Quả nhân có bệnh - tập 14

Tác giả: Tùy Vũ Nhi An

« Hắn có mắc bệnh hoa liễu cũng không liên quan đến quả nhân. » Ta lạnh lùng nói.
Ban đầu là sợ mình vô ý mà làm chuyện có lỗi với Bùi Tranh, bây giờ xem ra ta với hắn thật chẳng có liên quan gì, đều là tại mấy người già kia nhàn đến phát sợ mới đi ghép đôi linh tinh cả, hại vợ chồng người ta không thể gặp mặt, quả nhân thật đã tạo nghiệp chướng rồi...
Không đúng, đều do mẫu thân tạo nghiệp chướng!
Dựa vào cái gì mà một mình bà lại có năm nam nhân tốt, bà cuỗm đi năm phụ thân của ta, đưa bọn họ đến Vân Vụ biệt viện, để ta một mình ở đế đô, bà lấy đi diễm phúc cùng hạnh phúc của ta, khiến ta ngay cả một nam nhân tốt cũng không mò được.
Làm hoàng đế, làm đến mức này, quả nhân thật không muốn sống nữa !
Ta đạp mạnh một cái lên cửa phủ Thừa tướng – khốn kiếp, đau quá ! @@
Tô Quân biến đi, Bùi Tranh biến đi, quả nhân không chơi nữa !
Ta lau nước mắt, « Tiểu Lộ Tử, đi, theo quả nhân đến Tiểu Tần cung ! »
« Ớ ! »
Tiểu Tần cung nằm ở số 38 đường Cửa Nam, là nơi hoa lệ nhất phố này.
Trích từ một câu nằm trong "Quá Tần luận" – Triêu ca dạ huyền, vi Tần cung nhân. (Sáng hát tối đàn, để thành cung nhân hầu vua Tần)
Một nơi yên hoa, lại mang cái tên khí thế như vậy, thật không thể xem thường.
Tiểu đồng đón khách ngoài cửa cũng thanh tú đến mức khiến người ta muốn phạm tội, hắn liếc ta và Tiểu Lộ Tử một cái, liền bước lên nghênh đón ta.
"Hai vị khách này trông rất lạ, tới lần đầu ư?"
Tiểu Lộ Tử run lẩy bẩy, kéo ống tay áo ta, run giọng: "Bệ ..... tiểu thư, người đừng tự sa ngã, Thái Thượng hoàng mà biết, Tiểu Lộ Tử bị hoạn chín đời cũng không đủ..."
Ta vỗ đầu hắn, cười híp mắt nói: "Ngươi không nói, ta không nói, ai biết? Tiểu Lộ Tử, ngươi chính là quả ..... là tâm phúc của tiểu thư ta! Chính là điều họ gọi là giúp hoàng đế làm một chuyện tốt không bằng giúp hoàng đế làm một chuyện xấu, ngươi thấy ta coi trọng ngươi như vậy, đến thanh lâu cũng đưa ngươi theo, hôm nay ta bao riêng một phòng, ngươi cũng không cần phải tiết kiệm tiền cho ta. "
Tiểu Lộ Tử buồn rười rượi. "Tiểu Lộ Tử, \'Tử\' như vậy rồi .... Còn có thể làm gì?"
Ta không thèm để ý đến hắn, nhấc chân bước vào Tiểu Tần cung, tiểu đồng kia ngăn ta lại, hỏi tên họ ta, là người nhà quan mấy phẩm.
Tiểu Tần cung này cũng có quy tắc vào cửa.
Ta đáp bừa lại một câu: "Cô Tô quận chúa, Lưu Lăng."
Tiểu đồng bỗng hiểu ra, mỉm cười nói : "Tiểu nhân có mắt như mù, thất lễ rồi. Quận chúa tới tìm Hầu gia phải không."
Ta ngây người."Hầu gia?"
Tiểu đồng kia cười theo nói: "Đúng vậy, Phương tiểu hầu gia đang ở trên lầu nghe khúc ạ."
Khóe miệng ta giật giật --- việc này, cũng khéo quá đi!
Nhắc tới chuyện này, phải nhắc tới Lưu Lăng. Lưu Lăng và ta coi như bà con, họ hàng qua rất nhiều tầng, vốn là cách khá xa, nhưng bởi vị cậu ruột của nàng, cũng là cậu họ của ta, quan hệ giữa cậu và ta không tồi, bởi vậy đến thế hệ của nàng, quan hệ với hoàng gia cũng gần gũi hơn một chút.
Cậu ruột Lưu Lăng họ Phương tên Chuẩn, mẫu thân ta phong hắn làm Tiêu Dao Hầu, đuổi hắn đi cách xa đế đô, lại chỉ hôn cho hắn, cưới một vị nổi danh cọp cái, nói là lấy bạo chế bạo, mới có thể khiến lãng tử quay đầu. Tiêu Dao Hầu cậu họ của ta có quay đầu hay không ta không biết, nhưng dù thế nào cũng để Phương gia bọn hắn có người nối dõi.
Việc cậu họ bị mẫu thân ép chỉ hôn, nguyên nhân trực tiếp chắc là do hồi ta 8 tuổi, hắn đưa theo ta đến Tiểu Tần cung chơi bị mẫu thân phát hiện.
Ta không giống những nữ tử hoàng gia khác, mẫu thân và phụ quân đều cảm thấy ta nên ra ngoài nhiều một chút mới hiểu được nỗi khó nhọc của dân chúng, bởi vậy Nhị cha và Tam cha vào nam ra bắc đều đưa ta theo, ta được mở mang không ít, nhưng mấy vị cha dứt khoát không thể đưa ta đến những nơi bất lương.
Năm 8 tuổi ấy, cậu họ tới đế đô, ở một thời gian dài, tha ta đi một vòng quanh đế đô, cuối cùng thần thần bí bí nói với ta là đưa ta đi xem trò hề của nam nhân. Lúc đó, ta còn chưa cao bằng một nửa người trưởng thành, trên đầu vấn hai nắm màu hồng phấn, mặt còn ngây thơ theo hắn vào Tiểu Tần cung, thị đồng canh cửa nhận ra hắn, mắt nhìn có vẻ mờ ám, nói: "Phương tiểu hầu gia, lâu lâu không gặp, con gái đã lớn như vậy ưa? Dẫn cả con gái vào Tiểu Tần cung, Phương tiểu hầu gia quả nhiên là danh sĩ tự phong lưu!"
Cậu họ sặc một hơi, nói: "Con gái cái gì, bản hầu gia còn chưa lấy vợ đâu. Đây là cháu ruột ta, Cô Tô quận chúa, tiểu Lưu Lăng. »
Hắn đương nhiên không dám nói ra thân phận thật của ta, bèn lấy tên đứa cháu bằng tuổi ta ra giả mạo, cũng không có ai nghi ngờ. Đó là lần đầu tiên ta biết đến nơi phong nguyệt, cậu chỉ vào các chị gái xinh đẹp tựa thần tiên nói với ta : « Đậu Đậu, đây gọi là thiên thượng nhân gian. »
Có điều ta cũng chẳng chiêm ngưỡng được bao lâu, ngồi chưa được một lát, một chén trà nhỏ chưa uống xong, Tam cha, Tứ cha đã lạnh mặt đá bay cửa lớn của Tiểu Tần cung, cả đám tay chân xông tới vây lại, lệnh bài của Tam cha vừa sáng lên, sắc mặt cung chủ của Tiểu Tần cung lập tức trắng bệch, đuổi lui tất cả mọi người. Tứ cha ôm ta, Tam cha đánh cậu họ hôn mê, kéo hắn trở về cung.
Sau đó, cậu họ bị đuổi khỏi đế đô.
Hồi ức mà Tiểu Tần cung để lại cho ta, chính là các chị gái xinh như tiên nữ, một cước thiên ngoại phi tiên của Tam cha, Tứ cha, vả cả tay chân bị đánh đến bó bột của ông cậu họ.
Nay đến Tiểu Tần cung lại gặp cậu họ, duyên phận này thật khiến người ta không khỏi thổn thức....
Tiểu đồng dẫn ta lên lầu hai, bước vào một gian phòng, trong phòng, một đại thúc mặt mũi tuấn tú đang vừa ôm phải, ôm trái, vừa nghe mấy bài ướƭ áƭ, ca từ dâm đãng.
"Cậu ..." Ta nhìn hắn chằm chằm, âm u gọi một tiếng.
Hắn con đang say mắt lờ đờ mơ màng nhìn về phía ta, một lúc lâu sau, hắn cuối cùng cũng tỉnh rượu, oa một tiếng, đuổi tất cả mọi người ra ngoài, chỉ còn lại ta và hắn, hai người trong phòng.
Cậu họ run lẩy bẩy, dán mình lên cửa nhìn ta, vô thức sờ mò những chỗ bị đánh gãy lần trước, mấy vị phụ thân của ta ra tay đúng là không biết nặng nhẹ, để lại ám ảnh tâm lý cho hắn.
Ta ngồi xuống cạnh bàn, rót cho mình một chén rượu.
"Đậu, Đậu Đậu ..." cậu họ run giọng nói, "Người, người, sao người lại tới đây?"
« Cậu, ta tới để mua vui. »
Cậu họ run cầm cập, mặt lộ vẻ hoảng sợ, "Mấy vị cha của người biết không?"
« Bọn họ ở Vân Vụ biệt viện, chờ họ biết cũng là việc của mấy ngày sau rồi. » Bọn họ tai mắt nhanh nhạy, muốn giấu diếm là rất khó.
« Người .... Người sao lại biết ta ở đây...... Ai nói cho người ? »
"Trùng hợp nên gặp thôi ." Mặt không chút thay đổi, ta uống một ly, chỉ hận tửu lượng ta quá tốt, không thể nhất túy giải ngàn sầu.
Cậu họ tựa như thở phào, rất nhanh lại hít vào một hơi. "Nơi này không phải nơi người nên đến, đi đi đi đi, để cha mẹ người biết nhất định sẽ tưởng là ta đưa người đến, tiểu tổ tông, người thương cậu đi, về cung đi, ngoan ..."
"Cậu!" Ta căm uất quẳng chén, khí phách đế vương tự nhiên đã có, "Ta nói ta tới mua vui! Cậu sợ cái gì! Trời sập xuống đã có ta chống cho cậu! Dựa vào cái gì bọn họ có thể vui sướng, chúng ra đến thanh lâu lại phải lén lút...."
Cậu họ ủ rũ nói : « Đừng nói hai chữ "chúng ta", mẹ nó rất dọa người ..."
Một luồng tà hỏa thiêu đốt tim ta đến là khó chịu, ta đi tới đi lui quanh cái bàn, « Ai làm hoàng đế mà lại bất lực như ta, một đống tuổi như này rồi, làm cái gì cũng không được tự do, bị cô lập hoàn toàn, cô đơn lẻ loi, cậu bảo qủa nhân dễ sống sao? »
"Ta cũng có được dễ dàng đâu ...." Cậu thở dài một tiếng, "Con cọp cái nhà ta kia, ba ngày không cãi nhau thì toàn thân không thoải mái, không cho ta uống rượu nghe hát, không cho ta đi xem chọi dế .... Cuộc đời như vậy còn ý nghĩa gì nữa?" Cậu chấm chấm nước măt: "Không bằng ૮ɦếƭ cho xong."
Nói làm lòng ta cũng chua xót.
Vành mắt ta nóng lên, mũi cay cay. "Cậu, chúng ta là người cùng cảnh ngộ ..."
Cậu họ gật đầu, rơm rớm nước mắt.
"Cậu, cậu có vẻ hiểu rõ nơi này, giúp ta tìm vài vị tiểu quan đầu bảng đi."
« Cái gì ? » Cậu họ rùng mình.
Ta nhàn nhạt liếc hắn, "Làm sao, chỉ cho phép cậu tìm cô nương thôi sao?"
« Không phải...... việc này .... chuyện kia ...." Cậu họ nói năng lộn xộn, mặt tỏ vẻ cầu xin,"Người thương tình biểu cữu đã một đống tuổi rồi ...... Sớm biết thì đã chẳng đến đây...."
Ta vớ lấy một cái chén, ném về phía chân hắn, nổi giận : « Bảo cậu đi thì cậu phải đi, quả nhân sống 18 năm vẫn là hoàng hoa khuê nữ, nói ra dọa người lắm phải không!Muốn nam nhân, muốn rất nhiều nam nhân, muốn rất nhiều nam nhân tốt! Nghe thấy chưa!"
Cậu thở dài một hơi: "Đậu Đậu .... Người say rồi ..."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc