Quân Hôn Chọc Lửa Thiêu Thân - Chương 10

Tác giả: Minh Lam Phong

Tô Khả tắm

Tên đại ngốc nhìn thấy Tô Khả ngẩn người, lại nhìn vẻ mặt không đổi sắc của hiệu trưởng, vội vàng nói "Bạn học Tô Khả, còn không mau chấp hành mệnh lệnh!"
Có trời mới biết, vị hiểu trưởng này đây kỷ luật quân đội nghiêm khắc, nổi tiếng nhiệt tình và đoàn kết trong tập thể , lần này Tô Khả làm ra hành động như vậy, có thể không làm cho hiệu trưởng tức giận sao! Cho nên phạt chạy là khẳng định.
Tô Khả còn đang chóng mặt giữa hồ, lại nhìn thấy tên đại ngốc vỗ vỗ ót mình, sau đó nhìn đám bạn học xem kịch vui ở xung quanh, Tô Khả luôn quan tâm mọi người, trong nháy mắt cảm thấy nhân phẩm của mình bộc phát.
Tô Khả ôm hận liếc nhìn hai chân mình, rồi chạy về phía bãi tập. Trong vòng một ngày, cô bị phạt chạy mấy lần rồi? TAT khóc sao? Làm người được đến mức như Tô Khả, mẹ nó, thật sự là hiếm thấy có phải hay không!
Tên hiệu trưởng đáng ૮ɦếƭ này, nói thế nào cũng là đại học năm nhất, theo lý, cần phải dịu dàng chăm sóc đối với nữ sinh mại yếu đuối mỏng manh như cô thế này!
Nhưng tại sao, gần đến giờ ăn cơm, lại phạt cô chạy! Đây cuối cùng là tại sao!
Tô Khả chạy về phía bãi tập, lần này không có vui vẻ chạy đến bãi tập như lần trước, dù sao lần trước cô bị phạt chạy cũng có thể vô cùng thoải mái vui vẻ ngâm nga khúc nhạc, còn lần này, ngâm nga ca khúc là bụng của cô "Ọt ọt——"
Tô Khả nội lưu đầy mặt.
Ba vòng, cũng không biết chạy bao lâu, Tô Khả cảm thấy đầu của mình cũng sắp hôn mê, choáng váng, thật sự là quá đau khổ.
Sau khi chạy xong, cô đã sức cùng lực kiệt, hai chân đã hoàn toàn mỏi nhừ, gương mặt cô trắng bệch, chỉ cảm thấy trước mặt là một mảnh đen kịt, giống như vô số ngôi sao nhỏ màu vàng đang xoay xung quanh cô, Tô Khả khó chịu muốn ૮ɦếƭ.
Bụng bắt đầu nhộn nhạo, cô tìm gốc cây nhãn Ⱡồ₦g dừng lại, một tay chống lên cây, sau đó cúi người xuống liều mạng ói ra.
Mẹ nó, huấn luyện quân sự này, quả nhiên đủ lừa bịp đấy!
Hồi lâu, Tô Khả ói xong mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút, cuối cùng tay chân khôi phục sức lực. Trở thành bộ dạng này, dĩ nhiên cô không có hơi sức ăn cơm, may mà về phòng ngủ trước, mà ba em gái cùng phòng, giờ này ăn xong trở lại. Trong đó hai người ríu rít thảo luận hôm nay nhìn thấy đại soái ca Tô Cẩm Niên, người kia đi đến phòng tắm ở hành lang cuối cùng tắm rửa.
Lại nói tiếp, huấn luyện quân sự của nhà trường, sắp xếp chương trình trong ngày như thế này, năm giờ rưỡi sáng tập hợp, năm giờ rưỡi chiều cùng nhau ăn cơm, sau khi ăn xong đến sáu giờ rưỡi, khoảng thời gian này đều là thời gian tự do, mà trong khoảng thời gian sáu giờ rưỡi đến chín giờ tối này, còn lại là tập thể dục buổi tối——
Tô Khả lấy thời gian này sắp xếp thời khóa biểu, thật là châm chọc ói ૮ɦếƭ! Lừa bịp, còn không bằng không có thời gian tự do !
Hai em gái kia ríu rít, khi nhìn thấy Tô Khả đến, không khỏi lộ ra sắc mặt đồng tình.
Cũng là, lúc này cả người Tô Khả không khác với dân tị nạn Châu Phi , hơn nữa còn một bộ dạng yếu ớt, dáng vẻ phờ phạc.
Trong nháy mắt hai em gái này nghĩ tới hôm nay cô bị huấn luyện viên phạt thảm thương như vậy, vừa phạt chạy vừa đơn độc huấn luyện....Vì vậy, một em gái nhìn về phía Tô Khả nói "Tô Khả, có phải năm bổn mạng của cậu hay không, vận số kém như vậy." Vừa nói xong lời này, cô em gái bên cạnh vỗ vỗ ót cô ấy.
Nữ sinh kia nói "Cậu ngốc à, Tô Khả bằng tuổi với chúng ta, chẳng lẽ là năm bổn mạng của cậu hả."
"Đúng nga, thế nhưng làm sao vận số của tôi không có hỏng bét như Tô Khả? Chẳng lẽ giá trị nhân phẩm của tôi quá cao."
"Cậu ngốc hả, đó là giá trị nhân phẩm của Tô Khả quá thấp! Nếu không một người như Tô Khả lại liên tiếp xui xẻo như vậy!"
"Đúng vậy, thứ giá trị nhân phẩm này..."
Tô Khả bị lời đối thoại của hai cô làm cho quýnh lên, hai người này, chẳng những không an ủi cô, còn bắt đầu thảo luận loại chuyện giá trị nhân phẩm này, trong nháy mắt Tô Khả nội lưu đầy mặt.
Nghỉ ngơi ở kí túc xa một khoảng thời gian rất lâu, Tô Khả cảm thấy sức lực của mình cuối cùng cũng khôi phục, thức dậy, lúc này mới phát hiện, không biết hai người bạn cùng phòng đã đi lúc nào, Tô Khả liền lấy quần áo tắm rửa, đến nhà tắm, trước tiên tắm rửa một cái.
Loại trường học nổi tiếng lâu năm này, chính điểm này không tốt, lầu kí túc xá cỗ xưa cũ kỹ ghê gớm. TAT
Ở một số trường học đã sớm một kí túc xá một toilet hiện đại, cô còn phải đi chen chúc nhà tắm công cộng, mọi người nói cô làm sao lại đứt gân não mà ghi đến nơi này chứ?
Bất quá cũng tốt, ít nhất để cho cô gặp Hoa sen trắng, nếu không đoán chừng bốn năm đại học mỗi ngày than thầm.
Lúc Tô Khả bước vào nhà tắm, chỉ thấy nơi này núi thịt biển thịt, Bông hoa trắng, từng dải, mọi nơi đều là thân thể truồng, tiếc là cô không phải nam nhân, nếu không....
Đầu của Tô Khả đã bắt đầu YY, ngay sau đó, Tô Khả "(⊙o⊙)" một cái, miệng mở thật to, bộ dáng không thể tưởng tượng nổi. Cô hậu tri hậu giác mà kịp phản ứng, đây chẳng phải đại diện cô cũng phải gia nhập vào hàng ngũ nhóm người kia?
Cô đánh, tuy nói người cô tương đối cởi mở, tính tình được gọi là một người phóng khoáng không chịu gò bó, nhưng từ nhỏ đến lớn, cơ thể Tʀầռ tʀʊồռɢ của cô còn chưa bị người nào nhìn qua! Hơn nữa, cho dù phải bị người nhìn thấy, cũng không phải là cho một đám nữ nhân!
Dĩ nhiên, nữ nhân trong đám Bông hoa trắng này, phần lớn thuộc loại không buông ra, ánh mắt của các cô sơ ý liếc nhìn chỗ nào đó một chút, lập tức vẻ mặt sợ hãi như nai con, nhìn cũng biết một dạng với Tô Khả, là học sinh mới của đại học năm nhất, còn có một số người thân thể ngồi chòm hỏm, cầm một thau rửa mặt nhỏ dùng khăn lông nhỏ lau chùi cẩn thận, mắt nhìn thẳng...
Nhưng cũng có một bộ phận nhỏ, bình tỉnh tự nhiên mà hướng về phía nước tắm rửa, những người này, nhất định là bá chủ của trường học, nghỉ hè ngay cả nhà cũng không quay về, sẽ ở lại trường học làm đại sư tỷ.
Tô Khả hiểu rõ tình hình bốn phía, nghĩ tới lời nói buổi tối đến tắm, khẳng định tình huống cũng không khá hơn chút nào, hơn nữa hiện tại cô đã dơ dáy bẩn thỉu muốn ૮ɦếƭ, nói một cách khác chính là cô không thể không gia nhập hàng ngũ đám người này.
Tô Khả buồn bực khẽ cắn răng, ૮ởเ φµầɳ áo bắt đầu tắm rửa, đợi cỡi chỉ còn lại áo lót và ҨЦầЛ ŁóŤ, Tô Khả thở dài, vẫn không có dũng khí gia nhập với hàng ngủ Bông hoa trắng này, may mà trực tiếp mở vòi sen tắm, cứ như vậy bắt đầu tắm rửa.
Tô Khả hoàn toàn không nghĩ đến, nước ở đây toàn là nước lạnh, lập tức xối tới người cô, không nhịn được làm cho cả người cô lạnh run! Tuy nói cô vừa mới chạy một thời gian rất lâu, nóng đến ghê gớm, nhưng cảm giác nước lạnh lập tức xối xuống, vẫn là rất lạnh.
Dần dần, thân thể của cô cũng quen dần với nhiệt độ của nước, vì vậy bắt đầu tắm, mà người xung quanh, tất cả đều dùng ánh mắt nhìn quái thai nhìn cô.
Một nữ sinh trong đó nhìn về phía một nữ sinh khác nói "Kia có phải là Tô Khả bị phạt rất thảm thương hôm nay hay không? Trời ơi, tắm rửa còn mặc quần áo, đều là nữ sinh, cần gì che che giấu giấu, có phải cô cúp A nên cảm thấy ngượng ngùng hay không?"
"Tôi thấy còn chưa tới A." Một nữ sinh khác nói "Chẳng qua nghe nói bị huấn luyện viên Tô hạ xuống đơn độc huấn luyện, lúc trở lại rất te tua tơi tả giống như dân chạy nạn. Bất quá tuy nói te tua tơi tả một chút, nhưng được huấn luyện viên Tô đơn độc huấn luyện, tôi nhất định rất sẵn lòng..."
Tô Khả liếc mắt nhìn thẳng lên trời.
Sau đó một trong hai người nói "ái chà, đã đến giờ rồi, chúng ta đi nhanh lên, nghe nói hôm nay phải điểm danh."
"Đúng vậy, còn có mười phút, nhanh lên một chút, chẳng lẽ tôi phải xong đời? Nghe nói đến trễ phải phạt chạy, ô ô, tôi không muốn phạt chạy."
Điểm danh? Đến trễ? Phạt chạy?
Tô Khả quýnh lên, cô không muốn lại phạt chạy, nhưng mà cô vừa mới tắm một chút...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc