Quả nhân có bệnh - tập 90

Tác giả: Tùy Vũ Nhi An

Cửa mở ra, cung nhân bước vào thông báo: "Bệ hạ, là người của Ti nữ quan và Thái y viện, nói là đã bắt được tên trộm."
"Thế sao?" Hiệu suất làm việc tốt như vậy từ khi nào thế?
Ta khẽ kêu một tiếng: "Để cho bọn họ vào!"
Ngoài cửa, mấy kẻ xô đẩy nhau bước vào, ta nhíu mày nói: "Các ngươi thế này còn ra thể thống gì ... Tiểu Lộ Tử."
Tiểu Lộ Tử khóe mắt đỏ hoe, bị người túm lại đưa tới.
Viện phán của Thái y viện quỳ xuống nói: "Bệ hạ, chúng thần hôm nay phụng mệnh tra án, rốt cuộc tra ra manh mối, tên trộm thuốc đúng là Lộ công công!"
Ta day day thái dương, nói: "Trong chuyện này sợ là có hiểu lầm gì. Tiểu Lộ Tử, ngươi nói đi."
Tên Tiểu Lộ Tử này, bình thường đừng thấy hắn thông minh, ngoan ngoãn, trung thành như một; về của riêng,hắn ước chừng cũng hưởng không ít lợi lộc, căn bản không đáng phải đi trộm thuốc mà đầu cơ trục lợi.
Bên kia, người của Ti nữ quan và Thái y viện bày chứng cớ ra, bên này, Tiểu Lộ Tử im lặng không nói, lại như là thừa nhận rồi.
Vẻ mặt ta đanh lại, sa sầm giọng nói: "Tiểu Lộ Tử, bạch quả và bột mật gấu là dược liệu quý, chu quả lại có kịch độc, dân gian
cũng ít có người dùng, ngươi trộm đi rốt cuộc là vì sao?
Ngũ cha vốn đang muốn rời đi nghe thấy thế lại dừng bước, quay đầu nhìn Tiểu Lộ Tử, lẩm bẩm lặp lại một lần: "Bạch quả, bột mật gấu, chu quả ..."
Ta quay đầu nhìn về phía ông, hỏi: "Có chuyện gì không ổn sao?"
Ngũ cha ngẩn người một chút, ngẩng đầu nhìn ta, mi tâm nhíu lại, như là đang nghĩ tới chuyện gì.
Bạch quả và bột mật gấu tuy nói là quý, nhưng cũng không phải cực hiếm, chu quả lại không như vậy, là kịch độc, cũng là vật chí bảo, đơn giản là dược tính quá mạnh, người bình thường nếu không áp chế được dược tính của thuốc này, sẽ bị phản phệ thành độc, nếu ngăn chặn được, ngược lại còn là thứ thuốc bổ quý báu, nghe nói có thể tăng 12 năm công lực, cải tử hoàn sinh, khiến *** có sức sống trở lại.
Ngũ cha trầm ngâm một lát, nói: "Ta đột nhiên nhớ tới một loại độc, cần ba vị này làm thuốc dẫn để giải."
Thân mình Tiểu Lộ Tử chấn động, ngẩng đầu nhìn về phía Ngũ cha.
Ta nghi hoặc liếc hắn, lại hỏi Ngũ cha: "Độc gì?"
"Thất trùng thất thảo cao." Ngũ cha đáp. "Dùng bảy thứ sâu độc, cỏ độc khác nhau chế thành độc dược, nhưng bởi vì cách phối không giống nhau, chỉ có người chế độc mới biết được thành phần của độc dược và giải dược. Bột mật gấu, bạch quả và chu quả làm thuốc dẫn, chỉ có thể tạm thời áp chế độc tính, căn bản không thể giải độc."
Ngũ cha tiến lên hai bước, cúi mình nắm lấy cằm Tiểu Lộ Tử quay trái quay phải nhìn nhìn, nói: "Ngươi không trúng độc, vậy là ai trúng độc?"
Ta tiến sát lên hai bước, nhìn Tiểu Lộ Tử, nhẹ giọng nói: "Tiểu Lộ Tử, ngươi nếu trộm thuốc vì kẻ nào, nói vậy người đó là người quan trọng với ngươi, ngươi trung thành và tận tâm với quả nhân, quả nhân cũng sẽ không bạc đãi ngươi. Ngươi nói ra ai là người trúng độc, không chừng Ngũ cha có thể giải độc giúp hắn."
Mắt Tiểu Lộ Tử sáng lên, nước mắt lã chã, dập đầu nức nở: "Bệ hạ, là Tô ngự sử trúng độc, bệ hạ khai ân, cứu lấy Tô ngự sử!"
Ta sững người: "Tô Quân?"
"Tô ngự sử không cho Tiểu Lộ Tử nói với bệ hạ, Tiểu Lộ Tử giấu bệ hạ, Tiểu Lộ Tử xin nhận tội, cầu xin bệ hạ cứu lấy Tô ngự sử!"
Ta kinh ngạc nhìn hắn, lại nhìn Ngũ cha, lờ mờ, bắt được đầu mối gì đó.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc