Quách Tiểu Phong Phá Án - Chương 20

Tác giả: Giang Hộ Xuyên Địch Hoa

Phần II: Chuyện ma quái ở một sơn thôn

Quách Thiên Hùng trở về

Quách Thiên Hùng trở về, cả gia đình tới Tây Song Bản Nạp du ngạo, nhưng trên đường đi không may gặp phải một cơn mưa bão, cả mấy chục người của Quách phủ đều bị cuốn vào một sơn thôn nhỏ. Trong sơn thôn nhỏ này lại liên tiếp xảy ra những sự việc kỳ quái, truyền thuyết về “Tam đại thần khí ” *** lại gây nên một cơn sóng gió, với sự tình như vậy, Quách Tiểu Phong rốt cuộc có thể “rút tơ lột kén” làm sáng tỏ mọi chuyện? Cuối cùng có thể khám phá ra bí mật của “Tam đại thần khí” *** ?......

Từ sau vụ án của Lý Phiêu Phiêu, danh tiếng của Quách Tiểu Phong cũng được lan truyền khắp nơi, nhưng cuộc sống vẫn bình tịnh, hiền hòa như dòng nước, thời gian trôi qua thật nhanh, thấm thoắt đã là mùa xuân của ba năm sau kể từ khi Quách Tiểu Phong phá được vụ án Hải Đường. Buổi sáng hôm đó, mọi người phấn chấn thức dậy, thì ra là Quách Thiên Hùng từ sau khi lão gia mất vì bận chuyện làm ăn, mãi đến hôm nay mới trở về. Trong khoảng thời gian này, Quách Tiểu Phong cũng nhận được sự đồng ý của mọi người trong gia đình, thuận lợi chuộc thân cho Bạch Nguyệt Quang từ Bách Hoa lầu, đồng thời thành thân kết nghĩa phu thê với nàng.

Còn về Mạnh Kiều, từ một a đầu gầy gò ốm yếu giờ đã trở thành một khuê nữ có dáng người thanh mảnh thướt tha, được xưng là Mạnh tiểu thư của Quách phủ, tiểu đệ của Quách Tiểu Phong là Quách Thiên Lễ cũng từ một tiểu tử ngốc không hiểu chuyện gì trở thành một Công tử anh tuấn như Quách Tiểu Phong ngày trước, chỉ khác Quách Tiểu Phong ở chỗ, Quách Thiên Lễ không phong lưu lãng tử, làm chuyện gì cũng rất thận trọng, là một bậc nam tử hán tiếng lành đồn xa. Giữa cậu ta và Mạnh Kiều cũng nảy sinh tình ý với nhau, một Mạnh Kiều chưa xuất giá, một Thiên Lễ chưa thành thân, Quách Thiên Lễ hơn Mạnh Kiều ba tuổi, cho nên Mạnh Kiều thân thiết gọi Quách Thiên Lễ là Quách ca ca, gọi Quách Tiểu Phong là Quách đại ca, họ sống với nhau rất vui vẻ.

Từ sáng sớm, cổng lớn của Quách phủ đã rất nhộn nhịp, mọi người cười cười nói nói, đều là vì một người, đó là anh cả của ba huynh đệ Quách gia Quách Thiên Hùng, kỳ thực Quách Thiên Hùng có tướng mạo cũng rất khôi ngô, lộ vẻ nhân tài, chỉ có điều là cậu ta đã lập gia thất, cho nên những thiếu nữ đang đến tuổi cập kê không để ý tới cậu ta nữa, mục tiêu của bọn họ bây giờ là Tam công tử Quách Thiên Lễ, họ còn ái mộ cậu ba hơn cả Quách Tiểu Phong ngày trước, bởi vậy mà cậu út đành phải ở lì trong nhà không dám ra khỏi cửa. Ngay cả Quách Tiểu Phong bẫn rộn suốt ngày hôm nay cũng ở nhà, kính cẩn chờ đợi sự trở về của Quách Thiên Hùng. Bạch Nguyệt Quang và Mạnh Kiều trang điểm xinh đẹp, vẽ mày tô môi cẩn thận, chỉ sợ khi gặp cậu cả lại khiến cậu mất vui. Quách Tiểu Phong trông thấy điệu bộ căng thẳng của Bạch Nguyệt Quang thì trêu chọc nói:

- Không cần phải căng thẳng vậy đâu, đại ca ta rất hiền lành, hơn nữa nàng đã là một người vợ, trang điểm xinh đẹp như vậy làm gì, lại muốn đi trộm nam tử hán à.

- Chàng hiểu gì chứ, đây gọi là lễ nghĩa, lần đầu gặp mặt đương nhiên phải trang trọng một chút.

- Đừng trách ta nữa, một lúc nữa đại ca ta về, đến lúc đó nàng mới đang trang điểm thì mới gọi là thất lễ.

Quách Tiểu Phong nhìn Bạch Nguyệt Quang, vui vẻ nói.

- Được rồi, được rồi, giục gì mà giục, càng giục càng chậm.

Bạch Nguyệt Quang bắt đầu trang điểm, thường ngày Bạch Nguyệt Quang cũng không chú trọng lắm về cách trưng diện, chỉ có hôm nay là ngoại lệ, nên Quách Tiểu Phong cũng không nói gì nữa, trước mặt đại ca mà trang trọng một chút cũng là để giữ thể diện cho mình.

- Xong rồi, chàng xem thiếp có xinh đẹp không?

Bạch Nguyệt Quang đứng dậy nói.

- Oa, là thê tử của ta sao lại không xinh đẹp chứ.

Quách Tiểu Phong ngắm nhìn Bạch Nguyệt Quang, tuy nàng trang điểm theo phong cách của một người con gái đã xuất giá, nhưng dù là tính cách hay là vẻ ngoài nàng vẫn như một cô nương mười tám mười chín tuổi, trong sáng và thuần khiết.

- Chàng thật là xấu xa.

Bạch Nguyệt Quang giả bộ tức giận nói.

- Quách đại ca, ca ca mau ra đây xem muội đã đẹp chưa.

Mạnh Kiều ở bên ngoài lớn tiếng nói.

- Ồ, ra ngay đây.

Mạnh Kiều cũng rất kiều diễm, càng lớn càng khiến người ta yêu thích, nhìn thấy Mạnh Kiều, cả Quách Tiểu Phong và Bạch Nguyệt Quang đều nhớ tới Viên Viên, Mạnh Kiều và Viên Viên quả là có nhiều nét giống nhau, từ tính cách đến vẻ bề ngoài. Lại nhắc đến Lý Nghị, sau hình phạt ngồi nhà lao ba tháng, ông ta lại được Quách Tiểu Phong giữ ở lại Quách phủ và vẫn làm quản gia, từ sau vụ việc đó, ông ta an phận thủ thường, cần mẫn làm việc coi như để bù đắp lỗi lầm do bản thân gây ra.

Quách Thiên Hùng cuối cùng cũng đã trở về nhà, chỉ nghe tiếng ồn ào từ xa, Quách Tiểu Phong và Bạch Nguyệt Quang lập tức ra cổng nghênh đón, chỉ nhìn thấy hai cỗ xe ngựa hào hoa đang dần tiến đến, dừng tại cổng lớn của Quách phủ, tiếng cười nói bắt đầu xôn xao. Quách Tiểu Phong kích động nhớ lại lần cuối gặp Quách Thiên Hùng, mới đó mà đã ba năm. Vẫn vẻ mặt và nụ cười quen thuộc đó, Quách Tiểu Phong và Quách Thiên Lễ chạy lại ôm chặt lấy Quách Thiên Hùng, xúc động nghẹn ngào. Quách Thiên Hùng ly biệt cố hương lâu như vậy, cũng cảm kích vạn phần.

- Tam đệ, bây giờ lớn quá, trở nên tuấn tú quá, Nhị đệ tài năng xuất chúng, giờ đã là Bổ đầu.

Ba huynh đệ nhà họ Quách cứ thế ôm chặt lấy nhau khiến mọi người có mặt cũng xúc động rơi nước mắt. Thê tử của Quách Thiên Hùng là Vân Nhi, con trai của cậu ta là Quách Hiểu Phi cũng về cùng, Vân Nhi nhìn thấy mọi người cũng e ấp mỉm cười, rất có nét dịu dàng của khuê nữ.

- Phải rồi, Nhị đệ, em dâu đâu? Để ta xem mặt chút.

Quách Thiên Hùng nhớ ra là chưa gặp mặt thê tử của Nhị đệ Bạch Nguyệt Quang.

Bạch Nguyệt Quang đí tới làm lễ, lễ nghĩa nói:

- Hóa ra muội là em dâu của ta, thật xinh đẹp, còn xinh đẹp hơn cả Tiểu Vân của chúng ta, lại đây, đại ca làm lễ gặp mặt với em dâu, xin em nhận cho.

Quách Thiên Hùng lấy ra một chiếc vòng mã não tặng cho Bạch Nguyệt Quang.

- Không, lễ vật quý giá thế này, em không thể nhận.

Bạch Nguyệt Quang từ chối.

- Ai, đại ca đâu phải người ngoài, bảo em nhận thì cứ nhận đi.

Quách Thiên Hùng vui vẻ nói.

- Đi, đại ca, ba huynh đệ chúng ta vào trong uống R*ợ*u, lâu lắm rồi mới được cùng nhau thế này.

- Khoan đã, sau khi cha mất, ta chưa từng đi bái bài vị của ông ấy, chuyện uống R*ợ*u cứ tạm gác lại đã, chúng ta đi bái bài vị của phụ thân trước nhé.

Quách Thiên Hùng nói.

- Phải phải phải, như vậy đi, đợi đệ đi thay y phục đã.

Quách Tiểu Phong nói.

- Vị cô nương này là…?

Quách Thiên Hùng nhìn thấy Mạnh Kiều hiếu kỳ hỏi.

- À, đại ca còn nhớ Mạnh Lâm chứ, cô ấy chính là Mạnh Kiều em gái của Mạnh Lâm đó, bây giờ là muội muội của chúng ta, đệ thấy cô bé không nơi nương tựa nên đã giữ lại ở Quách phủ.

Quách Tiểu Phong giải thích.

- Ồ, thì ra là vậy, lại đây, tiểu cô nương, đại ca không chuẩn bị gì để tặng muội.

Nói xong Quách Thiên Hùng lấy ra một chiếc vòng tay đưa cho Mạnh Kiều.

- Chiếc vòng tay coi như là quà tặng muội để làm lễ ra mắt.

- Không không không, muội không thể nhận.

Mạnh Kiều rụt rè nói.

- Muội đã là người của Quách phủ, lẽ nào muội coi ta là người ngoài sao?

- Không phải, Quách đại ca, làm sao đây?

Mạnh Kiều hỏi Quách Tiểu Phong.

- Đã là đại ca của ta, thì cũng là đại ca của muội, đại ca bảo muội nhận thì muội cứ nhận đi.

Quách Tiểu Phong nói.

Mạnh Kiều lúc này mới dám tiến lên phía trước, Quách Thiên Hùng vô cùng phấn chấn:

- Lại đây, lại đây, đừng sợ, đưa tay muội đây.

Mạnh Kiều rụt rè đưa tay ra.

- Haha…bây giờ còn sợ không?

Quách Thiên Hùng cười nói, Mạnh Kiều lắc đầu hỏi:

- Sau này, muội có thể gọi huynh là Thiên Hùng ca ca được không?

- Đương nhiên là được, muội muốn gọi thế nào cũng được, tùy muội muội, hahaha…

Một hồi sau, mọi người ai về nhà nấy, Bạch Nguyệt Quang cũng trở về phòng, ngồi xuống giường.

- Thiếp cảm thấy đại ca của chàng rất tốt.

- Đương nhiên rồi, xưa này người mà ta kính trọng nhất chính là đại ca ta.

Quách Tiểu Phong tự hào nói.

- Đi, mau thay y phục, chúng ta đi tảo mộ cha. Để đại ca đợi sẽ không hay.

Quách Tiểu Phong thúc giục nói.

- Nói ra lâu rồi thiếp cũng không đi tảo mộ Viên Viên, hôm nay chắc phải đi luôn.

Bạch Nguyệt Quang vừa thay y phục vừa nói.

- Ừ, nói gì thì Viên Viên cũng vì chúng ta mà ૮ɦếƭ, huống chi cô ấy lại là muội muội của nàng, chúng ta cũng phải đến thăm mộ cô ấy chứ. Cho cả Mạnh Kiều đi cùng.

Thay xong y phục, hai người vội đi ra, vợ chồng Quách Thiên Hùng đã đợi sẵn ngoài cổng, còn có cả thuộc hạ và gia nhân cùng đi….Một đoàn người tấp nập đi tới mộ của Quách lão gia.

Chú thích

Tây Song Bản Nạp ( tiếng Trung là 西双版纳 ) : là tên một châu tự trị của dân tộc Thái, nằm ở phía tây nam tỉnh Vân Nam, Trung Quốc.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc