Qua Năm Tháng - Chương 33

Tác giả: Tĩnh Thuỷ Biên

Buổi sáng Tạ Mạnh mơ mơ màng màng thức dậy, cảm giác được cái gì đó của Quý Khâm Dương đang cọ xát sau ௱ôЛƓ mình. Có lẽ là cảm giác được cậu tỉnh, đối phương thấp giọng hỏi “Anh vào nhé?”
Tạ Mạnh mơ hồ một lát, mới khàn khàn ừ một tiếng.
Quý Khâm Dương lấy dầu bôi trơn bôi ở xung quanh hậu huyệt một lát, lúc vào khá là thuận lợi, cảm giác *** đâm thẳng vào tuyến tiền liệt mang lại K**h th**h rõ ràng hơn hôm qua rất nhiều, được một lát Tạ Mạnh lại chịu không nổi, phía trước cũng không bắn ra được cái gì, chỉ có thể ậm ừ lên tiếng “Đủ rồi…”
Quý Khâm Dương ngừng lại động tác, cổ họng ồ ồ phát tiếng thở gấp, hai tay ghì chặt cả người Tạ Mạnh, khẽ cắn lên cổ sau của cậu, bắn xong rồi đợi một lát lâu mới rút tính khí, đưa tay lột áo mưa ra, bên trong tràn đầy ***…
Tạ Mạnh rì rầm “Buổi chiều có giờ…”
Quý Khâm Dương “Xin phép một hôm.”
Tạ Mạnh “Ngủ?”
“Ngủ thì phí quá.” Quý Khâm Dương cười cười, tiếp tục ấn dấu hôn lên lưng Tạ Mạnh, cơ hồ ấn ra hình dạng một đoá hoa.
Hai người cùng nhau tắm rửa sạch sẽ, lại thổi khô tóc cho nhau, lúc đứng trước gương cạo râu, Tạ Mạnh bất cẩn cạo đứt da cằm, Quý Khâm Dương nhìn thấy, liền níu cằm cậu le lưỡi *** vết thương.
Tạ Mạnh xin phép nghỉ khoá học buổi chiều, ở lại cùng Quý Khâm Dương ngồi trong phòng nhạc mới được cải tạo lại viết nhạc cả buổi chiều. Nhạc thì viết chưa xong, hai người lại bắt đầu lăn lên sofa, Quý Khâm Dương đè áp Tạ Mạnh lên đàn điện tử làm một lần, thi thoảng vì dùng sức hơi mạnh khiến phím đàn phát ra thanh âm kỳ quái, hai người nhìn nhau cười phá lên.
Cuối cùng làm mệt mỏi, Quý Khâm Dương cầm cái chăn đến bọc lại người Tạ Mạnh, còn mình thì để trần nửa người ngồi vào ghế dương cầm, viết cho xong nửa bài nhạc còn lại.
Tiết trời Bắc Kinh của một buổi chiều chạng vạng đầu tháng năm khô ráo mà mát mẻ, mặt trời lặng rọi ánh chiều tà xuyên qua mái hiên rơi rớt trên cửa sổ, Tạ Mạnh ngồi dựa trên ghế sofa, tai nghe Quý Khâm Dương ngâm những giai điệu xa lạ êm tai, hai mắt khép hờ mơ màng ngủ gật.
Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, cứ hễ mở mắt ra liền thấy được bóng lưng của đối phương trước mặt, thế nên cảm giác những giây phút như thế này càng trở nên quý giá hơn…
***
Hợp tác được cũng đã gần hai tháng, nhưng không phải ca khúc nào Quý Khâm Dương viết ra Tiền Mạch cũng chọn, hơn nữa lần nào cậu ta cũng chọn trong rối rắm, chọn khúc này lại không nỡ bỏ khúc kia.
Quý Khâm Dương cảm thấy người này rất tham lam “Chất giọng của cậu hát bài này không hợp.”
Tiền Mạch buồn bực “Vậy cậu viết để làm gì?”
“Tự mình hát chơi.” Quý Khâm Dương lười nhác giơ chân gác lên bệ đàn, xoay tít cây Pu't trong tay, cầm mấy bản nhạc chọn sẵn đặt trước mặt Tiền Mạch “Nhạc hội biểu diễn tháng sau hát những bài này đi, về nhớ luyện tập.”
Tiền Mạch “Cậu thật sự không định gia nhập band sao?”
“Tạm thời thì không.” Quý Khâm Dương liếc nhìn đồng hồ trên di động, chuẩn bị đi rước Tạ Mạnh “Dạo gần đây không thiếu tiền lắm.”
Tiền Mạch hất cằm nhìn cậu, nói “Có cần trong mắt toàn là tiền vậy không, tầm thường hết sức.”
“Tầm thường vậy thì sao,” Quý Khâm Dương kéo tai nghe khoác lên vai “Bây giờ đã là trụ cột nuôi gia đình, không có tiền sao được.”
Tiếp quá vài ngày, học kỳ đầu tiên của lũ năm nhất liền chấm dứt. Thời tiết Bắc Kinh cũng dần dần tiến vào mùa hè, cơ mà với Tạ Mạnh lẫn Quý Khâm Dương thì Bắc Kinh vẫn mát mẻ hơn nhiều so với cái nóng oi bức của Tô Châu.
Trương Giang Giang và Hàn Đông cũng đã đặt sẵn vé máy bay khứ hồi để trở lại Tô Châu.
Còn Tạ Mạnh, lúc này đang ngồi tán gẫu trên nhóm WeChat.
Tề Phi “Cậu với Dương ca không về hả?”
Tạ Mạnh “Ừ, vài hôm nữa Ngũ Nguyệt Thiên có buổi biểu diễn nhạc hội.”
Trương Giang Giang “Tui cũng muốn nghe Ngũ Nguyệt Thiên! Biết trước vậy tui đã đặt vé trễ vài ngày rồi!”
Hàn Đông “Có cái gì cậu không thích đâu… Trác Tiểu Viễn đâu?”
Tạ Mạnh lúc này mới phát hiện Trác Tiểu Viễn vẫn luôn im lặng không lên tiếng, vừa tính nhắn tin riêng cho đối phương, liền thấy Trác Tiểu Viễn lên tiếng “Đang ở bệnh viện với Cận Cận, mấy hôm nữa có lẽ sẽ đến Bắc Kinh.”
Tạ Mạnh nhìn thấy vậy liền cau mày dừng bước, Quý Khâm Dương đi bên cạnh thò đầu nhìn thoáng qua “Làm sao vậy?”
Tạ Mạnh đưa điện thoại cho đối phương xem, Quý Khâm Dương vẻ mặt bình tĩnh cầm điện thoại kéo lên trên xem lịch sử tán gẫu, sau đó lại lấy điện thoại của mình ra gọi cho Trác Tiểu Viễn.
“Ok… Lát nữa nhắn địa chỉ cho mày.” Quý Khâm Dương nắm lấy tay Tạ Mạnh “Quan tâm vớ vẩn làm gì, có chỗ cho mày ngủ không cần lo.”
Bên kia Trác Tiểu Viễn giống như nói gì đó.
Quý Khâm Dương bật cười “Khách sáo quá làm gì, cúp à.”
Tạ Mạnh mấp máy môi “Cận Cận con bé…”
“Không sao.” Quý Khâm Dương P0'p nhẹ lòng bàn tay của cậu “Sẽ không sao.”
***
Trác Tiểu Viễn đến Bắc Kinh đúng vào hôm trời đổ mưa giông, Quý Khâm Dương nhờ Tiền Mạch mượn xe của band đi đón hai anh em nhà họ, cô bé con Cận Cận cả người ỉu xìu nằm úp trên vai anh hai, nhìn thấy Quý Khâm Dương mới mỉm cười yếu ớt “Anh Khâm Dương.”
Tạ Mạnh đưa tay đón Cận Cận, để cô bé ngồi dựa vào *** mình, ôm lấy mới cảm giác cả người Cận Cận gầy đi rất nhiều, nhẹ đến khiến người khác hoảng sợ. Quý Khâm Dương giúp Trác Tiểu Viễn đặt hành lý vào xe, gương mặt cậu ta đầy mệt mỏi.
“Đi đâu trước?” Tiền Mạch ngồi ở ghế lái xe hỏi.
Trác Tiểu Viễn “Đi bệnh viện trước đi, đã hẹn bác sĩ rồi, sợ không kịp.”
Tiền Mạch gật đầu, cũng không nhiều lời lập tức rồ máy xe chạy đi, trên suốt đường đi ai nấy đều trầm mặc, ngẫu nhiên có tiếng của Trác Tiểu Viễn nhẹ giọng hỏi Cận Cận uống nước hay không.
Trác Cận Cận nằm dựa vào *** Tạ Mạnh nghỉ ngơi, hai mắt cô bé nhìn đăm đăm ngoài cửa sổ, đột nhiên hỏi “Chúng ta đến Trường thành hả anh?”
“Hôm nay khoan đi ha.” Tạ Mạnh dỗ cô bé “Đi bệnh viện khám bệnh trước.”
Cô bé ngoan ngoãn gật đầu.
Quý Khâm Dương đưa tay sờ đầu cô bé.
Đến bệnh viện rồi phải đăng ký, sau đó kiểm tra, làm thủ tục nhập viện, Trác Tiểu Viễn đứng ở hành lang trò chuyện cùng vị bác sĩ đã hẹn trước, biểu tình trên mặt vẫn luôn đăm dăm. Tiền Mạch đi mua cơm chiều với nước uống về, nhưng chẳng ai dùng…
Trác Cận Cận đã ngủ say, cô bé đội mũ trên đầu, quần áo bệnh nhân trên người bởi vì quá khổ khiến cả thân thể càng thêm gầy gò…
“Tớ lưu lại trông chừng nó.” Trác Tiểu Viễn bước vào nói “Mọi người về trước đi.”
Tạ Mạnh “Bác sĩ nói thế nào?”
Trác Tiểu Viễn không đáp, chỉ khẽ lắc đầu.
Quý Khâm Dương hỏi “Mang đủ tiền không?”
“Đủ, tiền làm hoá trị cũng có chuẩn bị rồi.” Trác Tiểu Viễn vẻ mặt giống như không muốn nói nhiều, lặp lại lần nữa “Ba người về trước đi.”
Quý Khâm Dương không nói thêm gì nữa, lấy ví tiền rút ra một tấm thẻ đưa cho đối phương “Mật mã là sinh nhật Cận Cận, thiếu thì cứ dùng trước.”
Trác Tiểu Viễn há hốc miệng, hồi lâu cũng không đưa tay cầm lấy, Quý Khâm Dương nhét vào túi áo của đối phương “Đừng khiến mình mệt mỏi quá, ngày mai tao với Tạ Mạnh đến thay ca cho mày.”
Quý Khâm Dương với Tiền Mạch ra ngoài xe đứng, chờ Tạ Mạnh đứng nói chuyện với Trác Tiểu Viễn. Tiền Mạch rút ra một ***, hút được vài hơi liền dụi tắt, bởi vì là ca sĩ nên bình thường cậu luôn chú trọng giữ giọng.
“Thẻ kia có bao nhiêu?” Tiền Mạch đột nhiên hỏi “Tháng sau phải đóng tiền thuê nhà đúng không?”
Quý Khâm Dương bình thản nói “Tôi tự có cách.”
Tiền Mạch hừ một tiếng “Hội diễn tiếp theo hai tháng nữa mới tổ chức, đợi được không?”
Quý Khâm Dương liếc đối phương một cái, Tiền Mạch nhíu mày “Người yêu cậu có tiền?”
“Không cần cậu quan tâm.” Quý Khâm Dương thấy Tạ Mạnh bước đến, giơ tay tỏ vẻ dừng ở chỗ này “Đừng nói nữa.”
Tiền Mạch nhún vai, kéo cửa xe ngồi vào vị trí điều khiển.
***
Tới giữa khuya Trác Tiểu Viễn mới nhớ lấy cơm hộp Tiền Mạch mua ra ăn. Ăn xong cậu đi rót một ít nước ấm, lúc trở về thấy Trác Cận Cận vẫn còn đang ngủ, cậu ngồi xuống cạnh giường của cô bé, vươn tay ra nhẹ nhàng sờ lên cánh tay gầy gò tái nhợt của em gái mình.
“Cháu đi ra ngoài một chút.” Trác Tiểu Viễn lễ phép nói với bác gái ở giường bên cạnh nói “Bác giúp cháu xem em gái một lát.”
Bác gái cười đến nhiệt tình “Không thành vấn đề, cháu cứ đi đi.”
Trác Tiểu Viễn nói cảm ơn, đi dạo một vòng đến vườn hoa trung ương ngoài bệnh viện, đứng dưới cửa sổ phòng bệnh của Cận Cận nhìn một hồi lâu, sau đó chầm chậm sụp người xổm xuống mặt đất.
Trác Tiểu Viễn đốt cho mình một ***, hút rất nhanh, chẳng bao lâu *** chỉ còn lại đầu lọc, tính rút điếu tiếp theo ra để hút thì phát hiện hộp TL đã trống rỗng tự bao giờ.
“…” Trác Tiểu Viễn cười khổ, vùi hộp TL lại thành một khối nắm trong lòng bàn tay, cậu ngước đầu nhìn, lại cúi đầu, hồi lâu đột ngột úp tay che vùi ánh mắt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc