Qua Năm Tháng - Chương 30

Tác giả: Tĩnh Thuỷ Biên

Sáng hôm sau, Mạc Tố Viện dậy sớm để chuẩn bị cháo đường, chiên bánh tổ… Tạ Mạnh vừa đến liền được bà chào đón bằng một cái ôm cực kỳ nhiệt tình.
“Cảm giác giống như cháu lại cao lên ha.” Mạc Tố Viện cười nói “Ở Bắc Kinh học có mệt không?”
Quý Khâm Dương lấy một miếng bánh tổ chiên nhét vào miệng, vừa nhai vừa nói “Mẹ nha, thấy ai bằng tuổi con đều khen người ta cao, bộ con trai mẹ lùn lắm sao?”
Mạc Tố Viên lườm nguýt “Mẹ bảo con lùn bao giờ?”
Tạ Mạnh cười “Dì thì lúc nào cũng trẻ trung xinh đẹp.”
“Ấy da,” Mạc Tố Viện che mặt “Thằng nhỏ này cái miệng ngọt gì đâu!”
Năm trước Quý Sơn Dung lại đi công tác, mang trở về một đống đất đá hình dạng kì quái. Hiện tại đang lúc rảnh rỗi không có việc làm, liền lôi mớ đá kia ra đùa nghịch, dùng Pu't lông viết chữ hoặc là vẽ lên mặt đá, sau đó cất vào bộ sưu tập hoặc mang tặng người khác.
Mạc Tố Viện mua giấy đỏ, chia cho Quý Khâm Dương với Quý Sơn Dung mỗi người một ít bảo để viết câu đối.
“Viết thẳng lên luôn à?” Tạ Mạnh không hiểu, chỉ có thể đứng bên cạnh xem “Không cần tra một chút?”
Quý Khâm Dương mài mực “Tra cái gì?”
Tạ Mạnh ngập ngừng “…Coi người ta viết thế nào?”
Quý Khâm Dương xắn tay áo lên, đưa tay chọn kích cỡ Pu't lông “Viết câu đối đơn giản lắm, đối sao cho hợp lại cát tường là được.” Đưa mắt liếc nhìn Tạ Mạnh một cái “Mài mực giúp được không?”
Cuối cùng Quý Khâm Dương viết tổng cộng bốn bộ câu đối, dán tại cửa ra vào cùng với cửa phòng mình.
“Lần đầu thấy anh dùng Pu't lông viết chữ.” Tạ Mạnh cảm khái.
Quý Khâm Dương dùng tay miết giấy vừa cười “Đẹp trai lắm đúng không?”
“Ừm,” Tạ Mạnh ngẫm nghĩ “Về sau mua nhà phải chuẩn bị một cái án nữa, dành riêng cho anh luyện chữ.”
Quý Khâm Dương bật cười “Nói tới nói lui đây là muốn lên án sở thích của tui đốt tiền chứ gì.”
Tạ Mạnh đưa tay vò vò tóc cậu ta “Yên tâm đi, dư sức nuôi mà.”
***
Dán câu đối xong rồi bắt đầu làm sủi cảo. Mạc Tố Viện với Quý Sơn Dung đều chuẩn bị cho Tạ Mạnh một phần lì xì.
“Năm mới vui vẻ.” Hai vợ chồng đồng loạt hát đối.
Tạ Mạnh vội vàng nói “Năm mới vui vẻ!”
Buổi tối lúc dùng cơm, Quý Sơn Dung đặt chai R*ợ*u lên bàn, ý bảo Quý Khâm Dương rót R*ợ*u, hai cha con nâng ly chạm cốc.
“Lên đại học tức là trưởng thành rồi.” Quý Sơn Dung thản nhiên nói “Muốn làm cái gì, nên làm thế nào, đều phải tự mình quyết định lấy, ba sẽ ủng hộ con.”
Quý Khâm Dương hơi nhướng mày, nói “Cảm ơn ba.”
Quý Sơn Dung “Say cũng phải uống, cạn!”
Quý Khâm Dương một ngụm hết cả một ly R*ợ*u đến, tốc độ nhanh đến Mạc Tố Viện nhìn mà hết hồn “Con uống được không đó, trước giờ có thấy con uống thứ này đâu, đừng để say!”
“Say thì say!” Quý Sơn Dung mặc kệ xua tay “Ở nhà mình mà sợ cái gì, say thì ngủ thôi, có gì nhờ Tiểu Tạ trông nó!”
Tạ Mạnh lên tiếng dạ một tiếng, quay đầu lại nhìn thì thấy Quý Khâm Dương hai mắt nghệch ra.
“…Nốc mạnh quá.” Quý Khâm Dương lắc lắc đầu, tự mình bật cười “Choáng choáng…”
Tạ Mạnh đưa tay đỡ lấy đối phương “Muốn đi nằm không?”
Quý Khâm Dương lắc đầu, lại cầm lấy đũa gắp thức ăn, bới cơm ăn, cuối cùng ngay cả canh cũng uống sạch không chừa một giọt.
Phòng khách mở tivi, đài đang chiếu chương trình mừng cuối năm, Quý Sơn Dung cùng Mạc Tố Viện ngồi một bên, thi thoảng nói vài câu, lại nâng ly chạm cốc uống một chút R*ợ*u, thoạt nhìn liền biết là một đôi vợ chồng tình cảm thắm thiết, lén lút cầm lấy tay nhau dưới bàn, ngoài mặt thì trò chuyện cực nghiêm túc.
Quý Khâm Dương khoác tay lên vai Tạ Mạnh, một tay sờ sờ cái bông tai hơi nhô ra trên vành tai nam sinh.
Mạc Tố Viện có chút lo lắng nhìn con trai “Say thì đi ngủ đi, hay là uống chút trà?”
Quý Khâm Dương gục đầu dựa vào lưng Tạ Mạnh, cả người ngớ ra, một lát sau mới chậm chạp trả lời “Uống bích loa xuân.”
Mạc Tố Viện đứng dậy định pha cho con mình, thấy Tạ Mạnh đứng dậy dìu Quý Khâm Dương “Để cháu mang cậu ấy lên phòng ngủ.”
“Phiền cháu.” Quý Sơn Dung cười nói “Lát nữa bác kêu mẹ nó mang trà đem lên.”
Phòng của Quý Khâm Dương ở lầu hai, trên giường đặt sẵn hai bộ chăn gối, Tạ Mạnh trải một bộ lên, giúp Quý Khâm Dương *** ngoài rồi nhét vào ổ chăn. Quý Khâm Dương từ đầu tới cuối đều trợn mắt đăm đăm nhìn Tạ Mạnh, không biết là có say hay không, giống như thanh tỉnh, lại tựa hồ không phải.
Tạ Mạnh dỗ “Ngủ đi.”
Quý Khâm Dương không chịu nhắm mắt lại, kiên trì nhìn mặt Tạ Mạnh.
“Nhìn cái gì?” Tạ Mạnh sờ tóc đối phương, nhẹ giọng nói “Ngủ đi.”
Quý Khâm Dương vươn tay ôm cổ Tạ Mạnh “Nhìn em.”
Tạ Mạnh bật cười “Có gì đẹp mà nhìn.”
“Đẹp mà!” Quý Khâm Dương lầu bầu “Phải nhìn cho thật đã mới được… Nhìn ít quá sau này lỗ nữa.”
Tạ Mạnh không đáp lời, đặt trán lên trán Quý Khâm Dương, chầm chậm nói “Ngủ đi, sáng mai dậy rồi nhìn.”
Quý Khâm Dương ngoan ngoãn nghe lời, nhắm hai mắt lại. Tạ Mạnh chờ một lát, xác nhận đối phương đã ngủ rồi mới cẩn thận kéo cánh tay của đối phương vòng trên cổ mình xuống.
Phòng ngủ tối om không bật đèn, Tạ Mạnh đứng dậy mới phát hiện Mạc Tố Viện đang đứng ở ngoài cửa, cả người đối phương đều chìm trong bóng tối, biểu tình trên mặt thế nào thấy không rõ…
Tạ Mạnh trống *** lập tức đập dồn dập, cậu cũng không biết Mạc Tố Viện đứng đó nhìn đã bao lâu, thấy được những gì, cậu há miệng hở dốc, khẩn trương hô một tiếng “Dì…”
Mạc Tố Viên sờ soạng bật sáng đèn phòng.
“Nó ngủ rồi hả?” Dưới ánh đèn sáng ngời, nụ cười trên mặt Mạc Tố Viện vẫn ấm áp như cũ, trên tay cầm ly trà bích loa xuân mới ngâm, có hơi tiếc nuối nói “Coi bộ đành chờ nó dậy mới có thể uống.
“…” Tạ Mạnh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đưa tay đón chén trà trong tay Mạc Tố Viện, nhẹ giọng nói “Nóng lắm, để cháu cầm…”
Mạc Tố Viện không nói gì, chỉ cười nhìn Tạ Mạnh.
Tạ Mạnh “?”
“Trễ rồi,” Mạc Tố Viện dịu dàng nói “Cháu cũng ngủ đi.”
Tạ Mạnh không hiểu ra sao, gật đầu “Dạ…”
Mạc Tố Viện chuẩn bị cho Tạ Mạnh một bộ áo ngủ cùng vật dụng rửa mặt mới, cũng giúp cậu trải giường, sau đó mới cầm quần áo bẩn Tạ Mạnh thay ra mang đi giặt. Đã lâu lắm rồi Tạ Mạnh mới được trưởng bối nữ tính chiếu cố cẩn thận như vậy, cảm giác chân tay lóng nga lóng ngóng không biết làm sao, tới cuối cùng Mạc Tố Viện còn giúp cậu vén góc chăn “Ngủ đi.”
Tạ Mạnh vùi mặt dưới chăn, hai gò má ửng đỏ, nói “Cảm ơn dì.”
“Ngốc quá.” Mạc Tố Viện cười, vuốt tóc mái của cậu.
Mạc Tố Viện đứng lên, tắt đèn, cũng đóng cửa, sau đó đứng thừ người bên ngoài thật lâu mới chậm rãi xuống lầu dưới. Quý Sơn Dung ngồi ở sofa xem tivi, gặp vợ mình bước xuống liền ngước nhìn, hỏi “Ngủ hết rồi…? Bà làm sao vậy?”
Mạc Tố Viện lắc lắc đầu, Quý Sơn Dung khẽ cau mày, nhìn vợ ngồi xuống bên cạnh ôm lấy mình, vùi cả mặt vào ***g *** mình.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Quý Sơn Dung đau lòng ôm chầm bả vai Mạc Tố Viện “Năm mới năm me, sao bà vợ tinh nghịch của tôi lại rầu rĩ như vậy?”
***
Lúc Quý Khâm Dương tỉnh lại, nhìn đồng hồ đã muốn 6 giờ. Cảm giác trước hết là đầu đau âm ỉ, vừa xoay người liền nhìn thấy Tạ Mạnh im lặng ngủ bên cạnh mình, nhìn hồi lâu, nhịn không được đưa tay sờ sờ mặt đối phương.
“…” Tạ Mạnh mở mắt nhưng cả người vô cùng mờ mịt, đưa tay mò mẫm cầm lấy di động “Mấy giờ rồi?”
Quý Khâm Dương cười, nhổm người hôn lên chóp mũi của nam sinh “Sớm lắm, làm em thức hả?”
“Không có.” Tạ Mạnh chuẩn bị đứng dậy lấy áo khoác mặc vào “Đó giờ quen dậy sớm rồi, nằm đi, em rót nước cho.”
Quý Khâm Dương níu tay đối phương “Không cần, nằm với anh lát nữa đi.”
Tạ Mạnh bất đắc dĩ nhìn cậu, chỉ đành nằm lại xuống giường. Hai người đối mặt nhìn nhau.
Quý Khâm Dương đột nhiên giơ tay bụm miệng thở ra một cái, rồi cau mũi hít hít “Không có mùi…”
Tạ Mạnh “?”
Quý Khâm Dương với tay nắm cằm Tạ Mạnh, hôn lên.
“…” Tạ Mạnh “Chưa đánh răng…”
Vẻ mặt của Quý Khâm Dương vô cùng thật lòng “Kiểm tra rồi, không có mùi lạ.”
Tạ Mạnh “…”
***
Xe của nhà Hàn Đông đến thì Quý Khâm Dương với Tạ Mạnh vừa ăn xong điểm tâm, Mạc Tố Viện gói theo mấy phần điểm tâm ngọt mình làm cho hai người mang đi.
“Kéo khăn quàng cổ lại đàng hoàng!” Mạc Tố Viện căn dặn, vươn tay giúp nam sinh kéo lại, mỉm cười đánh giá “Anh chàng đẹp trai!”
Tạ Mạnh bị khăn quàng cổ che hết nửa gương mặt, mỉm cười ngượng ngùng.
Quý Khâm Dương xỏ giày xong, đứng ở cửa chờ Tạ Mạnh ra.
“Mẹ anh có vẻ rất thích em.” Vừa ra khỏi cửa, Quý Khâm Dương liền choàng lấy vai Tạ Mạnh.
Trương Giang Giang đứng ở bên cạnh xe của Hàn Đông gọi vọng lại “Mau lên mau lên!”
Tạ Mạnh vẫy vẫy tay, nói với Quý Khâm Dương “Ba mẹ anh rất tốt.”
Quý Khâm Dương nhướng mày “Không tốt làm sao sinh ra được anh.”
Tạ Mạnh bật cười, đưa chân đá đối phương một cái, đối phương cũng không khách khí đá lại một cái đáp lễ.
Trương Giang Giang bên kia buồn nôn muốn ૮ɦếƭ “Đừng giỡn nữa coi! Mau lên xe, còn đi ngắm hoa mai nữa!”
***
Hương tuyết hải nằm ở trấn Quang Phúc, Tô Châu, nơi này danh tiếng không lan xa bên ngoài, nên hàng năm số du khách đến đây ngắm mai đa số đều là dân địa phương vùng Tô Châu. Trời lạnh lại càng vắng người, nguyên cả một triền núi trơ trụi cơ hồ chẳng thấy được bóng người nào.
Trác Tiểu Viễn cố ý dẫn theo Trác Cận Cận, cô bé con một thời gian không gặp gầy đi hẳn, nhìn thấy bọn họ liền cao hứng mừng rỡ.
“Bắc Kinh vui hông anh?” Trác Cận Cận chống cằm nhìn Tạ Mạnh hỏi, bởi vì sức khoẻ không tốt, nên bị một đám “anh trai” thay phiên nhau ôm, đến lúc vào vườn mai thì tới phiên Tạ Mạnh ôm, khiến cô bé đỏ bừng cả mặt.
“Bắc Kinh rất rộng,” Tạ Mạnh cúi đầu nhìn cô bé, ôn nhu bảo “Tới tháng 10 đến Bắc Kinh anh mang em đi chơi, chịu không?”
Trác Cận Cận gật đầu “Anh hai bảo, mang em đi chữa bệnh… Chữa bệnh rồi được đi chơi không anh?”
Tạ Mạnh “Được chứ, tụi anh sẽ mang em đi chơi, em muốn đi đâu chúng ta đi đó!”
Trác Cận Cận bật cười “Đi thăm Trường thành được không anh?”
Tạ Mạnh nghĩ nghĩ “Ừm, leo lên trường thành rất mệt, nhưng chúng ta có thể thử xem.”
“Em biết một câu này nè”! Trác Cận Cận đột nhiên nói.
Tạ Mạnh hỏi “Câu gì?”
Trác Cận Cận kiêu ngạo “Không leo trường thành không phải hảo hán!”
Tạ Mạnh bật cười “Cận Cận muốn làm hảo hán hả?”
“Làm hảo hán thì em sẽ khoẻ mạnh hơn đúng không anh?” Trác Cận Cận nghiêng đầu “Nếu em leo lên Trường thành, em sẽ hết bệnh phải không?”
Tạ Mạnh ôm ghì lấy cô bé, trầm mặc hồi lâu mới nói “Nhất định sẽ hết.”
“Vậy là tốt rồi.” Trác Cận Cận cười tít cả mắt “Em sẽ làm hảo hán!”
Đang giữa trung tuần tháng hai, trong tiết hoa mai nở rộ nhất mùa, mai trắng như tuyết nhuộm cả một vùng, rợp khắp nửa mảnh triền núi… Dưới tàng cây có cọc hoa mai, Trương Giang Giang tí tởn bò lên tính chụp ảnh nụ hoa chớm trên cành.
Hương mai nồng nàn, đoá đoá như mây.
Trác Tiểu Viễn ôm em gái đứng dưới một gốc mai, với tay ngắt một nhánh mai đưa cho Trác Cận Cận, hai người tựa đầu vào nhau im lặng ngắm mai.
Tạ Mạnh cởi khăn quàng cổ, bên trong đọng lại không ít cánh hoa mai rụng rơi vào, cậu cẩn thận giũ sạch cánh mai, Quý Khâm Dương đứng bên cạnh đột ngột duỗi tay, nhẹ nhàng tháo xuống cánh mai vươn trên tóc cậu.
“Thơm thật!” Tạ Mạnh vùi mặt vào khăn quàng hít một hơi.
Quý Khâm Dương im lặng nhìn cậu.
“Nhìn em làm gì?” Tạ Mạnh đột nhiên hỏi.
Quý Khâm Dương biến nhác nói “Thì nhìn thôi.”
Tạ Mạnh liếc một cái “Nhớ hồi trung học ngồi trong lớp anh cũng nhìn hoài như vậy.”
Quý Khâm Dương không ngờ đối phương đột nhiên nói vậy, có hơi xấu hổ sờ sờ chóp mũi “Có hả?”
“Có.” Tạ Mạnh gật đầu “Tối qua anh cũng nói còn gì.”
Quý Khâm Dương há miệng, đưa tay che mặt “Tối qua uống hơi nhiều… Nói gì quên hết rồi.”
Tạ Mạnh giũ khăn quàng xong liền đeo lại lên cổ, nhìn Quý Khâm Dương cười nói “Em nhớ là được rồi.”
Tề Phi đạp trên hoa mai cọc bày ra tạo hình giống như Lý Tiểu Long, la hét đòi Trương Giang Giang chụp cho mình.
“Nhìn ngu quá à má Tề!” Trương Giang Giang vẻ mặt ghét bỏ nhất định không chịu chụp “Đổi cái khác không được sao?”
Tề Phi cắn răng “Đậu má, lảm nhảm hoài vậy con trai! Má bày ra tạo hình này mệt lắm đó! Chụp mau coi!”
Trương Giang Giang hết cách, đành giơ máy chụp lại.
“Khó coi cái đầu mày!” Tề Phi nhìn hình, đắc ý nói “Đẹp trai bá cháy luôn!”
Trương Giang Giang khinh bỉ nhìn cậu ta.
Tề Phi chạy tới ôm Trác Cận Cận nói “Chụp tao với Cận Cận một tấm coi.
Cô bé cầm nhánh mai cắm lên vành tai Tề Phi, hai người bày dáng chụp chung.
“Chụp tụi tớ nữa.” Tạ Mạnh ngoắc Quý Khâm Dương lại gần, Trác Cận Cận vươn hai tay ôm cổ hai người, Quý Khâm Dương ôm cô nhỏ, ba người dựa đầu vào nhau chụp một tấm.
Trương Giang Giang cũng bon chen đòi chụp, đưa máy chỉ Trác Tiểu Viễn cách bấm chụp, sau đó tìm một góc thật đẹp chụp chung với Hàn Đông và Trác Cận Cận.
Tận cùng biển mai trắng thấp thoáng những rặng mai đỏ, Trương Giang Giang rủ rê mọi người cùng nhau chụp ảnh tập thể, cậu lấy dụng cụ đặt máy rồi điều chỉnh tự động chụp xong xuôi, bên kia Tề Phi trêu ghẹo “Chạy chậm tí nha con trai, đừng giống bữa yết thần tiên nha!”
“Không có đâu!” Trương Giang Giang bày ra tư thế chuẩn bị chạy “Tui tới đây!”
Hàn Đông thấy nam sinh chạy hướng về phía mình, theo bản năng giơ hai tay, bị Trương Giang Giang nhào tới ôm lấy, đối phương nhanh chóng xoay người hô to “Pose thứ nhất!”
Tề Phi phát điên “Không được! Gió lớn quá!”
Gió thổi cánh mai tuôn rơi tựa như tuyết, cả đám ai nấy đều híp mắt lại, mở không ra.
“Pose thứ hai nè!” Trác Tiểu Viễn ôm Trác Cận Cận đang cười khanh khách “Gió bớt rồi, mau lên mau lên!”
Quý Khâm Dương ôm chặt Tạ Mạnh, cười hô to “K-i-s-s——!”
Hàn Đông cúi đầu, môi vừa vặn dán lên trán Trương Giang Giang.
Trương Giang Giang “…”
“…A a a a a a a!!!” Trương Giang Giang nổi điên “Mấy người không thể phối hợp một chút sao!? Lần trước là đẹp trai với Manh Manh! Lần này lại tới Hàn đại nhân!”
Tạ Mạnh cúi đầu nhìn hình trong máy ảnh, cười nói “Chụp cũng đẹp mà.”
Trong rừng mai trắng muốt, gương mặt của đám thiếu niên mất dần đi vẻ ngây ngô non trẻ, nwhng tươi cười vẫn như cũ rạng rỡ, đầy phấn chấn.
Tất cả, đều đang ở thời khắc trẻ trung nhất, tươi đẹp nhất của cuộc đời.
Chẳng có ưu phiền, cũng chưa từng có chia ly…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc