Quách Tiểu Phong Phá Án - Chương 62

Tác giả: Giang Hộ Xuyên Địch Hoa

Quách Tiểu Phong phá án (2)

-Haha…ngươi coi ta là đồ ngốc à, ngươi dựa vào cái gì mà dám nói ta chính là hung thủ? Thức ăn có thể ăn linh tinh được, nhưng lời nói không được nói bừa.

Ngọc Nhi đến lúc này vẫn cứng đầu chối tội.

- Được, ngươi có dám lột da mặt ngươi ra để chúng ta xem bộ mặt thật của ngươi không, Lưu Thiêm.

- Cái này, lột thì lột, ai sợ ai chứ.

Nói xong Ngọc Nhi lập tức lột da mặt, lộ ra một khuôn mặt một nam nhân vô cùng tuấn tú.

- Là hắn, chính là hắn, cho dù hắn có hóa trang thì thiếp vẫn nhận ra hắn, ông chủ Trương chính là do hắn giả mạo.

Bạch Nguyệt Quang đã nhận ra người đứng trước mặt chính là kẻ hôm đó đã dẫn cô tới ngôi nhà ngoài thành.

- Cứ cho đúng là tôi đã dẫn cô tới ngôi nhà tranh, vậy thì nói lên điều gì chứ?

Lưu Thiêm dương mày nói. Quách Tiểu Phong nghe được câu nói này thì lộ ra lộ cười nhạt, nhưng điệu cươi này lại bị Lưu Thiêm chú ý. Lưu Thiêm chột dạ như cá mắc câu, mắc lừa rồi.

- Haha, chính là đợi câu nói này của ngươi đó. Ngươi có thể bắt Nguyệt Quang tới ngôi nhà đó, nếu ngươi vô can, vậy tại sao phải bắt người đến ngôi nhà hoang đó? Nếu ngươi vô can, vậy tại sao phải bắt thê thiếp của những người đã ૮ɦếƭ? Nguyên nhân chỉ có một, đó chính là— hung thủ chính là ngươi, ngươi không phải chối cãi, tội mưu sát bổ đầu cũng đủ để lấy mạng ngươi rồi, còn không mau nhận tội đi, hay là vẫn đợi bọn ta nể tình mà nương tay.

Quách Tiểu Phong làm bổ đầu cũng nhiều năm rồi, nên rất hiểu tâm lý của phạm nhân, bây giờ Lưu Thiêm đã đến đường cùng rồi. Lưu Thiêm im lặng một lúc, sau đó mới nói:

- Được rồi, là tôi làm, tất cả đều do tôi làm. Năm đó nếu tôi nghe lời Tiểu Hoa phu tử, mau chóng về nhà, có lẽ sẽ không có chuyện như ngày hôm nay. Nhưng tôi lo lắng cho Tiểu Hoa phu tử, cho nên mới ở lại…tôi đã chứng kiến tất cả, khi đó tôi mới chỉ là một là đứa trẻ, chưa hiểu chuyện gì, cho nên tôi chỉ cho rằng bốn tên đó chỉ là bắt nạt Tiểu Hoa phu tử một chút thôi, tôi cho rằng, bắt nạt xong thì bọn họ sẽ tha cho Tiểu Hoa phu tử, ai biết, ai biết tên Vương Long mất nhân tính đó đã thẳng tay *** Tiểu Hoa phu tử. Khi ấy tôi hận không thể xông đến giết bọn họ, vì tôi biết, tôi vẫn là một đứa trẻ, một mình tôi thì tuyệt đối không thể làm gì được bọn chúng. Cho nên tôi như người mất hồn trở về nhà, cha tôi thấy sắc mặt tôi không được tốt vội đến hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì, lúc đó, nhìn bộ mặt vui vẻ của cha rất giống với bộ mặt dã thú của Lôi Thành Đào, tôi đã đẩy cha tôi ra, sau đó chạy vào phòng mình. Từ đó về sau, tôi bắt đầu thù hận nam nhân, thậm chí còn căm ghét chính bản thân tôi. Ba ngày tôi không mở mồm ra nói câu nào, cha tôi lo tôi có chuyện, nên đã chuyển nhà tới Côn Minh Vân Nam. Một năm sau, tôi ngày càng hận bản thân, tôi càng ngày càng điên khùng, quái đản, mấy năm sau, có một hôm, tôi và cha tôi nảy sinh xung đột, trong lúc tức giận không kiềm chế được mình tôi đã *** ông ấy. Tôi căm hận nam nhân trong thiên hạ, tôi căm hận chính mình, bọn họ đều nên ૮ɦếƭ, cho nên tôi đã giết bọn họ, bọn họ đáng ૮ɦếƭ lắm…

Lưu Thiêm mắt đã đỏ lên.

- Nhưng tôi vẫn nghĩ chưa ra , thuật hóa trang và võ công của ngươi cao siêu như vậy rốt cuộc là được học từ khi nào?

Quách Tiểu Phong nói.

- Là sư phụ ta, sư phụ ta là cao nhân ngoại thế.

- Ngày đầu tiên bị bắt vào ngục, ta đã gặp sư phụ ta, ông ấy là một cai ngục bình thường, nhưng lại không giống với những cai ngục khác ở chỗ, ông ấy không hề hung hăng, trái lại rất nhân từ, khi ấy tính khí của tôi rất xấu, động một chút là nổi giận, sau đó bị đám Nha dịch đánh cho một trận, nhưng chứng nà tật nấy, tôi vẫn mắng rủa kẻ khác, rồi lại tiếp tục bị đánh, có thể nói là thành phân bất lương có tiếng trong ngục. Có một hôm, sư phụ đến bên tôi, giúp tôi bôi thuốc, phải biết một Nha dịch giúp một phạm nhân bôi thuốc là một chuyện rất hiếm gặp, sư phụ rất tốt với tôi, cho dù bản tính tôi có tùy tiện thế nào thì sư phụ vẫn không hề trách tôi, dần dần tôi nhận ra sư phụ là thật lòng quan tâm tôi, tôi cũng cởi mở với ông ấy hơn, sau đó sư phụ bắt đầu dạy tôi “Dị dung thuật” và truyền thụ võ công cho tôi, tôi coi ông ấy như cha đẻ của tôi vậy, một tháng trước cũng chính là ông ấy thả tôi ra. Trên đời này, trừ sư phụ tôi ra thì chẳng có nam nhân nào tốt cả.

Lưu Thiêm kích động nói.

- Lưu Thiêm, kỳ thực ngay từ đầu ngươi đã sai rồi, bản thân ngươi thử ngẫm nghĩ lại coi.

Quách Tiểu Phong nói.

- Tôi, tôi có lỗi gì, ngay từ đầu tôi đã là người bị hại.

Lưu Thiêm dường như sắp nổi điên.

- Là như vậy sao? Lẽ nào những người bị ngươi vô duyên vô cớ giết hại cũng là vì lỗi của họ. Năm đó Tiểu Hoa phu tử bảo ngươi về trước là vì cô ấy không muốn ngươi chịu tổn thương, sư phụ dạy võ công và “Dị dung thuật” cho ngươi cũng là vì muốn ngươi ra ngoài có thể tự bảo vệ mình, không sợ bị người ta bắt nạt, cha ngươi chuyển nhà cũng là vì suy nghĩ cho cậu, tóm lại, tất cả những người bên cạnh đều rất quan tâm tới ngươi, chỉ là vì ngươi bị thù hận làm cho mù mắt. Thực ra, ngay từ đầu, ngươi đã sai, lẽ nào Tiểu Hoa phu tử lại hy vọng ngươi trở thành như bây giờ? Lẽ nào sư phụ thả ngươi ra là để cho ngươi ***? Lẽ nào cha cậu chuyển nhà để bây giờ thấy ngươi với bộ dạng nam không ra nam nữ chẳng ra nữ ? Kiếp này, ngươi đã hại ba người quan tâm ngươi nhất, ngươi vẫn chưa tỉnh ngộ sao.

- Haha…ai có lỗi với ai hiện giờ không quan trọng, quan trọng là ta đã đạt gần hết mục tiêu rồi. Quách Tiểu Phong, đừng tưởng ngươi hiểu chuyện hơn ta, nói cho ngươi biết, võ công của chúng ta ai cao ai thấp, chưa giao đấu thì chưa biết.

- Lưu Thiêm, ngươi vẫn chưa biết bản thân sai ở đâu sao? Vứt bỏ cái sự tôn nghiêm của ngươi đi, sai lại thêm sai, chỉ cần dám thừa nhận tội lỗi, không thì bản thân ngươi mãi mãi sống trong hận thù, như vậy rất đau khổ, ngươi không cảm thấy sao?

- Đau khổ, ta rất vui vẻ, ta đã giết được rất nhiều người, sao lại đau khổ chứ ? Haha…

- Đã nói như vậy, tôi cũng không phí lời nữa, Quách Tiểu Phong ta sẽ đấu với ngươi đến cùng.

Nói xong Quách Tiểu Phong lấy ra thanh Sát Thiên kiếm múa mấy đường về phía Lưu Thiêm, Lưu Thiêm hơi giật mình, đã từng nghe võ công của Quách Tiểu Phong rất lợi hại, nhưng không ngờ rằng võ công của Quách Tiểu Phong lại cao như vậy, nhưng Lưu Thiêm vẫn lộ ra điệu cười nhạt.

- Haha, lâu nay vẫn được nghe đồn võ công của Quách Tiểu Phong rất cao cường, hôm nay thật có phúc khi được mở rộng tầm mắt.

Lưu Thiêm nói xong, nắm bàn tay lại vận khí, nắm lấy cơ hội, liền xuất một chiêu về phía Quách Tiểu Phong. Quách Tiểu Phong thấy chiêu thức của Lưu Thiên rất thâm hiểm, lập tức vung Sát Thiên kiếm lên, nhưng Lưu Thiêm nhanh chóng đỡ được, Quách Tiểu Phong bị cú đấm của Lưu Thiêm làm lùi mấy bước, Quách Tiểu Phong trừng mắt nhìn Lưu Thiêm, thầm nghĩ : “Lần này e là đã gặp đối thủ”…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc