Phượng Ẩn Thiên Hạ - Chương 111

Tác giả: Nguyệt Xuất Vân

Hoa Trứ Vũ bưng chén thuốc trên bàn lên, múc một thìa đưa đến bên môi Cẩm Sắc.
Đúng lúc này, cửa trại mở ra, Cơ Phượng Ly nghiêm nghị bước vào.
Nhìn thấy cảnh Hoa Trứ Vũ đang bón thuốc cho Cẩm Sắc, vẻ mặt hắn ngưng trệ, hắn khẽ nhếch môi, trong mắt lóe lên cảm giác ảm đạm ưu thương.
Hắn bước nhanh tới bên giường, ống tay áo mãnh liệt bay theo nhịp bước chân, khí lạnh tỏa ra bốn phía. Trong giây lát đi đến bên cạnh giường, hắn đã dừng lại trước mặt Hoa Trứ Vũ.
“Phu nhân của bản tướng không dám làm phiền Bảo thống lĩnh! Đưa chén thuốc cho ta!” Hắn vươn tay áo về phía nàng, trong mắt hiện lên lửa giận, ngoài ra còn có vẻ cô đơn lạnh lẽo.
Hoa Trứ Vũ nhìn bàn tay hắn, nàng vẫn còn nhớ tới lần hắn ngồi trên Toại Dương đưa tay về phía nàng. Lúc đó, trên chiến trường mưa tên bay tán loạn, chỉ một câu nói “Đưa tay cho ta!” của hắn đã từng khiến nàng cảm thấy rung động.
Còn bây giờ, cũng là bàn tay kia lại mang theo sự lạnh lẽo, xa cách.
Tình cảnh này, thật giống, mà cũng thật khác.
Lúc này hắn không muốn nàng đưa tay cho hắn, thứ hắn muốn là chén thuốc trong tay nàng, là chén thuốc của phu nhân hắn.
“Đưa chén thuốc cho ta!” Cơ Phượng Ly không kiên nhẫn nhắc lại. Lời nói lạnh lẽo như cơn mưa tuyết ngoài kia, toàn thân hắn cũng chỉ mang theo sự giá rét tới cùng cực.
Hoa Trứ Vũ biến sắc, tự cười giễu trong lòng.
Sao lại thế này? Cùng lắm nàng mới chỉ nghe Cẩm Sắc nói vài lời hay về hắn, mà giờ đối mặt với hắn đã mất bình tĩnh tới mức này. Kể cả như sự thật đúng như lời Cẩm Sắc nói thì như thế nào?
Hoa Trứ Vũ trấn định tinh thần, khẽ nở nụ cười. Nàng múc một thìa thuốc đưa đến bên môi thổi nhẹ, đợi khi hết nóng mới đưa đến bên môi Cẩm Sắc.
Dường như Cẩm Sắc đang sợ tới ngây người, trong một khoảng thời gian ngắn không biết có nên uống hay không, Hoa Trứ Vũ cười với Cẩm Sắc, lúc này Cẩm Sắc mới há miệng nuốt thìa thuốc kia xuống.
Lúc này Hoa Trứ Vũ mới thả thìa vào chén thuốc, chậm rãi đứng dậy đưa tới trước mặt Cơ Phượng Ly.
“Mời Tướng gia!” Hoa Trứ Vũ thản nhiên nói.
Cơ Phượng Ly hừ lạnh, đưa tay tiếp nhận chén thuốc.
Trong lúc lơ đãng, ngón tay hai người chạm phải nhau, cả hai giống như bị bỏng, vội vàng rút tay về.
“Ầm”, chén thuốc rơi xuống đất, nước thuốc màu nâu văng tung tóe, có vài giọt rơi xuống mu bàn tay Hoa Trứ Vũ.
Tuy không nóng như lúc mới sắc xong, nhưng vẫn đủ lưu lại trên tay Hoa Trứ Vũ một vệt đỏ ửng.
Cơ Phượng Ly nhìn lướt qua tay nàng rồi lại nhìn đống lộn xộn dưới đất, đôi mắt trở nên âm u, lạnh lẽo.
Hoa Trứ Vũ nhẹ nhàng cúi người xuống dọn dẹp mảnh vỡ.
Cẩm Sắc vội vàng đứng dậy, cẩn trọng nói: “Chuyện này, để cho Nhứ nhi vào thu dọn, ngài lui ra đi!”
“Nàng mau nằm xuống!” Cơ Phượng Ly tiến về phía trước, dùng tay dìu Cẩm Sắc ngồi xuống giường.
Cẩm Sắc bất đắc dĩ, đành phải quay lại giường.
Cơ Phượng Ly kéo chăn cho Cẩm Sắc, dịu dàng cười nói: “Cẩn thận kẻo nhiễm lạnh.”
Hoa Trứ Vũ đang cầm những mảnh chén vỡ, bàn tay hơi run rẩy, ngón tay liền bị *** đứt chảy ra vài giọt máu. Chắc do cầm đao thương đã lâu, những việc này nàng làm không được tốt. Cơ Phượng Ly dùng ánh mắt thâm thúy nhìn lướt qua ngón tay rớm máu của nàng, rồi vội vàng đưa mắt đi chỗ khác.
“Tứ nhi, vết thương còn đau không?” Cơ Phượng Ly dịu dàng cười với Cẩm Sắc, nhu hòa hỏi.
Nụ cười tao nhã của Cơ Phượng Ly khiến trái tim Cẩm Sắc như muốn ngừng đập, mặt nàng thoáng đỏ bừng, e thẹn cúi đầu.“Không …… không đau!” Nàng bối rối không biết nhìn vào đâu, đợi đến khi tầm mắt lướt qua ngón tay rớm máu của Hoa Trứ Vũ liền cảm thấy lo lắng.
Vết thương ở ngón tay không lớn, nhưng máu vẫn không ngừng chảy, nàng đưa tay lục trong túi áo cũng không kiếm được thứ gì để băng vết thương lại. Cẩm Sắc thấy thế liền rút một chiếc khăn gấm dưới gối ra, khẽ nói: “Dùng cái này đi!”
Hoa Trứ Vũ cười khổ, cải trang nam lâu như vậy, ngay cả một chiếc khăn tay bình thường của nữ nhân cũng không có.
Nàng nhận lấy, sau khi băng bó xong, nàng cầm theo những mảnh vỡ kia đứng dậy. “Tả tướng đại nhân, mạt tướng xin phép cáo lui!”
Cơ Phượng Ly không nhìn Hoa Trứ Vũ, hắn chỉ khẽ phất tay, nói: “Đi đi!” Hoa Trứ Vũ thi lễ xong liền xoay người lui ra ngoài.
Bên ngoài, tuyết vẫn bay tán loạn, gió lạnh phiêu du.
Vừa bước từ trong trại ấm áp ra, nàng không nhịn được hơi co mình lại. Những mảnh vỡ trong tay Hoa Trứ Vũ rơi xuống đất, chậm rãi chìm vào trong tuyết.
Gió hãy thổi đi, thổi mạnh nữa đi! Đem theo nước mắt và yếu đuối của nàng đi cùng! Hãy để sự cô độc, kiên cường và vô tình lại cho nàng.
Tuyết hãy rơi đi, hãy vùi lấp tất cả dã tâm và thủ đoạn trên thế giới này, hãy để lại một thế giới thuần khiết không có chiến tranh, giành giật, hãy cho nàng được thở một chút.
Hoa Trứ Vũ bước nhanh trong tuyết, nàng khẽ ngửa đầu cảm nhận làn gió tuyết lạnh thấu xương, còn có cả tuyết thấm ướt gương mặt nàng.
Ban đầu nàng định ở bên cạnh Cơ Phượng Ly để điều tra một số chuyện, nhưng không ngờ lại gặp phải cuộc chiến này. Bây giờ chiến tranh đã chấm dứt, những chuyện tạm gác trước đây phải tiếp tục làm. Nhưng sau khi về kinh, chỉ e nàng không có cách nào ở bên cạnh Cơ Phượng Ly được nữa.
Hoa Trứ Vũ đi rồi, Cơ Phượng Ly lệnh cho nha hoàn Nhứ nhi của Cẩm Sắc bưng một chén thuốc mới lên. Hắn múc một thìa thuốc đưa tới trước miệng Cẩm Sắc.
Không hiểu vì sao cảnh tượng nàng chúm môi thổi thuốc khẽ hiện lên trong đầu hắn, đêm hôm đó, dường như đôi môi nhuốm vị thuốc đắng đã gỡ bỏ mọi chướng ngại vật, từ từ mọc rễ quấn lấy trái tim hắn.
Hắn lơ đãng bón hết chén thuốc rồi đưa chiếc chén không cho Nhứ nhi, sau khi dặn dò Cẩm Sắc vài câu liền trở về trại trung quân triệu tập Vương Dục và một số tướng lĩnh quan trọng bàn bạc chuyện khải hoàn về kinh.
“Địa thế Dương Quan bằng phẳng, đòi hỏi phải có một lực lượng hùng hậu phòng thủ, Vương Dục, ngươi và Nam Cung Tuyệt thống lĩnh năm vạn tinh binh trấn thủ Dương Quan. Tuy Bắc Triều bại trận, nhưng cũng không thể chứng minh Bắc Đế đã không còn quyết tâm Nam chinh.” Cơ Phượng Ly ngồi trên ghế, chậm rãi nói.
Vương Dục gật đầu. “Tướng gia nói rất phải, mấy ngày nay bản tướng cũng nghĩ tới chuyện phân công lại lực lượng, chỉ có......” Vương Dục hơi dừng lại mới nói tiếp. “Tướng gia, không biết ngài định an bài Bảo thống lĩnh thế nào, hắn đúng là một nhân tài hiếm có, bản tướng muốn giữ hắn và Hổ doanh đều ở lại biên quan.”
Cơ Phượng Ly trầm tư: “Chuyện này, ngươi có thể hỏi qua ý hắn, nếu hắn đồng ý ở lại đây thì là chuyện tốt. Nhưng nếu hắn không muốn, ngươi cũng đừng nên ép buộc hắn!”
“Tướng gia, không phải người nói Bảo thống lĩnh là nhân tài, muốn hắn chia sẻ công việc trong kinh thành với người sao? Vì sao lại để hắn ở lại Bắc cương.” Nam Cung Tuyệt nhíu mày hỏi.
Trong mắt Cơ Phượng Ly hiện lên sự do dự. “Bản tướng thấy hắn đúng là một nhân tài hiếm có, ở lại đây cũng không sao, chỉ cần......” Chỉ cần có thể giữ hắn bên cạnh ta, nhưng đừng để ta ngày nào cũng nhìn thấy hắn thì hắn có thể ở bất kỳ nơi nào.
Lần Cơ Phượng Ly cứu Hoa Trứ Vũ ra khỏi Nội Trừng Viện về Tướng phủ, là do hắn muốn lưu giữ nhân tài. Nhưng hôm nay, hắn không có ý định trọng dụng người kia. Không chỉ không trọng dụng, có lẽ, hắn sẽ để người kia được tự do.
Hắn không phải người thích dây dưa, có một số việc, nếu cần chấm dứt thì phải chấm dứt, nếu trái tim đã không thể kiểm soát thì cũng nên kết thúc ở đây.
Trời cao biển rộng, từ này về sau, người kia đi đường của người kia, chỉ còn lại mình hắn trên chiếc cầu độc mộc. Chân trời góc bể, trên trời dưới đất, có thể sẽ không bao giờ gặp lại.
Có lẽ không gặp lại mới có thể quên đi. Cảm giác đau đớn, sẽ nhạt nhòa hơn so với bây giờ.
“Ở lại Dương Quan là tốt nhất, kinh thành cũng không thiếu nhân tài như hắn!” Lam Băng đứng bên khẽ nói.
Mấy ngày nay, Lam Băng gầy hẳn đi, khóe mắt lúc nào cũng hiện lên vẻ u sầu.
Đường Ngọc im lặng đứng một bên, trong lòng mơ hồ suy nghĩ, không biết chuyện bọn họ đã làm là đúng hay sai.
Tuyết rơi suốt ba ngày, sang tới ngày thứ tư mới nhìn thấy bầu trời rực rỡ.
Bắc quân đã rút lui, dân chúng lưu vong lục tục kéo về Dương Quan đoàn viên với gia đình, sau một đợt chiến tranh, cả tòa thành như sinh ra một sức sống mới.
Có lẽ, người dân ở Bắc cương đã quen với cuộc sống chinh chiến bất ngờ như vậy, nên chỉ nửa tháng sau, cả thành Dương Quan đã náo nhiệt trở lại, nhịp sống bắt đầu trở lại như xưa.
Những khu chợ tấp nập người mua, người bán, buổi chiều tối còn có đốt lửa trại, vô cùng nhộn nhịp.
Đại quân triều đình sắp trở về kinh thành, dân chúng Dương Quan liền cử hành một lễ hội dân gian long trọng đưa tiễn đại quân về triều.
Mấy ngày này, cứ sẩm tối lại có mấy giáo úy Hổ doanh tới kéo Hoa Trứ Vũ vào thành dạo chơi.
Hoa Trứ Vũ không có tâm trạng, nhưng không chịu được sự chèo kéo của các giáo úy đành phải cưỡi ngựa đi theo họ vào thành.
Hôm nay là mười lăm tháng mười, mặt trăng to tròn tỏa sáng cả bầu trời, ánh sáng thuần khiết rực rỡ làm lu mờ những ánh sao ẩn nấp trong đêm.
Mấy người đi dạo chợ đêm, đi tới chỗ nào cũng được dân chúng nhường lối, bọn họ vô cùng kính trọng những binh sĩ lấy thân mình bảo vệ đất nước này. Trong chợ đêm có rất nhiều hàng hóa, mấy bọn họ vừa xem vừa dạo phố, chỉ một lát sau đã tới bờ sông Tương. Bờ sông đã được trang trí đủ loại đèn màu rực rỡ, trên cây đại thụ treo đầy hoa đăng, đủ loại hình dạng khác nhau.
Gió mùa đông khá lạnh, nhưng hoàn toàn không thể ngăn cản người dân Bắc cương, bọn họ mặc áo bông tràn ra bờ sông. Tất cả đều tập trung vây quanh một khu đài cao trang trí lụa đỏ, nhìn qua trông thật náo nhiệt.
Dưới đài có khoảng một trăm bộ bàn ghế dài, tất cả đều do các hộ gia đình trong thành mang tới, chiếc dài chiếc ngắn không giống nhau. Nhìn qua có phần khập khiễng, nhưng trong bầu không khí náo nhiệt tối nay, những tiết mục vẫn được biểu diễn vô cùng đặc sắc.
Bọn họ tới hơi sớm, lúc này đã có người dẫn bọn họ ngồi xuống hàng ghế dài phía trước, Bảo thống lĩnh ở Bắc cương đã nổi danh từ lâu, ai cũng biết tới chuyện nàng đem quân tập kích Bắc Triều, lập công lớn, phong thái chiến đấu anh dũng vô cùng, ai cũng ngưỡng mộ nàng. Những người này cũng không biết Hoa Trứ Vũ là thái giám, thấy nàng có vẻ ngoài tuấn mỹ bất phàm nên đã có vài cô nương ân cần chạy tới hỏi thăm.
Hoa Trứ Vũ mỉm cười ngồi yên tại chỗ làm như không nhìn thấy. Khi còn ở Lương Châu, nàng đã sớm không còn xa lạ với những chuyện này.
Giáo úy họ Lưu giáo ngồi bên khẽ hỏi: “Bảo thống lĩnh, hay là ngài đừng theo Tướng gia về kinh thành nữa, ở lại Bắc cương được không? Các cô nương nơi này đều vô cùng nhiệt tình!”
Hoa Trứ Vũ nhíu mày cười: Lưu giáo úy coi trọng mấy cô nương kia như vậy, hay người ở lại đây thành gia lập nghiệp cũng không tệ!”
Lưu giáo úy ngại ngùng gãi đầu nói. “Đúng là coi trọng, nhưng ngài mới chính là người mấy cô nương kia để ý!”
“Để ý đến ta thì có ích lợi gì, ngươi nói cho bọn họ biết ta không cưới vợ!” Hoa Trứ Vũ thản nhiên nói.
Lưu giáo úy đen mặt, giờ hắn mới nhớ ra Hoa Trứ Vũ là thái giám, trong lúc nhất thời không biết nói gì để an ủi Hoa Trứ Vũ.
Hoa Trứ Vũ không biết hắn đang nghĩ gì, chỉ đưa mắt nhìn hắn với vẻ nghi hoặc.
“Tả tướng đại nhân tới, Tả tướng đại nhân tới!” Đúng lúc này, có tiếng người hô to.
Lưu giáo úy đang lúng túng không biết làm sao liền kéo tay Hoa Trứ Vũ nhảy dựng lên: “Tướng gia tới rồi!”
Hoa Trứ Vũ đứng dậy cùng hắn, tầm mắt nàng xuyên qua đám đông nhìn về phía bờ sông, có một đoàn khoảng mười người đang chậm rãi tiến đến.
Người đi trước đúng là Cơ Phượng Ly, tối nay hắn mặc một bộ quan phục hoa văn hình mây màu đen, màu đen khiêm nhường cũng không che giấu được khí chất cao quý của hắn, dáng người cao gầy ung dung, thản nhiên bước đi.
Khóe môi hắn hiện lên một nụ cười tao nhã, tỏa sáng dưới ánh sáng hoa đăng nhiều màu.
Đêm đó, cả thành Dương Quan đều lưu truyền “Tả tướng đại nhân” trẻ tuổi đầy khí chất đã khiến biết bao cô nương tương tư suốt bao nhiêu đêm dài.
Phía sau Cơ Phượng Ly là Vương Dục, Lam Băng, Đồng Thủ, Đường Ngọc, Nam Cung Tuyệt. Có một nữ nhân đi bên cạnh hắn – chính là Cẩm Sắc.
Từ sau ngày gặp nhau trong doanh trại Hoa Trứ Vũ không có cơ hội gặp được Cẩm Sắc, tất nhiên là do Cơ Phượng Ly không đồng ý để nàng gặp phu nhân của hắn. Đêm nay gặp lại, nàng chợt phát hiện, thì ra Cẩm Sắc cũng rất đẹp.
Có lẽ, dung mạo của Cẩm Sắc không tính là xuất chúng trong đám oanh oanh yến yến ở kinh thành, nhưng dưới màn tuyết rơi ở Bắc cương, nàng bỗng nhận ra Cẩm Sắc có một vẻ đẹp rất khác biệt, dáng người cao gầy thướt tha, vẻ mặt xinh đẹp dịu dàng giống như một gốc hàn mai sinh trưởng trên vách núi đen.
Tối nay, Cẩm Sắc mặc một chiếc áo lông cáo màu trắng, tấm lông cáo quấn quanh cổ càng tôn thêm khí chất uyển chuyển của nàng.
Hoa Trứ Vũ nhìn thấy Cẩm Sắc đi bên cạnh Cơ Phượng Ly liền biết thương thế nàng đã tốt hơn nhiều, khối đá đè nặng trong lòng như được buông xuống.
Đoàn người càng lúc càng tiến lại gần, những tiếng hô “Tướng gia”, “Tả tướng đại nhân” vang lên bốn phía, trong giọng nói ai nấy đều tràn ngập vẻ ngưỡng mộ và sùng bái.
Trong mắt người Bắc cương, Tả tướng Cơ Phượng Ly đã trở thành một vị quan tốt bảo vệ đất nước.
Cơ Phượng Ly mỉm cười đưa mắt nhìn quanh.
Hoa Trứ Vũ không đợi Cơ Phượng Ly tới đã tự mình ngồi xuống ghế.
Chỉ một lát sau, đoàn người Cơ Phượng Ly đã được Phủ Doãn dẫn tới ngồi ở hàng ghế thứ nhất. Hoa Trứ Vũ ngồi phía sau Cẩm Sắc, Cẩm Sắc ngồi bên cạnh Cơ Phượng Ly. Từ vị trí của Hoa Trứ Vũ hoàn toàn nhìn thấy rõ hai người bọn họ.
Cẩm Sắc khẽ quay lại cười với nàng. Hoa Trứ Vũ cũng cười đáp lại.
Nhưng đúng lúc này, một loạt tiếng chiêng, tiếng trống truyền tới, hoa đăng treo trên đài bị dập tắt, trên đài chỉ còn sót lại khoảng sáng màu trắng.
Trong tiếng chiêng trống ầm vang, có một đám đông khoảng bảy tám người trèo đèo lội suối, giục ngựa chạy vòng ra sau rồi hợp với một đám người khác chiến đấu ác liệt, chỉ một lát sau đã ca khúc khải hoàn trở về.
Màn trình diễn này nói về quá trình Hoa Trứ Vũ dẫn quân xâm nhập ra sau doanh trại quân địch.
Hoa Trứ Vũ ngồi trên ghế, tâm tư không biết đã trôi dạt về đâu, ánh trăng tròn trên cao phủ ánh sáng ௱ôЛƓ lung lên người nàng càng thêm hư ảo. Hoa Trứ Vũ cảm thấy mình như dung hòa vào trong ánh trăng, trong lòng chợt xuất hiện cảm giác bi thương nhàn nhạt khó hiểu.
Phía sau hậu trường có vài cô nương đang sửa soạn trình diễn hát hí khúc, còn có cả những điệu múa dân gian. Tay áo bồng bềnh như mây, tiếng đàn sáo vấn vít, trên bàn bắt đầu bày ra mấy món ăn nhẹ và R*ợ*u lạt.
Những binh sĩ mở giấy dán nắp R*ợ*u đổ vào từng bát to dốc vào miệng. Bất giác, Hoa Trứ Vũ cũng đã uống được mấy bát, nàng cảm thấy men say bắt đầu bốc lên. Nàng ngẩng đầu nhìn án trăng rằm, ánh trăng sáng như vậy, ánh trăng tròn đoàn viên, vậy mà cả đời này, nàng không còn cơ hội đoàn viên với gia đình của mình nữa.
Đột nhiên nàng cảm thấy lòng đau như cắt, cảm giác thống khổ như nước lũ ập tới bao phủ lấy nàng. Ở đây ai cũng vui mừng, chỉ có nàng, chỉ có nàng vĩnh viễn tịch mịch.
Trên đài cao, những tiết mục của dân chúng đã biểu diễn xong, có vài binh sĩ bước lên hiến nghệ, tiếng hát tiếng nói huyên náo. Bỗng nhiên nàng nghe thấy có người hô to: “Ai biết đàn tỳ bà không!”
“Ta!” Hoa Trứ Vũ giơ cao bát R*ợ*u trong tay, ngửa đầu uống cạn, hương vị cay nồng xông thẳng lên mắt khiến đôi mắt trong suốt của nàng nhiễm thêm một tầng hơi nước.
Nàng đứng thẳng khỏi ghế, cả người như chìm đắm trong dòng sông trăng, vẻ đẹp thanh lệ đầy khí phách.
Vừa lật tay ném vỡ chén R*ợ*u xuống đất. Nàng bước lên đài nhận lấy câu đàn tỳ bà. Nàng ngồi xuống ghế. Vạt áo nàng dính chút R*ợ*u, vài sợi tóc rối bay bay trước trán nhưng nàng mặc kệ, phong lưu tiêu sái ngồi yên trên ghế.
“Ai có thể đánh trống?” Hoa Trứ Vũ hỏi, sóng mắt nàng không ngừng xoay chuyển.
Mọi người đang yên lặng thì thấy Đường Ngọc quát to: “Ta tới đây!” Nói xong, hắn nhảy lên đài cầm lấy dùi trống, đứng nghiêm.
“Nghe nói Tướng gia thổi sáo rất hay, không biết lỗ tai của chúng ta có phúc phận này hay không!” Một binh sĩ uống khá nhiều R*ợ*u cao giọng hô vang.
Tiếng hô của người kia khiến dân chúng và binh sĩ liên tiếp cất tiếng mời.
Cơ Phượng Ly ngồi yên trên ghế, đợi một lúc sau hắn mới chậm rãi đứng dậy, trên môi xuất hiện nụ cười tao nhã, chỉ có đôi mắt thâm u, lạnh lẽo.
Hắn chắp tay bước lên đài, đứng cách chỗ Hoa Trứ Vũ không xa, còn cầm một cây sáo ngọc trong tay.
“Tướng gia, tấu khúc nhạc nào?” Đường Ngọc khẽ hỏi.
Cơ Phượng Ly dừng lại, trong mắt hiện lên vẻ ảm đạm, trầm giọng nói: “Vậy tấu khúc nhạc biên cương xa xôi tưởng niệm các tướng sĩ đã hy sinh anh dùng trong cuộc chiến lần này!”
Đường Ngọc khẽ gật đầu.
Hoa Trứ Vũ đặt tay lên dây đàn, trong lòng cũng thấy thương cảm.
Binh sĩ và dân chúng đứng dưới lặng ngắt như tờ, mọi người lặng im hắt chén R*ợ*u trong tay xuống đất để tưởng niệm những người anh hùng vong mạng vì đất nước.
Trong không gian yên tĩnh, tiếng sáo *** thật dài, mang theo sự thương cảm và tang thương nhẹ nhàng lướt qua.
Hoa Trứ Vũ khẽ lướt năm đầu ngón tay, tiếng tỳ bà đột ngột vang lên như tiếng vó ngựa ngoài biên cương, tiếng trống của Đường Ngọc như phá vỡ mọi bức tường thanh, mang theo những tiếng kêu khóc của dân chúng.
Tiếng sáo nghẹn ngào, tiếng tỳ bà than khóc, tiếng trống hòa hợp tinh tế.
Nỗi đau chia cắt vợ con, nỗi phẫn hận nước mất nhà tan khiến người ta muốn khóc tới đứt từng khúc ruột.
Tiếng trống vang lên, âm sáo cao ✓út, tiếng tỳ bà vội vã.
Gió táp mưa sa, tiếng nhạc hào hứng khiến người ta H**g phấn nắm tay đứng dậy giết địch. Tiếng tỳ bà leng keng như tiếng đao kiếm đánh nhau, tiếng vó ngựa chạy như điên, tiếng sấm mang theo thế vang mạnh mẽ.
Đường Ngọc chỉ cảm thấy tiếng tỳ bà càng lúc càng lạnh, nhịp trống của mình càng lúc càng không theo kịp, chỉ có tiếng tỳ bà kéo dài liên miên hòa lẫn với tiếng sáo mang theo bi thương vô hạn.
Binh sĩ bên dưới không nhịn được cất lời hát theo tiếng nhạc: “Tư thế hào hùng nằm trong một nắm đất, ai kia gian khổ thu hồi thành trì. Đến khi trở lại Giang Nam xanh biếc, lại bắt gặp khói báo động nơi tái ngoại. Vó ngựa không ngừng giục giã, chén R*ợ*u còn đong đầy, đôi mắt mơ màng nhìn ánh trăng rằm trên cao, ngửa mặt rưng rưng nhìn trời. Bao nhiêu anh hùng một đi không trở về, mẹ hiền ơi, biết đến khi nào quay lại.......”
Đó là đêm dân chúng Dương Quan nhớ mãi về khúc “biên cương xa xôi”, cùng với sự khẳng khái, hào hùng cao vợi.
Một khúc biên cương xa xôi mang theo bao nhiêu dòng lệ nam nhi, bao nhiêu lòng cảm thán của người anh hùng!
Cẩm Sắc ngồi phía dưới, ngước mắt nhìn lên đài cao.
Ánh trăng thản nhiên soi sáng gương mặt nàng, xinh đẹp mà u sầu.
Một khúc kết thúc, vô số tiếng thở dài vang lên.
Trên đài vô cũng tĩnh mịch.
Hoa Trứ Vũ yên lặng nhảy xuống đài, nhanh chóng trở về chỗ ngồi của mình.
Dân chúng đều biết Cơ Phượng Ly là người tốt, lá gan cũng lớn hơn dũng cảm chỉ vào Cẩm Sắc hỏi: “Tướng gia, nghe nói cô nương này là phu nhân chưa qua cửa của Tướng gia, không biết khi nào Tướng gia thành hôn để chúng ta được uống R*ợ*u mừng!”
Cơ Phượng Ly vẫn mỉm cười, trầm giọng nói: “Vẫn còn sớm!” “Sao lại còn sớm, chi bằng Tướng gia thành hôn ngay tại Dương Quan cho chúng tôi được uống R*ợ*u mừng. Nếu quay về kinh thành, R*ợ*u mừng này chúng ta không được uống rồi!”
Hoa Trứ Vũ nhìn Cơ Phượng Ly được dân chúng vây quanh, nàng đi đến bờ sông tháo dây cương buộc dưới gốc cây, giục ngựa trở về quân doanh.
Cơ Phượng Ly đứng trong đám người nhìn thân hình giục ngựa đi càng lúc càng xa, ý cười đông cứng trên gương mặt, trong mắt nhiễm đầy bóng đêm ảm đạm.
Mặt trăng treo cao soi sáng một người một ngựa hòa bóng vào nhau. Gió đêm thổi tới đánh tan cảm giác say R*ợ*u khiến nàng thấy tỉnh táo hơn. Nàng hét lớn, tuấn mã Dưới *** hăng hái lao về phía trước, gió lạnh đập vào mắt, lòng nàng cũng thấm lạnh.
Cẩm Sắc ngồi trên xe ngựa trở về quân doanh. Khi vừa bước xuống xe liền cảm thấy dạ dày nhộn nhạo, không nhịn được bám vào xa ngựa nôn mửa.
Cơ Phượng Ly kinh ngạc nhảy xuống lưng ngựa đi tới trước mặt Cẩm Sắc, hắn đưa tay vỗ lưng nàng, lo lắng hỏi: “Sao đang bình thường lại ói mửa thế này?”
Cẩm Sắc lấy khăn lau miệng rồi mỉm cười với Cơ Phượng Ly:“Chắc tại ở ngoài ăn linh tinh cộng thêm đi đường xóc nảy nên thấy không thoải mái lắm. Muội không sao, Tướng gia đừng lo lắng!”
Cơ Phượng Ly nhíu mày nói: “Hay là cho mời quân y tới khám xem!”
“Không sao, muội không sao thật mà! Uống chút nước vào là đỡ thôi, Tướng gia không cần lo lắng, mau nghỉ ngơi sớm đi. Tứ nhi cáo lui!” Cẩm Sắc vội vàng từ chối, đưa tay để Nhứ nhi đỡ vào trong trại.
Cơ Phượng Ly đứng lặng trong quân doanh hồi lâu, khi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Lam Băng và Đường Ngọc cũng đang yên lặng đứng phía sau lưng mình.
Thân hình Lam Băng khẽ run lên, vẻ đau thương tuyệt vọng bao trùm lên gương mặt hắn.
Cơ Phượng Ly đưa mắt nhìn Lam Băng thở dài một tiếng, quay lại nói với Đường Ngọc: “Đường Ngọc, ngươi mời quân y tới bắt mạch cho Tứ nhi.”
Đường Ngọc đáp lời vừa định chạy đi tìm quân y thì Lam Băng đưa tay ngăn hắn lại, đồng thời ngước mắt nhìn Cơ Phượng Ly: “Tướng gia, đừng nên mời quân y thì hơn!”
Đường Ngọc cảm thấy khó hiểu: “Vì sao có bệnh lại không xem!”
Lam Băng khẽ nhếch môi nói: “Có nhiều khi phụ nữ không bị bệnh vẫn có thể nôn mửa, nếu......nếu......để quân y chẩn đoán, chẳng phải là hủy diệt thanh danh cô nương nhà người ta à,” vừa dứt lời, Lam Băng đã vội vàng rời đi.
Trái tim Cơ Phượng Ly như bị P0'p nghẹt.
Hắn biết câu nói dang dở của Lam Băng có ý gì, hắn cũng biết khi phụ nữ có thai thường hay nôn mửa. Chẳng lẽ......
Hắn không dám nghĩ tiếp, một cơn gió thổi qua nhưng hắn không cảm thấy lạnh, vì trái tim hắn đã rất lạnh, lạnh tới mức đông thành băng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc