Phượng Ẩn Thiên Hạ - Chương 127

Tác giả: Nguyệt Xuất Vân

Diệp thái y còng lưng, cúi đầu đi tới, vào bước vào cửa liền ngước mắt thản nhiên nhìn lướt qua Hoa Trứ Vũ, ánh mắt chất phác mà lạnh lùng. Nhìn ở khoảng cách gần, quả thực ông đã rất già, từng nếp nhăn trên mặt như dấu vân thể hiện số năm của cây cối, ghi lại những năm tháng tang thương. Khi nhìn thấy ông ta, Hoa Trứ Vũ chợt nhớ tới A Quý bên cạnh Dung Lạc, hình như ông ta cũng già như vậy.
Diệp thái y chậm rãi bước vào phòng, không kiêu ngạo không siểm nịnh thi lễ với Hoàng Phủ Vô Song, giọng nói già nua khàn khàn vang lên: “Lão thần bái kiến Hoàng Thượng!”
Trong hoàng cung hỗn loạn, dù là thái giám hay cung nữ, ai nấy đều vô cùng lanh lợi, hiếm thấy ai hờ hững như ông ta. Có lẽ, do tuổi đã cao, cũng là một người nhìn rõ sự đời.
Hoàng Phủ Vô Song gật đầu nói: “Diệp thái y mau đứng lên, mau giúp trẫm xem bệnh cho Uyển nhi. Người đâu, bày chỗ!”
Có tiểu cung nữ di chuyển một chiếc ghế tới bên cạnh giường, còn có tiểu cung nữ đặt khăn gấm lên cổ tay Ôn Uyển, Diệp thái y bắt đầu bắt mạch qua chiếc khăn gấm kia. Chỉ một lát sau, ông buông cổ tay Ôn Uyển ra, nói: “Bẩm Hoàng Thượng, Ôn cô nương không có gì đáng ngại, chỉ là nhiễm chút phong hàn, lão thần kê mấy bị thuốc, uống vài hôm là khỏi.”
Hoàng Phủ Vô Song mặt mày hớn hở, dịu dàng nói với Ôn Uyển: “Uyển nhi, nàng uống thuốc cho tốt, đợi nàng khỏi bệnh rồi trẫm sẽ tiến hành đại điện phong Phi cho nàng.”
Ôn Uyển nằm nghiêng trên giường, gương mặt tái nhợt lộ ra ý cười xinh đẹp như hoa: “Uyển nhi đa tạ Hoàng Thượng!”
Hoàng Phủ Vô Song mỉm cười vỗ vỗ bàn tay Ôn Uyển, rồi sai thêm mấy tiểu cung nữ tới hầu hạ.
“Hoàng Thượng, lão thần cáo lui!” Diệp thái y chậm rãi nói.
Hoàng Phủ Vô Song mỉm cười: “Được!”
Diệp thái y mang túi thuốc chậm rãi lui ra ngoài. Hoa Trứ Vũ vẫn đang đứng trước cửa phòng, lúc Diệp thái y đi ngang qua người nàng lại bất chợt ngước mắt nhìn lên, chậm rãi nói: “Vị này chính là tân tổng quản của Hoàng Thượng, Bảo công công sao?”
Hoa Trứ Vũ không ngờ lão thái y lại có hứng thú với mình, khẽ cười: “Đúng là tại hạ.”
“Sắc mặt Bảo công công không được tốt lắm, có khi nào cũng trúng phong hàn không. Lão thần đã đến đây, hay là Bảo công công cũng bắt mạch xem bệnh đi!” Diệp thái y chậm rãi nói.
Hoa Trứ Vũ kinh ngạc, đừng nghĩ lão thái y này tuổi già sức yếu, ánh mắt nhìn qua có vẻ hiền hòa nhưng lại vô cùng sắc bén, chỉ mới nhìn qua đã biết nàng không khỏe. Thầy thuốc quả nhiên khác với người thường, nhưng vạn lần không thể để ông ta bắt mạch cho nàng.
Hoa Trứ Vũ mỉm cười đối đáp: “Đa tạ ý tốt của Diệp thái y, nhưng chắc ngài nhìn lầm rồi, ta không thấy có chỗ nào không thoải mái. Do tẩm cung của Ôn tiểu thư quá ấm áp, nên ta thấy hơi nóng mà thôi.”
“Tiểu Bảo Nhi, để Diệp thái y xem qua đi, trẫm cũng thấy sắc mặt của ngươi không tốt lắm!” Hoàng Phủ Vô Song buông Ôn Uyển ra, đi tới phía này.
“Hoàng Thượng, nô tài rất tốt! Nếu không tin, Hoàng Thượng có thể nhìn này, trên trán nô tài vẫn còn ướt mồ hôi! Nóng thật đấy!” Hoa Trứ Vũ âm thầm vận khí, trên trán lấm tấm mấy giọt mồ hôi.
Hoàng Phủ Vô Song đi tới trước mặt Hoa Trứ Vũ, đưa tay vén tóc mái lòa xòa trước trán, thăm dò nhiệt độ của nàng.
Hoa Trứ Vũ theo bản năng muốn đẩy tay Hoàng Phủ Vô Song ra, nhưng nàng vẫn cố nín nhịn. Cảm giác được sự tiếp xúc ấm áp từ lòng bàn tay Hoàng Phủ Vô Song, còn nghe thấy tiếng cười của hắn: “Quả nhiên là có mồ hôi, đúng là bị nóng rồi, trẫm còn tưởng Tiểu Bảo Nhi sợ mắc bệnh thì phải uống thuốc! Nếu đã vậy, Tiểu Bảo Nhi ra ngoài điện chờ đi.”
“Vâng!” Hoa Trứ Vũ chậm rãi nói.
Diệp thái y nhìn Hoa Trứ Vũ, tuy ánh mắt rất hờ hững nhưng Hoa Trứ Vũ lại có cảm giác bị người nhìn thấu. Nàng hít sâu một hơi nhìn lại Diệp thái y thì thấy ông ta đã rũ mắt xuống, nói với Hoàng Phủ Vô Song: “Hoàng Thượng, nếu Bảo công công không muốn xem bệnh, vậy lão thần xin cáo lui!”
Diệp Thái y nói xong, còng lưng bước ra khỏi phòng.
Hoa Trứ Vũ nhìn Diệp thái y rời đi mà thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi thật là nguy hiểm, nếu mình không chảy mồ hôi, e là Hoàng Phủ Vô Song sẽ ép buộc để Diệp thái y bắt mạch cho nàng.
Diệp thái y này đúng là một người có y thuật cao minh, sau này, tránh xa ông ta được chút nào hay chút đó.
Đêm đen như mực, chỉ nghe thấy tiếng nước chảy nhỏ giọt. Trên trời chỉ có mấy ngôi sao ảm đảm, mờ nhạt. Hoa Trứ Vũ nhân lúc bóng đêm, bỏ lại mấy người theo dõi lại phía sau, trèo tường vào trong một căn nhà yên tĩnh.
Bình không có ở đây, Khang đi Tây Cương vẫn chưa về, trong phòng không có ai. Hoa Trứ Vũ thắp nến lên, đừng chờ bên cửa sổ. Từ sau khi nhận được bức thư Khang gửi về từ Tây Cương, nàng có thể xác nhận phụ thân vẫn còn sống, nhưng nàng lại không biết ông đang lẩn trốn ở đâu, rốt cuộc, ông muốn làm chuyện gì đây! Có một số việc, nàng không nghĩ ra, nhưng ngay cả như vậy, có một số việc nàng vẫn phải làm.
Khi Thái đẩy cửa phòng ra đã nhìn thấy Hoa Trứ Vũ đứng yên lặng bên cửa sổ. Ánh nến mờ nhạt chỉ đủ để hắn nhìn thấy một bên mặt của Hoa Trứ Vũ, hiền hòa mà kiên cường.
“Ngươi đã trở về!” Nghe thấy tiếng mở cửa phòng, Hoa Trứ Vũ thản nhiên hỏi.
“Ừm!” Thái nhẹ nhàng đáp lời, cởi chiếc áo lông cừu trên người xuống, vứt vào tủ quần áo.
“Thái, ngươi còn nhớ không? Có một lần chúng ta đại chiến với Tây Lương, bị Tây Lương mai phục, bị thương ở đùi, ngựa thì ૮ɦếƭ, là ngươi cứu ta, cõng ta chạy khỏi chiến trường, cũng vì thế, trên người mới bị hơn mười vết thương rất nặng.” Hoa Trứ Vũ khẽ, trong giọng nói có mấy phần thê lương. Trong số bốn thân vệ, Thái là người có vóc dáng yếu ớt nhất, sở trường của hắn là ám khí. Nhưng lần đó, hắn đã cõng nàng đi suốt hơn hai mươi dặm đường.
Giọng nói của Hoa Trứ Vũ khiến Thái hơi ngừng lại, hắn biết, Tướng quân sẽ không vô duyên vô cớ nhắc lại chuyện này. Hơn nữa, nàng cũng chưa bao giờ dùng giọng điệu khổ sở này để nói chuyện trước mặt bọn họ.
“Thuộc hạ nhớ chứ! Thuộc hạ vẫn còn nhớ, có một lần thuộc hạ bị quân địch bắt làm tù binh, Tướng quân đã dẫn theo Cô Nhi quân, một mình liều ૮ɦếƭ cứu Thái trở về.” Thái trầm giọng nói, cả trận chiến chỉ nói ngắn gọn trong vài ba câu. Nhưng sự nguy hiểm, khốc liệt ngày hôm đó, đến ૮ɦếƭ hắn cũng không thể quên. Cũng từ khi đó, hắn đã âm thâm đặt lời thề, cả đời này, mạng của hắn là của Tướng quân. Cả đời này, hắn sẽ vĩnh viễn làm thuộc hạ của Tướng quân.
“Thái, mấy người chúng ta lớn lên cũng nhau, cùng nhau luyện võ, cùng nhau lên chiến trường. Chúng ta đã cùng nhau trải qua bao nhiêu lần sinh tử? ta không đếm nổi, nhưng nếu ngay cả những huynh đệ vào sinh ra tử cũng không thể tin tưởng lẫn nhau, thì sau này ta còn tin ai được nữa đây?” Nàng cảm thấy cả thể xác và tinh thần lúc này đều vô cùng mệt mỏi.
“Tướng quân......” Trong mắt Thái hiện lên vẻ đau xót.
“Ta biết, tính mạng của các ngươi đều do Hầu gia cứu về, các ngươi nguyện trung thành với ông ấy, ta cũng không thể nói gì hơn. Nhưng ngươi cũng biết, ông ấy muốn làm gì, đúng không?” Hoa Trứ Vũ lạnh giọng nói. “Thái à, ngươi còn muốn đi chung một con đường với ta không?”
Nàng đột nhiên xoay người, trầm giọng hỏi.
Ánh nến rạng rỡ chiếu sáng một bóng người phiêu dật. Nàng lạnh lùng nhìn hắn mỉm cười, vô cùng kiêu căng, cao ngạo. Dường như trong trời đất rộng lớn này, chỉ có một mình nàng cô độc.
Nếu phải lựa chọn, hắn nguyện ý lựa chọn người trước mắt, sống vì nàng, ૮ɦếƭ cũng vì nàng.
Thái chậm rãi quỳ xuống: “Thuộc hạ nguyện ý. Ngày đó, chúng ta đều nghĩ Tướng quân đã ૮ɦếƭ, mà Hầu gia lại là ân nhân cứu mạng của Thái, lúc ấy ta đã nghĩ, nếu không thể trung thành Tướng quân, vậy hãy dốc sức trung thành với Hầu gia. Bây giờ Thái đã làm rất nhiều chuyện cho Hầu gia, còn giờ, Thái chỉ muốn một lòng đi theo Tướng quân.”
Hoa Trứ Vũ thở dài một hơi đi tới trước mặt Thái, một tay vô vai hắn, một tay kéo hắn đứng dậy. “Được rồi, Thái! Ngươi mau đứng lên đi!”
Nàng chậm rãi đi về phía bàn, ngồi xuống hỏi: “Thái, chỉ dựa vào việc hôm nay ngươi lựa chọn ta, ta sẽ tin tưởng ngươi cả đời này!”
“Thái tuyệt đối không bao giờ phản bội Tướng quân.” Thái trầm giọng nói.
“Vậy ngươi có thể nói cho ta biết, Hầu gia hiện đang ở đâu? Rốt cuộc ông ấy đang muốn làm gì?” Hoa Trứ Vũ nheo mắt hỏi.
Thái khó xử quỳ xuống đất: “Hầu gia ở đâu hay muốn làm gì, Thái không biết. Nhưng Tướng quân, từ nay về sau Thái chỉ làm việc cho Tướng quân, nhưng, Thái cũng không thể phản bội Hầu gia. Có những chuyện Thái không thể nói. Mong Tướng quân tha lỗi!”
Hoa Trứ Vũ mỉm cười, nàng đã đoán ra Thái sẽ nói như vậy, dù sao phụ thân cũng từng là ân nhân cứu mạng của hắn. “Đứng lên đi, ta không trách ngươi.”
“Tướng quân, phía An......” Thái đột nhiên hỏi.
“Vẫn còn ở trong hoàng cung, chắc việc hắn làm rất quan trọng, nếu ta tới tìm hắn chính là hại hắn. Cho nên, chuyện Hầu gia còn sống, tạm thời đừng nói với những người khác!” Hoa Trứ Vũ chậm rãi nói.
Hai mắt Thái đỏ ửng, khẽ nói: “Thuộc hạ biết.”
“Lần này ngươi tới Bắc cương, binh sĩ mang theo chắc hẳn không phải binh mã của Dực vương, mà là đội binh mã riêng của Hầu gia, phải không?” Hoa Trứ Vũ thản nhiên hỏi.
Thái gật đầu nói: “Quả thật Thái có tới Đông Chiếu mượn binh, nhưng không mượn được. Binh mã tới Bắc cương lần này đúng là binh sĩ riêng của Hầu gia. Nói là mượn binh của Đông Chiếu cũng tránh để Tướng quân nghi ngờ Hầu gia!”
“Binh mã của Vương Dục thì sao? Bọn họ có ý định Nam chinh không?” Hoa Trứ Vũ hỏi.
“Biết Cơ Phượng Ly bị lăng trì, ngay đêm đó, Vương Dục đã dẫn binh Nam chinh, bị chúng ta ngăn cản, sau đó, nếu không phải Bắc Triều có biến, Vương Dục dẫn quân quay về Bắc cương, có lẽ trận chiến này chưa thể kết thúc!” Thái chậm rãi nói.
“Bắc Triều có biến thật sao?” Hoa Trứ Vũ kinh ngạc hỏi.
“Thuộc hạ nghe thám tử hồi báo như vậy!” Thái thấp giọng nói.
Hoa Trứ Vũ đứng dậy, thong thả bước đi trong phòng. Trong lòng cảm thấy hoang mang.
“Tướng quân làm sao vậy?” Thái nhíu mày hỏi. “Sắc mặt Tướng quân rất không tốt. Nhất định hôm nay phải để Thái xem qua!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc