Quán Cà Phê XY - Chương 04

Tác giả: Bình Quả Thụ

Sáng ngày hôm sau, công dè dặt tiến vào quán cà phê. Không sai, không phải góc đường mà là quán cà phê.
Thụ vừa nhận ra công, hỏi luôn: “Anh đến làm gì, đâu phải ca của anh”.
Công: “Sao tối qua cậu không vào?”.
Thụ: “Anh một là lập tức đi, hai là ngồi xuống gọi đồ”.
Công nghĩ cứ đứng nói chuyện thế này cũng không tiện, liền tìm chỗ ngồi xuống. Thụ cười rạng rỡ: “Xin chào, xin hỏi quý khách muốn dùng gì?”.
Công: “Tôi đến là để…”.
Thụ ngắt lời anh: “Xin chào, xin hỏi quý khách muốn dùng gì?”.
Công: “… Tôi tự viết được không?”.
Thụ: “…”.
Thụ đưa giấy cho công. Về nguyên tắc mà nói, hiện tại công là khách hàng, khách hàng đã nói muốn tự viết, cậu cũng không tiện từ chối. Công viết xong chuyển lại cho thụ, thụ đọc được trên đó có viết: “Đợi cậu tan ca cùng ăn cơm có được không? Tôi có chuyện muốn nói với cậu”.
Thụ: “… Quý khách, thật xin lỗi, đồ này ở quán không có”.
Công mặt mày nhăn nhó: “Cùng ăn cơm thôi mà. Tôi thật sự có chuyện muốn nói với cậu”.
Nhìn bộ dạng thành khẩn của công, thụ cũng có phần mềm lòng, thở dài một hơi rồi gật đầu: “Được”.
Công vui hết cỡ, nói: “Vậy đợi lúc tan tầm tôi đến đón cậu” rồi chuẩn bị tời đi. Ông chủ lập tức kéo lại: “Đi đâu mà đi, còn chưa trả tiền cơ mà”.
Công: “Ông chủ, tôi có gọi gì đâu?”.
Ông chủ cười một tiếng, nhoài người sang nói nhỏ: “Cậu không trả tiền, tối nay tôi bắt cậu ấy tăng ca!”.
Công: “Ông chủ, tôi thích nhất là ghế sô pha của quán chúng ta, ngồi rất thoải mái. Đây là hai mươi tệ tiền chỗ ngồi, tuyệt đối không cần trả lại tiền thừa đâu”.
Thụ: “…”.
Buổi chiều công đến đón thu, thụ thấy bộ dạng dè dặt của công, thầm nghĩ mình đường đường là một người đàn ông, nhỏ nhen thế này quả thật không tốt. Công thật ra cũng không làm gì sai cả, cho dù có là bạn bè thân thiết hơn nữa thì cũng vẫn có bí mật của riêng mình, cậu tự dưng lại tức giận như vậy thật quá tệ. Công thấy thái độ của thụ hình như đã chuyển biến tốt lên, liền hỏi tại sao tối qua cậu không vào. Thụ đáp: “Thấy các anh nói chuyện vui quá, ngại không dám vào làm phiền”.
Công: “Vậy chỗ sườn trong hộp đâu hết rồi?”.
Thụ: “… Tối qua đi bộ một hồi tự nhiên thấy đói quá nên vừa đi vừa ăn, ăn hết rồi”.
Công: “… Vài ngày không gặp, sức ăn của cậu có vẻ tăng thêm rồi đấy”.
Thụ: “…”.
Công: “Vậy sau này tôi sẽ mua nhiều thức ăn hơn”.
Thụ: “…”
Công đưa thụ đến phòng đặt riêng trong một quán ăn, thụ vừa vào đã thấy người đàn ông mặc âu phục kia cũng ở đó, hơi bất ngờ, quay lại nhìn công có vẻ không thoải mái. Cuối cùng lại là người đàn ông kia đứng lên, đưa tay ra: “Xin chào, tôi là biên tập của Hướng Vãn, tên là B.”
Lần này thì thụ kinh ngạc thực sự: “Biên tập? Vậy Hướng Vãn…?”.
Cậu khó có thể tin, hết nhìn công lại nhìn B. B gật đầu: “Đúng thế, cậu ấy viết sách, là một tác gia”.
Thụ mất một lúc mới tiêu hóa được thông tin này, nói với công: “Anh bảo có chuyện muốn nói với tôi, là chuyện này à?”.
Công gật gật đầu, hơi mất tự nhiên, sau đó vội nói thêm: “Cậu đừng giận, không phải tôi cố ý giấu cậu đâu!”.
Thật ra công đúng là không cố ý giấu thụ, chuyện này vốn cũng không có gì to tát cả. Mấy lần ở cùng nhau, công đã định nói với thụ rồi, nhưng lại thấy tự nhiên nói ra chuyện này cứ kỳ quái thế nào nên lại thôi, sau đó cứ thế trì hoãn đến tận giờ.
Những người viết sách ít nhiều gì cũng có phần kỳ quái, thời gian công làm việc hiệu quả nhất là mười giờ tối, hơn nữa trong thời gian viết còn bắt buộc phải duy trì hứng thú, thích nhất là uống hết cốc cà phê này đến cốc cà phê khác. Đó cũng chính là lý do anh đến làm ca tối ở quán cà phê, không những có thể uống cà phê thoải mái, lại còn được nhận tiền lương, thật là một mũi tên trúng hai đích.
Lần này B đến tìm là vì công nợ bản thảo quá lâu rồi. Công trước nay chỉ liên lạc qua điện thoại và email, B tìm không được anh, mãi sau mới nghe nói công làm ca đêm tại quán cà phê này, quan hệ với thụ cũng rất tốt nên mới viết tờ giấy nhắn nhờ thụ chuyển cho công. Đại ý của cái tin nhắn đó chẳng qua là: Đừng trốn nữa, có chạy trời cũng không khỏi nắng đâu, tôi đã tìm thấy anh rồi. Anh mà còn không nộp bản thảo thì ngày nào tôi cũng đến quấy rối đồng nghiệp của anh.
Công nói với thụ: “Tối qua cậu cũng thấy rồi đấy, ngày nào anh ta cũng ở lì trong quán trông chừng tôi viết như thế. Cũng may dù sao cũng viết xong hết rồi”.
Thụ vẫn không dám tin: “Thế anh viết sách gì?”.
Công nhất thời trầm mặc.
B rất điềm tĩnh nhấp một hớp trà: “Sách văn học thiếu nhi”.
Thụ: “Văn học thiếu nhi? Giống như Harry Potter á?”.
Công nhìn ra chỗ khác.
B: “Tuyển tập truyện cổ tích ngắn”.
Truyện cổ tích!
Trong ấn tượng của thụ, phần lớn truyện cổ tích đều là:
Ngày xửa ngày xưa, có một khu rừng rậm rộng lớn, trong đó có một nhóm động vật sống rất vui vẻ…
Thụ thật sự khó mà tin rằng cái người đàn ông thích ăn sườn đang ngồi trước mặt mình kia lại là viết truyện cổ tích!
Thụ tưởng tượng cảnh công ngồi trước máy tính, miệng gặm sườn tay viết truyện về thỏ trắng, hổ, sói… thật sự không thể kìm chế được mà bật cười, đã thế còn càng cười càng to nữa.
Công mặt mày bi phẫn: “Tôi biết ngay thể nào cũng thế này mà!”.
Sau bữa ăn hôm đó vài ngày, thụ biết được chân tướng sự việc rồi, bữa cơm tối mỗi ngày cũng hồi phục như cũ. Chỉ có điều mỗi lần cùng công ăn cơm, thụ đều không nhịn được mà cười ra tiếng.
Thụ: “Đúng rồi, anh xuất bản sách dùng Pu't danh đúng không? Tên là gì thế?”.
Công: “…”.
Thụ: “Hả?”.
Công: “…”.
Thụ: “Anh nói tôi sẽ làm món sườn cho anh ăn”.
Công: “!!!!!!!”.
Thụ: “Tùy anh chọn món”.
Công: “… %$*&^%*&”.
Thụ: “Cái gì? Tôi không nghe rõ”.
Công dùng ngữ khí thấy ૮ɦếƭ không sờn trả lời: “Hướng-Nhật-Quỳ”.
Thụ ngây ra: “Hướng Nhật Quỳ”
Không phải chứ, thụ hình như có ấn tượng với một người được gọi là cái gì mà “Hướng Nhật Quỳ – Người sáng tạo ra một thế giới truyện cổ tích viễn tưởng thuần khiết” rất được các bạn nhỏ và các bậc phụ huynh yêu thích. Có điều hình như mọi người đều nhất mực cho rằng Hướng Nhật Quỳ là nữ, người ta vẫn thường gọi là “chị Hướng Nhật Quỳ” bởi những câu chuyện trong sáng đáng yêu kia quả thật không có vẻ gì là do một người đàn ông viết ra cả.
Lần này thì thụ thực sự không nhịn nổi nữa, vứt đũa sang một bên, cơm cũng chẳng cần ăn nữa, trực tiếp nằm bò ra bàn mà cười. Công thật sự vô cùng ấm ức: “Nhà xuất bản nói nếu tôi đã không muốn dùng tên thật thì cứ chọn một cái tên mang cảm giác cổ tích một chút. Vừa vặn tôi họ Hướng nên quyết định chọn tên Hướng Nhật Quỳ luôn”.
Thụ cười đủ, cuối cùng cũng nhấc đầu lên hỏi: “Lúc bên ngoài đồn đại anh là nữ sao anh không ra mặt giải thích?”.
Công: “Nhà xuất bản không đồng ý, nói là nếu để các bạn nhỏ biết được những câu chuyện đó là do một người đàn ông viết thì sẽ làm tổn hại đến giấc mơ đẹp đẽ của các em ấy mất. Tôi sao dám phạm tội phá hoại mầm non đất nước chứ!”.
(Cháu biết chị Hướng Nhật Quỳ nhất định là một chị gái rất xinh đẹp, mái tóc dài thướt tha, mặc bộ váy màu trắng, trên tay cầm quyền trượng ma thuật. Quyền trượng vừa điểm một cái là có thể viết ra một câu chuyện cổ tích. – Trích lá thư của một độc giả nhỏ tuổi gửi công)
Thụ chống cằm chăm chú nhìn công, nghĩ cho kỹ lại thì, từ lúc quen công đến giờ, tất cả những việc anh làm thật sự cũng giống người viết truyện cổ tích sẽ làm. Những việc nhìn qua có phần khó hiểu nhưng lại cũng có vẻ rất đương nhiên. Thụ cảm thấy thật kỳ diệu, thấp giọng nói: “Tôi nghĩ nhà xuất bản chọn tên ‘Hướng Nhật Quỳ’ là bởi vì cái tên này rất giống anh, đều khiến người khác cảm thấy thật ấm áp”.
Công lại gọi điện cho A.
Công: “Hôm nay Chiêu Ninh nói tôi khiến người khác cảm thấy ấm áp”.
A: “Ừ”.
Công: “Ông nói xem, cậu ấy có ý gì?”.
A: “Tôi nghĩ cậu ấy có ý là ông khiến người khác cảm thấy ấm áp”.
Công: “… Ông nói xem, liệu có khả năng, cậu ấy có một chút, tôi nói là một chút nhé, thích tôi không?’.
A: “Tôi thấy cậu ấy chắc chắn thích ông”.
Công: “A, thật hả?”.
A: “Nếu không phải thích ông, sao cậu ấy lại làm bạn với ông. Hai người muốn trở thành bạn bè, điều kiện tiên quyết là phải thích đối phương mà”.
Công: “Ồ, thích kiểu bạn bè ấy hả?”.
A: “Nói thế này vậy, bây giờ mà ông đi tỏ tình thì sẽ có hai trường hợp: Một là cậu ấy nhận ra cậu ấy cũng yêu ông, sau đó hai người chính thức phát triển thành một cặp tình nhân; Hai là cậu ấy thật sự là người bình thường, không chấp nhận nổi việc này, từ nay về sau thà ૮ɦếƭ chứ không thèm gặp ông, mà có thấy ông thì cũng rất lúng túng khó xử. Ông muốn đánh cược một lần không?”.
Công: “…”.
A: “Ông tỉnh táo tý đi. Trước đây không phải ông nói mình cũng không nghĩ gì xa xôi cả sao? Hồi trước ông nói với tôi, Chiêu Ninh từ lúc chưa biết ông đã để đồ ăn lại cho ông rồi, tôi nghĩ tính cách cậu ta thuộc dạng trời sinh tốt bụng, khen ngợi ông vài câu cũng là chuyện rất bình thường thôi”.
Công: “… Ông nói cũng đúng, tôi không thể mạo hiểm vụ này được. Tôi phát hiện từ lúc ông bước vào thế giới của chúng tôi đến giờ, cách nhìn nhận sự việc ngày càng thấu triệt rồi”.
A: “Xin lỗi chứ, ông, ông vừa nói cái gì?”.
Công: “À, tôi biết ông là vô tình ‘tìm được giới tính thật’ thôi, tâm trạng nhất định không tốt. Xin lỗi, lần sau tôi sẽ không nhắc đến chuyện này nữa”.
A: “Nhắc đến cái đầu ông ấy! Ông bảo ai ‘tìm được giới tình thật’? Tôi tìm thấy cái giới tính quỷ gì? Tôi là một thanh niên tốt, còn muốn cưới vợ sinh con đây này!”.
Công có phần thương hại A gào thét qua điện thoại, lại nhớ đến lần ăn cơm cùng B, anh ta nói nhìn thấy một tên bóng lộ hôn A một cái. Công lắc lắc đầu: “Thật không tin được khẩu vị của cậu lại đặc biệt thế, thích ‘bóng lộ’ cơ đấy…”.
A: “‘Bóng lộ’? Bóng lộ là cái gì?”.
Công: “Chính là nói cậu thích mấy thằng con trai hay mặc đồ nữ, đội tóc giả, trang điểm…”.
A: “B! Là do tên B nói đúng không? Hắn ta đã hứa sẽ không nói rồi cơ mà!”.
Công: “…”.
A: “… Không, không phải…”.
Công: “Tôi hiểu mà”.
A thật sự là lệ rơi đầy mặt: “… Ông thật sự không hiểu đâu…”.
Về sự việc A “bị bắt buộc tìm lại giới tính” của mình:
A thấy số mình thật đen đủi, khó khăn lắm mới có hứng đến quán bar vui vẻ một tý thì lại gặp B. Cậu cũng đã gặp B vài lần rồi, trước giờ vẫn không thích anh ta chút nào. Dùng lời của A mà nói thì: Cái người này, lúc nào cũng mặc vest, thắt cà vạt, cúc áo sơ mi luôn luôn cài đến tận nút trên cùng, lại còn đeo kính nữa, bộ dạng đạo mạo trí thức trông mà ngứa con mắt.
A vốn định xem như không nhìn thấy anh ta, chẳng ngờ đối phương lại tiến đến gần. Hai người nhìn nhau cười cười, gật đầu một cái xem như chào hỏi. Nhạc trong quán bar đinh tai nhức óc, B không thể không ghé vào tai A hét lên: “Cậu biết Hướng Vãn ở đâu không?”.
A: “Cái gì? Bác hai nhà hàng xóm cậu mất rồi?”.
B: “… Tôi nói là, cậu có biết Hướng Vãn ở đâu không?”.
A: “Ồ, là con chó nhà thím ba của cậu ૮ɦếƭ rồi?”.
B: “…”.
Thật ra A nghe rất rõ câu hỏi của B, có điều cậu chính là không muốn trả lời anh ta. A đoán chắc thằng nhóc công kia lại nợ bản thảo rồi, B tìm không được hắn, lúc này vừa vặn thấy mình nên mới đến hỏi thăm một chút. Cậu là người rất có nguyên tắc, sao có thể bán đứng bạn bè được?
B thấy không còn cách nào khác, nhìn A cười cười rồi vẫy tay, quay người ra cửa quán bar.
Chỗ cửa ra vào có mấy người ăn mặc quái dị đang đứng, nam nữ đủ cả, còn có bóng lộ đeo tóc giả màu đen dài, trét một lớp trang điểm dày cộp. B đi đến trước mặt hắn ta, rút từ trong ví tiền ra hai trăm tệ, nói: “Tên tóc ngắn ngồi bàn số ba, không cần biết cậu làm cách nào, cứ kéo hắn ra ngoài này là được”. Tên bóng lộ kia thuần thục nhận tiền, liếc mắt đưa tình với B một cái rồi đi thẳng vào trong.
B đứng dựa vào tường, chậm rãi từ tốn ***. Chẳng bao lâu sau đã nghe thấy tiếng hét của A truyền từ đằng xa lại.
“Con mẹ nó, mày là thằng nào?”
“Ai là Martin chứ, cút con mẹ mày đi!”
“Mẹ mày chứ, đừng có ***ng tay ***ng chân…”
“Bảo vệ đâu?! Bảo vệ!”
“Mẹ nó!”
Đợi đến lúc A đi ra khỏi quán, tên bóng lộ kia vẫn còn bám cả nửa người trên thân A. Chỉ thấy A mặt mày đỏ lừ, trên má còn có một dấu môi son chẳng ra hình thù gì rõ ràng. Tên bóng lộ kia nhìn thấy B liền thả A ra, nói: “Martin cưng, lần sau gặp nhé, bye bye!” rồi quay người đi. A đứng một bên bộ dạng nhếch nhác chùi chùi mặt. B giơ tay đưa cho cậu một tờ giấy ăn.
A: “Cảm ơn!”.
A ngẩng đầu lên: “Sao lại là anh? Anh vẫn chưa đi à?”.
Chỉ thấy trên mặt B hiện lên sự kinh ngạc, đồng thời cũng có phần sáng tỏ, nhìn A nói: “Cậu yên tâm, tôi sẽ không nói với ai đâu”.
A: “…”.
B: “Công đã biết chưa? Cậu ấy cũng ủng hộ hai người ở bên nhau à?”.
A: “… Không…”.
B: “Hóa ra là thế, vậy chúc mừng hai người hạnh phúc trăm năm!”.
A: “… Anh đừng hiểu lầm, không phải đâu…”
B: “Cậu yên tâm, cậu có BL[1] hay BG[2] gì thì cũng chẳng liên quan đến tôi. Tôi không đi nói bừa bãi đâu”.
[1] BL: Viết tắt của Boy’s love, chỉ chuyện các chàng trai yêu nhau
[2] BG: Viết tắt của Boy&Girl, chỉ chuyện nam nữ yêu nhau.
Nói xong liền quay người bỏ đi, A lập tức giữ ngay anh ta lại, ánh mắt rực lửa: “Anh đừng coi tôi là đồ ngốc…”.
B không nói gì, chỉ im lặng nhìn A.
A tiếp tục nói: “… Tôi chỉ là dạo gần đây không cách nào lên mạng được thôi, rốt cuộc thì, cái gì gọi là BG?”.
B: “…”.
A: “Đã đồng tính rồi lại còn phân BL, BG là sao? Gì mà phức tạp thế!”.
B: “…”.
A: “Này, anh đừng đi chứ…”.
B càng đi nhanh hơn.
A: “Anh nói cho tôi, tôi sẽ nói cho anh tên Hướng Vãn kia ở đâu!”.
B: “…”.
Kết quả, tối hôm đó B không những biết công làm việc ở đâu, còn được nghe cả tiếng đồng hồ bảng báo cáo phân tích của A đối với chuyện tình cảm của công. Thế là lúc về, B nằm mơ thấy A đang kéo tay áo mình: “Chuyện của công ấy mà, tôi thấy không ổn lắm, để mấy hôm nữa tôi qua chỗ mấy con đường cố tìm ông lão mù xin một quẻ xem thế nào…”, mà qua vài ngày sau, A đã “bị bắt buộc tìm lại giới tính” của mình rồi.
Câu chuyện này dạy chúng ta: Trí thức không phải cứ muốn chọc là chọc được đâu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc