Quả nhân có bệnh - tập 103

Tác giả: Tùy Vũ Nhi An

Ta ở trong cung chờ một ngày vẫn chưa có tin tức, đến chạng vạng ngày hôm sau mới nhận được tin Ngũ cha báo về, nói là đưa Bùi Tranh đi gặp mật tông tông chủ Bất Thốc ở Mân Việt, cũng chính là phụ thân thân sinh của Ngũ cha ta. Qua đường mà không vào thăm quả thật thất lễ, Bất Thốc gia gia là người hài hước, nhiệt tình, cha con bọn họ gần nhau thì ít mà xa cách thì nhau, nên giữ bọn họ ở lại mấy ngày. Ta nghe xong tin này, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nở nụ cười.
Bất Thốc: đầu trọc
Ai ngờ ở lại một cái đã là nửa tháng, ta chờ đến gân xanh trên trán giật thình thịch rồi, rốt cuộc nhịn không được tới lúc muốn dẫn binh đi ςướק Phượng quân về, bọn họ đã trở lại.
Một ngày kia ta đang ở trong đình đọc tấu chương đến ngủ thi*p đi, loáng thoáng cảm giác được trên người hơi trầm xuống, mơ mơ màng màng mở mắt, liền nhìn thấy đôi mắt hắn đang mỉm cười.
Ta im lặng nhìn hắn, sau một hồi lâu mới nói: "Ta cứ tưởng chàng bị mỹ nhân Mân Việt câu đi mất rồi."
Hắn kéo chăn đắp lên đến vai ta, vén tóc ta ra sau tai rồi mới mỉm cười nói: "Gặp qua bậc quốc sắc rồi, sao có thể nhìn vừa mắt đám dung chi tục phấn nữa. Nếu có cũng là ta câu các ả theo, nàng nói có phải không?"
Mặt ta nóng lên, nói : "Thật vô sỉ."
Hắn cười nói: "Nàng thích không?"
Ta nhịn không được cong khóe miệng lên, nói: "Thích ... chàng ôm ta ..."
Hắn cúi mình xuống, nhẹ nhàng ôm lấy ta, tay phải vuốt vuốt lưng ta.
Tay ta ôm chặt lấy eo hắn, vùi đầu trên cổ hắn, giọng rầu rĩ nói: "Chàng đã nói sẽ không giấu ta, lừa ta, kết quả là ngay cả những lời này cũng là nói dối."
"Hả ... Tại sao lại nói vậy?" Hắn chen lên cái ghế dựa nhỏ hẹp của ta, kéo ta vào trong lòng.
"Ta không trúng tình cổ, chàng biết rõ, vì sao còn không nói cho ta biết sự thật?"
"Bởi vì nàng ngốc ..." Hắn cười nhẹ một tiếng, "Rõ ràng là thật lòng thích, còn cứ tưởng là bị cổ độc ép buộc, nàng yêu thương nhung nhớ ta, ta còn rất hưởng thụ."
Ta căm giận cấu một cái sau lưng hắn, ngẩng đầu trừng hắn. "Chàng là nghĩ như vậy à?"
Hắn nói: "Nàng đoán xem." Rồi sau đó cúi đầu, phủ lên môi ta khẽ мơи тяớи. "Nếu không tin thì nàng đoán đi."
Hơi thở nóng hổi của hắn làm làm tim ta đập mạnh, suy nghĩ hỗn loạn, lắp bắp nói: "Đoán, đoán không ra ..."
"Vậy đừng đoán, tập trung hôn ta."
Ta nâng tay ngăn môi hắn lại, thở hổn hển trừng hắn: "Đừng tưởng lảng sang chuyện khác. Ngoài tình cổ, còn có chuyện về thất trùng thất thảo. Rõ ràng chỉ còn lại một gốc cỏ Long Tiên, chàng sao lại để cho ta đi cứu Tô Quân, nếu không tìm thấy cỏ Long Tiên này, chàng phải làm sao?"
Hắn giữ lại tay trái ta đang che ở trước mặt hắn, nắm trong tay ngắm nghía, mắt chứa đầy ý cười nghiền ngẫm. "Nếu ta ૮ɦếƭ rồi, nàng phải làm sao bây giờ?"
"Ta khinh bỉ chàng cả đời." Ta hừ lạnh một tiếng, "Tên ngốc, tự mình tìm đường ૮ɦếƭ."
"Nếu Tô Quân ૮ɦếƭ, nàng phải làm sao?"
Ta im lặng không nói.
Hắn lại cười nói: "Ta nói rồi, nếu hắn vì thế mà ૮ɦếƭ, cả đời này nàng sẽ nhớ kỹ hắn, nhớ nàng nợ hắn. Nếu người ૮ɦếƭ là ta, nàng cũng vậy ..." Tay hắn dùng sức một chút, nắm chặt tay trái ta, "Xấu nhất chẳng qua là một chữ ૮ɦếƭ mà thôi, ta tình nguyện để nàng nợ ta, cũng không bằng lòng cho nàng nợ hắn."
Ta kinh ngạc nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi: "Đáng làm như vậy sao ..."
Hắn cắn một cái trên mu bàn tay ta, cười nói: "Ta nếu ૮ɦếƭ thật rồi, nhất định sẽ sai người thời thời khắc khắc nhắc nhở nàng, nhắc nhở nàng thiếu nợ tình ta, để nàng cả đời đều sống trong hồi ức về ta. Ta ૮ɦếƭ rồi, cũng không để nàng sống vui vẻ được."
Ta rùng mình một cái, giọng bực bội nói: "Chàng thật ngang ngược. ૮ɦếƭ thì cũng ૮ɦếƭ rồi, còn không buông tha cho ta."
"Yên tâm." Hắn cười khẽ một tiếng, "Ta sẽ không để mình ૮ɦếƭ một cách dễ dàng, cũng không nỡ, ta còn muốn chờ con ra đời, gọi ta một tiếng cha." Hắn kéo tay ta, dán lên mu bàn tay ta mà vuốt lên bụng ta.
"Đậu Đậu ..."
"Uhm ..." Ta co mình vào trong lòng hắn, cảm thấy cứ sống như vậy cả đời đi, đủ rồi, rơi vào tay một nam nhân như vậy, là kiếp số của ta, trốn không được.
Ta chờ nghe câu tiếp theo của hắn, đợi hồi lâu chỉ nghe thấy tiếng hít thở đều đều, vừa nâng mắt, hắn đã ngủ rồi. Sắc mặt hơi tái nhợt, trong lúc ngủ mơ mi tâm vẫn nhíu lại như cũ, ta ngẩng đầu, hôn lên mi tâm hắn.
Hắn nhất định là rất mệt rồi.
Cứ ôm hắn như vậy một lúc đi.
Tin ta mang thai rất nhanh truyền ra ngoài, người lượn vòng quanh ta lại càng nhiều thêm. Bùi Tranh bị chen đẩy ra bên ngoài bức tường người, chỉ đến tối mới có thể gần gũi ta một chút.
"Ta ghen tị rồi."
"Ta cũng thấy được."
"Đuổi bọn họ về Vân Vụ biệt viện đi."
"Đuổi đi rồi ngôi hoàng đế này của ta cho chàng làm."
"Ta nhớ nàng ..."
"Ngủ đi."
Ta nằm trong lòng hắn, ngủ cực kỳ yên ổn.
Mỗi ngày vẫn dậy sớm như trước, thay y phục lên triều, bãi triều xong về ăn sáng cùng hắn, sau đó phê duyệt tấu chương, thỉnh thoảng thấy khó lựa chọn thì thỉnh giáo hắn, hắn dựa nghiêng người ở một bên, nhíu nhíu mi uể oải cười nói: "Nàng thỉnh cầu ta a ..."
Ta trực tiếp ném tấu chương về phía hắn, tức giận nói: "Ta muốn chàng tối ngủ dưới đất đi!"
Tấu chương chưa phê xong, mấy vị phụ thân đã thay nhau tới hỏi thăm, Bùi Tranh hoàn toàn bị gạt bỏ ra ngoài, hậm hực biến mất một buổi chiều, đến tối lại muốn ta thương xót. Mỗi tối đều thầm thì ly gián, bảo ta đuổi các vị phụ thân về biệt viện đi.
Thật sự là tên vong ân phụ nghĩa a ...
Một ngày nọ, ta bèn kể chuyện này với mẫu thân, mẫu thân cười nói: "Nên!" Lại nói, "Có phải mấy hôm nay nó nhàn đến phát hoảng, cả ngày tìm Ngũ cha con nói chuyện phiếm."
Hóa ra mất tích là đi tìm Ngũ cha sao ...
"Chàng với Ngũ cha thì có thể tán gẫu chuyện gì chứ?"
"Giữa nam nhân, chả có gì ngoài tán dóc về nữ nhân cả." Mẫu thân cười hắc hắc, "Nhưng mà ta đoán nó là hỏi Ngũ cha con nên chăm sóc nữ nhân có thai như thế nào."
"Việc này còn phải hỏi sao?" Ta cười nói, "Con còn tưởng chàng cái gì cũng biết cơ."
Rời khỏi chỗ mẫu thân, ta bèn đi thẳng tới nhà thuốc của Ngũ cha, mùi thảo dược hơi gay mũi, ta bước nhẹ nhàng, rón ra rón rén tới gần, lúc đi ngang qua cửa sổ, liền nhìn thấy một cái bóng màu trắng đang nằm trên giường.
Bùi Tranh thế mà lại đến chỗ Ngũ cha ngủ gật sao?
Ta vào phòng, lại không gặp được Ngũ cha, chỉ nhìn thấy một cái bồn tắm phủ đầy thuốc. Bùi Tranh còn mặc nguyên áo ngoài màu trắng, vẻ mặt mệt mỏi nằm trên giường, sắc mặt hơi tái.
Ta đi đến bên giường, hắn hình như ngủ thật sâu, thế mà cũng không tỉnh. Hơi thở mỏng manh khó nhận ta, ta phải cẩn thận thử một chút, mới chắc chắn là hắn không bị Ngũ cha mưu sát.
Ta khẽ gọi một tiếng: "Bùi Tranh."
Hắn không có phản ứng.
Ta lại gọi một tiếng: "Tranh ..."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc