Quả nhân có bệnh - tập 10

Tác giả: Tùy Vũ Nhi An

Tô Quân hình như hơi lo lắng, câu "chúng ta" chàng mới nói kia đã khiến ta hồ hởi mặt mày, lúc này thấy chàng lo lắng cho ta, tim ta như được ngâm trong mật ngọt, không phân biệt nổi đông tây nam bắc nữa.
"Không sao"
Ta cười tít mắt phất tay với chàng, tự mình đi tới trước Hạ Lan, Tô Quân chần chờ mà tránh ra một khoảng.
Hạ Lan nhìn ta một hồi lâu, mới nhỏ giọng nói: "Thảo dân nghe những người đó nói, là do Bùi tướng phải tới. Thần trốn trong mật thất dưới lòng đất nơi thư phòng của phụ thân, nơi đó có một ít sổ sách và thư tín, thảo dân vội chạy trốn nên không nhìn kỹ. Sau xảy ra chuyện, thảo dân từng quay về lấy vài thứ, nhưng phát hiện nhà ở đã bị đốt hết, những thứ trong mật thất ắt sẽ bị phát hiện. Thần bị một kẻ đuổi giết, may mắn từng học võ công mới đào thoát, lay lắt trốn khỏi tay mấy kẻ mới đến được đế đô. Bùi tướng không bị lật đổ, thủ phạm chính không bị diệt trừ, thảo dân khó có thể yên thân. Xin bệ hạ chấp pháp nghiêm minh, giữ kỷ cương triều chính."
Ta nghe mà lòng càng lúc càng lạnh....
Tên Bùi Tranh này không có gì tốt, ta biết thế, nhưng phụ quân từng nói, một vị quan khó có thể nhận định là tốt hay xấu, chỉ có thể chia ra là hữu dụng và vô dụng. Dù sao người ở một vị trí nhất định, rất nhiều điều thân bất do kỷ, dù là phụ quân, hai tay cũng dính đầy máu tươi, nhưng người nói không thẹn với lòng mình.
Bùi Tranh hắn có thẹn không?
Ta cũng nhỏ giọng hỏi hắn: "Vì sao ngươi không cho Tô ngự sử biết, hắn nhất định có thể đòi lại công bằng cho ngươi."
Hạ Lan cười gượng. "Tri nhân tri diện bất tri tâm, quần thần trong triều, vì lợi riêng mà cấu kết, lợi dụng lẫn nhau, hôm nay còn cùng bè đảng, ngày mai đã là kẻ thù, chỉ có bệ hạ lấy lợi ích là giang sơn xã tắc, không thể bao che lũ sâu mọt."
Ta nghe lời hắn nói, cảm thấy áp lực rất lớn, chỉ có thể ngập ngừng phản bác cho Tô Quân: "Tô ngự sử không giống những kẻ khác"
Hạ Lan nhanh chóng liếc ta một cái, cười khổ, "Nếu bệ hạ tin hắn, tiểu nhân không còn lời nào để nói. Những thứ tiểu nhân biết đều đã nói ra, về phần định đoạt như thế nào, đều do bệ hạ."
Ta đứng thẳng mình dậy, nhẹ giọng nói: "Ngươi yên tâm đi, quả nhân sẽ giải quyết theo lẽ công bằng. Nơi này tuy là nhà lao, nhưng là thông gió thoáng khí, tuyệt đối an toàn, hiện tại, ngươi ở lại đây một thời gian, ta sẽ sai người chăm lo chỗ ăn chỗ ngủ cho ngươi."
Hạ Lan cúi đầu nói : "Tạ bệ hạ nhân từ."
Ta xoay người ra khỏi ngục, Tô Quân cũng theo ra.
"Hạ Lan đã khai rồi."
Chúng ta một trước một sau, vừa đi vừa nói chuyện.
"Hắn khai, là người của Bùi Tranh giết Hạ Kính, chứng cớ phạm tội ở hầm ngầm trong biệt viện của Hạ Kính". Ta có chút rầu rĩ.
"Hôm khác vi thần sẽ đi lục soát."
"Có kẻ canh giữ nơi đó, khanh cần mang nhiều người theo một chút." Ta ngẫm nghĩ, vẫn cảm thấy không ổn, lại nói, "Quả nhân phái mấy ám vệ trong cung theo bảo vệ khanh."
Bản lĩnh của ám vệ trong cung đều là đứng hàng đầu, khả năng ẩn nấp rất tốt, không để người ta phát hiện ra, cũng tránh gióng trống khua chiêng.
Tô Quân cũng hiểu tầm quan trọng của việc này, cho nên không từ chối.
Sau khi ra khỏi nhà lao dưới đất, lại thấy ánh mặt trời, ta nheo mắt, quay đầu nhìn về phía Tô Hoán Khanh. Chàng đang ngưng mắt trầm sư, đường nét khuôn mặt tuấn tú dịu dàng, môi mỏng hơi mím, nét môi dụ người.
Người ta nói người môi mỏng, mắt nhạt màu là kẻ lạnh lùng bạc bẽo, vô tình nhất, nhưng Tô Quân rõ ràng không phải người như thế.
"Hoán Khanh..." Ta thầm thì gọi một tiếng, lông mi chàng hơi run, ánh mắt lướt tới mặt ta, mang theo chút nghi ngờ. "Bệ hạ vừa gọi thần ư?"
Ta hồi hộp nắm chặt tay áo, một tiếng trống giục giã tinh thần, lời ra khỏi miệng: "Lời của gián nghị đại phu hôm qua cũng có chút đạo lý."
"Bàng Trọng?" Tô Quân ngẩn ra, liền bật cười, "Bệ hạ cảm thấy có lý ư?"
"Trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng, chẳng nhẽ khanh thấy không phải sao?" Ta thử thăm dò hỏi chàng.
"Không có còn hơn chọn bừa, nếu không gặp được người mình thực lòng thích, thà rằng ở vậy cả đời." Chàng không nghĩ ngợi nhiều liền nói ra.
Tim ta nảy mạnh một cái, nhìn chàng chằm chằm, "Vậy khanh đến giờ vẫn chưa lập gia đình, là vì vẫn chưa gặp được người ấy sao?"
Tô Quân khẽ rùng mình, trong mắt hiện lên nỗi cay đắng, lướt qua mặt ta cực nhanh, nhàn nhạt nói, "Gặp được rồi, chỉ có điều người vi thần thực lòng thích, chưa hắn đã thực lòng thích vi thần. Đã như vậy, cũng không đáng cưỡng cầu."
Lòng ta như bị người ta chém một đao tàn nhẫn, giọng cũng khàn khàn, cười gượng nói: "Hóa ra khanh đã có người trong lòng, khó trách trên danh sách tú nam không có tên khanh."
Tô Quân ngạc nhiên nhìn ta, sắc lạ hiện lên nơi đồng tử, lập tức dịu giọng hỏi, "Bệ hạ hy vọng thần có trong đó sao?"
Giọng điệu này... cực kỳ giống khi nãy chàng xui khiến phạm nhân xưng tội.....
Không xong, chân đã tê liệt rồi!
Đầu gối mềm nhũn, không đứng thẳng nổi, người đổ về phía sau, Tô Quân không ngờ được chuyện này, cuống quýt giơ tay đỡ lấy eo ta, tay kia thì cầm cổ tay ta kéo ta vào trong lòng.
Ta loạng choạng nhào vào lòng chàng, chóp mũi dựa vào *** chàng, ngửi được mùi hương thoang thoảng mát mẻ, dễ chịu ... như là mùi mực, lại như là hương hoa lan trong núi, thật là còn lợi hại hơn cả thôi tình hương (hương *** @@), khiến ta đỏ mặt tim đập dồn dập, xương cốt mềm nhũn rồi.
Qủa nhân phát bệnh thật rồi, lần này không có Bùi Tranh ở bên cản trở, quả nhân cứ thế ốm đau không dậy nổi là tốt rồi.
Ta dứt khoát dựa vào lòng chàng, trán tựa trước *** chàng, nhắm mắt lại rầm rì, "Ôi chao, quả nhân chóng mặt quá..."
Tô Quân bỗng buông tay ta ra, lòng ta trống rỗng, bỗng nhiên nhẹ bẫng—chàng đã bế ta lên rồi.
Ta giương mắt đờ đẫn nhìn sự tình phát triển, còn chưa kịp thưởng thức cảm giác cưỡi mây đạp gió, chàng đã đặt ta lên một chiếc ghế đá trong đình, mu bàn tay phải áp vào trán ta, mắt lộ vẻ lo lắng. "Bệ hạ còn váng đầu không? Ngoài váng đầu ra còn chứng bệnh gì không?"
Ta thấy chàng không phải là vờ lo lắng, bỗng có chút xấu hổ, kéo tay chàng xuống, lại cũng không muốn buông ra, cứ như vậy nắm trong tay, đầu ngón tay lướt qua lòng bàn tay chàng, cảm giác được tay chàng khẽ run lên.
Giờ phút này, ta đã coi như nửa dâm quân rồi.
Tiếp theo, ta muốn làm dâm quân hoàn toàn cơ !
----------------------------------
Ta nắm lấy tay chàng, tiếp tục nhắm mặt lại dựa vào *** chàng rầm rì.
"Giờ đã đỡ một chút rồi, ta nhắm mắt một chút là khỏi thôi."
Chàng cũng không dám đẩy ta ra, ta cứ như vậy tựa vào *** chàng, cầm lấy tay chàng vuốt ve như có như không ....
Nếu có thể, ta rất muốn huýt sáo, cười trêu chàng: "Ái khanh, cười lên cho quả nhân xem nào...."
Không biết chàng sẽ có phản ứng gì?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc