Quách Tiểu Phong Phá Án - Chương 43

Tác giả: Giang Hộ Xuyên Địch Hoa

Bức tường của phòng học

Vương Hâm và Quách Tiểu Phong ra ngoài phố, phố ở Tây Song Bản Nạp là những ngôi nhà được làm bằng trúc san sát chỉnh tề hai bên đường, trên phố người người tấp nập, tiếng mua bán rất náo nhiệt. Trong số đó có thể nhận ra những nhân sĩ Trung nguyên, bọn họ bán các loại trà và hương liệu, vừa trông thấy Quách Tiểu Phong thì nhiệt tình chào hàng:

- Anh bạn đồng hương, đến xem hương liệu của tôi đi, chất lượng thượng hạng, giá cả phải chăng.

Người đó cười sảng khoái, mang đến cho người ta một cảm giác vui vẻ.

- Cảm ơn, đồng hương, song chúng tôi tạm thời chưa cần đến những hương liệu này, thật ngại quá. À, nhân đây cũng xin hỏi một câu, phòng học Trạng Nguyên đi đường nào nhỉ?

Quách Tiểu Phong vô cùng thân thiện hỏi.

- Ô, cậu nói phòng học Trạng Nguyên sao, cậu đi đến cuối con đường này rồi rẽ trái là đến, có điều là phòng học đó trước đây rất tốt, có thể nói là phòng học tốt nhất ở đây, nhưng mấy năm gần đây, phòng học đó bị ma quỷ gây rối, cho nên nó cũng dần dần bị bỏ hoang, bây giờ thì rất tồi tàn, thật là đáng tiếc.

- Ma quỷ gây rối, có thể nói cụ thể hơn được không?

- Là thế này, phòng học đó trước đây cũng rất bình thường, có điều mỗi lần mưa to nổi sấm, thì lại xảy ra chuyện kỳ quái, người ta nhìn thấy có một bóng người trên tường, sợ nảy sinh ra ảnh hưởng không tốt nên người ta đã đóng cửa phòng học đó.

“Trên tường, sấm, mưa…” Quách Tiểu Phong thầm nghĩ. Hôm nay cũng vừa lúc gặp trời mưa có sấm chớp, hôm nay lẽ ra là cả nhà đều ra ngoài, ai biết trước ông trời như vậy nên việc dạo phố đành phải tạm gac, nhưng mấy người Bạch Nguyệt Quang lại không quan tâm đến chuyện thời tiết, thế là ba người họ vẫn quyết định ra ngoài. Đến khi trời đổ mưa, Bạch Nguyệt Quang đã nhìn thấy bóng một nhóm người không mặc y phục vây quanh một cô gái trên bức tường đó là vì thế.

- Chuyện ma quỷ gây rối à. Người đồng hương, vậy chúng tôi tới phòng học Trạng Nguyên đây.

Quách Tiểu Phong tiếp tục nói.

- Ồ, anh bạn, nghe tôi nói vậy mà các cậu vẫn muốn đến đó sao, các cậu cứ đi thẳng theo con đường này, sau đó rẽ trái là tới cổng chính của phòng học Trạng Nguyên. Song hai cậu nếu là muốn đi học thì nên tới phòng học Bảng Nhãn, phòng học đó hiện giờ là nổi tiếng nhất đấy, nơi có thể sản sinh ra những Bảng Nhãn, quả đúng là một phòng học tốt.

Người đó chỉ tay về một hướng khác nói.

- Cảm ơn người đồng hương, tại hạ xin cáo từ.

Quách Tiểu Phong làm lễ, sau đó đi ngay.

- Vương Hâm, cậu nghe thấy chưa, xem ra Nguyệt Quang thật sự không phải là do ảo giác, đi, chúng ta tới phòng học Trạng Nguyên đó xem sao, xem nó rốt cuộc là thần thánh phương nào.

Quách Tiểu Phong vừa nghe có chuyện ma quỷ gây rối thì thấy rất hứng thú, muốn đến đó thật nhanh để xem nó có gì đặc biệt.

- Ồ, tôi cũng rất tò mò muốn biết xem phòng học đó rốt cuộc là có gì cổ quái.

Vương Hâm cũng rất H**g phấn, cậu ta và Quách Tiểu Phong đều giống nhau, họ đều rất hứng thú với những tin đồn ly kỳ huyền bí.

- Đi

- Quách đại ca, đợi tôi với.

Rất nhanh, hai người họ đã tới cổng chính của phòng học Trạng Nguyên, phòng học Trạng Nguyên này cũng thật không nhỏ, song kỳ quái ở chỗ, hai mặt của bức tường lại không giống nhau, một mặt thì vô cùng trơn nhẵn, còn một mặt thì lại rất thô ráp và xù xì, tuy không biết là vì sao, nhưng có thể là liên quan đến việc mưa gió, nên cả phòng học Trạng Nguyên này trông có vẻ rất âm u đáng sợ, chẳng trách Bạch Nguyệt Quang nhìn thấy bóng ma quỷ trên bức tường đó khi trời nổi sấm lại ngất đi như vậy và những người khác thì cho rằng đó là ma quỷ gây rối, Quách Tiểu Phong nghĩ thầm. Lúc này, bỗng nhiên có những tia chớp rạch ngang bầu trời, làm sáng lên cả phòng học Trạng Nguyên, nhưng hai bức tường đó cũng chỉ là sáng lên một chút thôi, hoàn toàn không có bất cứ hiện tượng nào. Kỳ lạ thật, tại sao Nguyệt Quang lại nhìn thấy, mà chúng ta lại không thấy? Quách Tiểu Phong trầm tư suy nghĩ.

- Quách đại ca, chẳng có gì cả, tại sao đại tẩu lại trông thấy cái đó? Lẽ nào đúng là có ma.

Vương Hâm vội hỏi Quách Tiểu Phong.

- Đừng nôn nóng, cứ đợi thêm nữa đi.

Quách Tiểu Phong cũng rất mơ hồ, rốt cuộc là sao nhỉ ?

- Ồ, vậy cứ đợi nữa xem sao.

- Vương Hâm, là một bổ đầu, không phải lúc nào cũng gặp phải những vụ trọng án, nhiều khi cũng phải giải quyết những vụ trộm gà bắt chó, lẽ nào sống một cuộc sống bình đạm lại không tốt sao?

Quách Tiểu Phong nghiêm túc hỏi Vương Hâm.

- Không phải vậy, ý tôi không phải như vậy, chỉ có điều là ngày ngày nhàn hạ ngồi ở đó ăn cơm có vẻ không hay cho lắm.

Vương Hâm trả lời.

- Có gì không tốt, không có việc gì làm chính là cảnh giới cao nhất của chúng ta, bởi vì nó nói lên rằng công việc của chúng ta đã làm thành công, cho nên thế nhân không có ai phạm phải Vương pháp, vậy có gì không tốt, lẽ nào trong thiên hạ có *** thì cậu mới vui vẻ.

Quách Tiểu Phong thận trọng nói.

- Không, xin đừng hiểu lầm, Quách đại ca, chẳng qua là tôi không thích ăn không ngồi rồi.

Vương Hâm gãi đầu nói.

- Tôi hiểu ý của cậu, song trong thiên hạ, bắt buộc phải có những người như chúng ta, không thì lấy ai để duy trì sự ổn định, thái bình chứ, lão bách tính sao có thể an cư lạc nghiệp đây?

- Haha…Quách đại ca thật là hiểu biết, nói rất phải.

Vương Hâm nhìn Quách Tiểu Phong với ánh mắt đầy khâm phục. Hai người cứ trò chuyện một hồi lâu để đợi sự xuất hiện của quỷ thần, nhưng mãi tới khi chạng vạng tối, Quách Tiểu Phong và Vương Hâm cũng chẳng thấy có chuyện gì kỳ quái cả. Hai người họ đành tiếc nuối trở về quán trọ.

- Nhị đệ, chuyện của em dâu ta đã được nghe rồi, hôm nay đệ ra phố có thu được kết quả gì không?

Quách Thiên Hùng cũng rất quan tâm đến chuyện này, cứ thử nghĩ xem bức tường ở gần bạn bỗng dưng lại hiện ra những hình người kỳ quái, bạn có thấy hiếu kỳ không? Nhưng Quách Tiểu Phong lại lắc đầu.

- Đại ca, xem ra chúng ta gặp phiền toái rồi, không chừng lần này lại gặp phải một vụ án ly kỳ nào nữa đấy, bởi vì đệ có một dự cảm không tốt.

Quách Tiểu Phong trau mày nói.

- Đừng đừng đừng, lần trước đệ cũng nói là có dự cảm bất an, chúng ta đã phải ở lại sơn thôn đó gần nửa tháng, lần này lại là dự cảm không tốt, không biết chúng ta sẽ phải lưu lại Bản Nạp bao lâu đây.

Quách Thiên Hùng nói.

- Đệ cũng không muốn như vậy đâu, có điều đúng là đệ đang có một dự cảm vô cùng không tốt.

Quách Tiểu Phong bất đắc dĩ nói.

Sau khi về phòng, Bạch Nguyệt Quang đã tỉnh lại từ lâu.

- Sao rồi, Tiểu Phong, chàng có điều tra được gì không?

Nhìn ánh mắt kỳ vọng của Bạch Nguyệt Quang, Quách Tiểu Phong thật sự không dám nói rằng mình không thu được kết quả gì.

- Nguyệt Quang, xin lỗi, ta không điều tra được gì. Song, khi nàng nhìn thấy nó có phải là trời đang có sấm không?

- Không, chỉ là khi ấy có tia chớp mà thôi .

Bạch Nguyệt Quang thất vọng nói.

- Ta nghĩ, chúng ta dường như đang bị cuốn vào một âm mưu không nhỏ.

- Cái gì, âm mưa? Vì sao chàng lại nói như vậy?

- Không có gì, chỉ là ta có một dự cảm không tốt thôi, dự cảm này rất giống với dự cảm khi chúng ta đặt chân vào sơn thôn, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa, nhưng cho dù có xảy ra chuyện gì, ta tuyệt đối không để nàng và con có chuyện đâu.

Quách Tiểu Phong càng nghĩ ngợi thì lại càng cảm thấy như có một chuyện lớn nào đó sắp xảy ra.

- Chắc là do chàng lo nghĩ nhiều quá thôi, có thể là thiếp đã nhìn nhầm, đừng quá lo lắng.

Bạch Nguyệt Quang trông thấy bộ dạng đó của Quách Tiểu Phong thì lên tiếng an ủi.

- Hy vọng sẽ không xảy ra chuyện gì.

Quách Tiểu Phong ngồi xuống giường, Bạch Nguyệt Quang nhẹ nhàng tựa vào vai Quách Tiểu Phong.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc