Quả nhân có bệnh - tập 86

Tác giả: Tùy Vũ Nhi An

Ta nâng ly R*ợ*u khỏi khay, chất lỏng màu hổ phách óng ánh dưới ngọn đèn, vì động tác của ta mà bắn lại vài giọt trên mu bàn tay. Ta ngẩng đầu nhìn hắn, ngạc nhiên hỏi: "Sao chàng không nâng ly?"
Hắn cười ngâm nga nhìn ta nói: "R*ợ*u giao bôi không phải uống như vậy."
"Vậy uống như thế nào?" Mặt ta hơi nóng lên, có chút quẫn bách nói, "Ta cũng là lần đầu tiên thành thân ..."
"Ta biết." Hắn cười khẽ một tiếng, đột nhiên cúi đầu, cắn mép ly, ngửa cằm, uống luôn ly R*ợ*u trong tay ta, ta trợn tròn mắt kêu thất thanh một tiếng, lại bị hắn kéo vào lòng, dựa người trong *** hắn, hắn xoay người đặt ta ở trên giường, cúi mình phủ lên người ta, ta vừa giãy dụa muốn ngồi dậy, môi hắn lại ép xuống, đầu lưỡi nạy mở đôi môi ta, hương R*ợ*u xộc vào mũi, mớm R*ợ*u vào trong miệng ta. Hương mỹ tửu tỏa trên đầu lưỡi, R*ợ*u không làm người say, người người tự say.
Chút bối rối lúc đầu qua đi, hô hấp của ta dần dồn dập, hừ nhẹ quấn quýt cùng môi lưỡi hắn, ly R*ợ*u kia như một ngọn lửa, thiêu đốt từ dạ dày tới từ chi, khiến ta miệng khô lưỡi nóng, càng muốn nhiều hơn nữa.
Hắn lại rời người ra.
Ta nghển cổ, mở to mắt u oán trừng hắn.
Hắn dần dần bình phục hô hấp, ánh mắt liếc tới ly R*ợ*u khác bên giường, giọng khàn ***c cười nói: "Hình như đến phiên nàng rồi nhỉ?"
Ta ho nhẹ một tiếng, hít sâu một hơi, dưới đôi mắt lấp lánh ý cười của hắn, ngậm một ngụm R*ợ*u trong ly kia, sau đó hai tay đặt bờ vai rộng của hắn, dán lên môi hắn.
Quỳnh tương (mỹ tửu) tràn ra khỏi môi, lướt qua cằm, làm ẩm vạt áo trước. Ta đuổi theo dòng R*ợ*u mà trượt xuống, đầu lưỡi lướt qua cằm hắn, hôn lên xương quai xanh.
Hắn cười thầm một tiếng, cũng không phản kháng, giơ tay giúp ta cởi phát quan trên đầu, làn tóc đen chảy xuống đầu vai, tay hắn lùa vào làn tóc, đặt trên gáy ta, một cái hôn đậu trên phát tâm ta.
Ta ôm thắt lưng hắn, nói: "Ta không cởi nổi đống quần áo này."
Bùi Tranh nói: "Ta giúp nàng."
Bộ lễ phục phiền phức này, trong ba lớp, ngoài ba lớp, dùng loại khuy móc phức tạp nhất, hắn lại đẩy ta ngã trên giường, ta nhắm chặt mắt lại, cảm giác được tay hắn lướt qua thái dương ta, rồi dừng lại trên khuy vạt áo trước.
Ta có thể cảm nhận được *** mình vì hô hấp dồn dập mà phập phồng kịch liệt. Hắn nửa nằm trên người ta, hơi thở nóng hổi phả lên cần cổ ta, không nhanh không chậm cởi từng chiếc khuya móc một, tựa như đang chăm chú bóc một hộp quà đã được gói sẵn.
Ta rốt cuộc không chịu nổi cái loại giày vò dài dằng dặc này, run giọng nói: "Chàng ... nhanh lên một chút...."
Hắn cười một tiếng, ngẩng đầu hôn bên gáy ta, đầu lưỡi *** một vòng bên tai. "Không vội."
Nói như vậy, cứ như ta còn háo sắc hơn cả hắn ấy. Ta lòng đầy oán hận cắn cắn môi dưới, hắn cúi đầu ngậm chặt môi ta, nhẹ nhàng ***, ***, cắn, nửa đùa, nửa ghẹo nói: "Mai lại không phải lâm triều."
Trong lúc nói, khuy móc áo đã cởi xong hết, tay phải hắn nâng gáy ta lên một chút, kéo trọn cả đám áo khoác ra, ném xuống dưới giường.
Cảm nhận được động tác của hắn dừng một chút, ta mở ta mắt, nhìn thấy ánh mắt hắn dừng ở cẳng chân ta, từ đó nhìn lại, ta cũng thấy được, vết tích bị trường kiếm sượt qua.
Ta vừa định giải thích một chút, hắn liền che miệng ta lại, ngẩng đầu nhìn ta, nhếch khóe môi nói: "Không nói, chỉ làm." Dứt lời, đầu gối đặt *** ta, chỗ đó vốn đã có vết rách, dùng sức kéo một cái, "xoẹt" một tiếng, áo trong nhất thời biến thành dẻ rách, lại bị kéo thêm hai phát nữa, áo quần trên người hoàn toàn rơi xuống, chỉ còn một lớp nội y gần như trong suốt, và một cái yếm màu đỏ ánh kim như ẩn như hiện sau lớp nội y.
"cọc cọc, cọc cọc..."
Một cái bình sứ nhỏ vì động tác vừa rồi của hắn mà rơi ra, dừng lại cạnh tay trái của ta, ta cúi đầu, vừa nhìn thấy, nhất thời lúng ta lúng túng.
Đấy là thuốc trợ hứng của Ngũ cha, dựa vào hiểu biết nhiều năm của ta về Ngũ cha, đây không phải là "Xuân phong nhất độ hoa khai tảo", mà là "Hoa khai nhị độ tu tẫn hoan" (*). Chỉ nghe tên thôi cũng biết là thuốc gì rồi.
(*) Hiểu biết về tên Xuân dc của mình có hạn, chỉ biết tình cảm trai gái đã chín muồi thì gọi là xuân phong nhất độ, còn tên hai loại thuốc này theo ngu ý của mình là "Một trận gió xuân, hoa nở sớm" và "Hoa nở lần hai, khoái lạc đến tận cùng." Chậc chậc, có ai có hiểu biết về lĩnh vực này không? Mình xin được chỉ giáo. :P
Thuốc này mẫu thân cũng từng nói, nếu dùng rồi, lần đầu tiên sẽ không đau như vậy nữa, chỉ có điều bà không biết, ta sớm đã trải qua trận đau ấy rồi. Dường như nếu không đau một lần như thế, lại cũng cảm thấy không được trọn vẹn.
Ta không dám nhìn vẻ mặt Bùi Tranh, hạ mắt nhìn chằm chằm vết R*ợ*u còn lưu lại trước *** hắn: "Cái đó ... muốn dùng không..."
Tay áo hắn vung lên, quét cái chai lăn vào trong góc, thản nhiên cười nói: "Dùng không nổi đâu."
Nghe giọng hắn, ta hơi ngẩn người, chưa kịp nghĩ ngợi tử tế, có lời liền nói ra miệng: "Chàng không phải là bị thương, hay bị bệnh chứ?"
Hắn đưa tay tự kéo hai bên cổ áo mình xuống, vạt áo trước bung ra, cúi đầu nhìn ta cười nói: "Ta đâu có bị thương, hay là nàng tự tay kiểm tra một chút?"
Ta không khỏi hoài nghi R*ợ*u kia sớm đã có người bỏ thuốc, nếu không sao hắn có thể như thế này, đầu mày khóe mắt, lộ vẻ phong tình mị hoặc đến khuynh đảo chúng sinh.
Quần áo của Phượng quân, vì sao cởi ra còn nhanh hơn quần áo của quả nhân nữa ...
Phần thân trên trần trụi cường tráng của hắn chẳng có chút sẹo nào, ta ấp úng nói: "Ta ... Ta đi thổi tắt nến đã!" Nói xong xoay người muốn chạy trốn.
Hắn giữ cánh tay ta lại, lại ấn ta ngã lên giường. Ta quay lưng về phía hắn, cảm nhận được từ trên lưng truyền đến sức nặng cùng nhiệt độ, cả người cứng ngắc đến không thể hít thở.
"Đêm động phòng, không thể thổi tắt nến." Tay hắn vén lên một lọn tóc, giọng khàn khàn nói: "Hơn nữa, ta muốn nhìn rõ nàng ... từng chỗ từng chỗ một."
Trong nháy mắt, ngàn vạn pháo hoa bừng cháy trong đầu.
Răng hắn cắn một cái, kéo nút buộc yếm sau cổ ta xuống, tay phải vuốt ve quanh eo ta, trườn từ *** mà lên, chạm tới *** ta, khẽ ***. Hơi thở nóng hổi phả lên gáy ta, những nụ hôn ẩm ướt, nóng bỏng trượt một đường xuống phía dưới. Lưng mẫn cảm không thể chịu nổi cảm giác tê dại mà môi lưỡi hắn mang tới, ta cắn chặt tấm chăn, nức nở một tiếng cong người lại, sau lưng căng cứng.
Hắn kéo hết đám nội y vướng víu, môi lưỡi dao động trên chỗ xương cụt của ta, hai tay ta nắm chặt tấm chăn, kìm lòng không được mà run rẩy, hai đầu gối như nhũn ra, không tụ nổi một chút sức lực nào.
"Đừng ... Đừng ***ng vào chỗ đó..." Ta há miệng thở hổn hển, eo ngọ nguậy, cố gắng muốn tránh khỏi hắn, nhưng cuối cùng vẫn phí công.
Ta kẹp chặt hai chân, lại bị hắn dễ dàng xâm nhập, tay phải vuốt ve mặt trong đùi, cố ý khơi dậy điểm mẫn cảm này.
Nước mắt tràn ra khỏi khóe mắt, ta rốt cuộc cũng tìm được cơ hội trở mình đối diện hắn, nhấc chân đá về phía hắn, thở hổn hển nói: "Không phải như thế..."
Bùi Tranh né cái đạp của ta, thuận tay bắt lấy gót chân ta, cúi mình về phía trước, xâm nhập vào *** ta, chân phải bị hắn nâng tới dựa trên đầu vai. Hắn cúi người nhìn ta, trong hai tròng mắt sâu thẳm cuồn cuộn tình, dục.
"Thế sao ..." Hắn ung dung cười nói, "Vậy nàng muốn như thế nào..."
Không phải bất lực bị hắn ôm mà trêu chọc, đùa giỡn như vậy, ta cắn môi, nói: "Ta muốn ở bên trên."
Hắn quay mặt đi cười khẽ, coi như còn cho ta tí thể diện mà không đành lòng cười nhạo, đưa tay xoa xoa đầu ta, không có hảo ý, nói: "Nửa đêm về sáng, nếu nàng còn sức lực, cho nàng ở bên trên."
"Nửa đêm về sáng cái gì ..." Ta mờ mịt nhìn hắn.
Không phải một lần là xong sao?
"Chắc nàng không nghĩ , một đêm nay, ta cũng chỉ muốn nàng một lần thôi đấy chứ? Phải không?" Khóe môi hắn cong lên, tay đang giữ eo ta lại chặt thêm một chút, ưỡn nửa người về phía trước, để ở nơi riêng tư nhất, nơi cứng rắn ***ng tới chỗ mềm mại, ta cắn chặt môi dưới, khe khẽ run rẩy.
Hắn thở gấp, ôm chặt ta, môi lưỡi quấn quýt cùng ta, "Đậu Đậu ..." Hắn thấp giọng thì thầm, tận tới nơi sâu nhất, "Gọi tên ta..." Hắn mê hoặc nói bên tai ta.
Ta ôm chặt lấy cổ hắn, vô ý thức gọi: "Tranh .... "
"Tranh ..."
"Tranh ..."
"Đúng ... Nhớ kỹ, người đàn ông đầu tiên, người đàn ông cuối cùng của nàng, đều là ta ..." Hắn ra sức ôm ta, dường như muốn ta nhập vào trong máu thịt hắn vậy, mỗi một lần ***ng chạm rung động tới nơi sâu nhất của linh hồn.
(Cổ trang thì nên để là nam nhân nhỉ, nhưng mà mình thấy người đàn ông đầu tiên nghe có vẻ gợi cảm xúc hơn nam nhân đầu tiên, nên chỗ này đặc cách :P)
"Cho dù ૮ɦếƭ, cũng vẫn vậy." Hắn cắn vành tai ta, dùng giọng êm tai mà nói những lời quyết tuyệt như vậy.
Tranh ...
Ta quay mặt, mê mê muội muội nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, hơi nhích người lên, hôn lên môi hắn. "Không đâu, quả nhân vạn tuế ... Cũng sẽ không để chàng ૮ɦếƭ ..."
Hạ thân ta co rút mãnh liệt, ôm chặt lấy hắn không buông, họng hắn phát ra một tiếng hừ nhẹ, tăng tốc chạy nước rút, cuối cùng ôm chặt thắt lưng ta, ở một nơi sâu trong cơ thể ta trào ra mầm mống nóng bỏng.
Ta ôm cổ hắn, mê man nghĩ: Ta muốn sinh con cho hắn ...
Ta còn muốn ở bên trên ...
Nhưng mà mệt quá a ...
Hình như lát sau còn nghe hắn thì thầm bên tai ta: "Còn muốn ở bên trên không?"
Ta không còn hơi sức lắc đầu.
Hắn cười nhẹ một tiếng, nói: "Vậy để vi thần tiếp tục hầu hạ bệ hạ đi."
Ta đẩy vai hắn ra, nỉ non nói: "Không ... muốn .."
Hắn dám kháng lệnh vua, lại tiếp tục khiêu chiến.
Bùi Tranh. "Muốn hay không?"
Qủa nhân: "Không muốn ... Không muốn... Dừng lại ..."
Bùi Tranh. "Muốn hay không?"
Qủa nhân: "Không muốn ... Đừng dừng lại ..."
Hắn nở nụ cười.
Ta không nên tưởng là hắn phóng dịch một lần rồi bèn xem nhẹ hắn, ít nhất về thể lực mà nói, hắn có vẻ thích hợp làm tấm gương cho nam giới khắp thiên hạ, mà ta lại là nỗi sỉ nhục của nữ giới toàn thiên hạ.
Khi sao mai vừa ló, ta còn đang nửa tỉnh nửa mơ, đã bị hắn ôm vào trong vòm *** ấm áp mà rộng rãi, phủ chăn lên người. Ta hình như nghe thấy hắn khẽ thở dài, dịu dàng hôn mi tâm của ta, nhẹ giọng nói: "Hôm nay đột nhiên nghĩ, nếu có một ngày, ta không còn nữa, thì nàng biết làm sao ..."
"Nhưng là không buông tay được ... Cho dù có ngày đó, ta vẫn muốn nàng nhớ ta, nghĩ về ta, yêu ta, cho dù nửa đời đau khổ ... Tương tư ... cũng chỉ có thể vì ta mà tương tư ..." Hắn khẽ hôn lên môi, cười khổ, "Có phải là rất ích kỷ, rất tàn nhẫn với nàng hay không?"
"Yên tâm, ta sẽ không để ngày đó xảy ra."
——————————–
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc