Quả nhân có bệnh - tập 46

Tác giả: Tùy Vũ Nhi An

Dường như mất bao nhiêu năm mới quen việc ngủ một mình, nhưng nay không quá hai ba ngày, lại thành quen ngủ nhiều hơn một người, để hắn vào phòng, để hắn ôm ta hôn ta ....
Ngay từ đầu chỉ là muốn để hắn ở càng xa càng tốt, kết quả hắn vào tẩm cung của ta; muốn để hắn nằm đất, kết quả hắn chiếm giường của ta; muốn để hắn nằm một bên, kết quả hắn nghiêng người ôm chặt ta; ôm thì ôm đi, hắn còn vỗ về lưng ta – hắn chẳng lẽ không biết ta thích nhất người khác vỗ lưng dỗ ta ngủ sao! (cái này bé mình cũng thích này :">)
Người thật không thể có ngưỡng giới hạn, nếu không sẽ bị kẻ khác lập cho ngươi một ngưỡng mới.
Aizz, Bùi Tranh a .... Qủa nhân nên làm gì bây giờ ....
"Bệ hạ, có tâm sự." Giọng Dị Đạo Lâm khiến ta bừng tỉnh, miễn cưỡng nhếch khóe môi, cười nói: "Khanh đã nhìn ra rồi"
Dị Đạo Lâm trầm mặc một lát, hỏi: "Bệ hạ bảo vi thần đi cùng, là muốn nói cho vi thần, hay là để vi thần đoán."
Ta nhíu mi, đột nhiên có hứng thú."Khanh đoán xem."
Dị Đạo Lâm cũng không thoái thác, mở miệng nói: "Bệ hạ có nhớ rõ câu nói của thần năm đó không?"
Llòng ta khẽ động, nghi hoặc nói: "giáng tử đoạt châu, phi y chi họa dã?"
"Hôm nay, vẫn là những lời này." Dị Đạo Lâm nhẹ giọng nói, "Bệ hạ, vì lo lắng Bùi Tranh mà trong mắt đầy vẻ khó xử."
Ta sờ sờ hai má, cười khổ: "Rõ ràng như vậy sao? Vì sao ngươi không đoán là Tô Quân?"
"Hai người đều có, nhưng vừa rồi, người bệ hạ nghĩ đến là Bùi Tranh."
"?" Ta cười hỏi, "Khanh dựa vào đâu mà khẳng định như thế?"
"Khi bệ hạ nghĩ tới hai người này, vẻ mặt không giống nhau." Dị Đạo Lâm giải thích, "người ngoài sáng suốt, người trong cuộc u mê, là do bệ hạ không nhìn thấy vẻ mặt của mình thôi."
Lòng ta chấn động, đồng tử co rụt, hồi lâu sau mới cười gượng nói: "Qủa nhân còn tưởng Dị khanh gia chỉ biết công vụ khó hiểu phong tình, nhưng ngược lại đã nhìn lầm khanh rồi. Vậy khanh nói, khi quả nhân nhớ tới Bùi Tranh, vẻ mặt ra sao?"
Dị Đạo Lâm nghĩ nghĩ rồi cho ta một cái so sánh thực sinh động.
"Heo nuôi 10 năm cuối cùng cũng béo, đáng ૮ɦếƭ, lại có tình cảm, không nỡ; không Gi*t thì phí phạm nỗ lực và tiền của nuôi trong 10 năm, cũng không thể tha được.
Ta vỗ lan can cười ha ha, thưởng cho hắn một chữ :"Tuyệt!"
Thật ra không ổn, chỉ sợ về sau ta nhìn thấy Bùi Tranh là sẽ liên tưởng đến heo. Dị Đạo Lâm, thực thâm hiểm a ....
Dị Đạo Lâm vẫn không nhúc nhích, mặt không chút thay đổi nhìn ta cung kính, hỏi một câu: "Vậy bệ hạ cuối cùng là tha hay không tha? Kế hoạch kia, còn tiếp tục không?"
Tiếng cười của ta ngừng lại.
Một cơn gió lướt qua ao xuân.
"Tiếp tục đi." Ta khàn giọng nói.
Khi ta trở lại Sùng Đức cung, nhìn thấy Bùi Tranh đang chơi cờ, đối thủ là Hạ Lan, có chút không thể tin vào hai mắt mình ....
Hạ Lan đứng dậy hành lễ với ta, Bùi Tranh chỉ cười gật gật đầu.
Ta tự dưng nghĩ đến lời Dị Đạo Lâm, muốn cười, lại phải nhịn, không khỏi có chút rối rắm.
Ho khan hai tiếng điều chỉnh trạng thái, ta hỏi: "Hạ Lan, gần đây thân thể ngươi tốt lên nhiều chưa?"
Mấy ngày trước hắn có chút mệt mỏi không phấn chấn, hơn nữa lại bị kinh sợ, điều dưỡng 3-4 ngày sắc mặt mới tốt lên một chút.
Nghe xong câu hỏi của ta, hắn mỉm cười trả lời: "Tạ bệ hạ quan tâm, thảo dân đã không sao rồi."
Ta ừ một tiếng, nghi hoặc quét mắt liếc Bùi Tranh một cái, hắn tự giác đáp: "Vi thần thấy Hạ Lan suốt ngày ngồi buồn trong phòng, nên nhiều chuyện mời hắn lại đây đánh cờ, xin bệ hạ đừng trách."
Nhìn nụ cười có vài phần hài lòng, vài phần đắc ý kia của hắn, ta bỗng nhiên cảm thấy mình giống đứa ngốc bị xoay mòng mòng, tức giận trừng mắt liếc hắn một cái. Hạ Lan nhận thấy sự bất mãn của ta, vội cáo từ rời đi.
Ta đi vào liếc qua ván cờ, đã đến giai đoạn thu quan (bắt quan) , nhìn thấy quân đen chiếm ưu thế áp đảo, không hề nương tay. Ta đang suy tư, bỗng nhiên bị Bùi Tranh nắm lấy thắt lưng, ôm vào lòng.
"Ai lại chọc nàng tức giận rồi?" Tay phải hắn để trên lưng ta, cằm gác trên vai ta, khi nói chuyện hơi thở ẩm ướt khẽ lướt qua cổ.
Ta hừ lạnh một tiếng, muốn tránh ra, lại luyến tiếc cái tay trên lưng kia, vì thế đẩy mặt hắn ra nói : "Người tìm Hạ Lan tới làm gì? Có rắp tâm gì?"
Hắn kéo tay ta, nắm lại trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng vuốt ve, "Ta nói cho hắn, cha hắn không phải do ta Gi*t."
Ta khinh ngạc chớp mắt, "Hắn tin sao?"
Bùi Tranh cười gật đầu: "Hắn tin. Hắn nói người không phải ta Gi*t, là ta phái người đi Gi*t."
Ta nghẹn một chút. "Vậy mà hắn vẫn còn chơi cờ với ngươi?"
"Kẻ này không phải tầm thường a ...." Bùi Tranh than nhẹ một tiếng, "ta bị hắn Gi*t đến quân binh tan rã..."
"Cái gì?" Ta quay ngoắt về phía hộp cờ của hai người, bây giờ mới phát hiện, kẻ giữ quân đen là Hạ Lan. "Ngươi thế mà thua?"
Bùi Tranh nghe câu này còn không ủ rũ mà ngược lại còn cao hứng, hứng thú dào dạt nhìn ta: "Đậu Đậu, nàng cảm thấy ta nên thắng sao?"
Ách.... Ai bảo hắn luôn tỏ ra không gì không làm được ...
"Ta nói rồi, ban ngày không được gọi ta là Đậu Đậu!" Ta tức giận đẩy khuôn mặt đang tới gần của hắn.
"Được, nàng chỉ thích ta gọi nàng là Đậu Đâu trên giường thôi sao?" Bùi Tranh cố ý xuyên tạc lời ta, cười đến ý vị sâu xa.
Mặt ta nóng lên, giãy khỏi vòng tay hắn, đứng ra xa trừng mắt hắn, cắn cắn môi dưới, hừ nhẹ một tiếng, nói một câu cũng ý vị sâu xa không kém.
"Bùi Tranh, ngươi là đồ con heo!"
"Có ý gì?" Bùi Tranh nheo mắt lại.
Ta thè lưỡi, hừ hừ cười hai tiếng, đang xoay người tránh ra, lại bị cánh tay dài của hắn bắt được, kéo về. Ta ngẩng đầu trợn mắt nhìn hắn: "Ngươi dám ức Hi*p ta, hai ngày nữa, phụ quân, Nhị cha, Tam cha, Tứ cha, Ngũ cha đến đây, để cho bọn họ đem ngươi đi thiến!"
Bùi Tranh nhếch mi cười nói: "Nàng nỡ bỏ sao?"
"Phi!" Ta giãy dụa không được, đành bỏ cuộc, để yên cho hắn ôm, "Bỏ được, đương nhiên bỏ được!"
Bùi Tranh gật đầu đã hiểu, mỉm cười: "Nữ nhân các nàng luôn khẩu thị tâm phi (miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo), ta biết nàng không nỡ, ngoan, nói cho ta biết, tại sao vừa rồi lại nói như vậy?"
Ta đương nhiên sẽ không bán đứng Dị Đạo Lâm, vì thế cười hắc hắc, nói: "Bởi vì ngươi lớn lên giống heo...."
"Ta giống sao?" Bùi Tranh vui vẻ, "Nàng không cảm thấy chính nàng nhìn càng giống sao?" Nói xong, tay phải nhéo nhéo mặt ta, "khuôn mặt tròn tròn." Tay trái không thành thật sờ sờ thắt lưng của ta, nhẹ nhéo một cái, "Lưng cuồn cuộn thịt." Lại trượt xuống ௱ôЛƓ, nhẹ nhàng nâng lên, mập mờ hỏi: "Muốn ta nói tiếp không?"
Ta xấu hổ buồn bực, cả người run lên, đột nhiên phát hiện, phóng mắt khắp đế đô, hình như tìm không ra người thứ hai có thể chọc ta tức giận, ngoài tên trước mắt này!
Ta cực ghét cái khuôn mặt tươi cười đắc ý của hắn, cắn răng một cái, hai tay đặt lên vai hắn, ngửa cổ cắn lên môi dưới của hắn.
Bùi Tranh, đồ con heo này! Nuôi béo rồi thì mổ thịt! Qủa nhân muốn ăn thịt ngươi!
Ta ôm chặt cổ hắn, sức mạnh không biết từ đâu bộc phát, đẩy hắn đổ nhào trên trường tháp (giường hẹp mà dài) Bàn cờ trên tháp bị hắn một tay đẩy xuống, quân cờ đen trắng đổ tung tóe cả xuống đất. Ta cưỡi trên bụng hắn, cúi người cắn môi hắn, đầu lưỡi nếm thấy vị máu tươi, thú tính nổi lên, hận không thể một miếng ngoạm hắn nuốt luôn vào bụng.
Tay Bùi Tranh ở trên lưng ta tự do hoạt động, một bàn tay giữ chặt gáy ta, gần như tham lam mà tước đoạt hơi thở trong miệng ta, tiếng quần áo ma sát lẫn trong tiếng thở hổn hển và tiếng tim đập dồn dập.
Cánh tay Bùi Tranh xiết chặt eo ta, khí lực mạnh mẽ như muốn đem ta nhập vào xương thịt trong người hắn, ta bị đau thét lớn một tiếng, sức lực cuối cùng đã dùng hết, đành buông quyền chủ động, trong nháy mắt lúc sắp bị hắn đẩy ngược lại, cửa truyền tới một giọng nói.
"Ai nha, Đậu Đậu thật là hung mãnh mà ..." Người nọ cười hắc hắc hết sức dung tục, còn nói, "Nhị ca, chúng ta tới không đúng lúc rồi a."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc