Phượng Ẩn Thiên Hạ - Chương 118

Tác giả: Nguyệt Xuất Vân

“Thùng - thùng thùng – thùng - thùng......”
Trong lúc bá quan ba quỳ chín lạy, cúi đầu xưng thần thì tiếng trống kêu oan ở ngoài điện Thái Cực đột nhiên vang lên, hơn mười tiếng trống nặng nề không ngừng quanh quẩn trong điện.
Hoa Trứ Vũ có cảm giác không tốt, nàng quay đầu nhìn Hoàng Phủ Vô Song, chỉ thấy hắn đang rất ngạc nhiên. Nhìn Cơ Phượng Ly thì thấy vẻ mặt hắn không chút thay đổi, hắn thản nhiên nhìn Hoa Trứ Vũ, trên môi hiện lên nụ cười tao nhã.
Hoa Trứ Vũ rùng mình, Cơ Phượng Ly, hắn cười càng hiền hòa thì ra tay càng tàn nhẫn, chỉ e sự việc này rất khó giải quyết.
Có một tiểu thái giám chạy tới, Hoa Trứ Vũ đi xuống đài, thấp giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Bảo tổng quản, Vu thái phi chạy ra khỏi lãnh cung tới đây đánh trống, nói có chuyện quan trọng muốn bẩm báo với Thái Thượng Hoàng.” Tiểu thái giám thấp giọng nói.
Hoa Trứ Vũ trầm mặc, Vu thái phi là mẹ ruột của Khang đế Hoàng Phủ Vô Thương, người đã bị Viêm Đế giam vào lãnh cung từ nhiều năm trước, nghe nói còn bị điên. Mấy tháng trước, khi Khang đế đăng cơ, vừa đón bà ta ra khỏi lãnh cung liền bị bà ta nổi điên đuổi đi. Sao hôm nay lại tới đánh trống kêu oan? Chẳng lẽ, bà ta giả điên?
“Phái người giữ bà ta lại, đừng để bà ta chạy vào thiên điện, ta sẽ bẩm báo với Hoàng Thượng.” Hoa Trứ Vũ nói xong liền trở về vị trí.
“Có chuyện gì vậy?” Hoàng Phủ Vô Song trầm giọng hỏi.
“Bẩm Hoàng Thượng, là các cung nữ lãnh cung sơ sẩy để Vu thái phi trốn ra ngoài lãnh cung. Người điên, hành động cũng không được bình thường.” Hoa Trứ Vũ thản nhiên bẩm báo.
Hoàng Phủ Vô Song gật đầu, “Được, nếu đã như vậy thì mau tiến hành đại điển đi.”
Hoa Trứ Vũ giương cao giọng nói: “Bách quan quỳ lạy, bái kiến tân hoàng!......”
“Từ đã!” Cơ Phượng Ly quát lớn.
Hoa Trứ Vũ bị ngắt lời, cũng đành phải dừng lại.
Nàng đưa mắt nhìn sang, chỉ thấy Cơ Phượng Ly đang bước ra khỏi bách quan, chỉ một lát sau đã đứng dưới Ngự đài. Hành động của hắn vô cùng thản nhiên, điềm tĩnh nhưng lại khiến cho những người đứng quanh cảm giác được sự uy Hi*p đầy áp lực. Hắn cúi người về phía Thái Thượng Hoàng: “Thái Thượng Hoàng, hôm nay tân hoàng đăng cơ, đại xá thiên hạ, có oan giải oan. Tuy Vu thái phi là người điên, nhưng không biết chừng bây giờ đã khỏi bệnh, mong Thái Thượng Hoàng ân chuẩn.”
Ôn Thái Phó nghe vậy cũng bước ra phụ hoạ: “Tả tướng đại nhân nói không sai, mong Thái Thượng Hoàng ân chuẩn!”
Cơ Phượng Ly và Ôn Thái Phó vừa lên tiếng, có hơn một nửa các quan quỳ xuống, hô vang: “Mong Thái Thượng Hoàng ân chuẩn.” Tiếng hô này còn vang dội hơn so với câu Hoàng Thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
Thái Thượng Hoàng đội mũ miện ngồi trên Ngự đài, bức rèm bằng lụa che khuất bộ mặt của ông ta, không ai có thể nhận ra ông ta đang nghĩ gì. Lưu phi mặc trang phục hoa lệ ngồi bên thì thầm nói gì đó vào tai ông.
Thái Thượng Hoàng cao giọng nói: “Ân chuẩn!”
Chỉ một lát sau, Vu thái phi đã được đưa tới.
Đây là một người phụ nữ ăn mặc giản dị, bà cúi đầu đi tới trước bậc thang. Quỳ xuống, cất cao giọng nói: “Nô tỳ bái kiến Thái Thượng Hoàng.” Giọng nói điềm đạm, bình tĩnh, hoàn toàn không giống với một người điên.
“Bình thân, sao ngươi lại đánh trống?” Giọng nói nghiêm khắc của Thái Thượng Hoàng truyền tới.
“Nô tỳ có chuyện oan ức! Mong Thái Thượng Hoàng làm chủ cho nô tỳ!” Vu thái phi ngẩng đầu lên, buồn bã nói.
Hoa Trứ Vũ đưa mắt quan sát, Vu thái phi nhìn qua mới chỉ hơn ba mươi tuổi, dung mạo xinh đẹp, đôi mắt trong suốt, hoàn toàn không giống người điên.
Nàng đoán, nỗi oan của Vu thái phi nhất định có liên quan tới Hoàng Phủ Vô Song. Tuy nàng không rõ đó là chuyện gì, nhưng nàng có thể khẳng định, chuyện này sẽ là một kích trí mạng với Hoàng Phủ Vô Song.
Hoa Trứ Vũ nhìn về phía Cơ Phượng Ly, chỉ thấy hắn cũng đang nhìn nàng.
Nàng cảm thấy lạnh lẽo. Nếu như hôm nay Hoàng Phủ Vô Song không thể đăng cơ, cũng chính là nàng đã thua trong tay hắn.
Nàng trơ mắt nhìn Vu thái phi lấy một mảnh vải nhiễm máu từ trong tay áo ra đưa cho thái giám trình lên, trơ mắt nhìn Thái Thượng Hoàng Viêm Đế nhận lấy miếng vải, lúc ông ta nhìn lướt qua mảnh vài, nàng cảm thấy vô cùng khẩn trương. Ngay cả Lưu phi ngồi bên vừa nhìn thấy cũng biến sắc.
“Được rồi, ngươi lui ra đi. Quả nhân đã biết, nhất định quả nhân sẽ làm chủ cho ngươi.” Giọng nói uy nghiêm của Viêm Đế truyền tới. “Tiếp tục đại điển!”
Vu thái phi ngây người, nói lớn: “Thái Thượng Hoàng, đó là những lời do đích thân tiên hoàng viết, câu nào cũng đều là thật. Thái Thượng Hoàng, sao ngài có thể để tên nghịch tặc này đăng cơ, hắn giam cầm Thương nhi, hắn...... hắn không phải là......”
Đột nhiên nghe tiếng Hoàng Phủ Vô Song quát lên: “Bịt miệng bà ta lại!”
Một thái giám đi lên, lấy khăn tay cuộn tròn nhét vào miệng bà ta.
Cơ Phượng Ly kinh ngạc, bước về phía trước, nói: “Thái Thượng Hoàng, xin người hãy nghe Vu thái phi nói hết.”
Viêm Đế gằn giọng: “Đều là lời của kẻ điên!”
Tất cả đại thần ngây người.
Hoa Trứ Vũ cũng thấy bất ngờ, Cơ Phượng Ly để Vu thái phi vào thiên điện, chắc chắn sự việc viết trên tấm vải kia rất quan trọng, đủ khiến đại điển không thể tiếp tục tiến hành. Cho dù là ai nhìn vào cũng có thể nhận ra, Vu thái phi không phải người điên. Cơ Phượng Ly đưa mắt nhìn Thái Thượng Hoàng, ánh mắt sắc bén như muốn xé rách bức rèm che. Đột nhiên, hắn lại nở nụ cười, trong mắt chỉ còn vẻ đăm chiêu.
Vu thái phi bị kéo ra ngoài, đại điển tiếp tục tiến hành. Bách quan thần phục, tiến hành ba quỳ chính lạy với Hoàng Phủ Vô Song, tung hô vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
Hoa Trứ Vũ khẽ thở dài, lúc này nàng mới nhận ra mồ hôi lạnh đã thấm ướt lưng áo.
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía xa, hoàng cung nguy nga lộng lẫy dưới ánh mặt trời. Nhưng lại ẩn chứa nguy hiểm trùng trùng, chỉ một lần xảy chân, có thể mất hết tất cả.
Dưới chân ngôi vị cửu ngũ kia, là máu chảy thành sông.
Hoàng Phủ Vô Song đăng cơ mang tới cho Hoa Trứ Vũ vinh sủng vô hạn. Nhưng chuyện này không làm Hoa Trứ Vũ vui hơn chút nào. Nàng biết, sau khi Hoàng Phủ Vô Song đăng cơ, nàng đã bước chân lên con đường tranh đấu trong cung, nàng đã không còn đường lui.
Sau đại điển đăng cơ là đại điển tế tổ, đến khi làm xong mọi chuyện đã là mười lăm tháng chạp, sắp tới cuối năm, trong cung cũng bận rộn hẳn lên.
Hoa Trứ Vũ ngoài việc đi trực thì đều lén lút tới Vĩnh Đường Cung sắc thuốc. Nàng không biết nên nói với Đan Hoằng chuyện bào thai này như thế nào, vậy nên Đan Hoằng cũng không biết nàng đang dùng thuốc giữ thai. Do xuất nhập dược liệu trong kho thuốc đều được ghi chép lại, cũng để tránh bị người khác nghi ngờ, nàng chỉ dám lấy vài vị trong đơn thuốc. Số còn lại thì lén lút chạy ra ngoài mua.
Đêm đó, ánh trăng lạnh như nước, vô cùng u ám.
Hoa Trứ Vũ không phải trực, nàng chậm rãi đi về phía Đông Bắc, nơi đó có một cửa sau để xe ngựa ra vào buổi tối, cửa này do những cấm vệ quân dưới trướng An Tiểu Nhị canh gác, Hoa Trứ Vũ vừa đi tới đó liền thấy An Tiểu Nhị xuất hiện, hắn vẫy tay với nàng rồi hai người cùng nhau đi ra ngoài.
Rời khỏi hoàng cung, hai người không đi xe ngựa, cũng không ngồi kiệu, bọn họ thi triển khinh công chạy băng băng trên đường, mãi đến lúc dừng lại trước một căn nhà nhỏ.
An Tiểu Nhị dừng bước, quay đầu nhìn bộ quần áo thái giám trên người Hoa Trứ Vũ: “Ta xem, ngài nên thay quần áo, đeo mặt nạ vào, nếu không lão Tam và lão Tứ sẽ bị dọa ૮ɦếƭ.” Mồm miệng cay độc của An Tiểu Nhị vẫn không thay đổi chút nào.
Hoa Trứ Vũ vuốt ve gương mặt, hừ lạnh: “Ta khủng bố tới mức đó sao?” An Tiểu Nhị, Bình Lão Đại, thậm chí cả Đan Hoằng đã biết gương mặt thật của nàng, nàng cũng không cần che giấu trước mặt Khang và Thái nữa.
Hai người xác định không có ai theo dõi mới xâm nhập vào trong, có thị vệ canh phòng phát hiện ra liền đi tới, vừa nhìn thấy An Tiểu Nhị liền cúi đầu nói: “Ba vị đại gia đang chờ ngài.”
An Tiểu Nhị gật đầu, dẫn theo Hoa Trứ Vũ vào trong.
Dưới ánh nến, ba người Bình, Khang, Thái và một thị vệ nữa đang ngồi quây quần quanh bàn đánh mã điếu, An Tiểu Nhị vừa xuất hiện, thị vệ kia vui mừng nói: “Nếu Nhị gia không đến, chắc thuộc hạ sẽ thua hết bạc mất.”
Khang Lão Tam nhìn lướt qua An Tiểu Nhị, hừ một tiếng: “ Hắn cũng không thắng nổi đâu.”
Hoa Trứ Vũ đứng sau An Tiểu Nhị bước ra, nở nụ cười tươi như hoa: “Nếu là ta thì sao?”
Bàn tay đang cầm quân bài của Khang Lão Tam thoáng run lên, nghẹn họng nói: “Ngươi...... Ngươi là ai?”
Thái Tiểu Tứ nghe vậy cũng ngẩng đầu, sững sờ nhìn Hoa Trứ Vũ.
Trong số ba người chỉ có Bình Lão Đại là người bình tĩnh nhất, hắn đã từng gặp Hoa Trứ Vũ trên chiến trường, nên khi nhìn thấy vẻ kinh ngạc của Khang Lão Tam, hắn chỉ khẽ cười.
Hoa Trứ Vũ tùy tiện tới thay chỗ tên thị vệ kia, còn tự rót một chén trà thưởng thức, chậm rãi nói: “Đoán đi!”
“Ngươi......” Khang Lão Tam nhìn An Tiểu Nhị rồi lại nhìn Hoa Trứ Vũ, “Ngươi không phải thái giám sao, An, ngươi để tên thái giám này tới đây làm gì?”
Thái Tiểu Tứ lẳng lặng nhìn Hoa Trứ Vũ, trong mắt đầy vẻ phức tạp, khi nghe thấy lời Khang Lão Tam liền bật cười. “Tướng quân, làm đương gia trong cung chắc kiếm được không ít bạc, tối nay đừng trách Thái không khách khí.” Nói xong, xáo bài ném ra.
Hoa Trứ Vũ khẽ cười. “Bạc thì không thiếu, nhưng phải xem các ngươi có bản lĩnh lấy được không.”
Khang Lão Tam hít sâu một hơi, quân bài trong tay rơi xuống mặt bàn, hai mắt rưng rưng chạy tới trước mặt Hoa Trứ Vũ, quan sát một lượt từ trên xuống dưới. “Ngươi là tướng quân thật sao?”
Hoa Trứ Vũ không nhìn Khang Lão Tam, nàng nhìn dãy bài đặt trước mặt mình, quát to: “Ăn! Tam tứ ngũ!”
Khang Lão Tam chỉ vào Hoa Trứ Vũ, cười ha ha: “Đúng là tướng quân, chỉ biết ăn thôi! Từ đã! Đừng ăn vội, ta còn chưa đánh!” Hắn cuống quít trở về chỗ ngồi, đến khi nhìn lại, An Tiểu Nhị đã chiếm mất chỗ của hắn.
Hắn ảo não dậm chân nhìn bốn người kia chơi bài. Vốn bốn bọn họ vừa đủ một bàn, nhưng mỗi khi Tướng quân ngang ngược đòi vào chơi cùng thì sẽ có một người bị đá ra ngoài. Hôm nay, đến lượt mình bị đá, hắn đành tỏ vẻ đau khổ ngồi xuống bên cạnh Hoa Trứ Vũ quan sát cuộc chiến.
“Tướng quân, gần đây không khỏe sao?” Thái Tiểu Tứ đánh quân bài trong tay mình ra, nhìn sắc mặt Hoa Trứ Vũ, chậm rãi hỏi.
Trong số bốn thân vệ, Thái là người kỹ tính, cũng là người cẩn thận nhất.
Hoa Trứ Vũ khẽ cười: “Không sao, tại trời lạnh thôi!
Khang Lão Tam nhếch miệng cười: “Tướng quân có thể bệnh nổi sao?”
An Tiểu Nhị nhìn lướt qua Hoa Trứ Vũ hỏi: “Tướng quân, kế tiếp, người định làm như thế nào? Cơ Phượng Ly không thể không trừ, còn cả Thái Thượng Hoàng ngu ngốc vô đạo bị Cơ Phượng Ly mê hoặc hãm hại Hoa gia.”
“Ta cảm giác Thái Thượng Hoàng có gì đó không đúng! Trong ngày tiến hành đại điển đăng cơ, khi ông ta nhìn thấy bức huyết thư của tiên hoàng lại không có hành động gì. Cơ Phượng Ly không thể làm ra những chuyện hồ đồ như vậy, An, ngươi đi điều ta xem rốt cuộc Thái Thượng Hoàng đã xảy ra chuyện gì?” Hoa Trứ Vũ nheo mắt nói. Nàng cũng rất muốn biết, nội dung bức huyết thư kia là gì.
An Tiểu Nhị khẽ gật đầu.
Bình Lão Đại than thở: “Thế lực Cơ Phượng Ly rất lớn, Vương Dục đóng quân ở Bắc cương, Hoàng Phủ Vô Song cũng không thể động tới Cơ Phượng Ly, hắn cũng lo sợ Vương Dục sẽ kéo quân về phía Nam.
“Nói như vậy, cần phải có đủ binh lực chống lại Vương Dục!” An Tiểu Nhị chậm rãi nói.
Hoa Trứ Vũ gật đầu. “Các ngươi mau triệu tập Cô nhi quân lại, tuy nhân lực không nhiều, nhưng vẫn có thể cầm cự. Ăn! Lục thất bát.”
Khang Lão Tam lẩm bẩm: “Chỉ biết ăn thôi! Tướng quân tốt bụng như vậy, nếu có thể ăn được cả mười vạn đại quân của Vương Dục thì tốt rồi.”
“Chuyện đó có gì khó!” Thái đang im lặng đột nhiên nói.
“Sao lại nói vậy?” Hoa Trứ Vũ nheo mắt hỏi.
“Hầu gia đã sớm biết triều đình sẽ vong ân phụ nghĩa nên đã phái thuộc hạ đi mượn năm vạn binh mã, chẳng qua, Hầu gia sợ người tạo phản nên không dám giao lại cho người. Giờ xem ra đã tới lúc rồi.” Thái Tiểu Tứ thản nhiên nói.
Hoa Trứ Vũ kinh ngạc sững sờ. Nàng nhớ ngày Hoa gia quân bị xử trảm, Thái Tiểu Tứ và An Tiểu Nhị không có ở Lương Châu. Lúc ấy An Tiểu Nhị bị phụ thân lệnh quay về hoàng cung, còn Thái Tiểu Tứ cũng bị phái đi, mới đầu nàng còn nghĩ hắn đi cùng An Tiểu Nhị tới hoàng cung, thì ra là hắn đi mượn binh.
“Mượn binh? Mượn binh của ai? Chẳng lẽ là Dực vương?” Nhìn khắp Nam Triều cũng chỉ còn Dực vương ở phía Đông có binh lực. Nhưng Dực vương ở vùng đất phía Đông, ngoài việc tiến cống hàng năm cũng không có hành động bất thường khiến người khác chú ý. Ngay cả đợt Bắc chinh lần trước còn không cho triều đình mượn binh, sao Thái có thể mượn được
Thái Tiểu Tứ “ừm” một tiếng.
Hoa Trứ Vũ không dám tin.
“Sao ông ta lại cho ngươi mượn? Đó không phải binh lực Hầu gia lưu lại chứ!” Hoa Trứ Vũ nghi ngờ hỏi.
Thái nheo mắt cười nói: “Đương nhiên, nếu Nam Triều đại loạn, Đông bắc chính là nơi an toàn nhất.”
“Vậy thì tốt rồi.” An Tiểu Nhị ném quân bài ra, nói. “Ta ở lại kinh thành, Thái dẫn quân tới Bắc cương chặn quân của Vương Dục, như vậy, tướng quân có thể an nhàn ở lại trong cung.”
Hoa Trứ Vũ như trút được gánh nặng trong lòng, thừa dịp mấy người mải nói chuyện liền vụng trộm tráo bài, thấy Bình, An, Thái vẫn mải tranh chấp không phát hiện ra, trong lòng không khỏi đắc chí.
“Tướng quân, người...... người...... mấy năm qua ngươi chuyên đánh bài kiểu này sao?” Bên cạnh truyền tới giọng nói kinh ngạc của Khang Lão Tam, hắn chỉ vào nàng, mắt mở lớn không dám tin.
Bảo sao Tướng quân luôn thắng, thì ra là lén tráo bài.
Hoa Trứ Vũ sửng sốt, nàng đã quên mất Khang Lão Tam đang ngồi bên cạnh. Nàng cuống quít nói: “Ta đánh bài thế nào?” Mặt khác lại dùng khẩu hình uy Hi*p hắn, không được phép nói ra ngoài.
Dưới uy nghiêm của Hoa Trứ Vũ, Khang Lão Tam chỉ biết thở dài, câm nín.
Bình Lão Đại liếc nhìn Hoa Trứ Vũ, lắc đầu mỉm cười.
Đêm đó, tuy mọi người thương lượng chuyện chiến sự kinh tâm động phách, nhưng đồng thời cũng chơi rất vui vẻ, đó cũng là ngày vui nhất trong mấy tháng qua của Hoa Trứ Vũ.
Điện Cần Chính, Hoàng Phủ Vô Song cầm tấu chương vứt lên bàn, lạnh lùng nói: “Ôn Thái Phó, đừng tưởng trẫm không dám động tới ông ta!”
Hoa Trứ Vũ nhíu mày, xem ra tấu chương của Ôn Thái Phó lại chọc giận Hoàng Phủ Vô Song rồi.
“Ngươi xem đi, xem trong đó viết những gì!” Hoàng Phủ Vô Song tức giận nói.
Hoa Trứ Vũ đọc lướt qua, trên môi nở nụ cười lạnh. Ôn Thái Phó này cũng là một đại thần công minh chính trực, nhưng tấu chương lại có phần cực đoan. Ông ta nói Hoàng Phủ Vô Song bị thái giám dùng lời mê hoặc, thái giám chuyên quyền, rõ ràng là chĩa mũi nhọn về phía nàng.
“Ngươi nói đi, sao lúc nào bọn họ cũng nhắm vào ngươi vậy.” Hoàng Phủ Vô Song lãnh đạm nói.
“Hoàng Thượng, ngươi muốn loại bỏ Ôn Thái Phó thật sao?” Dù gì Ôn Thái Phó cũng là phụ tá đắc lực của Cơ Phượng Ly, loại bỏ ông ta cũng là loại bỏ vây cánh của Cơ Phượng Ly.
Hoàng Phủ Vô Song gật đầu. “Lão thất phu này, lúc trẫm thích Uyển nhi, ông ta luôn bày trò ngăn cản, muốn đem nữ nhi gả cho Cơ Phượng Ly. Nhưng lão thất phu này lại đúng là người ngay thẳng, thanh liêm, trẫm có muốn cũng không thể ra tay.
“Hoàng Thượng, ngài còn nghĩ tới Ôn tiểu thư không?” Hoa Trứ Vũ nhớ tới chuyện Ôn Uyển đã ở cùng một chỗ với Tiêu Dận, chậm rãi hỏi. Không biết Hoàng Phủ Vô Song có biết chuyện Ôn Uyển đàn Sát phá lang trên chiến trường vì Tiêu Dận.
“Nghĩ tới thì sao, bây giờ nàng đã ở Bắc Triều.” Hoàng Phủ Vô Song đi đi lại lại trong phòng, nhíu mày nói.
Hoa Trứ Vũ thản nhiên nói, “Hoàng Thượng, Ôn Uyển đã quy thuận Bắc Triều, khi ở trên chiến trường, nàng còn từng đánh đàn trợ giúp Bắc Đế. Thiên kim của Ôn Thái Phó trợ giúp Bắc Triều, không biết việc này có đủ luận tội Ôn Thái Phó không?”
Hoàng Phủ Vô Song thở dài nói: “Uyển nhi, nàng......có thể nàng đã hận chúng ta gả nàng tới phương bắc.”
Hoa Trứ Vũ trầm mặc, xem ra Hoàng Phủ Vô Song cũng không muốn để Ôn Uyển mang tội danh phản quốc: “Hoàng Thượng, ngươi vừa đăng cơ, không phải đang muốn tra xét nguyên nhân thiếu hụt quốc khố sao, ngài có thể giao chuyện này lại cho ông ta, nếu ông ta làm tốt thì chính là đại thần chính trực. Nhưng nếu ông ta mập mờ, còn nhân cơ hội này tham ô, Hoàng Thượng có thể danh chính ngôn thuận loại bỏ ông ta.”
Đôi mắt Hoàng Phủ Vô Song sáng ngời, mỉm cười nói: “Vậy làm theo ý Tiểu Bảo Nhi đi.” Ôn Thái Phó tiến hành thanh tra quốc khố, có một vài hậu duệ quý tộc và quan lại trong triều bị liên lụy. Hoa Trứ Vũ cảm thán, quả nhiên Ôn Thái Phó là quan thanh liêm, cũng trong ngày hôm đó, Hoa Trứ Vũ phụng mệnh đem tất cả ngân lượng và tài sản tịch thu được cho vào quốc khố.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc