Quách Tiểu Phong Phá Án - Chương 72

Tác giả: Giang Hộ Xuyên Địch Hoa

Tỏ tình (2)

Vương Hâm đứng trước cổng của Quách phủ, tuy đã quyết định đi tìm Tiểu Điền, nhưng tìm thế nào đây, đi đâu để tìm, Vương Hâm không có chút manh mối nào, nên cậu ta quyết định cứ tới Nha môn trước, Nha môn đã đóng cửa từ lâu, Vương Hâm phải đập cửa một hồi lâu, Triệu đại nhân mới ra mở cửa.

- Có chuyện gì thế, còn chưa ngồi ấm chỗ sao lại có người tới tìm rồi.

Triệu đại nhân vừa trách vừa chỉnh lại y phục. Ngẩng đầu lên nhìn, lại trông thấy Vương Hâm người không giống người, quỷ không giống quỷ, bỗng giật mình:

- Vương Hâm, sao lại là cậu, sao bộ dạng cậu lại thành ra thế này, còn nữa, Tiểu Điềm rốt cuộc là làm sao, cậu đã làm gì cô gái ấy?

Triệu đại nhân vội hỏi, lúc này đầu óc Vương Hâm chỉ nghĩ tới Tiểu Điềm.

- Tiểu Điềm, Tiểu Điềm cô ấy đã về đây rồi đúng không, có phải cô ấy đã về đây không, cô ấy nhất định là đã về rồi…

Vương Hâm căng thẳng hỏi.

- Phải, cô ấy mới đến đây, chân lại tập tễnh nữa, mau nói cho ta biết, rốt cuộc là cậu đã làm gì cô ấy, sớm biết thế này ta đã không để Tiểu Điềm đi điều tra cùng cậu.

Triệu đại nhân cũng đã biết thân phận thật sự của Tiểu Điềm, nếu Tiểu Điềm có mệnh hệ gì thì Triệu đại nhân như ông ta có mười cái đầu cũng không đủ chuộc tội, mình vốn có ý tốt, không ngờ Vương Hâm lại khiến mọi chuyện đến nước này, đúng là lòng tốt làm chuyện xấu.

- Tiểu Điền đang ở đâu, vừa xảy ra chuyện gì?

Vương Hâm vừa nghe Tiểu Điềm đã về đây thì thấy mừng rỡ ngoài ý muốn.

- Ừ, cô ấy nói sẽ không làm ở đây nữa, đã thu dọn một số đồ đạc, và tặng mọi người những đồ đạc không dùng đến nữa.

- Cái gì, cô ấy đã tặng đồ cho mọi người sao?

Vương Hâm cảm thấy sự tình đã trở nên gay go hơn, Tiểu Điềm rất có thể nghĩ chưa thông, nên không muốn quay về đây nữa.

- Tiểu Điềm còn nói gì nữa?

- Cũng không có gì đặc biệt, cũng chỉ cười và cảm ơn sự quan tâm của mọi người dành cho cô ấy trong thời gian qua, đặc biệt cám ơn cậu, cậu đã làm cô ấy hiểu ra được rất nhiều chuyện, sau đó thì khóc và từ biệt ta, thật cũng chẳng hiểu làm sao nữa, cô nương này lúc khóc lúc cười, thật khiến người ta khó hiểu.

Triệu đại nhân cảm kích nói. Vương Hâm thì đang nghĩ, Tiểu Điềm vừa trải qua sự dày vò như vậy, sao lại cười được nhỉ? Trừ phi, trừ phi cô ấy vốn không thích mình, nhưng, nếu cô ấy không thích mình, hà tất phải đi?

- Triệu đại nhân, đại nhân có biết nhà Tiểu Điềm ở đâu không? Mau chỉ hộ tôi, tôi đi tìm cô ấy.

- Có có có, đợi chút, ta sẽ đi lấy hồ sơ của Tiểu Điềm.

Triệu đại nhân có vẻ cũng đã biết sự tình không đơn giản, vội đi tìm hồ sơ của Tiểu Điềm. Không lâu sau, Triệu đại nhân trán đầy mồ hôi quay lại:

- Cậu xem, Tiểu Điềm sống ở số 18 ngõ Tiền Lương, chữ số này rất đẹp đấy.

Triệu đại nhân còn chưa nói xong, Vương Hâm đã quay mình đi, vừa đi vừa lẩm nhẩm ngõ Tiền Lương, ngõ Tiền Lương…Chuyện đã tới nước này, Vương Hâm chỉ có một mong muốn duy nhất là được gặp Tiểu Điềm, rất muốn nói lời xin lỗi với cô ấy, chỉ muốn mãi mãi được ở bên cô ấy, là sư – đồ thì đã làm sao, là người miền núi thì có tội gì, quan trọng nhất là hai người thật lòng yêu nhau, vậy là đủ rồi.

Tiểu Phong nhất thời chưa nghĩ ra được cách nào hay, nếu có thể quan sát bố cục của đảo từ trên cao, hoặc có thể phá giải được mê trận thì quả là tốt. Nghĩ vậy Quách Tiểu Phong bất giác bay lên, cảnh sắc của đảo cũng dần dần hiện lên rõ ràng hơn, chỉ thấy căn phòng nhỏ của đảo Đào Hoa cách đây không xa, nhưng tại sao bọn họ đi mãi mà vẫn không thể thoát ra ? Tuy đây là lần đầu tiên Quách Tiểu Phong tới đảo Đào Hoa, nhưng cách bày bố của đảo Đào Hoa lại khiến Quách Tiểu Phong có cảm giác như đã từng thấy ở đâu rồi. Quách Tiểu Phong hạ xuống mặt đất, cẩn thận suy nghĩ, đảo Đào Hoa này quả thật quá phức tạp, rõ ràng là rất lộn xộn ( loạn thất bát tao).

- Đợi đã, loạn thất bát tao, hình như mình đã từng nói vậy, haha…tôi biết rồi.

Quách Tiểu Phong lại bay lên một lần nữa, vẻ mặt mừng rỡ, hóa ra là như vậy, mình đã biết rồi.

- Tôi biết rồi.

Quách Tiểu Phong hét lên.

- Quách huynh, huynh biết cái gì ? Mau nói đi, huynh xem Thượng Quan Văn Cẩm không chịu nổi bao lâu nữa đâu.

Lý Thiên Tường nóng lòng nói.

- Lý huynh, huynh nói rất có lý, bọn họ đã để chúng ta tới căn phòng nhỏ của đảo Đào Hoa thì nhất định có ý đồ của họ, tôi đã quan sát rồi, bố cục của đảo Đào Hoa này vô cùng kỳ quái, mỗi một chỗ rẽ đều không phải là góc vuông, hoặc ít hoặc nhiều đều có độ lệch nhất định, cho nên nhìn bề ngoài thì có vẻ chúng ta đang đi theo phương hướng đã định sẵn, nhưng thực ra vẫn là đi về chỗ ban đầu.

Quách Tiểu Phong nói.

- Vậy phải làm sao đây? Chúng ta vẫn chưa ra khỏi đây.

Lý Thiên Tường lo lắng nói.

- Không, chúng ta có thể ra khỏi đây, kỳ thực vừa rồi Lý huynh nói rất có lý, bọn họ không thể vô duyên vô cớ để chúng ta phá bố cục này, nhất định sẽ để lại đầu mối gì đó, chỉ có điều chúng ta vẫn chưa nghĩ ra đó là đầu mối gì. Tình hình bây giờ đang rất gấp gáp, không biết Lý huynh có chú ý tới lúc chúng ta mới lên bờ không, có người đã họa những hình vẽ rất kỳ lạ trên cát. Tôi đã quan sát một chút về bố cục của đảo Đào Hoa, rất giống với hình vẽ kỳ quặc trên cát đó, cho nên…

Quách Tiểu Phong còn chưa nói xong, Lý Thiên Tường đã tiếp lời:

- Cho nên chỉ cần đi theo con đường đó thì chúng ta có thể ra ngoài đúng không? Quách huynh quả nhiên thông minh tuyệt đỉnh, đúng là cao kiến.

Lý Thiên Tường phấn chấn hẳn lên, nhưng lại thấy Quách Tiểu Phong lại đang trau mày nghĩ ngợi.

- Quách huynh, sao vậy, đi thôi.

- Nhưng, huynh có còn nhớ hình vẽ đó rốt cuộc đã được vẽ thế nào không?

Lý Thiên Tường lúc ban đầu cũng không mấy chú ý tới mấy hình vẽ đó, nào có thể nhớ chi tiết được chứ.

- Tôi, tôi vẫn nhớ.

Thượng Quang Văn Cẩm ở bên cạnh vội lên tiếng. Quách Tiểu Phong thì không tin, hình vẽ đó phức tạp như vậy, chỉ trong mấy giây thì sao có thể nhớ nổi chứ. Nhưng lúc này, ngoài tin tưởng cậu ta ra thì không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ cần gặp lối rẽ, hỏi cậu ta đi hướng nào là được. Quách Tiểu Phong không chút do dự nói:

- Văn Cẩm, tôi cõng cậu đi, cậu chỉ cần chỉ đường là được.

.................................................. .................................................. .................................................. ..

Vương Hâm ngẩn người đứng ở trước cổng nhà số 18 ở ngõ Tiền Lương, có nằm mơ cậu ta cũng không nghĩ nhà của Điềm Điềm không chút ánh đèn, vắng vẻ lạnh ngắt như vậy, không chừng Tiểu Điềm lại đang nghĩ quẩn, cứ cho không phải vậy đi, nhưng một cô gái xinh đẹp như vậy tối thế này rồi mà vẫn đi trên phố thì rất không an toàn. Có điều, cô ấy có thể đi đâu nhỉ? Vương Hâm chỉ cảm thấy đau đầu vô cùng, trong đầu toàn hiện về những ngày tháng vui vẻ khi ở bên cạnh Tiểu Điềm. Hương Sơn, Tiểu Điền có khi nào đi tới Hương Sơn không? Đầu Vương Hâm đột nhiên lóe sáng, bởi vì trong lúc ngồi nói chuyện với mọi người, có hỏi nơi muốn đến nhất, Tiểu Điền vô ý đã tiết lộ ra nơi cô ấy muốn tới nhất là Hương Sơn, không phải vì cô ấy chưa từng đến đó, mà là hồi nhỏ Tiểu Điềm thường theo bà ngoại tới Hương Sơn, sau này bà ngoại mất, mỗi lần Tiểu Điềm nhớ tới bà ngoại thì đều tới Hương Sơn. Vương Hâm chạy nhanh như gió tới Hương Sơn.

- Tiểu Điềm, nàng nhất định không được xảy ra chuyện, nếu nàng có mệnh hệ gì, Vương Hâm ta sẽ ân hận cả đời. Là ta không tốt, là ta ngu ngốc, Tiểu Điềm, ta cầu xin nàng, nhất định nàng không được xảy ra chuyện…

Vương Hâm như điên như dại chạy về hương Hương Sơn, lúc này, màn đêm đã sắp buông xuống, tối lạnh tuyết rơi, trên đường cơ bản là không có người, mùa đông rất ít người tới Hương Sơn.

- Tiểu Điềm, nàng đang ở đâu? Tiểu Điềm…

Vương Hâm gào thiết trong đêm lạnh, chạy lên Hương Sơn, bỗng nhiên, cậu ta nhìn thấy bên cạnh có một cái bóng đen, do trời tối nên cũng không nhìn rõ đó là thứ gì, Vương Hâm càng nhìn cái bóng đen đó, càng cảm thấy giống Tiểu Điềm, lúc này Vương Hâm đã sốt cao, đầu óc đã không thể suy nghĩ được gì nhiều.

- Tiểu Điềm, xin lỗi, đều là tại ta không tốt, Tiểu Điềm, là do ta ngốc, nếu không phải do ta e ngại điều tiếng của thế tục, có lẽ chúng ta bây giờ đã có thể sống vui vẻ bên nhau rồi. Tiểu Điềm, nàng đánh ૮ɦếƭ ta đi.

- Đồ ngốc, không cần.

Giọng nói của Tiểu Điềm từ phía sau truyền lại.

- Tiểu Điềm, nàng chưa ૮ɦếƭ, tốt quá, ta…Tiểu Điềm, ta yêu nàng…

- Vương Hâm, không cần nữa…

Đây là câu nói cuối cùng Vương Hâm nghe được.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc