Quả nhân có bệnh - tập 67

Tác giả: Tùy Vũ Nhi An

Ta nhận lấy, gẩy gẩy mấy cọng cải, chẳng có khẩu vị. Tô Quân vẫn bày bát đũa đấy, chẳng hề động đến.
"Thực ra, quận chúa cũng là một mối tốt. Dung mạo xuất chúng, xuất thân cao quý, thế lực Nam Hoài Vương ngoài triều đình thì chẳng còn kẻ nào có thể đối địch, khi trước nếu phủ Quốc sư cùng Nam Hoài Vương kết thành liên minh, ngày nay sao còn phải kiêng kỵ Bùi tướng?" Ta dùng giọng chỉ hai người nghe được mà nói.
Bàn tay Tô Quân đặt trên đầu gói khẽ nhúc nhích, hơi nắm chặt, chua xót nói: " Lòng không ở đó, không thể miễn cưỡng."
Ta cười cười, "Nhìn ngài sống khó xử như thế, ta thấy khổ sở thay cho ngài." Nói xong quay mặt nhìn những chiếc thuyền đậu trên mặt sông, "Làm người luôn phải đổi mặt với những quyết định như vậy, cá và chân gấu, không thể chọn cả hai, hoặc là chọn hướng có lợi nhất, hoặc là chọn hướng gây ít tổn thương nhất, có lẽ đối với ngài mà nói, xa như Nam Hoài Vương lại là hướng có thể cho ngài nhiều lợi ích nhất."
Tô Quân im lặng, không trả lời, nhưng ta có thể cảm nhận được nỗi đau trong ánh mắt chàng đang dừng trên mặt ta lưu luyến không rời.
Ta nói: "Sau Sùng Quang tân chính, công khanh quý tộc cũ, kẻ bị phế, người rút lui, nay trong hoàng tộc, người có thực lực hùng hậu nhất là Nam Hoài Vương, trong đám công khanh, có Tô gia mấy đời nối tiếp đều là công khanh, 4 đời đều làm tam công(1). Hai nhà này, hẳn là ai ai cũng nơm nớp lo sợ. Bùi Tranh xuất thân thấp hèn, một thời gian ngắn đã làm tới chức thừa tướng, thế như chẻ tre san bằng thế lực cũ, chỉ còn lại hai tòa núi lớn này thôi, hắn không thể không động thủ, chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi. Mà hai tòa núi lớn này, nếu không thể lôi kéo hắn, có lẽ cũng chỉ hận không thể áp chế quyền lực không ai địch lại của hắn."
Ta khẽ thở dài, "Ta vốn thật lòng hy vọng, Tô đảng có thể áp chế Bùi đảng, bởi vì ta tự tin mình có khả năng làm Tô đảng suy yếu, nhưng lại chẳng có tự tin có thể diệt trừ Bùi đảng. Vụ án tào ngân thâm hụt là cơ hội tốt nhất, ai là kẻ chủ mưu đã chẳng còn quan trọng nữa, quan trọng là, một bên vì tấn công, một bên muốn tự bảo vệ, trận chiến này tất phải bùng phát. Ngày đó ở phủ Quốc sư, ngài nói cho ta biết chứng cớ trong mật thất biệt viện đã bị lấy mất, ta cũng chẳng hoài nghi, nếu chứng cớ nằm trong tay Bùi Tranh mà hắn lại chẳng có động tĩnh gì, như vậy chủ mưu vụ tào ngân thâm hụt giả sử là hắn, thì cái gọi là chứng cớ, cũng đã bị hắn tiêu hủy mất rồi."
"Bùi Tranh trách ta đối với ngài thâm tín bất nghi, ta toan tính mọi chuyện, lại bỏ sót lòng người, của chính mình, của người khác; vì cảm tình mới khiến chính mình lâm vào cục diện này .... Hoán Khanh ngài xưa nay làm việc cẩn thận tỉ mỉ, cho dù là tiêu hủy chứng cớ cũng vậy. Trong gian mật thất kia, mấy cái giá sách được xếp ngay ngắn trật tự, rõ ràng đối lập với đống hỗn độn ở gian ngoài, trên đất một chút bùn đất cũng không có. Dị Đạo Lâm có nói, hôm ngày tới biệt viện, ngoài thành có trận mưa to, mặt đất lầy lội, ngài nếu từng đặt chân đến mật thất, trên sàn mật thất nhất định sẽ có bùn đất lưu lại, nhưng lại không có .... Có lẽ đã có người rửa sạch đi, là ai, lại vì sao phải làm thế?" Ta ngẩng đầu nhìn chàng, hỏi lại một lần, "Vì sao?"
Chàng im lặng hồi lâu, hạ mí mắt, không đáp lại ánh mắt ta.
Không đợi được đáp án của chàng, ta có chút thất vọng, tiếp tục nói: " Trong một kẽ hở trên giá, có tro tàn của một trang giấy bị đốt, những tài liệu này, căn bản chưa từng bị lấy ra, mà đã sớm bị tiêu hủy trong mật thất rồi, hơn nữa còn có kẻ rửa sạch hiện trường. Ngài ta đều biết, có thể làm như vậy, chỉ có một người."
Gió đêm lạnh dần, mây che mờ ánh trăng, gió khẽ lay động ánh đèn.
"Ngày đó trong đám cháy, trong tình thế cấp bách nghe ngài gọi ta một tiếng "Tương Tư", lòng ta thật rất vui mừng ... nhưng cuối cùng cảm thấy đã muộn mất rồi. Ta vì câu nói của Bùi Tranh mà hoài nghi ngài phóng hỏa, trong lòng áy náy, cố sai Dị Đạo Lâm tra rõ chân tướng, hy vọng có thể chứng minh ngài trong sạch ... Người của Hồng Lư Tự lấy việc công mà mưu tư lợi, lạm quyền là thật, nhưng chỗ pháo hoa chất lượng kém đó, là ngài sai người để lẫn vào, thậm chí để rửa sạch nghi ngờ, ngài hy sinh vài người Tô đảng, dẫn Dị Đạo Lâm điều tra theo hướng Hồng Lư Tự, người của Hồng Lư Tự tự biết đuối lý, cúi đầu nhận tội, vụ án này cũng coi như chấm dứt. Ta vốn tưởng rằng mục tiêu của ngài là Hạ Lan, nhưng vì Hạ Lan chẳng xảy ra việc gì, kẻ ở Hồng Lư Tự lại đã nhận tội, nên cũng chẳng truy đến cùng làm gì, nếu không phải Dị Đạo Lâm tỉ mỉ đến từng chân tơ kẽ tóc, quyết tra xét đến cùng, ta làm sao biết được, mục tiêu thực sự của ngài, là gian hồ sơ ở gần đống pháo hoa nhất."
"Giấu một chiếc lá trong cả rừng cây, là cách che dấu tốt nhất. Hạ Kính có thể đem bản sao chứng cớ giấu trong phòng tư liệu mà hiếm người tới kiểm tra, nếu không phải Hạ Lan vô tình để lộ thói quen của Hạ Kính, chỉ sợ ai cũng không nghĩ ra nổi. Hồ sơ, tài liệu trong phòng đó nhiều vô kể, ngài cũng chẳng biết tìm từ đâu, vì lo lắng một ngày có người lục ra, nên đơn giản nhất là thiêu cháy chẳng lưu lại vết tích nào. Chỉ là ngài cũng không dự đoán được, lửa cháy lan tràn, lại khiến ta bị thương. Ta nói, đúng hay không?"
Chàng im lặng, theo ta thấy, đã ngầm thừa nhận rồi.
"Ta không biết ngài còn lừa ta bao nhiêu chuyện nữa, nhưng chỉ ba chuyện này ..." Ta cười khổ lắc đầu: "Hoán Khanh, lòng người đã lạnh."
Bả vai chàng hơi chấn động, hai tay bỗng nhiên nắm chặt lại.
"Thật ra, ta hiểu việc ngài làm, có đôi khi, lợi ích gia tộc thực sự cần được bảo vệ, thậm chí so với trung quâи áι quốc còn quan trọng hơn, tình cảm thì đã coi là gì .... Ngài từng hỏi ta, nếu có một ngày, Bùi Tranh phạm vào tội ác tày trời, ta có thể Gi*t hắn? Hôm nay, ta trả lời câu hỏi này. Không chỉ Bùi Tranh, trong thiên hạ, bất luận là kẻ nào, ta muốn Gi*t sẽ Gi*t, muốn lưu sẽ lưu, cho dù sự thật như thế nào, chỉ cần Tô Hoán Khanh ngài đối với ta toàn tâm toàn ý, cho dù người khắp thiên hạ ép ta Gi*t ngài, ta cũng có thể phạm sai lầm lớn nhất thiên hạ mà giữ ngài lại." Ta từ từ đứng dậy, từ trên cao nhìn chàng, "Có lẽ là ta làm khó dễ, nhưng thần tử dưới điện và người bên gối chung quy không giống nhau, chính ngài đã chọn cả đời làm thần tử, ta đây sẽ giúp ngài thành toàn."
Ta xoay người rời đi, ép chính mình không được quay đầu lại.
Ta chẳng thể học được cách nhẫn nhịn cầu toàn, ở trong lòng chàng, ta vĩnh viễn không thể so được với gia tộc và thanh danh, mỗi lần chàng lừa gạt ta, đều là vì gia tộc. Từ lúc chàng lừa ta người chàng thích là Bùi Sanh, ta nên hiểu được điều này rồi chứ.
Nhưng nhiều năm bên nhau, tình cảm này làm sao có thể nói cắt đứt là cắt đứt được ....
Nếu chẳng có những thứ danh và lợi bám dính, nếu chàng vẫn là Hoán Khanh, ta chỉ là Tương Tư, chàng không phải họ Tô, ta chẳng phải họ Lưu, ta cùng chàng lớn lên, thanh mai trúc mã, trong tất cả những hồi ức đẹp đẽ của ta đều có chàng, khi ta tới tuổi cập kê, chàng sẽ tam môi lục lễ (2) cầu hôn, rước ta qua cửa, từ đó về sau họa phúc cùng hưởng, sinh tử cùng mệnh, quyến luyến cả đời ...
Ta nhắm mặt lại, иgự¢ đau thắt, ngẩn ngơ nhớ lại một ngày xuân năm nào, chúng ta đều còn nhỏ, ta nằm trên đầu gối chàng, buồn ngủ lim dim, nhẹ giọng nói: "Hoán Khanh, huynh đối với ta thật tốt, ta lập huynh làm Phượng quân được không?"
Trên người truyền lại hơi ấm dịu dàng, ôn hòa như gió xuân giữa tháng ba, mang theo mùi thơm của đậu khấu mới chín, đẹp đẽ như cảnh trong mơ.
Đó chắc là một giấc mộng ban ngày, lúc tỉnh lại, đã xế chiều.
==========================================================================
(1)Tam công: ba chức quan cao nhất thời phong kiến, bao gồm: thái sư, thái phó, thái bảo.
(2)Tam môi lục lễ:
- Tam môi chỉ ba người mai mối, một người nhà trai mời, một người nhà gái mời, một người trung gian bắc cầu kết duyên cho hai người
- Lục lễ: nạp thái – vấn danh – nạp cát – nạp trưng – thỉnh kỳ – thân nghênh.
Nạp thái: nhà trai mời bà mai sang nhà gái đề nghị kết thông gia, nếu nhà gái đồng ý thì về chuẩn bị lễ vật cầu hôn.
Vấn danh: nhà trai nhờ bà mai sang nhà gái hỏi tên tuổi, ngày tháng năm sinh của cô gái
Nạp cát: nhà trai sau khi bốc được quẻ tốt, thông báo cho bên nhà gái để chuẩn bị hôn sự
Nạp trưng: nhà trai mang sính lễ sang nhà gái
Thỉnh kỳ: nhà trai chọn ngày định hôn, chuẩn bị lễ, thông báo cho nhà gái, chờ nhà gái đồng ý
Thân nghênh: rước dâu
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc