Quả nhân có bệnh - tập 51

Tác giả: Tùy Vũ Nhi An

Mẫu thân thở dài : « Con đã muốn dùng hắn, chúng ta đương nhiên sẽ tìm cách cho con. Có điều hắn đối với con cũng giống Sanh Nhi, con khi đó cùng lắm mới có 6 tuổi, lời trẻ con chúng ta cũng không cho là thật. Là chính Bùi Tranh muốn vào triều làm quan, Phụ quân con thấy hắn thiên tư hơn người, cũng vui vẻ nhận hắn làm đồ đệ. Kỳ thật ban đầu chúng ta cũng rất yên tâm ở hắn, hắn theo con đường Phụ quân con đi ngày trước, đi từng bước, chỉ là không nghĩ tới chúng ta rời khỏi đế đô không lâu, hắn đã có chút khác người. Tên này tâm tư thâm trầm, mấy vị phụ thân của con cũng nhìn không ra. Lúc đó, nghĩ hắn xuất thân bần hàn, cùng lắm là muốn có quyền lực địa vị, nhưng bây giờ xem ra, thứ hắn muốn là con .... »
« Cho nên.... các người đem Bùi Tranh làm chồng nuôi từ bé của con, hay là khiến con thành vợ nuôi từ bé của hắn ? » Nói câu này lòng ta run sợ, cảm thấy mình lúc còn bé nói chuyện, làm việc đều không cẩn thận, người lớn như bọn họ thế nào lại coi là thật ....
« Chuyện không phải như thế. Hắn hơn con 8 tuổi, trưởng thành hơn nhiều, con vẫn là hạt đậu đỏ, bằng tuổi Sanh Nhi, ai có thể nghĩ hắn có tâm tư gì với con ? » Mẫu thân nói xong sờ sờ cằm, « Tên Bùi Tranh này nhẫn cũng thật giỏi, không biết từ khi nào đã có tâm tư khác với con, thế mà ngay với chúng ta cũng giấu giếm.... Chỉ là Đậu Đậu, con nói với Liên cô, người con thích là Tô Quân, làm sao cuối cùng lại lập Bùi Tranh làm phượng quân ? Có phải hắn lập bẫy để con chui đầu vào không ? »
Ta ngẩng phắt đầu trừng mắt nhìn bà, thất thanh nói: "Người làm sao mà biết? Liên cô..." Liên cô bán đứng ta!
Mẫu thân tùy tiện khoát tay, vỗ vỗ bả vai ta nói: "Đừng có bày ra vẻ mặt bi phẫn như vậy, Liên cô không bán đứng con. Nàng đồng ý với con là sẽ không nói cho ta biết, có điều chuyện gì nàng cũng sẽ không giấu Nhị cha con, Nhị cha con cũng sẽ không giấu ta .... Khụ khụ .... Đậu Đậu, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là con làm sao lại chọn Bùi Tranh?" Ta còn đều đã chuẩn bị đến phủ Quốc sư đề hôn giúp con rồi ! »
"Con thích chàng, nhưng chàng không thích, thì có ích gì ? Ta nằm bò trên giường, nắm lấy mấy sợi tua bên mép giường, buồn bực nói: "Khi đó chàng nói với con, người trong lòng chàng không phải là con. Nếu con biết chàng sớm đã có người trong lòng, làm sao còn phải khổ sở chờ lâu như vậy? Cuối cùng vẫn là tự mình đa tình, lãng phí thời gian của mọi người."
Mẫu thân hừ lạnh một tiếng: "Tên tiểu tử họ Tô kia nói không thích con? Đây rõ ràng là khi quân! Lúc con 8 tuổi, lần đầu gặp đã đùa bỡn nó, nó cũng coi như thiếu niên trưởng thành, lão luyện, nhưng làm sao có thể hoàn toàn giấu kín tâm tư, ánh mắt khi nhìn con không giống ánh mắt nhìn người khác. Người khác không nói, kể cả Sanh Nhi, cũng không thấy nó để tâm, nhưng lời con nói nó đều để trong lòng. Chỉ vì con nói một câu hạnh hoa đẹp, nó ngày ngày đều ngắt hạnh hoa làm thẻ đánh dấu sách cho con. Con phấn khích muốn đi ngoại ô chơi tiết thanh minh (đạp thanh), nó đợi con ở cổng thành đến nửa ngày, con lại quên mất chuyện này, quay đầu dẫn người ngựa đi săn thú ở thượng lâm uyển...."
Ta ngạc nhiên nói: "Con đều không biết ..."
Chuyện con không biết còn nhiều lắm." Mẫu thân xoa xoa phát tâm ta, thở dài, "Tâm tư Tô Quân phức tạp, nhưng cảm tình với con cũng không giống là giả. Con cùng với nó cũng coi như thanh mai trúc mã, ta và mấy vị phụ thân của con thấy con đối với nó cũng không phải vô tình, liền để cho các con tự quyết. Con thích ai thì là người ấy, con gái của ta, dù có muốn nam nhân cả thiên hạ hầu hạ cũng đáng!" Mẫu thân hừ hư hai tiếng thật khí phách, lại hôn chụt một cái lên trán ta, mặt ta không chút thay đổi, đưa tay nên chùi chùi.
"Chưa nói là nó thích con, nó không thích, chỉ cần con thích là đủ rồi. Hôm nay, Ngũ cha con đi thăm dò nó, ngày đó nó nói trong lòng có người khác là lừa con thôi, chỉ sợ, từ lâu con đã biết là nó đang lừa con rồi..."
« Biết. Nhưng là con mệt mỏi rồi. » Ta nghiêng đầu qua, nhìn về phía ánh nến lay động phía ngoài rèm, giọng thấp dần: "Mẫu thân, các đại thần đều đang ép ta tuyển tú nam, lập Phượng quân, bọn họ đều muốn đem con mình nhét vào hậu cung của con, những kẻ đó, một người con cũng không thích. Nhi thần thích Tô Hoán Khanh. Nếu ngày đó, chỉ cần chàng gật đầu một cái, mặc kệ có bao nhiêu gian nan, mặc cho bao nhiêu người phản đối, nhi thần cũng sẽ chọn ở bên chàng. Nhưng chính chàng đã lựa chọn buông tay trước, ngay cả chàng có trăm ngàn nỗi khổ và khó xử, nhi thần cũng không muốn biết. Nhi thần muốn người ở bên mình, đối với nhi thần giống như phụ thân đối với người, không sợ hãi điều gì, không kiêng kỵ điều gì, chỉ hướng tới mình mà thôi."
Mẫu thân trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc cười khẽ thành tiếng, cằm tựa vào đầu vai ta, cười nói : « Đậu Đậu nhà ta đã lớn thật rồi .... Nhớ năm đó, con còn tròn vo như một nắm cơm nếp, mặt tròn tròn, mắt tròn tròn, lắc lư lắc lư chạy từng bước nhỏ theo đuôi ta, răng còn chưa mọc đủ, ríu rít gọi ta" gà mẹ, gà mẹ, đợi con với ..."
Ta xấu hổ buồn bực kéo chăn che mặt, « Không cho nói ! Lúc nhỏ người toàn ức hiếp con!"
Mẫu thân kéo chăn của ta, cười ha ha, « Con gà con thẹn thùng ! Con ở trước mặt Bùi Tranh đều bày ra bộ dạng thẹn thùng, sợ hãi như thế sao ? Quân uy ở chỗ nào? Con làm sao mà áp chế được tên loạn thần tặc tử đó a! Đừng nói ta thích ức hiếp con, đến Bùi Tranh có lẽ cũng nhịn không được ! »
Những lời này nháy mắt thức tỉnh ta !
Nhiều năm như vậy , nguyên nhân Bùi Tranh thích ức hiếp ta cuối cùng cũng tìm ra rồi !
Hóa ra không phải hắn Biến th' thích bắt nạt người ta, mà là vì ta quá mềm yếu dễ để người ta bắt nạt !
Chương 28 :Biến cố
Bùi Tranh và Tô Quân trở về vị trí cũ cũng không gây nên chấn động lớn trong triều, nguyên nhân là do có thế lực mạnh hơn ngăn chặn trận rục rịch này; đối với những thần trẻ tuổi trong triều Sùng Quang mà nói, Thái thượng hoàng vốn chỉ sống trong truyền thuyết, trong lời xuyên tạc của Thái sử lệnh mà thôi.
Thái độ lão thần triều Minh Đức cũng không giống nhau, hoài niệm có, sợ hãi có; đám người sau thì quá nửa là có tật giật mình, nhưng Phụ quân đã bộc lộ thái độ rõ ràng, không hề can thiệp chính sự, chỉ ở hậu cung uống trà cùng mẫu thân, chơi cờ với Nhị cha, triều đình vẫn do ta làm chủ như trước.
Nhưng được mấy vị đại thần tôn kính này chống lưng, ta nói chuyện giọng cũng lớn hơn trước nhiều, lúc xử trí mấy người ở Hồng Lư tự, không có lấy một người dám đứng ra phản đối, có mấy người lén lút liếc Tô Quân một cái, thấy chàng không có phản ứng, bản thân cũng không dám ra mặt. Bởi vậy, Dị Đạo Lâm lại phải chịu một đống ánh mắt oán hận, phần nhiều là trách hắn chịu ơn đề cử của Tô Quân, lại lấy oán báo ân.
Sau khi bãi triều, Dị Đạo Lâm xin ta thẩm vấn riêng Hạ Lan, ta vốn đã không coi Hạ Lan là tù phạm, liền miễn đi hai chữ thẩm vấn, để hắn tự mình đi hỏi, nhưng suy nghĩ một chút, lại đổi chủ ý nói: "Qủa nhân đi cùng khanh."
Dị Đạo Lâm có chút kinh ngạc liếc nhìn ta một cái, cúi đầu nói phải.
"Trước đây không lâu, từng có người bảo ta phải bảo vệ Hạ Lan cho tốt, nói có người sẽ làm hại hắn. Dị đại nhân nghĩ như thế nào?" Ta mỉm cười hỏi.
Ánh mắt Dị Đạo Lâm khẽ động. "Bệ hạ bởi thế mà hoài nghi đám cháy lúc trước là có ý đồ khác sao?"
"Đám cháy đến kỳ quái, trong lòng quả nhân vẫn còn nghi hoặc. Nhưng Hạ Lan quả thật cũng không vì vậy bị thương." Ta nói thật ra nghi hoặc trong lòng. "Ngày đó vì Hầu gia phu nhân ở đây. Qủa nhân nhớ rõ là, Hạ Lan nói mình mấy ngày nay đều không được khỏe, lúc ấy nếu không có phu nhân cứu giúp, hắn sống hay ૮ɦếƭ cũng khó liệu."
"Bệ hạ nghĩ là do Tô ngự sử xuống tay sao?" Dị Đạo Lâm có chút hiểu ra, "Nhưng bệ hạ lại không hy vọng là như thế, bởi thế mới lệnh cho vi thần điều tra, đến tận khi tra ra đám người của Hồng Lư tự?"
"Khó nói rõ ràng ...." Ta không khỏi có chút bùi ngùi, "Dù sao tất cả chứng cứ trong tay ta và khanh đều chỉ về Bùi tướng, ngay cả nhân chứng duy nhất, đều tin tưởng chắc chắn là Bùi Tranh cho người giết phụ thân hắn. Đây là lý do quả nhân muốn điều tra rõ nguyên nhân vụ án này."
Dị Đạo Lâm nhếch môi, tựa tiếu phi tiếu: "Bệ hạ hoài nghi Tô ngự sử, lại hy vọng hắn vô tội, muốn giúp Bùi tướng rửa sạch hiềm nghi, nhưng cũng hoài nghi sự trong sạch của hắn. Bệ hạ bây giờ thật khó xử rồi."
Ta cười khổ, sờ sờ mũi : « Dị khanh gia, không đoán được là khanh hiểu quả nhân như thế, quả nhân bây giờ thực đang hổ thẹn ...."
Vừa nói chuyện đã đến bên ngoài tiểu viện Hạ Lan ở, ta phất tay ngăn không cho cung nhân đi thông báo, cùng với Dị Đạo Lâm trực tiếp vào bên trong viện. Hạ Lan đang xem sách, nghe được tiếng động mới ngẩng đầu nhìn lên, hơi kinh ngạc một chút, buông sách xuống vội vàng hành lễ.
"Hạ Lan, ngươi thế nhưng thật tự tại a." Ta liếc mắt nhìn tên cuốn sách, cười cười, "Qủa nhân còn tưởng ngươi đang khổ sở lắm cơ."
Hạ Lan cuời nhẹ nói: "Người ૮ɦếƭ không thể sống lại, người còn sống nếu cứ một mực khổ sở vì người đã ૮ɦếƭ, lấy ai đau lòng thay cho kẻ còn sống đây."
Bùi Tranh nói đúng, tên này cũng chẳng phải kẻ tầm thường. Ngày đó, Tô Quân đề ra nghi vấn hỏi hắn, hắn thản nhiên thừa nhận mình là vì trốn tránh đuổi giết mà chủ động đầu thú, đến hôm nay, lại là tâm tình khác rồi. Xem ra mấy ngày qua hắn đã tĩnh tâm, suy nghĩ không ít chuyện.
"Vị này là Dị Đạo Lâm – mới nhậm chức Đại Lý Tự khanh, chịu trách nhiệm về vụ án tào ngân thâm hụt, hôm nay quả nhân dẫn Dị đại nhân đến là muốn hỏi ngươi vài vấn đề."
Hạ Lan nghe xong, ý cười có chút chua sót. "Án này lại chuyển qua tay một người nữa, không biết đến khi nào mới là vị cuối cùng. Gia phụ tham ô tiền thâm hụt nếu là thật, tội ૮ɦếƭ cũng khó tránh, chỉ là cũng không đáng ૮ɦếƭ dưới tay đồng đảng, theo lý nên chịu pháp luật xử lý. Thảo dân đầu thú, cũng chỉ vì muốn tìm được thi thể của phụ thân, khiến hung phạm sa lưới, nhưng nếu bởi vậy mà liên lụy người vô tội, cũng thấy băn khoăn."
Dị Đạo Lâm nhìn Hạ Lan, ánh mắt xem kỹ hơn 3 phần, một lát sau trầm giọng nói: "Thiên tử phạm pháp tội như thứ dân, huống chi là nhân thần cao quan. Hành pháp không tránh quyền quý, đây vốn là chức trách của Đại Lý tự khanh, nói gì đến liên lụy? Vấn đề ta hỏi ngươi, ngươi thành thật trả lời là được."
Hạ Lan trầm mặc nhìn lại hắn, chắc là cảm thấy Dị Đạo Lâm không giống những quan viên mà hắn đã tiếp xúc trước đây, nhìn một hồi lâu, mới nhẹ nhàng gật đầu.
Hạ Lan lại kể lại chuyện không may ngày đó một lần, hắn ở trong thư phòng Hạ Kính phát hiện ra mật thư qua lại giữa Bùi Tranh và Hạ Kính, chưa kịp tìm phụ thân hỏi rõ ngọn nguồn, đã bị tiếng động ở gian ngoài làm khiếp sợ, dưới tình thế cấp bách, Hạ Kính mở mật thất ra để Hạ Lan trốn vào, nghe thấy người bên ngoài tự xưng là do Bùi Tranh phái tới tiếp ứng mới thả lỏng tâm thần. Khi đó Hạ Lan trốn trong mật thất, nghe không rõ ràng lắm, chỉ nghe được tiếng kêu thảm thiết của phụ thân, sau đó là tiếng lục lọi, tựa như đang tìm vật gì đó. Hắn ở trong mật thất dựa theo chỉ dẫn của phụ thân mà tìm được đường ra, trong lúc đào tẩu lại bị người đuổi giết, sau lại trở lại biệt viện, phát hiện ra chỗ đó giờ đây đã là một mảnh phế tích, hắn rơi vào đường cùng, chỉ có thể đầu thú tự bảo vệ chính mình.
"Ngươi còn nhớ rõ bức thư hôm đó Bùi Tranh viết gì cho cha ngươi không?" Dị Đạo Lâm hỏi.
Hạ Lan lắc lắc đầu, "Lúc ấy ta chỉ liếc qua một cái, bên ngoài vọng đến tiếng đạp cửa, chỉ kịp nhìn đến lạc khoản (phần đề tên) một chữ "Bùi"."
"Lúc Hạ Kính nghe thấy tiếng đập cửa, phản ứng ra sao?"
"Sợ hãi .... Phụ thân vô cùng sợ hãi, đẩy ta vào trong mật thất, ngay lúc đó, ta nghe được người bên ngoài thấp giọng nói, "Chúng ta là người Bùi tướng phái tới tiếp ứng cho đại nhân, mời đại nhân mang theo sổ sách, mau đi theo chúng ta."
"Sổ sách?" Ánh mắt Dị Đạo Lâm tỏa sáng, "ngươi ở trong mật thất có nhìn thấy những sổ sách đó không? Hạ Kính đã giao cho bọn chúng chưa?"
"Chưa. Phụ thân lúc đầu kích động, nhưng lập tức lại có chút sợ hãi, chỉ do dự một lát, người bên ngoài phá cửa tiến vào. Phụ thân lúc này mới vội vàng đẩy ta vào mật thất, tuy lúc những người đó tiến vào cửa mật thất đã đóng lại, nhưng sợ là nghe được tiếng cửa đá chuyển động, biết là trong phòng có mật thất.
Trong lòng ta nghĩ, đa số quan to quý nhân trong nhà đều có mật thất.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc