Quả nhân có bệnh - tập 69

Tác giả: Tùy Vũ Nhi An

« Gọi tên của ta. » Hắn đỡ lưng ta, như là dụ hoặc, lại như là lừa gạt, thấp giọng thì thầm bên tai ta.
Ta hơi nghiêng đầu qua, đáp lại đôi mắt sâu thẳm của hắn, hai tay đang ôm hắn lại càng vòng chặt, nhắm mắt lại, đắm chìm trong thế giới của mình hắn thôi.
« Tranh .... »
Ta cuộn mình trong lòng hắn, nghe hắn im lặng thở dốc, không có hôn sâu, không có chiếm giữ, chỉ có dịu dàng ôm, lại cho ta cảm giác bình yên và thả lỏng. Hắn nhẹ nhàng vuốt sau lưng, thỉnh thoảng lại khẽ hôn lên thái dương, khóe môi ta, giống như từng giọt mưa xuân nhỏ nhẹ lướt trên mặt ta, lại khiến người ta cảm thấy thoải mái, ấm áp.
Ta nhẹ cọ vào *** hắn, càng dựa vào gần hơn, nhẹ giọng gọi một tiếng: "Tranh ..."
Hắn vẫn mỉm cười như trước, nói: "Ta đây."
Giữa lúc nửa tỉnh nửa mơ, ta dường như nghe được hắn nhẹ giọng nói : « Nhìn thấy nàng cùng hắn ở bên nhau, ta đột nhiên cảm thấy sợ hãi. Đậu Đậu, không được rời khỏi ta..."
Không biết là mộng hay là thật, ta cũng mơ hồ đáp lại một tiếng: "Được..."
Hắn nói hắn vẫn đều ở bên cạnh, ta dường như bây giờ mới nhận ra. Sáu tuổi, tám tuổi, mười tuổi, mười tám tuổi ... Chỉ nhìn thấy Tô Quân ở trước mắt, lại nhìn không thấy người sau lưng là Bùi Tranh, cứ tưởng tất cả mọi người theo sau là lẽ đương nhiên.
Những hồi ức đã bị lãng quên, trong mộng bỗng nhiên lại rõ ràng ...
Khói hoa tháng ba, hắn bế ta hái xuống một đóa hoa đào mới nở đầu cành.
Ta cúi đầu, hắn cười nhợt nhạt, thiếu niên mười bốn, sắc như xuân hiểu (như bình minh ngày xuân).
Ta nắm tay hắn ngạo nghễ nói : Từ nay về sau, số mệnh ngươi nằm trong tay ngươi thôi, ta làm vua, ngươi liền làm thần tử, dưới một người, trên vạn người, bất luận là kẻ nào cũng không thể ức hiếp ngươi, mắng chửi ngươi..."
Hắn vốn là một người cực kỳ dịu dàng, lại vì ta mà trở thành tàn nhẫn, cứng rắn, trở thành kẻ mang bộ dạng ta chẳng thích ...
Hắn khẽ vuốt phát tâm ta, khóe môi khẽ cong lên, cúi đầu cười nói: "Ngô hoàng, vạn tuế, vạn vạn tuế ..."
Khi đó, ta chỉ nhìn thấy ý trêu chọc trên môi hắn, lại nhìn không hiểu thâm tình trong đáy mắt hắn.
Kỳ thật, ta thì có gì tốt, đáng để ngươi đối đãi như vậy. Ta tự biết mình còn nhiều khuyết điểm, chỉ muốn tìm một người, nhìn thấy điểm tốt của ta, cũng cùng tiếp nhận tính xấu của ta.
Trao ta một trái đu đủ, ta dùng mĩ ngọc đáp lại. Không phải báo ơn, mà là mong yêu thương trọn đời! (hàm ý trân trọng, hiểu được tấm lòng chân thành của người khác mới là thành ý cao quý nhất)
Làm xong một việc cuối cùng, ta sẽ cùng ngươi bạch đầu giai lão, ngươi thấy được không?
Bùi Tranh có lẽ rời đi lúc trời gần sáng, khi tia nắng sớm đầu tiên đậu trên mí mắt, bên gối vẫn còn vương lại hơi ấm của hắn.
Đêm qua ngủ một giấc ngon lành, yên ổn; rửa mặt chải đầu xong, ta đẩy cửa sổ, nhìn thấy một cành lá xanh tươi vắt ngang qua, giọt sương long lanh lăn lăn trong lòng chiếc lá xanh biếc, trông thật xinh đẹp, đáng yêu; giống như vừa qua một đêm mưa xuân, mùa hè đã thực sự đến rồi.
Bùi Tranh đi ngang qua dưới cửa sổ phòng ta, dừng lại cách một khoảng không xa không gần, cái quạt gỗ mun nạm vàng trong tay hắn kia đến giờ mới coi là dùng đúng mùa, phe phẩy không nhanh không chậm, cả người toát vẻ phong lưu.
Đôi mắt phượng mỉm cười, nhàn nhã nói : "Sắp tới lúc lên đường rồi."
Ta với hắn sóng vai bước ra ngoài, hắn dùng cây quạt che miệng, có chút nuối tiếc mà thấp giọng nói: " Đã nói là du ngoạn sơn thủy nửa tháng, cuối cùng lại chỉ được có 3, 5 ngày."
Ta nhìn hắn không chớp mắt, môi khẽ động, nói: "Tự biết thỏa mãn đi, các ngươi làm thần tử, tốt xấu có quả nhân cho các ngươi nghỉ phép lại còn có lương, quả nhân làm hoàng đế, lại chẳng có ai thèm nhìn ngó một chút?"
Khóe mắt Bùi Tranh khẽ cong lên, trả lời: "Lần này nàng chuồn êm ra khỏi kinh, quấy phá Thái thượng hoàng một trận, chẳng nhẽ còn không coi là trả đũa rồi sao?"
Ta híp mắt, cười hiểm (ngoài cười nhưng trong không cười) . "Đấy là bà nợ ta, đáng đời."
Ở cái tuổi ta lẽ ra vẫn còn được hồn nhiên, vô tư nhất , lại đem gán*** giang sơn này đè lên vai ta, còn bà thì hân hoan, phóng khoáng mà đi mất, làm người sao có thể vô sỉ đến trình độ này chứ? Ta để bà lên triều vài ngày, đã coi như nhân hậu lắm rồi.
Đi tới giữa đình, chạm mặt Tô Quân, Tô Quân cười nhẹ, gật đầu với chúng ta nói: "Bùi tướng, Bùi học sĩ, chào buổi sáng."
Ta cũng hào phóng mỉm cười đáp lại: "Tô đại nhân hôm nay khí sắc không tồi."
Tô Quân nghiêng mình, để chúng ta đi trước, nghe ta nói vậy, chàng mỉm cười nói: "Bùi học sĩ cũng vậy."
Ta đi ngang qua ngay sát bên người chàng, chàng dừng một chút, chầm chậm đi phía sau ta và Bùi Tranh.
Dùng bữa sáng qua quýt xong, người của Tào Nhân Quảng bèn gióng trống khua chiêng mà đưa chúng ta về thuyền, cười cười nói với Bùi Tranh và Tô Quân: "Trước mặt thánh thượng, cảm phiền hai vị đại nhân nói tốt thêm vài câu", hai người kia nghe nói vậy, không hẹn mà cùng liếc mắt nhìn ta một cái, ta sờ sờ mũi, cuời gượng một tiếng, xoay người lên thuyền.
Lưu Lăng cười cười với Tào Nhân Quảng, xoay người đi lại đổi thành một bộ mặt chán ghét, lên thuyền bèn nói: "Mấy tên quan viên địa phương này đều mang một dạng đức hạnh, chả trách phụ vương ta xưa nay không thích giao thiệp với những kẻ này."
Vị tiểu thư quý tộc này quả nhiên có cái kiêu ngạo của tiểu thư quý tộc, ngạo mạn nhưng cũng không bỏ lễ tiết, ít nhất trước mặt Tào Nhân QUảng vẫn nể cho hắn tí mặt mũi. Đến lúc Bùi Tranh và Tô Quân lên thuyền, vẻ mặt cô nương này lại đổi, cười với Bùi Tranh hòa nhã, ấm áp như gió xuân.
Chiếc thuyền từ từ rời bến, mái chèo khổng lồ khuấy động cả một vùng sông nước, từ từ tiến về hướng đông.
"Bùi tướng thật độ lượng, biết rõ Tào Nhân Quảng giả nhân giả nghĩa, ý đồ chẳng có gì tốt, mà vẫn còn kiên nhẫn đối phó."
Lưu Lăng ngồi trên ghế, trên mạn thuyền gió nhẹ thổi, làn tóc đen bên gò má nàng khẽ bay, lúc mỉm cười để lộ núm đồng tiền duyên dáng, xinh đẹp yêu kiều không người sánh nổi.
Bùi Tranh cười đáp lại: "Là nghi thức xã giao chốn quan trường, nhìn riết rồi quen thôi. Đã làm quan thì không tránh được, cũng khó có ngoại lệ."
"Bùi tướng quá khiêm tốn rồi. Tào Nhân Quảng biết rõ Bùi tướng có ý muốn giữ mấy tên cường đạo kia lại thẩm vấn, hắn lại vội vàng cho người đưa lũ cường đạo đi mất, không phải có tật giật mình thì là gì? Tào Nhân Quảng này làm quan bất nhân, dân chúng oán thán, tuy hắn nhiều lần bợ đỡ phụ vương ta, nhưng chưa bao giờ đạt được. Lần này lại xuống tay với Bùi tướng, thật là tự tìm đường ૮ɦếƭ." Lưu Lăng khinh thường khẽ cười một tiếng, nói mấy câu đem Tào Nhân Quảng đẩy xuống vực sâu, lại phủi sạch quan hệ giữa Nam Hoài Vương và Tào Nhân Quảng.
Có điều Bùi Tranh tin hay không, lại là chuyện khác. Hắn cũng chỉ nhếch mi, cười mà không nói.
Tô Quân đứng ở đầu thuyền, quay lưng về phía bọn ta, lúc này thuyền đi ngược gió, sóng gió thổi phồng tay áo chàng, làm tay áo bay phất phới, vốn áo nên là màu xanh da trời, nhưng lại mơ hồ toát ra sắc nước thê lương.
"Với danh tiếng của Nam Hoài Vuơng, đương nhiên chẳng thèm giao thiệp với lũ tiểu nhân như thế." Bùi Tranh nói một câu vô thưởng vô phạt, lại quay đầu nhìn ta, nhẹ giọng nói, "Mệt rồi sao?"
"A?" Ta hồi phục tinh thần, thu lại ánh mắt nãy giờ vẫn để trên người Tô Quân, đáp lại cái nhìn dò hỏi của Bùi Tranh, mỉm cười trả lời, "Không sao."
Lưu Lăng nói: "Bùi học sĩ nhiều năm trong thâm cung, ít khi ra ngoài, thân thể cũng thật mảnh mai, sợ là không chịu nổi gió, hay là cứ vào trong thuyền nghỉ tạm đã." Lại quay đầu nhìn lên Bùi Tranh, cười nói: "Lưu Lăng còn có chút chuyện chính sự xin Bùi tướng chỉ bảo."
Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu a....
Ta và Tô Quân, ở trên cái thuyền quý này có vẻ vô cùng thừa thãi. Lưu Lăng đây là muốn lôi kéo Bùi tướng, hay là muốn lôi kéo Bùi Tranh? Ta chỉ có thể nói, nàng ta đã chậm một bước mất rồi. Mà một bước đến chậm này thực cũng không thể tự trách, ai bảo nàng sinh muộn mất vài năm, quân sinh ta chưa sinh, đến khi nàng trưởng thành, quân đã là chồng người khác. (Ý từ câu "quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã lão")
Ta cũng chỉ là may mắn mà quen biết hắn đủ sớm thôi.
Ta xoay người vào bên trong thuyền, nhưng không về phòng mình, mà xuyên qua thân thuyền dài thật dài, đến tận đuôi thuyền. Mạn thuyền bên này một người cũng không có. Chiếc thuyền này có ba tầng, tất cả phu thuyền đều ở tầng dưới cùng biệt lập với bên ngoài, chỉ chuyên tâm chèo thuyền, trên mạn thuyền chỉ ngẫu nhiên có 1,2 người qua lại.
Ta đi đến tận cuối đuôi thuyền, mới lấy ra một chiếc tiêu từ trong tay áo, đặt bên môi thổi nhẹ.
Chiếc tiêu khẽ khàng run rẩy, phát ra thứ âm thanh chỉ có một loài đặc biệt mới có thể nghe thấy.
Bầu trời phương Nam rộng rãi (*), mặt nước xanh biếc, một bóng trắng như xa mà gần, từ trên mặt sông hối hả ✓út qua, trong nháy mắt đã đến trước mặt, ta vươn tay, bóng trắng kia dang cánh, hướng về phía trước mà đáp xuống, sau đó dừng trên cổ tay ta. Bồ câu khẽ gật đầu, gù gù hai tiếng.
(*) Sở Thiên: ngày xưa nước Sở ở vùng giữa và hạ lưu sông Trường Giang ngày nay, thuộc phương Nam, vì thế chỉ bầu trời phương Nam là Sở Thiên, thank to Lạc Việt .
Ta vỗ nhẹ sau lưng nó, lần mò bên chân nó rút ra một ống trúc nhỏ, mở ra, lấy tờ giấy bên trong liếc mắt một cái, chỉ có hai câu ngắn ngủi – muôn việc đủ cả, chỉ thiếu gió đông.( dựa theo tích Chu Du muốn dùng hỏa kế công phá doanh trại quân Tào, hiềm vì chưa có gió đông nên chưa thể phóng hỏa, lo nghĩ sinh bện***.)
Tim ta treo lơ lửng cả nửa ngày lúc này mới từ từ hạ xuống, mấy năm sắp xếp, thành bại chỉ trong mấy ngày sắp tới.
Ta ném tờ giấy kia ra giữa lòng sông, chữ trên mặt giấy hoàn toàn loang lổ, dần dần chìm xuống đáy sông, lại đem tờ giấy đã viết xong lúc trước bỏ vào trong ống trúc, sắp xếp xong mới vỗ vỗ lưng bồ câu, nó gật gật đầu, lại gù gù bay đi.
"Ý người đã quyết rồi sao?"
Sau lưng bỗng truyền tới giọng nói khiến tim ta lỡ một nhịp, tay run lên, cuống quýt xoay người, chỉ nghe roẹt một tiếng, ống tay áo đang bay bị một cái đinh móc rách, lộ ra hơn nửa cánh tay.
Tô Quân đứng xa xa, liếc nhìn cái ống tay áo bị xé rách của ta một cái, lại tiến lên hai bước, thu hẹp khoảng cách.
"Ván cờ này dính dáng rất rộng, người chỉ có một mình, đừng manh động." Tô Quân vẻ mặt nghiêm trọng, "Dù có thêm một Dị Đạo Lâm, cũng còn xa mới đủ, bởi vì hắn chưa đủ tứ lạng, mà Nam Hoài Vương lại không chỉ thiên cân." (Lấy ý Tứ lạng bạt thiên cân)
Ta vén làn tóc bị gió thổi bay, mỉm cười nhìn chàng: "Nếu khanh cũng đứng về phía ta, vậy là đủ rồi."
Ánh mắt Tô Quân thoáng ảm đạm, hạ mi nhìn về hướng khác, giọng nhẹ như thổi một cái liền tan: "Thần vẫn luôn đứng về phía bệ hạ."
Ta cười cười chẳng tỏ ý kiến, tiến lên hai bước, dừng lại trước mặt chàng, nói bằng giọng chỉ hai người nghe được: "Qủa nhân tự biết khanh trung qu*** quốc, cũng là người thông minh, chúng ta lại có tình nghĩa đồng môn, niệm tình cũ, quả nhân sẽ không làm khó khanh, hy vọng khanh cũng không muốn khiến quả nhân khó xử." Dứt lời, hướng mũi chân cũng chuyển, tiếp tục đi về phía trước, sượt qua bả vai chàng.
Miệng vết thương đau lâu ngày rồi cũng tê liệt, một ngày không thể khỏi hẳn, thì 8 ngày 10 ngày, qua 3 đến 5 tháng, rồi cũng sẽ có ngày khỏi hẳn. Thực ra ta lại hy vọng Tô Quân có thể tuyệt tình hơn một chút, nếu chàng phản bội hoàn toàn, ta muốn trừ bỏ chàng cũng sẽ không do dự, nhưng nay chỉ vì một mình chàng, mà ta đối với Tô gia đã như ném chuột sợ vỡ bình.
Qủa nhiên lúc cần quyết đoán mà lại do dự, tự rơi vào cảnh khốn đốn a ...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc