Quả nhân có bệnh - tập 77

Tác giả: Tùy Vũ Nhi An

"Đúng vậy, nó cũng không biết, ta còn ở lại đấy làm gì." Tam cha nói kiểu đương nhiên phải thế.
Ta ngẩn người nhìn Tam cha một lúc, sau đó thở dài thật dài, nói: "Tam cha, con mệt rồi, muốn đi ngủ."
Tam cha vỗ vỗ vai ta nói: "Ngủ cho ngon, có lẽ tỉnh lại sẽ không thấy sợ nữa."
Ta cảm thấy người suy nghĩ đơn giản như Tam cha thật là quá hạnh phúc rồi, hồi nhỏ ta theo ông hành tẩu giang hồ mà còn có thể bình yên vô sự, thật là do trời cao phù hộ, chân long hộ thể.
Ta thật hâm mộ mẫu thân, có năm nam nhân tuyệt thế toàn tâm toàn ý với bà, có điều bà hâm mộ ta cũng không chừng, vì ta có năm vị phụ thân, cũng thương ta toàn tâm toàn ý như vậy.
Ta đang định đi ngủ, vị Tứ cha - toàn tâm toàn ý thương ta kia- đã túm Bùi Tranh đem tới.
Ta và Bùi Tranh mắt to trừng mắt nhỏ, Tứ cha nói: "Có lời nào thì nói rõ đi, nói rõ rồi, sẽ không sợ hãi nữa."
Sau đó ra khỏi cửa, còn chu đáo đóng cửa lại.

Im lặng, im lặng đến khó chịu ....
Bùi Tranh phá vỡ sự im lặng trước, tiến lên trước hai bước, ta theo bản năng co rụt vào trong góc giường.
"Nàng sợ cái gì?" Hắn kỳ quái nhìn ta.
"Ta sợ cái gì?" Ta kỳ quái hỏi lại hắn.
Hắn nhấc vạt áo, ngồi xuống mép giường, đôi mắt phượng tinh tế đánh giá ta: "Chứng sợ hãi trước hôn nhân? Nàng nghiêm túc hay đang bỡn cợt đấy?"
Ta cũng nhìn lại hắn y như vậy: "Ngươi thấy thế nào? Coi sự nghiêm túc của ta là trò đùa, hay là coi trò đùa của ta thành nghiêm túc?"
Bùi Tranh cười cười: "Chúng ta đâu nhất định phải làm ngược lại. Nàng nghiêm túc, ta cũng nghiêm túc."
Ta cúi đầu, im lặng, không biết trả lời ra sao.
Hai tay đang vặn vẹo một chỗ đột nhiên rơi vào trong lòng bàn tay hắn, ấm áp mà phù hợp. Ta nhìn tay hắn, nghe hắn thấp giọng nói: "Nói cho ta biết, nàng đang sợ điều gì."
Giọng hắn nồng đậm như rượu, lời thì thầm vang vọng trong bóng đêm tĩnh lặng, giống như ngân nga một khúc hát, khiến người ta không tự chủ được mà say mê.
Ngón tay ta hơi gập lại, lại bị nhẹ nhàng duỗi ra trong lòng bàn tay hắn, bị hắn vuốt ve từng đốt từng đốt một.
"Đậu Đậu, nàng còn nhớ không, năm nàng 6 tuổi đến Bạch Hồng sơn trang, lại đúng vào mùa hoa nở." Hắn nhẹ nhàng nói, "Khi đó nàng vừa nhỏ vừa nhẹ, chỉ tới иgự¢ ta, đứng dưới tán cây ngẩng đầu nhìn đóa hoa đào nở đầu cành, ta muốn hái xuống cho nàng, nàng lại không cho, sai ta bế nàng lên, tự tay nàng hái đóa hoa ấy xuống. Lúc đó ta đã nghĩ, tiểu cô nương này không giống người khác, nàng muốn hết thảy, quyền lực, giang sơn, tình ái ... Nàng không thèm thứ người khác cho, thà rằng tự tay mình hái xuống. Nghĩa phụ và thầy không hiểu nàng, hoặc nói, họ quá yêu thương nàng, lại dùng cách của mình mà yêu thương, tạo ra một giang sơn thái bình rồi, mới trao vào tay nàng; mà nàng, sống trong sự yêu thương, bảo vệ của họ, cũng là sống dưới bóng. Yêu thương như thế không sai, nhưng cũng không thể coi là đúng, nàng không thể cự tuyệt, nhưng luôn cảm thấy mất mát, phải không?"
Ta ngẩng đầu, đón lấy ánh mắt thâm trầm chứa đầy ẩn ý của hắn, nhẹ nhàng gật đầu.
"Hai tay này của nàng, vừa nhỏ vừa mềm, lại muốn nắm giữ hết thảy, muốn tất cả đều vững chắc trong tay mình, nàng cũng biết, chưa một ai có thể làm nổi điều này."
"Phụ thân cũng không được sao?" Ta cắt lời hắn, hỏi, "Ngươi cũng không được sao?"
"Bọn họ không được, ta cũng không được." Hắn cười lắc đầu, "Ta, còn đang ở trong lòng bàn tay nàng kìa."
Ta cười khổ, giãy khỏi tay hắn: "Ta thì có đức gì tài gì chứ, ngay cả bản thân ta cũng chẳng thể tự định đoạt."
Ánh mắt Bùi Tranh khẽ động, "Cho nên nàng sợ hãi? Thân bất do kỷ ?"
Ta hơi giật mình, suy nghĩ bị bọc trong cả tầng tầng lớp lớp, đột nhiên bị hắn liếc mắt một cái đã nhìn thấu, ta thẹn quá hóa giận, quay mặt sang chỗ khác, lạnh giọng nói: "Không phải!"
"Ta vẫn không thể cho nàng cảm giác yên ổn sao?" Bùi Tranh tiến lại gần thêm chút nữa, mùi hương độc nhất vô nhị chỉ có trên người hắn bao bọc ta, hắn dang hai tay, ôm ta vào lòng. "Ở trong này, nàng không cảm thấy thân thuộc sao, không thể khiến nàng dỡ bỏ phòng bị sao?"
Ta rũ mí mắt, ủ rũ nói: "Ta không biết."
Câu nói kia "sợ hãi trước hôn nhân", chẳng qua là ta đột nhiên nghĩ ra để lừa Tam cha thôi, nhưng tử tế nghĩ lại, có lẽ cũng đúng để hình dung tâm trạng ta lúc này. Ta đang sợ hãi, không chỉ là sợ Bùi Tranh có lòng lợi dụng ta, mà lại càng sợ bản thân mình dành quá nhiều tình cảm cho hắn, cam tâm tình nguyện bị lợi dụng.
Ta không nỡ ...
Từ đầu là ta muốn dùng hôn ước để trói hắn lại, nhưng bây giờ người bị trói chặt lại là bản thân ta. Ta dùng hắn để quên Tô Quân, nhưng từ nay về sau, sợ là tìm không ra người thứ ba có thể khiến ta quên hắn.
Ta dựa sát vào trong lòng hắn, má gối lên cánh tay hắn, hướng mắt nhìn sang ánh nến.
Đêm đó, nghe được những lời đó trên thuyền, gieo vào lòng ta mối hoài nghi, không có chứng cứ, ta cũng không hoàn toàn nghi ngờ hắn, nhưng cũng không thể tín nhiệm hắn như trước nữa. Ta cũng đã tự hỏi chính mình, nếu hắn thực sự phản bội ta, ta còn có thể kiên quyết Gi*t hắn không?
Ta dang tay, ôm lại hắn, vòng chặt hai tay, gắt gao ôm lấy lưng hắn.
Ta không nỡ ...
Thân bất do kỷ, tâm bất do kỷ.
Ta thua rồi ...
Trước mặt Dị Đạo Lâm, ta nói năng cứng rắn, kiên quyết bao nhiêu, chẳng qua cũng là che dấu thất bại và chật vật của chính mình. Ta muốn hắn thích ta, thật lòng, cuồng nhiệt, không chỉ là tương kính như tân mà thôi ...
Bùi Tranh nhẹ nhàng vuốt sau lưng ta, cằm cọ ở phát tâm ta.
"Ta không trách nàng đề phòng ta." Bùi Tranh nhẹ giọng nói, "Nàng ngồi ở ngôi cao nhất, nguy hiểm nhất thế gian này, tất cả mọi người đang ngước lên nhìn, hoặc là tính kế lợi dụng, hoặc là mưu toan đoạt vị. Mấy năm nay, ta vẫn trông chừng nàng, bảo vệ nàng, giúp nàng chống đỡ công kích cả ngấm ngầm lẫn công khai (minh thương ám kiếm); người khác không biết nàng khổ sở biết bao nhiêu, ta biết là được rồi. Trong lòng nàng khổ sở, không có ai để kể, ta sẵn lòng nghe. Người khác không biết đau lòng, lòng ta đau là đủ rồi."
Ta ôm chặt lưng hắn, bả vai khẽ run rẩy trong lòng hắn, kìm nén tiếng khóc.
Bùi Tranh cũng ôm chặt ta, cúi đầu, đôi môi ấm áp mềm mại hôn nhẹ lên thái dương ta như để trấn an, vỗ về sau lưng ta nhẹ giọng dỗ dành.
"Nàng quá hiếu thắng..." Hắn than nhẹ một tiếng, "Nhưng hiếu thắng như nàng, lại chỉ có thể ở trong lòng ta mà khóc thút thít, vì nước mắt của nàng, ta nguyện làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần có thể dỗ nàng vui vẻ."
Ta ngẩng đầu, qua hai mắt đẫm lệ mờ mịt nhìn hắn: "Ngươi nói những lời này, cũng chỉ là để dỗ ta thôi sao?"
Hắn cúi đầu, hôn đi nước mắt ở khóe mắt ta. "Không cần nghe, cũng chẳng cần nhìn, tin vào cảm giác của chính mình là được. Nàng cũng biết, ta đối với nàng, không chỉ là thích mà thôi."
Môi hắn lướt nhẹ trên mặt ta, cuối cùng hôn lên môi ta, mềm mại, ấm áp, ẩm ẩm, lại có vị mặn chát, là mùi vị nước mắt. Ta nhắm mắt lại, hé mở đôi môi, hai tay vòng lên cổ hắn, đuổi theo hơi thở của hắn, đầu lưỡi dò dẫm vào trong miệng hắn, hơi thở nồng đậm vây quanh ta, giống như thứ thuốc phiện ngọt ngào nhất, chỉ có những lúc như thế này, ta mới có thể vứt bỏ tất cả phiền não, toàn tâm toàn ý đắm chìm trong niềm hạnh phúc hắn trao ta.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc