạnh Thu bị K**h th**h, lại vì khó sanh và dẫn tới băng huyết, chỉ có thể bảo vệ tính mạng của Nam Tinh, còn Mạnh Thu thì hương tiêu ngọc vẫn.
Hết thảy tất cả, mũi nhọn đều chỉ hướng về ௱ô** Lệ, nhưng những người liên quan đều trong một đêm ૮ɦếƭ hết, Nam Bá Đông không có chứng cớ, trong lúc đó cũng không thể *** ả ta.
Sau khi Mạnh Thanh Viễn ૮ɦếƭ, Mạnh Thu lại bất ngờ ૮ɦếƭ đi, thế lực khắp nơi loạn thành một đoàn.
௱ô** Lệ dựa vào thủ đoạn và tâm kế phi phàm của mình, bổng chốc kéo được một phần hai thế lực, cùng Nam Bá Đông chống đối nhau, mỗi người dành được nữa bầu trời.
Trong lúc Nam Bá Đông đang ở trong tình thế đuối lí, lại không thể làm gì ả, ௱ô** Lệ lại hướng anh ném ra một cành ô liu, nói rõ chỉ cần anh chịu cưới ả, và bảo đảm vĩnh viễn không bao giờ rời xa, ả ngay lập tức mang tất cả thế lực võ trang của mình, đưa tất cả cho Nam Bá Đông.
௱ô** Lệ cho rằng Nam Bá Đông sẽ đồng ý, bởi vì, theo ả nghĩ, Nam Bá Đông là một người đàn ông cũng vì mục đích mà sử dụng mọi thủ đoạn.
Nhưng Nam Bá Đông lại lấy lý do thi thể vợ mình còn chưa lạnh, trong ba năm, không nói đến chuyện kết hôn, lại dám cự tuyệt sự cầu xin tình yêu của ả.
௱ô** Lệ giận tới mức giơ chân chửi má nó, lại biết tính tình của Nam Bá Đông, ép anh, anh tuyệt đối không để ý cùng ả đến lưới rách cá ૮ɦếƭ, người đàn ông này, ả còn chưa muốn đánh mất dễ dàng, ả còn muốn tranh thủ.
Vì vậy, ௱ô** Lệ liền kiên nhẫn chờ đợi.
Ba năm vừa qua, ௱ô** Lệ liền nhắc lại chuyện kia, thế lực lúc này của Nam Bá Đông đã ổn, những năm này nuốt chửng không biết bao nhiêu thế lực nhỏ của thủ hạ của ௱ô** Lệ, lần này đến lấy cớ cũng lười phải tìm cho ả, chỉ nói không muốn suy nghĩ về chuyện này.
May mắn, nhiều năm trôi qua như vậy, bên cạnh của Nam Bá Đông cũng không xuất hiện bất kỳ người phụ nữ nào, anh chẳng những cự tuyệt ả, mà cũng cự tuyệt tất cả những người phụ nữ khác, ngay cả con gái của sĩ quan cao cấp của Thái Lan hướng anh lấy lòng, anh cũng như cũ cự tuyệt, đây cũng làm cho lòng của ௱ô** Lệ được an ủi.
Nhưng mà, lần này, Mạc Yên chẳng những ở gần bên anh, mà còn vào phòng anh, lên giường của anh, nhất thời ௱ô** Lệ cảm giác một cổ khủng hoảng.
Sát khí, lẫm liệt bùng lên.
Trung Quốc, phòng họp của bộ tư lệnh trong quân khu.
Tần Kiến Quốc và Mạc Vấn ngồi ngay ngắn trên đầu, vẻ mặt trên mặt, tất cả đều toát ra sự nghiêm túc nặng nề.
Phía dưới, là ba chiến sĩ bị bắt ở Tam Giác Vàng đang ngồi----Hứa Khả, Hàn Chiến, La Hán, còn có ba đội viên mới gia nhập---Lữ Khương, Thiết Tam, Tô Thanh Phong.
Tần Kiến Quốc đứng dậy, nhìn sáu vị đội viên này, chỉ vào hình chiếu của bản đồ đang chiếu ra từ máy chiếu xạ ở Tam Giác Vàng, thanh âm bình tĩnh đối với bọn họ nói, "Các đồng chí, trải qua sự đồng ý phê chuẩn của cấp trên, biệt hiệu nhiệm vụ lần này của các người là "khói báo động", tôi đã nhận được tuyến báo của Tam Giác Vàng, con tin của chúng ta là Mạc Yên bị trùm buôn ma tuý Nam Bá Đông giam cầm vẫn còn sống. Hứa Khả, Hàn Chiến, La Hán."
Ông vừa điểm tên, ba người liền đứng dậy, đáp một tiếng, "Có!"
Tần Kiến Quốc ra hiệu bọn họ ngồi xuống, đối với bọn họ nói, "Ba người các cậu lần trước lúc thi hành nhiệm vụ, đã từng ẩn núp ở Tam Giác Vàng một đoạn thời gian ngắn, tôi tin đối với khu vực thế lực và tổ chức của Nam Bá Đông và địa hình ở Tam Giác Vàng các cậu đều có nhận biết rõ, hiện tại, tổ chức sẽ phái Lữ Khương, Thiết Tam, Tô Thanh Phong và các người cùng một đội, sau khi các người vào trong mục tiêu, trước tiên hãy liên lạc trước với đồng chí 001 đang ẩn núp trong khu vực của Nam Bá Đông, cuối cùng, do đồng chí 001 phụ trách thống nhất an bài chiến lược hành động lần này. Mấy người các cậu, có vấn đề hay không?"
Sáu người chiến sĩ đồng thời đứng dậy, cổ gầm thét, "Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!"
Tần Kiến Quốc lại lạnh lùng quát, "Có lòng tin hay không?"
Sáu chiến sĩ lần nữa rống to, "Có!"
"Hứa Khả, Hàn Chiến, La Hán."
Nghe Tần Kiến Quốc lại lần nữa điểm tên bọn họ, Hứa Khả, Hàn Chiến, La Hán lại cùng kêu lên, "Có!"
Tần Kiến Quốc nhìn thấy ba người bọn họ, trong ánh mắt thoáng hiện qua một tia nặng nề, "Đáng lẽ, lần này tổ chức không muốn chuẩn bị dùng lại ba người các ngươi đi làm nhiệm vụ, nhưng các người lại mãnh liệt yêu cầu muốn lên chiến trường, lại vừa thông qua các hạng trắc nghiệm tâm lý của quân y, cho nên, tổ chức mới có thể đồng ý cho các người xuất chinh. Nhưng mà, các người phải nhớ kỹ, đây là cơ hội cuối cùng của các người, đã có lá gan đi, thì sẽ phải hoàn thành nhiệm vụ giao phó của quốc gia và tổ chức, hơn nữa còn phải tẩy đi sỉ nhục lần trước, giương uy phong của nước ta lên cao, giương uy phong của quân ta lên ca! Đã hiểu chưa?"
Nghe thấy mấy tiếng cuối cùng cao vút mà rống to của Tần Kiến Quốc, như châm đâm vào buồng tim ba người của Hứa Khả, Hàn Chiến, và La Hán, mâu quang của ba người lộ vẻ đỏ ngầu, giận dữ hét lên, "Thề sống ૮ɦếƭ hoàn thành nhiệm vụ!"
Giữa mâu quang của Tần Kiến Quốc cũng hiện lên một tia kích động, cùng với Mạc Vấn cùng nhau hướng họ làm một cái lễ kính, "Chuẩn bị lên đường!"
Đang lúc sáu người xoay người muốn đi ra ngoài, đột nhiên, cửa phòng họp mở ra, một bóng dáng cao lớn, rắn rỏi, một thân võ trang đầy đủ oai hùng, xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Tần Kiến Quốc và Mạc Vấn liếc mắt nhìn nhau, quả nhiên không sai với dự đoán của bọn họ, tiểu tử này quả nhiên tới đây!
Tần Thiên Nham vừa vào cửa, trước hướng Tần Kiến Quốc và Mạc Vấn kính một cái lễ, tiếp theo vội vàng nói, "Báo cáo Thủ trưởng, hãy cho phép tôi cùng tham gia hành động lần này!"
Tần Kiến Quốc cau mày, nhìn vẻ mặt khí khái hào hùng của con trai, từ thần thái trên gương mặt đó mà xem, quả thật đã khôi phục sự sắc bén và tĩnh táo của thường ngày.
Nhưng ông vẫn lo lắng hỏi, "Đồng chí Tần Thiên Nham, thương thế của cậu đã khỏi hẳn chưa? Cậu có thể đảm bảo, cậu sẽ không bởi vì vết thương cũ tái phát hoặc tinh thần chịu không nỗi áp lực và đã kích mà làm nhiệm vụ thất bại hay không?"
Tần Thiên Nham cố gắng thẳng lưng, rống lớn nói, "Báo cáo Thủ trưởng, vết thương ở chân đã bình phục, Tần Thiên Nham thề sống ૮ɦếƭ hoàn thành nhiệm vụ!"
Tần Kiến Quốc vung tay lên, "Rất tốt! Đứng vào hàng ngũ, xuất phát!"
"Rõ!" Mâu quang của Tần Thiên Nham thoáng hiện qua một tia cảm ơn, lại hướng Mạc Vấn gật đầu một cái, đi theo đội ngũ cùng nhau chạy ra ngoài.
Lần này đi, không thành công, thì sẽ hy sinh!
Đợi lúc một nhóm của bọn họ chạy ra ngoài, Tần Kiến Quốc và Mạc Vấn đi tới trước cửa sổ, nhìn bóng dáng của bọn họ đang bước nhanh lao ra, ngay ngắn và nhanh chóng tiến vào buồng của máy bay trực thăng.
Chỉ chốc lát sau, máy bay trực thăng bay càng ngày càng xa, càng ngày càng nhỏ, cho đến khi, không thể nhìn thấy được nữa.
Mạc Vấn than nhẹ một tiếng, "Chỉ mong, bọn họ có thể sớm ngày mang theo Mạc Yên thuận lợi trở về!"
Tần Kiến Quốc nặng nề vỗ vỗ vai ông, "Nhất định sẽ! Đừng quá lo lắng!"
***********************************************
Mặt trời chiều ngã về tây, chiếu rọi khắp núi đồi hoa hạt dẻ, làm cho nhiều đóa hoa kiều diễm, càng thêm xinh đẹp, càng tản mát ra một loại mê hoặc trí mạng.
Mạc Yên một thân quần trắng, cứ như vậy đứng lẳng lặng trước mặt của hoa hạt dẻ, nhìn một mảnh địa phương diễn ra vô số tội ác, cau mày nhẹ khinh, yên lặng không nói gì.
Quần trắng theo gió lay động, cùng với mái tóc tới thắt lưng bay bay, đang lúc hoa anh túc đầy trời, một cô gái đứng đó giống như một tinh linh.
Một màn đẹp như một bức họa như vậy, nhiều người bốn phía nhìn thấy đều ngây người, cũng bao gồm, hai bóng dáng giống nhau, của hai người đàn ông cao lớn da đen mang võ trang canh giữ ở bên người cô.
Kể từ sau khi bị thương nặng rồi tỉnh dậy, Mạc Yên vẫn buộc chính mình không được suy nghĩ đến bất luận người nào, không thèm nghĩ tới bất cứ chuyện gì, cố gắng làm tim của mình yên tĩnh bình lặng xuống.
Hiện tại, ngoại thương đã tốt, nhưng cô biết rõ, lòng đau, thì vĩnh viễn sẽ không bao giờ khỏi hết.
Tần Thiên Nham, người đàn ông mà cô từng hứa sẽ lấy cả đời, lấy cả sinh mạng, tại thời điểm mấy chốt đó, anh lại thành toàn cho chiến hữu vĩ đại của mình, mà hy sinh cô và đứa bé. Lòng này bị thương, sợ rằng vĩnh viễn cũng không tốt được trở lại.
Ở trong chuyện tình cảm, cô cũng chỉ là một người phụ nữ ích kỹ, cô không có "thanh kiếm rộng lớn" vĩ đại, cô chỉ muốn một nhà của mình sống tốt, cho dù vất vả, cô cũng tình nguyện mang theo đứa bé trong bụng và anh cùng nhau xuống địa ngục, cũng không thừa nhận người mình thương, tham sống sợ ૮ɦếƭ.
Tần Thiên Nham, một khắc lúc anh nổ S***g kia, chúng ta chỉ có thể nói gặp lại sau! Chỉ có thể như vậy!
Nghĩ đến Tần Thiên Nham, liền nghĩ tới tên ác ma kia, nghĩ đến trận đánh cược hoang đường giữa bọn họ, chẳng lẽ...sau này cô thật muốn tiếp tục đi theo anh sao?
Trong tâm của cô thật sự hận người đàn ông này, nếu như không có tên ác ma này, nếu như anh không ép Tần Thiên Nham lựa chọn, cô không cần đối mặt với đau đớn mất đi đứa bé.
Cô không thể ở chỗ này khoanh tay chịu ૮ɦếƭ được, cô phải chạy đi!
Nhưng mà, phải trốn như thế nào? Mạc Yên lẳng lặng tự hỏi mình biện pháp thoát đi.
Tuy nói Nam Bá Đông không có cấm chân của cô, nhưng lại phái hai người da đen cao lớn theo sát cô, bất kể cô chạy tới nơi nào, coi như đi vệ sinh, bọn họ cũng sẽ ở bên ngoài coi chừng.
Cô muốn chạy trốn, trước mắt cũng không có chỗ để trốn.
Còn nói lúc sáng nay rời giường trong xấu hổ, mặt mày Mạc Yên, lại tỏa ra một chút u buồn.
Nếu như tiếp tục như vậy, một ngày nào đó cô sẽ bị tên ác ma kia ăn thịt, giờ làm thế nào mới tốt đây?
Cô thân trói gà không chặt, lại ở trong hoàn cảnh xa lạ này, vừa không có một người bạn có thể giúp đỡ, chỉ bằng vào lực lượng cá nhân của cô, làm thế nào có khả năng chạy thoát khỏi nhà tù này đây?
Nếu như có đồng minh trợ giúp, có lẽ cô có thể chạy đi, nhưng mà, ở chỗ này, người nào sẽ tin tưởng một người nước ngoài như cô, người nào sẽ nguyện ý mạo hiểm đắc tội với Nam Bá Đông nguy hiểm mà giúp cô thoát khỏi đây chứ?
Mạc Yên đem những đối tượng có khả năng loại bỏ một lần, trước mắt cùng cô có tiếp xúc qua, cũng chỉ có mấy người mà thôi. Nam Bá Đông thì tuyệt đối không để cho cô đi, Nam Tinh và Mẫn Lạp, một là con trai của Nam Bá Đông, một là bạn bè đáng ૮ɦếƭ của anh, bọn họ sẽ giúp đỡ cô đối phó với Nam Bá Đông sao? Còn nữa, Nam Tinh yêu thích cô như vậy, bé làm sao sẽ để cô rời khỏi đây?
Mà hai người cao lớn đang coi chừng bên cạnh cô thì lại không thể nào, cô và bọn họ ngay cả trao đổi cơ bản cũng là vấn đề, huống chi, hai người đàn ông tựa như câm, cô nói cái gì hỏi cái gì, bọn họ đều không nghe thấy không hỏi, chỉ xem chừng bóng dáng của cô, cô ở đâu, bọn họ đang ở đâu, làm cho cô rất vô lực.
Thật ra suy nghĩ một chút, cô không nghĩ trở lại thủ đô, không muốn phải nhìn người kia, vậy thì ở nơi nào cũng vậy mà.
Cô thật sự hi vọng, vào lúc này, có thể xuất hiện một Thiên Sứ mang cô rời đi không?
Nhưng mà, ở một địa phương tội ác như vậy, chỉ có tên ác ma làm cô thương tâm tuyệt vọng, nhưng lại không có khả năng cứu bầu trời của cô!
Mạc Yên khẻ thở dài một tiếng, hướng tới toà nhà bằng trúc ở phía sau biệt thự mà đi.
Nếu như nói ở chỗ này còn có cái gì có thể làm cho lòng cô ấm áp, đó chính là Nam Tinh, nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn non nớt kia, tâm lạnh như băng của cô, mới có thể từ từ ấm áp đứng dậy.
Mạc Yên đi ở phía trước, hai người da đen theo sát không xa không gần ở phía sau cô.
Lúc đi ngang qua một khu rừng râm mát, đột nhiên có hai người da đen khác đối diện đi tới, hai người da đen đi tới bảo vệ Mạc Yên, chỉ vào Mạc Yên, "Thì Thầm" mà nói cái gì đó.
Mạc Yên cũng lười để ý bọn họ, tự chính mình đi, nhìn thấy trước mặt chính là toà nhà nhỏ của Nam Tinh, cô cũng tăng nhanh bước chân ở dưới chân.
Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng bước chân dồn dập truyền đến ở phía sau, đang muốn quay đầu lại nhìn đến tột cùng là chuyện gì, lại cảm giác một trận gió lạnh đánh tới, ở sau gáy đã bị một đòn nghiêm trọng, thân thể trong nhắm mắt mềm nhũn xuống.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc