Quân Hôn Chọc Lửa Thiêu Thân - Chương 68

Tác giả: Minh Lam Phong

Cẩm Niên tới

Miệng mẹ Tô Khả há tròn, nhét vào một trứng gà ta cũng không có vấn đề. "Con mới vừa nói gì?"
Tô Khả trực tiếp quay đầu đi, giọng nói rất nhỏ, "Mẹ nghe một chút là tốt rồi."
Mẹ Tô Khả lúng ta lúng túng gật đầu, trong nháy mắt cảm thấy có chút hóa đá, không nhịn được nói, "Quả nhiên là người tuổi trẻ bây giờ theo phong trào mà."
Đầu Tô Khả đầy vạch đen, không nói thêm lời nào.
Cho tới năm mươi mấy phút sau, khi Doãn Lạc Phong mệt mỏi đầy gió bụi chạy tới nhà Tô Khả, mẹ Tô Khả vẫn dùng ánh mắt giống xem quái nhìn Doãn Lạc Phong, làm trong lòng Doãn Lạc Phong mới đến không ngừng thấy lạnh.
Doãn Lạc Phong nghĩ thầm, chẳng lẽ mẹ Tô Khả nhìn thấu tâm tư của anh? Ưm, Doãn Lạc Phong không nhịn được sờ sờ cằm của anh, cảm giác anh phải biểu hiện tốt hơn một chút, vì vậy cười với mẹ Tô Khả càng thêm rực rỡ, "Bác gái, khuya rồi mà còn làm phiền, thật là ngượng ngùng."
Mẹ Tô Khả bị vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của Hoa Mẫu Đơn Doãn Lạc Phong bất thình lình xuất hiện một nụ cười như hoa xuân thì hết sức kinh ngạc, mẹ Tô Khả không nhịn được lẩm bẩm, "Mẹ, thật là đáng tiếc."
Người như vậylại là GAY! Sao cậu ấy không phải là con rể của bà chứ!
Doãn Lạc Phong tiếp tục cười, "Bác gái, con tên là Doãn Lạc Phong, là bạn tốt của Tô Khả, hôm nay tới đây làm phiền, thật là ngượng ngùng."
Mẹ Tô Khả lập tức khoát khoát tay, "Sao chứ, sao có chứ ~ con tới nhưng mà không có chút phiền hà nào. Phải biết rằng bạn học nam của Khả Khả bọn tôi vào cửa nhà tôi đã sắp hai mươi năm rồi."
Tô Khả đen mặt, "Mẹ, mẹ ở đây nói gì chứ."
Doãn Lạc Phong cười, "Nói như vậy, con là nam sinh đầu tiên Khả Khả mang về sao?"
Mẹ Tô Khả gật đầu, "Đúng vậy, đầu tiên."
Ánh mắt Doãn Lạc Phong cong lên cười sau đó lấy hành lý của anh ra, móc ra rất nhiều đồ, "Bác gái, những đồ này hi vọng hai bác có thể thích."
"Sao tới còn tốn kém vậy." Mẹ Tô Khả nhận lấy, "Mau vào đi chứ, ăn khuya nào."
"Dạ." Doãn Lạc Phong cười hì hì đi theo sau lưng mẹ Tô Khả.
Tô Khả đứng bên cạnh Doãn Lạc Phong, "Em nói này, đột nhiên anh tới bên này làm gì?"
Doãn Lạc Phong cúi đầu nhìn Tô Khả, ánh mắt dâng lên một con sóng tình, "Hừ hừ, em đoán đi."
"Mẹ nó, em không phải là con giun trong bụng anh, không nói thì làm sao biết anh tới đây làm gì." Tô Khả bĩu môi.
Doãn Lạc Phong hừ một tiếng, "Không có lương tâm. Anh đây tới là vì công việc, thuận tiện gặp em."
"Vậy anh không thể ở khách sạn sao." Tô Khả buồn bực nhỏ giọng.
Doãn Lạc Phong nghiêng đầu véo má Tô Khả, "Có thể tiết kiệm tiền, anh không được tiết kiệm tiền à."
"Mẹ nó! Anh là gian thương kep kiệt, cẩn thận biến thành Grandet thứ hai." (Grandet là một nhân vật trong tiểu thuyết Eugénie Grandet, rất bủn xỉn)
"Câu này là đang nói chính em đấy." Doãn Lạc Phong nheo mắt nhìn Tô Khả.
Tô Khả nhịn không được lớn tiếng quát: "Mẹ kiếp!"
Đúng vào lúc này, mẹ Tô Khả bên trong kêu Doãn Lạc Phong vào ăn khuya. Trong lúc đó, bố Tô Khả cũng ngồi vào bàn, nhìn gương mặt yêu nghiệt của Doãn Lạc Phong thật lâu, nhìn vợ của ông vẫn nhìn chằm chằm vào Doãn Lạc Phong một chút, trong lòng không nhịn được oán thầm: dáng dấp của chàng trai này thật đúng là đặc biệt giống như mặt trắng nhỏ, không có gì thì lớn lên đẹp trai vậy làm gì. (mình nhớ có giải thích từ mặt trắng nhỏ rồi thì phải)
"Chàng trai, tên cậu là gì?"
"Doãn Lạc Phong ạ."
"Sao tên nghe thật quen tai vậy." Bố Tô Khả gật đầu một cái, "Từ đâu tới vậy?"
"Cái người này không phải hỏi thừa sao! Con gái anh học đại học ở thành phố B, anh nói cậu ấy từ đâu đến?" Mẹ Tô Khả liếc nhìn chồng của bà.
"Thành phố B ạ." Doãn Lạc Phong cười híp mắt trả lời.
Trong lòng bố Tô Khả hừ một tiếng, lại hỏi, "Làm gì vậy?"
"Cũng là bạn học của Khả Khả." Me Tô Khả khó chịu, hôm nay lão già này nói nhảm gì đấy.
"Không phải vậy bác gái." Doãn Lạc Phong lắc đầu, "Con học hơn Tô Khả một khóa, đã tốt nghiệp đi làm."
"Hả? Vậy làm công việc gì?"
"Gia đình có buôn bán nhỏ. Lần này tới đây, đầu tiên chính là tới gặp hai bác, thuận tiện bàn chút chuyện làm ăn."
Bất chợt, bố Tô Khả vỗ bàn một cái, giống như là nghĩ đến cái gì đó, dọa mấy người Tô Khả giật mình.
Bố Tô Khả tiến lên trước nhìn Doãn Lạc Phong từ trên xuống dưới hồi lâu, rồi mới nói với Doãn Lạc Phong, "Cậu. . . . . . không phải là tập đoàn Doãn thị. . . . . . đó chứ?"
Doãn Lạc Phong nhìn bố Tô Khả thật lâu, chợt nghĩ đến anh tới bên này là thỏa thuận giá cả nguyên vật liệu, hình như trên tờ đơn có nói anh tìm một người tên Tô Bình .
Tô?
Trong lòng của Doãn Lạc Phong cũng hơi hoài nghi, nhưng cũng sẽ không đúng lúc như vậy chứ?
Doãn Lạc Phong còn đang suy nghĩ , bố Tô Khả đã xác định Doãn Lạc Phong nhất định là người tới đây cùng ông bàn công việc vào ngày mai, ánh mắt cũng cong lên cười, lập tức đứng dậy cầm tay Doãn Lạc Phong, "Tôi là Tô Bình."
Doãn Lạc Phong kinh ngạc một chút, "Thì ra bác là Tô Bình!"
"Ha ha, " Bố Tô Khả cười, tay vỗ đùi, vẻ mặt giống như phật Di Lặc, "Thật là không phải người một nhà thì không vào một cửa mà."
"Mẹ nó! Bố, sao bố dùng từ đó vậy!" Tô Khả một hồi im lặng.
Kết quả là, nhà họ Tô biến thành nơi bố Tô Khả và Doãn Lạc Phong trò chuyện buôn bán. Vốn là bố Tô Khả còn ôm lấy thành kiến vô cùng lớn đối với Doãn Lạc Phong, giờ hận Doãn Lạc Phong không thể lập tức trở thành con rể của ông. Chỉ là, con gái ông đã lập gia đình.
Mẹ Tô Khả nhìn Doãn Lạc Phong, trong lòng càng ngày càng thích anh. Càng phát hiện anh xuất sắc, trong lòng mẹ Tô Khả lại càng tiếc hận, một người hoàn mỹ như vậy sao lại thích đàn ông đây? Aiya, nếu anh có thể là con rể bà thì tốt.
Đồng hồ trên tường đã đến mười hai giờ từ lúc nào không biết, bố Tô Khả hoàn toàn không có ý đi ngủ, Tô Khả đã buồn ngủ quá xá rồi, "Bố, bố không thể để ngày mai nói sao?"
Lúc này mọi người mới tản đi ngủ.
Đợi đến khi Tô Khả trở lại phòng cô, tiện tay mở màn hình điện thoại di động của cô, cư lại phát hiện ba cuộc gọi nhỡ, quan trọng nhất là tất cả người gọi tới đều là Tô Cẩm Niên!
Tô Khả hối hận một hồi, vì vậy lập tức gọi lại, mới reo một tiếng thì lập tức ngắt máy. Bởi vì cô nghĩ bây giờ đã mười hai giờ đêm, anh huấn luyện một ngày xong, cần phải ngủ. Cô quấy rầy anh nữa thì hình như không tốt chút nào.
Lúc này trong lòng của Tô Khả đang mâu thuẫn. Vì rốt cuộc có tin tức Tô Cẩm Niên mà vui mừng, vì không có nhận điện thoại anh mà không thoải mái. Haizz~
Lại một lần nữa nhìn trăng thở dài.
Lúc này, điện thoại Tô Khả lại vang lên một lần nữa.
Mắt Tô Khả sáng rực lên, bởi vì điện thoại gọi tới là Tô Cẩm Niên. Tô Khả lập tức bắt máy, "Cẩm Niên?"
"Sao mới vừa nãy lại cúp?" Thời gian xa cách như mấy mùa thu, giọng nói tự nhiên của Tô Cẩm Niên giống như tiếng trời lần nữa bay vào tai Tô Khả, Tô Khả vui mừng đến nước mắt rơi đầy mặt.
"Em cho là anh ngủ rồi."
"Vẫn chưa, sao em còn chưa ngủ?" Dù sao thì giọng nói của Tô Cẩm Niên có chứa một sức hút kỳ lạ, nhàn nhạt, nhưng lại như gió mát, an ủi tất cả uất ức của cô lúc trước.
"Nhớ anh nên khó ngủ." Trình độ da mặt dày của Tô Khả làm người ta không nói nên lời.
". . . . . ."
"Hì hì, Doãn Lạc Phong khuya khoắt lại chạy tới nhà em, cho nên mới nãy vẫn luôn pử dưới lầu, không nghe di động reo." Mặc dù anh không hỏi, nhưng cô cảm thấy vẫn cần phải giải thích tại sao trước đó cô không nhận được điện thoại của anh một chút.
Bên kia trầm mặc một trận, một hồi lâu, Tô Cẩm Niên nói, "Thời gian trước tôi nhận nhiệm vụ."
Anh nói như vậy, cũng coi là biến tướng của việc giải thích nguyên nhân anh "mất tích" với Tô Khả .
"Vậy đã thành công rồi sao?"
"Ừ."
"Oa a, Cẩm Niên, anh thật lợi hại. Xứng đáng là người đàn ông của em!"
". . . . . ."
"Cẩm Niên, sao anh không nói lời nào? Có phải đỏ mặt hay không? Ai ui, đừng xấu hổ nha, chúng ta chính là vợ chồng nha, sau này là phải thẳng thắn gặp nhau."
"Tô, Khả! Em có chừng có mực cho tôi."
"Hừ hừ, giọng nói dễ nghe thật, oa oa, em hiểu , a ha ha ~" Tô Khả rất không phúc hậu mà cười ra tiếng.
Vì vậy, bên kia vẻ mặt rối nùi của Tô Cẩm Niên đỏ bừng, tức giận cúp điện thoại.
Cúp điện thoại, Tô Cẩm Niên cảm thấy anh gọi điện thoại cho Tô Khả, chính là hành động một kẻ ngốc mới làm! Không nói với cô quá mấy câu, liền bị cô làm tức giận no luôn.
Nói xem cô không thể dè dặt một chút sao? Mỗi câu nói đều vô cùng lộ liễu! Hoàn toàn không phải lời mà một cô gái nên nói, cô nói thẳng với anh như vậy làm người đàn ông như anh cũng không chịu nổi.
Quan trọng nhất là, khi cô nói với anh về thẳng thắn gặp nhau, anh nghĩ rồi anh đã từng bị cô nhìn người Tʀầռ tʀʊồռɢ một lượt, vốn dĩ là hận không thể Gi*t cô, lúc này nhớ lại, cũng chỉ theo gió mà cười, tất cả ý hận đã sớm tiêu tan như mây khói, chỉ còn dư lại là một cảm giác kỳ lạ mà không biết tên .
Ban đêm, đèn nê ông đặc biệt sáng lên, Tô Cẩm Niên đi trên con đường lớn, nhìn đèn màu rực rỡ về đêm, muôn màu muôn vẻ, tâm tư chìm nổi bất định.
Anh nhìn những ánh đèn kia, dần dần vùng ánh sáng đèn đó biến thành hai hàng ánh sáng mơ hồ, sau đó, đôi mắt long lanh của Tô Khả hiện lên. . . . . .
Anh tự hỏi, thật ra là thích sao.
Cho tới nay, vấn đề này giống như là bị che một tấm vải mỏng, mơ hồ, nhìn không rõ lắm, quấy nhiễu anh thật lâu. Nhưng mới vừa rồi, khi anh nghe cô nói Doãn Lạc Phong đang ở nhà cô, tấm vải mỏng này đã bị vén lên, đáp án dần dần sáng tỏ.
Anh là thích cô.
Anh cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, vốn là khối kẹo mè xửng dính trên người anh, dần dần dính vào lòng của anh, làm rối tung hồ nước xuân của anh. (ý chỉ tình cảm của anh)
Dường như dính vào thì cứ dính vào như vậy, không biết là khi nào, có lẽ chính là một giây kia, có lẽ chính là nước chảy đá mòn.
“Tô Khả....”
Gió đêm thổi tới, thổi tan nỉ non nhàn nhạt này.
*
Buổi sáng Tô Khả rời giường, nhìn thấy chính là cả người Doãn Lạc Phong mặc tây trang màu xám bạc, sức sống dồi dào ngồi trên bàn, ăn điểm tâm sáng, nhìn thấy Tô Khả xuống, Doãn Lạc Phong nhíu mày cười một tiếng, “Xuống rồi? Mau ăn điểm tâm, để nguội thì mùi vị không tốt, còn dễ bị bệnh bao tử.”
Tô Khả líu lưỡi: mẹ nó, rốt cuộc đây là nhà của người nào vậy?
Lúc này, bố mẹ Tô Khả đều ở bàn ăn, thấy Tô Khả xuống, bố Tô Khả vô cùng cao hứng nói với Tô Khả: “Cola, không phải là con vẫn muốn ăn bánh trứng sao? Đến đây, bố làm cho con nha.”
“Sao hôm nay bố lại muốn làm bánh trứng vậy?” Tô Khả ngồi vào bàn, nhìn mấy củ khoai lang tím và bánh trứng trước mặt cô, tâm tình rất tốt mà hỏi.
“Hì hì, không phải là Tiểu Phong cũng ở đây sao, để cậu ấy nếm thử tay nghề của bố một chút.” Bố Tô Khả cười híp mắt.
Sắc mặt Tô Khả khó coi rồi, mẹ nó! Chuyện này là vì Doãn Lạc Phong! Cô nói sao bố cô chợt nổi hứng làm bánh trứng.
Doãn Lạc Phong nhíu mày nhìn Tô Khả, “Mùi vị bánh trứng của bác trai làm còn ngon hơn trong nhà hàng nữa.”
Bố Tô Khả cười: “Đó là đương nhiên, trong này chính là bỏ thêm mật ong. Hơn nữa mật ong này chính là một công nhân của nhà máy tặng cho tôi, nhà cậu ấy, có lẽ rảnh rỗi nên ủ mật ong, ngọt và dinh dưỡng. Làm được bánh trứng nha....”
Tô Khả đầu đầy vạch đen, nghe bố cô lải nhải, Tô Khả định mau ăn bánh trứng.
Doãn Lạc Phong cũng vô cùng nể tình, một câu tiếp một câu, mặt của bố Tô Khả phải nói là cười rất vui vẻ, nhìn hai mươi mấy cái bánh trứng ông làm sắp bị Tô Khả và Doãn Lạc Phong tiêu diệt, bô Tô Khả tiếp tục nói, “Thích ăn như vậy thì buổi tối tôi làm nhiều một chút.”
“Được ạ, bác trai.”
“Anh còn tới nhà em sao!” Miệng Tô Khả há to, không thể tin hỏi Doãn Lạc Phong.
“Khả Khả, lời này của con là có ý gì? Con làm chủ nhà như thế nào vậy!” Mẹ Tô Khả nói, sau đó nhìn Doãn Lạc Phong một chút, thấy anh giống như “bình chân như vại”, liền gật dầu mỉm cười. (Bình chân như vại: bình tĩnh ung dung tự tại, không quan tâm cho lắm)
“Bác gái, không quan trọng. Con thì thích tính cách nói thẳng của Khả Khả, trò chuyện sẽ thoải mái.
Nghe được lời êm tai này, nhìn mặt anh một chút, thật vui tai vui mắt mà.
Doãn Lạc Phong nói hết câu chuyển ánh mắt sang Tô Khả, nháy nháy mắt với Tô Khả.
Dĩ nhiên mẹ Tô Khả bắt được, trong nháy mắt đã hiểu, nghĩ lại một loạt hành động và giọng điệu từ sau khi đến của Doãn Lạc Phong, rõ ràng là thích con gái bà mà!
Bà đã nói rồi, đàn ông ưu tú như vậy sao có thể là GAY! Wow wow, cũng chính là người đàn ông này có cơ hội làm con rể bà rất lớn nha! Rất tốt, bà phải giúp anh thêm chút lửa, làm cho con gái bà maul y hôn với người lính kia, sau đó kết hôn với anh.
Nếu như không có một trai đẹp như vậy theo đuổi con gái của bà, bà đối với con rể chưa từng gặp mặt cũng mắt nhắm mắt mở đồng ý. Nhưng là bây giờ, ở đây có một chàng trai đẹp không thua tướng mạo con rể chưa từng gặp mặt của bà đang theo đuổi Tô Khả, hơn nữa con rể chưa từng gặp mặt của bà cũng tệ quá.
Nói xem, dù là một người bận rộn hơn nữa thì thời gian gọi điện thoại hoặc gửi tin nhắn vẫn có chứ. Mà con rể lại có thể mười ngày nửa tháng không gọi điện hay gửi một tin nhắn cho Tô Khả. Cũng không liên lạc với bố mẹ vợ một chút, cứ vội vàng như vậy mà bắt cóc con gái bảo bối nhà bà. Quan trọng nhất là, anh là quân nhân! Quân nhân đấy! Bà không muốn để con gái bà tuổi còn trẻ đã làm quả phụ!
Cho nên thật sự không có cách để Tô Khả nhà bà tiếp tục ở cùng anh. Cho nên phải thuyết phục Tô Khả để bọn họ ly hôn.
“Tiểu Phong à, con không có bạn gái hả?” Đột nhiên mẹ Tô Khả lên tiếng.
Doãn Lạc Phong đưa mắt nhìn vẻ mặt giảo hoạt của mẹ Tô Khả, hình như trong mắt lóe lên ánh sáng.
Trong nháy mắt Doãn Lạc Phong hiểu ra, xem ra hình tượng của anh ở trong mắt mẹ Tô Khả là vô cùng tốt. Trong lòng Doãn Lạc Phong có chút vui mừng và kích động, cho nên quyết định muốn biểu hiện tốt hơn một chút.
Vì vậy, da mặt dày của Doãn Lạc Phong ngượng ngùng nói với mẹ Tô Khả, “Tuổi con còn nhỏ, sự nghirpj còn chưa thành công, hơn nữa con cũng không muốn tương lại vợ con phải chịu khổ, cho nên đến nay còn độc thân. Chỉ là bác gái yên tâm, làm vợ con thì nhất định là hạnh phúc mỹ mãn đấy!”
Khi Tô Khả nghe mẹ cô nói ra thì trong lòng hoảng sợ. Nghe lời nói của bà, sao thấy có cảm giác là lạ. Sau đó đột nhiên nhớ, mẹ nó! Thì ra là mẹ cô căn bản không tin ngày hôm qua cô nói anh là GAY, hơn nữa ánh mắt của mẹ cô nhìn Doãn Lạc Phong, hoàn toàn là bố mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thích. Người sáng suốt ai cũng thấy được, mẹ cô là muốn ghép họ thành một cặp.
Còn Doãn Lạc Phong nữa, anh có cần thiết nói như vậy hay không, mẹ cô hỏi anh có bạn gái hay không, anh bảo đảm với mẹ cô cái gì chứ.
“A ha ha ~ quả nhiên bác không có nhìn lầm con nha ~ vậy con cố gắng làm việc nhau ~ phải kiếm nhiều tiền một chút, để Khả Khả nhà bác..... không phải, khụ khụ.... khụ khụ....” Mẹ Tô Khả giả vờ ho khan mấy cái tiếp tục nói, “Để cho vợ tương lai của con trở thành thiếu phu nhân nhà giàu nha ~”
“Ha ha, nhất định rồi.” Doãn Lạc Phong cười híp mắt, mắt phượng cũng híp thành một đường ngang.
Bố Tô Khả cũng cong mắt tròn mà cười, đẩy một cái hộp nhỏ để bánh trứng qua, “Này này, tiếp tục ăn bánh trứng, Cola nhà chúng ta còn nhỏ, bây giờ không nói chuyện hôn sự.”
Trong đầu Tô Khả buồn bực trực tiếp đập lên bàn: bố, con gái của bố đã lập gia đình. Hơn nữa, Doãn Lạc Phong trước mặt bố và con gái bố chỉ là quan hệ bạn tốt được chưa.... Còn hai người các người, giơ cao đánh khẽ, muốn ghép đôi uyên ương thì đến lúc nảy sinh quan hệ, con gái bố tìm ai khóc đây!
*
Doãn Lạc Phong và bố Tô Khả đến nhà xưởng. Bố Tô Khả là một ông chủ của một nhà xưởng chế biến loại nhỏ, cũng hợp tác hạng mục thầu khoán với chi nhánh công ty Doãn Lạc Phong, cho nên dĩ nhiên bọn họ ký hợp đồng vô cùng thuận lợi.
Tô Khả và mẹ Tô Khả ở nhà rảnh rỗi buồn chán, hai người chơi bài xì phé rùa đen. Hé hé bài, đặt ở trên khay trà, mẹ con hai người lại chơi vô cùng hào hứng. (hai mẹ con nhà này chơi bài gì không biết nữa)
“Khả Khả à, con cảm thấy Tiểu Phong như thế nào?” Mẹ Tô Khả vô cùng tự nhiên gọi Doãn Lạc Phong là “Tiểu Phong”.
“Mẹ, tốt hơn nữa cũng không tốt bằng con rể mẹ.” Tô Khả không phải ngốc, thấy ánh mắt của mẹ cô nhìn Doãn Lạc Phong, ai ya, rõ ràng chính là vẻ mặt bố mẹ vợ nhìn con rể, cho nên mau xóa bỏ ý nghĩ của mẹ cô mới là vương đạo.
“Hừ, con rể quân nhân này mười ngày nửa tháng không biết gọi điện thoại hay gửi cái tin nhắn cho con, mẹ không lạ gì đâu. Hơn nữa, con ngốc như vậy hả, Tiểu Phong trước mắt rõ ràng càng thích hợp với con chứ sao. Mẹ thấy tướng mạo cậu ấy không kém hơn so với Tô gì gì đó.”
“Con rể mẹ tên là Tô Cẩm Niên!” Tô Khả tức giận!
“Đúng rồi ~ Tiểu Phong Phong không kém hơn Tô Cẩm Niên bao nhiêu, đều là trai đẹp khó gặp, hơn nữa Tiểu Phong Phong nhìn đôi mắt nhỏ nhìn con có vẻ rất thích, wow.” Hai mắt mẹ Tô Khả đã sáng ngời, sau đó vẻ mặt nghiêm nghị lớn tiếng nói với Tô Khả: “Trai đẹp như vậy, cái người đầu gỗ này lại bỏ qua một bên, con chính là con gái mẹ sinh sao!”
Tô Khả hé bài ra rồi để xuống, đúng lúc bài là cao nhất, chớp mắt đem bài thu gọn, nói với mẹ cô: “Mẹ à, người thích con gái mẹ nhiều như vậy, chẳng lẽ con gả cho từng người một sao?”
“Nếu như trong những người đó có dáng dấp đẹp mắt như vậy, vậy con gả cho từng người một đi, mẹ không phản đối.” Mẹ Tô Khả nhẹ nhàng nói, sau đó vừa thấy toàn bộ bài ở dưới đã bị Tô Khả gom hết rồi nên kêu lên, “Khả Khả, mẹ nói con biết phải chú ý thành thật mà, làm sao con có thể rút như ông trời vậy? Không được, làm lại!”
“......”
*
Vào giữa trưa....
Bố Tô Khả và Doãn Lạc Phong từ bên ngoài trở lại.
Mẹ Tô Khả đang cắt rau cải trong bếp, nhìn thấy bố Tô Khả trở lại, vô cùng kích động nói, “Thâи áι, rốt cuộc anh đã trở lại, em nhớ muốn ૮ɦếƭ rồi, nhanh đi, mau vào Gi*t cá nấu ăn.”
Mặt bố Tô Khả ửng đỏ, liếc nhìn gương mặt đẹp trai của Doãn Lạc Phong hóa đá, không khỏi nói thầm một tiếng: “Lão thái bà à, lời nói thân thiết cũng không phân trường hợp.”
Doãn Lạc Phong càng không biết nói gì, nhìn bóng dáng bố Tô Khả đi vào, Doãn Lạc Phong cười cười, vừa đúng nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Tô Khả cũng có bộ dáng muốn xuất huyết thì đi lên trước, đặt ௱ôЛƓ ngồi bên cạnh Tô Khả, “Tô Khả, da mặt em dày như vậy cũng đỏ mặt sao, thật là khó gặp, quá khó gặp.”
“Xí xí, muốn cười thì anh cười đi.” Tô Khả bĩu môi.
Doãn Lạc Phong tiếp tục cười híp mắt nói, “Tình cảm của bố mẹ em thật tốt.”
“Xí xí, muốn cười thì anh cười đi.”
“Cách đọc lại này quá máy móc rồi.” Doãn Lạc Phong nắm được hai má của Tô Khả, cảm xúc trắng mịn làm lòng anh khao khát, không nhịn được nhìn tỉ mỉ.
Tô Khả vốn cho là Doãn Lạc Phong sẽ lập tức buông tay, nhưng mà anh vẫn nắm bất động, đau ૮ɦếƭ nên Tô Khả không nhịn được đưa mắt nhìn Doãn Lạc Phong, vừa đúng lúc bắt gặp cặp mắt Doãn Lạc Phong. Ở trong đó mù mịt tình cảm, giống như cái đập chứa đầy nước, mở đập thì có thể đổ xuống.
Bốn mắt nhìn nhau, trong nháy mắt, trầm ngâm nín thở.
Thời gian một giây kia giống như im lìm bất động, “vạn lại câu tịch”. (không có một âm thanh nào)
Tô Khả chưa bao giờ thấy Doãn Lạc Phong như vậy, trong lòng chỉ còn lại một âm thanh sẽ không cẩu huyết như vậy chứ?
Doãn Lạc Phong thấy Tô Khả hơi né tránh ánh mắt thì tăng lực siết chặt gương mặt của Tô Khả, rồi lại thả tay xuống, cười vô cùng xán lạn, “Mỹ nhân đúng là nõn nà làm say mê trái tim quân tử.”
“Mẹ nó! Ít quăng cổ văn đi nha!”
“Đó là văn bạch thoại có được không.” (bạch thoại văn là một cách hành văn ở Trung Quốc, có thể tìm hiểu thêm qua mạng nhé)
“Bạch em gái anh á!”
“.........”
Không khí vốn ngột ngạt dần dần tiêu tan, mẹ Tô Khả bưng một đĩa dưa hấu, dưa lưới được cắt gọn và nho đã rửa sạch đi ra.
“Tới đây ăn trái cây,” Mẹ Tô Khả cười híp mắt nói, đúng vào lúc này, chuông cửa bên ngoài vang lên, mẹ Tô Khả đem trái cây đặt trên khay trà, liền chạy tới mở cửa.
“Hoan hô ~ nho của con ~” Tô Khả thấy nho, vô cùng vui vẻ nói.
“Nho là của bố~” Bố Tô Khả ở trong bếp hét lớn một tiếng.
Trong nháy mắt mẹ Tô Khả đỏ mặt, đầu Tô Khả đầy vạch đen: thật là già rồi mà còn không ngừng nữa!
Khi Tô Khả chạy tới chỗ trái cây, sơ ý một chút, vấp chân của Doãn Lạc Phong, ngã xuống đất, mùa hè nên sàn nhà cũng không trải thảm lên, nhất định té xuống phải đau ૮ɦếƭ.
Tô Khả ai oán nhắm mắt lại, chờ đợi đau nhức tới.
Mà khi Tô Khả ngã xuống, Doãn Lạc Phong ngồi trên ghế sa lon nhanh tay nhanh mắt nên lập tức một tay tóm lấy hông của Tô Khả, kéo về phía anh, nhưng đại khái là dùng sức quá lớn nên Tô Khả nhào vào người Doãn Lạc Phong với lực rất lớn, vì quán tính nên sau đó Tô Khả và Doãn Lạc Phong đều ngã ra sau ghế sa lon.
“Bịch ____ “ Hai người đều ngã xuống sàn nhà.
Chóp mũi Tô Khả chạm chóp mũi Doãn Lạc Phong, trao đổi hơi thở của nhau, có một chút ấm nóng.
“Trời ạ _________” Âm thanh của mẹ Tô Khả truyền đến, sau đó vội vã chạy tới bên Tô Khả.
Tô Khả dùng hai tay vịn mép ghế sa lon, muốn đứng dậy, khẽ nghiêng đầu chớp mắt thì nhìn thấy Tô Cẩm Niên đang mím môi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc